Ta Tại Thế Giới Yêu Ma Nhặt Kỹ Năng Mảnh Vỡ

Chương 361: Quán thể (2)

**Chương 361: Quán thể (2)**
Sau đó lại tản bộ trong đạo quan, hoàn cảnh trong đạo quan rất tao nhã, còn có các loại bài trí tinh xảo, trừ phi phải cân nhắc đến phong thủy đại trận, ngược lại nơi này là một chốn đến tốt đẹp.
Trương Kham đi một đường vào trong tàng Thư các của đạo quán, chỉ thấy trong tàng Kinh Các có mười giá sách, bên trên giá sách có đủ loại thư tịch đến mấy vạn bản.
Trương Kham tùy ý rút ra vài cuốn sách lật xem, chỉ thấy bên trong có đủ loại sách về chư tử điển tịch, phong thổ nhân tình, truyền thuyết thần thoại, giang hồ chuyện lý thú, không một loại nào là không có.
Điều duy nhất khiến hắn có chút thất vọng là, trên giá sách này không có bí pháp tu hành. Đừng nói là bí pháp Võ Đạo tu hành, ngay cả bí pháp Tu Tiên cũng không có, bất quá Trương Kham ngược lại cũng không thất vọng, với hắn mà nói, có thể thông qua gian phòng chứa đầy thư tịch này để hiểu rõ hơn về thế giới này, thì đây đã là một nơi tốt.
"Về sau cũng không còn cô quạnh." Trương Kham nói thầm một câu, sau khi dần hiểu rõ cách phân loại của tất cả giá sách, tiện tay rút ra mấy cuốn sách, mang về phòng ngủ chính để khi nhàn rỗi thì xem.
Trương Kham ở trong phòng ngủ chính nhóm lửa lò sưởi, sưởi ấm gian phòng xong, lại đi nấu thịt dê, lúc này sắc trời đã mờ tối, Trương Kham ngồi trước lò sưởi xem sách trong tay, ăn lấy thịt bò hầm mềm nhừ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng. Hắn đã rất lâu không có được hưởng thụ qua loại thời gian yên tĩnh thế này, lần trước có được cuộc sống hài lòng như vậy, hay là lúc còn đi học ở kiếp trước.
Trương Kham đọc sách rất nhanh, một canh giờ liền có thể đọc xong một quyển sách, hắn hiện tại đã Ngọc Dịch Hoàn Đan, Tinh Khí Thần tăng lên đến mức không thể tưởng tượng nổi, tuy không thể nói là đã gặp qua là không quên được, nhưng cũng có thể nhớ được bảy, tám phần.
Hắn đọc sách chỉ là để hiểu rõ nội dung trong đó, đại khái biết được tri thức chứa đựng ở bên trong, cũng không phải là học thuộc lòng thư tịch, vậy nên Trương Kham đọc sách cực nhanh, mới nửa đêm đã xem được hơn trăm quyển sách.
Trương Kham rất trân quý thời gian, bởi vì hắn biết thời gian dành cho hắn chỉ có ba tháng, năm sau vào tháng hai, ngày nhị long ngẩng đầu chắc chắn có dị biến, đến lúc đó không thể nói trước chính là thời điểm mình ra tay đồ long, vạch trần chân tướng của Hòa Bình Biên Vương phủ.
Trong phòng ánh lửa chập chờn, ấm áp như mùa xuân, ngoài phòng gió lạnh buốt thổi đến khiến chúng tướng sĩ thân thể cứng đờ.
Lúc này Âm Thần của Ngũ Lục tiên sinh đích thân hành tẩu trong bóng tối, đi một đường đến bên ngoài đạo quán, có tướng sĩ nhìn thấy Ngũ Lục tiên sinh liền cung kính hành lễ: "Gặp qua tiên sinh."
"Trong đạo quán, gia hỏa kia thế nào?"
"Rất yên tĩnh." Binh sĩ trả lời.
Âm Thần của Ngũ Lục tiên sinh bay lên không, xa xa liếc mắt nhìn qua đạo quán, chỉ thấy trong đạo quán ánh lửa lưu chuyển, một bóng người hắt lên giấy dán trên cửa sổ, đối phương đang lẳng lặng đọc sách.
Lúc này đã là giờ Tý, đối phương vẫn như cũ còn đang học tập, cho dù là Ngũ Lục tiên sinh cũng không khỏi cảm khái không thôi: "Chẳng trách đối phương quật khởi từ trong hèn mọn, có thể có được thành tựu như thế, khiến công tử đều chịu thiệt thòi lớn. Tư chất của hắn vốn đã bất phàm, còn cố gắng như thế, đáng đời hắn thành công."
Ngũ Lục tiên sinh cảm khái một tiếng, sau đó hóa thành hư vô rời đi, chỉ còn một đạo tiếng thở dài vang vọng trong gió: "Đáng tiếc!"
Trương Kham đọc sách đến tận khuya, cũng không biết từ lúc nào, thêm lửa vào lò sưởi rồi mơ màng thiếp đi.
Ngày thứ hai, hừng đông, Trương Kham tỉnh lại, hơi chút rửa mặt qua loa, rồi đi một mạch về hướng đại điện, mục đích hôm nay của hắn là đích thân trải nghiệm một phen huyền diệu của phong thủy đại trận, hắn cũng không tin, bản thân mình nắm giữ kỹ năng Thôn Phệ, còn có Thôn Phệ Không Gian, lẽ nào còn có thể bị Bình Biên Vương phủ khi dễ, làm áo cưới cho tên Trương Hiểu Hoa kia.
Trương Kham đi một mạch đến đại điện hậu viện, trong đại điện đèn đuốc vẫn sáng, ngược lại cũng không có vẻ âm u.
Trương Kham lấy hương hỏa đã sớm chuẩn bị sẵn ở một bên, dùng đèn chong nhóm lửa, tiện tay cắm vào trong lư. Nương theo hương hỏa được cắm vào đỉnh lô, chỉ thấy sương khói từ hương hỏa thiêu đốt, lại không bay lên trên, không bay sang phải, không bay về phía trước, cũng không bay về phía sau, mà trực tiếp như dòng nước chảy, mang theo một loại cảm nhận nặng nề, rơi vào trong lư.
Lúc này, Phù Văn trên thân quái thú trong lư sáng lên, sương khói kia chui vào miệng quái thú, sau đó một cỗ ba động kỳ diệu từ trong thân thể quái thú khuếch tán ra, tiếp đó ba động kia truyền qua đỉnh lô, Phù Văn trên đó lóe ra lực lượng thần bí, tràn ngập toàn bộ đạo quán trong từng hơi thở, rồi sau đó Khí Cơ của cả tòa đạo quán biến đổi.
Trương Kham đã sớm mở ra Chính Thần Kim Quang pháp nhãn, nhìn chằm chằm lên hư không, quan sát biến ảo của hư không, chỉ thấy lúc này một cỗ Khí Cơ huyền diệu kết nối cả tòa đại trận, lập tức một cái lực trường vô hình bao phủ toàn bộ đạo quán, sau một khắc, Dị Thú trong lư đột nhiên phun ra một cỗ thải quang ngập trời từ trong miệng, thải quang kia tản ra khí tức thần bí, giống hệt khí tức của Phi Thăng Trì.
Chỉ thấy sau khi thải quang từ trong Dị Thú phun ra, trực tiếp bị toàn bộ phong thủy đại trận hấp thu, sau đó phong thủy đại trận biến đổi một cách khó hiểu, phong thủy đại trận kia tựa như được kích hoạt, dẫn dắt năng lượng từ bốn phương tám hướng theo một loại trật tự huyền diệu nào đó, rót về phía Trương Kham.
Nhưng rất nhanh, Trương Kham liền chú ý tới, cỗ năng lượng này không phải quán chú vào thân thể hắn, cũng không phải quán chú vào kỳ hồn phách, mà là sau khi tiếp xúc đến hắn, thì thao thao bất tuyệt mênh mông cuồn cuộn năng lượng lại trực tiếp biến mất không còn tung tích, Trương Kham liền giống như một cái động không đáy, tất cả năng lượng sau khi tiếp xúc đến Trương Kham, đều mờ mịt biến mất không còn tăm hơi.
"Không thích hợp!"
Ngay tại khoảnh khắc cuồn cuộn năng lượng rót xuống, tuy nhục thân và Linh Hồn của Trương Kham không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong sâu thẳm, tâm linh của hắn tựa như bị mang lên một bộ gông xiềng nặng nề, trói chặt trên thân, ngăn chặn hắn, khiến cho Linh Hồn của hắn mông muội, một cảm giác u ám khó tả xông lên đầu.
"Bị tính kế! Chính Thần Kim Quang pháp nhãn của ta thế mà cũng không nhìn thấu biến hóa bên trong." Trong lòng Trương Kham lúc này kinh hãi, thủ đoạn của Bình Biên Vương phủ quả nhiên không đơn giản, nếu không phải mình đã sớm nghe nói qua âm mưu của Bình Biên Vương phủ, chỉ sợ lúc này đã lặng yên không một tiếng động bị ám hại.
Bất quá Trương Kham cũng không hoảng loạn, Chính Thần Kim Quang của hắn mặc dù không nhìn ra biến hóa trong đó, nhưng hắn còn có kỹ năng Thôn Phệ, kỹ năng Thôn Phệ của hắn cho đến bây giờ đều chưa từng làm hắn thất vọng
Trong lòng Trương Kham khẽ động, Thôn Phệ chi nhãn mở ra, sau đó liền thấy thiên địa trước mắt biến ảo, một cái thế giới ở vĩ độ kỳ dị, xuất hiện trong mắt hắn.
Giờ khắc này, Trương Kham nhìn thấy một khối không khí kỳ quái trôi nổi trong Tinh Khí Thần trên đỉnh đầu của mình, đạo năng lượng liên tục không ngừng kia trực tiếp rót vào trong khối không khí kỳ quái, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
"Mệnh cách! Đó là mệnh cách của ta! Thì ra lực lượng của phong thủy đại trận này lại trực tiếp tác dụng trên mệnh cách, chẳng trách Bình Biên Vương phủ dám tính toán ta như thế mà còn không sợ ta phát hiện." Thấy vậy, trong lòng Trương Kham âm thầm kinh hãi.
Nhìn kỹ mệnh cách của nhà mình, lóe ra cam hoàng sắc quang mang, trong cam hoàng sắc quang mang kia thế mà còn lóe ra từng tia màu đỏ nhạt, trong mệnh cách của mình, có một cái phiên bản thu nhỏ của phong thủy đại trận đang vận chuyển, tiếp nhận bàng bạc năng lượng từ trong miệng quái thú phun ra.
Đây chính là năng lượng của Phi Thăng Trì, có được Tạo Hóa không thể tưởng tượng nổi, có thể khiến cho người ta Thoát Thai Hoán Cốt, lực lượng này rót vào trong mệnh cách của Trương Kham, thế mà lại không liên quan gì đến Trương Kham, Trương Kham hoàn toàn không thể hấp thu được nửa phần.
"Có năng lượng của Phi Tiên Trì rót vào, mới khiến cho mệnh cách của ta hiển lộ ra, nếu không người nào có thể nhìn thấy được mệnh cách của chính mình? Cho dù là Thôn Phệ chi nhãn cũng không nhìn thấy." Trong lòng Trương Kham âm thầm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận