Ta Tại Thế Giới Yêu Ma Nhặt Kỹ Năng Mảnh Vỡ

Chương 51: Con rồng kia, ngươi kỹ năng rơi!

**Chương 51: Con rồng kia, ngươi làm rơi kỹ năng!**
Trương Kham nghe Vương Ngũ nói xong, đầu óc ong ong cả lên. Dựa theo lời Vương Ngũ, con Giao Long kia có vẻ như chẳng khác gì dã thú thông thường, ngoại trừ việc có thể cưỡi mây đạp gió, và thịt rồng có thể kéo dài tuổi thọ, thì tựa như không có điểm thần dị nào khác.
Ngẫm lại cũng đúng, kiếp trước đâu phải chưa từng xảy ra sự kiện rồng rơi, một khi rồng rơi xuống mặt đất, hoặc mắc cạn bên bờ, sợ rằng còn chẳng bằng con tôm. Có câu nói thế nào nhỉ: "Long du chỗ nước cạn bị tôm trêu, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh". Đạo lý đại khái cũng chỉ có vậy! Rồng chính là bá chủ dưới nước, một khi m·ấ·t đi lực lượng của nước gia trì, phàm nhân có thể đi săn bắt cũng là chuyện thường tình. Cá voi ở trong nước biển bá đạo cỡ nào, mắc cạn rồi cũng phải chịu con người xâu xé.
"Rồng chẳng qua cũng chỉ là một loại động vật mà thôi, là người ở thế giới của ta đã thần thoại hóa rồng, bất quá việc rồng có thể hội tụ mây mưa thì không thể là giả được." Trương Kham thầm nói một câu.
Hắn lại nghĩ tới Long khí tr·ê·n bầu trời, trong mắt lộ ra một vòng suy tư: "Chẳng lẽ khí số mà Vương Ngũ nói chính là Long khí? Mà bây giờ có người có được Long khí kia, muốn tụ tập đầy đủ hơi nước, sau đó thừa cơ tẩu giao hóa rồng hay sao?"
"Bất quá muốn hóa rồng đâu phải dễ, nếu hắn ở trong biển hóa rồng thì còn đỡ, rồng về biển lớn là lẽ thường, không ai có thể ngăn cản, nhưng bây giờ lại ở địa bàn Đại Thắng ta mà hóa rồng tẩu giao. Vương triều Đại Thắng ta đang lúc cường thịnh, t·h·i·ê·n t·ử lại đang tìm kiếm t·h·u·ậ·t trường sinh bất lão, biện p·h·áp kéo dài tuổi thọ, Giao Long xuất hiện chẳng khác nào cho t·h·i·ê·n t·ử một cơ hội. t·h·i·ê·n t·ử chỉ cần điều động ba ngàn giáp sĩ đào sông, tháo nước sông, p·h·á vỡ đại thế tích lũy để hóa rồng của hắn, đến lúc đó rồng mà ở nơi nước cạn thì có thể mặc sức s·á·t h·ạ·i, ngăn cản hắn hóa rồng, lấy thịt hắn kéo dài tuổi thọ. Chỉ sợ đến lúc đó vương triều Đại Thắng ta lại xuất hiện thêm một t·h·i·ê·n t·ử trường thọ." Trong giọng nói Vương Ngũ tràn ngập cảm khái.
Trương Kham nghe vậy, trầm mặc tiêu hóa lời Vương Ngũ nói, sau đó hắn lại nghĩ tới sơ hở trong đó: "Rồng đã chỉ là dã thú mang theo năng lực kì lạ, vậy vì sao có thể tụ tập hơi nước khắp t·h·i·ê·n hạ? Loại năng lực này há lại dã thú bình thường có thể có được?"
"Đây không phải năng lực của rồng, đó là lực lượng của 'Khí số', lúc hắn hóa rồng tẩu giao, tự nhiên sẽ được khí số gia trì, trong khoảnh khắc đó có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi. Lại nói bản thân rồng vốn đã có năng lực làm mưa làm gió, kh·ố·n·g chế dòng nước, lại thêm khí số gia trì, có thể tụ tập thủy mạch khắp t·h·i·ê·n hạ cũng là bình thường. Chỉ là khổ cho bách tính nơi đó, nơi nào tẩu giao, bách tính nơi đó liền gặp đại họa, đại hạn kéo theo đại hồng thủy, đến lúc đó muốn xui xẻo bao nhiêu liền có bấy nhiêu."
Vương Ngũ nói đến đây thì dừng lại, nghĩ đến đại hạn mấy tháng nay, nhìn lại nước mưa vừa rơi xuống đất đã biến m·ấ·t không thấy đâu bên ngoài, mặt mày ủ rũ: "Chỉ sợ chỗ chúng ta, chính là nơi xui xẻo kia."
Trương Kham nghe vậy, nheo mắt, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, mặc dù con rồng trong lời Vương Ngũ đã bị xé toạc bức màn bí ẩn, trở nên yếu thế hơn, nhưng không thể nghi ngờ rồng chính là rồng, có rất nhiều điểm huyền diệu.
Tỉ như khí số thần diệu kia, thế mà có thể khiến vạn vật hóa rồng. Lại tỉ như huyết dịch của rồng vì sao có thể khiến người ta kéo dài tuổi thọ? Vì sao rồng có thể nắm giữ lực lượng của mưa gió?
Kỳ thật việc rồng có thể nắm giữ lực lượng của mưa gió, Trương Kham cũng có thể hiểu được, dù sao rắn có thể cảm nhận tia hồng ngoại, dơi có thể phát sóng siêu âm, tắc kè hoa có thể biến sắc, cá chình điện có thể phóng điện, thú mỏ vịt trời sinh có rađa, đom đóm có thể p·h·át sáng, sứa biển có thể bất tử, năng lực này còn kỳ diệu hơn năng lực kia. Đương nhiên, năng lực nghịch t·h·i·ê·n đồng thời không có nghĩa là nó mạnh mẽ, vẫn có thể bị kẻ săn mồi tùy tiện g·iết c·hết.
Rồng cũng giống như thế, chỉ cần hóa giải thủy thế của hắn, cũng chỉ có kết cục long du chỗ nước cạn bị tôm trêu.
Chỉ là trong lòng Trương Kham có chút thất vọng, dù sao rồng chính là sinh vật thần thoại trong truyền thuyết kiếp trước, cho dù là thần tiên trong truyền thuyết cũng chưa chắc có thể chiến thắng, bất kể ở thế giới nào, đều là chiến lực cao cấp, bây giờ qua lời phân tích của Vương Ngũ, Trương Kham đột nhiên cảm thấy rồng rất yếu kém, ngoại trừ việc gây lụt lội ra, hình như không có năng lực gì khác.
"Có chút khiến người ta thất vọng, nhưng có lẽ đây mới là trạng thái bình thường, chỉ là một loại động vật nắm giữ năng lực kì lạ mà thôi, nhưng hồ ly tinh thì phải giải thích thế nào? Chỉ hy vọng thế giới này tóm lại là có kỳ tích, tỉ như 'Khí số' kia, như vậy ta mới có thể đi xa hơn, thu hoạch nhiều hơn!" Trương Kham âm thầm nói một tiếng.
Hắn nghĩ tới Ứng Long mình nhìn thấy trong mộng, lúc này dường như sau khi gỡ bỏ bức màn thần bí thì chỉ là một loại dã thú cường đại nắm giữ lực lượng của mưa gió mà thôi.
Về phần năng lực h·ú·t m·á·u của giọt m·á·u kia, lúc này Trương Kham đã thu được năng lực h·ú·t m·á·u, ngược lại cảm thấy có chút thú vị, chỉ cần mình không ngừng thăng cấp, luôn có ngày tiến hóa ra được năng lực không thể tưởng tượng.
Cùng Vương Ngũ ăn cơm xong, Trương Kham đội mũ rộng vành, đi về phía trong núi.
Đi lại ở nơi núi non hoang vu, mặt đất gập ghềnh, nhưng Trương Kham bước đi như trên đất bằng, chỉ là vừa đi đến chỗ đặt bẫy, đột nhiên một tiếng rống kì lạ từ trong hư vô truyền đến.
Trương Kham biết đó là một loại sóng âm có tần suất đặc t·h·ù, tần suất đó con người không thể p·h·át giác, nhưng dã thú trong núi lại có thể cảm nhận, giống như là đài phát thanh, tần số khác nhau cần máy thu khác nhau, mà tr·ê·n người Trương Kham có chân long khí, hắn tự nhiên liền có kênh thu nhận.
Tiếng kêu kia xé toạc màn mưa, truyền đi trong t·h·i·ê·n địa, xông thẳng vào người Trương Kham, khiến cho Long khí trong cơ thể hắn tự động cảm ứng vận chuyển, thu nhận được tín hiệu của thanh âm kia.
Trương Kham không dám khinh thường, vội vàng mở p·h·áp nhãn, liền thấy đáy mắt hắn kim quang lưu chuyển, một đôi mắt nhìn về phía hư không, chỉ thấy t·h·i·ê·n địa bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu đỏ, sóng ánh sáng kia giống như vật sống, xuyên thấu núi non sông ngòi, truyền đi bốn phương tám hướng.
Đã từng thấy sóng điện từ chưa?
Trương Kham cảm thấy mình lúc này dường như đã nhìn thấy sóng điện từ, bằng vào Chính Thần Chi Quang, hắn nhìn thấy được lực lượng kỳ dị giữa t·h·i·ê·n địa.
Động vật đều có thể nhìn thấy sóng điện từ, con người có thể nhìn thấy sóng điện từ hình như rất bình thường, không có gì to tát cả?
"Ừm, rất hợp lý!" Trương Kham nhìn sóng điện từ giăng kín khắp nơi, rất khẳng định tự động viên mình, hắn chẳng qua là mượn nhờ Long khí, nhìn thấy tần số điện từ đ·ộ·c quyền của loài rắn rồng mà thôi, có gì to tát đâu.
Luồng sóng màu đỏ lưu chuyển khắp núi đồi kia, chính là tín hiệu tần số âm thanh, tín hiệu kia lan tràn khắp nơi, trong nháy mắt đụng vào người Trương Kham, sau đó va chạm với chân long khí trong cơ thể hắn, khiến Chính Thần Chi Quang của hắn dao động, tự động kích hoạt, hướng về phía sóng âm kia cắn nuốt.
"Bành ~"
Tr·ê·n người Trương Kham chợt bộc p·h·át một đạo quang mang, va chạm với sóng âm kia, sau đó Trương Kham giống như một khối đá, tất cả sóng âm đến gần Trương Kham, đều bị Chính Thần Chi Quang tiêu diệt.
Cùng lúc đó, ngay khi Chính Thần Chi Quang va chạm với sóng âm kia, đột nhiên có một đoàn ánh sáng màu vàng rơi xuống bên cạnh Trương Kham.
Bạn cần đăng nhập để bình luận