Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành
Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 134: Kabe-Don cùng khuất phục (length: 15413)
Cái này lạ lẫm nhưng cũng dị thường quen thuộc câu hỏi quả thật làm Sở Minh giật mình, chờ hắn lại lần nữa nhìn về phía An Mộ Tình, phát hiện nàng đã lùi ra một khoảng cách, chạy đến bên An Mộ Hi thân thiết kéo tay nàng cười hỏi.
"Tỷ tỷ, tỷ với tỷ phu quen nhau thế nào? Là anh ấy theo đuổi tỷ hay tỷ theo đuổi anh ấy?"
"À... Là thông qua một chút cơ duyên xảo hợp mới quen biết."
Trong đầu dường như nhớ lại quãng thời gian mới quen biết, Sở Minh dùng trời sinh mị thể coi như áp chế đùa giỡn mình, hỏi mượn tất, quần lót, thậm chí là cả áo yếm, An Mộ Hi không khỏi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng hướng An Mộ Tình chậm rãi kể lại từng chút từng chút về khoảng thời gian trước đây chung đụng với Sở Minh.
Nhìn cảnh chị em gái hai người thân mật ấm áp, Sở Minh theo sau lưng các nàng trong lòng lại căng cứng tới cực điểm, vểnh tai lắng nghe, lo An Mộ Tình lỡ miệng tiết lộ bí mật.
Cô nàng này đang nghĩ gì?
Chẳng lẽ muốn dùng bí mật này để uy hiếp ta?
Nàng uy hiếp ta làm gì?
Ta cũng đâu có trêu chọc nàng!
Trong lúc Sở Minh trăm mối không có cách giải, chỉ nghe thấy phía trước âm thanh vui đùa bỗng nhiên lại kéo chủ đề về phía mình.
"Tỷ tỷ, tỷ phu anh ấy thiên tư thông minh, bề ngoài lại phong độ nhẹ nhàng, tỷ không sợ có hồ ly tinh nào câu hồn anh ấy đi à?"
An Mộ Tình cười ngọt ngào, chợt nheo mắt liếc qua Sở Minh đầy vẻ nguy hiểm, cái này khiến hắn không khỏi chột dạ.
"Mộ Tình nói đùa, bên ngoài nào có nhiều hồ ly tinh như vậy."
"Đúng vậy."
An Mộ Hi mang theo chút oán trách búng nhẹ trán An Mộ Tình, có chút tự tin nhưng cũng không chắc chắn vỗ vỗ ngực đầy đặn cười.
"Không gạt em, thật ra tỷ biết giữ chồng, tỷ phu rất nghe lời tỷ."
"A, thật sao?"
An Mộ Tình nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ của Sở Minh cười giả dối.
"Vậy nói xem, tỷ phu anh ấy chưa từng ra ngoài hái hoa ngắt cỏ chứ?"
"Đương nhiên."
Sở Minh vội vàng đi tới bên trái An Mộ Hi, đưa tay ôm lấy eo thon của nàng ôn nhu nói.
"Ta thích nhất Hi nhi, làm sao dám ra ngoài hái hoa ngắt cỏ?"
"Hừ."
An Mộ Hi dường như nghĩ đến điều gì, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, nhưng dưới những lời ngon tiếng ngọt của Sở Minh, đầu nhỏ tinh minh liền trở nên mê mẩn, như mèo con nép vào lòng hắn.
Thấy tỷ tỷ tính tình lạnh lùng vậy mà lại làm nũng như con gái nhỏ, An Mộ Tình há hốc mồm kinh ngạc, rồi lại bắt đầu nảy sinh chút u oán và ghen tị, thần sắc có chút nghi hoặc.
Nguyên lai Sở Minh đối tốt với mình, lúc trước liều mình cứu mình không phải vì theo đuổi không được tỷ tỷ mới theo đuổi mình, mà là thật sự coi mình như em vợ?
Nhưng vừa ôm vừa hôn vừa sờ... Sao nhìn cũng không giống cách đối xử với em vợ!
Liệu có sợ tỷ tỷ biết không?
Nhớ lại đêm đó Sở Minh sờ soạng khắp người mình, An Mộ Tình đỏ mặt, hai tay nắm chặt váy, chợt hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Thế nhưng, Sở Minh vẫn cười nói cười nói nói với An Mộ Hi, dường như không hề chú ý tới sự khác thường của nàng, điều này làm An Mộ Tình tức giận không chỗ trút, chỉ biết lầm bầm chửi rủa, để trút nỗi uất hận trong lòng.
"Hái hoa ngắt cỏ hỗn đản!"
"Đối với tỷ tỷ bất trung, kẻ xấu xa!"
"Bề ngoài đường hoàng, vậy mà trong xương cốt lại là tên phong lưu phóng khoáng!"
Theo những lời càu nhàu nhỏ to Sở Minh nhiều lần, An Mộ Tình càng lúc càng cảm thấy trong lòng mình như bị một tảng đá lớn đè nặng, cái hận ý dành cho hắn vậy mà lại đang từ từ tan biến, dần chuyển thành cảm giác kiềm nén, ngột ngạt, hụt hẫng, thậm chí còn có chút tủi thân muốn khóc.
Tại sao chứ!
Tại sao ngươi đã có tỷ tỷ rồi mà còn đối tốt với ta như vậy?!
Mặc dù nói mỗi lần đều là tình huống cấp bách, bất đắc dĩ, nhưng ngươi cũng không thể đối xử với ta như vậy chứ?!
Ta rốt cuộc là gì trong mắt ngươi đây!
Khóe miệng An Mộ Tình trễ xuống, chóp mũi sụt sịt, nước mắt cứ thế lăn tròn trong hốc mắt, đôi mắt đẹp dần dần mờ đi bởi một tầng sương mỏng.
Lúc này, Sở Minh nghiêng người liếc nhìn, thấy cảm xúc nàng không ổn liền nhẹ giọng hỏi.
"Mộ Tình, sao vậy?"
"Mộ Tình?"
An Mộ Hi thấy muội muội mình mặt mày ướt đẫm nước mắt, vội vàng thoát khỏi vòng tay Sở Minh, rồi ôm lấy vai An Mộ Tình hỏi han dịu dàng.
"Sao lại khóc rồi?"
"Ta không có khóc!"
An Mộ Tình hất tay An Mộ Hi ra, lau nước mắt rồi nhìn chằm chằm nàng và Sở Minh, nghẹn ngào nói.
"Ta ghét các ngươi!"
"?"
Sở Minh ngẩn người ra, vẻ mặt khó hiểu kiểu "Ta cũng có chọc gì ngươi đâu mà ngươi khóc".
Sao vậy, sao vậy?
Sao tự nhiên lại giận dỗi rồi?
Tuy nhiên, An Mộ Hi dường như đã quen với việc muội muội mình đột nhiên trở mặt, nàng chủ động nắm tay cô em gái nhỏ dỗ dành.
"Đừng ghét tỷ tỷ nữa được không? Vào Yến Thành rồi tỷ tỷ mua cho ngươi kẹo hồ lô ngươi thích ăn nhất nhé?"
"Không muốn! Tỷ tỷ ngươi đáng ghét quá!"
"Vậy hai xiên nhé?"
"Ta nói là ta không muốn rồi mà!"
"Ba xiên, thêm cả bánh Hạnh Hoa nữa."
"Được... Được rồi."
An Mộ Tình liếm môi đỏ rồi khẽ hừ một tiếng, dù vẫn còn vẻ mặt kiêu ngạo nhưng rõ ràng đã hết giận, ngoan ngoãn để An Mộ Hi dắt tay đi về phía cổng thành Yến Thành. Cảnh tượng này khiến Sở Minh ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Dỗ vậy là được rồi à?
Ngươi chắc chắn mình 16 tuổi chứ không phải 6 tuổi chứ?
"Đúng là dù có ngạo kiều đến đâu, trước mặt người thân thiết nhất thì vẫn mãi là một đứa trẻ chưa lớn."
Sở Minh không nhịn được cười, xoa đầu rồi đi theo hai người vào quốc đô An quốc —— Yến Thành.
Xa xa phía chân trời, ánh hoàng hôn dần buông xuống, màn đêm bao phủ, nhưng trong thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng ồn ào huyên náo liên tục, thỉnh thoảng còn có binh lính mặc giáp tuần tra qua lại trên các con phố lớn ngõ nhỏ, y như một bức tranh thái bình thịnh thế.
"Cũng không tệ."
Sở Minh đứng bên cầu, nhìn những chiếc đèn hoa trôi theo dòng nước về phía xa, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận thanh bình dễ chịu.
Lúc này, hai nàng vừa đi mua kẹo hồ lô và bánh Hạnh Hoa cũng quay lại.
"Nè, tỷ phu."
An Mộ Tình cười hì hì đưa xiên kẹo hồ lô đã ăn dở của mình đến bên miệng Sở Minh, để hắn cắn một quả táo bọc đường rồi đắc ý nói.
"Ngon không? Đây chính là táo đỏ thừa thãi của An quốc chúng ta, dù không có lớp đường bọc ngoài cũng vẫn ngọt lịm!"
"Ừm, quả thật không tệ."
Sở Minh mơ hồ nói, chợt nhận ra một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
""
Khi Sở Minh nhìn lại, An Mộ Hi thu lại ánh mắt có chút u oán, mặt mày xị xuống đứng sau lưng An Mộ Tình, ăn kẹo hồ lô trong miệng.
Hỏng rồi!
Thân mật với An Mộ Tình quá khiến Hi nhi ghen rồi!
Sở Minh vội vàng nuốt quả táo trong miệng xuống, đến trước mặt An Mộ Hi cười dịu dàng.
"Hi nhi, cho ta nếm một viên được không?"
"Hừ, Mộ Tình không phải đã cho ngươi rồi sao? Ăn của ta làm gì, cứ ăn của nàng ấy đi."
An Mộ Hi bĩu môi hừ một tiếng, mở đôi môi đỏ hồng ra hung hăng cắn vào cây kẹo hồ lô trên tay, nhưng một giây sau, quả kẹo đỏ trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã bị Sở Minh cúi người xuống dùng miệng chiếm lấy.
"Ừm! Quả nhiên qua miệng Hi nhi mới là ngon nhất!"
Sở Minh ăn xong vẫn không quên trêu chọc một câu, khiến An Mộ Hi đỏ mặt tía tai, đánh vào cánh tay hắn giận dỗi nói.
"Ngươi làm gì thế! Mộ Tình còn ở bên cạnh nhìn kìa."
"Có gì đâu, chúng ta là đạo lữ mà."
Sở Minh thân mật ôm lấy cổ An Mộ Hi, hai má kề sát nhau, chợt nhìn thấy An Mộ Tình thất thần liền khẽ cười nói.
"Mộ Tình, tỷ tỷ ngươi còn ghen với ngươi kìa, đáng yêu không?"
"Ta nào có ghen!"
An Mộ Hi hung hăng véo vào eo Sở Minh, thoát khỏi lồng ngực hắn rồi đỏ mặt chạy đi, chỉ để lại hắn và An Mộ Tình đứng nhìn nhau giữa dòng người qua lại, thần tình phức tạp chất chứa áy náy.
"Thật xin lỗi, lúc ấy ta không giải thích rõ quan hệ giữa ta và tỷ tỷ ngươi."
"Phi! Sắc phôi! Ngươi nghĩ gì ta còn không biết sao!"
An Mộ Tình le lưỡi làm mặt quỷ, má ửng hồng, rồi chạy đến trước mặt Sở Minh, nhón chân lên nói nhỏ bên tai hắn.
"Ta với tỷ tỷ, ngươi muốn cả hai à?"
"A?"
Nghe An Mộ Tình nói vậy, Sở Minh lập tức nghiêm mặt cự tuyệt.
"Mộ Tình, chúng ta ở chung cũng một thời gian rồi, ta là người thế nào ngươi còn không rõ sao?"
"A."
An Mộ Tình khinh thường bĩu môi lẩm bẩm.
"Thừa dịp ta bị thương hôn ta sờ ta, còn giấu diếm đạo lữ của mình quan hệ mập mờ với muội muội nàng đúng không?"
"Khụ khụ!"
Sở Minh ho khan vài tiếng để che giấu sự xấu hổ trong lòng, vẻ mặt cứng đờ.
Cô nàng này biết mấy chuyện này từ đâu ra vậy?
"Không có mập mờ gì cả, ta chỉ coi ngươi là muội muội của Hi nhi, là người nhà thôi."
Lời nói kiểu đàn ông tồi của Sở Minh như giẫm phải đuôi cáo của An Mộ Tình, khiến nàng xù lông, tức giận đánh hắn túi bụi, khiến nhiều người dừng lại xem.
"Tên xấu xa! Ta đánh chết ngươi! Kể hết chuyện ngươi làm với ta cho tỷ tỷ nghe!"
"Đừng! Có gì từ từ nói!"
Thấy An Mộ Tình làm ầm ĩ, Sở Minh bất đắc dĩ kéo tay nàng vào một con hẻm vắng, ép nàng vào tường rồi hỏi vấn đề đã canh cánh trong lòng bấy lâu.
"Hay là ngươi thích ta rồi?"
"A?"
An Mộ Tình chớp mắt, mặt đột nhiên đỏ bừng, nhưng hai tay bị Sở Minh giữ chặt trên đầu không sao thoát được, chỉ còn biết giận dữ đá vào chân hắn.
"Thả ta ra! Sao ta lại thích ngươi, tên lăng nhăng này!"
"Ta lăng nhăng chỗ nào?"
Sở Minh hơi mất kiên nhẫn dùng thân thể ép chặt An Mộ Tình vào tường, tay phải bóp nhẹ mặt nàng lạnh lùng nói.
"Nếu ta không dùng cách đó cứu ngươi thì ngươi chết lâu rồi!"
"Hơn nữa ta một lòng một dạ với Hi nhi, bây giờ và sau này cũng sẽ không thay đổi! Ngược lại tỷ ngươi còn muốn ta tìm thêm một người nữa đấy."
"..."
An Mộ Tình sững người trước lời nói mạnh mẽ đó, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kinh ngạc hỏi.
"Tại sao?"
"Ngươi hỏi tỷ ngươi đi."
Sở Minh lúc này cũng không còn tâm trí để ý đến cơ thể mềm mại của An Mộ Tình, buông nàng ra rồi nói nhẹ nhàng hơn.
"Ta biết lúc đầu những hành vi đó có thể khiến ngươi hiểu lầm, gây tổn thương tinh thần cho ngươi, ta thành thật xin lỗi."
Gặp Sở Minh hơi cúi đầu, An Mộ Tình nắm chặt hai quả đấm, trong lòng lửa giận không những không dịu đi, ngược lại càng thêm bùng cháy.
Để ta hiểu lầm?
Không ngờ tất cả đều là ta tự mình đa tình sao!
Rõ ràng tỷ tỷ nàng và ta trông chẳng khác nhau mấy, tại sao ngươi có thể đối với nàng toàn tâm toàn ý, còn với ta thì chỉ là hiểu lầm!
An Mộ Tình càng nghĩ càng giận, trực tiếp túm lấy cánh tay Sở Minh mà đấm đá túi bụi, thậm chí còn cắn hắn, khiến hắn có chút ngớ người.
"Ngươi rốt cuộc còn muốn làm loạn đến bao giờ?"
"Ta cứ làm loạn đấy!"
An Mộ Tình vung nắm tay nhỏ, chợt như nghĩ ra điều gì, hai mắt sáng lên, nhếch mép cười nham hiểm.
Được!
Đã ngươi đối xử với ta như vậy, thì đừng trách ta giữ bí mật này của ngươi cả đời!
"Ta sẽ thêm mắm dặm muối báo chuyện này cho tỷ tỷ!"
An Mộ Tình hừ lạnh một tiếng, bực tức bỏ đi khỏi con hẻm nhỏ, nhưng ngay sau đó đã bị Sở Minh giữ chặt cổ tay trắng nõn kéo lại, vẻ mặt vô cùng khổ sở và bất đắc dĩ.
"Nói đi, ngươi muốn ta làm gì mới chịu không nói chuyện của chúng ta cho tỷ ngươi biết?"
"Hừ hừ!"
An Mộ Tình như đứa trẻ vừa được thưởng, hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, vẻ mặt nghiêm nghị ban nãy lập tức thay bằng vẻ đắc ý.
"Chẳng phải vừa nãy còn mạnh miệng lắm sao? Sao thế? Bây giờ đến cầu xin ta rồi?"
"Không phải là bị ngươi nắm được điểm yếu rồi sao."
Sở Minh không khỏi thở dài.
"Thực ra chuyện này sớm muộn gì ta cũng sẽ nói với Hi nhi, nhưng không phải bây giờ, bởi vì ta chưa chuẩn bị kĩ càng."
"Ngươi nói đi, thế nào mới chịu giữ bí mật này giúp ta?"
"Rất đơn giản."
An Mộ Tình chỉ thẳng vào mũi Sở Minh, ngang ngược nói.
"Ta muốn ngươi làm nô tài của ta! Ta bảo sao ngươi phải làm vậy!"
" ?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo của An Mộ Tình, Sở Minh chợt nhớ ra, nàng hình như cũng giống Hi nhi, là công chúa của một nước!
Quả nhiên, hễ là công chúa thì đều mắc bệnh công chúa sao...
Sở Minh nhất thời cứng họng, nhưng cuối cùng cũng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý, hai tay xòe ra, bất đắc dĩ nói.
"Nhưng ngươi là thánh nữ Sí Hỏa Tiên Tông, ta và Hi nhi là đệ tử Thiên Diễn Tông, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ phải chia tay, vậy phải làm sao?"
Đúng rồi!
Lời nói của Sở Minh khiến An Mộ Tình bừng tỉnh, vẻ mặt hưng phấn ban nãy lập tức trở nên uể oải.
Gặp tỷ tỷ chưa được bao lâu lại phải chia xa sao...
Không được!
Ta không muốn như vậy!
An Mộ Tình lắc đầu nguầy nguậy, rồi lục tìm trong túi không gian, lấy ra một khối tinh thạch nhét vào tay Sở Minh.
Nó chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trong lượn lờ vô số sợi tơ nhỏ màu đỏ rực như những bông hoa, linh lực nồng đậm, ôn hòa tỏa ra không ngừng.
"Đây là?"
Sở Minh nghi hoặc nhìn An Mộ Tình, còn nàng chỉ cười khì rồi giải thích.
"Đây là Không Gian Tinh Thạch có thể phá vỡ hư không, có nó chúng ta có thể hẹn gặp nhau rồi!"
"Tỷ tỷ, tỷ với tỷ phu quen nhau thế nào? Là anh ấy theo đuổi tỷ hay tỷ theo đuổi anh ấy?"
"À... Là thông qua một chút cơ duyên xảo hợp mới quen biết."
Trong đầu dường như nhớ lại quãng thời gian mới quen biết, Sở Minh dùng trời sinh mị thể coi như áp chế đùa giỡn mình, hỏi mượn tất, quần lót, thậm chí là cả áo yếm, An Mộ Hi không khỏi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng hướng An Mộ Tình chậm rãi kể lại từng chút từng chút về khoảng thời gian trước đây chung đụng với Sở Minh.
Nhìn cảnh chị em gái hai người thân mật ấm áp, Sở Minh theo sau lưng các nàng trong lòng lại căng cứng tới cực điểm, vểnh tai lắng nghe, lo An Mộ Tình lỡ miệng tiết lộ bí mật.
Cô nàng này đang nghĩ gì?
Chẳng lẽ muốn dùng bí mật này để uy hiếp ta?
Nàng uy hiếp ta làm gì?
Ta cũng đâu có trêu chọc nàng!
Trong lúc Sở Minh trăm mối không có cách giải, chỉ nghe thấy phía trước âm thanh vui đùa bỗng nhiên lại kéo chủ đề về phía mình.
"Tỷ tỷ, tỷ phu anh ấy thiên tư thông minh, bề ngoài lại phong độ nhẹ nhàng, tỷ không sợ có hồ ly tinh nào câu hồn anh ấy đi à?"
An Mộ Tình cười ngọt ngào, chợt nheo mắt liếc qua Sở Minh đầy vẻ nguy hiểm, cái này khiến hắn không khỏi chột dạ.
"Mộ Tình nói đùa, bên ngoài nào có nhiều hồ ly tinh như vậy."
"Đúng vậy."
An Mộ Hi mang theo chút oán trách búng nhẹ trán An Mộ Tình, có chút tự tin nhưng cũng không chắc chắn vỗ vỗ ngực đầy đặn cười.
"Không gạt em, thật ra tỷ biết giữ chồng, tỷ phu rất nghe lời tỷ."
"A, thật sao?"
An Mộ Tình nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ của Sở Minh cười giả dối.
"Vậy nói xem, tỷ phu anh ấy chưa từng ra ngoài hái hoa ngắt cỏ chứ?"
"Đương nhiên."
Sở Minh vội vàng đi tới bên trái An Mộ Hi, đưa tay ôm lấy eo thon của nàng ôn nhu nói.
"Ta thích nhất Hi nhi, làm sao dám ra ngoài hái hoa ngắt cỏ?"
"Hừ."
An Mộ Hi dường như nghĩ đến điều gì, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ không hài lòng, nhưng dưới những lời ngon tiếng ngọt của Sở Minh, đầu nhỏ tinh minh liền trở nên mê mẩn, như mèo con nép vào lòng hắn.
Thấy tỷ tỷ tính tình lạnh lùng vậy mà lại làm nũng như con gái nhỏ, An Mộ Tình há hốc mồm kinh ngạc, rồi lại bắt đầu nảy sinh chút u oán và ghen tị, thần sắc có chút nghi hoặc.
Nguyên lai Sở Minh đối tốt với mình, lúc trước liều mình cứu mình không phải vì theo đuổi không được tỷ tỷ mới theo đuổi mình, mà là thật sự coi mình như em vợ?
Nhưng vừa ôm vừa hôn vừa sờ... Sao nhìn cũng không giống cách đối xử với em vợ!
Liệu có sợ tỷ tỷ biết không?
Nhớ lại đêm đó Sở Minh sờ soạng khắp người mình, An Mộ Tình đỏ mặt, hai tay nắm chặt váy, chợt hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Thế nhưng, Sở Minh vẫn cười nói cười nói nói với An Mộ Hi, dường như không hề chú ý tới sự khác thường của nàng, điều này làm An Mộ Tình tức giận không chỗ trút, chỉ biết lầm bầm chửi rủa, để trút nỗi uất hận trong lòng.
"Hái hoa ngắt cỏ hỗn đản!"
"Đối với tỷ tỷ bất trung, kẻ xấu xa!"
"Bề ngoài đường hoàng, vậy mà trong xương cốt lại là tên phong lưu phóng khoáng!"
Theo những lời càu nhàu nhỏ to Sở Minh nhiều lần, An Mộ Tình càng lúc càng cảm thấy trong lòng mình như bị một tảng đá lớn đè nặng, cái hận ý dành cho hắn vậy mà lại đang từ từ tan biến, dần chuyển thành cảm giác kiềm nén, ngột ngạt, hụt hẫng, thậm chí còn có chút tủi thân muốn khóc.
Tại sao chứ!
Tại sao ngươi đã có tỷ tỷ rồi mà còn đối tốt với ta như vậy?!
Mặc dù nói mỗi lần đều là tình huống cấp bách, bất đắc dĩ, nhưng ngươi cũng không thể đối xử với ta như vậy chứ?!
Ta rốt cuộc là gì trong mắt ngươi đây!
Khóe miệng An Mộ Tình trễ xuống, chóp mũi sụt sịt, nước mắt cứ thế lăn tròn trong hốc mắt, đôi mắt đẹp dần dần mờ đi bởi một tầng sương mỏng.
Lúc này, Sở Minh nghiêng người liếc nhìn, thấy cảm xúc nàng không ổn liền nhẹ giọng hỏi.
"Mộ Tình, sao vậy?"
"Mộ Tình?"
An Mộ Hi thấy muội muội mình mặt mày ướt đẫm nước mắt, vội vàng thoát khỏi vòng tay Sở Minh, rồi ôm lấy vai An Mộ Tình hỏi han dịu dàng.
"Sao lại khóc rồi?"
"Ta không có khóc!"
An Mộ Tình hất tay An Mộ Hi ra, lau nước mắt rồi nhìn chằm chằm nàng và Sở Minh, nghẹn ngào nói.
"Ta ghét các ngươi!"
"?"
Sở Minh ngẩn người ra, vẻ mặt khó hiểu kiểu "Ta cũng có chọc gì ngươi đâu mà ngươi khóc".
Sao vậy, sao vậy?
Sao tự nhiên lại giận dỗi rồi?
Tuy nhiên, An Mộ Hi dường như đã quen với việc muội muội mình đột nhiên trở mặt, nàng chủ động nắm tay cô em gái nhỏ dỗ dành.
"Đừng ghét tỷ tỷ nữa được không? Vào Yến Thành rồi tỷ tỷ mua cho ngươi kẹo hồ lô ngươi thích ăn nhất nhé?"
"Không muốn! Tỷ tỷ ngươi đáng ghét quá!"
"Vậy hai xiên nhé?"
"Ta nói là ta không muốn rồi mà!"
"Ba xiên, thêm cả bánh Hạnh Hoa nữa."
"Được... Được rồi."
An Mộ Tình liếm môi đỏ rồi khẽ hừ một tiếng, dù vẫn còn vẻ mặt kiêu ngạo nhưng rõ ràng đã hết giận, ngoan ngoãn để An Mộ Hi dắt tay đi về phía cổng thành Yến Thành. Cảnh tượng này khiến Sở Minh ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Dỗ vậy là được rồi à?
Ngươi chắc chắn mình 16 tuổi chứ không phải 6 tuổi chứ?
"Đúng là dù có ngạo kiều đến đâu, trước mặt người thân thiết nhất thì vẫn mãi là một đứa trẻ chưa lớn."
Sở Minh không nhịn được cười, xoa đầu rồi đi theo hai người vào quốc đô An quốc —— Yến Thành.
Xa xa phía chân trời, ánh hoàng hôn dần buông xuống, màn đêm bao phủ, nhưng trong thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng ồn ào huyên náo liên tục, thỉnh thoảng còn có binh lính mặc giáp tuần tra qua lại trên các con phố lớn ngõ nhỏ, y như một bức tranh thái bình thịnh thế.
"Cũng không tệ."
Sở Minh đứng bên cầu, nhìn những chiếc đèn hoa trôi theo dòng nước về phía xa, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận thanh bình dễ chịu.
Lúc này, hai nàng vừa đi mua kẹo hồ lô và bánh Hạnh Hoa cũng quay lại.
"Nè, tỷ phu."
An Mộ Tình cười hì hì đưa xiên kẹo hồ lô đã ăn dở của mình đến bên miệng Sở Minh, để hắn cắn một quả táo bọc đường rồi đắc ý nói.
"Ngon không? Đây chính là táo đỏ thừa thãi của An quốc chúng ta, dù không có lớp đường bọc ngoài cũng vẫn ngọt lịm!"
"Ừm, quả thật không tệ."
Sở Minh mơ hồ nói, chợt nhận ra một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
""
Khi Sở Minh nhìn lại, An Mộ Hi thu lại ánh mắt có chút u oán, mặt mày xị xuống đứng sau lưng An Mộ Tình, ăn kẹo hồ lô trong miệng.
Hỏng rồi!
Thân mật với An Mộ Tình quá khiến Hi nhi ghen rồi!
Sở Minh vội vàng nuốt quả táo trong miệng xuống, đến trước mặt An Mộ Hi cười dịu dàng.
"Hi nhi, cho ta nếm một viên được không?"
"Hừ, Mộ Tình không phải đã cho ngươi rồi sao? Ăn của ta làm gì, cứ ăn của nàng ấy đi."
An Mộ Hi bĩu môi hừ một tiếng, mở đôi môi đỏ hồng ra hung hăng cắn vào cây kẹo hồ lô trên tay, nhưng một giây sau, quả kẹo đỏ trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã bị Sở Minh cúi người xuống dùng miệng chiếm lấy.
"Ừm! Quả nhiên qua miệng Hi nhi mới là ngon nhất!"
Sở Minh ăn xong vẫn không quên trêu chọc một câu, khiến An Mộ Hi đỏ mặt tía tai, đánh vào cánh tay hắn giận dỗi nói.
"Ngươi làm gì thế! Mộ Tình còn ở bên cạnh nhìn kìa."
"Có gì đâu, chúng ta là đạo lữ mà."
Sở Minh thân mật ôm lấy cổ An Mộ Hi, hai má kề sát nhau, chợt nhìn thấy An Mộ Tình thất thần liền khẽ cười nói.
"Mộ Tình, tỷ tỷ ngươi còn ghen với ngươi kìa, đáng yêu không?"
"Ta nào có ghen!"
An Mộ Hi hung hăng véo vào eo Sở Minh, thoát khỏi lồng ngực hắn rồi đỏ mặt chạy đi, chỉ để lại hắn và An Mộ Tình đứng nhìn nhau giữa dòng người qua lại, thần tình phức tạp chất chứa áy náy.
"Thật xin lỗi, lúc ấy ta không giải thích rõ quan hệ giữa ta và tỷ tỷ ngươi."
"Phi! Sắc phôi! Ngươi nghĩ gì ta còn không biết sao!"
An Mộ Tình le lưỡi làm mặt quỷ, má ửng hồng, rồi chạy đến trước mặt Sở Minh, nhón chân lên nói nhỏ bên tai hắn.
"Ta với tỷ tỷ, ngươi muốn cả hai à?"
"A?"
Nghe An Mộ Tình nói vậy, Sở Minh lập tức nghiêm mặt cự tuyệt.
"Mộ Tình, chúng ta ở chung cũng một thời gian rồi, ta là người thế nào ngươi còn không rõ sao?"
"A."
An Mộ Tình khinh thường bĩu môi lẩm bẩm.
"Thừa dịp ta bị thương hôn ta sờ ta, còn giấu diếm đạo lữ của mình quan hệ mập mờ với muội muội nàng đúng không?"
"Khụ khụ!"
Sở Minh ho khan vài tiếng để che giấu sự xấu hổ trong lòng, vẻ mặt cứng đờ.
Cô nàng này biết mấy chuyện này từ đâu ra vậy?
"Không có mập mờ gì cả, ta chỉ coi ngươi là muội muội của Hi nhi, là người nhà thôi."
Lời nói kiểu đàn ông tồi của Sở Minh như giẫm phải đuôi cáo của An Mộ Tình, khiến nàng xù lông, tức giận đánh hắn túi bụi, khiến nhiều người dừng lại xem.
"Tên xấu xa! Ta đánh chết ngươi! Kể hết chuyện ngươi làm với ta cho tỷ tỷ nghe!"
"Đừng! Có gì từ từ nói!"
Thấy An Mộ Tình làm ầm ĩ, Sở Minh bất đắc dĩ kéo tay nàng vào một con hẻm vắng, ép nàng vào tường rồi hỏi vấn đề đã canh cánh trong lòng bấy lâu.
"Hay là ngươi thích ta rồi?"
"A?"
An Mộ Tình chớp mắt, mặt đột nhiên đỏ bừng, nhưng hai tay bị Sở Minh giữ chặt trên đầu không sao thoát được, chỉ còn biết giận dữ đá vào chân hắn.
"Thả ta ra! Sao ta lại thích ngươi, tên lăng nhăng này!"
"Ta lăng nhăng chỗ nào?"
Sở Minh hơi mất kiên nhẫn dùng thân thể ép chặt An Mộ Tình vào tường, tay phải bóp nhẹ mặt nàng lạnh lùng nói.
"Nếu ta không dùng cách đó cứu ngươi thì ngươi chết lâu rồi!"
"Hơn nữa ta một lòng một dạ với Hi nhi, bây giờ và sau này cũng sẽ không thay đổi! Ngược lại tỷ ngươi còn muốn ta tìm thêm một người nữa đấy."
"..."
An Mộ Tình sững người trước lời nói mạnh mẽ đó, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kinh ngạc hỏi.
"Tại sao?"
"Ngươi hỏi tỷ ngươi đi."
Sở Minh lúc này cũng không còn tâm trí để ý đến cơ thể mềm mại của An Mộ Tình, buông nàng ra rồi nói nhẹ nhàng hơn.
"Ta biết lúc đầu những hành vi đó có thể khiến ngươi hiểu lầm, gây tổn thương tinh thần cho ngươi, ta thành thật xin lỗi."
Gặp Sở Minh hơi cúi đầu, An Mộ Tình nắm chặt hai quả đấm, trong lòng lửa giận không những không dịu đi, ngược lại càng thêm bùng cháy.
Để ta hiểu lầm?
Không ngờ tất cả đều là ta tự mình đa tình sao!
Rõ ràng tỷ tỷ nàng và ta trông chẳng khác nhau mấy, tại sao ngươi có thể đối với nàng toàn tâm toàn ý, còn với ta thì chỉ là hiểu lầm!
An Mộ Tình càng nghĩ càng giận, trực tiếp túm lấy cánh tay Sở Minh mà đấm đá túi bụi, thậm chí còn cắn hắn, khiến hắn có chút ngớ người.
"Ngươi rốt cuộc còn muốn làm loạn đến bao giờ?"
"Ta cứ làm loạn đấy!"
An Mộ Tình vung nắm tay nhỏ, chợt như nghĩ ra điều gì, hai mắt sáng lên, nhếch mép cười nham hiểm.
Được!
Đã ngươi đối xử với ta như vậy, thì đừng trách ta giữ bí mật này của ngươi cả đời!
"Ta sẽ thêm mắm dặm muối báo chuyện này cho tỷ tỷ!"
An Mộ Tình hừ lạnh một tiếng, bực tức bỏ đi khỏi con hẻm nhỏ, nhưng ngay sau đó đã bị Sở Minh giữ chặt cổ tay trắng nõn kéo lại, vẻ mặt vô cùng khổ sở và bất đắc dĩ.
"Nói đi, ngươi muốn ta làm gì mới chịu không nói chuyện của chúng ta cho tỷ ngươi biết?"
"Hừ hừ!"
An Mộ Tình như đứa trẻ vừa được thưởng, hai tay khoanh trước ngực, kiêu ngạo ngẩng cao chiếc cổ trắng ngần, vẻ mặt nghiêm nghị ban nãy lập tức thay bằng vẻ đắc ý.
"Chẳng phải vừa nãy còn mạnh miệng lắm sao? Sao thế? Bây giờ đến cầu xin ta rồi?"
"Không phải là bị ngươi nắm được điểm yếu rồi sao."
Sở Minh không khỏi thở dài.
"Thực ra chuyện này sớm muộn gì ta cũng sẽ nói với Hi nhi, nhưng không phải bây giờ, bởi vì ta chưa chuẩn bị kĩ càng."
"Ngươi nói đi, thế nào mới chịu giữ bí mật này giúp ta?"
"Rất đơn giản."
An Mộ Tình chỉ thẳng vào mũi Sở Minh, ngang ngược nói.
"Ta muốn ngươi làm nô tài của ta! Ta bảo sao ngươi phải làm vậy!"
" ?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo của An Mộ Tình, Sở Minh chợt nhớ ra, nàng hình như cũng giống Hi nhi, là công chúa của một nước!
Quả nhiên, hễ là công chúa thì đều mắc bệnh công chúa sao...
Sở Minh nhất thời cứng họng, nhưng cuối cùng cũng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý, hai tay xòe ra, bất đắc dĩ nói.
"Nhưng ngươi là thánh nữ Sí Hỏa Tiên Tông, ta và Hi nhi là đệ tử Thiên Diễn Tông, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ phải chia tay, vậy phải làm sao?"
Đúng rồi!
Lời nói của Sở Minh khiến An Mộ Tình bừng tỉnh, vẻ mặt hưng phấn ban nãy lập tức trở nên uể oải.
Gặp tỷ tỷ chưa được bao lâu lại phải chia xa sao...
Không được!
Ta không muốn như vậy!
An Mộ Tình lắc đầu nguầy nguậy, rồi lục tìm trong túi không gian, lấy ra một khối tinh thạch nhét vào tay Sở Minh.
Nó chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trong lượn lờ vô số sợi tơ nhỏ màu đỏ rực như những bông hoa, linh lực nồng đậm, ôn hòa tỏa ra không ngừng.
"Đây là?"
Sở Minh nghi hoặc nhìn An Mộ Tình, còn nàng chỉ cười khì rồi giải thích.
"Đây là Không Gian Tinh Thạch có thể phá vỡ hư không, có nó chúng ta có thể hẹn gặp nhau rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận