Thả Câu Chi Thần

Chương 100: Song đao vô địch Hàn Phi

Chương 100: Song đao vô địch Hàn Phi
Tào Phi nghe xong còn có thể có kiểu thao tác này, liền lập tức lái thuyền hướng tới va chạm.
"Viện binh."
Chỉ nghe thấy trên mấy chiếc thuyền kia, có người hô to một tiếng, trong giọng nói tràn đầy kích động.
Tào Phi cách thật xa đã hét lớn: "Lũ cá chết tiệt thôn Thiên Dương, Tào gia gia của ngươi tới đây."
"Không ổn, lui..."
Chỉ thấy năm chiếc câu thuyền đối diện nhanh chóng tách ra. Lúc này Hàn Phi thấy rõ ràng, trên hai chiếc câu thuyền của thôn Thiên Thủy đã là một mảnh hỗn độn, chỉ có 3 người còn sức đánh một trận, giờ phút này đang bảo vệ ở đầu thuyền. 3 người còn lại cố gắng kiên trì đến khoảnh khắc Hàn Phi bọn họ tới, thì liền ngã gục xuống thuyền.
Mà trên ba chiếc câu thuyền khác của thôn Thiên Dương, lại có khoảng 6 người còn dư sức lực. Nhưng giờ phút này, 6 người này có chút trợn tròn mắt, chiếc câu thuyền màu trắng này ở đâu ra, lại dám trực tiếp đâm tới?
Tào Phi: "Giết!"
"Bành..."
Một tiếng va chạm ầm vang, một chiếc câu thuyền của thôn Thiên Dương trực tiếp bị đâm gãy xương rồng, con thuyền đang dần chìm xuống. Giờ phút này, người trên thuyền đã di chuyển sang hai chiếc câu thuyền khác.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, bao gồm cả người của thôn Thiên Thủy, chiếc câu thuyền màu trắng này sao lại hung mãnh như vậy, vậy mà không hề hấn gì.
Giờ phút này, trên hai chiếc câu thuyền của thôn Thiên Thủy vốn đã tách ra ban đầu, mấy người rống to: "Giết trở về."
Bên thôn Thiên Dương, có một thanh niên cười lạnh: "Cho dù các ngươi có thêm mấy người tới trợ giúp thì đã sao? Các ngươi có viện binh chẳng lẽ chúng ta lại không có à? Thôn Thiên Thủy, bây giờ các ngươi có sức chiến đấu chính thức cũng chỉ có bốn người này... Ồ, còn có một đứa tiểu hài tử nữa à, đã cai sữa chưa vậy?"
Tào Phi không để ý lời nói của người này, nhanh chóng nói: "Mỗi người một tên, Triệu Đại Bạch, các ngươi cầm chân hai người, hôm nay giải quyết hết bọn chúng đi."
Triệu Đại Bạch mà Tào Phi nhắc tới cũng là người đã cầu viện, giờ phút này sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng nói: "Được!"
Hàn Phi cau mày, bọn họ xem ra không ổn rồi! Triệu Đại Bạch này cùng một nam một nữ bên cạnh dường như đều bị trọng thương, hiện tại tay cầm côn còn đang run.
Nhưng Tào Phi cũng không để ý điều này, đã lao tới giết.
Trần Giai Nhi trực tiếp quát khẽ một tiếng: "Dung hợp."
Trương Bằng: "Dung hợp."
Tào Phi: "Dung hợp."
Chỉ thấy khí tức ba người tăng vọt, trong nháy mắt đã sát nhập vào câu thuyền của thôn Thiên Dương.
"Phanh phanh phanh..."
Chiến đấu kịch liệt lập tức nổ ra, vừa mới giao thủ, ngay lập tức đã có người bị thương.
Hàn Phi chỉ nhìn thấy Trương Bằng vốn còn tương đối bình tĩnh, vậy mà lại dùng chiêu ‘lấy thương đổi thương’, thiên phú công kích tia chớp cua hóa thành chiếc kìm lớn trong nháy mắt kẹp về phía một người, còn bản thân hắn lại mặc kệ cơ thể bị hư ảnh một con Kiếm Ngư đâm xuyên, đã lao lên tấn công.
Hàn Phi chấn động trong lòng, đây chính là chiến đấu ở ngư trường cấp một sao? Vừa bắt đầu đã liều mạng ư?
Đúng lúc này lại nghe Tào Phi hét lớn: "Hàn Phi, tốc chiến."
Hàn Phi nghe vậy, chân khẽ động, linh khí trên Tử Trúc côn trong tay nhấp nhô, trực tiếp đánh về phía một người trong đó.
"Ha ha ha! Thôn Thiên Thủy hết người rồi sao, đến cả một tiểu hài tử cũng phải phái ra à? Quấn quanh..."
Khoảnh khắc sau, Hàn Phi hơi híp mắt, hắn dường như nhìn thấy một con cá mực lớn, mấy chục cái xúc tu ẩn hiện dường như muốn cuốn lấy mình. Mà trên chiến côn trong tay người kia cũng lóe lên linh khí, đối đầu với Hàn Phi.
"Bành..."
Nhưng người này không ngờ tới, sức lực của Hàn Phi quá mạnh. Hắn vừa mới đại chiến nửa ngày, tuy đã dùng Bổ Linh Đan, nhưng thể lực tiêu hao cũng không nhỏ, giờ phút này lại bị một đứa bé dùng một côn đánh bay ư?
Chỉ thấy thanh niên này rống to: "Chú ý, tiểu tử này rất yêu tà, mau tới giúp ta."
Người bên thôn Thiên Thủy nghe vậy, đều kinh ngạc nhìn về phía Hàn Phi, tiểu tử này mạnh hơn bọn họ tưởng tượng? Đặc biệt là ba người Triệu Đại Bạch, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Triệu Đại Bạch: "Lũ cá chết tiệt thôn Thiên Dương, xem Triệu gia gia của ngươi không tồn tại sao? Nha nha nha, chiến..."
Hàn Phi tuy dùng một côn đánh bay người này, nhưng ngay giây tiếp theo hắn đã vứt côn đi, trong tay bất ngờ xuất hiện hai thanh đao. Chỉ thấy linh khí bám vào trên song đao, liền chém hơn mười nhát vào hư không.
"A!"
Thanh niên kia dường như phải chịu tổn thương rất lớn, vội vàng giãy dụa đứng dậy.
Nhưng không ngờ, Hàn Phi đã đến ngay trước mắt, ưu thế và khuyết điểm của côn và đao lập tức thể hiện rõ. Trường côn trong tay thanh niên đã không còn chỗ để phát huy, mà song đao trong tay Hàn Phi lại như ‘hồ điệp tung bay’.
"Phanh phanh phanh..."
Trong chớp mắt đã là mười mấy đao, linh khí bao phủ quanh người thanh niên trực tiếp bị chém nát. Hàn Phi cảm giác được có lực hút muốn hút lấy mình, hắn dường như chỉ có vài giây, nhưng thế là đủ rồi.
"Xoẹt, xoẹt..."
Chỉ trong mấy hơi thở, thanh niên này hoảng sợ nhìn thiếu niên trước mắt. Chiến đấu chính diện, hắn phát hiện mình không có chút sức phản kháng nào, sức mạnh hư không lại bị áp chế hoàn toàn. Trên người bị song đao rạch ra mấy chục vết thương, cả người sắp biến thành một huyết nhân.
"Không..."
Thanh niên tuyệt vọng hét lên một tiếng.
"Tiểu tử ngươi dám... Triệu Đại Bạch, cút đi."
"Phanh..."
Ba người Triệu Đại Bạch bị một luồng sóng xung kích mãnh liệt đánh văng ra. Hàn Phi nghiêng đầu nhìn lại, là một thanh niên cường tráng khác đang giận dữ lao tới giết.
Hàn Phi sắc mặt bình tĩnh, một cước đá Câu Sư của thôn Thiên Dương trước mắt rơi xuống biển, tay cũng không dừng lại, không ngừng bước, lao thẳng tới chỗ thanh niên cường tráng kia.
"Đinh Dương, ngươi giết Đinh Dương, ngươi cái tên tiểu tặc đáng chết của thôn Thiên Thủy."
Tất cả mọi người đều bất ngờ, bọn họ vạn lần không ngờ tới, người đầu tiên có thu hoạch lại là một tiểu hài tử. Ngược lại, sắc mặt đám người Triệu Đại Bạch lại trở nên hồng hào, tiểu tử này lợi hại thật! Mới lớn từng này, thôn mình từ lúc nào lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy?
"Đinh đinh đinh đinh..."
Hàn Phi dùng song đao chém người, người kia dường như muốn thi triển Linh Khí Bạo, nhưng Hàn Phi hoàn toàn không sợ, vẫn cứ đối đầu chém tới.
Một tiếng "Bành" nổ vang, Hàn Phi lùi lại năm, sáu bước, song đao trong tay xoay một vòng rồi được nắm vững. Ngược lại là người đối diện kia, trên ngực có hai vết thương thật dài đang chảy không ít máu.
Đúng lúc Hàn Phi định tiến công, lại thấy một bóng người bay về phía mình, tập trung nhìn lại, chẳng phải là Trần Giai Nhi sao?
Lúc này Trần Giai Nhi đã bị thương, nàng nôn ra một ngụm máu, nói: "Thiên phú linh hồn thú của đối phương là Kiên Giáp Quy. Triệu Đại Bạch, ngươi còn chịu được không?"
Triệu Đại Bạch cười khổ, linh khí đã cạn kiệt rồi!
"Cái đó, ta muốn nói..."
Hàn Phi đang định nói thì Trần Giai Nhi đã lại xông tới, bởi vì người mà nhóm Triệu Đại Bạch ngăn cản lúc trước đã rảnh tay thoát ra, đang hướng về phía Trương Bằng. Trương Bằng vốn đã nhuốm máu, giờ lại thêm một người nữa, e là không ổn.
Chỉ thấy Hàn Phi hít sâu một hơi, linh khí trên hai tay phun ra nuốt vào, hai luồng linh khí hình cột trực tiếp chui vào trong cơ thể Triệu Đại Bạch.
"Ngọa Tào..."
Triệu Đại Bạch và nữ nhân còn lại đều choáng váng, thiếu niên này lại là một Tụ Linh Sư?
Không chỉ nhóm Triệu Đại Bạch kinh ngạc, cả trận chiến đều dừng lại một chút, người thôn Thiên Dương cũng ngẩn người, Tụ Linh Sư nhỏ tuổi như vậy sao? Người tài giỏi thế này lẽ nào không đến trấn trên ư?
"Không ổn, là Tụ Linh Sư, giết chết thiếu niên này! Thôn Thiên Thủy đã ra một Đường Ca, không thể để xuất hiện người thứ hai..."
Nhưng lại nghe Triệu Đại Bạch hét lớn một tiếng: "Ai dám động vào người của thôn Thiên Thủy chúng ta? Xem Triệu gia gia của ngươi không tồn tại sao?"
Triệu Đại Bạch cùng nữ nhân bị thương kia gia nhập chiến đấu, cục diện lập tức bị đảo ngược. Về phần người còn lại, không phải Hàn Phi không muốn truyền linh khí cho hắn, mà là không có cơ hội, bởi vì thanh niên cường tráng đối diện kia như phát điên lao về phía mình.
Linh hồn thú của thanh niên này là một con cua, lực phòng ngự và lực công kích đều không yếu. Giờ phút này sau khi dung hợp linh hồn thú, chiến lực đại khái đạt tới thực lực đỉnh phong Câu Sư trung cấp. Lúc này, hắn dường như bị kích thích, khí thế cả người đang mạnh lên.
Sắc mặt Triệu Đại Bạch biến đổi, nói với Hàn Phi: "Tiểu tử cẩn thận, là yêu ngư chi lực của Cầu Ngư."
Hàn Phi nhíu mày, chẳng lẽ đám Câu Sư có thể nhiều lần thu được sức mạnh từ yêu ngư sao? Trước là dung hợp linh hồn thú, giờ lại là yêu ngư chi lực, nếu như gã đối diện này có linh thú khế ước, chẳng phải còn có thể chiếm hữu nữa sao?
"Bạo..."
Chỉ nghe thanh niên này hét lớn một tiếng, trên người phảng phất có hàng trăm cây kim nổ tung ra bốn phương tám hướng, mà Hàn Phi lại đang ở ngay trước mặt hắn, nên đương nhiên phải hứng chịu nhiều sát thương hơn.
Thanh niên cường tráng cười lạnh, ta hấp thu được gai độc của Cầu Ngư, bất ngờ không? Kinh ngạc không? Tiểu tử thôn Thiên Thủy, ngươi chờ chết đi!
Chỉ thấy bên kia Tào Phi nổi giận gầm lên một tiếng, muốn lao qua, lại bị một cây trường côn cứ thế đánh bật về.
Giờ khắc này, lòng mọi người thôn Thiên Thủy đều trầm xuống. Bọn họ biết sự bùng nổ của Cầu Ngư khủng bố đến mức nào. Nhưng đây là một Tụ Linh Sư 12 tuổi, cũng là hy vọng của thôn Thiên Thủy, mới lần đầu tiên làm nhiệm vụ, lẽ nào lại phải chết ở đây sao?
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, thanh niên cường tráng trợn to hai mắt.
Chỉ nghe trên người Hàn Phi vang lên tiếng "Đinh đinh đinh" một hồi lâu, vô số gai Cầu Ngư do linh khí biến thành của hắn vậy mà không thể lưu lại một chút tổn thương nào trên người Hàn Phi.
Hàn Phi gãi đầu: "Ngươi công kích xong rồi hả? Vậy đến lượt ta nhé?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận