Ta Tại Thế Giới Yêu Ma Nhặt Kỹ Năng Mảnh Vỡ

Chương 210: Thần Thông không địch lại số trời, võ đạo không địch lại thuốc nổ

**Chương 210: Thần Thông không địch lại số trời, võ đạo không địch lại thuốc nổ**
Nương theo tiếng ra lệnh của Trương Hiểu Hoa, vô số giáp sĩ cuồn cuộn xông về phía đài cao.
Tạ Linh Uẩn thấy giáp sĩ Bình Biên Vương phủ sắp động thủ, vội vàng gào to một tiếng: "Dừng tay cho ta! Người này là trọng phạm ta thẩm tra đối chiếu sự thật tư, Bình Biên Vương phủ không có quyền mang đi."
Nàng muốn nhanh chóng đoạt lại Trương Kham, nếu để Trương Kham bị người của Bình Biên Vương phủ mang đi, đến lúc đó há còn có đường sống?
Trương Kham lại mặt không đổi sắc, thong thả ung dung móc ra một túi thuốc nổ đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo, tiện tay kéo ngòi nổ, sau đó ném vào đám cấm quân của Bình Biên Vương phủ.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chấn động đến màng nhĩ mọi người ở đây đau nhức.
Võ đạo luyện được lợi hại hơn nữa thì có thể thế nào? Cuối cùng chỉ là thân thể huyết nhục, thân thể huyết nhục làm sao ngăn cản được uy lực của thuốc nổ?
Coi như giáp sĩ Bình Biên Vương phủ mặc giáp trụ, nhưng luôn có bộ phận lộ ra bên ngoài chứ?
Tỉ như tay, mặt và vị trí then chốt.
Vô số mảnh sắt vụn nương theo tiếng nổ mạnh bắn ra ngoài, tiếng xé gió của mảnh sắt vụn ma sát trên thiết giáp của thị vệ tạo ra từng đạo hỏa hoa, nương theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, vô số thị vệ ngã trên mặt đất, rên rỉ thống khổ.
Trương Kham ném bao thuốc nổ có ý thức né tránh Tiểu tiên sinh cùng Tạ Linh Uẩn, vậy nên hai người ngược lại không bị ảnh hưởng, về phần vị thế tử Trương Hiểu Hoa của Bình Biên Vương phủ?
Ngũ Lục tiên sinh bên cạnh hắn vào thời khắc mấu chốt đã điều khiển bùn đất dưới mặt đất tạo thành một bức tường đất, ngăn trước người mình, bức tường đất kia hóa thành nham thạch, chặn đứng đám mảnh sắt vụn đang bắn tới như mưa.
"Đây là thủ đoạn gì? Cho dù đối với siêu phàm lực sát thương không lớn, nhưng đối với người bình thường mà nói, quả thực là đả kích cực lớn." Ngũ Lục tiên sinh đứng sau tường đá, đôi mắt nhìn về phía Trương Kham đang thong thả đi ra ngoài, trong ánh mắt lộ ra vẻ thận trọng.
Túi thuốc nổ kia nổ tung một mảng lớn giáp sĩ, Trương Kham xòe bàn tay, chỉ thấy Hồ Tiên Niếp Niếp đã nhu thuận đưa tới một túi thuốc nổ, mặt mũi tràn đầy vẻ hả hê, chỉ sợ thiên hạ bất loạn, chỉ vào đám người đọc sách ở xa xa hét to: "Ném về hướng kia! Ném về hướng kia!"
Hồ Tiên Niếp Niếp tu luyện trong thế giới tinh thần, nay đã bước vào Âm Thần cảnh giới, tu vi cao nhất ở giữa sân cũng bất quá là mới Âm Thần thôi, vậy nên Âm Thần của Hồ Tiên Niếp Niếp chạy loạn khắp nơi, lúc này đám người thế mà không cách nào trông thấy nàng.
Trương Kham không để ý đến tiếng kêu gào của Hồ Tiên Niếp Niếp, mà là cầm túi thuốc nổ trong tay lần nữa châm lửa, lại một lần ném về phía giáp sĩ đang chặn trước người.
Các vị giáp sĩ nhìn thấy túi thuốc nổ ném tới, không cần suy nghĩ trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, giấu đi tứ chi cùng mặt của mình.
"Oanh ~ "
Lại là một tiếng vang, chỉ thấy thuốc nổ nổ tung, đánh vào mũ giáp và thiết giáp của giáp sĩ, thương vong không lớn, nhưng khí thế lại rất dọa người.
"Chính là loại lực lượng này!
Lúc trước chính là loại lực lượng này hại ta!"
Trương Hiểu Hoa trốn sau lưng tường đá, thanh âm tràn đầy kinh sợ.
Ngũ Lục tiên sinh cũng sắc mặt quái dị: "Sức mạnh không lớn, nhưng đối với người bình thường uy hiếp lại không nhỏ, nếu như là sĩ tốt phổ thông đối mặt, chỉ sợ vừa đối mặt sẽ thương vong gần hết."
"Thế tử trốn ở sau tường đá, đợi ta xuất thủ bắt hắn lại!"
Ngũ Lục tiên sinh sau một khắc Âm Thần xuất khiếu, chỉ thấy một thanh lợi kiếm trống rỗng bay lên, Âm Thần kia khống chế phi kiếm đâm tới Trương Kham.
"Âm Thần cường giả sao?" Trương Kham đáy mắt kim quang lấp lóe, thấy được Âm Thần của Ngũ Lục tiên sinh cùng với thanh bảo kiếm kia, trên mặt không có bất kỳ bối rối nào.
Hắn đương nhiên biết mình không ngăn được thanh bảo kiếm kia, nhưng tuyệt đối sẽ có người thay mình ngăn trở.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trương Kham, sau một khắc có giáp sĩ thẩm tra đối chiếu sự thật tư toàn thân khí huyết tiến xạ, từ đằng xa chạy vội tới: "Nghịch tặc Trương Kham, còn không mau mau thúc thủ chịu trói!"
Mấy chục giáp sĩ quanh thân khí huyết tiến xạ, hóa thành từng đạo hỏa lò, nướng đến nhiệt độ không khí giữa sân đều tăng lên vài lần, Âm Thần của Ngũ Lục tiên sinh khống chế bảo kiếm còn không đợi tới gần,
Liền đã bị khí huyết chi lực va chạm đến Âm Thần từ trong bảo kiếm ngã văng ra, giống như băng tuyết gặp bàn ủi, bảo kiếm bị khí huyết dương cương chi lực khuấy động rơi xuống đất, Âm Thần kia cũng cấp tốc quay trở về trong thân thể.
Trương Kham thấy thế quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Linh Uẩn, chỉ thấy Tạ Linh Uẩn nháy mắt với Trương Kham, Trương Kham ngầm hiểu cầm túi thuốc nổ trong tay, xông thẳng vào trong đám người.
Lúc này trong lòng Trương Kham cảm thấy rất kỳ quái, ngươi hỏi vì sao ư?
Kích phát khí huyết võ sĩ, không ngăn được một đạo Định Thân Phù của mình, nhưng lại có thể khắc chế Âm Thần cảnh giới cường giả, ngươi nói có kỳ lạ không?
Lúc này võ đạo cường giả khí huyết dương cương khí tức tiến xạ, Âm Thần cường giả không thể xuất khiếu, mà Dương Thần cường giả lại không giáng lâm, ai có thể chống đỡ được túi thuốc nổ trong tay Trương Kham?
Mấu chốt nhất là Hồ Tiên Niếp Niếp có Long Khí hộ thể, hoàn toàn không e ngại khí huyết dương cương chi lực, có thể liên tục không ngừng chuyển túi thuốc nổ cho Trương Kham, hỏi các ngươi có tức không?
Trương Kham tiện tay ném ra ba túi thuốc nổ, giữa sân hoàn toàn đại loạn, vô số quý tộc đến đây ăn uống hoảng sợ bỏ chạy, mà Trương Kham lẫn trong đám người, rất nhanh liền biến mất trong biển người.
"Nghịch tặc Trương Kham, đừng hòng bỏ chạy, còn không mau mau thúc thủ chịu trói." Ngay tại Trương Kham đi xuống núi, đi vào cửa chính, cuối cùng có dị năng giả huyết mạch đuổi theo, chỉ thấy đối phương quanh thân bao phủ tầng một ánh lửa, ngọn lửa kia lóe ra nhiệt độ nóng rực, trực tiếp bao phủ về phía Trương Kham.
"Tam giai hệ hỏa dị năng giả?" Trương Kham sắc mặt kinh ngạc nhìn Hỏa Cầu mười mấy mét trên bầu trời, hắn nhớ rõ Tịch Hỏa Phù của mình đã ngũ giai rồi mà?
Sau đó Trương Kham không nhìn thẳng Hỏa Diễm của đối phương, trong tay xuất hiện một cây chủy thủ, nhanh chóng đi về phía đối phương.
"Làm sao có khả năng!" Đối phương nhìn thấy Trương Kham thế mà trong hỏa diễm lông tóc không tổn hao gì, lập tức sắc mặt biến đổi, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin, sau đó không nói hai lời xoay người bỏ chạy.
"Chạy cái gì, mượn cái hộp quẹt!"
Trương Kham nhìn thấy trên mặt đất còn có Hỏa Diễm còn sót lại, trực tiếp đốt túi thuốc nổ trong tay, trở tay ném tới, lập tức lại làm đám truy binh phía sau hỗn loạn tưng bừng.
Trương Kham ở phía trước chạy, đằng sau võ đạo cường giả thẩm tra đối chiếu sự thật tư theo đuổi không bỏ, Trương Kham ném túi thuốc nổ góc độ rất vi diệu, nhìn như kinh thiên động địa lực sát thương to lớn, nhưng lại không trực diện tổn thương võ sĩ thẩm tra đối chiếu sự thật tư.
Trên núi nương theo Trương Kham rời đi, đám người dần dần khôi phục ổn định, Ngũ Lục tiên sinh hô to với Tạ Linh Uẩn:
"Tạ Thống lĩnh, nhanh chóng bảo thủ hạ sai dịch thu lại khí huyết, đợi ta Âm Thần xuất khiếu chém g·iết hắn."
"Bọn hắn đều đã chạy xuống núi, ta chỗ nào còn có thể truyền mệnh lệnh đi?"
Tạ Linh Uẩn ánh mắt tràn đầy vô tội. Ngũ Lục tiên sinh nghe vậy tức giận dậm chân, sau đó quay đầu nhìn về phía cao thủ Bình Biên Vương phủ sau lưng:
"Truy! Nhất định phải đuổi theo, tuyệt đối không để tiểu tử kia trốn thoát."
Ngũ Lục tiên sinh suất lĩnh thủ hạ đuổi theo xuống núi, mà Tạ Linh Uẩn cùng Tiểu tiên sinh trong lúc vô tình liếc nhau, lẫn nhau khẽ gật đầu, sau đó hai bên ai đi đường nấy.
Hắn trốn, hắn truy, hắn khó thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận