Thả Câu Chi Thần

Chương 35: Đông khu trường học người nắm giữ

Chương 35: Người nắm giữ trường học khu Đông
Chuyện Hàn Phi treo Hình Thu lên đánh đã như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp toàn bộ trường học. Ban đầu còn không ai tin, về sau có một nhóm người nói ra tình hình thực tế, mọi người đối với Hàn Phi tràn đầy khinh bỉ, nhưng cũng đầy mắt ghen ghét.
Hồ Khôn sau khi tỉnh lại, cảm thấy tam quan đều sụp đổ, mình bị đánh một phát chết luôn?
Hồ Khôn nghiến răng nghiến lợi: "Đáng chết, đều tại Đường Ca! Hàn Phi, đừng vui mừng quá sớm..."
Trong trường học.
Có người xa xa trông thấy Hàn Phi, lẩm bẩm: "Cũng không phải dựa vào chính mình, nếu không có Đường Ca, hiện tại chưa chắc đã đột phá cấp ba đâu."
Có người bàn tán: "Nhìn kìa, đó chính là Hàn Phi, gặp đại vận, sau này cũng không thể tùy tiện bắt nạt."
Có nữ hài tử không sợ Hàn Phi, đi ngang qua bên cạnh Hàn Phi: "Hừ! Dựa vào người khác thì có gì tài ba, không có bản lĩnh cuối cùng vẫn là không có bản lĩnh."
Hàn Phi mặt đen lại, cũng không nhìn xem mình là cấp bậc gì, một đám phế vật còn xem thường ta.
Trong phòng ăn.
Trước mặt Hàn Phi bày bảy tám bát Thôn Linh canh cá, trước mặt Hà Tiểu Ngư bày hai bát.
Hàn Phi: "Uống đi, uống xong xuất phát."
"Ùng ục ùng ục... Ùng ục ùng ục..."
Hà Tiểu Ngư tổng cộng chỉ có hai bát canh cá, thấy Hàn Phi đã uống hết ba chén lớn, nhất thời có chút không cam lòng. Phần nàng uống có thể là lương thực hắn tự giữ lại, chứ không phải lừa gạt từ người khác tới.
Hàn Phi liếc nàng một cái, lại đẩy một chén qua nói: "Uống thêm chút nữa, có sức mà đánh nhau."
Hà Tiểu Ngư: "Ta uống nhiều như vậy vô dụng, ta hấp thu không nhanh như vậy."
Hàn Phi: "Ngươi quản nhiều thế làm gì, dù sao uống vào cũng không có chỗ xấu, cứ uống trước rồi nói."
Hà Tiểu Ngư suy nghĩ một chút thấy hình như cũng đúng, từ lần trước uống ừng ực xong, nàng về nhà tu luyện trọn vẹn ba ngày suýt chút nữa đã đánh vỡ bình cảnh cấp bảy. Có lẽ Hàn Phi nói đúng, đồ tốt cứ một lần ăn cho đủ, vạn nhất có hiệu quả thì sao?
Trong phòng ăn học sinh không ít, chỉ là xung quanh Hàn Phi và Hà Tiểu Ngư không có ai ngồi cạnh.
Các bạn học xung quanh nhìn về phía hai người này, miệng giật giật, Thôn Linh canh cá là nước lã sao? Coi như là nước thì cũng là thứ trân quý, hai người các ngươi ngược lại hay thật, mỗi người mấy bát, cứ như đang đối ẩm vậy.
"Xoạt!"
Hàn Phi bỗng nhiên đứng dậy, Hà Tiểu Ngư cũng đứng dậy theo, hai người nhìn nhau, cùng đi ra khỏi căn tin.
Giá trị linh khí lại đột phá 1000, Hàn Phi lòng tin mười phần.
Khuôn viên trường phía Nam thôn Thiên Thủy.
Hàn Phi và Hà Tiểu Ngư hai người đứng tại cổng trường của khuôn viên trường phía Nam, mỗi người dựng thẳng một cây gậy trên mặt đất, bên hông Hà Tiểu Ngư còn treo một cái hồ lô lớn.
Quá đáng hơn là, trước ngực Hàn Phi còn đeo một tấm bảng, trên đó viết: Người nắm giữ trường học khu Đông Hàn Phi đến đây khiêu chiến, học sinh trường học khu Nam cứ việc khiêu chiến, chỉ cần có một người thắng được, tặng một cây Trúc Mộc côn. Chú thích: Người thua cần cung cấp hai bát Thôn Linh canh cá, cao thủ cấp bảy cần cung cấp bốn bát, dưới cấp sáu xin đừng làm phiền.
Lúc này, trường học khu Nam liền vỡ tổ.
Rất nhiều học sinh đang vây xem, quả thực tức không chịu nổi, phách lối, quá phách lối, hai người mà dám khiêu chiến toàn bộ trường học khu Nam.
Có người giận dữ mắng: "Ngươi là Hàn Phi? Ngươi có thực lực gì mà cũng dám ăn nói bừa bãi như vậy?"
Có người mang theo Tinh Thiết côn: "Đến đây, ta phải cho ngươi biết vì sao san hô lại đỏ như vậy."
Có người chửi ầm lên: "Không biết còn tưởng ngươi là Đường Ca, nếu là Đường Ca thì cũng thôi đi, Hàn Phi là ai? Chưa từng nghe qua, hôm nay đánh cho ngươi phải bò về."
"Để ta tới."
Chỉ thấy một nam sinh cấp sáu mang theo Tinh Thiết côn đi lên phía trước: "Trường học khu Nam Lý Phóng Lai, Ngư Phu cấp sáu, có dám đánh một trận?"
Liền nghe bên cạnh có người thấp giọng hô: "Là Lý Phóng Lai, tên này mấy ngày trước vừa kiểm tra ra linh mạch thượng phẩm cấp hai, là người có thể đến trấn trên, ở thôn chúng ta xem như nhân vật thiên kiêu, chắc sẽ không thua đâu."
"Đúng vậy, tên kia đối diện ta cảm giác cũng là cấp sáu, cho dù thiên phú rất cao, cũng bất quá là kỳ phùng địch thủ mà thôi."
"A! Lý Phóng Lai, ba côn đánh ngã hắn, đừng làm mất uy phong trường học khu Nam chúng ta."
Lý Phóng Lai giơ Tinh Thiết côn lên, nhếch miệng hét lớn: "Đánh chết ngươi."
Hàn Phi vội vàng đưa tay ngăn lại: "Ngươi chờ một chút."
Lý Phóng Lai dừng bước: "Ngươi làm gì? Chẳng lẽ sợ rồi? Sợ cũng vô dụng, trừ phi ngươi quỳ trên mặt đất nhận sai."
Hàn Phi trợn trắng mắt: "Này, ngươi còn chưa lấy Thôn Linh canh cá ra đâu, lỡ ngươi thua rồi bỏ chạy, không nhận nợ thì làm sao bây giờ?"
Chỉ thấy Lý Phóng Lai nhất thời mặt đỏ bừng vì tức: "Chỉ là hai bát Thôn Linh canh cá thôi mà, ta sẽ quỵt nợ sao?"
Hàn Phi: "Cái đó chưa chắc à nha, biết người biết mặt không biết lòng, ai biết ngươi có quỵt hay không chứ."
Lý Phóng Lai tức đến toàn thân phát run, tên này vậy mà xem thường mình, mấu chốt là ngươi cho rằng ngươi thắng chắc rồi à?
Lý Phóng Lai trực tiếp ra tay, thật sự là bị tên đối diện này chọc tức.
"Keng..."
Hàn Phi nhẹ nhàng đỡ được côn này, sau đó hô lớn: "Ngẩn ra đó làm gì! Mau đi lấy canh cá, chẳng lẽ học sinh trường học khu Nam các ngươi thua rồi, thật sự định chuồn mất à?"
Người bên cạnh giận dữ: "Ai thèm quan tâm hai bát canh cá của ngươi?"
"Ngươi nghĩ ngươi thắng chắc rồi sao?"
"Đừng phách lối, đây là do ta chưa ra tay thôi, nếu không đã đánh cho ngươi bật cả bãi ra rồi."
Chỉ thấy hai người ngươi tới ta đi, đại chiến mấy chục hiệp, Hàn Phi còn thở hổn hển.
Chỉ là Lý Phóng Lai khiếp sợ phát hiện, tên này lực lượng quá lớn, mình dùng toàn lực bộc phát, vậy mà đều không thể làm rung chuyển hắn. Đáng ghét, nếu mình đạt tới cấp sáu đỉnh phong, khẳng định một gậy đánh ngã hắn.
Hà Tiểu Ngư ở bên cạnh trợn mắt nhìn trời, nàng cảm thấy hành vi này của Hàn Phi cũng là đang dụ địch, giả vờ y như thật, kỳ thực linh khí tiêu hao đoán chừng chưa đến 30 điểm.
"Keng..."
Chỉ thấy Hàn Phi bỗng nhiên bổ một gậy, trực tiếp đánh Lý Phóng Lai ngã ngồi xuống đất.
Lý Phóng Lai mặt đỏ bừng, quá khinh người, linh khí của mình đều đánh cạn rồi, sao tên này lại chẳng có việc gì hết?
Rất nhiều người xung quanh câm nín.
Có người híp mắt: "Thực lực đối phương không yếu, hẳn là cao hơn Lý Phóng Lai, nhưng Lý Phóng Lai khẳng định cũng tiêu hao không ít linh khí của hắn, thêm một người cấp sáu nữa, hắn liền phải quỳ."
Lập tức, liền có người nhảy ra: "Ban 7 khuôn viên trường Nam, Cổ Thông đây, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, cho ngươi nghỉ ngơi nửa khắc."
Hàn Phi im lặng, thế thì có khác gì không nghỉ ngơi? Người cảnh giới Ngư Phu muốn nhanh chóng bổ sung linh khí, chỉ có thể tu luyện, mà tu luyện một lần mất cả nửa ngày.
Hàn Phi vung tay lên: "Chờ chút, không phải ta muốn kéo dài thời gian, mà là Thôn Linh canh cá đâu? Canh cá không đưa tới, ta không đánh với các ngươi, ta sợ các ngươi chơi xấu."
"Ai thèm chơi xấu?"
Cổ Thông tức không chịu nổi, hết lần này đến lần khác bị nghi ngờ, quả thực còn quá đáng hơn cả việc bị khiêu khích trước mặt.
Cổ Thông: "Ai đi lấy Thôn Linh canh cá đến đây?"
Hàn Phi: "Không cần chạy đi lấy, ta có một biện pháp tốt hơn, ta có thể đến cửa phòng ăn của các ngươi khiêu chiến, cho thuận tiện."
"Phụt..."
Rất nhiều người gần như muốn hộc máu, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể đánh được mấy người hả? Còn đến cửa phòng ăn khiêu chiến, ta thấy ngươi là bị Thôn Linh canh cá làm mờ mắt rồi!
Hà Tiểu Ngư không khỏi dịch sang bên cạnh hai bước, thầm nghĩ trong lòng ta chỉ là đến ăn ké canh cá, không đúng, ta là tới giúp uống canh cá. Hắn uống không hết, nên mới mời ta tới giúp hắn uống, nhưng mà ta không quen tên này đâu nhé.
Hàn Phi thêm mắm thêm muối: "Sao thế, không dám à? Vốn nghe nói khuôn viên trường Nam cao thủ đông đảo, kết quả hôm nay gặp mặt cũng chỉ thường thôi, Hà Tiểu Ngư, chúng ta đi khuôn viên trường Bắc..."
Cổ Thông: "Ngươi làm càn! Cửa phòng ăn thì cửa phòng ăn, chỉ sợ ngươi không dám tới thôi."
Hàn Phi: "Ta không dám tới? Ta có thể tới đánh cho ngươi phá sản luôn."
Hàn Phi mang theo Trúc Mộc côn đi vào bên trong, giữa vô số ánh mắt gần như phun lửa, nghênh ngang, không hề kiêng dè.
Hà Tiểu Ngư hít một hơi thật sâu, lát nữa chắc sẽ không bị đánh chứ? Ta cũng đâu có đánh nhau, bọn họ chắc sẽ không đánh ta đâu, ta dù sao cũng là một nữ hài tử mà!
Trước căn tin, Hàn Phi cuối cùng cũng nhìn thấy hai bát canh cá mà Lý Phóng Lai thua cược, lập tức hô: "Hà Tiểu Ngư, thu canh."
Hà Tiểu Ngư mặt đỏ bừng, luôn có cảm giác tội lỗi như đang cướp đồ của trẻ con, nhưng đây là Thôn Linh canh cá mà! Chính mình năm ngày mới lĩnh được hai bát, bây giờ mới bao lâu mà đã có hai bát vào tay.
Cổ Thông: "Hiện tại, ngươi có thể đánh được chưa?"
Hàn Phi: "Dễ nói dễ nói, khuôn viên trường Nam quả nhiên nghĩa khí, tới đây tới đây, để chúng ta đại chiến ba trăm hiệp."
Ngay khoảnh khắc Hàn Phi gật đầu, Cổ Thông liền ra tay, như một kẻ điên, linh khí trên cây gậy bộc phát, mãnh liệt chuyển động.
Hàn Phi kêu quái dị: "Đến hay lắm, quả nhiên không hổ là thiên tài của khuôn viên trường Nam."
"Thoải mái, lại ăn ta một côn nữa..."
"Đến hay lắm."
Liên tiếp bảy tám côn đánh xuống, Cổ Thông mặt đỏ lên, tên này rốt cuộc có bao nhiêu linh khí? Sao đánh mãi vẫn chưa hết thế?
Hàn Phi thì giả vờ thở hồng hộc, trên thực tế đang khống chế việc phát ra linh khí. Dù sao thân thể mình hiện tại dường như rất cường tráng, Cổ Thông dùng mười điểm linh khí một côn đập tới, mình chỉ cần 5 điểm linh khí là có thể ngăn cản. Cứ như vậy, hắn cảm thấy mình một hơi có thể đánh liên tục bảy tám người.
"Bành..."
Cổ Thông không chú ý, bị Hàn Phi quét trúng, trực tiếp bị quét bay xa ba mét, hai tay phát run.
Giờ khắc này, rất nhiều người không còn giễu cợt nữa, dám đến trường học chặn cửa thách đấu, quả nhiên không tầm thường, vậy mà có thể liên tiếp đánh bại hai cao thủ cấp sáu.
Lại nghe Hàn Phi hô lớn: "Hà Tiểu Ngư, thu canh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận