Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành
Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 125: Sườn xám vớ trắng cô em vợ, cái này trước ngực hình trái tim mở miệng là chuyện gì xảy ra? 6k cầu đặt mua! (length: 24807)
Nội tạng bị tổn thương và chuyển vị, linh lực của bản thân tạm thời không thể vận chuyển toàn bộ chu thiên, tự nhiên là không thể đưa dược hiệu của đan dược tản ra khắp nơi để tẩm bổ kinh mạch.
An Mộ Tình ho khan nặng nề vài tiếng, cảm thấy đau rát trong cổ họng, khiến Sở Minh lộ vẻ ưu sầu.
"Ngươi còn ổn không?"
"Không tốt lắm."
Đối với hành động ân cần khác thường của Sở Minh, An Mộ Tình cảm thấy tâm can được bao bọc bởi sự ấm áp nhàn nhạt, toàn thân đau nhức cũng dịu đi, ngữ khí vốn đầy oán giận và oán niệm cũng trở nên ôn nhu hơn nhiều.
"Ta nhớ ngươi là linh lực thuộc tính Mộc, có thể truyền cho ta một chút linh lực không? Linh lực thuộc tính Mộc tương đối ôn hòa, có thể dung hòa với tất cả các thuộc tính linh lực khác."
"Linh lực của ta tạm thời vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đến mức có thể vận chuyển một chu thiên, cho nên phải nhờ ngươi một chút."
"Ta?"
Sở Minh chỉ vào mũi mình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có vẻ lúng túng gãi gãi mặt.
"Cái kia... Nếu muốn truyền linh lực, ít nhất phải hai tay chạm nhau."
"A?"
Thấy Sở Minh nhăn nhó, An Mộ Tình tức giận trừng mắt nhìn hắn, gương mặt mất tự nhiên nổi lên một mảng ửng đỏ xấu hổ.
"Lúc ngươi hôn ta sao không nghĩ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân!"
"Giờ mới biết thận trọng à?"
"Lúc đó là tình huống khẩn cấp, sự việc có nguyên nhân, đừng nói như ta cố ý."
Sở Minh nghiêm túc giải thích, rồi giật giật chăn, khuôn mặt lộ ra nụ cười gian xảo.
"Ngươi bây giờ không mặc quần áo, vẫn muốn ta truyền linh lực cho ngươi à?"
"..."
Đúng rồi!
An Mộ Tình lập tức phản ứng lại, cắn nhẹ môi đỏ, nắm chặt chăn không cho nó trượt khỏi người.
Vì không nghĩ đến quần áo sẽ bị hỏng, trong túi không gian cũng không mang theo đồ mới... Vậy phải làm sao?
"Hay là ngươi ra ngoài mua cho ta vài bộ đi."
An Mộ Tình vừa nói ra liền thấy cách này không ổn, trời vẫn còn tối.
Nàng nắm chặt mép chăn, gương mặt ửng đỏ, xoắn xuýt một hồi, nhỏ giọng thăm dò:
"Vậy ngươi có quần áo mới không? Nam cũng được..."
"Mới?"
Tựa hồ được lời An Mộ Tình nhắc nhở, Sở Minh cười khẽ vỗ tay.
"Quần áo mới ta thật sự có, hơn nữa còn là nữ."
Nữ?
An Mộ Tình đầu tiên là sững sờ, rồi khinh bỉ nhìn Sở Minh.
Ngươi là nam nhân, để quần áo con gái trong túi không gian làm gì?
Mặc?
Chà chà!
Nhìn thì thanh tú tuấn dật, không ngờ lại là đồ biến thái!
Hừ!
Nếu không phải ngươi cứu ta nhiều lần, ta nhất định đấm cho ngươi một cái bay đi, vì dân trừ hại!
An Mộ Tình bĩu môi, nắm chặt tay phải, nhưng lại thấy Sở Minh chậm chạp không lấy quần áo từ trong túi không gian ra, mà cứ xoa xoa tóc mái cười cười.
"Quần áo đâu?"
Thấy An Mộ Tình nhíu mày nhìn mình nghi hoặc, Sở Minh ho nhẹ vài tiếng để che giấu sự xấu hổ trong lòng.
"Ngươi chắc chắn muốn mặc không? Quần áo này của ta có hơi... không vừa với ngươi..."
"Đến lúc này rồi còn quan tâm mấy chuyện này!"
An Mộ Tình bực bội vì sự lề mề của Sở Minh, hung dữ trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
"Mau lấy ra! Lằng nhằng."
"Là ngươi muốn mặc, ta cản mà ngươi không nghe, lúc đó đừng trách ta..."
Sở Minh nhỏ giọng lẩm bẩm, từ trong túi không gian lấy ra bộ sườn xám "đặc sắc" đã chuẩn bị sẵn cho An Mộ Hi.
Nó được may bằng vải lụa tơ tằm mềm mại, mịn màng, toàn bộ là màu vàng đỏ xen kẽ, đường may tinh xảo, trên mặt được thêu bằng chỉ vàng họa tiết long phượng trình tường sống động như thật.
Thoạt nhìn, nó dường như không khác gì một bộ sườn xám bình thường, chỉ là...
"Sao cái váy ngủ này của ngươi lại ngắn như vậy?!"
Sau khi Sở Minh đem bộ sườn xám bày ra trước mặt, An Mộ Tình lộ vẻ kinh ngạc, má ngọc ửng đỏ.
Chưa nói đến bộ quần áo kỳ lạ này sao lại được thiết kế bó sát vào da như vậy, cái váy ngắn thế này mà hai bên còn xẻ tà nữa?
Thế này chẳng phải hễ bước đi là bị nhìn thấy hết sao?
Còn có cái cổ áo khoét rộng hình trái tim này là sao nữa?
Vải đã ít lại còn bớt xén nguyên liệu phải không!
"Ta không mặc!"
An Mộ Tình cầm bộ sườn xám ném mạnh về phía Sở Minh, mặt đỏ tới mang tai, chỉ thẳng vào mũi hắn, xấu hổ nói:
"Sở Minh! Ngươi bảo ta mặc loại quần áo này ra ngoài là có ý gì?"
"Dám đùa giỡn ta phải không? Đợi ta khỏe lại nhất định phải đánh ngươi một trận!"
"Đây chính là thứ ngươi muốn mặc mà."
Sở Minh trải bộ sườn xám ra trên giường giữa hai người, nhếch mép cười mỉa mai.
"Vừa rồi không biết là ai nói 'Đều lúc này rồi còn lo mấy thứ này', kết quả giờ lại đổi ý rồi?"
"Ngươi!"
An Mộ Hi cắn chặt môi, khí huyết trong người sôi trào, mấy chỗ kinh mạch bế tắc bị cưỡng ép đả thông, khiến khuôn mặt ửng đỏ của nàng càng thêm xinh đẹp.
"Ta đúng là có nói, nhưng cái váy ngắn thế này thì bảo ta mặc làm sao được!"
"Đơn giản."
Sở Minh như đã đoán trước, vỗ tay, lấy ra từ trong túi không gian một đôi tất chân trắng sữa kiểu dáng thuần khiết, đặt lên trên bộ sườn xám, cười nói:
"Nếu ngươi ngại váy ngắn dễ lộ, thì cứ mang đôi tất chân này che chân lại là được."
"?"
An Mộ Tình nheo mắt, nhìn chằm chằm đôi tất chân được bày ngay ngắn trước mặt.
Nàng cũng từng mặc loại quần áo bảo vệ chân này, cảm giác khi đó chỉ có một từ —— rất khó chịu.
Bởi vì nàng tu luyện công pháp và thần thông thuộc tính "Lửa", y phục đều được chế tác từ các loại vải quý hiếm thành pháp y, nên rất khó bị đốt cháy.
Nhưng loại quần áo mỏng manh như tất chân lại rất dễ bị đốt thành lỗ đen, ảnh hưởng đến việc di chuyển không nói, nhìn cũng không đẹp mắt, luôn có cảm giác luộm thuộm.
Vì vậy, từ đó về sau, An Mộ Tình không bao giờ mang tất chân nữa, luôn để chân trần.
Thế nhưng lúc này nhìn thấy bộ đồ này, trong lòng nàng bỗng dưng nảy sinh một tia rung động và phấn khích, trong mắt lóe lên tia sáng tò mò.
Cách này hình như cũng không tệ!
Đã váy ngắn thì dùng tất chân che chân lại là được, dù sao truyền linh lực cũng chỉ một lúc thôi.
Nhưng cái đai đeo này là gì?
An Mộ Tình cầm lấy chiếc đai ren ở mép tất chân, phát hiện nó được nối liền với một vòng vật gì đó giống như đai thắt eo, chợt nhìn Sở Minh với vẻ cảnh giác và nghi ngờ.
"Đây là cái gì?"
"Là thứ để buộc tất chân không cho nó bị tuột xuống chứ sao."
Sở Minh giống như một nhân viên bán hàng, vuốt ve hoa văn ren ở mép tất chân, giải thích:
"Bình thường để ngươi mang vào không bị khó chịu, phần này được làm rộng hơn so với những loại tất chân khác, nhưng lại dễ khiến tất bị tuột.
Để tránh chuyện này xảy ra, nên ở đây có bốn sợi đai đeo buộc vào eo, dùng để cố định tất chân."
"Còn có thể như vậy sao?"
An Mộ Tình tỏ ra kinh ngạc, giật lấy chiếc vớ trắng trong tay Sở Minh, đặt trước mặt quan sát kỹ lưỡng, miệng không ngừng tấm tắc khen lạ.
"Cách này quả thật không tệ, là ngươi nghĩ ra?"
"Ta rất am hiểu về tất chân."
Thấy Sở Minh vẻ mặt đầy tự tin, An Mộ Tình liếc xéo hắn bằng ánh mắt xem thường, nghiêm túc nói:
"Am hiểu về tất chân của con gái? Ngươi là biến thái sao?!"
"Ài! Ngươi nói đúng."
Sở Minh không hề che giấu, cười khẽ nói thẳng:
"Ta thích ngắm con gái mặc đồ kiểu này."
". . ."
Nghe giọng điệu thản nhiên của Sở Minh, An Mộ Tình sững sờ, không ngờ hắn lại thừa nhận một cách đường hoàng như vậy.
Hắn cứ thế thừa nhận mình là biến thái rồi?
Thật là...
Là Thánh nữ Sí Hỏa Tiên Tông, nàng từng gặp không ít kẻ âm phụng dương vi, mặt ngoài một đằng sau lưng một nẻo.
Những kẻ bề ngoài nho nhã lễ độ, thực tế ra tay còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai!
Hai mặt, miệng nam mô bụng bồ dao găm!
Vì vậy, với hành động thẳng thắn bộc lộ sở thích nhỏ của mình như Sở Minh, An Mộ Tình bắt đầu nảy sinh chút hảo cảm không tên, thậm chí sự chán ghét với tính biến thái của hắn cũng giảm đi hơn phân nửa.
Chẳng phải tốt hơn đám người giỏi nịnh hót kia sao?
Người ta thích là thích, chẳng hề giấu giếm.
"Phi! Vô sỉ!"
Dù trong lòng khen ngợi, nhưng ngoài mặt An Mộ Tình vẫn giả vờ ghét bỏ, khẽ phi một tiếng, gương mặt hơi ửng đỏ.
Thích ngắm con gái mặc đồ kiểu này?
Còn giả vờ, rõ ràng là thích ngắm ta mặc!
Chuyện thừa nhận mình biến thái thì thẳng thắn, vậy mà chuyện "thích ta" lại lấp lửng...
Tuổi tác có vẻ lớn hơn ta, vậy mà chuyện tình cảm lại ngây thơ thế.
An Mộ Tình mỉm cười đắc ý, rồi cầm vớ trắng và sườn xám vào trong chăn, chỉ tay ra cửa ra lệnh cho Sở Minh:
"Ra ngoài! Ta thay đồ."
"Ngươi thay thì thay, ta có nhìn đâu..."
Chưa dứt lời, Sở Minh đã thấy An Mộ Tình vung nắm đấm, bèn hậm hực xuống giường, rời khỏi phòng ngủ, tiện tay mang theo đống quần áo cũ vứt dưới đất.
"Bộ này ngươi không cần nữa chứ? Vậy ta vứt nhé?"
"Ừm."
Nghe tiếng đáp lại từ trong phòng, Sở Minh ra sân, vội tìm một nơi vắng vẻ, vẻ mặt hưng phấn mân mê chiếc váy áo rách rưới trong tay.
【 Có mô phỏng "Váy Tử Tiêu Nam Minh" không? 】 "Quả nhiên có thể mô phỏng."
Sở Minh vội vàng chọn "có".
【 Ngươi được dệt nên từ máu và nước mắt của Chu Tước, vừa sinh ra đã là pháp y lục giai cao quý, được vạn người chú mục. 】 【 Ngươi kiêu ngạo, cho dù được Chi Tử Câm tặng cho đệ tử An Mộ Tình, ngươi vẫn cho mình cao quý hơn các pháp khí khác. 】 【 Trong một lần An Mộ Tình mặc ngươi đi tìm tiên duyên, nàng lạc vào Thái Hư Huyễn Cảnh, ngươi lại không thể giúp nàng thoát ra. 】 【 Từ khoảnh khắc đó, ngươi bỗng nhận ra, mình chỉ là một "bình hoa" đẹp mã, ngoài phòng ngự được phần lớn pháp thuật thần thông thuộc tính "lửa", ngươi chẳng có tác dụng gì khác. 】 【 Ngươi cảm thấy vô cùng thất vọng, chỉ biết trơ mắt nhìn chủ nhân An Mộ Tình lạc lối trong Thái Hư Huyễn Cảnh. 】 【 Lúc này, Sở Minh xuất hiện, với tư cách là đệ tử Thiên Diễn Tông, hắn cũng đến tìm tiên duyên và lạc vào Thái Hư Huyễn Cảnh. 】 【 Hắn như một tia sáng le lói trước bình minh, soi rọi ngươi và An Mộ Tình đang chìm trong bóng tối.】 Chỉ bất quá, vì đắm chìm trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn đã nhận nhầm An Mộ Tình là chị gái của nàng, An Mộ Hi, một tay chia rẽ ngươi và chủ nhân. Ngươi đáp xuống đất, nhìn hai người ôm chặt nhau trên bệ đá, nghe tiếng ngâm nga bên tai không dứt, thở phào nhẹ nhõm, cảm khái sứ mệnh của mình đã hoàn thành, mô phỏng kết thúc. Lần mô phỏng này nhận được vật phẩm "Váy Tử Tiêu Nam Minh", độ thân mật với An Mộ Tình là 70, hiện có thể chọn các phần thưởng sau.
"70?"
Độ thân mật cao như vậy khiến Sở Minh kinh ngạc không thôi.
Cái váy này rách nát đến mức chẳng còn hình dạng, vậy mà vẫn có thể đạt 70 độ thân mật?
Chẳng lẽ là vì phẩm chất của nó quá cao?
"Dù sao thì đây cũng là pháp y lục giai, mà đồ mình có cao nhất cũng chỉ là linh kiếm Địch Áo tam giai."
Sau một hồi suy nghĩ, Sở Minh quyết định nhận tư chất và thiên phú của An Mộ Tình.
Dù sao tác dụng phụ của ngươi, trời sinh mị thể, ta đã có rồi, ngươi còn có thể giở trò gì mới nữa chứ!
Phần thưởng thứ hai là: "Hỏa Linh thần phách (xanh lá)" : Tăng tư chất luyện khí, độ thân hòa với linh lực thuộc tính "Lửa", độ cứng cáp của nhục thân. Nam Minh Ly Hỏa (cam): Chu Tước chi Viêm, sinh sôi bất diệt, Thánh di "Diệt tro" thiêu đốt vạn vật! "Chờ đã! Nam Minh Ly Hỏa?"
Sở Minh nhìn phần thưởng trong màn sáng, trong lòng vô cùng chấn kinh.
Độ thân mật 70 mà đã có thể nhận được vật phẩm màu cam rồi?
Hơn nữa lại còn là Nam Minh Ly Hỏa lấy từ yêu phách của Chu Tước, một trong tứ đại Thánh Thú?
"Hệ Thống Mô Phỏng này hơi bị mạnh đấy!"
Sở Minh không khỏi cảm thấy phấn khích thốt lên, trong lòng còn chưa hết đắc ý, thì bỗng cảm thấy tim đập chậm lại một nhịp, rồi mắt tối sầm, một luồng nóng bỏng lan ra khắp người!
"Ách!"
Sở Minh ôm ngực, khuôn mặt thống khổ co rúm dưới đất, ngọn lửa nóng bỏng lan khắp cơ thể như muốn thiêu đốt thần kinh, xương cốt và cả nhục thân của hắn, làn da dần chuyển sang đỏ sẫm, cả người như con tôm luộc, bị hơi nước nóng bao phủ.
Nóng quá!
Sao lại nóng thế này!
Sở Minh xé áo ở ngực, run rẩy đưa tay phải đỏ bừng định lấy Băng Tâm Linh Hoàn trong túi không gian bỏ vào miệng, thì cơn nóng rực như thủy triều bỗng biến mất, thay vào đó là cái lạnh thấu xương.
"Híz-khà-zzz ——!"
Sở Minh co rúm đồng tử, làn da nóng bỏng lúc trước giờ bị một lớp băng mỏng bao phủ, toàn thân run rẩy không ngừng, băng hỏa lưỡng trọng thiên va chạm cực hạn trong cơ thể khiến hắn thở ra một hơi nóng rồi lại hít vào một hơi lạnh, đau đớn ngã xuống đất, cuộn tròn người lại lăn lộn.
Cuối cùng, khi dần dần thích ứng với cảm giác lạnh nóng xen kẽ kỳ lạ trong cơ thể, Sở Minh nằm co quắp trên mặt đất nhìn những vì sao trên trời đêm, trong lòng dường như đã có một suy đoán.
Chết tiệt!
Chắc chắn là do "Hỏa Linh thần phách" và "Băng Linh thần phách" cùng tồn tại trong một cơ thể!
Tuy mình đã cân nhắc đến việc thể chất của An Mộ Tình có thể mang đến tác dụng phụ, nhưng không ngờ hai thần phách này lại sinh ra phản ứng hóa học kỳ lạ như vậy!
"Chẳng lẽ sau này mình phải chịu đựng cảm giác băng hỏa giao thế này mỗi ngày sao?"
Sở Minh vén áo lên, do trong cơ thể lúc nóng lúc lạnh, khiến ngực trái hắn liên tục tỏa ra sương trắng.
Lấy mấy viên Băng Tâm Linh Hoàn từ trong túi không gian ra nuốt vào bụng, ngồi xếp bằng vận chuyển Thiên Diễn Nội Kinh, cảm nhận được cảm giác lạnh nóng trong cơ thể dần dần biến mất, Sở Minh thở dài nhẹ nhõm.
Quả nhiên thu hoạch thiên phú và tư chất của người khác cần cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận a!
Lần này bởi vì "Băng Linh thần phách" là điều mục màu lam, "Hỏa Linh thần phách" là điều mục màu xanh lá, cả hai cùng tồn tại một thể coi như so sánh hài hòa.
Nhỡ lần sau là hai loại điều mục màu vàng sinh khắc đụng vào nhau, vậy mình chẳng phải là trực tiếp nứt ra sao?
Sở Minh vỗ vỗ bụi đất trên người đứng dậy, linh lực trong cơ thể vận chuyển, vừa định thử xem điều mục "Nam Minh Ly Hỏa" này sử dụng như thế nào thì thấy cửa gỗ phòng ngủ chính "kẹt kẹt" một tiếng mở ra một khe nhỏ, một khuôn mặt quỷ linh tinh quái bỗng nhiên ló ra nhìn quanh, phát hiện Sở Minh sau thì đỏ mặt lại rụt trở vào.
Đây là thay xong quần áo rồi?
Sở Minh thần sắc sững sờ, chợt vội vàng chạy về phòng ngủ chính. Khi nhìn thấy An Mộ Tình lấy tư thế con vịt ngồi trên giường, hai tay ôm ngực, mặt mũi ngượng ngùng liếc nhìn qua sau, hai con ngươi chỗ sâu của hắn không khỏi lóe lên vẻ khiếp sợ nồng đậm.
Thay sườn xám, mặc vớ trắng sau, An Mộ Tình thiếu đi chút xinh xắn ngang ngược thường ngày, nhiều thêm một tia ôn nhu thục nữ.
Nhất là mái tóc dài màu đỏ rực vốn rủ xuống eo thon nhỏ của nàng được nàng dùng trâm cài tóc búi thành viên thuốc trên đỉnh đầu, khí chất cả người tựa như tiểu gia bích ngọc từ vùng sông nước Giang Nam bước ra, nhu thuận đáng yêu.
Đương nhiên, nếu như kích thước sườn xám nhỏ hơn một chút thì tốt hơn rồi.
Bộ ngực vốn bị An Mộ Hi chống đầy đặn, mặc trên người An Mộ Tình lại xẹp lép!
Điều này khiến cho, thông qua chỗ mở hình trái tim của lồng ngực kia chỉ có thể nhìn thấy ngọc cơ trắng như tuyết bên trong, cùng một nửa phần trên của cái yếm.
Đừng nói sâu xa, ngay cả một chút gợn bóng cũng không nhìn thấy!
Ta nghĩ ngươi chẳng phải sinh sau tỷ ngươi hai năm sao, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy a!
Nếu như nói sư tôn nàng là quả dứa, Hi nhi là quả xoài thì ngươi chỉ có thể là quả cherry.
Sở Minh thở dài, trong mắt lộ ra vẻ thương hại nồng đậm, khiến An Mộ Tình nhíu mày, khí chất nhu thuận nháy mắt biến mất, nắm tay phải nghiêm nghị nói:
"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Lại nhìn, cẩn thận ta móc mắt ngươi ra!"
"Ta không nhìn thì làm sao giúp ngươi truyền thâu linh lực?"
Nghe lời uy hiếp kiều mỵ của An Mộ Tình, Sở Minh đã sớm không còn kinh ngạc, tùy tiện ngồi xếp bằng trước mặt nàng, sau khi dò xét nàng một phen, trong miệng không nhịn được tán thán:
"Không thể không thừa nhận, ngươi mặc bộ này rất xinh đẹp nha."
Mặc dù nói kích thước không được, thế nhưng độ hoàn mỹ của hình dáng lại xấp xỉ với tỷ tỷ ngươi đấy!
Lại thêm đôi vớ trắng như thế tô điểm, cho dù gầy như cây gậy trúc, bất quá vẫn là thể hiện ra được nét thon dài, khiến Sở Minh không khỏi gật gù thỏa mãn, khóe miệng mỉm cười nói:
"Không tệ, ta thích!"
"Cút! Ngươi thích thì liên quan gì đến ta?"
An Mộ Tình lập tức phản bác, sau đó dùng chăn che hai chân, mặt đỏ bừng ném gối vào mặt tuấn tú của Sở Minh, nổi giận nói:
"Còn nhìn! Ta mặc bộ này là để ngươi giúp ta truyền thâu linh lực, không phải để ngươi nhìn!"
"Dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, nhìn thì sao nào?"
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ngươi mặc vào cũng không khó coi, chỉ là kích thước hơi lớn thôi."
"Hừ!"
An Mộ Tình liếc mắt, gương mặt ửng hồng khẽ hừ một tiếng, rõ ràng được lời ngon tiếng ngọt của Sở Minh dỗ dành đến vui vẻ, ý niệm oán hận và phẫn nộ trong lòng biến mất bảy tám phần, sau đó cũng bắt đầu tò mò đánh giá dáng người mặc sườn xám của mình.
Thân hình này nhìn rất đẹp, vải vóc cũng thoải mái, chỉ là phần ngực và hai bên váy xẻ thế này, sao cứ có cảm giác hơi hở hang...
An Mộ Tình cụp mắt, bỗng như phát hiện ra điều gì, nắm chặt miếng vải hình trái tim che ngực, vẻ mặt nghi hoặc.
Vết bẩn này là gì?
Nàng khẽ ngửi, rồi nhíu mày nhìn về phía Sở Minh.
"Y phục này của ngươi, người khác từng mặc qua?"
"À, cái này, ặc... Đương nhiên rồi! Ta đâu phải biến thái, trong túi không gian lại vô duyên vô cớ để quần áo con gái?"
Sở Minh nhìn chằm chằm vào vết trắng trên ngực An Mộ Tình, thầm kêu không ổn, vội vàng đổi chủ đề, nghiêm mặt nói.
"Ta truyền linh lực cho ngươi trước đã, chờ ngươi dưỡng thương xong, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."
"Chuyện quan trọng?"
Ánh mắt An Mộ Tình lóe sáng, rõ ràng bị Sở Minh khơi gợi lòng hiếu kỳ, bĩu môi khinh thường.
"Ngươi cứ nói luôn đi, cần phải thần bí như vậy sao."
"Cần phải."
Sở Minh tỏ vẻ nghiêm trọng khác thường, khiến An Mộ Tình cũng thu lại vẻ lười biếng, im lặng một lát rồi gật đầu.
"Được."
Dứt lời, nàng vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, chiếc cổ cao thon thả như thiên nga lộ ra, ra hiệu Sở Minh cũng đưa tay ra, hai bàn tay áp sát vào nhau.
"Vậy ta truyền vào nhé?"
"Ừm."
Nhìn An Mộ Tình nhắm mắt đồng ý, Sở Minh thở nhẹ, vận chuyển Thiên Diễn Nội Kinh, ngưng tụ linh lực trong đan điền vào lòng bàn tay, chậm rãi truyền sang cho nàng.
"Híz-khà-zzz ——!"
Đột nhiên, An Mộ Tình run lên, mở đôi mắt đỏ như máu, tràn ngập vẻ nghi hoặc.
"Ngươi không phải linh lực Mộc thuộc tính sao? Tại sao lại có cả Băng thuộc tính?"
"Ta là song thuộc tính Băng Mộc."
"Song thuộc tính Băng Mộc sao..."
Lời Sở Minh khiến An Mộ Tình thất thần cụp mắt, dường như đang hồi tưởng lại chuyện cũ chôn giấu tận sâu trong ký ức, mãi đến khi bị giọng nói ôn nhu quan tâm hỏi mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
"Còn muốn tiếp tục không?"
"Tiếp tục đi, Băng thuộc tính trong linh lực của ngươi không rõ ràng lắm, ta có thể áp chế được, không vấn đề gì."
An Mộ Tình lại nhắm mắt, mượn linh lực của Sở Minh vận chuyển "Thiên Hỏa Phượng Viêm Quyết" để bồi bổ nội tạng bị tổn thương.
Nửa ngày sau, khi linh lực ôn hòa thuộc tính Mộc của Sở Minh kết hợp với linh lực trong đan điền của nàng tràn ngập khắp cơ thể, An Mộ Tình bỗng cảm thấy tim bị một luồng nóng không tên bao vây, gương mặt ửng đỏ, mồ hôi ướt đẫm trán, dù cắn chặt môi nhưng vẫn bật ra một tiếng thở dốc kiều mị.
"Ừm ~ "
Tiếng rên rỉ như muỗi vo ve ấy lại vang lên bên tai Sở Minh như sấm sét, khiến hắn dường như nghĩ ra điều gì, đồng tử co rút lại.
Xấu rồi!
Quên mất nàng ta có trời sinh mị thể!
--------------------------------------------------------- Nhân vật chính bảng (tính đến chương 123) Nhân vật chính bảng (tính đến chương 123) Ghi chú: Tài khoản chính của ta bị cấm ngôn, nên không thể bình luận, chỉ có thể viết ra từng chương một 【 Tên: Sở Minh 】 【 Tu vi: Trúc Cơ tầng hai (sơ kỳ, 1%)】 【 Công pháp: Thiên Diễn Nội Kinh (thất giai), Hợp Hoan Tâm Kinh (ngũ giai sơ kỳ 40%)】 【 Pháp thuật: Luyện Đan Thuật (ngũ giai), Mọc Ngưu Thuật, Sinh Tức Côn Pháp, Mộc Nhận Thuật 】 【 Pháp khí: Xương rồng (tự mang "Sinh Long Quyết" "Băng Thương Thuật" "Hóa Long Thất Biến - Băng Long Biến" ), Địch Áo linh kiếm (tam giai), Càn Khôn Đan Lô (chưa giám định)】 【 Linh căn: Thượng phẩm mộc linh căn 】 【 Vật phẩm: "Phạm Hồn - Mộc (vàng)" "Phạm Hồn - Băng (đỏ)" "U Lan Tâm (đỏ)" "Bách Yêu Sinh Tử Bộ (vàng)" "Hỏa Linh thần phách (xanh lá)" "Nam Minh Ly Hỏa (cam)" 】 【 Vật phẩm phụ thuộc: "Âm Dương Hỗn Độn Thể (vàng)" —— Đằng Ưng chi Thủ (xanh thẳm)】 【 Thuộc tính: Thần phách +5, thể chất +20, lực lượng +20, nhanh nhẹn +10, băng +10】 【 Thần tủy: Tài Thần thần tủy 】..
An Mộ Tình ho khan nặng nề vài tiếng, cảm thấy đau rát trong cổ họng, khiến Sở Minh lộ vẻ ưu sầu.
"Ngươi còn ổn không?"
"Không tốt lắm."
Đối với hành động ân cần khác thường của Sở Minh, An Mộ Tình cảm thấy tâm can được bao bọc bởi sự ấm áp nhàn nhạt, toàn thân đau nhức cũng dịu đi, ngữ khí vốn đầy oán giận và oán niệm cũng trở nên ôn nhu hơn nhiều.
"Ta nhớ ngươi là linh lực thuộc tính Mộc, có thể truyền cho ta một chút linh lực không? Linh lực thuộc tính Mộc tương đối ôn hòa, có thể dung hòa với tất cả các thuộc tính linh lực khác."
"Linh lực của ta tạm thời vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đến mức có thể vận chuyển một chu thiên, cho nên phải nhờ ngươi một chút."
"Ta?"
Sở Minh chỉ vào mũi mình, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có vẻ lúng túng gãi gãi mặt.
"Cái kia... Nếu muốn truyền linh lực, ít nhất phải hai tay chạm nhau."
"A?"
Thấy Sở Minh nhăn nhó, An Mộ Tình tức giận trừng mắt nhìn hắn, gương mặt mất tự nhiên nổi lên một mảng ửng đỏ xấu hổ.
"Lúc ngươi hôn ta sao không nghĩ đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân!"
"Giờ mới biết thận trọng à?"
"Lúc đó là tình huống khẩn cấp, sự việc có nguyên nhân, đừng nói như ta cố ý."
Sở Minh nghiêm túc giải thích, rồi giật giật chăn, khuôn mặt lộ ra nụ cười gian xảo.
"Ngươi bây giờ không mặc quần áo, vẫn muốn ta truyền linh lực cho ngươi à?"
"..."
Đúng rồi!
An Mộ Tình lập tức phản ứng lại, cắn nhẹ môi đỏ, nắm chặt chăn không cho nó trượt khỏi người.
Vì không nghĩ đến quần áo sẽ bị hỏng, trong túi không gian cũng không mang theo đồ mới... Vậy phải làm sao?
"Hay là ngươi ra ngoài mua cho ta vài bộ đi."
An Mộ Tình vừa nói ra liền thấy cách này không ổn, trời vẫn còn tối.
Nàng nắm chặt mép chăn, gương mặt ửng đỏ, xoắn xuýt một hồi, nhỏ giọng thăm dò:
"Vậy ngươi có quần áo mới không? Nam cũng được..."
"Mới?"
Tựa hồ được lời An Mộ Tình nhắc nhở, Sở Minh cười khẽ vỗ tay.
"Quần áo mới ta thật sự có, hơn nữa còn là nữ."
Nữ?
An Mộ Tình đầu tiên là sững sờ, rồi khinh bỉ nhìn Sở Minh.
Ngươi là nam nhân, để quần áo con gái trong túi không gian làm gì?
Mặc?
Chà chà!
Nhìn thì thanh tú tuấn dật, không ngờ lại là đồ biến thái!
Hừ!
Nếu không phải ngươi cứu ta nhiều lần, ta nhất định đấm cho ngươi một cái bay đi, vì dân trừ hại!
An Mộ Tình bĩu môi, nắm chặt tay phải, nhưng lại thấy Sở Minh chậm chạp không lấy quần áo từ trong túi không gian ra, mà cứ xoa xoa tóc mái cười cười.
"Quần áo đâu?"
Thấy An Mộ Tình nhíu mày nhìn mình nghi hoặc, Sở Minh ho nhẹ vài tiếng để che giấu sự xấu hổ trong lòng.
"Ngươi chắc chắn muốn mặc không? Quần áo này của ta có hơi... không vừa với ngươi..."
"Đến lúc này rồi còn quan tâm mấy chuyện này!"
An Mộ Tình bực bội vì sự lề mề của Sở Minh, hung dữ trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
"Mau lấy ra! Lằng nhằng."
"Là ngươi muốn mặc, ta cản mà ngươi không nghe, lúc đó đừng trách ta..."
Sở Minh nhỏ giọng lẩm bẩm, từ trong túi không gian lấy ra bộ sườn xám "đặc sắc" đã chuẩn bị sẵn cho An Mộ Hi.
Nó được may bằng vải lụa tơ tằm mềm mại, mịn màng, toàn bộ là màu vàng đỏ xen kẽ, đường may tinh xảo, trên mặt được thêu bằng chỉ vàng họa tiết long phượng trình tường sống động như thật.
Thoạt nhìn, nó dường như không khác gì một bộ sườn xám bình thường, chỉ là...
"Sao cái váy ngủ này của ngươi lại ngắn như vậy?!"
Sau khi Sở Minh đem bộ sườn xám bày ra trước mặt, An Mộ Tình lộ vẻ kinh ngạc, má ngọc ửng đỏ.
Chưa nói đến bộ quần áo kỳ lạ này sao lại được thiết kế bó sát vào da như vậy, cái váy ngắn thế này mà hai bên còn xẻ tà nữa?
Thế này chẳng phải hễ bước đi là bị nhìn thấy hết sao?
Còn có cái cổ áo khoét rộng hình trái tim này là sao nữa?
Vải đã ít lại còn bớt xén nguyên liệu phải không!
"Ta không mặc!"
An Mộ Tình cầm bộ sườn xám ném mạnh về phía Sở Minh, mặt đỏ tới mang tai, chỉ thẳng vào mũi hắn, xấu hổ nói:
"Sở Minh! Ngươi bảo ta mặc loại quần áo này ra ngoài là có ý gì?"
"Dám đùa giỡn ta phải không? Đợi ta khỏe lại nhất định phải đánh ngươi một trận!"
"Đây chính là thứ ngươi muốn mặc mà."
Sở Minh trải bộ sườn xám ra trên giường giữa hai người, nhếch mép cười mỉa mai.
"Vừa rồi không biết là ai nói 'Đều lúc này rồi còn lo mấy thứ này', kết quả giờ lại đổi ý rồi?"
"Ngươi!"
An Mộ Hi cắn chặt môi, khí huyết trong người sôi trào, mấy chỗ kinh mạch bế tắc bị cưỡng ép đả thông, khiến khuôn mặt ửng đỏ của nàng càng thêm xinh đẹp.
"Ta đúng là có nói, nhưng cái váy ngắn thế này thì bảo ta mặc làm sao được!"
"Đơn giản."
Sở Minh như đã đoán trước, vỗ tay, lấy ra từ trong túi không gian một đôi tất chân trắng sữa kiểu dáng thuần khiết, đặt lên trên bộ sườn xám, cười nói:
"Nếu ngươi ngại váy ngắn dễ lộ, thì cứ mang đôi tất chân này che chân lại là được."
"?"
An Mộ Tình nheo mắt, nhìn chằm chằm đôi tất chân được bày ngay ngắn trước mặt.
Nàng cũng từng mặc loại quần áo bảo vệ chân này, cảm giác khi đó chỉ có một từ —— rất khó chịu.
Bởi vì nàng tu luyện công pháp và thần thông thuộc tính "Lửa", y phục đều được chế tác từ các loại vải quý hiếm thành pháp y, nên rất khó bị đốt cháy.
Nhưng loại quần áo mỏng manh như tất chân lại rất dễ bị đốt thành lỗ đen, ảnh hưởng đến việc di chuyển không nói, nhìn cũng không đẹp mắt, luôn có cảm giác luộm thuộm.
Vì vậy, từ đó về sau, An Mộ Tình không bao giờ mang tất chân nữa, luôn để chân trần.
Thế nhưng lúc này nhìn thấy bộ đồ này, trong lòng nàng bỗng dưng nảy sinh một tia rung động và phấn khích, trong mắt lóe lên tia sáng tò mò.
Cách này hình như cũng không tệ!
Đã váy ngắn thì dùng tất chân che chân lại là được, dù sao truyền linh lực cũng chỉ một lúc thôi.
Nhưng cái đai đeo này là gì?
An Mộ Tình cầm lấy chiếc đai ren ở mép tất chân, phát hiện nó được nối liền với một vòng vật gì đó giống như đai thắt eo, chợt nhìn Sở Minh với vẻ cảnh giác và nghi ngờ.
"Đây là cái gì?"
"Là thứ để buộc tất chân không cho nó bị tuột xuống chứ sao."
Sở Minh giống như một nhân viên bán hàng, vuốt ve hoa văn ren ở mép tất chân, giải thích:
"Bình thường để ngươi mang vào không bị khó chịu, phần này được làm rộng hơn so với những loại tất chân khác, nhưng lại dễ khiến tất bị tuột.
Để tránh chuyện này xảy ra, nên ở đây có bốn sợi đai đeo buộc vào eo, dùng để cố định tất chân."
"Còn có thể như vậy sao?"
An Mộ Tình tỏ ra kinh ngạc, giật lấy chiếc vớ trắng trong tay Sở Minh, đặt trước mặt quan sát kỹ lưỡng, miệng không ngừng tấm tắc khen lạ.
"Cách này quả thật không tệ, là ngươi nghĩ ra?"
"Ta rất am hiểu về tất chân."
Thấy Sở Minh vẻ mặt đầy tự tin, An Mộ Tình liếc xéo hắn bằng ánh mắt xem thường, nghiêm túc nói:
"Am hiểu về tất chân của con gái? Ngươi là biến thái sao?!"
"Ài! Ngươi nói đúng."
Sở Minh không hề che giấu, cười khẽ nói thẳng:
"Ta thích ngắm con gái mặc đồ kiểu này."
". . ."
Nghe giọng điệu thản nhiên của Sở Minh, An Mộ Tình sững sờ, không ngờ hắn lại thừa nhận một cách đường hoàng như vậy.
Hắn cứ thế thừa nhận mình là biến thái rồi?
Thật là...
Là Thánh nữ Sí Hỏa Tiên Tông, nàng từng gặp không ít kẻ âm phụng dương vi, mặt ngoài một đằng sau lưng một nẻo.
Những kẻ bề ngoài nho nhã lễ độ, thực tế ra tay còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai!
Hai mặt, miệng nam mô bụng bồ dao găm!
Vì vậy, với hành động thẳng thắn bộc lộ sở thích nhỏ của mình như Sở Minh, An Mộ Tình bắt đầu nảy sinh chút hảo cảm không tên, thậm chí sự chán ghét với tính biến thái của hắn cũng giảm đi hơn phân nửa.
Chẳng phải tốt hơn đám người giỏi nịnh hót kia sao?
Người ta thích là thích, chẳng hề giấu giếm.
"Phi! Vô sỉ!"
Dù trong lòng khen ngợi, nhưng ngoài mặt An Mộ Tình vẫn giả vờ ghét bỏ, khẽ phi một tiếng, gương mặt hơi ửng đỏ.
Thích ngắm con gái mặc đồ kiểu này?
Còn giả vờ, rõ ràng là thích ngắm ta mặc!
Chuyện thừa nhận mình biến thái thì thẳng thắn, vậy mà chuyện "thích ta" lại lấp lửng...
Tuổi tác có vẻ lớn hơn ta, vậy mà chuyện tình cảm lại ngây thơ thế.
An Mộ Tình mỉm cười đắc ý, rồi cầm vớ trắng và sườn xám vào trong chăn, chỉ tay ra cửa ra lệnh cho Sở Minh:
"Ra ngoài! Ta thay đồ."
"Ngươi thay thì thay, ta có nhìn đâu..."
Chưa dứt lời, Sở Minh đã thấy An Mộ Tình vung nắm đấm, bèn hậm hực xuống giường, rời khỏi phòng ngủ, tiện tay mang theo đống quần áo cũ vứt dưới đất.
"Bộ này ngươi không cần nữa chứ? Vậy ta vứt nhé?"
"Ừm."
Nghe tiếng đáp lại từ trong phòng, Sở Minh ra sân, vội tìm một nơi vắng vẻ, vẻ mặt hưng phấn mân mê chiếc váy áo rách rưới trong tay.
【 Có mô phỏng "Váy Tử Tiêu Nam Minh" không? 】 "Quả nhiên có thể mô phỏng."
Sở Minh vội vàng chọn "có".
【 Ngươi được dệt nên từ máu và nước mắt của Chu Tước, vừa sinh ra đã là pháp y lục giai cao quý, được vạn người chú mục. 】 【 Ngươi kiêu ngạo, cho dù được Chi Tử Câm tặng cho đệ tử An Mộ Tình, ngươi vẫn cho mình cao quý hơn các pháp khí khác. 】 【 Trong một lần An Mộ Tình mặc ngươi đi tìm tiên duyên, nàng lạc vào Thái Hư Huyễn Cảnh, ngươi lại không thể giúp nàng thoát ra. 】 【 Từ khoảnh khắc đó, ngươi bỗng nhận ra, mình chỉ là một "bình hoa" đẹp mã, ngoài phòng ngự được phần lớn pháp thuật thần thông thuộc tính "lửa", ngươi chẳng có tác dụng gì khác. 】 【 Ngươi cảm thấy vô cùng thất vọng, chỉ biết trơ mắt nhìn chủ nhân An Mộ Tình lạc lối trong Thái Hư Huyễn Cảnh. 】 【 Lúc này, Sở Minh xuất hiện, với tư cách là đệ tử Thiên Diễn Tông, hắn cũng đến tìm tiên duyên và lạc vào Thái Hư Huyễn Cảnh. 】 【 Hắn như một tia sáng le lói trước bình minh, soi rọi ngươi và An Mộ Tình đang chìm trong bóng tối.】 Chỉ bất quá, vì đắm chìm trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn đã nhận nhầm An Mộ Tình là chị gái của nàng, An Mộ Hi, một tay chia rẽ ngươi và chủ nhân. Ngươi đáp xuống đất, nhìn hai người ôm chặt nhau trên bệ đá, nghe tiếng ngâm nga bên tai không dứt, thở phào nhẹ nhõm, cảm khái sứ mệnh của mình đã hoàn thành, mô phỏng kết thúc. Lần mô phỏng này nhận được vật phẩm "Váy Tử Tiêu Nam Minh", độ thân mật với An Mộ Tình là 70, hiện có thể chọn các phần thưởng sau.
"70?"
Độ thân mật cao như vậy khiến Sở Minh kinh ngạc không thôi.
Cái váy này rách nát đến mức chẳng còn hình dạng, vậy mà vẫn có thể đạt 70 độ thân mật?
Chẳng lẽ là vì phẩm chất của nó quá cao?
"Dù sao thì đây cũng là pháp y lục giai, mà đồ mình có cao nhất cũng chỉ là linh kiếm Địch Áo tam giai."
Sau một hồi suy nghĩ, Sở Minh quyết định nhận tư chất và thiên phú của An Mộ Tình.
Dù sao tác dụng phụ của ngươi, trời sinh mị thể, ta đã có rồi, ngươi còn có thể giở trò gì mới nữa chứ!
Phần thưởng thứ hai là: "Hỏa Linh thần phách (xanh lá)" : Tăng tư chất luyện khí, độ thân hòa với linh lực thuộc tính "Lửa", độ cứng cáp của nhục thân. Nam Minh Ly Hỏa (cam): Chu Tước chi Viêm, sinh sôi bất diệt, Thánh di "Diệt tro" thiêu đốt vạn vật! "Chờ đã! Nam Minh Ly Hỏa?"
Sở Minh nhìn phần thưởng trong màn sáng, trong lòng vô cùng chấn kinh.
Độ thân mật 70 mà đã có thể nhận được vật phẩm màu cam rồi?
Hơn nữa lại còn là Nam Minh Ly Hỏa lấy từ yêu phách của Chu Tước, một trong tứ đại Thánh Thú?
"Hệ Thống Mô Phỏng này hơi bị mạnh đấy!"
Sở Minh không khỏi cảm thấy phấn khích thốt lên, trong lòng còn chưa hết đắc ý, thì bỗng cảm thấy tim đập chậm lại một nhịp, rồi mắt tối sầm, một luồng nóng bỏng lan ra khắp người!
"Ách!"
Sở Minh ôm ngực, khuôn mặt thống khổ co rúm dưới đất, ngọn lửa nóng bỏng lan khắp cơ thể như muốn thiêu đốt thần kinh, xương cốt và cả nhục thân của hắn, làn da dần chuyển sang đỏ sẫm, cả người như con tôm luộc, bị hơi nước nóng bao phủ.
Nóng quá!
Sao lại nóng thế này!
Sở Minh xé áo ở ngực, run rẩy đưa tay phải đỏ bừng định lấy Băng Tâm Linh Hoàn trong túi không gian bỏ vào miệng, thì cơn nóng rực như thủy triều bỗng biến mất, thay vào đó là cái lạnh thấu xương.
"Híz-khà-zzz ——!"
Sở Minh co rúm đồng tử, làn da nóng bỏng lúc trước giờ bị một lớp băng mỏng bao phủ, toàn thân run rẩy không ngừng, băng hỏa lưỡng trọng thiên va chạm cực hạn trong cơ thể khiến hắn thở ra một hơi nóng rồi lại hít vào một hơi lạnh, đau đớn ngã xuống đất, cuộn tròn người lại lăn lộn.
Cuối cùng, khi dần dần thích ứng với cảm giác lạnh nóng xen kẽ kỳ lạ trong cơ thể, Sở Minh nằm co quắp trên mặt đất nhìn những vì sao trên trời đêm, trong lòng dường như đã có một suy đoán.
Chết tiệt!
Chắc chắn là do "Hỏa Linh thần phách" và "Băng Linh thần phách" cùng tồn tại trong một cơ thể!
Tuy mình đã cân nhắc đến việc thể chất của An Mộ Tình có thể mang đến tác dụng phụ, nhưng không ngờ hai thần phách này lại sinh ra phản ứng hóa học kỳ lạ như vậy!
"Chẳng lẽ sau này mình phải chịu đựng cảm giác băng hỏa giao thế này mỗi ngày sao?"
Sở Minh vén áo lên, do trong cơ thể lúc nóng lúc lạnh, khiến ngực trái hắn liên tục tỏa ra sương trắng.
Lấy mấy viên Băng Tâm Linh Hoàn từ trong túi không gian ra nuốt vào bụng, ngồi xếp bằng vận chuyển Thiên Diễn Nội Kinh, cảm nhận được cảm giác lạnh nóng trong cơ thể dần dần biến mất, Sở Minh thở dài nhẹ nhõm.
Quả nhiên thu hoạch thiên phú và tư chất của người khác cần cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận a!
Lần này bởi vì "Băng Linh thần phách" là điều mục màu lam, "Hỏa Linh thần phách" là điều mục màu xanh lá, cả hai cùng tồn tại một thể coi như so sánh hài hòa.
Nhỡ lần sau là hai loại điều mục màu vàng sinh khắc đụng vào nhau, vậy mình chẳng phải là trực tiếp nứt ra sao?
Sở Minh vỗ vỗ bụi đất trên người đứng dậy, linh lực trong cơ thể vận chuyển, vừa định thử xem điều mục "Nam Minh Ly Hỏa" này sử dụng như thế nào thì thấy cửa gỗ phòng ngủ chính "kẹt kẹt" một tiếng mở ra một khe nhỏ, một khuôn mặt quỷ linh tinh quái bỗng nhiên ló ra nhìn quanh, phát hiện Sở Minh sau thì đỏ mặt lại rụt trở vào.
Đây là thay xong quần áo rồi?
Sở Minh thần sắc sững sờ, chợt vội vàng chạy về phòng ngủ chính. Khi nhìn thấy An Mộ Tình lấy tư thế con vịt ngồi trên giường, hai tay ôm ngực, mặt mũi ngượng ngùng liếc nhìn qua sau, hai con ngươi chỗ sâu của hắn không khỏi lóe lên vẻ khiếp sợ nồng đậm.
Thay sườn xám, mặc vớ trắng sau, An Mộ Tình thiếu đi chút xinh xắn ngang ngược thường ngày, nhiều thêm một tia ôn nhu thục nữ.
Nhất là mái tóc dài màu đỏ rực vốn rủ xuống eo thon nhỏ của nàng được nàng dùng trâm cài tóc búi thành viên thuốc trên đỉnh đầu, khí chất cả người tựa như tiểu gia bích ngọc từ vùng sông nước Giang Nam bước ra, nhu thuận đáng yêu.
Đương nhiên, nếu như kích thước sườn xám nhỏ hơn một chút thì tốt hơn rồi.
Bộ ngực vốn bị An Mộ Hi chống đầy đặn, mặc trên người An Mộ Tình lại xẹp lép!
Điều này khiến cho, thông qua chỗ mở hình trái tim của lồng ngực kia chỉ có thể nhìn thấy ngọc cơ trắng như tuyết bên trong, cùng một nửa phần trên của cái yếm.
Đừng nói sâu xa, ngay cả một chút gợn bóng cũng không nhìn thấy!
Ta nghĩ ngươi chẳng phải sinh sau tỷ ngươi hai năm sao, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy a!
Nếu như nói sư tôn nàng là quả dứa, Hi nhi là quả xoài thì ngươi chỉ có thể là quả cherry.
Sở Minh thở dài, trong mắt lộ ra vẻ thương hại nồng đậm, khiến An Mộ Tình nhíu mày, khí chất nhu thuận nháy mắt biến mất, nắm tay phải nghiêm nghị nói:
"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Lại nhìn, cẩn thận ta móc mắt ngươi ra!"
"Ta không nhìn thì làm sao giúp ngươi truyền thâu linh lực?"
Nghe lời uy hiếp kiều mỵ của An Mộ Tình, Sở Minh đã sớm không còn kinh ngạc, tùy tiện ngồi xếp bằng trước mặt nàng, sau khi dò xét nàng một phen, trong miệng không nhịn được tán thán:
"Không thể không thừa nhận, ngươi mặc bộ này rất xinh đẹp nha."
Mặc dù nói kích thước không được, thế nhưng độ hoàn mỹ của hình dáng lại xấp xỉ với tỷ tỷ ngươi đấy!
Lại thêm đôi vớ trắng như thế tô điểm, cho dù gầy như cây gậy trúc, bất quá vẫn là thể hiện ra được nét thon dài, khiến Sở Minh không khỏi gật gù thỏa mãn, khóe miệng mỉm cười nói:
"Không tệ, ta thích!"
"Cút! Ngươi thích thì liên quan gì đến ta?"
An Mộ Tình lập tức phản bác, sau đó dùng chăn che hai chân, mặt đỏ bừng ném gối vào mặt tuấn tú của Sở Minh, nổi giận nói:
"Còn nhìn! Ta mặc bộ này là để ngươi giúp ta truyền thâu linh lực, không phải để ngươi nhìn!"
"Dung mạo ngươi xinh đẹp như vậy, nhìn thì sao nào?"
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ngươi mặc vào cũng không khó coi, chỉ là kích thước hơi lớn thôi."
"Hừ!"
An Mộ Tình liếc mắt, gương mặt ửng hồng khẽ hừ một tiếng, rõ ràng được lời ngon tiếng ngọt của Sở Minh dỗ dành đến vui vẻ, ý niệm oán hận và phẫn nộ trong lòng biến mất bảy tám phần, sau đó cũng bắt đầu tò mò đánh giá dáng người mặc sườn xám của mình.
Thân hình này nhìn rất đẹp, vải vóc cũng thoải mái, chỉ là phần ngực và hai bên váy xẻ thế này, sao cứ có cảm giác hơi hở hang...
An Mộ Tình cụp mắt, bỗng như phát hiện ra điều gì, nắm chặt miếng vải hình trái tim che ngực, vẻ mặt nghi hoặc.
Vết bẩn này là gì?
Nàng khẽ ngửi, rồi nhíu mày nhìn về phía Sở Minh.
"Y phục này của ngươi, người khác từng mặc qua?"
"À, cái này, ặc... Đương nhiên rồi! Ta đâu phải biến thái, trong túi không gian lại vô duyên vô cớ để quần áo con gái?"
Sở Minh nhìn chằm chằm vào vết trắng trên ngực An Mộ Tình, thầm kêu không ổn, vội vàng đổi chủ đề, nghiêm mặt nói.
"Ta truyền linh lực cho ngươi trước đã, chờ ngươi dưỡng thương xong, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."
"Chuyện quan trọng?"
Ánh mắt An Mộ Tình lóe sáng, rõ ràng bị Sở Minh khơi gợi lòng hiếu kỳ, bĩu môi khinh thường.
"Ngươi cứ nói luôn đi, cần phải thần bí như vậy sao."
"Cần phải."
Sở Minh tỏ vẻ nghiêm trọng khác thường, khiến An Mộ Tình cũng thu lại vẻ lười biếng, im lặng một lát rồi gật đầu.
"Được."
Dứt lời, nàng vươn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, chiếc cổ cao thon thả như thiên nga lộ ra, ra hiệu Sở Minh cũng đưa tay ra, hai bàn tay áp sát vào nhau.
"Vậy ta truyền vào nhé?"
"Ừm."
Nhìn An Mộ Tình nhắm mắt đồng ý, Sở Minh thở nhẹ, vận chuyển Thiên Diễn Nội Kinh, ngưng tụ linh lực trong đan điền vào lòng bàn tay, chậm rãi truyền sang cho nàng.
"Híz-khà-zzz ——!"
Đột nhiên, An Mộ Tình run lên, mở đôi mắt đỏ như máu, tràn ngập vẻ nghi hoặc.
"Ngươi không phải linh lực Mộc thuộc tính sao? Tại sao lại có cả Băng thuộc tính?"
"Ta là song thuộc tính Băng Mộc."
"Song thuộc tính Băng Mộc sao..."
Lời Sở Minh khiến An Mộ Tình thất thần cụp mắt, dường như đang hồi tưởng lại chuyện cũ chôn giấu tận sâu trong ký ức, mãi đến khi bị giọng nói ôn nhu quan tâm hỏi mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
"Còn muốn tiếp tục không?"
"Tiếp tục đi, Băng thuộc tính trong linh lực của ngươi không rõ ràng lắm, ta có thể áp chế được, không vấn đề gì."
An Mộ Tình lại nhắm mắt, mượn linh lực của Sở Minh vận chuyển "Thiên Hỏa Phượng Viêm Quyết" để bồi bổ nội tạng bị tổn thương.
Nửa ngày sau, khi linh lực ôn hòa thuộc tính Mộc của Sở Minh kết hợp với linh lực trong đan điền của nàng tràn ngập khắp cơ thể, An Mộ Tình bỗng cảm thấy tim bị một luồng nóng không tên bao vây, gương mặt ửng đỏ, mồ hôi ướt đẫm trán, dù cắn chặt môi nhưng vẫn bật ra một tiếng thở dốc kiều mị.
"Ừm ~ "
Tiếng rên rỉ như muỗi vo ve ấy lại vang lên bên tai Sở Minh như sấm sét, khiến hắn dường như nghĩ ra điều gì, đồng tử co rút lại.
Xấu rồi!
Quên mất nàng ta có trời sinh mị thể!
--------------------------------------------------------- Nhân vật chính bảng (tính đến chương 123) Nhân vật chính bảng (tính đến chương 123) Ghi chú: Tài khoản chính của ta bị cấm ngôn, nên không thể bình luận, chỉ có thể viết ra từng chương một 【 Tên: Sở Minh 】 【 Tu vi: Trúc Cơ tầng hai (sơ kỳ, 1%)】 【 Công pháp: Thiên Diễn Nội Kinh (thất giai), Hợp Hoan Tâm Kinh (ngũ giai sơ kỳ 40%)】 【 Pháp thuật: Luyện Đan Thuật (ngũ giai), Mọc Ngưu Thuật, Sinh Tức Côn Pháp, Mộc Nhận Thuật 】 【 Pháp khí: Xương rồng (tự mang "Sinh Long Quyết" "Băng Thương Thuật" "Hóa Long Thất Biến - Băng Long Biến" ), Địch Áo linh kiếm (tam giai), Càn Khôn Đan Lô (chưa giám định)】 【 Linh căn: Thượng phẩm mộc linh căn 】 【 Vật phẩm: "Phạm Hồn - Mộc (vàng)" "Phạm Hồn - Băng (đỏ)" "U Lan Tâm (đỏ)" "Bách Yêu Sinh Tử Bộ (vàng)" "Hỏa Linh thần phách (xanh lá)" "Nam Minh Ly Hỏa (cam)" 】 【 Vật phẩm phụ thuộc: "Âm Dương Hỗn Độn Thể (vàng)" —— Đằng Ưng chi Thủ (xanh thẳm)】 【 Thuộc tính: Thần phách +5, thể chất +20, lực lượng +20, nhanh nhẹn +10, băng +10】 【 Thần tủy: Tài Thần thần tủy 】..
Bạn cần đăng nhập để bình luận