Ta Tại Thế Giới Yêu Ma Nhặt Kỹ Năng Mảnh Vỡ

Chương 77: Gãy mất thần bí thời đại (2)

Chương 77: Thời đại thần bí sụp đổ (2)
Hồ Ly Tinh nhìn Trương Kham dưới chân quả cầu nước không ngừng uốn lượn, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
"Sao? Kỹ năng này rất hiếm có sao?" Trương Kham khẽ hỏi.
Hồ Ly Tinh thèm đến mức mắt đã đỏ hoe: "Cực kỳ hiếm có! Sau này ngươi sẽ biết."
Nói đến đây, Hồ Ly Tinh nhìn Trương Kham, thận trọng thăm dò: "Trước kia ngươi rõ ràng là phàm phu tục tử n·h·ụ·c thể phàm thai, tại sao bỗng nhiên chỉ trong một đêm lại nắm giữ nhiều năng lực thần diệu như vậy? Chẳng lẽ là từ trong mộ lớn của Thái Cổ thần nhân kia lấy được?"
Hồ Ly Tinh cảm thấy Trương Kham từng tiến vào đại mộ của Thái Cổ t·h·i·ê·n nhân, lấy được năng lực trong mộ lớn của Thái Cổ thần nhân, sau đó mới có cơ hội phản kích chính mình, nếu không tại sao đối phương lại chắc chắn như vậy bên trong vách đá có đại mộ tồn tại?
Nghĩ tới đây, Hồ Ly Tinh ảo não muốn dậm chân, tại sao lúc trước nàng lại không kiểm tra cẩn thận một lần, bây giờ lại để cho người khác nhặt được tiện nghi, h·ạ·i chính mình lưu lạc thành nô lệ của người ta.
Trong lòng nàng đau khổ vô cùng, thật đúng là nghiệp chướng, bản thân nàng canh giữ ở nơi này mấy chục năm, lại không p·h·át hiện ra chút gì, Tạo Hóa như vậy tại sao không để cho nàng p·h·át hiện?
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Hồ Tiên Niếp Niếp lão tổ nàng nhất định phải lật tung cả mảnh đất này, nhất định phải tìm ra mộ huyệt của Thái Cổ thần nhân kia, bản thân nàng thu hoạch được kỹ năng nghịch t·h·i·ê·n như thế, đến lúc đó nô dịch tên tiểu t·ử này khiêng kiệu cho mình, mỗi ngày giặt quần áo, xếp chăn hầu hạ mình.
Tâm tư của Hồ Tiên Niếp Niếp đều viết hết lên mặt, Trương Kham nhìn mà cảm thấy buồn cười, nhưng không nói gì, đây là một hiểu lầm mỹ diệu.
Rất nhanh hai người men theo đường đi vào hẻm núi, may mà Trương Kham có Dạ Minh Châu, cũng không sợ bóng tối trước mắt, Hồ Tiên Niếp Niếp đi vào một vách đá, nơi đó có một bệ đá gập ghềnh, bệ đá rộng chừng hai mét, phía trên ngược lại khô ráo, còn có nồi bát, bồn và muối ăn, củi lửa.
Chỉ là Trương Kham nhìn nồi bát, bồn kia, sắc mặt lập tức đen lại, bởi vì những đồ vật kia rất quen thuộc, đều là đồ vật trong nhà hắn.
"Ngươi còn ở đây nhóm lửa nấu cơm?" Trương Kham không so đo với Hồ Ly Tinh, mà hỏi. Đối phương đã biến thành kỹ năng của mình, sau này có rất nhiều cơ hội từ từ báo thù, có thể vì chính mình tạo ra giá trị lớn hơn.
"Năm năm trước lão tổ nhà ta tranh đấu cùng người, bị trọng thương ẩn ở chỗ này dưỡng thương, ở chỗ này nghỉ ngơi hai năm, ta ngày đêm tới đây nấu cơm hầu hạ." Hồ Tiên Niếp Niếp nói.
"Lão tổ?" Trương Kham nghe vậy không khỏi sững sờ, tiếp đó cả người có chút tê dại cả da đầu, thế mà còn có một Hồ Ly Tinh? Hơn nữa còn là Hồ Ly Tinh cấp bậc lão tổ?
Quả thực dọa người!
Một Hồ Tiên Niếp Niếp đã khó đối phó như vậy, huống chi là Hồ Tiên lão tổ kia?
"Lão tổ nhà ngươi đâu?" Trong lòng Trương Kham âm thầm đề phòng, tựa hồ lơ đãng hỏi.
"Hình như là cùng 'Hoàng cái gì đó' của Nhân loại các ngươi, mưu đồ chuyện gì đó, từ sau khi rời đi năm đó, vẫn chưa từng trở về." Hồ Tiên Niếp Niếp nói.
"Lão tổ nhà ngươi tu vi gì?" Trương Kham hỏi.
"Đã ngưng kết Âm Thần!" Trong giọng nói của Hồ Tiên Niếp Niếp có chút đắc ý.
"Ngưng kết Âm Thần? Đó là cảnh giới gì?" Trương Kham không hiểu.
"Cao hơn ta một cấp bậc." Thiếu nữ Hồ Tiên Niếp Niếp nói.
"Nói cho ta nghe một chút về các cấp bậc tu luyện." Trong lòng Trương Kham hiếu kỳ.
Hồ Tiên Niếp Niếp nghe vậy, sắc mặt quái dị: "Nói đúng ra, trên đời này không có cấp bậc tu luyện, ta nói tới đẳng cấp, bất quá là sự khai phá của tu sĩ đối với thế giới tinh thần mà thôi."
Trương Kham không hiểu, Hồ Ly Tinh nói: "Nhân loại có võ đạo, minh kính, ám kình, Hóa Kình, ôm đan, sau đó là thấy thần, 'thấy thần' này chính là gặp được hồn phách của mình, hồn phách chính là Thần Linh trong thân thể con người. Thấy thần chi cảnh, đã là cực hạn của n·h·ụ·c thân, cực hạn của lực lượng n·h·ụ·c thể, mà đến được cảnh giới này, con đường tu hành cũng liền gãy mất."
"Thời Đại Thái Cổ, giữa t·h·i·ê·n địa có chúng sinh nắm giữ dị năng, mượn dị năng làm chỉ dẫn, mở bí pháp tu luyện cho thiên hạ phàm tục, liền đã gãy mất. Cho đến sáu mươi năm trước, có cường giả thấy thần của Nhân loại đi khắp danh sơn đại x·u·y·ê·n, Siêu phàm đối kháng thần bí. Sau đó, trong lúc vô tình rơi vào trong một đại mộ của Thái Cổ thần nhân, từ đó đào ra một t·h·i·ê·n văn chương cũ nát, sau đó tìm được biện pháp Luyện Thần, may mắn đột p·h·á đến Xuất Khiếu Cảnh giới, bắt đầu dính đến lãnh vực thần bí, từ đó về sau, tu luyện pháp môn hậu thiên mở ra một chương mới."
"Cho nên ta mới nói, chúng ta trời sinh nắm giữ dị năng, chính là trời sinh Thần Minh. Những khẩu quyết Luyện Thần kia, chẳng qua chỉ là tu hành pháp môn hậu thiên, chỉ cần bị chúng ta tìm được n·h·ụ·c thân của hắn, liền có thể nhẹ nhõm m·i·ể·u s·á·t hắn, không đáng nhắc tới." Hồ Ly Tinh nói.
Trương Kham nghe vậy trong lòng như có điều suy nghĩ, hắn cũng không dám coi thường tu luyện pháp môn tinh thần, thế giới tinh thần tuyệt không nông cạn như Hồ Ly Tinh nói.
"Ngươi nói không có cảnh giới tu luyện là ý gì?" Trương Kham hỏi.
Hồ Tiên Niếp Niếp nghe vậy nói: "Lĩnh vực Tinh Thần thần bí cỡ nào, mọi người mới thăm dò không đến sáu mươi năm, tự nhiên là ai tu theo cách nấy, ta nói Âm Thần hay, xuất khiếu cũng được, đều chẳng qua là sau khi Linh Hồn cường đại, sinh ra một loại thiên phú năng lực mà thôi."
"Bất quá lĩnh vực Tinh Thần tu luyện cực kỳ thần bí, gian nan, Nhân loại các ngươi chỉ có một nhóm nhỏ người cực kì thưa thớt đào được Truyền Thừa nhưng đến tột cùng có bước vào hay không thì không thể nói rõ. Ngược lại, ta có nghe nói, Nhân loại các ngươi có hơn mười vị Đại Tông Sư thấy Thần Cảnh giới, đột nhiên có một ngày đ·i·ê·n mất, nghĩ hẳn là lúc xuất khiếu gặp phải đường rẽ." Hồ Tiên Niếp Niếp nói: "Lĩnh vực Tinh Thần tu luyện cũng không phải chuyện đơn giản, một khi không thành công, nhất định hồn phách bị trọng thương, cả người trực tiếp đ·i·ê·n mất."
"Cảnh giới tu luyện mà ta nói, chẳng qua là bản thân lão tổ tông nhà ta nghiệm chứng mà thôi, là năng lực đạt được trong quá trình tu luyện, lấy năng lực để x·á·c định danh xưng của mỗi giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là có thể linh hồn xuất khiếu. Giai đoạn thứ hai là có thể du tẩu ban đêm. Giai đoạn thứ ba là không e ngại mặt trời, có thể du tẩu vào lúc mặt trời khuất. Giai đoạn thứ tư là có thể điều khiển vật thể. Giai đoạn thứ năm là có thể không e ngại sinh m·ệ·n·h từ trường, phụ thân vào trên thân thể sinh m·ệ·n·h. Giai đoạn thứ sáu là có thể ngưng tụ thực thể trước mặt người khác, khiến phàm nhân mắt thường có thể nhìn thấy. Giai đoạn thứ bảy là có thể cướp đoạt thể x·á·c của người khác. Giai đoạn thứ tám chính là Âm Thần, ta cũng không biết rõ cảnh giới này, lão tổ vừa mới đặt chân vào lĩnh vực này, không nói tỉ mỉ với ta."
Hồ Tiên Niếp Niếp ngược lại cũng không giấu diếm.
"Nhân loại chưa đặt chân vào thế giới tinh thần, lão tổ nhà ngươi thế mà đã đến giai đoạn Âm Thần?" Trương Kham nghe vậy, con ngươi co rút, trong mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Hắn rất muốn hỏi một câu: Dựa vào cái gì?
"Lão tổ nhà ta không giống, nàng chính là trời sinh Thần Minh, nắm giữ năng lực có thể can thiệp Linh Hồn, tu luyện tự nhiên như cá gặp nước. Hơn nữa lão tổ nhà ta còn có một loại bản lĩnh kỳ lạ, có thể nhanh chóng khôi phục thương thế Linh Hồn, cho nên mới có thể đi nhanh hơn, xa hơn." Hồ Tiên Niếp Niếp đắc ý nói.
Trương Kham nhìn Hồ Tiên Niếp Niếp, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ ngổn ngang, nhưng vẫn cảm thấy thế giới tinh thần tu luyện, không đơn giản, nhẹ nhàng linh hoạt như Hồ Tiên Niếp Niếp nói. Hồ Ly Tinh có thể dựa vào kỹ năng trời sinh tu luyện nhanh chóng, chẳng lẽ Nhân Tộc lại không thể sao? Nhân Tộc không có dị năng giả trời sinh sao?
Bất quá, tất cả những điều này còn quá xa vời với hắn, việc hắn cần làm bây giờ là moi ra mộ lớn của Tôn Thần kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận