Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành
Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 95: Sư tôn giúp ta trưởng thành (6k đại chương tất nhìn, cầu đặt mua! ) (length: 22889)
"..."
Sở Minh vô thức mỉm cười, không hề để ý Vũ Túy Nhiêu lần đầu e lệ đỏ mặt, ánh mắt hoàn toàn bị làn da trắng mịn, óng ánh dưới trăng của nàng hút hồn.
Trước đây, hai người tuy thân mật, nhưng đều có lớp áo ngăn cách.
Cảnh tượng trần trụi thế này là lần đầu Sở Minh được trải nghiệm, trong lòng không khỏi so sánh thân hình hoàn mỹ trước mắt với An Mộ Hi.
Làn da hai người đều trắng muốt như nhau, nhưng An Mộ Hi lại mềm mại, căng mọng hơn, ẩn hiện sắc đỏ ửng, véo nhẹ như nước.
Còn làn da Vũ Túy Nhiêu lại mịn màng, săn chắc, sờ như ngọc quý, khiến người lưu luyến.
Tất nhiên, khác biệt lớn nhất nằm ở đường cong cơ thể. An Mộ Hi nổi bật với đôi chân thon dài, quyến rũ, chỉ cần khẽ mở ra đã khiến lòng người xao xuyến.
Còn Vũ Túy Nhiêu lại thu hút bởi thân hình đầy đặn, cùng đường cong mông eo khiến Sở Minh mỗi lần nhìn đều kinh ngạc.
Đường cong ấy từ bắp đùi nở nang kéo lên, đến hông lại vểnh ra, rồi đột ngột lõm vào tạo thành vòng eo thon nhỏ, khiến người ta phải thán phục tạo hóa.
Dây áo lót gợi cảm trên bụng cùng chiếc rốn nhỏ nhắn càng thêm phần quyến rũ, khiến Sở Minh khô miệng, liếm môi.
"Sao thế? Vi sư không đẹp sao?"
Lúc này, Vũ Túy Nhiêu bước những bước chân trần, chậm rãi tiến về phía Sở Minh, làn da óng ánh khiến tim hắn như ngừng đập, lửa nóng bùng lên trong người.
"Đẹp..."
Sở Minh buột miệng khen, nhưng Vũ Túy Nhiêu lại dẩu môi, đôi mắt long lanh thoáng buồn.
"Nếu vi sư đẹp như vậy, sao ngươi không hành động?"
Hành động?
Hành động gì?
Chẳng lẽ sư tôn muốn ta "khi sư diệt tổ"?
Thật... thật tuyệt vời!
Nhưng trước đó, trong đầu hỗn loạn, Sở Minh vẫn còn thắc mắc, liền buột miệng hỏi:
"Sư tôn, vì sao hôm nay người muốn tìm con làm chuyện này? Chẳng lẽ người... người muốn rời xa con sao?"
"Minh nhi, con..."
Vũ Túy Nhiêu không ngờ Sở Minh lại hỏi vậy vào lúc này, nàng sững người, rồi bật cười khúc khích, che miệng, cả người run lên.
"Con thật đáng yêu!"
Cười xong, nàng lau nước mắt, nhìn Sở Minh trìu mến:
"Yên tâm, vi sư sẽ không bao giờ rời xa con."
"Sư tôn..."
Sở Minh không hiểu sao lòng lại bình tĩnh, dâng lên chút ấm áp.
"Vậy nên Minh nhi, đêm nay con cứ mạnh dạn lên nhé."
Cảm giác ấm áp chợt tắt, trong căn phòng mờ ảo, không khí lại trở nên ái muội.
Vũ Túy Nhiêu từ từ dạng chân trên đùi Sở Minh, đôi tay mềm mại như cánh sen trắng chủ động ôm cổ hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Một bên là ánh mắt sâu thẳm, đầy khao khát và chờ đợi, một bên là đôi mắt hoa đào quyến rũ, mê hoặc.
Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều muốn phá vỡ những điều cấm kỵ.
"Vi sư nhớ Minh nhi từng muốn ăn xoài trước, rồi mới đến dứa đúng không?"
Vũ Túy Nhiêu cúi người, che mắt Sở Minh, giọng nói đầy khiêu khích.
"Giờ dứa đã đưa đến miệng, con định ăn quả nào trước?"
Chuyện này còn phải hỏi sao?
Có thể ăn thì cứ ăn thôi!
Sở Minh cũng không còn giữ vẻ thận trọng nữa, hai tay từ hai bên vuốt ve vòng eo mông mềm mại gợi cảm của Vũ Túy Nhiêu, miệng không nhịn được trêu đùa.
"Lúc trước chẳng phải sư tôn ngươi bảo ta đi ăn quả xoài trước sao, sao giờ lại đổi ý rồi?"
"Ừm. . ."
Vũ Túy Nhiêu mặt đỏ như gấc, thở hổn hển làm nũng.
"Vì vi sư nhịn không được!"
Dứt lời, nàng bỗng nhắm mắt ngửa đầu, để lộ chiếc cổ cao duyên dáng như thiên nga trước mặt Sở Minh, hôn hắn nồng nàn say đắm, ý thức chìm đắm trong tình yêu nóng bỏng giữa sư đồ...
Đêm khuya, Sở Minh thoát khỏi kiếp nạn tay phải.
Vì chuyện này đã ấp ủ từ lâu, nên Vũ Túy Nhiêu chủ động và cuồng nhiệt khác thường, tiếng rên rỉ không ngớt bên tai, mãi đến sáng sớm sau tiếng kêu đau, trong phòng mới chìm vào yên lặng ngắn ngủi...
Sở Minh mệt mỏi nằm trên giường, thưởng thức dư vị đêm hoan lạc, chợt cúi đầu, chạm mặt ánh mắt linh hoạt của Vũ Túy Nhiêu.
"Sư tôn, ngươi đang làm gì vậy?"
"Biết rõ còn hỏi!"
"Khụ ——! Sư tôn, sư tỷ sắp đến gọi ta rồi, hay ngài đi trước đi?"
Vũ Túy Nhiêu nghe vậy ngồi dậy, dùng ngón tay phải lau sạch đôi môi đỏ ướt át, u oán nói.
"Ta với ngươi đã có quan hệ thực sự rồi, còn sợ Mộ Hi phát hiện sao."
Chính vì có quan hệ thực sự mới sợ bị phát hiện chứ!
Sở Minh định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, bất đắc dĩ nhìn Vũ Túy Nhiêu tiếp tục làm càn.
Cuối cùng, hắn vẫn không cưỡng lại được cám dỗ.
Nhưng mà, đúng lúc Sở Minh đang mặt mày hớn hở, giọng nói lạnh lùng của An Mộ Hi bỗng vang lên từ cửa.
"Sở Minh, ngươi dậy chưa? Ta nhớ chúng ta còn phải đến Thánh Đan Điện báo cáo mà?"
Sư tỷ?
Tim Sở Minh bỗng thắt lại, lo lắng nhìn vào đôi mắt long lanh của Vũ Túy Nhiêu.
Nhưng nàng chỉ cười mỉm, môi đỏ khẽ nhếch.
"Khụ ——!"
Sở Minh cắn môi không dám lên tiếng, thầm mắng yêu tinh.
An Mộ Hi bên ngoài có vẻ mất kiên nhẫn với sự im lặng của hắn, liền đẩy cửa xông vào.
"Sở Minh! Hôm nay có nhiều việc quan trọng vậy mà ngươi còn ngủ!"
An Mộ Hi hùng hổ đi đến bên giường chống nạnh, vẻ mặt giận dữ dần chuyển sang nghi hoặc khi nhìn thấy bóng người ngồi dậy trong màn.
"Ngươi dậy rồi? Sao không nói gì?"
"Ta... Ta có chút việc."
Giọng Sở Minh hơi run, lại trùm kín chăn dày cộm, khiến An Mộ Hi lo lắng hỏi.
"Ngươi không khỏe sao? Hay có chuyện gì? Hay là để hôm khác đi, ngươi nghỉ ngơi trước đi?"
"Không có... Ách, không có, lát nữa là được rồi, vừa ngủ dậy hay bị choáng, bệnh cũ."
Sở Minh run lên, vội vàng nói.
"Sư tỷ hay là ngươi ra ngoài chờ một chút? Ta lát nữa sẽ ra tìm ngươi."
"?"
An Mộ Hi nhíu mày nghi hoặc, rồi khịt mũi, bỗng ngửi thấy một mùi kỳ lạ nhưng quen thuộc.
Nàng sững người, rồi mặt đỏ bừng, lùi lại, xấu hổ quát Sở Minh.
"Sở Minh! Đến lúc này rồi mà ngươi còn làm chuyện đó!"
"Ta..."
Sở Minh chưa kịp giải thích, An Mộ Hi đã chạy khỏi phòng, không quên để lại một câu trách móc đầy ngượng ngùng.
"Biến thái!"
Ta oan uổng quá!
Sở Minh kêu oan trong lòng, nhưng ngay sau đó sự chú ý của hắn lại chuyển sang một chuyện khác.
Nửa ngày, Vũ Túy Nhiêu mới từ từ nhô nửa đầu ra khỏi chăn, liếm môi đỏ mướt một vòng rồi mỉm cười kiều mị.
"Minh nhi, cháo của ngươi tuy hơi ngọt nhưng lại rất hiếm có đấy..."
Lúc này thì hiếm là đương nhiên rồi!
Sở Minh vội vàng xuống giường thay quần áo, tắm rửa, rồi cười khổ nói với giọng thương lượng.
"Sư tôn, hay là lần sau chúng ta đừng nghịch ngợm như vậy nữa?"
"Nếu để sư tỷ nàng phát hiện, con sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ sư đồ giữa hai người."
"Có gì đâu, cứ để nàng làm lớn chuyện là được."
Vũ Túy Nhiêu nằm nghiêng trên giường nhìn Sở Minh đang luống cuống thu dọn, khóe miệng vẽ lên một đường cong đầy ý vị.
"Vi sư ta rất độ lượng mà."
Đây có phải vấn đề lớn hay không lớn đâu?
Sở Minh thầm thở dài.
Lúc này, Vũ Túy Nhiêu lại một lần nữa thay bộ váy cưới đỏ thẫm, bất chợt lướt đến trước mặt hắn, đưa tay cẩn thận chỉnh lại cổ áo xộc xệch cho hắn, trong mắt tràn ngập dịu dàng và cô đơn vô tận.
"Minh nhi, đi đường cẩn thận."
"Ừm."
Sở Minh trong lòng cảm động sâu sắc, đưa tay phải ôm lấy eo nhỏ nhắn của Vũ Túy Nhiêu, kéo nàng vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói.
"Sư tôn, cảm ơn ngươi, ta đi đây."
"Ừm."
Vũ Túy Nhiêu khẽ ừ một tiếng, nhìn bóng dáng cao lớn của Sở Minh rời đi, lẩm bẩm.
"Về sớm nhé."
...
"Xong việc rồi hả?"
An Mộ Hi mặc bộ đồ đen đứng trong sân, khoanh tay trước ngực, nhìn Sở Minh vội vã chạy đến, mặt không khỏi đỏ lên, rồi quát.
"Ngươi có biết chuyện quan trọng không hả, sáng sớm tinh mơ vậy mà... Vậy mà lại làm chuyện đó!"
"Không còn cách nào khác, đó là hiện tượng sinh lý bình thường của nam giới vào buổi sáng."
Sở Minh bất đắc dĩ dang hai tay, nhìn An Mộ Hi từ trên xuống dưới, trong mắt bỗng lóe lên vẻ kinh dị.
Có lẽ vì hôm nay phải đi xa, nàng thay một bộ đồ đen tiện cho việc đi đường, quần áo bó sát làm nổi bật đường cong hoàn hảo của cơ thể.
Mái tóc đen rối bời thường ngày cũng được buộc thành đuôi ngựa sau đầu, khí chất lạnh lùng vốn có lại thêm vài phần anh khí, khiến Sở Minh không khỏi thầm than.
Quả nhiên!
Chỉ cần dáng đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Sư tỷ đúng là một cái móc áo di động!
"Sao thế? Nhìn ta chằm chằm làm gì?"
An Mộ Hi tức giận trừng mắt nhìn Sở Minh, thần sắc bỗng nhiên khẽ biến, đôi mắt lạnh nhạt ban nãy chớp mắt đã thay đổi sắc thái liên tục.
Hôm nay Sở Minh cũng mặc một bộ đồ đen, thắt lưng màu đỏ sẫm làm nổi bật vóc dáng thon dài, tóc dài buộc nửa đuôi ngựa càng làm cả người toát lên vẻ hiên ngang, mạnh mẽ.
Đẹp... Rất đẹp trai!
An Mộ Hi không khỏi thầm khen trong lòng, khuôn mặt ửng hồng vì ngượng ngùng, vẻ mặt say mê khác thường.
Quả nhiên!
Chỉ cần mặt đẹp thì mặc gì cũng đẹp trai.
Sư đệ đúng là quá tuấn tú!
"Sao thế?"
Thấy An Mộ Hi dùng ánh mắt mê muội chưa từng có, hai tay ôm trước ngực nhìn chằm chằm vào mình, Sở Minh không khỏi rùng mình, sau khi suy nghĩ cẩn thận, khóe miệng theo bản năng hơi nhếch lên, trong lòng tự mãn.
Xem ra, việc dành thời gian lâu như vậy để sửa soạn bản thân vẫn rất hiệu quả!
Ngay cả sư tỷ lạnh lùng cũng không cầm lòng được.
Sở Minh giả vờ ho khan vài tiếng, rồi vẫy tay trước mặt An Mộ Hi, cười khẩy.
"Sư tỷ, hôm nay sao thế? Có phải thấy ta đẹp trai quá nên ngây người ra không?"
"Tự luyến!"
Bị phát hiện bí mật trong lòng, An Mộ Hi chợt quay đi, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng trừng mắt nhìn Sở Minh rồi bước đi, nói giọng mất tự nhiên.
"Ai mà ngây người ra chứ!
Vẫn chẳng phải tại ngươi ra muộn thế, ta muốn xem xem ngươi trong sương phòng làm cái gì mà lâu lắc vậy, còn không mau đi!"
"Sư tỷ, đừng ngại nha."
"Sở Minh! Ngươi nói nhảm nữa ta mặc kệ ngươi!"
"Đừng mà sư tỷ, chờ ta chút!"
Sở Minh từ trong túi không gian lấy ra Địch Áo linh kiếm, tay phải cầm kiếm nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà, điều khiến cả hai đều bất ngờ là, dưới chân hắn chợt lóe lên ánh huỳnh quang xanh nhạt. Chưa kịp dùng Địch Áo linh kiếm ngự kiếm phi hành, hắn đã như thuấn di đến trước mặt An Mộ Hi chỉ trong nháy mắt, khiến nàng giật mình.
"Sở Minh ngươi! . . ."
An Mộ Hi vừa vịn ngực phập phồng định trách mắng, nhưng khi thấy tia sáng xanh nhạt dưới chân Sở Minh, nàng lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin thốt lên:
"Ngươi khi nào Trúc Cơ!?"
"?"
Trúc Cơ là gì?
Sở Minh gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác. Thấy hắn bối rối, An Mộ Hi hít sâu vài hơi để bình phục lại sự kinh ngạc, nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ:
"Đặc điểm lớn nhất của Trúc Cơ cảnh là nó cho phép đan điền tự động phóng thích linh lực ra ngoài và tụ thành khí hỗ trợ hành động của cơ thể."
"Ví dụ như tụ khí ở khuỷu tay giúp cánh tay nhẹ hơn, hoặc tụ khí ở mắt để thị lực tốt hơn."
"Vừa rồi, ánh huỳnh quang xanh nhạt tụ dưới chân ngươi chính là khí, do ngươi vô thức ngưng tụ để tăng tốc độ đuổi theo ta."
"Ây. . . Vậy ý sư tỷ là, ta đã đột phá Trúc Cơ cảnh rồi?"
Sở Minh cười khẽ, hai tay dang ra, dò thần thức vào đan điền rồi nói đùa:
"Sư tỷ đang trêu ta chơi đấy, phải biết hôm qua ta còn Luyện Khí cảnh bảy tầng mà, hôm nay sao có thể. . ."
Chưa dứt lời, nụ cười của Sở Minh dần cứng lại, vẻ mặt lạnh nhạt chuyển sang kinh hãi.
Chờ đã!
Khí hải của ta đâu?
Khí hải sao lại biến mất rồi!?
Sở Minh vừa dùng thần thức quét qua đan điền, phát hiện bảy đám khí hải mà hắn vất vả tu luyện ở Luyện Khí cảnh bảy tầng đã không cánh mà bay!
Thay vào đó là một tầng tháp mây xanh nhạt được tạo thành từ linh lực.
Thân tháp tỏa ra màn sáng màu lam băng, bên trong tháp không ngừng tuôn ra khí, những gợn sóng kinh người lan tỏa khắp đan điền.
"Đây là. . ."
Sở Minh trợn tròn mắt, ý thức vốn trong sáng bỗng trở nên hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, rồi bất chợt hiện ra một từ ngữ mới mẻ.
Khí cơ? !
Phải biết, tu sĩ Luyện Khí cảnh muốn đột phá Trúc Cơ cảnh chỉ cần một bước đơn giản, đó là ngưng tụ chín đám khí hải trong đan điền thành tháp mây, hay còn gọi là khí cơ.
Khí cơ hình thành nghĩa là Trúc Cơ hoàn thành, cũng chính là đột phá.
Dựa vào hình dạng kỳ lạ của tháp này, chắc chắn nó là khí cơ...
Nếu nó là thật, vậy ta mẹ nó thật đã Trúc Cơ rồi?
Thấy Sở Minh đờ đẫn, An Mộ Hi bước tới ôm lấy vai hắn lắc mạnh, kéo thần thức của hắn ra khỏi đan điền, vỗ mạnh vào mặt hắn, giọng nghiêm trọng hỏi:
"Sở Minh, ngươi còn tỉnh táo không?"
"Sư tỷ, ta rất tỉnh táo mà!"
Sở Minh dở khóc dở cười, cảm thấy mình như đang trong mơ, lâng lâng phiêu diêu.
Ban đầu hắn còn nghĩ mình nhận thức sai, nhưng khi mở bảng cá nhân, nhìn thấy dòng chữ đỏ như máu 【 Trúc Cơ cảnh một tầng 】 ở mục tu vi, mọi thứ cuối cùng cũng rõ ràng.
Chính ta thật sự đột phá Trúc Cơ rồi!
"Ngươi làm thế nào được?"
An Mộ Hi mặt đầy lo lắng hỏi dồn, rồi bỗng nhiên nhận ra ngữ khí của mình có vẻ không ổn, thế là vội vàng đổi cách hỏi ôn nhu hơn.
"Sở Minh, ngươi có hiểu gì về việc mình đột phá Trúc Cơ cảnh không?"
"Ừm, biết đại khái là chuyện gì đó..."
Sở Minh cố giả vờ bình tĩnh cười nhẹ, tâm tình bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp.
Ta dĩ nhiên biết là chuyện gì rồi!
Suy cho cùng từ tối qua đến sáng nay, ta chỉ làm mỗi việc cùng sư tôn nàng đột phá giới hạn cuối cùng của cấm kỵ tình ái thôi.
Rõ ràng, thực lực mình tăng vọt khẳng định có liên quan đến nàng!
Đương nhiên điểm này có thể thấy được trên bảng cá nhân.
Bởi vì nguyên bản là điều mục màu đỏ "Bách Yêu Sinh Tử Bộ" cùng "Âm Dương Hỗn Độn Thể", không hiểu sao lại thăng lên thành điều mục màu vàng!
【 "Bách Yêu Sinh Tử Bộ (vàng)" 】 【 đặc tính: Thêm trang "Tủy thú", có thể thông qua rút ra yêu phách của tủy thú, dùng nó để đưa thần tủy vào trong cơ thể mình. 】 【 "Âm Dương Hỗn Độn Thể (vàng)" 】 【 đặc tính: Miễn dịch pháp thuật và thần thông khống chế tinh thần (mức độ miễn dịch giảm dần theo chênh lệch tu vi giữa hai bên), có thể tùy ý khống chế thể chất "Mị hoặc" của bản thân 】 【 thêm điều mục phụ thuộc "Đằng Ưng chi Thủ (xanh thẳm)" : Có thể thông qua tay phải tìm kiếm nhược điểm thân thể và tinh thần của đối phương. 】 "Ừm... Quả nhiên nếu nói về biến thái vẫn phải là hệ thống này, cái điều mục phụ thuộc mới thêm này đúng là khiến ta ngỡ ngàng."
Sở Minh thầm nghĩ, chợt lại tập trung vào 【 công pháp 】.
Nguyên bản chỉ có một công pháp thất giai "Thiên Diễn Nội Kinh", vậy mà qua một đêm, phía sau nó lại thêm một công pháp tam giai "Hợp Hoan Tâm Kinh"?
Công pháp này chẳng phải chỉ có ta và sư tỷ có sao?
Ta khi nào tu luyện thứ này?
Chẳng lẽ là lúc cùng sư tôn nàng đột phá giới hạn cuối cùng?
Sở Minh suy nghĩ một hồi liền trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Chẳng trách luôn cảm thấy việc tìm được quyển công pháp này trong Tàng Thư Các có gì đó không đúng, tông môn nào tử tế lại để thứ này trong Tàng Thư Các chứ!
Thì ra tất cả đều là sư tôn nàng đã sắp xếp từ trước!
Sư tôn nàng chắc chắn cũng có bản "Hợp Hoan Tâm Kinh" này, chỉ chờ ta học xong rồi cùng nhau song tu!
Nếu vậy, việc "Bách Yêu Sinh Tử Bộ" cùng "Âm Dương Hỗn Độn Thể" từ điều mục màu đỏ thăng lên màu vàng cũng dễ hiểu.
Bởi vì "Bách Yêu Sinh Tử Bộ" của ta vốn là có được từ sư tôn, ta cùng nàng song tu tự nhiên có được cơ duyên thăng nó lên điều mục màu vàng.
"Âm Dương Hỗn Độn Thể" cũng vậy.
Sư tôn nàng vốn là Hồ Yêu thuần chủng, ta có thể lấy được "Trời sinh mị thể" từ sư tỷ, tự nhiên cũng có thể thăng "Âm Dương Hỗn Độn Thể" lên điều mục màu vàng từ sư tôn.
Chẳng lẽ điều kiện để điều mục màu đỏ thăng lên màu vàng là song tu?
Sở Minh nhướng mày, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.
Nếu nghĩ như vậy, chẳng phải ngày sau ta muốn thăng các điều mục có được từ mô phỏng vật phẩm của thiên chi kiêu tử lên màu vàng cuối cùng, nhất định phải song tu với họ?
"Ôi chao... Đây rốt cuộc là hệ thống tu tiên kiểu gì vậy!"
Sở Minh lẩm bẩm, vẻ mặt lúc hưng phấn lúc lại nghiêm trọng của hắn đều bị An Mộ Hi nhìn thấy, cuối cùng nàng ho nhẹ một tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Nghĩ xong rồi?"
An Mộ Hi đi đến trước mặt Sở Minh ra hiệu hắn điều khiển Địch Áo linh kiếm ngự kiếm phi hành, thần sắc lạnh nhạt nói.
"Nghĩ xong thì chúng ta đi thôi."
"Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ không có gì muốn hỏi ta sao?"
Sở Minh nghiêng đầu, cúi xuống nhìn chằm chằm hàng mi dài của An Mộ Hi, không khỏi ngờ vực nói.
"Theo lý mà nói, nếu như thấy một người trong một đêm từ Luyện Khí cảnh bảy tầng đột phá tới Trúc Cơ cảnh, ai cũng sẽ tò mò hỏi tới cùng mà!"
"Hình như đúng là vậy..."
An Mộ Hi nâng cằm lên suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nâng mí mắt nở nụ cười xinh đẹp.
"So với hỏi ngươi, ta lại càng muốn ngươi chủ động nói cho ta."
"Bởi vì ta biết, trong lòng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đã ngươi không nói, vậy ngươi chắc chắn có nỗi lo của mình, hoặc là còn chưa chuẩn bị tâm lý để nói cho ta."
"Vậy nên nếu ta cứ ngang ngược vô lý truy hỏi thì thật là không biết điều, huống chi ta biết việc này nằm trong tầm kiểm soát của ngươi, tự nhiên không cần lo lắng mà hỏi nhiều làm gì!"
Nhìn nụ cười rạng rỡ của An Mộ Hi, Sở Minh nhất thời có chút sững sờ.
Hắn không ngờ, cô sư tỷ ngày ngày cãi nhau với mình lại hiểu chuyện đến vậy!
Người phụ nữ có đức hạnh thế này rất thích hợp cưới về làm vợ!
"Sư tỷ, nàng thật tốt!"
Sở Minh bỗng nhiên ôm lấy eo nhỏ của An Mộ Hi xoay vài vòng, làm nàng giật mình theo bản năng ôm lại cổ hắn, mặt đỏ bừng, giơ nắm đấm lên mắng.
"Không phải đã bảo ngươi đừng có đột nhiên ôm ta sao!"
"Đây không phải là đang vui mừng sao."
Sở Minh đổi tư thế, bế An Mộ Hi kiểu công chúa, điều khiển Địch Áo linh kiếm chở hai người bay đi, miệng không nhịn được trêu chọc.
"Sư tỷ, ta ôm nàng ngự kiếm phi hành, nàng không sợ chứ?"
"Không được!"
Giữa không trung, An Mộ Hi cúi đầu nhìn xuống.
Mặc dù có mây mù che khuất, nàng vẫn không nhịn được rùng mình, co rúm người lại như đà điểu, hai tay ôm chặt cổ Sở Minh, nhắm mắt run rẩy nói.
"Ta vẫn sợ..."
"Sư tỷ, nàng phải tranh thủ trị chứng sợ độ cao này đi thôi."
Sở Minh bất đắc dĩ cười nói.
Từ trước, khi hắn để An Mộ Hi giúp mình làm dịu trời sinh mị thể lúc ngự kiếm phi hành, hắn đã phát hiện nàng sợ độ cao!
Trong Tu Tiên Giới toàn Kiếm Tiên bay đầy trời này, điều này thật là kỳ lạ...
Sở Minh vô thức mỉm cười, không hề để ý Vũ Túy Nhiêu lần đầu e lệ đỏ mặt, ánh mắt hoàn toàn bị làn da trắng mịn, óng ánh dưới trăng của nàng hút hồn.
Trước đây, hai người tuy thân mật, nhưng đều có lớp áo ngăn cách.
Cảnh tượng trần trụi thế này là lần đầu Sở Minh được trải nghiệm, trong lòng không khỏi so sánh thân hình hoàn mỹ trước mắt với An Mộ Hi.
Làn da hai người đều trắng muốt như nhau, nhưng An Mộ Hi lại mềm mại, căng mọng hơn, ẩn hiện sắc đỏ ửng, véo nhẹ như nước.
Còn làn da Vũ Túy Nhiêu lại mịn màng, săn chắc, sờ như ngọc quý, khiến người lưu luyến.
Tất nhiên, khác biệt lớn nhất nằm ở đường cong cơ thể. An Mộ Hi nổi bật với đôi chân thon dài, quyến rũ, chỉ cần khẽ mở ra đã khiến lòng người xao xuyến.
Còn Vũ Túy Nhiêu lại thu hút bởi thân hình đầy đặn, cùng đường cong mông eo khiến Sở Minh mỗi lần nhìn đều kinh ngạc.
Đường cong ấy từ bắp đùi nở nang kéo lên, đến hông lại vểnh ra, rồi đột ngột lõm vào tạo thành vòng eo thon nhỏ, khiến người ta phải thán phục tạo hóa.
Dây áo lót gợi cảm trên bụng cùng chiếc rốn nhỏ nhắn càng thêm phần quyến rũ, khiến Sở Minh khô miệng, liếm môi.
"Sao thế? Vi sư không đẹp sao?"
Lúc này, Vũ Túy Nhiêu bước những bước chân trần, chậm rãi tiến về phía Sở Minh, làn da óng ánh khiến tim hắn như ngừng đập, lửa nóng bùng lên trong người.
"Đẹp..."
Sở Minh buột miệng khen, nhưng Vũ Túy Nhiêu lại dẩu môi, đôi mắt long lanh thoáng buồn.
"Nếu vi sư đẹp như vậy, sao ngươi không hành động?"
Hành động?
Hành động gì?
Chẳng lẽ sư tôn muốn ta "khi sư diệt tổ"?
Thật... thật tuyệt vời!
Nhưng trước đó, trong đầu hỗn loạn, Sở Minh vẫn còn thắc mắc, liền buột miệng hỏi:
"Sư tôn, vì sao hôm nay người muốn tìm con làm chuyện này? Chẳng lẽ người... người muốn rời xa con sao?"
"Minh nhi, con..."
Vũ Túy Nhiêu không ngờ Sở Minh lại hỏi vậy vào lúc này, nàng sững người, rồi bật cười khúc khích, che miệng, cả người run lên.
"Con thật đáng yêu!"
Cười xong, nàng lau nước mắt, nhìn Sở Minh trìu mến:
"Yên tâm, vi sư sẽ không bao giờ rời xa con."
"Sư tôn..."
Sở Minh không hiểu sao lòng lại bình tĩnh, dâng lên chút ấm áp.
"Vậy nên Minh nhi, đêm nay con cứ mạnh dạn lên nhé."
Cảm giác ấm áp chợt tắt, trong căn phòng mờ ảo, không khí lại trở nên ái muội.
Vũ Túy Nhiêu từ từ dạng chân trên đùi Sở Minh, đôi tay mềm mại như cánh sen trắng chủ động ôm cổ hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Một bên là ánh mắt sâu thẳm, đầy khao khát và chờ đợi, một bên là đôi mắt hoa đào quyến rũ, mê hoặc.
Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều muốn phá vỡ những điều cấm kỵ.
"Vi sư nhớ Minh nhi từng muốn ăn xoài trước, rồi mới đến dứa đúng không?"
Vũ Túy Nhiêu cúi người, che mắt Sở Minh, giọng nói đầy khiêu khích.
"Giờ dứa đã đưa đến miệng, con định ăn quả nào trước?"
Chuyện này còn phải hỏi sao?
Có thể ăn thì cứ ăn thôi!
Sở Minh cũng không còn giữ vẻ thận trọng nữa, hai tay từ hai bên vuốt ve vòng eo mông mềm mại gợi cảm của Vũ Túy Nhiêu, miệng không nhịn được trêu đùa.
"Lúc trước chẳng phải sư tôn ngươi bảo ta đi ăn quả xoài trước sao, sao giờ lại đổi ý rồi?"
"Ừm. . ."
Vũ Túy Nhiêu mặt đỏ như gấc, thở hổn hển làm nũng.
"Vì vi sư nhịn không được!"
Dứt lời, nàng bỗng nhắm mắt ngửa đầu, để lộ chiếc cổ cao duyên dáng như thiên nga trước mặt Sở Minh, hôn hắn nồng nàn say đắm, ý thức chìm đắm trong tình yêu nóng bỏng giữa sư đồ...
Đêm khuya, Sở Minh thoát khỏi kiếp nạn tay phải.
Vì chuyện này đã ấp ủ từ lâu, nên Vũ Túy Nhiêu chủ động và cuồng nhiệt khác thường, tiếng rên rỉ không ngớt bên tai, mãi đến sáng sớm sau tiếng kêu đau, trong phòng mới chìm vào yên lặng ngắn ngủi...
Sở Minh mệt mỏi nằm trên giường, thưởng thức dư vị đêm hoan lạc, chợt cúi đầu, chạm mặt ánh mắt linh hoạt của Vũ Túy Nhiêu.
"Sư tôn, ngươi đang làm gì vậy?"
"Biết rõ còn hỏi!"
"Khụ ——! Sư tôn, sư tỷ sắp đến gọi ta rồi, hay ngài đi trước đi?"
Vũ Túy Nhiêu nghe vậy ngồi dậy, dùng ngón tay phải lau sạch đôi môi đỏ ướt át, u oán nói.
"Ta với ngươi đã có quan hệ thực sự rồi, còn sợ Mộ Hi phát hiện sao."
Chính vì có quan hệ thực sự mới sợ bị phát hiện chứ!
Sở Minh định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, bất đắc dĩ nhìn Vũ Túy Nhiêu tiếp tục làm càn.
Cuối cùng, hắn vẫn không cưỡng lại được cám dỗ.
Nhưng mà, đúng lúc Sở Minh đang mặt mày hớn hở, giọng nói lạnh lùng của An Mộ Hi bỗng vang lên từ cửa.
"Sở Minh, ngươi dậy chưa? Ta nhớ chúng ta còn phải đến Thánh Đan Điện báo cáo mà?"
Sư tỷ?
Tim Sở Minh bỗng thắt lại, lo lắng nhìn vào đôi mắt long lanh của Vũ Túy Nhiêu.
Nhưng nàng chỉ cười mỉm, môi đỏ khẽ nhếch.
"Khụ ——!"
Sở Minh cắn môi không dám lên tiếng, thầm mắng yêu tinh.
An Mộ Hi bên ngoài có vẻ mất kiên nhẫn với sự im lặng của hắn, liền đẩy cửa xông vào.
"Sở Minh! Hôm nay có nhiều việc quan trọng vậy mà ngươi còn ngủ!"
An Mộ Hi hùng hổ đi đến bên giường chống nạnh, vẻ mặt giận dữ dần chuyển sang nghi hoặc khi nhìn thấy bóng người ngồi dậy trong màn.
"Ngươi dậy rồi? Sao không nói gì?"
"Ta... Ta có chút việc."
Giọng Sở Minh hơi run, lại trùm kín chăn dày cộm, khiến An Mộ Hi lo lắng hỏi.
"Ngươi không khỏe sao? Hay có chuyện gì? Hay là để hôm khác đi, ngươi nghỉ ngơi trước đi?"
"Không có... Ách, không có, lát nữa là được rồi, vừa ngủ dậy hay bị choáng, bệnh cũ."
Sở Minh run lên, vội vàng nói.
"Sư tỷ hay là ngươi ra ngoài chờ một chút? Ta lát nữa sẽ ra tìm ngươi."
"?"
An Mộ Hi nhíu mày nghi hoặc, rồi khịt mũi, bỗng ngửi thấy một mùi kỳ lạ nhưng quen thuộc.
Nàng sững người, rồi mặt đỏ bừng, lùi lại, xấu hổ quát Sở Minh.
"Sở Minh! Đến lúc này rồi mà ngươi còn làm chuyện đó!"
"Ta..."
Sở Minh chưa kịp giải thích, An Mộ Hi đã chạy khỏi phòng, không quên để lại một câu trách móc đầy ngượng ngùng.
"Biến thái!"
Ta oan uổng quá!
Sở Minh kêu oan trong lòng, nhưng ngay sau đó sự chú ý của hắn lại chuyển sang một chuyện khác.
Nửa ngày, Vũ Túy Nhiêu mới từ từ nhô nửa đầu ra khỏi chăn, liếm môi đỏ mướt một vòng rồi mỉm cười kiều mị.
"Minh nhi, cháo của ngươi tuy hơi ngọt nhưng lại rất hiếm có đấy..."
Lúc này thì hiếm là đương nhiên rồi!
Sở Minh vội vàng xuống giường thay quần áo, tắm rửa, rồi cười khổ nói với giọng thương lượng.
"Sư tôn, hay là lần sau chúng ta đừng nghịch ngợm như vậy nữa?"
"Nếu để sư tỷ nàng phát hiện, con sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ sư đồ giữa hai người."
"Có gì đâu, cứ để nàng làm lớn chuyện là được."
Vũ Túy Nhiêu nằm nghiêng trên giường nhìn Sở Minh đang luống cuống thu dọn, khóe miệng vẽ lên một đường cong đầy ý vị.
"Vi sư ta rất độ lượng mà."
Đây có phải vấn đề lớn hay không lớn đâu?
Sở Minh thầm thở dài.
Lúc này, Vũ Túy Nhiêu lại một lần nữa thay bộ váy cưới đỏ thẫm, bất chợt lướt đến trước mặt hắn, đưa tay cẩn thận chỉnh lại cổ áo xộc xệch cho hắn, trong mắt tràn ngập dịu dàng và cô đơn vô tận.
"Minh nhi, đi đường cẩn thận."
"Ừm."
Sở Minh trong lòng cảm động sâu sắc, đưa tay phải ôm lấy eo nhỏ nhắn của Vũ Túy Nhiêu, kéo nàng vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói.
"Sư tôn, cảm ơn ngươi, ta đi đây."
"Ừm."
Vũ Túy Nhiêu khẽ ừ một tiếng, nhìn bóng dáng cao lớn của Sở Minh rời đi, lẩm bẩm.
"Về sớm nhé."
...
"Xong việc rồi hả?"
An Mộ Hi mặc bộ đồ đen đứng trong sân, khoanh tay trước ngực, nhìn Sở Minh vội vã chạy đến, mặt không khỏi đỏ lên, rồi quát.
"Ngươi có biết chuyện quan trọng không hả, sáng sớm tinh mơ vậy mà... Vậy mà lại làm chuyện đó!"
"Không còn cách nào khác, đó là hiện tượng sinh lý bình thường của nam giới vào buổi sáng."
Sở Minh bất đắc dĩ dang hai tay, nhìn An Mộ Hi từ trên xuống dưới, trong mắt bỗng lóe lên vẻ kinh dị.
Có lẽ vì hôm nay phải đi xa, nàng thay một bộ đồ đen tiện cho việc đi đường, quần áo bó sát làm nổi bật đường cong hoàn hảo của cơ thể.
Mái tóc đen rối bời thường ngày cũng được buộc thành đuôi ngựa sau đầu, khí chất lạnh lùng vốn có lại thêm vài phần anh khí, khiến Sở Minh không khỏi thầm than.
Quả nhiên!
Chỉ cần dáng đẹp thì mặc gì cũng đẹp.
Sư tỷ đúng là một cái móc áo di động!
"Sao thế? Nhìn ta chằm chằm làm gì?"
An Mộ Hi tức giận trừng mắt nhìn Sở Minh, thần sắc bỗng nhiên khẽ biến, đôi mắt lạnh nhạt ban nãy chớp mắt đã thay đổi sắc thái liên tục.
Hôm nay Sở Minh cũng mặc một bộ đồ đen, thắt lưng màu đỏ sẫm làm nổi bật vóc dáng thon dài, tóc dài buộc nửa đuôi ngựa càng làm cả người toát lên vẻ hiên ngang, mạnh mẽ.
Đẹp... Rất đẹp trai!
An Mộ Hi không khỏi thầm khen trong lòng, khuôn mặt ửng hồng vì ngượng ngùng, vẻ mặt say mê khác thường.
Quả nhiên!
Chỉ cần mặt đẹp thì mặc gì cũng đẹp trai.
Sư đệ đúng là quá tuấn tú!
"Sao thế?"
Thấy An Mộ Hi dùng ánh mắt mê muội chưa từng có, hai tay ôm trước ngực nhìn chằm chằm vào mình, Sở Minh không khỏi rùng mình, sau khi suy nghĩ cẩn thận, khóe miệng theo bản năng hơi nhếch lên, trong lòng tự mãn.
Xem ra, việc dành thời gian lâu như vậy để sửa soạn bản thân vẫn rất hiệu quả!
Ngay cả sư tỷ lạnh lùng cũng không cầm lòng được.
Sở Minh giả vờ ho khan vài tiếng, rồi vẫy tay trước mặt An Mộ Hi, cười khẩy.
"Sư tỷ, hôm nay sao thế? Có phải thấy ta đẹp trai quá nên ngây người ra không?"
"Tự luyến!"
Bị phát hiện bí mật trong lòng, An Mộ Hi chợt quay đi, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng trừng mắt nhìn Sở Minh rồi bước đi, nói giọng mất tự nhiên.
"Ai mà ngây người ra chứ!
Vẫn chẳng phải tại ngươi ra muộn thế, ta muốn xem xem ngươi trong sương phòng làm cái gì mà lâu lắc vậy, còn không mau đi!"
"Sư tỷ, đừng ngại nha."
"Sở Minh! Ngươi nói nhảm nữa ta mặc kệ ngươi!"
"Đừng mà sư tỷ, chờ ta chút!"
Sở Minh từ trong túi không gian lấy ra Địch Áo linh kiếm, tay phải cầm kiếm nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng mà, điều khiến cả hai đều bất ngờ là, dưới chân hắn chợt lóe lên ánh huỳnh quang xanh nhạt. Chưa kịp dùng Địch Áo linh kiếm ngự kiếm phi hành, hắn đã như thuấn di đến trước mặt An Mộ Hi chỉ trong nháy mắt, khiến nàng giật mình.
"Sở Minh ngươi! . . ."
An Mộ Hi vừa vịn ngực phập phồng định trách mắng, nhưng khi thấy tia sáng xanh nhạt dưới chân Sở Minh, nàng lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin thốt lên:
"Ngươi khi nào Trúc Cơ!?"
"?"
Trúc Cơ là gì?
Sở Minh gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác. Thấy hắn bối rối, An Mộ Hi hít sâu vài hơi để bình phục lại sự kinh ngạc, nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ:
"Đặc điểm lớn nhất của Trúc Cơ cảnh là nó cho phép đan điền tự động phóng thích linh lực ra ngoài và tụ thành khí hỗ trợ hành động của cơ thể."
"Ví dụ như tụ khí ở khuỷu tay giúp cánh tay nhẹ hơn, hoặc tụ khí ở mắt để thị lực tốt hơn."
"Vừa rồi, ánh huỳnh quang xanh nhạt tụ dưới chân ngươi chính là khí, do ngươi vô thức ngưng tụ để tăng tốc độ đuổi theo ta."
"Ây. . . Vậy ý sư tỷ là, ta đã đột phá Trúc Cơ cảnh rồi?"
Sở Minh cười khẽ, hai tay dang ra, dò thần thức vào đan điền rồi nói đùa:
"Sư tỷ đang trêu ta chơi đấy, phải biết hôm qua ta còn Luyện Khí cảnh bảy tầng mà, hôm nay sao có thể. . ."
Chưa dứt lời, nụ cười của Sở Minh dần cứng lại, vẻ mặt lạnh nhạt chuyển sang kinh hãi.
Chờ đã!
Khí hải của ta đâu?
Khí hải sao lại biến mất rồi!?
Sở Minh vừa dùng thần thức quét qua đan điền, phát hiện bảy đám khí hải mà hắn vất vả tu luyện ở Luyện Khí cảnh bảy tầng đã không cánh mà bay!
Thay vào đó là một tầng tháp mây xanh nhạt được tạo thành từ linh lực.
Thân tháp tỏa ra màn sáng màu lam băng, bên trong tháp không ngừng tuôn ra khí, những gợn sóng kinh người lan tỏa khắp đan điền.
"Đây là. . ."
Sở Minh trợn tròn mắt, ý thức vốn trong sáng bỗng trở nên hỗn loạn, đầu óc trống rỗng, rồi bất chợt hiện ra một từ ngữ mới mẻ.
Khí cơ? !
Phải biết, tu sĩ Luyện Khí cảnh muốn đột phá Trúc Cơ cảnh chỉ cần một bước đơn giản, đó là ngưng tụ chín đám khí hải trong đan điền thành tháp mây, hay còn gọi là khí cơ.
Khí cơ hình thành nghĩa là Trúc Cơ hoàn thành, cũng chính là đột phá.
Dựa vào hình dạng kỳ lạ của tháp này, chắc chắn nó là khí cơ...
Nếu nó là thật, vậy ta mẹ nó thật đã Trúc Cơ rồi?
Thấy Sở Minh đờ đẫn, An Mộ Hi bước tới ôm lấy vai hắn lắc mạnh, kéo thần thức của hắn ra khỏi đan điền, vỗ mạnh vào mặt hắn, giọng nghiêm trọng hỏi:
"Sở Minh, ngươi còn tỉnh táo không?"
"Sư tỷ, ta rất tỉnh táo mà!"
Sở Minh dở khóc dở cười, cảm thấy mình như đang trong mơ, lâng lâng phiêu diêu.
Ban đầu hắn còn nghĩ mình nhận thức sai, nhưng khi mở bảng cá nhân, nhìn thấy dòng chữ đỏ như máu 【 Trúc Cơ cảnh một tầng 】 ở mục tu vi, mọi thứ cuối cùng cũng rõ ràng.
Chính ta thật sự đột phá Trúc Cơ rồi!
"Ngươi làm thế nào được?"
An Mộ Hi mặt đầy lo lắng hỏi dồn, rồi bỗng nhiên nhận ra ngữ khí của mình có vẻ không ổn, thế là vội vàng đổi cách hỏi ôn nhu hơn.
"Sở Minh, ngươi có hiểu gì về việc mình đột phá Trúc Cơ cảnh không?"
"Ừm, biết đại khái là chuyện gì đó..."
Sở Minh cố giả vờ bình tĩnh cười nhẹ, tâm tình bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp.
Ta dĩ nhiên biết là chuyện gì rồi!
Suy cho cùng từ tối qua đến sáng nay, ta chỉ làm mỗi việc cùng sư tôn nàng đột phá giới hạn cuối cùng của cấm kỵ tình ái thôi.
Rõ ràng, thực lực mình tăng vọt khẳng định có liên quan đến nàng!
Đương nhiên điểm này có thể thấy được trên bảng cá nhân.
Bởi vì nguyên bản là điều mục màu đỏ "Bách Yêu Sinh Tử Bộ" cùng "Âm Dương Hỗn Độn Thể", không hiểu sao lại thăng lên thành điều mục màu vàng!
【 "Bách Yêu Sinh Tử Bộ (vàng)" 】 【 đặc tính: Thêm trang "Tủy thú", có thể thông qua rút ra yêu phách của tủy thú, dùng nó để đưa thần tủy vào trong cơ thể mình. 】 【 "Âm Dương Hỗn Độn Thể (vàng)" 】 【 đặc tính: Miễn dịch pháp thuật và thần thông khống chế tinh thần (mức độ miễn dịch giảm dần theo chênh lệch tu vi giữa hai bên), có thể tùy ý khống chế thể chất "Mị hoặc" của bản thân 】 【 thêm điều mục phụ thuộc "Đằng Ưng chi Thủ (xanh thẳm)" : Có thể thông qua tay phải tìm kiếm nhược điểm thân thể và tinh thần của đối phương. 】 "Ừm... Quả nhiên nếu nói về biến thái vẫn phải là hệ thống này, cái điều mục phụ thuộc mới thêm này đúng là khiến ta ngỡ ngàng."
Sở Minh thầm nghĩ, chợt lại tập trung vào 【 công pháp 】.
Nguyên bản chỉ có một công pháp thất giai "Thiên Diễn Nội Kinh", vậy mà qua một đêm, phía sau nó lại thêm một công pháp tam giai "Hợp Hoan Tâm Kinh"?
Công pháp này chẳng phải chỉ có ta và sư tỷ có sao?
Ta khi nào tu luyện thứ này?
Chẳng lẽ là lúc cùng sư tôn nàng đột phá giới hạn cuối cùng?
Sở Minh suy nghĩ một hồi liền trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Chẳng trách luôn cảm thấy việc tìm được quyển công pháp này trong Tàng Thư Các có gì đó không đúng, tông môn nào tử tế lại để thứ này trong Tàng Thư Các chứ!
Thì ra tất cả đều là sư tôn nàng đã sắp xếp từ trước!
Sư tôn nàng chắc chắn cũng có bản "Hợp Hoan Tâm Kinh" này, chỉ chờ ta học xong rồi cùng nhau song tu!
Nếu vậy, việc "Bách Yêu Sinh Tử Bộ" cùng "Âm Dương Hỗn Độn Thể" từ điều mục màu đỏ thăng lên màu vàng cũng dễ hiểu.
Bởi vì "Bách Yêu Sinh Tử Bộ" của ta vốn là có được từ sư tôn, ta cùng nàng song tu tự nhiên có được cơ duyên thăng nó lên điều mục màu vàng.
"Âm Dương Hỗn Độn Thể" cũng vậy.
Sư tôn nàng vốn là Hồ Yêu thuần chủng, ta có thể lấy được "Trời sinh mị thể" từ sư tỷ, tự nhiên cũng có thể thăng "Âm Dương Hỗn Độn Thể" lên điều mục màu vàng từ sư tôn.
Chẳng lẽ điều kiện để điều mục màu đỏ thăng lên màu vàng là song tu?
Sở Minh nhướng mày, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.
Nếu nghĩ như vậy, chẳng phải ngày sau ta muốn thăng các điều mục có được từ mô phỏng vật phẩm của thiên chi kiêu tử lên màu vàng cuối cùng, nhất định phải song tu với họ?
"Ôi chao... Đây rốt cuộc là hệ thống tu tiên kiểu gì vậy!"
Sở Minh lẩm bẩm, vẻ mặt lúc hưng phấn lúc lại nghiêm trọng của hắn đều bị An Mộ Hi nhìn thấy, cuối cùng nàng ho nhẹ một tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Nghĩ xong rồi?"
An Mộ Hi đi đến trước mặt Sở Minh ra hiệu hắn điều khiển Địch Áo linh kiếm ngự kiếm phi hành, thần sắc lạnh nhạt nói.
"Nghĩ xong thì chúng ta đi thôi."
"Sư tỷ, chẳng lẽ tỷ không có gì muốn hỏi ta sao?"
Sở Minh nghiêng đầu, cúi xuống nhìn chằm chằm hàng mi dài của An Mộ Hi, không khỏi ngờ vực nói.
"Theo lý mà nói, nếu như thấy một người trong một đêm từ Luyện Khí cảnh bảy tầng đột phá tới Trúc Cơ cảnh, ai cũng sẽ tò mò hỏi tới cùng mà!"
"Hình như đúng là vậy..."
An Mộ Hi nâng cằm lên suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nâng mí mắt nở nụ cười xinh đẹp.
"So với hỏi ngươi, ta lại càng muốn ngươi chủ động nói cho ta."
"Bởi vì ta biết, trong lòng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, đã ngươi không nói, vậy ngươi chắc chắn có nỗi lo của mình, hoặc là còn chưa chuẩn bị tâm lý để nói cho ta."
"Vậy nên nếu ta cứ ngang ngược vô lý truy hỏi thì thật là không biết điều, huống chi ta biết việc này nằm trong tầm kiểm soát của ngươi, tự nhiên không cần lo lắng mà hỏi nhiều làm gì!"
Nhìn nụ cười rạng rỡ của An Mộ Hi, Sở Minh nhất thời có chút sững sờ.
Hắn không ngờ, cô sư tỷ ngày ngày cãi nhau với mình lại hiểu chuyện đến vậy!
Người phụ nữ có đức hạnh thế này rất thích hợp cưới về làm vợ!
"Sư tỷ, nàng thật tốt!"
Sở Minh bỗng nhiên ôm lấy eo nhỏ của An Mộ Hi xoay vài vòng, làm nàng giật mình theo bản năng ôm lại cổ hắn, mặt đỏ bừng, giơ nắm đấm lên mắng.
"Không phải đã bảo ngươi đừng có đột nhiên ôm ta sao!"
"Đây không phải là đang vui mừng sao."
Sở Minh đổi tư thế, bế An Mộ Hi kiểu công chúa, điều khiển Địch Áo linh kiếm chở hai người bay đi, miệng không nhịn được trêu chọc.
"Sư tỷ, ta ôm nàng ngự kiếm phi hành, nàng không sợ chứ?"
"Không được!"
Giữa không trung, An Mộ Hi cúi đầu nhìn xuống.
Mặc dù có mây mù che khuất, nàng vẫn không nhịn được rùng mình, co rúm người lại như đà điểu, hai tay ôm chặt cổ Sở Minh, nhắm mắt run rẩy nói.
"Ta vẫn sợ..."
"Sư tỷ, nàng phải tranh thủ trị chứng sợ độ cao này đi thôi."
Sở Minh bất đắc dĩ cười nói.
Từ trước, khi hắn để An Mộ Hi giúp mình làm dịu trời sinh mị thể lúc ngự kiếm phi hành, hắn đã phát hiện nàng sợ độ cao!
Trong Tu Tiên Giới toàn Kiếm Tiên bay đầy trời này, điều này thật là kỳ lạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận