Ta Tại Thế Giới Yêu Ma Nhặt Kỹ Năng Mảnh Vỡ

Chương 590: Hoài nghi (là minh chủ phong quân tử hạo nhiên tăng thêm)

Chương 590: Hoài nghi (là do minh chủ Phong Quân Tử Hạo Nhiên ủng hộ thêm)
Rất nhiều người đều biết, Trương Cao Thu là người cuối cùng rời khỏi tổ từ. Mà hết lần này tới lần khác Trương Cao Thu lại là người Thẩm Gia mời đến trợ lực, hỗ trợ Thẩm Gia luyện hóa bảo vật kia. Nếu như nói sau khi mọi người rời đi, Trương Cao Thu có cơ hội luyện hóa bảo vật kia, sau đó thừa cơ thu giữ bảo vật, cách giải thích này có thể nói là hợp lý, và xác suất rất lớn.
"Ta nhớ lúc ấy hỏa hoạn xảy ra, tất cả chúng ta đều vội vàng chạy ra ngoài cứu hỏa, chỉ có Trương Cao Thu còn ở lại trong tổ từ tế luyện bảo vật."
Theo tiếng của đệ tử kia, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Trương Cao Thu, Trương Cao Thu lập tức biến sắc, mặt trở nên âm trầm. Đối diện với ánh mắt của các vị trưởng lão, Trương Cao Thu trầm giọng nói: "Sao? Chư vị hoài nghi ta đánh cắp bảo vật?"
"Ngươi có năng lực, lại có cơ hội đánh cắp bảo vật," đệ tử kia nghi ngờ nói.
Lúc này Thẩm Trân đứng bên cạnh quát lớn đệ tử kia: "Im miệng! Đừng ăn nói lung tung, Trương Cao Thu hiền chất là nhân vật bậc nào, há lại sẽ làm loại chuyện hạ lưu đó?"
Sau đó lại quay sang Trương Cao Thu cười nói: "Trương Cao Thu hiền chất, ngươi đừng trách tội, người nhà ta già trẻ lớn bé hiện giờ đang rối loạn cả lên, bệnh cấp thì vái tứ phương."
Trương Cao Thu nghe vậy sắc mặt dịu đi: "Trọng bảo mất đi, chư vị nóng nảy trong lòng ta cũng có thể hiểu được, nhưng cũng không thể trách vị huynh đệ kia."
Thẩm Trân nghe vậy gật đầu, ân cần hỏi thăm: "Hiền chất là người cuối cùng rời đi, không biết có phát hiện gì dị thường không?"
Trương Cao Thu nghe vậy sắc mặt biến đổi mấy lần, sau đó hít một hơi mới nói: "Thế thúc, ta biết bảo vật kia làm sao mất đi, thậm chí ta lúc đó còn ở hiện trường. Đáng tiếc là tên tặc tử kia thủ đoạn quá cường đại, ta lại bị hắn ám toán chế trụ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo vật mất đi."
Trương Cao Thu lập tức thu hút sự chú ý của các cao thủ Thẩm Gia, mọi người nhao nhao nhìn lại, Trương Cao Thu kể lại quá trình mình bị chế trụ như thế nào, bị che mắt ra sao, đợi đến khi khôi phục tự do thì bảo vật đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nghe xong những lời này, trên dưới Thẩm Gia đều xem xét kỹ lưỡng Trương Cao Thu, trong ánh mắt lóe lên vẻ âm tình bất định.
"Ngươi nói có người định trụ thân thể và hồn phách của ngươi, còn che mắt ngươi? Sau đó ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đánh cắp bảo vật?" Thẩm Hủ lúc này lên tiếng hỏi.
"Không sai!" Trương Cao Thu gật đầu.
Thẩm Hủ nghe vậy cười khẩy một tiếng: "Lời này của ngươi ta không tin. Cho dù là cao thủ Thập Nhất Giai ra tay, cũng đừng hòng trong khoảnh khắc ngắn ngủi có thể gỡ bỏ cấm chế, rồi đánh cắp bảo vật."
Trương Cao Thu nghe vậy lập tức sa sầm mặt: "Thế thúc có ý gì?"
"Trong lòng ta có một suy đoán, đó là ngươi qua thời gian tiếp xúc này, có lẽ đã sớm nắm được cách tế luyện Bí Bảo, có được thủ đoạn khống chế Bí Bảo kia, chỉ là vì muốn chiếm riêng nên luôn nhẫn nhịn không phát. Lần này Thẩm Gia ta xảy ra nhiễu loạn, lão tổ bị điều hổ ly sơn, trong nhà nổi lên một trận hỏa hoạn, có chút khó hiểu, nếu có người vì phối hợp động tác của ngươi để đánh cắp Bí Bảo, vậy thì có thể giải thích được. Các ngươi trong ngoài cấu kết với nhau, quả thật có thể nói là tính toán không sót một chi tiết nào," Thẩm Hủ không chút che giấu chất vấn.
Trương Cao Thu nghe vậy giận dữ: "Thế thúc sao lại sỉ nhục ta như vậy? Ta, Trương Cao Thu, làm việc quang minh chính đại, há lại sẽ làm loại chuyện này?"
"Ngươi đương nhiên có lý do để làm loại chuyện này. Nếu trước đây Trương Kham không tới, ngươi rất có thể trở thành con rể của Thẩm Gia, bảo vật này tự nhiên cũng sẽ rơi vào tay ngươi. Nhưng bây giờ Trương Kham đã đến, mọi thứ đều trở thành ẩn số, trong lòng ngươi nảy sinh tham niệm, oán hận, cho nên việc ngươi nuốt riêng bảo vật cũng không phải là không thể xảy ra," Thẩm Hủ lạnh lùng nói: "Ngươi nghiên cứu bảo vật kia gần một năm, nếu nói ngươi có cơ hội nhìn ra huyền cơ của nó, rồi nắm giữ, thu phục ngược lại nó, ta còn có thể tin được."
Trương Kham ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt xem kịch, không ngờ lại bị liên lụy vào, ăn dưa lại văng vào người.
Hắn thấy rõ, vai diễn của Thẩm Hủ lúc này là Hắc Kiểm, còn Thẩm Trân là mặt trắng. Người nhà họ Thẩm đối với Trương Cao Thu đã nảy sinh lòng nghi ngờ.
"Thế thúc thật là nói ngang, ngươi hoài nghi ta có cơ hội đánh cắp bảo vật, nhưng hiện trường còn có một người, so với ta càng có cơ hội nắm giữ bảo vật mới đúng. Rốt cuộc, bản thân hắn chính là người thừa kế bảo vật. Bá mẫu ta lưu lại thủ đoạn gì trên bảo vật, chỉ cần vị huynh đệ kia ra tay, bảo vật nhận tổ quy tông thật dễ như trở bàn tay, hắn có tính khả nghi còn lớn hơn ta nhiều," Trương Cao Thu quay sang nhìn Trương Kham, nở nụ cười giả tạo: "Hiền đệ, ngươi đừng trách tội, ta chỉ là ví von thôi."
Thẩm Hủ và mọi người Thẩm Gia cùng nhau nhìn về phía Trương Kham, Vương Hi Phượng nói: "Như vậy mà nói, Trương Kham cũng có hiềm nghi không nhỏ." Trương Kham nghe Vương Hi Phượng nói, trong ánh mắt lộ ra một tia lãnh quang, trong lòng đã biết lập trường của vị phu nhân này, đối phương thân cận với Trương Cao Thu.
"Lúc đó ta đang ở trong sân trông nom đệ đệ và biểu muội, hoàn toàn không có thời gian gây án. Huống hồ, ta có bản lĩnh gì mà có thể chế trụ đại biểu huynh một chiêu? Nếu ta có bản lĩnh đó, sao phải chịu cảnh ăn nhờ ở đậu khổ cực như vậy? Cần gì phải phiêu bạt giang hồ?" Trương Kham biện giải cho mình, sau đó lại kèm thêm một câu hỏi ngược lại: "Đại cữu, nhị cữu, nghe ý tứ trong lời nói của các ngươi, có phải mẫu thân để lại cho ta cái gì đó rồi bị mất? Bị tặc nhân đánh cắp?"
Giọng Trương Kham mang theo một tia không dám tin xen lẫn run rẩy, trong ánh mắt lộ ra một vòng sợ hãi, kỹ năng diễn xuất phải nói là hoàn mỹ.
Đối diện với chất vấn của Trương Kham, mọi người Thẩm Gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng vẫn là Thẩm Hủ đứng ra nói: "Hiền chất, ngươi đừng hoảng sợ, trên đời này không ai có thể đánh cắp đồ của Thẩm Gia ta. Cho dù thủ đoạn của tên tặc nhân kia có lợi hại đến đâu, chúng ta cũng phải đuổi về cho ngươi."
Lúc này Trương Kham lộ vẻ phẫn nộ: "Tên tặc nhân nào dám đánh cắp bảo vật của ta?"
Sau đó lại nói với Trương Cao Thu: "Đại ca, trước đây ta không dám nhận bừa, bảo vật kia vốn là đồ của ta, ta muốn quang minh chính đại lấy lại thôi, cần gì phải đi ăn trộm?"
Sau đó quay đầu nhìn về phía Lão Thái Quân, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất: "Bà ngoại, xin bà ngoại làm chủ cho ta. Bảo vật kia là niệm tưởng duy nhất mẫu thân để lại cho ta, bây giờ bảo vật đã mất, ta biết ăn nói sao với mẫu thân đã khuất?"
Nhìn Trương Kham mắt ngấn lệ, Lão Thái Quân không thể không tiến lên đỡ Trương Kham đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ hiền hòa: "Hảo hài tử, đừng tủi thân, việc này nãi nãi nhất định sẽ làm chủ cho con."
Trương Kham thuận thế đứng dậy, hốc mắt rưng rưng đứng ở một bên không nói gì.
Thành Du mắt to tròn xoe đảo quanh, tuần sát trên người Trương Kham, nhớ lại việc Trương Kham đột nhiên rời đi, trong lòng cô bé đã xác định, chuyện của Thẩm Gia có liên quan đến Trương Kham.
"Các ngươi đừng có nói xấu Trương Kham. Các ngươi cũng đã nói là có cao thủ dẫn Thẩm Gia Lão Tổ Tông đi, chúng ta cô nhi quả mẫu dù có chút thủ đoạn, cũng không cách nào điều khiển được các cao thủ đó..." Trương Thị lên tiếng.
Nghe những lời này, mọi người Thẩm Gia đều âm thầm gật đầu, Trương Kham cô nhi quả mẫu quả thực không thể nào quen biết các cao thủ kia làm chỗ dựa. Bằng không lúc này Trương Kham đã sớm sửa lại án oan sai, rửa tội danh cho mình rồi, sao đến mức phải đến Kim Lăng nương nhờ người quen cũ?
Cho nên ánh mắt của mọi người lại một lần nữa đồng loạt nhìn về phía Trương Cao Thu. Trương Cao Thu lúc này tức đến bật cười: "Chư vị còn hoài nghi ta sao?"
"Ngươi có phải là hung thủ hay không, để chúng ta ra tay kiểm tra một phen là biết ngay," Thẩm Hủ nói.
Trương Cao Thu nghe vậy hít một hơi, nhưng cũng thẳng thắn nói: "Vậy mọi người cứ ra tay kiểm tra, nếu hung thủ không phải ta, chư vị phải trả lại sự trong sạch cho ta. Kinh Đô Trương Gia không thể bị sỉ nhục!"
"Nếu hung thủ không phải ngươi, chúng ta tự nhiên sẽ bồi tội," Thẩm Hủ đóng vai Hắc Kiểm, sau đó đảo mắt qua tất cả mọi người Thẩm Gia: "Hung thủ tính toán mọi thứ thiên y vô phùng như vậy, chứng tỏ điều gì? Thẩm Gia ta tám chín phần mười là có nội gián. Không chỉ Trương Cao Thu phải tiếp nhận kiểm tra, tất cả các ngươi đều phải tiếp nhận kiểm tra. Tất cả mọi người xếp hàng, từng người một tiến lên!"
Trương Kham nghe vậy mặt không đổi sắc, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu Thập Giai thần linh của Thẩm Gia đích thân ra tay kiểm tra, Thành Du, Trương Phi đám người e là sẽ bị lộ tẩy, tu vi trên người giấu không được rồi. May mà ta nắm giữ nhân đạo Luân Hồi lực lượng, có thể lợi dụng Luân Hồi lực lượng lừa bịp thần linh kia."
Luân Hồi lực lượng vốn huyền diệu vô cùng. Trương Kham đi đến trước mặt Thành Du mấy người, nói: "Thẩm Gia nhất định muốn kiểm tra tất cả mọi người, vậy chúng ta cứ xếp hàng để bọn họ kiểm tra, chúng ta không thẹn với lương tâm, trong lòng thẳng thắn, sợ gì kiểm tra?"
Vừa nói, Trương Kham kéo ba đứa nhỏ xếp hàng, đồng thời sử dụng Luân Hồi lực lượng và Lục Tự Chân Ngôn, Trấn Tự Phù lưu chuyển, không để lại dấu vết bay vào cơ thể ba đứa trẻ.
Trấn Tự Phù đã đạt Thập Nhị Giai, đủ để trấn áp tất cả dao động thần bí lực lượng trong cơ thể ba đứa trẻ, mà Luân Hồi lực lượng của Trương Kham vốn tràn ngập huyền diệu, bao trùm linh hồn của chúng, ngụy trang thần hồn tu vi thành người bình thường.
Sau đó lại dùng Lục Tự Chân Ngôn áp chế một phen, triệt để che đậy tất cả sự thần dị của ba đứa trẻ.
Còn về phần Trương Kham? Hắn đã luyện hóa nhân đạo Luân Hồi, tự nhiên có biện pháp che giấu khí tức trên thân.
Chỉ thấy Thập Giai thần linh của Thẩm Gia ra tay, đi tới trước mặt Trương Cao Thu, bắt đầu kiểm tra từng tấc máu thịt, từng tấc linh hồn trong cơ thể Trương Cao Thu.
Một lát sau kiểm tra hoàn tất, vị Thẩm Gia Thập Giai thần linh quanh thân bao phủ thần quang lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra một vòng thất vọng: "Không phải hắn!"
"Chúng ta xin lỗi Trương công tử. Ngươi yên tâm, đợi đến khi thế cục ổn định, chúng ta sẽ bày tiệc rượu xin lỗi ngươi," Thẩm Trân lên tiếng.
Trương Cao Thu nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng, đi đến một bên đứng thẳng không nói gì. Vị Thẩm Gia Thập Giai thần linh kia vận chuyển thần lực, lần lượt kiểm tra mọi người, không bao lâu liền đến lượt gia đình già trẻ của Trương Kham.
Trên người gia đình Trương Kham có Luân Hồi lực lượng lưu chuyển, Thẩm Gia lão tổ tuy là Thập Giai thần linh, nhưng muốn nhìn ra Trấn Tự Phù Thập Nhị Giai, Lục Đạo Luân Hồi tàn khuyết Thập Nhị Giai, vẫn là lực bất tòng tâm.
"Không phải mấy người bọn họ! Trong linh hồn của bọn họ không có bất kỳ khí tức nào," Thẩm Gia thần linh nói.
Thần linh Thẩm Gia đã lên tiếng, đương nhiên là không có vấn đề gì, Trương Kham và những người khác nghiễm nhiên tránh được hiềm nghi.
PS: Là do minh chủ 'Phong Quân Tử Hạo Nhiên' ủng hộ thêm (một), cảm tạ đại lão minh chủ đã khen thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận