Thả Câu Chi Thần

Chương 82: Đập phá quán

Chương 82: Đập phá quán
Hàn Phi làm sao có thể nói thật được, lúc này chỉ đành nói bừa.
Hàn Phi: "Ờ! Tình hình là thế này, ta thử cây Phong Hành côn kia, chỉ là dùng không thuận tay lắm. Ngươi nói tốc độ nhanh như ánh sáng thì có ích gì chứ! Tốc độ của Lý Cương cũng nhanh đấy thôi, ta một côn là hạ gục hắn rồi. Cho nên ta có sửa đổi một chút, lấy một ít Linh khí từ trong cơ thể ra, cho nó bùng nổ trên tay một chút, sau đó thi triển thì thuận tay hơn hẳn! Ra tay vừa mạnh, tốc độ lại nhanh..."
Giang Cầm và lão đầu tử nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối. Ngươi cấp bậc gì vậy hả, còn đòi sửa chiến kỹ của người ta? Nhưng mà nói đi nói lại, hình như sửa xong lại mạnh hơn thật.
Giang Cầm: "Còn Nhiệt Huyết Phí Đằng thì sao?"
Hàn Phi: "Thứ đó không dùng được! Ta thử rồi, cảm giác như mình sắp bị luộc chín ấy, thế thì đánh đấm với người ta kiểu gì? Sau đó ta lại sửa một chút, ta chia nhỏ Linh khí ra, bao phủ lấy ngũ tạng, để chúng nó nhảy tưng tưng cùng ngũ tạng... Ừm, nhảy nhảy thì có sức lực hơn, nhưng cũng cảm thấy hơi khó chịu."
Giang lão đầu lấy tay áo lau mồ hôi, thầm nghĩ tiểu tử này sao còn chưa chết nhỉ? Dùng Linh khí bao bọc ngũ tạng, ta mẹ nó còn chưa từng nghĩ tới, vậy mà ngươi lại làm luôn rồi.
Giang lão đầu: "Còn nhát đao cuối cùng của ngươi thì không cần nói nữa. Nhát đao đó ngươi dồn toàn bộ Linh khí toàn thân vào thân đao, rồi cho nổ tung ngay khoảnh khắc tiếp xúc với địch nhân, làm sao ngươi nghĩ ra được vậy?"
Hàn Phi: "Chẳng phải là để lực công kích mạnh hơn sao? Đánh nhau mà, đương nhiên là càng mạnh càng tốt rồi!"
Giang lão đầu: "Đánh rắm! Chiêu này tuy lợi hại, nhưng nếu ngươi không giết chết được địch nhân thì sao? Hoặc nếu địch nhân của ngươi không chỉ có một người thì sao? Một đao của ngươi giết được mấy người?"
Hàn Phi muốn gãi đầu, nhưng thấy cánh tay hơi đau nên lại thôi. Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, cơ thể ta tuy chỉ có thể chứa được 400 điểm Linh khí, nhưng ta đâu có giới hạn tối đa! Dùng hết trong người thì tiện tay bổ sung, ta sợ gì chứ?
Giang Cầm: "Ngươi... Nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy loại chiến kỹ này, ngoại trừ 《 Phong Hành côn 》, mấy cái còn lại không được tùy tiện sử dụng."
Hàn Phi: "À! Vậy còn chuyện Chiến Hồn Sư tiếp theo thì phải làm sao?"
Giang Cầm giật giật khóe miệng: "Đợi mấy ngày nữa rồi nói."
Một ngày sau, Hàn Phi coi như đã hồi phục. Hắn muốn ra biển, nhưng lại bị cấm ra biển trong vòng ba tháng, thuyền cũng bị tịch thu, điều này khiến hắn rất khó xử.
Chỉ dựa vào quầy đồ nướng đã không đủ đáp ứng nhu cầu của hắn. Trải qua hơn một tháng, hắn chỉ kiếm được vỏn vẹn 8 vạn điểm Linh khí từ quầy đồ nướng. Trừ đi chi phí luyện chế dao cụ, thôi diễn chiến kỹ, tiêu hao trong chiến đấu, giờ hắn chỉ còn lại khoảng 68000 điểm.
Nhiều không? Nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng thực ra chẳng nhiều chút nào. Trên cấp chín còn có đỉnh phong, phá vỡ cảnh giới đỉnh phong mới là Câu Sư. Bây giờ hắn có thể đột phá đỉnh phong, giới hạn Linh khí của bản thân cũng đạt tới 419. Nhưng đột phá lần này thì sao? Để đột phá lên Câu Sư chắc chắn là không đủ.
"Lão gia tử, ta xin nghỉ mấy ngày đây!"
Lão đầu: "Lại đi đâu chơi bời phải không?"
Hàn Phi: "Sao có thể chứ! Ta có chuyện đứng đắn muốn làm đây."
Cũng không đợi lão đầu trả lời, Hàn Phi liền đi, trở về hang núi nhỏ bí mật của mình.
Ba ngày sau.
Hàn Phi tinh thần sảng khoái đi đến quầy đồ nướng hấp thu Linh khí, nhưng khi hắn đến nơi, lại phát hiện không một ai xếp hàng.
"Cương tử, người đâu cả rồi?"
Lý Cương thấy Hàn Phi tới, nhất thời mặt mày ủ rũ nói: "Thiếu gia, việc làm ăn không xong rồi! Giờ không ai dám đến mua đồ nướng của chúng ta nữa."
Lý Thanh đã gia nhập quầy đồ nướng từ một tháng trước, lúc này sa sầm mặt nói: "Thiếu gia, là Hổ Đầu bang. Bọn họ uy hiếp mọi người, ai mua đồ nướng của chúng ta thì chuẩn bị sẵn hậu sự đi."
"Cái gì?"
Hàn Phi lập tức nổi giận đùng đùng. Cắt đứt việc làm ăn ở quầy đồ nướng chẳng khác nào chặt đứt nguồn cung Linh khí của ta! Nãi nãi, Lý Tuyệt đây là chính thức tuyên chiến rồi sao?
Hàn Phi cầm gậy lên liền đi, không chút do dự.
Lý Cương vội vàng cản lại: "Thiếu gia, ngài định đi đâu vậy?"
Hàn Phi: "Ta còn có thể làm gì nữa, ta đi mắng chửi lão già khốn kiếp Lý Tuyệt kia."
Lý Cương: "..."
Lý Thanh: "..."
Lý Cương: "Thiếu gia, ngài đừng đi thì hơn, ta nghe nói... Lý Tuyệt đã hồi phục rồi!"
Lý Thanh: "Có lẽ đã hồi phục thật rồi. Dù sao Hổ Đầu bang cũng lắm tiền nhiều của, nghe nói tháng này Lý Tuyệt đã mua rất rất nhiều thuốc đại bổ, thậm chí còn phái người ra biển tìm Linh quả, hình như đã có thu hoạch."
Hàn Phi: "À! Hắn hồi phục thì giỏi lắm sao? Hắn đột phá Đại Câu Sư rồi à? Mà vênh váo như thế?"
Lý Thanh: "Thiếu gia, tuy Lý Tuyệt chưa phải Đại Câu Sư, nhưng thực lực bản thân hắn vốn đã là Câu Sư đỉnh phong. Dù vẫn còn cách Đại Câu Sư một khoảng, nhưng e là cũng không xa nữa."
Nắm đấm của Hàn Phi siết chặt kêu "răng rắc", đây là muốn cắt đứt đường sống của ta sao? Chuyện này sao có thể nhịn được?
Hàn Phi hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: "Hổ Đầu bang uy hiếp chúng ta như thế nào?"
Lý Cương thở dài: "Còn có thể uy hiếp thế nào nữa, chúng trực tiếp đứng trước quầy hàng của chúng ta la lối, còn cử người đến canh chừng. Đấy, hai kẻ đằng kia cũng là đến để giám sát sạp hàng của ta. Chỉ cần có người dám tới mua là sẽ bị bọn họ uy hiếp."
Hàn Phi quay đầu nhìn, quả nhiên cách đó không xa có hai người đang theo dõi bên này.
"Ha ha!"
Mặt Hàn Phi sa sầm, trực tiếp đi tới, dùng Tử Trúc côn chỉ vào hai người nói: "Hổ Đầu bang?"
Một tên trong đó không thèm để ý đến Hàn Phi, còn "Hừ" một tiếng.
Tên còn lại nói: "Làm gì, muốn đánh người à?"
"Bành..."
Một giây sau, một tên bay văng ra ngoài. Tên còn lại thấy tình hình không ổn, vừa định bỏ chạy thì lập tức bị Hàn Phi đuổi theo dùng côn đập ngã xuống đất. Cả hai đều hộc máu tươi.
"Ngươi, ngươi, ngươi dám động thủ ở trên đảo Treo Trời... Đội chấp pháp, đội chấp pháp..."
Hàn Phi: "Bây giờ mới biết gọi đội chấp pháp à? Vẻ vênh váo lúc nãy đâu rồi?"
Hàn Phi chẳng thèm để tâm. Dù sao bây giờ đang bị cấm túc, không được ra biển, ta đánh vài người thì cũng thế thôi, chẳng ảnh hưởng gì.
"Bốp..."
Hàn Phi xông lên đấm đá túi bụi, rồi đạp lên đầu một tên nói: "Hổ Đầu bang phải không? Ta nhớ mặt ngươi rồi, sau này đừng hòng ra biển, nếu không ta làm thịt ngươi."
"Ai dám động thủ ở phiên chợ!"
Xa xa, một đội chấp pháp viên đi tới, dẫn đầu là một Câu Sư, lạnh lùng quát Hàn Phi.
Hàn Phi đá văng tên dưới chân ra, cười nói với vị Câu Sư kia: "Là ta động thủ, nhưng hai kẻ này uy hiếp cư dân trên đảo Treo Trời, khiến không ai dám tới quầy hàng của ta mua đồ. Hành vi này cực kỳ ác liệt, không biết Câu Sư đại nhân thấy thế nào?"
Vị Câu Sư kia quan sát Hàn Phi một lúc rồi nói: "Ngươi là Hàn Phi?"
"Đúng vậy."
Vị Câu Sư kia khẽ lắc đầu: "Đảo Treo Trời chỉ duy trì trật tự trên đảo Treo Trời. Những gì bọn họ làm ở ngư trường, thứ lỗi ta không thể can thiệp. Nhưng trên đảo Treo Trời cấm tư đấu. Lần này nể tình ngươi là lần đầu vi phạm, ta bỏ qua cho ngươi, lần sau không được tái phạm."
Hàn Phi bật cười: "Câu Sư đại nhân, nói như vậy nghĩa là Hổ Đầu bang có thể ở đây áp bức bất cứ ai, nếu có người không tuân theo thì liền kéo ra ngư trường giết chết, loại hành vi này đảo Treo Trời cũng mặc kệ sao?"
Vị Câu Sư kia không nói gì, nhưng xem ý tứ thì e là vậy.
Sau đó, Hàn Phi quay đầu hỏi Lý Thanh: "Lý Thanh, Hổ Đầu bang có những cơ sở làm ăn nào trên đảo Treo Trời?"
Lý Thanh: "Có sòng bạc, cửa hàng bán cá, cửa hàng mồi câu, không dưới mười mấy chỗ."
Hàn Phi: "Ngươi dẫn ta đi từng nơi một."
Lý Thanh: "Cái này... Vâng, thiếu gia."
Chỉ thấy vị Câu Sư kia nhíu mày, quát khẽ: "Hàn Phi, ngươi đừng làm bậy."
Hàn Phi quay đầu lại, nhếch mép cười nói: "Câu Sư đại nhân, lần này ta không làm hại ai cả, trừ phi có kẻ động thủ với ta trước."
Nói xong, Hàn Phi lạnh mặt, trực tiếp rời đi.
Sau lưng vị Câu Sư kia, một đội viên nói: "Ngô đại nhân, Hàn Phi này cũng quá càn rỡ rồi?"
Ngô Thần híp mắt: "Hàn Phi bây giờ đang có chuyện hay để xem đây. Bản thân hắn cũng không phải kẻ hiền lành gì, hai tên này đều là cấp chín đỉnh phong, vậy mà trong tay hắn dường như không có sức chống cự... Hắn, trên người còn có cơ duyên?"
Cơ duyên mà Ngô Thần nói, tự nhiên là liên quan đến Đường Ca. Nếu không thì một Hàn Phi làm sao có năng lực lớn đến mức lên cấp chín nhanh như vậy?
Ngô Thần phất tay: "Đi theo xem, chỉ cần không xảy ra ẩu đả là được. Hổ Đầu bang cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chúng ta không giúp bên nào cả."
...
Sòng bạc nào đó của Hổ Đầu bang.
Lý Thanh: "Thiếu gia, chính là chỗ này."
Có người lập tức nhận ra Lý Thanh, hô lên: "Lý Thanh, tên phản đồ nhà ngươi, còn mặt mũi mà đến đây à?"
Lý Thanh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Hàn Phi nói: "Biết điều thì cút đi, tiểu gia hôm nay muốn vào đánh bạc vài ván!"
Hai tên kia nhất quyết không lùi bước. Ánh mắt Hàn Phi lạnh đi: "Sao thế, đến cả đạo lý mở cửa đón khách cũng không hiểu à? Không cho ta vào thì các ngươi đóng cửa sòng bạc này luôn đi là được."
Hai tên kia chau mày, cuối cùng vẫn tránh đường. Bọn họ nghĩ, Hàn Phi muốn vào cược thì cứ cược, dù sao thua thì cũng là hắn tự chuốc lấy.
Thế nhưng Hàn Phi vừa vào chưa đầy một phút, đã nghe thấy tiếng ồn ào vang lên từ bên trong sòng bạc, dường như có đồ đạc bị đập vỡ.
Ngô Thần biến sắc: "Đi, vào xem."
Đội chấp pháp đi vào xem xét, đã thấy Hàn Phi cầm Tử Trúc côn, đập nát hết tất cả các chiếu bạc. Bên cạnh hắn có năm sáu tên thuộc hạ Hổ Đầu bang đang nhìn hắn như gặp đại địch.
Hàn Phi liếc nhìn Ngô Thần, thản nhiên nói: "Câu Sư đại nhân, ta không đánh người. Đập hỏng mấy thứ này, ta bồi thường là được, thực ra ta rất có tiền... Cương tử, tiền đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận