Ta Tại Thế Giới Yêu Ma Nhặt Kỹ Năng Mảnh Vỡ

Chương 182: Đến từ khai thiên tích địa thời kỳ một đóa Quế Hoa

**Chương 182: Một đóa Quế Hoa đến từ thời kỳ khai thiên tích địa**
Trương Kham nhìn thấy động tác của thiếu niên, không ngăn cản, ngược lại trong ánh mắt lộ ra một vòng kinh ngạc: "Đau đến thế cơ à!"
Thần bí lực lượng xâm lấn thân thể, xé rách huyết nhục của hắn, cọ rửa tế bào của hắn, nghĩ thôi đã thấy đau.
Trương Kham dứt khoát ngồi dưới đại thụ, hấp thu ánh trăng giữa thiên địa, nương theo huyết mạch chi lực trong cơ thể phun trào, chỉ thấy vô cùng vô tận Nguyệt Hoa Chi Lực mênh mông cuồn cuộn tụ đến, phương viên mười mét hóa thành nơi hắc ám, tất cả ánh trăng khi đến gần Trương Kham, trong nháy mắt bị bóp méo.
Chỉ là ngay lúc Trương Kham hấp thu ánh trăng, bỗng nhiên từ nơi sâu xa có một cỗ đại khủng bố xông lên đầu, cánh hoa mà Đại Tự Tại Thiên Ma lưu lại bỗng nhiên hiển hiện, hóa thành dáng vẻ Đại Tự Tại Thiên Ma, thanh âm tràn đầy kinh khủng: "Tiểu tử, mau thu hồi Thần Thông của ngươi, ngươi lại dám trộm lấy sức mạnh của Vọng Thư đại thần, đây là ngươi khinh nhờn Thần Minh, ngươi không muốn sống nữa phải không?"
Đại Tự Tại Thiên Ma thanh âm tràn đầy kinh khủng lo lắng thúc giục Trương Kham: "Vọng Thư nữ nhân kia rất thù dai, ngươi lại dám trộm lấy lực lượng của nàng, tiểu tử ngươi sống chán rồi!"
Đáng tiếc Đại Tự Tại Thiên Ma vẫn nhắc nhở quá muộn, nương theo lời nói của Đại Tự Tại Thiên Ma rơi xuống, quanh thân Trương Kham nhuộm dần một tầng sương lạnh, sau một khắc cả người bị trực tiếp đông kết, hóa thành một pho tượng băng, trong cõi u minh bên tai tựa hồ có một thanh âm như có như không truyền đến: "Khinh - thần - giả - tử."
Thanh âm tràn đầy lạnh tanh, không thấy hỉ nộ, chỉ có sự lạnh lẽo và bình thản vượt qua thời không.
"Răng rắc ~ "
Sau một khắc, nhục thân Trương Kham vỡ vụn thành bột mịn, thế giới trước mắt biến mất, khi mở mắt ra thì đã về tới nhục thân chân chính của mình.
Trong hang đá
Hồ Tiên Niếp Niếp đang buồn bực ngán ngẩm đi dạo quanh Nam Kỳ Lân Chung Tượng, trong con ngươi lộ ra một vòng tức giận: "Đáng chết Nam Kỳ Lân, ngươi đúng là tội đáng chết vạn lần! Nếu không phải năm đó ngươi chém ta một cái đuôi, ta làm sao đến mức phải luân lạc tới tình trạng Đoạt Xá? Sao lại đụng phải sát tinh kia, khiến ta mất đi tự do chứ?"
Nhìn gương mặt kia của Chung Tượng, Hồ Tiên Niếp Niếp càng nghĩ càng giận, nhưng nhìn Trương Kham đang tĩnh tọa, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, miễn cho làm hỏng đại kế của Trương Kham.
Ngay lúc Hồ Tiên Niếp Niếp tức giận bất bình, bỗng nhiên nhiệt độ trong thạch động hạ xuống, một cỗ băng hàn khó mà nói hết sinh ra, quanh thân Trương Kham thế mà lại xuất hiện một tầng sương lạnh, sương lạnh theo lỗ chân lông Trương Kham toát ra, lan tràn bốn phương tám hướng trong hang đá.
"Kia là... Ánh trăng tinh túy!"
Hồ Tiên Niếp Niếp nhìn sương lạnh bốc lên quanh thân Trương Kham, không những không sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, sau một khắc trực tiếp bổ nhào vào trước người Trương Kham, đột nhiên mở ra miệng nhỏ, tham lam liếm láp.
Trong con ngươi nhỏ xinh của Hồ Tiên Niếp Niếp, lộ ra một vòng vui sướng, cái lưỡi phấn nộn của hắn liếm láp qua, sương lạnh hóa thành một đạo lưu quang màu bạc trắng, biến mất trong hồn phách của hắn, sau đó chỉ thấy hồn phách Hồ Tiên Niếp Niếp thế mà lại ngưng thực với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đồng thời có khí tức thần bí hội tụ trong cơ thể Hồ Tiên Niếp Niếp, hồn phách Hồ Tiên Niếp Niếp càng ngày càng ngưng thực, một viên Phù Văn như ẩn như hiện mơ hồ không rõ trong thân thể hắn.
Liếm không hết!
Căn bản là liếm không hết!
Hồ Tiên Niếp Niếp tựa như đang liếm kẹo bông, sương lạnh càng liếm càng nhiều.
Thật hạnh phúc!
Hồn phách Trương Kham trở về nhục thân, lập tức nhận ra không thích hợp, hắn nhận ra nhục thân nhà mình bị đông cứng, một tầng Cực Hàn chi lực bao phủ thân thể, hắn vậy mà lại không thể động đậy mảy may.
Lúc này, một trận mềm mại truyền đến từ miệng, một đầu mềm nhu hoạt động qua lại trong khoang miệng của hắn.
Sau đó, Trương Kham mở mắt, lập tức kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: "Nghiệt súc này đang làm gì!!! "
"Xong! Ta không trong sạch! Ta bị một Hồ Ly Tinh làm bẩn! Ta bị kỹ năng của chính mình làm ô uế." Trương Kham tức giận muốn thu hồi Hồ Tiên Niếp Niếp đã hóa thành Phù Văn, đáng tiếc Pháp Lực, kỹ năng của hắn lúc này đều bị Cực Hàn chi lực kia đông kết.
Trương Kham nhắm mắt, khóe mắt hai hàng lệ chảy xuống, nghĩ hắn Trương Kham đường đường là một nam nhi, khi nào phải chịu khuất nhục như thế này?
Hắn thế mà lại đi vào vết xe đổ của Chung Tượng!
Chỉ là rất nhanh Trương Kham liền nhận ra không thích hợp, hắn phát giác hàn khí trong cơ thể, thế mà lại bị Hồ Tiên Niếp Niếp thu nạp, sau đó hắn mở mắt, chỉ thấy hàn khí trên người mình hóa thành từng đạo khí lưu màu trắng, liên tục không ngừng rót vào trong cơ thể Hồ Ly Tinh.
"Đây là?" Trương Kham sửng sốt: "Là ta hiểu lầm Hồ Tiên Niếp Niếp? Yêu quái này đang giúp ta?"
Trương Kham nhìn về phía Hồ Tiên Niếp Niếp, chỉ thấy Hồ Tiên Niếp Niếp liếm đến quên hết tất cả, Phù Văn màu trắng bạc trong cơ thể hắn càng ngày càng nhiều, không bao lâu liền tạo thành một đạo Phù Văn Trật Tự Tỏa Liên chỉnh tề. Lúc này, hàn khí trong cơ thể Trương Kham biến mất gần hết, Hồ Tiên Niếp Niếp cũng lấy lại tinh thần, nhìn về phía hồn phách của mình, ánh mắt tràn đầy kinh hỉ: "Bản Nguyên của ta thế mà đã khôi phục."
Sau lưng hắn, ba cái đuôi tuyết trắng lắc lư, tựa như một mảnh ánh trăng, rất là huyền diệu.
Tu vi của nàng tuy không tăng cường, nhưng Bản Nguyên lại tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Trương Kham nhìn về phía Hồ Tiên Niếp Niếp, ánh mắt lộ ra một vòng suy tư, lúc này hồn phách Hồ Tiên Niếp Niếp đã chân chính ngưng tụ, hoàn toàn không khác gì Chân Nhân, thậm chí Trương Kham có thể cảm nhận được trong cơ thể hắn dường như có Huyết Mạch như ẩn như hiện đang hình thành.
"Trên người ngươi vì sao bỗng nhiên xuất hiện vô số Thái Âm tinh hoa? Thật không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào ngươi đạt được Tạo Hóa gì đó ở thế giới tinh thần, sau đó phản chiếu lên nhục thân?"
Hồ Tiên Niếp Niếp hỏi, ánh mắt lộ ra một vòng chờ mong: "Tạo Hóa như thế, lần sau ngươi đi thế giới tinh thần Đệ Nhất Trọng thiên, nhất định phải mang ta theo."
Trương Kham bất động thanh sắc lau miệng, luôn cảm thấy trong lòng là lạ, khoảng cách ngày kỹ năng của hắn lại tiến thêm một bước.
"Tạo Hóa không gặp, ngược lại suýt chút nữa chết ở đó." Trương Kham nhìn Nam Kỳ Lân Chung Tượng đang sa vào ảo cảnh, lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Vừa nói, Trương Kham đảo mắt qua sương lạnh trong huyệt động, sương lạnh lúc này hóa thành từng tia ánh sáng màu trắng bốc hơi tan biến.
Hồ Tiên Niếp Niếp kinh ngạc: "Ngươi gặp phải chuyện gì ở thế giới tinh thần?"
Trương Kham nghe vậy trầm mặc một lát, đem chuyện mình gặp phải ở thế giới tinh thần kể lại, đặc biệt cường điệu việc mình gặp sinh linh, cùng với vô số thần bí.
"Thế giới tinh thần có sinh linh? Còn có vô số thần bí?" Hồ Tiên Niếp Niếp nghe vậy sợ ngây người, vị cẩu đầu quân sư này suy nghĩ rất nhanh, một lát sau tựa hồ có chủ ý: "Ta biết rồi!"
"Ngươi biết? Nói mau." Trương Kham vội vàng hỏi.
"Ngươi nhất định không cẩn thận chạm nhầm Cơ Quan trong cung điện, trong cung điện chôn giấu một kiện Tạo Hóa cường đại không thể tưởng tượng, lực lượng thần bí kia tạo nên huyễn cảnh, mà ngươi rơi vào huyễn cảnh.
Khi ngươi gặp phải công kích trí mạng trong huyễn cảnh, giống như nằm mơ, lập tức tỉnh lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận