Ta Tại Thế Giới Yêu Ma Nhặt Kỹ Năng Mảnh Vỡ

Chương 79: Tinh Hạch dị biến (2)

Chương 79: Tinh Hạch dị biến (2)
Sau khi Hồ Ly Tinh rời đi, Trương Kham không hề cử động, mà đứng trước vách tường cẩn thận suy nghĩ về sự biến hóa của những đường cong. Hắn không phải đợi lâu, chỉ thấy Hồ Tiên Niếp Niếp ôm bảy, tám cây đuốc, trong tay còn cầm đá lửa, đi tới trước mặt Trương Kham:
"Những cây đuốc này đều là hàng đặc chế của Thanh Khâu nhất tộc ta, một cây đuốc có thể chiếu sáng suốt một ngày một đêm." Hồ Tiên Niếp Niếp nói.
Trương Kham nhận lấy bó đuốc, sau đó ra hiệu cho Hồ Tiên Niếp Niếp dùng đá lửa thắp sáng chúng lên. Ngay sau đó, một vầng sáng như mặt trời nhỏ bỗng dâng lên trong thạch thất, giống như một chiếc đèn điện công suất một trăm hai mươi oát, khiến cả gian thạch thất sáng rõ như ban ngày.
"Ngọn lửa này được chế tạo từ vật liệu gì vậy?" Trương Kham hiếu kỳ hỏi.
"Không biết." Hồ Tiên Niếp Niếp bực bội đáp: "Ta không phải Vạn Sự Thông."
Trương Kham không để ý đến sự thiếu kiên nhẫn của Hồ Ly Tinh, mà giơ cao bó đuốc nhìn về phía vách đá. Lúc này mới nhìn rõ toàn bộ đồ án trên vách đá, không khỏi ngây người: "Đó là... Một con Hồ Ly mọc ra chín cái đuôi?"
"Không sai! Đó chính là tiên tổ của Hồ Tộc ta, là một vị Thần Minh Thập Nhị Giai!" Trong thanh âm của Hồ Ly Tinh lộ rõ vẻ tự hào
Đáng tiếc ta trước đây ít năm gặp đại địch nên lãng phí mất một cái đuôi, lúc Đoạt Xá lại gặp biến cố, lại lãng phí thêm một cái đuôi nữa, nếu không ta sao lại bị ngươi ám toán đến?"
Trong âm thanh của Hồ Tiên Niếp Niếp có chút bi thương, nàng đường đường là Hồ Tiên Niếp Niếp lão tổ, tồn tại thất giai, thế mà lại lật thuyền trên thân một tên lỗ mãng, loại oán khí này há lại dăm ba câu có thể tự thuật hết được?
Quả thực đáng chết!
Cái loại cảm giác này giống như ngươi là một cao thủ Kim Đan, lại bị một phàm nhân dùng loạn đao chém chết, hỏi ngươi có biệt khuất hay không?
Hồ Tiên Niếp Niếp nàng lúc này chỉ muốn uất nghẹn mà chết!
Nếu là chết mất có lẽ cũng coi như xong, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác phát sinh ngoài ý muốn, nàng không chết được!
Trương Kham không để ý đến Hồ Ly Tinh, mà đưa mắt nhìn kỹ bức điêu khắc, quan sát một hồi lâu cũng không hề cảm ứng được bất cứ điều gì.
Ngược lại, ở phía trên của phiến đá khắc đó còn có bốn chữ lớn, bốn chữ lớn này nét bút mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, mang theo một loại sát khí, nhìn qua tràn đầy sát cơ, chỉ là những ký tự đó hắn lại không nhận biết được.
"Vẫn cần phải sớm học tập nhận thức chữ, tránh cho ngày sau có cơ duyên đến, lại bởi vì ta không biết chữ mà bỏ lỡ." Trương Kham âm thầm tự nhủ.
"Bốn chữ lớn kia viết gì vậy?" Trương Kham mở miệng hỏi.
"Thiên Hồ Thôn Nguyệt." Hồ Ly Tinh đáp.
"Thiên Hồ Thôn Nguyệt sao?" Trương Kham nhìn kỹ đồ án, đúng là một con Hồ Ly Tinh mọc ra chín cái đuôi, lúc này đang ngẩng cổ lên, trong miệng ngậm một viên cầu.
Điểm mấu chốt nhất là bên trong viên cầu kia có khắc tất cả lớn nhỏ mấy ngàn ký hiệu kỳ quái cỡ hạt gạo, nhìn qua rất là huyền diệu.
"Phù hiệu kia là gì vậy?" Trương Kham lên tiếng hỏi.
Hồ Ly Tinh nghe vậy, sắc mặt lộ vẻ do dự: "Đó là chữ viết Bản Mệnh của Hồ Tộc ta, miêu tả chân ý của Nguyệt Lượng, dựa vào việc quan tưởng phù hiệu kia mới có thể dẫn tới tinh hoa của Nguyệt Lượng. Ngươi ngàn vạn lần không thể nếm thử, ngươi không có Huyết Mạch của Hồ Tộc, đến lúc đó tất nhiên sẽ xuất hiện nhiễu loạn lớn."
Trương Kham nghe vậy không tỏ ý kiến, chỉ là chăm chú nhìn kỹ một hồi, may mắn sau khi Huyết Mạch của hắn Thuế Biến, thị lực trở nên rất tốt, coi như phù hiệu kia chỉ cỡ hạt gạo, hắn cũng có thể thấy rõ ràng.
Ngược lại, nương theo sự quan sát của Trương Kham, Tinh Hạch trong trái tim hắn bỗng nhiên khẽ chấn động, tốc độ lưu thông khí huyết trong cơ thể vậy mà đang chầm chậm tăng lên. Chỉ trong vài nhịp hô hấp, tim của Trương Kham đập nhanh như trống trận, trong thạch thất trống trải này âm thanh đó lại càng trở nên đặc biệt rõ ràng.
"Ta nói tiểu tử ngươi đừng xem nữa, vạn nhất xảy ra sai sót, chỉ sợ là sẽ xảy ra vấn đề lớn, nhưng tuyệt đối không nên Tẩu Hỏa Nhập Ma, đem lão tổ ta cho liên lụy đến." Hồ Ly Tinh nghe được tiếng tim đập cấp tốc từ trong lồng ngực Trương Kham, cả người nhất thời trở nên cấp bách, vội vàng lên tiếng quát lớn.
Đáng tiếc nàng không có mệnh lệnh của Trương Kham, căn bản là không cách nào di chuyển, không thể đánh thức Trương Kham, chỉ có thể đối với Trương Kham gọi hàng.
Lúc này, hai mắt Trương Kham đỏ ngầu, ánh mắt nhìn chòng chọc vào ký hiệu trên vách tường, toàn bộ tư thế tựa hồ như kẻ điên cuồng, ánh mắt cứ dính chặt vào mấy ngàn Phù Văn cỡ hạt gạo kia. Sau đó, nương theo nhịp tim cấp tốc của Trương Kham, trán hắn nổi gân xanh, da thịt toàn thân cũng trở nên đỏ thẫm, nhìn qua giống như một con tôm hùm nướng chín.
"Xong đời!" Hồ Tiên Niếp Niếp nhìn thấy dị trạng của Trương Kham, lập tức không khỏi buồn bã: "Ta Hồ Tiên Niếp Niếp số khổ a! Tiểu tử này nếu là chết rồi, ta cũng phải chôn cùng hắn! Nếu là hắn không chết, toàn thân trên dưới tê liệt mất, ta không phải càng phải bưng phân đem nước tiểu hầu hạ hắn? Nếu là hắn tinh thần rối loạn biến thành tên điên, ta chẳng phải là cũng phải cùng hắn đi làm những cái kia điên sự tình? Đến lúc đó ta Hồ Tiên Niếp Niếp lão tổ mặt mũi biết để vào đâu?"
Nghĩ đến cái tương lai bi thảm kia, Hồ Tiên Niếp Niếp trong lòng dâng lên nỗi buồn: Khó chịu! Muốn khóc!
"Ngươi tỉnh lại đi! Nhưng tuyệt đối không nên chìm đắm vào trong đó! Ngươi là Nhân Tộc, tuyệt đối không nên chìm đắm vào a! Ngươi coi như xin thương xót, đáng thương đáng thương Hồ Tiên lão tổ ta đi! Ta đây là tạo cái gì nghiệt a! Ta không phải liền là ăn một điểm nhà ngươi gạo sao? Về phần làm trâu làm ngựa hầu hạ ngươi cả một đời sao?" Hồ Tiên Niếp Niếp đưa mắt nhìn Trương Kham, lúc này trong miệng không ngừng lải nhải chửi mắng.
Đáng tiếc lời nói của Hồ Tiên, Trương Kham không hề nghe lọt, lúc này ánh mắt của hắn đã dính chặt vào Phù Văn kia, nương theo ánh mắt của hắn tiếp xúc với Phù Văn, Khí Huyết trong cơ thể hắn bắt đầu tán loạn. Tinh Hạch đang lưu chuyển trong máu của hắn lúc này hóa thành một cái vòng xoáy, thôn tính huyết dịch quanh thân hắn, sau đó không ngừng lợi dụng Khí Huyết mô phỏng ra từng đạo Phù Văn, chỉ là những Phù Văn được mô phỏng ra rất nhanh liền vỡ nát trong Tinh Hạch, lần nữa hóa thành Khí Huyết, sau đó lại tiến hành mô phỏng, rồi lại vỡ nát.
Cứ lặp đi lặp lại không ngừng như vậy, sắc mặt Trương Kham cũng càng ngày càng tái nhợt, khuôn mặt vốn ửng hồng bỗng nhiên mất đi màu máu, thân thể cũng đứng trước vách đá không ngừng lảo đảo, tựa hồ đứng không vững tùy thời đều có thể ngã nhào xuống đất.
Trương Kham cứ đứng như vậy suốt ba ngày, da thịt hắn tái nhợt đã hoàn toàn không có chút máu, ngay cả tim cũng tựa hồ như ngừng đập, Hồ Ly Tinh rốt cuộc không còn nghe được nửa điểm nhịp tim nào.
Lúc này, trong cơ thể Trương Kham không còn nửa điểm huyết dịch, chỉ có Tinh Hạch kia tồn tại trong trái tim khô quắt, ánh sáng màu bạc bên trong lấp lóe, tựa hồ như đang phát sinh một loại biến hóa kỳ lạ nào đó.
Vào một thời khắc, trên viên Tinh Hạch kia bỗng nhiên nổi lên từng ký hiệu kỳ diệu, những phù hiệu kia rất ít, chỉ có một trăm hai mươi, so với mấy ngàn phù hiệu trên vách đá thì đơn sơ hơn rất nhiều, một trăm hai mươi Phù Văn màu bạc kia tổ hợp lại với nhau, dựa theo một loại giai điệu đặc biệt nào đó, khắc ấn vào trong Tinh Hạch của Trương Kham.
Tinh Hạch của Trương Kham vốn chỉ cỡ hạt gạo, đã đủ nhỏ bé, thế nhưng một trăm hai mươi Phù Văn kia còn nhỏ hơn, phảng phất như được khắc bằng ánh sáng, khắc ấn vào thế giới vi mô của Tinh Hạch, chiếm cứ không đến một phần vạn toàn bộ Tinh Hạch.
Sau đó, nương theo sự khắc ấn của Phù Văn, Tinh Hạch của hắn thế mà sau một trận lấp lóe, hóa thành màu trắng bạc.
Không sai, Tinh Hạch của Trương Kham từ hình dạng trong suốt như thủy tinh, trực tiếp hóa thành màu trắng bạc.
Sau đó, Tinh Hạch khẽ chấn động, từng giọt huyết dịch nhanh chóng từ trong Tinh Hạch chảy ra, sau đó trái tim của Trương Kham khôi phục nhịp đập, cả người tựa hồ như sống lại.
"Hô ~ "
Một hơi thở dài được thở ra, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng trong thạch thất, ngay cả Hồ Ly Tinh đang hùng hùng hổ hổ cũng không khỏi im bặt, đưa mắt tràn đầy chờ đợi nhìn Trương Kham, nàng hy vọng Trương Kham không bị điên, không bị tàn tật, như vậy Hồ Tiên Niếp Niếp nàng cũng không cần phải làm trâu làm ngựa cho người ta.
Cũng may Trương Kham đúng là không bị điên, hắn vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ là ánh mắt của hắn nhìn về phía bức bích họa, có chút không thích hợp.
"Ngươi có làm sao không?" Hồ Ly Tinh tiến lên trước, trơ mắt nhìn hắn, trong thanh âm có chút khẩn trương.
"Ta không sao!" Trương Kham lắc đầu nói.
Trương Kham trả lời một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hồ Ly Tinh, thanh âm tràn đầy sự khó hiểu: "Ngươi xác định quan sát bức đồ án này có thể làm lớn mạnh Linh Hồn?"
Bức bích họa này, ký hiệu rất không thích hợp a! Thế mà lại dính dáng đến một loại lực lượng thần bí khác.
Bản thân mình tựa hồ như có thể biến thành dơi hút máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận