Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành
Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 172: Sư tôn bài hoa quả (length: 15116)
"Minh nhi, ngươi vậy mà?"
Nửa ngày, Vũ Túy Nhiêu nhẹ nhàng đẩy lồng ngực cường tráng của Sở Minh!
Đây cũng quá lợi hại!
Chẳng lẽ đây chính là năng lực tăng lên mà Âm Dương Hỗn Độn Thể mang tới?
Cảm nhận được thân thể của mình, Vũ Túy Nhiêu ôm chặt lấy đầu Sở Minh, thật hiếm thấy.
"Minh nhi, hôm nào đi..."
"Ngài thân là sư tôn?"
Sở Minh dường như cũng thông cảm cho Vũ Túy Nhiêu, đầu gối kẹp chặt eo thon của nàng, nhìn xuống tấm thân xốp giòn tuyệt mỹ quyến rũ động lòng người của nàng, chợt nhếch miệng lên một nụ cười như có như không.
"Đã sư tôn mệt mỏi, vậy liền giao cho đệ tử ta là được, ta thế nhưng rất thích sư tôn ngài."
...
Ngày thứ hai, chân trời tảng sáng, sáng sớm mờ ảo.
"Ưm..."
An Mộ Hi nói mê vài câu kiều mỵ, xoay người tỉnh dậy, đôi mắt buồn ngủ mông lung từ từ mở ra, chợt nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật mang theo một tia cười khẽ của Sở Minh.
"Hi nhi, ngươi tỉnh rồi?"
"Ừm... Hả?"
An Mộ Hi đột nhiên bừng tỉnh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, lập tức ngồi dậy, sau đó cái trán liền va vào Sở Minh một cái thân mật.
"Ầm!"
"Ai u!"
Sở Minh che lấy trán trực tiếp ngã ngửa trên giường, vừa định chống đỡ ngồi dậy, kết quả lại bị đôi chân ngọc tinh xảo vẫn còn mang vớ đen của An Mộ Hi đạp lên ngực, mặt mũi xấu hổ chất vấn.
"Sở Minh! Ngươi tối hôm qua dám đối với ta như vậy!"
"Hi nhi, cái này thế nhưng là sư tôn cùng ngươi thương lượng xong a."
Sở Minh vuốt ve bàn chân nhỏ của An Mộ Hi, bất đắc dĩ cười.
"Huống chi chúng ta không phải đã thiết lập an toàn từ rồi sao? Chỉ cần ngươi gọi Ba ba ta liền bỏ qua ngươi."
"Ai sẽ gọi loại từ khó xử này chứ!"
Trong nháy mắt, má ngọc An Mộ Hi đỏ lên, giận dỗi đạp mạnh mấy cái lên ngực Sở Minh rồi mới hậm hực ngồi sang một bên, sắc mặt càng thêm đỏ hồng.
Cũng đúng, nếu mình không muốn thì chỉ cần nói ra hai chữ đó là đủ.
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng đối với mình, người đã từng gọi chủ nhân, cũng không tính là từ ngữ khó mở miệng.
Nhưng tại sao tối hôm qua mình lại không kêu?
Chẳng lẽ là do mình mê man bất tỉnh không thể kêu lên?
Hay là nói, mình rất thích loại cảm giác này?
Đôi mắt đẹp ánh nước oánh nhuận của An Mộ Hi thoáng chốc mê ly, mím môi đỏ không nói, chợt bị Sở Minh từ phía sau ôm chặt.
?
Sáng sớm lại tới?
Hắn không thấy mệt sao?
An Mộ Hi tuy ngượng ngùng, nhưng chỉ vật lộn tượng trưng một chút rồi mềm nhũn trong lòng Sở Minh, chờ đợi hành vi điên cuồng khiến mình sa đọa kia.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là, Sở Minh lại nghiêm chỉnh ghé vào tai nàng đề nghị.
"Hi nhi, chúng ta đến Bách Luyện Phong nhận thưởng nhé?"
...
Thiên Diễn Tông, Bách Luyện Phong.
"Nóng quá!"
Do tu luyện Thiên Diễn Ngũ Hành Quyết, nên Sở Minh ít khi cảm thấy nóng lạnh bởi sự thay đổi của ngoại cảnh.
Nhưng dù vậy, khi không khí đều tràn ngập đốm lửa nóng bỏng, thì làn da cứng như nham thạch của hắn cũng bị nóng đến hơi ửng hồng.
"Chẳng lẽ đệ tử Bách Luyện Phong luyện chế pháp khí, không khác gì người thường rèn đúc vũ khí sao?"
"Vẫn phải khác chứ."
Lơ lửng giữa không trung, An Mộ Hi đem sương lạnh ngưng tụ trên da mình khuếch tán sang người Sở Minh, lúc này hắn mới dễ chịu hơn chút.
"Ta nhớ luyện khí cần dùng linh hỏa rèn luyện, thần hồn gõ, lại phối hợp thêm tính chất đặc thù của tinh thạch, cuối cùng hình thành pháp khí có đủ loại công năng thần kỳ."
Cúi đầu nhìn ngọn núi trọc chỉ có nham thạch bao phủ, cây cối thưa thớt, tiếng gõ tinh thạch "đinh đinh đang đang" không ngừng bên tai, khiến An Mộ Hi không khỏi kinh ngạc.
"Nhưng ta cũng lần đầu đến đây, không ngờ lại có nhiều người như vậy."
"Việc đúc khí trong sáu hệ sinh hoạt đạo hạnh gần giống với luyện đan, có nhiều người cùng theo đuổi cũng không lạ."
Sở Minh mỉm cười, rồi dẫn An Mộ Hi đến Bách Luyện Phong, vào một tòa cổ điện cực lớn được chế tạo từ sự dung hợp của tinh thạch và kim loại.
Bề ngoài rộng lớn lộng lẫy, màu đen xám giao nhau mang theo vẻ cổ kính hùng hậu đập vào mắt.
Bước vào bên trong, trên những bức tường đá xung quanh còn được điêu khắc những con Cổ Long chạm rỗng, màu đen vàng phối hợp với hình tượng sinh động như thật, trông cực kỳ rung động lòng người.
"Oa!"
An Mộ Hi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, rồi như một cô bé hiếu kỳ đi dạo khắp nơi, khiến những người xung quanh xôn xao bàn tán.
"Kia chẳng phải là An sư tỷ sao? Nàng vậy mà lại đến Bách Luyện Phong?"
"Đi! Đi lên chào hỏi đi!"
"Ngươi điên rồi, nàng đã có đạo lữ! Hơn nữa đối phương lại là người số một ngoại môn Sở Minh!"
"Ta quan tâm đạo lữ của nàng là ai chứ."
Nhưng mà, gã thanh niên vẻ mặt gian xảo vừa bước ra, đã bị Sở Minh đột nhiên xuất hiện phía sau túm lấy cổ áo như xách gà con, đôi mắt nheo lại, lóe lên tinh quang đầy nguy hiểm.
"Huynh đệ, nghe nói ngươi muốn tìm An Mộ Hi bắt chuyện?"
"Cái kia... Ngài là?"
"Ta chính là Sở Minh mà ngươi vừa nhắc đến."
?
Nghe vậy, con ngươi thanh niên co rút lại, cảm nhận được linh lực hùng hậu tỏa ra từ Sở Minh, hắn vội vàng hoảng sợ xua tay xin lỗi, suýt quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Đại ca thật xin lỗi! Ta chỉ là khoác lác thôi, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một mạng đi!"
"Nhớ kỹ, về sau đừng có nói năng bừa bãi."
Sở Minh lạnh lùng buông gã thanh niên xuống, chân hắn vừa chạm đất, định lủi đi thì lại bị Sở Minh chặn lại, nghiêm túc hỏi.
"Ta sao không thấy quản sự của Bách Luyện Điện này? Bọn hắn đi đâu rồi?"
"Ừm... Hình như bọn họ bị điện chủ triệu tập đi quan sát trưởng lão đúc khí."
Gã thanh niên cười nịnh nọt, xoa hai tay.
"Ta nhớ ngài là trưởng lão Thánh Đan Điện phải không, cần tiểu đệ dẫn đường cho ngài không? Ta cũng coi như là quản sự tạm thời của Bách Luyện Điện, vẫn biết bọn họ ở đâu."
"Ngươi?"
Nhìn nụ cười héo hắt của gã thanh niên gầy gò, Sở Minh cố nén cảm giác chán ghét, gật đầu.
"Ừm."
"Vậy ngài đi theo ta."
Dứt lời, Sở Minh dắt An Mộ Hi đi theo gã thanh niên đến chỗ sâu trong Bách Luyện Điện, đẩy ra một cánh cửa đá khắc vô số phù điêu lò luyện.
Bên trong là một đạo tràng vô cùng rộng rãi, xung quanh có một vòng đệ tử Thiên Diễn Tông mặc đạo bào màu đen vàng đang ngồi.
Bọn họ không hề chú ý đến sự xuất hiện của Sở Minh, ánh mắt đều tập trung vào một lò luyện màu đen vàng cực lớn ở giữa đạo trường.
Trước lò luyện, một thiếu nữ tóc đen mặc váy dài màu đen vàng đang ngồi xếp bằng, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm vào bên trong lò luyện, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt kiên nghị, dường như đang dùng thần thức điều khiển thứ gì đó.
Mà phía sau nàng, một lão nhân râu trắng mặc đạo bào màu đen vàng đang lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của thiếu nữ, đôi mắt tối tăm sâu thẳm phản chiếu ánh lửa rực rỡ trong lò luyện.
"Oanh!"
Bầu không khí ngột ngạt này không kéo dài được bao lâu, bỗng một tiếng oanh minh trong trẻo của ngọn lửa phá vỡ sự yên lặng.
Một luồng lửa mãnh liệt bùng lên từ trong lò luyện, cuồn cuộn phóng về phía thiếu nữ đang ngồi trước lò, khiến mọi người xung quanh không khỏi hét lên kinh ngạc.
Nhưng đúng lúc này, một luồng linh lực hùng hậu tỏa sáng bao phủ thiếu nữ. Trưởng lão phía sau nàng bước mạnh về phía trước, râu bạc trắng phất phơ. Trước bao ánh mắt kinh hãi của mọi người, lão nhân đưa tay phải già nua vào lò luyện!
Mọi thứ lắng xuống, ánh lửa tiêu tán. Một chiếc chuông vàng nằm gọn trong lòng bàn tay phải không hề sứt mẻ của lão nhân.
Hắn nhìn xuống, cau mày, giọng trầm thấp pha chút tiếc nuối.
"Thất bại."
"Xin lỗi, là đệ tử luyện khí chưa tinh thông, về sau nhất định chăm chỉ luyện tập!"
Thiếu nữ chắp tay cúi chào. Lão nhân không trách cứ nàng, xoay người, ánh mắt uy nghiêm nhìn Sở Minh đang đứng ở cửa đá.
"Ngươi là ai?"
"Trưởng lão Thánh Đan Điện, Sở Minh, bái kiến điện chủ."
Sở Minh chắp tay hành lễ, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Mọi người trong đạo trường nhìn hắn kinh ngạc, khi thấy An Mộ Hi bên cạnh càng thêm kinh diễm.
Cô gái thật xinh đẹp!
Còn cả thiếu niên kia nữa, trông chỉ mười tám mười chín tuổi, trẻ vậy mà đã là trưởng lão Thánh Đan Điện?
Thật hay giả vậy?!
Chẳng lẽ Thánh Đan Điện hết người, bạ ai cũng chọn sao?
Tất nhiên, đa số mọi người vừa nghe tên Sở Minh đã biết thân phận hắn, không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ thì thầm với người bên cạnh.
"Sở Minh đến Bách Luyện Phong làm gì?"
"Còn làm gì nữa? Chắc là tìm điện chủ rèn pháp khí chứ gì!"
"..."
Nghe Sở Minh tự giới thiệu, lão nhân không nhìn hắn thêm, vỗ vai thiếu nữ ra hiệu nàng đứng dậy, rồi dẫn nàng ra khỏi đạo trường. Khi đi ngang qua Sở Minh, lão nhân trầm giọng.
"Đi theo ta."
"..."
Sở Minh ngẩn người, nhìn An Mộ Hi với vẻ mặt nghi hoặc rồi cười bất đắc dĩ, sau đó đi theo lão nhân vào một phòng trà yên tĩnh, rộng rãi.
"Nói đi, tìm ta làm gì?"
Lão nhân đứng trước cửa sổ, tay trái chắp sau lưng, tay phải vuốt ve cành lá vươn vào phòng. Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo uy nghiêm, khiến Sở Minh cảm giác như mình đang bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng, trong lòng không thoải mái.
"Điện chủ, chúng tôi đến tìm ngài để nhận phần thưởng."
Dù đối mặt với thủ tọa Bách Luyện Phong đầy uy áp, Sở Minh vẫn nghiêm túc nói.
"Tiện thể, tôi thay mặt Thánh Đan Điện, muốn bàn bạc với ngài một chút về việc hợp tác."
"..."
Lão nhân không nói gì, phẩy tay về phía thiếu nữ. Nàng hiểu ý, cầm hai cây kim đến trước mặt Sở Minh, ôn tồn nói.
"Mời hai vị nhỏ máu vào đây."
"Tinh huyết?"
Sở Minh và An Mộ Hi nhìn nhau, cả hai cùng nhíu mày, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Ai cũng biết, tinh huyết là thứ quan trọng nhất trên cơ thể con người.
Nếu bị kẻ xấu lấy được, dùng để yểm bùa, hạ cổ, hậu quả thật khó lường!
Huống hồ, đối với người tu luyện, mất nhiều tinh huyết, nhẹ thì căn cơ bất ổn, nặng thì tu vi giảm sút, thậm chí kinh mạch khô héo!
Vậy nên, đối với yêu cầu của thiếu nữ, Sở Minh cảnh giác, nghiêm túc nói.
"Tôi chưa từng nghe nói rèn pháp khí cần dùng đến tinh huyết."
"Pháp khí bình thường thì không cần, nhưng pháp khí chuyên dụng thì cần."
Thiếu nữ không hề tức giận, kiên nhẫn giải thích.
"
Các ngươi cần phải nghe cho rõ, pháp khí một khi đã luyện chế ra, muốn luyện lại, đúc lại để tăng cấp bậc của nó có thể nói là khó như lên trời, cần phải có đúc khí sư thực lực cực mạnh mới có thể rèn đúc thành công.
Mà chuyên môn pháp khí thì lại không cần phiền phức như vậy, nó sẽ theo tu vi của người sử dụng mà tự động tôi luyện, tăng lên cấp bậc, thậm chí còn có thể ngưng tụ ra khí linh, trở thành pháp bảo chuyên thuộc về mình!
...
Thấy Sở Minh vẫn còn do dự, thiếu nữ chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhón chân lên thì thầm.
"Có thể là vì giọng điệu và thái độ của điện chủ khiến ngươi cảm thấy không yên tâm?"
"Đừng nhìn ông ấy bề ngoài nghiêm nghị như vậy, kỳ thực là miệng hùm gan sứa thôi."
"Hơn nữa, điện chủ rất tuân thủ tông quy, tuyệt đối sẽ không lấy tinh huyết của các ngươi làm chuyện xấu..."
"Khụ khụ!"
Chưa đợi thiếu nữ nói hết lời, một tiếng ho khan đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Trong nháy mắt, Sở Minh cảm giác có một luồng sát ý lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình, khiến hắn như đứng đống lửa, vội vàng lùi lại tạo khoảng cách với thiếu nữ, cười gượng gạo.
"Được rồi, chúng ta lấy chút tinh huyết cho ngươi đây."
"Ừm."
Nhận cây kim châm từ thiếu nữ, chưa đợi Sở Minh hành động, An Mộ Hi đã tức giận giật lấy một cây hung hăng đâm vào đầu ngón trỏ của hắn.
"Trò chuyện vui vẻ lắm phải không?"
"Hi nhi, nàng cũng biết chúng ta đang bàn chính sự mà."
Sở Minh giả vờ giận dữ, trầm giọng nói.
"Nàng còn bốc đồng như vậy, sau này đừng hòng đi cùng ta nữa."
"Xin lỗi, ta sai rồi."
An Mộ Hi lập tức ủ rũ cúi đầu nhận lỗi, mãi đến khi được Sở Minh vuốt ve an ủi mới tươi cười trở lại, nắm lấy tay hắn, dùng kim châm đâm vào ngón trỏ của mình.
"Ta để ngươi châm ta một cái, như vậy coi như huề!"
"Nào có chuyện tốt như thế?"
Bàn tay lớn của Sở Minh men theo đường cong linh lung tinh tế của An Mộ Hi chậm rãi di chuyển xuống, lặng lẽ nhào nặn một cái trên đôi gò bồng đảo ngạo nghễ, rồi ghé sát tai nàng khẽ cười nói.
"Cây châm này nhỏ quá, chờ về nhà rồi chịu cây châm lớn của phu quân nhé."
"Sắc phôi!"
An Mộ Hi thẹn thùng khẽ kêu lên một tiếng, rồi vội vàng thoát khỏi ma trảo của hắn.
Sở Minh mỉm cười, trả hai cây kim châm dính tinh huyết cho thiếu nữ, rồi nhận lấy một cuốn trúc sách từ nàng.
"Trong này ghi chép tất cả các loại pháp khí thất giai mà Bách Luyện Phong chúng ta có thể luyện chế, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ đáp ứng nhu cầu của các ngươi."
Thiếu nữ mỉm cười nhắc nhở.
"Nhưng tốt nhất vẫn là chọn loại vũ khí, nếu sử dụng thường xuyên, linh lực sẽ thấm vào pháp khí, gia tăng xác suất tự động nâng cấp bậc của nó."
"Cảm ơn."
Sở Minh lịch sự nhận lấy trúc sách, ra hiệu cho An Mộ Hi tới lựa chọn, rồi chuyển sang hỏi thiếu nữ trước mặt.
"Ta vừa rồi thấy ngươi luyện chế một món pháp khí bán thành phẩm ở trên đạo trường phải không?"
Nửa ngày, Vũ Túy Nhiêu nhẹ nhàng đẩy lồng ngực cường tráng của Sở Minh!
Đây cũng quá lợi hại!
Chẳng lẽ đây chính là năng lực tăng lên mà Âm Dương Hỗn Độn Thể mang tới?
Cảm nhận được thân thể của mình, Vũ Túy Nhiêu ôm chặt lấy đầu Sở Minh, thật hiếm thấy.
"Minh nhi, hôm nào đi..."
"Ngài thân là sư tôn?"
Sở Minh dường như cũng thông cảm cho Vũ Túy Nhiêu, đầu gối kẹp chặt eo thon của nàng, nhìn xuống tấm thân xốp giòn tuyệt mỹ quyến rũ động lòng người của nàng, chợt nhếch miệng lên một nụ cười như có như không.
"Đã sư tôn mệt mỏi, vậy liền giao cho đệ tử ta là được, ta thế nhưng rất thích sư tôn ngài."
...
Ngày thứ hai, chân trời tảng sáng, sáng sớm mờ ảo.
"Ưm..."
An Mộ Hi nói mê vài câu kiều mỵ, xoay người tỉnh dậy, đôi mắt buồn ngủ mông lung từ từ mở ra, chợt nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật mang theo một tia cười khẽ của Sở Minh.
"Hi nhi, ngươi tỉnh rồi?"
"Ừm... Hả?"
An Mộ Hi đột nhiên bừng tỉnh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, lập tức ngồi dậy, sau đó cái trán liền va vào Sở Minh một cái thân mật.
"Ầm!"
"Ai u!"
Sở Minh che lấy trán trực tiếp ngã ngửa trên giường, vừa định chống đỡ ngồi dậy, kết quả lại bị đôi chân ngọc tinh xảo vẫn còn mang vớ đen của An Mộ Hi đạp lên ngực, mặt mũi xấu hổ chất vấn.
"Sở Minh! Ngươi tối hôm qua dám đối với ta như vậy!"
"Hi nhi, cái này thế nhưng là sư tôn cùng ngươi thương lượng xong a."
Sở Minh vuốt ve bàn chân nhỏ của An Mộ Hi, bất đắc dĩ cười.
"Huống chi chúng ta không phải đã thiết lập an toàn từ rồi sao? Chỉ cần ngươi gọi Ba ba ta liền bỏ qua ngươi."
"Ai sẽ gọi loại từ khó xử này chứ!"
Trong nháy mắt, má ngọc An Mộ Hi đỏ lên, giận dỗi đạp mạnh mấy cái lên ngực Sở Minh rồi mới hậm hực ngồi sang một bên, sắc mặt càng thêm đỏ hồng.
Cũng đúng, nếu mình không muốn thì chỉ cần nói ra hai chữ đó là đủ.
Mặc dù có chút xấu hổ, nhưng đối với mình, người đã từng gọi chủ nhân, cũng không tính là từ ngữ khó mở miệng.
Nhưng tại sao tối hôm qua mình lại không kêu?
Chẳng lẽ là do mình mê man bất tỉnh không thể kêu lên?
Hay là nói, mình rất thích loại cảm giác này?
Đôi mắt đẹp ánh nước oánh nhuận của An Mộ Hi thoáng chốc mê ly, mím môi đỏ không nói, chợt bị Sở Minh từ phía sau ôm chặt.
?
Sáng sớm lại tới?
Hắn không thấy mệt sao?
An Mộ Hi tuy ngượng ngùng, nhưng chỉ vật lộn tượng trưng một chút rồi mềm nhũn trong lòng Sở Minh, chờ đợi hành vi điên cuồng khiến mình sa đọa kia.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ là, Sở Minh lại nghiêm chỉnh ghé vào tai nàng đề nghị.
"Hi nhi, chúng ta đến Bách Luyện Phong nhận thưởng nhé?"
...
Thiên Diễn Tông, Bách Luyện Phong.
"Nóng quá!"
Do tu luyện Thiên Diễn Ngũ Hành Quyết, nên Sở Minh ít khi cảm thấy nóng lạnh bởi sự thay đổi của ngoại cảnh.
Nhưng dù vậy, khi không khí đều tràn ngập đốm lửa nóng bỏng, thì làn da cứng như nham thạch của hắn cũng bị nóng đến hơi ửng hồng.
"Chẳng lẽ đệ tử Bách Luyện Phong luyện chế pháp khí, không khác gì người thường rèn đúc vũ khí sao?"
"Vẫn phải khác chứ."
Lơ lửng giữa không trung, An Mộ Hi đem sương lạnh ngưng tụ trên da mình khuếch tán sang người Sở Minh, lúc này hắn mới dễ chịu hơn chút.
"Ta nhớ luyện khí cần dùng linh hỏa rèn luyện, thần hồn gõ, lại phối hợp thêm tính chất đặc thù của tinh thạch, cuối cùng hình thành pháp khí có đủ loại công năng thần kỳ."
Cúi đầu nhìn ngọn núi trọc chỉ có nham thạch bao phủ, cây cối thưa thớt, tiếng gõ tinh thạch "đinh đinh đang đang" không ngừng bên tai, khiến An Mộ Hi không khỏi kinh ngạc.
"Nhưng ta cũng lần đầu đến đây, không ngờ lại có nhiều người như vậy."
"Việc đúc khí trong sáu hệ sinh hoạt đạo hạnh gần giống với luyện đan, có nhiều người cùng theo đuổi cũng không lạ."
Sở Minh mỉm cười, rồi dẫn An Mộ Hi đến Bách Luyện Phong, vào một tòa cổ điện cực lớn được chế tạo từ sự dung hợp của tinh thạch và kim loại.
Bề ngoài rộng lớn lộng lẫy, màu đen xám giao nhau mang theo vẻ cổ kính hùng hậu đập vào mắt.
Bước vào bên trong, trên những bức tường đá xung quanh còn được điêu khắc những con Cổ Long chạm rỗng, màu đen vàng phối hợp với hình tượng sinh động như thật, trông cực kỳ rung động lòng người.
"Oa!"
An Mộ Hi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, rồi như một cô bé hiếu kỳ đi dạo khắp nơi, khiến những người xung quanh xôn xao bàn tán.
"Kia chẳng phải là An sư tỷ sao? Nàng vậy mà lại đến Bách Luyện Phong?"
"Đi! Đi lên chào hỏi đi!"
"Ngươi điên rồi, nàng đã có đạo lữ! Hơn nữa đối phương lại là người số một ngoại môn Sở Minh!"
"Ta quan tâm đạo lữ của nàng là ai chứ."
Nhưng mà, gã thanh niên vẻ mặt gian xảo vừa bước ra, đã bị Sở Minh đột nhiên xuất hiện phía sau túm lấy cổ áo như xách gà con, đôi mắt nheo lại, lóe lên tinh quang đầy nguy hiểm.
"Huynh đệ, nghe nói ngươi muốn tìm An Mộ Hi bắt chuyện?"
"Cái kia... Ngài là?"
"Ta chính là Sở Minh mà ngươi vừa nhắc đến."
?
Nghe vậy, con ngươi thanh niên co rút lại, cảm nhận được linh lực hùng hậu tỏa ra từ Sở Minh, hắn vội vàng hoảng sợ xua tay xin lỗi, suýt quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Đại ca thật xin lỗi! Ta chỉ là khoác lác thôi, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một mạng đi!"
"Nhớ kỹ, về sau đừng có nói năng bừa bãi."
Sở Minh lạnh lùng buông gã thanh niên xuống, chân hắn vừa chạm đất, định lủi đi thì lại bị Sở Minh chặn lại, nghiêm túc hỏi.
"Ta sao không thấy quản sự của Bách Luyện Điện này? Bọn hắn đi đâu rồi?"
"Ừm... Hình như bọn họ bị điện chủ triệu tập đi quan sát trưởng lão đúc khí."
Gã thanh niên cười nịnh nọt, xoa hai tay.
"Ta nhớ ngài là trưởng lão Thánh Đan Điện phải không, cần tiểu đệ dẫn đường cho ngài không? Ta cũng coi như là quản sự tạm thời của Bách Luyện Điện, vẫn biết bọn họ ở đâu."
"Ngươi?"
Nhìn nụ cười héo hắt của gã thanh niên gầy gò, Sở Minh cố nén cảm giác chán ghét, gật đầu.
"Ừm."
"Vậy ngài đi theo ta."
Dứt lời, Sở Minh dắt An Mộ Hi đi theo gã thanh niên đến chỗ sâu trong Bách Luyện Điện, đẩy ra một cánh cửa đá khắc vô số phù điêu lò luyện.
Bên trong là một đạo tràng vô cùng rộng rãi, xung quanh có một vòng đệ tử Thiên Diễn Tông mặc đạo bào màu đen vàng đang ngồi.
Bọn họ không hề chú ý đến sự xuất hiện của Sở Minh, ánh mắt đều tập trung vào một lò luyện màu đen vàng cực lớn ở giữa đạo trường.
Trước lò luyện, một thiếu nữ tóc đen mặc váy dài màu đen vàng đang ngồi xếp bằng, ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm vào bên trong lò luyện, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt kiên nghị, dường như đang dùng thần thức điều khiển thứ gì đó.
Mà phía sau nàng, một lão nhân râu trắng mặc đạo bào màu đen vàng đang lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của thiếu nữ, đôi mắt tối tăm sâu thẳm phản chiếu ánh lửa rực rỡ trong lò luyện.
"Oanh!"
Bầu không khí ngột ngạt này không kéo dài được bao lâu, bỗng một tiếng oanh minh trong trẻo của ngọn lửa phá vỡ sự yên lặng.
Một luồng lửa mãnh liệt bùng lên từ trong lò luyện, cuồn cuộn phóng về phía thiếu nữ đang ngồi trước lò, khiến mọi người xung quanh không khỏi hét lên kinh ngạc.
Nhưng đúng lúc này, một luồng linh lực hùng hậu tỏa sáng bao phủ thiếu nữ. Trưởng lão phía sau nàng bước mạnh về phía trước, râu bạc trắng phất phơ. Trước bao ánh mắt kinh hãi của mọi người, lão nhân đưa tay phải già nua vào lò luyện!
Mọi thứ lắng xuống, ánh lửa tiêu tán. Một chiếc chuông vàng nằm gọn trong lòng bàn tay phải không hề sứt mẻ của lão nhân.
Hắn nhìn xuống, cau mày, giọng trầm thấp pha chút tiếc nuối.
"Thất bại."
"Xin lỗi, là đệ tử luyện khí chưa tinh thông, về sau nhất định chăm chỉ luyện tập!"
Thiếu nữ chắp tay cúi chào. Lão nhân không trách cứ nàng, xoay người, ánh mắt uy nghiêm nhìn Sở Minh đang đứng ở cửa đá.
"Ngươi là ai?"
"Trưởng lão Thánh Đan Điện, Sở Minh, bái kiến điện chủ."
Sở Minh chắp tay hành lễ, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Mọi người trong đạo trường nhìn hắn kinh ngạc, khi thấy An Mộ Hi bên cạnh càng thêm kinh diễm.
Cô gái thật xinh đẹp!
Còn cả thiếu niên kia nữa, trông chỉ mười tám mười chín tuổi, trẻ vậy mà đã là trưởng lão Thánh Đan Điện?
Thật hay giả vậy?!
Chẳng lẽ Thánh Đan Điện hết người, bạ ai cũng chọn sao?
Tất nhiên, đa số mọi người vừa nghe tên Sở Minh đã biết thân phận hắn, không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ thì thầm với người bên cạnh.
"Sở Minh đến Bách Luyện Phong làm gì?"
"Còn làm gì nữa? Chắc là tìm điện chủ rèn pháp khí chứ gì!"
"..."
Nghe Sở Minh tự giới thiệu, lão nhân không nhìn hắn thêm, vỗ vai thiếu nữ ra hiệu nàng đứng dậy, rồi dẫn nàng ra khỏi đạo trường. Khi đi ngang qua Sở Minh, lão nhân trầm giọng.
"Đi theo ta."
"..."
Sở Minh ngẩn người, nhìn An Mộ Hi với vẻ mặt nghi hoặc rồi cười bất đắc dĩ, sau đó đi theo lão nhân vào một phòng trà yên tĩnh, rộng rãi.
"Nói đi, tìm ta làm gì?"
Lão nhân đứng trước cửa sổ, tay trái chắp sau lưng, tay phải vuốt ve cành lá vươn vào phòng. Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng mang theo uy nghiêm, khiến Sở Minh cảm giác như mình đang bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng, trong lòng không thoải mái.
"Điện chủ, chúng tôi đến tìm ngài để nhận phần thưởng."
Dù đối mặt với thủ tọa Bách Luyện Phong đầy uy áp, Sở Minh vẫn nghiêm túc nói.
"Tiện thể, tôi thay mặt Thánh Đan Điện, muốn bàn bạc với ngài một chút về việc hợp tác."
"..."
Lão nhân không nói gì, phẩy tay về phía thiếu nữ. Nàng hiểu ý, cầm hai cây kim đến trước mặt Sở Minh, ôn tồn nói.
"Mời hai vị nhỏ máu vào đây."
"Tinh huyết?"
Sở Minh và An Mộ Hi nhìn nhau, cả hai cùng nhíu mày, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Ai cũng biết, tinh huyết là thứ quan trọng nhất trên cơ thể con người.
Nếu bị kẻ xấu lấy được, dùng để yểm bùa, hạ cổ, hậu quả thật khó lường!
Huống hồ, đối với người tu luyện, mất nhiều tinh huyết, nhẹ thì căn cơ bất ổn, nặng thì tu vi giảm sút, thậm chí kinh mạch khô héo!
Vậy nên, đối với yêu cầu của thiếu nữ, Sở Minh cảnh giác, nghiêm túc nói.
"Tôi chưa từng nghe nói rèn pháp khí cần dùng đến tinh huyết."
"Pháp khí bình thường thì không cần, nhưng pháp khí chuyên dụng thì cần."
Thiếu nữ không hề tức giận, kiên nhẫn giải thích.
"
Các ngươi cần phải nghe cho rõ, pháp khí một khi đã luyện chế ra, muốn luyện lại, đúc lại để tăng cấp bậc của nó có thể nói là khó như lên trời, cần phải có đúc khí sư thực lực cực mạnh mới có thể rèn đúc thành công.
Mà chuyên môn pháp khí thì lại không cần phiền phức như vậy, nó sẽ theo tu vi của người sử dụng mà tự động tôi luyện, tăng lên cấp bậc, thậm chí còn có thể ngưng tụ ra khí linh, trở thành pháp bảo chuyên thuộc về mình!
...
Thấy Sở Minh vẫn còn do dự, thiếu nữ chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhón chân lên thì thầm.
"Có thể là vì giọng điệu và thái độ của điện chủ khiến ngươi cảm thấy không yên tâm?"
"Đừng nhìn ông ấy bề ngoài nghiêm nghị như vậy, kỳ thực là miệng hùm gan sứa thôi."
"Hơn nữa, điện chủ rất tuân thủ tông quy, tuyệt đối sẽ không lấy tinh huyết của các ngươi làm chuyện xấu..."
"Khụ khụ!"
Chưa đợi thiếu nữ nói hết lời, một tiếng ho khan đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
Trong nháy mắt, Sở Minh cảm giác có một luồng sát ý lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình, khiến hắn như đứng đống lửa, vội vàng lùi lại tạo khoảng cách với thiếu nữ, cười gượng gạo.
"Được rồi, chúng ta lấy chút tinh huyết cho ngươi đây."
"Ừm."
Nhận cây kim châm từ thiếu nữ, chưa đợi Sở Minh hành động, An Mộ Hi đã tức giận giật lấy một cây hung hăng đâm vào đầu ngón trỏ của hắn.
"Trò chuyện vui vẻ lắm phải không?"
"Hi nhi, nàng cũng biết chúng ta đang bàn chính sự mà."
Sở Minh giả vờ giận dữ, trầm giọng nói.
"Nàng còn bốc đồng như vậy, sau này đừng hòng đi cùng ta nữa."
"Xin lỗi, ta sai rồi."
An Mộ Hi lập tức ủ rũ cúi đầu nhận lỗi, mãi đến khi được Sở Minh vuốt ve an ủi mới tươi cười trở lại, nắm lấy tay hắn, dùng kim châm đâm vào ngón trỏ của mình.
"Ta để ngươi châm ta một cái, như vậy coi như huề!"
"Nào có chuyện tốt như thế?"
Bàn tay lớn của Sở Minh men theo đường cong linh lung tinh tế của An Mộ Hi chậm rãi di chuyển xuống, lặng lẽ nhào nặn một cái trên đôi gò bồng đảo ngạo nghễ, rồi ghé sát tai nàng khẽ cười nói.
"Cây châm này nhỏ quá, chờ về nhà rồi chịu cây châm lớn của phu quân nhé."
"Sắc phôi!"
An Mộ Hi thẹn thùng khẽ kêu lên một tiếng, rồi vội vàng thoát khỏi ma trảo của hắn.
Sở Minh mỉm cười, trả hai cây kim châm dính tinh huyết cho thiếu nữ, rồi nhận lấy một cuốn trúc sách từ nàng.
"Trong này ghi chép tất cả các loại pháp khí thất giai mà Bách Luyện Phong chúng ta có thể luyện chế, tuy không nhiều, nhưng cũng đủ đáp ứng nhu cầu của các ngươi."
Thiếu nữ mỉm cười nhắc nhở.
"Nhưng tốt nhất vẫn là chọn loại vũ khí, nếu sử dụng thường xuyên, linh lực sẽ thấm vào pháp khí, gia tăng xác suất tự động nâng cấp bậc của nó."
"Cảm ơn."
Sở Minh lịch sự nhận lấy trúc sách, ra hiệu cho An Mộ Hi tới lựa chọn, rồi chuyển sang hỏi thiếu nữ trước mặt.
"Ta vừa rồi thấy ngươi luyện chế một món pháp khí bán thành phẩm ở trên đạo trường phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận