Ta Lặng Lẽ Thăng Cấp Trong Thế Giới Yêu Ma

Chương 117 - Trả Về Chỗ Cũ



Chương 117 - Trả Về Chỗ Cũ




"Vật phẩm này được tạo thành từ những loại tài liệu rất đặc thù, cho dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng là loại đồ vật hiếm thấy, theo ta được biết thì ở toàn bộ Đông Thần Châu chỉ có Điểm Tinh Tông có một cái."
"Trên cái Dung Linh Bàn này có 2 ấn ký, trong đó có một đạo rất cường đại chính là chủ nhân chân chính của Dung Linh Bàn, mà một đạo còn lại nhỏ yếu hơn gấp trăm lần, hẳn là thuộc về vị khách đến từ thiên ngoại mà ngươi nói đến."
"Phòng giam số 35 ở tầng 3 chính là vị trí trung tâm của tòa Khốn Thiên Ngục này, đặt bảo vật ở chỗ đó tốc độ luyện hóa sẽ nhanh hơn."
Luyện hóa bảo vật?
Sau khi cẩn thận nghe Chu Linh Nhân giải thích, Tô Nam vô cùng kinh ngạc: “Chẳng lẽ chủ nhân của cái Dung Linh Bàn này muốn luyện hóa Khốn Thiên Ngục?”
Trước đó hắn đã đoán được, sau lưng Chu Thành có thể còn có cường giả khác, hiện tại suy đoán này đã được xác nhận.
"Ngươi đoán đúng rồi."
Chu Linh Âm gật đầu và tiếp tục nói: "Lúc trước ta đã từng nói tòa Khốn Thiên Ngục cũng không có bị Thiên Lang tộc triệt để luyện hóa, bởi vì nguyên nhân đó cho nên rất nhiều thế lực vẫn đang ngấp nghé Khốn Thiên Ngục."
"Điểm Tinh Tông là một trong số đó."
Điểm Tinh Tông?
Tô Nam ghi nhớ cái tên này, trong lòng cũng thầm bội phục với cái thế lực này.
Phải biết rằng Thiên Lang tộc chính là một trong thượng cổ bách tộc, cho dù là ở thời thượng cổ cũng không phải là loại tồn tại bình thường.
Bây giờ thực lực của nhân tộc đã giảm một mảng lớn chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, dưới tình huống như vậy còn dám đoạt đồ trong tay Thiên Lang tộc, có thể thấy thực lực của Điểm Tinh Tông mạnh cỡ nào, dã tâm cũng lớn không kém.
"Nếu như không ngoài dự liệu của ta, sau khi cái Dung Linh Bàn này hoàn toàn dung nhập vào trong Khốn Thiên Ngục, cường giả kia của Điểm Tinh Tông sẽ đến đây thu lấy Khốn Thiên Ngục."
Tô Nam trong lòng hơi động, lập tức hỏi: "Tiền bối, cái Dung Linh Bàn này bị ta lấy đi, không biết còn có thể dung nhập vào Khốn Thiên Ngục không?"
"Tất nhiên có thể."
Chu Linh Âm gật đầu: "Bây giờ cái Dung Linh Bàn này đã bị vị khách đến từ thiên ngoại kia kích hoạt, chỉ cần thứ này còn nằm trong Khốn Thiên Ngục, nó sẽ tiếp tục dung nhập."
“Cũng may mắn ngươi phát hiện ra sớm, nếu muộn thêm mấy canh giờ, cho dù ngươi có phát hiện ra thứ này cũng không thể nào chạm vào nó.”
Tô Nam bừng tỉnh, rốt cục hắn cũng minh bạch, vì cái gì Chu Thành đem Dung Linh Bàn kích hoạt xong liền bỏ đi không quan tâm.
Nhắc tới Chu Thành hẳn là cũng không nghĩ đến, mình vừa quay đi đồ vật đã bị người ta cầm.
Chu Linh Âm nhìn Dung Linh Bàn nói:”Đồ vật này để lại chỗ này, 2 canh giờ sau người quay lại chỗ này đưa nó trở về chỗ cũ.”
“Trả về? Tại sao muốn trả về?” Tô Nam kỳ quái hỏi.
Nếu biết cái Dung Linh Bàn này chỉ khi nào nằm trong Khốn Thiên Ngục mới có hiệu lực, vậy hắn ta mang cái Dung Linh Bàn ra khỏi Khốn Thiên Ngục không phải tốt hơn sao?
Bây giờ không có cách nào sử dụng, sau này cũng chưa chắc là không có cách.
Chu Linh Âm nhìn ra ý đồ của Tô Nam, cười lạnh nói:”Thứ này đã bị luyện hóa hoàn toàn, trừ phi ngươi giết người kia nếu không ngươi giữ lại cũng không có tác dụng gì.”
“Hơn nữa ngươi cho rằng vật này dễ cầm như vậy sao? Chỉ các ngươi tiếp xúc với món đồ này một khoảng thời gian, ngươi sau lưng có thể biết được thân phận của ngươi.”
“Nếu như ngươi không sợ chết có thể thử một lần.”
Chỉ cần tiếp xúc liền bị chủ nhân của Dung Linh Bàn biết, lòng Tô Nam phát lạnh.
Đùa gì vậy, đây là tồn tại dám đoạt đồ của Thiên Lang tộc, mạnh đến kinh khủng.
Bị tồn tại như vậy để mắt tới cho dù hắn có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ giết.
“Tiền bối, ta đem thứ này trả về thì bao lâu nó sẽ triệt để dung nhập vào Khốn Thiên Ngục?”
Chu Linh Âm nói:”Nhanh thì 6 ngày, chậm thì 7 ngày.”
Sáu, bảy ngày?
Thật là trùng hợp.
Khi đó cùng vừa vặn nhiệm vụ sinh tồn kết thúc!
Trong lòng Tô Nam khẽ nhúc nhích, không khỏi âm thầm tính toán.
Có thể tưởng tượng một khi Khốn Thiên Ngục bị luyện hóa, vị cường giả kia đến đây, khi đó tòa Thiên Lang cốc này chắc chắn sẽ đại loạn.
Nói không chừng lúc đó hắn có thể thừa cơ hội này hoàn thành một số cái nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nghĩ tới đây, hai mắt Tô Nam sáng lên.
Bất quá, lúc này hắn phải nhanh chóng tăng cường thực lực.
Rời khỏi trò chơi.
Tô Nam liếc nhìn đồng hồ một cái, liền tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm.
Hắn bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, chuyện đầu tiên chính là đăng nhập vào trò chơi.
Chu Linh Âm để cho hắn sau 2 canh giờ đem Dung Linh Bàn trả về chỗ cũ, bây giờ đã qua 3 canh giờ.
Cũng may Chu Linh Âm không có nói cái gì.
Cầm Dung Linh Bàn trong tay, chẳng biết tại sao hắn cảm giác Dung Linh Bàn không giống với trước đây.
Nhưng không giống ở chỗ nào hắn lại không nói ra được.
“Chẳng lẽ Chu Linh Âm giở trò gì trên thứ này?” Tô Nam nghi ngờ.
Đem vật này trả lại phòng giam số 35, sau đó hắn thoát khỏi trò chơi.
Khách sạn Lâm Giang.
Tô Nam vừa đi vào khách sạn liền phát hiện bầu không khí có chút không đúng.
Không chỉ đại bộ phận nhân viên an nình đều có mặt, ngay cả Vương Trọng cũng tới.
Tô Nam đi đến bên cạnh Vương Trọng, kỳ quái hỏi:”Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vương Trọng thấp giọng nói:”Nam ca, tối hôm qua tên Vương Nam kia lại xuất hiện.”
“Cũng không biết tên kia muốn làm gì, một nửa người chơi của thành phố Đông Lâm chúng ta đều bị hắn tìm tới cửa, thậm chí có vài nhiệm vụ đã bị hắn giết chết.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận