Thả Câu Chi Thần

Chương 32: Lần thứ nhất lên lớp

Chương 32: Lần đầu tiên đi học
Hàn Phi: "Ai! Hà Tiểu Ngư, sủi cảo tôm nhà này đặc biệt khó ăn, ngươi có ăn không, ngươi ăn thì cho ngươi ăn này?"
"Khó ăn ngươi mới cho ta ăn à?"
Hà Tiểu Ngư dở khóc dở cười, chạy tới xách tai Hàn Phi: "Ngươi còn có tâm trạng ăn à, ngươi chạy đi đâu chết dí thế? Ta còn tưởng ngươi chết rồi, lão sư trong trường lòng người hoang mang, đều đang lo lắng nếu ngươi chết, Đường Ca trở về mà nổi điên thì trường học chúng ta chắc chắn xui xẻo."
Hàn Phi: "Ai ai ai... Tiểu cô nương ngươi dịu dàng chút đi, không thì sau này không gả đi được đâu! Ai nói ta chết chứ, ta chỉ đi dạo một vòng trên biển thôi mà."
Hà Tiểu Ngư: "Có ai đi dạo như ngươi không? Ngươi có biết không, vì ngươi mà trường học đã phái bao nhiêu câu thuyền đi tìm. Ngay cả cha ta mỗi ngày đều cau mày ủ dột."
Hàn Phi thầm nghĩ trong lòng, trường học tìm ta chẳng qua cũng chỉ vì lo lắng Đường Ca hỏi tội thôi, nếu không trường học tốt bụng như vậy sao?
Hàn Phi: "Ngươi buông tay ra, ta không cần mặt mũi sao? Câu thuyền của ta hỏng, trôi dạt trên biển năm ngày năm đêm, sao ta không biết có người cố ý đến tìm ta? Thôi, ngươi không ăn thì thôi, mình vào trường trước rồi nói sau được không?"
Hà Tiểu Ngư lo lắng nói: "Câu thuyền sao lại hỏng được? Mau đi tìm lão sư với ta."
Hàn Phi còn chưa ăn xong miếng sủi cảo tôm cuối cùng thì đã bị Hà Tiểu Ngư kéo vào trường học.
Trên đường đi.
Có người tránh né như rắn rết.
Có người kinh ngạc kêu lên: "Hàn Phi không phải đã chết trên biển rồi sao?"
"Cái gì, Hàn Phi không chết?"
"Không đúng! Tên này biến mất bảy tám ngày rồi, sao lại xuất hiện?"
"Quả nhiên lời đồn không thể tin, tên Hàn Phi này chắc chắn yêu sớm với Hà Tiểu Ngư, chắc chắn có chuyện gì mờ ám."
"Bốp..."
Hà Tiểu Ngư đỏ mặt chống Trúc Mộc côn xuống đất, đỏ mặt quát lớn: "Các ngươi nói bậy gì đó? Còn nói nữa, ta ta... ta đánh chết các ngươi."
Nếu hỏi Hà Tiểu Ngư có khuynh hướng bạo lực không, thì chắc chắn là có, nếu không cũng sẽ không suốt ngày mang theo Trúc Mộc côn đi khắp nơi ra oai.
Chỉ là, tiểu cô nương này hơi ngốc một chút, bình thường cũng chỉ khi tức giận mới bạo lực hơn. Nhưng xem ra hiện tại, khuynh hướng bạo lực của Hàn Phi còn hơn Hà Tiểu Ngư nhiều.
Hàn Phi: "Hà Tiểu Ngư, chúng ta có phải nên đi học không?"
Hà Tiểu Ngư: "Học gì chứ! Sắp tốt nghiệp cả rồi, đi tìm lão sư trước, báo cho bọn họ biết ngươi đã về."
Vừa đi, Hà Tiểu Ngư vừa lải nhải. Thả câu thí luyện ba năm một lần sắp bắt đầu, tất cả lão sư đều rất bận rộn, vội vàng hướng dẫn cho học sinh, nói cho họ biết làm thế nào để sống sót và đạt thành tích tốt trong thí luyện.
Vương Kiệt đang chuẩn bị đi giảng bài về phương pháp bảo vệ tính mạng cho một đám học sinh, chợt nhìn thấy Hà Tiểu Ngư kéo Hàn Phi tới.
Vương Kiệt ngạc nhiên: "Hàn Phi, ngươi không chết?"
Hàn Phi: "Lão sư, ta đã trở về an toàn."
"Bốp..."
Vương Kiệt vỗ một cái vào đầu Hàn Phi: "Tiểu tử nhà ngươi lại giở trò quái gì thế, mọi người đều tưởng ngươi chết trên biển rồi, ngươi có biết trường học đã phái bao nhiêu câu thuyền đi tìm ngươi không?"
Hàn Phi im lặng gãi đầu: "Lão sư, có người muốn hại ta, làm hỏng câu thuyền của ta, ta đã trôi dạt năm ngày năm đêm ở ngoài ngư trường thông thường tám trăm dặm, ta cũng khổ sở lắm chứ!"
Vương Kiệt sững sờ, nghiêm túc hỏi: "Hửm? Có chuyện gì?"
Vương Kiệt trước kia tuy cũng xem thường Hàn Phi, nhưng dù sao Hàn Phi cũng đã đột phá vào thời khắc quan trọng, nên sự xem nhẹ này cũng đã giảm đi mấy phần, dù sao vẫn là một đứa trẻ, cũng không thể trách cứ quá nhiều.
Nhưng bây giờ, lại có người muốn ám hại học sinh của mình, chuyện này thì không được, học sinh của trường có thể bỏ mạng ngoài biển lớn khi đi câu, nhưng tuyệt đối không thể bao gồm việc bị người khác ám hại.
Đợi Hàn Phi kể xong, Vương Kiệt cau mày: "Ngươi nói Ngư Phu cấp chín trở lên, thậm chí là cường giả cảnh giới Câu Sư muốn hại ngươi?"
Hàn Phi: "Lão sư, cảng Ly Không cũng đã tham gia điều tra rồi."
Hà Tiểu Ngư ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm, Cấp Câu Sư muốn hại ngươi? Thế thì còn cần hại sao, một cái tát là có thể đánh chết ngươi rồi!
Bỗng nhiên, Vương Kiệt lùi lại hai bước, quan sát Hàn Phi từ trên xuống dưới.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Hàn Phi và Hà Tiểu Ngư, Vương Kiệt vỗ một tay lên vai Hàn Phi.
Hàn Phi sao lại không hiểu ý tứ gì, hóa ra thực lực của mình đã bị Vương Kiệt nhìn thấu, đây là đang thăm dò.
"Ui da, đau đau đau... Lão sư người đánh ta làm gì?"
Nhưng Vương Kiệt lại mặc kệ, mà dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hàn Phi: "Ngươi... lúc nào thành Ngư Phu cấp sáu rồi?"
Vương Kiệt không thể nào hiểu nổi, mẹ nó ngươi một tháng thăng một cấp ta còn có thể hiểu, cho dù ngươi là thiên tài, nửa tháng thăng một cấp ta cố gắng một chút cũng có thể hiểu. Nhưng mẹ nó ngươi làm con rùa rụt cổ bốn năm, cuối cùng từ cấp hai lên cấp sáu tổng cộng chỉ dùng nửa tháng, Đường Ca có thực lực cỡ này không?
Đột nhiên, Vương Kiệt cảm thấy có lẽ mình nên kéo Hàn Phi đi kiểm tra Linh mạch lại lần nữa. Hắn tuyệt đối không tin một tiểu tử có Linh mạch nhất cấp thượng phẩm lại có thể sở hữu thiên phú bậc này.
Dường như biết Vương Kiệt đang nghĩ gì, Hàn Phi vội vàng nói: "Lão sư, ngài không cần thấy lạ như vậy đâu, ta đã ăn một quả Linh quả, là huynh đệ tặng cho ta, lập tức từ cấp bốn biến thành cấp sáu."
"Phù..."
Vương Kiệt và Hà Tiểu Ngư đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, bảo sao mà, sao lại thăng cấp nhanh như vậy.
Sau đó Vương Kiệt nhìn Hàn Phi với ánh mắt như phun lửa, Linh quả, mẹ nó ngươi ăn Linh quả mà chỉ thăng được hai cấp? Quả nhiên là tư chất kém đến cực điểm, thực sự không khác gì phế vật! Đây chính là Linh quả đó!
Vương Kiệt im lặng, đúng là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên, ta còn chưa từng được ăn Linh quả, vậy mà ngươi lại được ăn trước. Đáng tiếc tư chất của Hàn Phi quá kém, không hấp thu được sức mạnh của Linh quả.
Vương Kiệt không muốn nói chuyện với Hàn Phi nữa, ánh mắt ghen tị đến đỏ ngầu.
Hà Tiểu Ngư lại kéo Hàn Phi, vẻ mặt ngưỡng mộ hỏi: "Hàn Phi, Linh quả ăn có ngon không? Ăn xong thì cảm thấy thế nào? Rồi đột nhiên thăng cấp từ từ à?"
Hàn Phi thương hại liếc nhìn Hà Tiểu Ngư, trong nhà có Câu Sư thì sao chứ, có Câu Sư cũng không tìm được Linh quả đúng không?
Hàn Phi thản nhiên nói như mây trôi nước chảy: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, vừa vào miệng là tan biến, sau đó toàn thân nóng lên, kinh mạch căng trướng ra, Linh khí tuôn cả ra ngoài cơ thể, lúc đó cứ chuyên tâm tu luyện, sau đó có thể nghe thấy tiếng ‘kèn kẹt’ của đẳng cấp bị phá vỡ..."
"Bốp..."
Vương Kiệt lại vỗ một cái vào đầu Hàn Phi, ta cho ngươi ‘kèn kẹt’ này, cho ngươi Linh khí tuôn ra ngoài cơ thể này, nói đến mức mẹ nó nước miếng của ta cũng sắp chảy ra rồi.
Vương Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Tất cả đi nghe giảng bài cho ta, tiết về thả câu thí luyện, không được phép vắng mặt."
Hà Tiểu Ngư vội vàng kéo Hàn Phi đi, nhìn là biết nếu không đi nữa có lẽ ngay cả mình cũng bị đánh, không thấy mắt lão sư Vương Kiệt đỏ ngầu lên rồi sao?
Đi ra ngoài chưa được bao xa, Hà Tiểu Ngư liền lén lút nói: "Hàn Phi, hôm nay chúng ta đi đánh nhau không?"
Hàn Phi quay đầu kinh ngạc nhìn nàng: "Chuyện này, không hay lắm đâu! Vừa mới về đã gây chuyện, liệu ta có bị đuổi đi không?"
Hà Tiểu Ngư: "Sợ gì chứ! Ngươi biết không? Ta chỉ còn cách một bước nữa là đột phá cấp bảy rồi. Ta cảm thấy, uống thêm mười mấy bát Thôn Linh canh cá, ờm... sau đó làm một bình dịch luyện thể đầu cá nữa là được, ta có thể cho ngươi mượn Trúc Mộc côn."
Nhìn ánh mắt sáng rực của Hà Tiểu Ngư, Hàn Phi coi như đã hiểu, tiểu cô nương này tuy lần trước uống đến nôn mửa, nhưng vẫn nhận được không ít lợi ích, nếu không lúc này chắc chắn sẽ không xúi giục mình.
Có điều bản thân Hàn Phi cũng rất động lòng, tuy Thôn Linh canh cá đối với hắn đã vô dụng, nhưng đánh một trận rồi uống mười mấy bát, đó cũng đều là Linh khí cả mà!
Nói là làm, hai người hẹn sau giờ học sẽ đi khiêu chiến.
...
Đây là lần đầu tiên Hàn Phi đi học, không ai muốn ngồi cạnh hắn, chỉ có đồng minh tạm thời là Hà Tiểu Ngư tương đối ủng hộ hắn, ngồi ở bên cạnh hắn.
Kết quả Vương Kiệt vừa bước vào, mặt đã sa sầm nói: "Tất cả ngồi tách ra cho ta, tuổi còn nhỏ, đừng có nghĩ đến chuyện yêu sớm."
Nhất thời, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía Hàn Phi và Hà Tiểu Ngư.
Hà Tiểu Ngư lập tức xấu hổ đỏ mặt, tức giận nói: "Ta không có yêu sớm."
Hàn Phi bất đắc dĩ buông tay: "Ta cũng không, giữa chúng ta là thuần khiết."
"Thuần khiết?"
Từ ngữ này vừa xuất hiện, cái nhìn của mọi người đối với Hàn Phi liền không còn "thuần khiết" nữa, dường như ai cũng đang nghi ngờ, Hàn Phi bắt đầu không biết xấu hổ như vậy từ khi nào?
Vào lớp.
Vương Kiệt: "Thả câu thí luyện, mọi người cũng không còn lạ lẫm gì, chi tiết cụ thể ta sẽ không nhấn mạnh lại với các ngươi nữa. Ta chỉ nhấn mạnh một chút, phải lượng sức mà làm, đừng chỉ vì cái lợi trước mắt. Tuy thả câu thí luyện so sánh về phẩm chất và số lượng cá câu được, nhưng mỗi lần có bao nhiêu học sinh bỏ mạng trong bụng cá thì các ngươi hẳn phải biết... Tỷ lệ tử vong là một thành, tỷ lệ bị thương là năm thành..."
Vương Kiệt giảng rất nhiều, Hàn Phi quả thực là lần đầu tiên nghe thấy những điều này, nghe đến say sưa hứng thú.
Hóa ra cái gọi là thả câu thí luyện cũng chỉ là việc câu cá để tuyển chọn nhân tài ưu tú mà thôi. Chỉ có vượt qua được thí luyện mới có thể tiến hành thiên phú khải linh, nghe nói có thể khiến người ta thức tỉnh linh hồn thú trời ban của chính mình.
Ngay lúc mọi người đều đang mang vẻ mặt mong đợi, Hà Tiểu Ngư lén lút nói với Hàn Phi: "Linh hồn thú rất lợi hại đó, cho nên xếp hạng trong thí luyện càng cao càng tốt, người xếp hạng càng cao thì khi khải linh có thể tiêu hao càng nhiều sức mạnh, thực lực linh hồn thú thức tỉnh sẽ càng mạnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận