Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành
Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 111: Sư tỷ rộng lượng 6k đầu tháng cầu nguyệt phiếu! Cầu đặt mua! (length: 22242)
Không đợi Sở Minh kịp phản ứng, An Mộ Hi bất ngờ vươn cái cổ thiên nga trắng muốt, đôi môi mềm mại, kiều diễm áp sát vào, cảm giác trơn mượt lạnh lẽo khiến hắn không khỏi rùng mình.
Chờ chút!
Hi nhi, nàng không phải đang giận ta sao?
Sao lại đột nhiên hôn?
Sở Minh trăm mối không có cách giải, nhưng mùi hương thanh nhã vừa tắm rửa xong từ người con gái trong ngực phả ra, lại khơi gợi lên chút lửa nóng vừa bị An Mộ Tình kích thích lúc trước.
Hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại như liễu của An Mộ Hi, chuyển bị động thành chủ động, xoay người một cái, ghì nàng vào cánh cửa, đầu lưỡi quấn quýt, không ngừng thưởng thức vị ngọt như mứt từ đôi môi đỏ mọng kia.
Nhưng mà đúng lúc này, một màn sáng màu lam nhạt hiện ra trước mặt khiến Sở Minh hoàn hồn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
【 Có mô phỏng "Lưỡi" của An Mộ Hi không? 】 Sở Minh trợn mắt, đầu tiên là ngẩn người ra trước dòng phụ đề có phần nghịch thiên này.
Sao còn có thể mô phỏng lưỡi?
Cơ quan này của con người cũng có thể mô phỏng sao?
Không đúng, hình như mình đã từng mô phỏng cây xương rồng, hình như thật sự được mà!
Nhưng dù sao nó cũng là vật vô chủ sau khi Hắc Long chết, còn cái lưỡi này rõ ràng vẫn đang sống sờ sờ trong miệng người ta.
Mô phỏng cái này cũng quá đáng lắm rồi!
Hai tay Sở Minh vẫn mân mê đường cong gợi cảm trên hông An Mộ Hi, nhìn nàng nhắm mắt, say mê tận hưởng nụ hôn sâu của mình, chợt suy nghĩ một hồi rồi chọn mô phỏng.
【 Là cơ quan quan trọng để con người ăn và nói, nhưng vì chủ nhân An Mộ Hi tích cốc và tính cách lãnh đạm nên ngươi hầu như mất đi tác dụng. 】 【 Nhìn đồng bạn bên cạnh được chủ nhân trọng dụng, ngươi cảm thấy vô cùng buồn bã, cảm thấy mình chỉ là kẻ vô dụng sống qua ngày. 】 【 Không ít kẻ khác đã chế giễu, châm chọc ngươi, nhưng chỉ có "Miệng" cùng chung số phận luôn an ủi ngươi. 】 【 "Ít ra chúng ta phối hợp vẫn có thể giúp chủ nhân ăn đan dược." 】 【 "Miệng" mỉm cười, giọng nói tràn đầy hy vọng về tương lai, "Lưỡi muội, đừng nản chí, biết đâu một ngày nào đó chúng ta có thể giúp chủ nhân bận rộn hơn đấy!" 】 【 Vì lời "Miệng" nói mà ngươi tỉnh ngộ, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng, và nhận nàng làm chị nuôi. 】 【 Quả nhiên trời không phụ lòng người, An Mộ Hi khi tham gia khảo hạch nội tông đã gặp gỡ và yêu Sở Minh, một đệ tử luyện đan ngoại môn, còn ngươi và chị gái của ngươi cũng bắt đầu làm việc nhiều hơn mấy tuần trước. 】 【 Cảm nhận được nụ cười xinh đẹp và những lời nói ngày càng nhiều của chủ nhân, ngươi và chị gái của ngươi đều rất biết ơn Sở Minh, chàng thiếu niên thanh tú này đã cho các ngươi ý nghĩa thực sự của cuộc sống. 】 【 Nhưng vào một đêm nọ, ngươi bất ngờ nhận được tin báo khẩn cấp từ chị gái, nói rằng sẽ có khách đến giao lưu học thuật với các ngươi. 】 【 Ngươi cảm thấy rất ngạc nhiên, vì ngoài đan dược ra, ngươi rất ít khi gặp người lạ, chứ đừng nói là gặp mặt họ. 】 【 Thế nhưng, khi nhìn thấy người bạn đến từ Sở Minh, có hình dáng giống mình, ngươi liền vui mừng khôn xiết, hào hứng ôm chầm lấy nó. 】 【 Từ đó về sau, dù sáng sớm hay chiều tối, chỉ cần Sở Minh ở bên cạnh chủ nhân, ngươi sẽ luôn được chị gái mời tham gia hội giao lưu học thuật. 】 【 Thời gian trôi qua, một đêm nọ, chị gái của ngươi đột nhiên báo tin khẩn cấp, nói rằng lần gặp mặt này không phải là những người trước đó, mà là một vị khách quý đặc biệt.
Ngươi cảm thấy tức kinh dị, lại có chút hiếu kỳ, nhưng khi nhìn thấy vị khách mà chị gái dẫn vào sau đó, ngươi bỗng nhiên mới ý thức được "Sức nặng" của từ này quả nhiên không sai! Mà chị gái của ngươi lại khẩn trương đến toàn thân cứng đờ, sau khi buổi giao lưu bắt đầu không lâu thì bảo ngươi mời vị khách ra ngoài. Mô phỏng kết thúc, bởi vì "Lưỡi" là vật riêng của An Mộ Hi, cho nên chỉ có một phần thưởng (vật phẩm thu được) có thể lựa chọn. Hiện tại có thể thêm vào mục: "Linh hoạt (trắng)": Tăng thêm tính linh hoạt và tốc độ. "..."
Nhìn quá trình mô phỏng cùng với vật phẩm có thể thêm vào, Sở Minh nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể hơi méo mặt để bày tỏ sự kính phục. Cái này không thể gọi là nghịch thiên! Phải gọi là Thuận Thiên mới đúng, còn hơn cả nghịch thiên!
"Ưm——!"
Đối mặt với sự dịu dàng nhỏ nhẹ của Sở Minh, An Mộ Hi, người đã khơi mào cho trận kiều diễm này sáng sớm, rõ ràng có chút u oán và hờn dỗi. Cơ thể mềm mại cùng đôi môi anh đào chủ động đón chào, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt càng thêm đỏ hồng, trong đôi mắt vốn trong sáng lấp lánh ánh hồng mờ ảo.
"Ừm..."
Nhưng mà, điều khiến nàng kinh ngạc là, bàn tay lớn ấm áp của Sở Minh lúc này đáng lẽ phải bắt đầu làm loạn, trêu chọc làn da trắng nõn nà của nàng. Thế nhưng lúc này, hai tay hắn lại rất ngoan ngoãn ôm lấy vai nàng, mạnh mẽ tách ra đôi môi đang quấn quýt si mê.
"Hi nhi, đừng hôn nữa, em uống canh trước đã."
"?"
An Mộ Hi liếm đôi môi mềm mại hơi sưng, chưa thỏa mãn mà chép miệng, vội vàng giữ chặt vạt áo Sở Minh, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân, dường như có thể hút hồn người ta.
"Phu quân, tiếp tục đi~"
"Uống canh trước đã."
Thật khó tưởng tượng, Sở Minh đã phải chịu đựng bao nhiêu dày vò mới có thể cưỡng lại ánh mắt quyến rũ của An Mộ Hi, cùng với giọng nũng nịu của nàng. Tối qua mình lẽ ra phải biết mới đúng, Hi nhi bề ngoài tuy lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng thực chất lại rất nũng nịu. Tuy nhiên, vì thân thể nàng chưa hồi phục, Sở Minh cuối cùng cũng nhịn xuống, múc cho nàng một bát đầy canh gà linh loãng.
"Thử xem? Tối qua em mệt mỏi cả đêm, uống chút canh gà bồi bổ đi."
An Mộ Hi ban đầu còn đang nghi ngờ tại sao Sở Minh sáng nay lại thành thật như vậy, thậm chí bắt đầu nghi ngờ hắn vừa rồi có phải bế mình ra ngoài vụng trộm không. Nhưng khi nghe được lời quan tâm dịu dàng của hắn, An Mộ Hi mới chợt hiểu ra, lửa nóng trong lòng lập tức được thay thế bằng vị ngọt ngào đậm đà. Thì ra hắn đang lo lắng cho cơ thể mình, thảo nào... An Mộ Hi hơi nhướng mày, nở nụ cười tươi tắn, ngoan ngoãn ngồi đối diện Sở Minh, hai tay nâng bát sứ, khẽ nhấp một ngụm canh.
Nước canh vừa vào bụng, nàng cảm thấy một dòng nước ấm lan tỏa khắp người, lỗ chân lông toàn thân mở ra, mệt mỏi tích tụ trong cơ thể tan biến hết.
"Canh này vậy mà có thể hồi phục thể lực?!"
An Mộ Hi mở to mắt, nhìn Sở Minh với vẻ kinh ngạc.
"Chàng lấy ở đâu ra vậy?"
"Ta nói ta tự nấu em có tin không?"
Sở Minh cười đắc ý.
"Ta mượn bếp của một nhà trọ, hầm gà Ngọc Linh cùng thanh linh thảo để nấu canh này, xem ra hiệu quả cũng không tệ."
"Đâu chỉ là không tệ, ta cảm thấy cơ thể như sống lại vậy!"
An Mộ Hi nói với vẻ hưng phấn, vừa mặt thỏa mãn hưởng thụ Sở Minh nấu cháo loãng cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp mãi không tan.
Hắc hắc, phu quân hắn sáng sớm đã nấu cháo thơm ngon như thế cho ta uống, thật hạnh phúc!
Sở Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười ngọt ngào của An Mộ Hi, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Hình như Hi nhi nàng không nhận ra lưỡi mình đã trở nên linh hoạt hơn… Chẳng lẽ hiệu quả của điều mục là thay đổi một cách vô thức?
Nhưng mà trước không nói đến chuyện này, còn có một vấn đề quan trọng hơn chưa được giải quyết, đó chính là bản thân mình vẫn chưa rõ điều kiện để kích hoạt mô phỏng nội tạng người khác.
Tại sao trước kia khi hôn Hi nhi nàng lại không kích hoạt được nhắc nhở mô phỏng?
Chẳng lẽ là vì tối hôm qua chúng ta đã làm chuyện đó?
Đột nhiên, mắt Sở Minh sáng lên, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ.
Thì ra là vậy!
Chính vì đã làm chuyện đó nên khi hôn Hi nhi ta mới có thể mô phỏng nội tạng của nàng.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, điều kiện tiên quyết để mô phỏng là gì?
Hôn?
Hay là ta dùng môi chạm vào?
Đầu óc Sở Minh nhanh chóng suy nghĩ, nhất thời vậy mà không để ý đến An Mộ Hi đã uống hết cháo loãng trong hũ, đang hai tay chống cằm, nhìn hắn đầy yêu thương.
Phu quân hắn đã vì ta nhịn nhiều như vậy, còn phải chịu đựng liệt hỏa trong lòng do mị thể trời sinh mang lại mà không dám bắt nạt ta.
Mình cũng phải làm gì đó cho hắn!
Nhưng chuyện đó thì nhất định phải cự tuyệt, nếu làm nữa mình e là sẽ chết mất.
Nhưng nếu chuyện đó không được, chuyện khác thì chắc có thể…
Trong đôi mắt tràn đầy hâm mộ và yêu thương của An Mộ Hi bỗng dưng dâng dâng một tầng hơi nước trong suốt, khóe miệng nhếch lên nụ cười Tiểu Ác Ma ranh mãnh, rồi chậm rãi đứng dậy, thành thật đi đến bên cạnh Sở Minh ngồi lên đùi hắn, đưa hai tay trắng nõn như đóa sen ôm lấy cổ hắn, nhìn sâu vào đôi mắt có chút ngạc nhiên của hắn, nói bằng giọng điệu yêu kiều:
"Phu quân ~ uống hết một bình cháo loãng mà vẫn chưa no bụng đâu ~ phu quân, trong người chàng còn đồ ăn khác không?"
"Đồ ăn? Không còn."
Sở Minh vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nhất thời chưa kịp phản ứng lại lời nói bóng gió của An Mộ Hi, khiến nàng hờn hận liếc xéo hắn một cái, rồi khẽ liếm đôi môi đỏ mọng mềm mại, ánh mắt quyến rũ câu hồn người.
"Nếu phu quân không có, vậy Hi nhi đành phải tự mình tìm kiếm thôi."
Vừa dứt lời, nàng liền như rắn nước linh hoạt chui xuống gầm bàn…
"Híz-khà-zzz ——!"
Sở Minh không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng lập tức phủ định suy đoán trước đó của mình.
Điều mục tăng thêm do mô phỏng nội tạng người khác này tuyệt đối không phải thay đổi một cách vô thức mà là phát huy tác dụng ngay lập tức!
Nếu không thì Hi nhi nàng không thể nào tiến bộ thần tốc như vậy!
Đúng là muốn mạng mà!
"Cảm ơn phu quân ~"
Nửa ngày sau, An Mộ Hi đáng yêu ợ một tiếng, vẫn chưa thỏa mãn mà mấp máy đôi môi đỏ mọng.
Sở Minh thở nhẹ một hơi, chỉnh trang lại quần áo rồi đỡ nàng ngồi dậy trên đùi mình, ôm lấy eo thon của nàng, siết chặt thân thể mềm mại trong lòng, thân mật tựa sát vào nhau, trêu đùa:
"Hi nhi, ta phát hiện nàng từ tối hôm qua đến giờ đã thay đổi rất nhiều."
"Trước kia nàng đâu có chủ động như vậy, toàn ngượng ngùng cự tuyệt ta một hồi rồi mới miễn cưỡng đồng ý, mà hôm nay sao lại giống yêu tinh câu hồn người thế này?"
"Hừ, còn không phải đều tại chàng!"
An Mộ Hi hừ nhẹ một tiếng, mặt đỏ ửng, đánh nhẹ vào ngực Sở Minh một cái rồi cuộn tròn trong vòng tay hắn, nhỏ giọng nói lí nhí:
"Chẳng phải là muốn báo đáp chàng sao, dù sao chàng cũng đã nhịn vì ta nhiều như vậy."
"Coi như vợ, hầu hạ chồng chẳng phải là điều nên làm sao?"
An Mộ Hi ngẩng đầu, hai tay mềm mại ôm lấy cổ Sở Minh, dịu dàng đáng yêu nói.
"Hay là nói phu quân chán ghét hành động bất cẩn của ta?"
"Ta làm sao lại chán ghét!"
Sở Minh lớn tiếng phản bác, chợt cúi đầu nhìn chiếc cổ thiên nga trắng muốt của An Mộ Hi không khỏi hoa mắt.
Sáng nay nàng vẫn mặc bộ váy dài trắng thuần khiết thường ngày, có lẽ là để tránh cho Sở Minh ghen, nên các chỗ đều che chắn rất kỹ càng.
Thế nhưng sau một hồi đùa giỡn, quần áo nàng lúc nào đã xộc xệch, nhìn từ trên xuống, có thể thấy rõ ràng chiếc yếm hoa sen xanh biếc.
Thấy cảnh này, Sở Minh đương nhiên muốn ngắm nghía cho kỹ, bèn cúi người xuống ngậm chặt đôi môi anh đào hé mở của An Mộ Hi, thăm dò tìm tòi một phen, khiến nàng thở hổn hển vô thức rên rỉ kiều mị.
"Hi nhi, ta kể cho nàng nghe một chuyện tốt nhé?"
Sở Minh hôn dọc theo chiếc cổ thiên nga trắng muốt của An Mộ Hi chậm rãi xuống dưới, khiến đôi mắt mê ly của nàng lại lần nữa long lanh như nước, ý thức mơ hồ mà thì thầm.
"Chuyện... chuyện tốt gì?"
"Chính là ta đã gặp muội muội của nàng, An Mộ Tình."
Trong nháy mắt, Sở Minh cảm nhận rõ ràng làn da ngọc ngà nơi bờ môi mình đang run rẩy, ngẩng đầu lên, phát hiện hai tay trắng nõn đang ôm đầu mình của An Mộ Hi bỗng nhiên cứng đờ, cả người như rơi vào trạng thái ngây dại, trong đôi mắt sáng long lanh tràn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin được, ẩn ẩn còn có một tia mong đợi tích tụ đã lâu.
"Ngươi gặp An Mộ Tình rồi? Không thể nào!"
"Tại sao không thể?"
Sở Minh mỉm cười, sau đó kể lại những việc mình đã làm trong lúc nàng ngủ, bao gồm cả việc Nhạc Thiên Hành xuất hiện và Độ Hồn Cửu Mê đã gây ra hỗn loạn ở Hoa Thành như thế nào.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tin tức về An Mộ Tình, nhưng Sở Minh chột dạ giấu nhẹm chuyện mình đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng.
Thế nhưng An Mộ Hi hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt hơi lúng túng của hắn, cả người chìm đắm trong cơn mơ màng sau khi biết tin tức về muội muội.
Hân hoan, lo lắng, không thể tin... đủ loại cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng An Mộ Hi, khiến nàng hết lần này đến lần khác lẩm bẩm.
"An Mộ Tình thật sự còn sống, muội muội của ta chưa chết..."
"Hi nhi, đúng như nàng suy đoán, muội muội của nàng, An Mộ Tình đã gia nhập Sí Hỏa Tiên Tông, hơn nữa còn trở thành thánh nữ của bọn họ."
Sở Minh nhìn chăm chú gương mặt ngây thơ của An Mộ Hi, ôn nhu nói.
"Nhưng ta không chắc nàng ấy còn nhớ đến tình chị em với nàng hay không, nên chưa nói chuyện của chúng ta cho nàng ấy biết."
"Như vậy rất tốt."
An Mộ Hi thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười chua xót, khẽ nói với hàng mi hơi cụp xuống.
"Đừng thấy ta nhớ nàng ấy như vậy, thực ra quan hệ giữa tỷ muội chúng ta không tốt lắm."
"Có lẽ điều này cũng liên quan đến tính cách của ta và nàng ấy."
"Ta thuộc kiểu người không giỏi thể hiện tình cảm trong lòng, nên suốt mười mấy năm thân thiết bên nhau, chưa từng bày tỏ tình yêu của người chị dành cho em gái."
"Còn nàng ấy lại là đứa trẻ tùy hứng, nóng nảy lại bướng bỉnh, thường xuyên gây chuyện, nhưng mẫu hậu và phụ hoàng lại rất chiều chuộng nàng ấy."
"Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể tỏ ra nghiêm khắc trước mặt nàng ấy để dạy dỗ, nên chúng ta gần như ba ngày cãi vã nhỏ, năm ngày cãi vã lớn, thậm chí có lúc nàng ấy còn cố tình giành đồ ta thích để chọc tức ta!"
Nhìn khóe miệng An Mộ Hi dẩu lên có thể treo chai dầu, Sở Minh vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Thật ra, ngươi làm rất đúng, một mực chiều chuộng cũng không phải là hình thức thể hiện tình yêu duy nhất.
Ngươi dạy dỗ nàng kỳ thực cũng là một cách yêu thương nàng, chỉ là lúc ấy nàng còn nhỏ không hiểu mà thôi.
Mặc dù ta nghe ngươi nói, giữa tỷ muội các ngươi khả năng tồn tại một chút hiểu lầm, nhưng ta tin tưởng, hiểu lầm này sẽ được giải quyết dễ dàng sau khi các ngươi gặp lại sau khoảng thời gian dài xa cách.
"Thật sao?!"
Nghe Sở Minh an ủi bằng giọng nói nhẹ nhàng, trong lòng An Mộ Hi vô cùng vui vẻ, nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu lại thở dài sầu lo.
"Kỳ thực ngươi không hiểu rõ tính cách của nàng, nói không chừng cuộc gặp gỡ giữa tỷ muội chúng ta không tốt đẹp như ngươi tưởng tượng đâu."
"Sẽ không đâu, các ngươi đã lâu không gặp mà!"
Sở Minh tự tin nói chắc nịch.
"Máu mủ tình thâm, ta tin tưởng với tính cách của muội muội ngươi, nếu gặp lại, nàng khẳng định bề ngoài sẽ giả vờ lạnh nhạt như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã sớm vui như hoa nở."
"Ồ?"
An Mộ Hi nhíu mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Ngươi hiểu rõ muội muội của ta như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi và nàng đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian ở núi Hoa sao?"
"A?"
Sở Minh trong lòng hoảng hốt, vội vàng giả vờ kinh ngạc.
"Ta có thể xảy ra chuyện gì với nàng? Không phải chỉ là cứu nàng một mạng, tiện thể giúp nàng phá Độ Hồn Cửu Mê sao? Còn có thể có chuyện gì nữa..."
"A~"
An Mộ Hi kéo dài giọng đầy ẩn ý, nhìn Sở Minh né tránh ánh mắt, trong lòng lập tức linh hoạt hẳn lên, ánh mắt long lanh, ngẩng đầu ghé vào tai hắn thỏ thẻ:
"Phu quân, chàng có nghĩ đến việc tìm cho ta một người chị em không?"
"A?!"
Vì còn chìm trong sự chột dạ và xấu hổ vì nói dối, Sở Minh gần như không suy nghĩ liền buột miệng:
"Hi nhi, ta đã có ngươi rồi, sao có thể đi tìm muội muội của ngươi chứ! Ta, Sở Minh, không thể làm ra loại chuyện vô sỉ này!"
"Không phải muội muội của ta."
An Mộ Hi tức giận trừng mắt nhìn Sở Minh, rồi khuôn mặt ửng đỏ, hơi ngượng ngùng nói nhỏ:
"Ta muốn nói là, ngoài ta ra, chàng không có nữ hài tử nào khác chàng thích sao?"
"?"
Sở Minh ban đầu sững sờ, sau đó vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:
"Hi nhi, ý của nàng là muốn ta tìm thêm một người nữa?"
"Ừm."
An Mộ Hi e thẹn cúi đầu, vừa định nói gì thì bị giọng oán trách kiên quyết của Sở Minh cắt ngang.
"Hi nhi, ta một lòng một dạ với nàng! Trời đất chứng giám! Sao nàng có thể dùng những lời này để thử ta chứ? Ta quá đau lòng!"
"Hừ."
An Mộ Hi hừ nhẹ, bĩu môi nhìn Sở Minh đầy u oán.
"Vậy chàng nói phu nhân Từ gia là chuyện gì?"
"Nàng ta? Chỉ là đùa vui mà thôi."
Sở Minh bất đắc dĩ cười nói.
"Hi nhi, trước đây ta đã giải thích với nàng rồi, ta và Từ Uyển Thục chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nàng ta nhìn trúng vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái và thân phận chấp sự Thánh Đan Điện của ta, còn ta cần tài sản của nàng ta để luyện đan, chỉ vậy thôi, ta và nàng ta thật sự không có..."
"Ta không nghe ta không nghe!"
An Mộ Hi hai tay bịt tai lắc đầu một cách đáng yêu, đợi đến khi Sở Minh không nói được gì mới nhẹ nhàng nép vào lòng hắn, mặt đỏ bừng.
"Ta biết tâm ý của chàng, cho nên dù chàng thu nhận nàng ta ta cũng không để ý đâu."
"Hi nhi, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?"
Sở Minh không khỏi im lặng, ôm ngực, giả vờ ủy khuất.
"Chẳng lẽ nàng không thích ta sao?"
"Yêu! Ta đương nhiên yêu chàng!"
An Mộ Hi vội vàng ôm chặt eo Sở Minh, sau một hồi giải thích vội vàng liền đỏ mặt, ngập ngừng nói:
"Mặc dù ta yêu chàng, nhưng ta không chịu nổi tình yêu của chàng..."
"Hả?"
Thấy Sở Minh vẻ mặt hoang mang, An Mộ Hi đặt bàn tay nhỏ trắng nõn lên bụng, nhẹ nhàng xoa ấn, rồi lại vùi khuôn mặt nóng bừng vào ngực hắn, nhỏ nhẹ nói.
"Ta một mình không được. . ."
". . ."
Nguyên lai là vậy sao?!
Sở Minh mắt tròn xoe, lập tức như hiểu ra điều gì, miệng há thành hình chữ O. Trong lòng kinh ngạc, lại tràn ngập một tia đắc ý và hưng phấn của phái nam.
Ra là vì thế nên Hi nhi, người trước đây vẫn ghen tuông vì mình lăng nhăng, hôm nay lại chủ động đề cập chuyện này, thậm chí còn muốn ta giúp nàng tìm chị em gái.
Không ngờ lại là vì lý do này?!
Quả nhiên chuyện tối qua khiến nàng sợ hãi. . .
Sở Minh nắm lấy cằm An Mộ Hi nâng lên, nhìn khuôn mặt xinh xắn e lệ, hai má ửng hồng, không nhịn được lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại kia, sau một hồi mơn trớn, khóe miệng nhếch lên nụ cười tinh quái.
"Hi nhi, chẳng lẽ ngươi không muốn độc chiếm ta sao?"
"Ta sợ nếu độc chiếm chàng, sẽ khó chuyên tâm tu luyện."
An Mộ Hi uất ức chu môi, tay phải vẽ vòng vòng trên ngực Sở Minh, oán trách nói.
"Chàng không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ giỏi dùng mấy trò khó xử để bắt nạt ta."
"Bởi vì rất thích ngươi, cho nên mới bắt nạt ngươi."
Sở Minh vuốt mái tóc ngang trán của An Mộ Hi, hôn nhẹ lên vầng trán bóng loáng của nàng, nụ cười không những không mất đi, ngược lại càng đậm hơn.
"Vậy được, ta đổi cách bắt nạt khác nhé!"
"?"
Chưa kịp để An Mộ Hi phản ứng câu nói này nghĩa là gì, Sở Minh đã bế nàng lên theo kiểu công chúa, bước đến bên giường nhẹ nhàng đặt xuống, cười tà liếm môi.
"Hi nhi, phu quân đến hầu hạ ngươi đây."
Chờ chút!
Hi nhi, nàng không phải đang giận ta sao?
Sao lại đột nhiên hôn?
Sở Minh trăm mối không có cách giải, nhưng mùi hương thanh nhã vừa tắm rửa xong từ người con gái trong ngực phả ra, lại khơi gợi lên chút lửa nóng vừa bị An Mộ Tình kích thích lúc trước.
Hai tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại như liễu của An Mộ Hi, chuyển bị động thành chủ động, xoay người một cái, ghì nàng vào cánh cửa, đầu lưỡi quấn quýt, không ngừng thưởng thức vị ngọt như mứt từ đôi môi đỏ mọng kia.
Nhưng mà đúng lúc này, một màn sáng màu lam nhạt hiện ra trước mặt khiến Sở Minh hoàn hồn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
【 Có mô phỏng "Lưỡi" của An Mộ Hi không? 】 Sở Minh trợn mắt, đầu tiên là ngẩn người ra trước dòng phụ đề có phần nghịch thiên này.
Sao còn có thể mô phỏng lưỡi?
Cơ quan này của con người cũng có thể mô phỏng sao?
Không đúng, hình như mình đã từng mô phỏng cây xương rồng, hình như thật sự được mà!
Nhưng dù sao nó cũng là vật vô chủ sau khi Hắc Long chết, còn cái lưỡi này rõ ràng vẫn đang sống sờ sờ trong miệng người ta.
Mô phỏng cái này cũng quá đáng lắm rồi!
Hai tay Sở Minh vẫn mân mê đường cong gợi cảm trên hông An Mộ Hi, nhìn nàng nhắm mắt, say mê tận hưởng nụ hôn sâu của mình, chợt suy nghĩ một hồi rồi chọn mô phỏng.
【 Là cơ quan quan trọng để con người ăn và nói, nhưng vì chủ nhân An Mộ Hi tích cốc và tính cách lãnh đạm nên ngươi hầu như mất đi tác dụng. 】 【 Nhìn đồng bạn bên cạnh được chủ nhân trọng dụng, ngươi cảm thấy vô cùng buồn bã, cảm thấy mình chỉ là kẻ vô dụng sống qua ngày. 】 【 Không ít kẻ khác đã chế giễu, châm chọc ngươi, nhưng chỉ có "Miệng" cùng chung số phận luôn an ủi ngươi. 】 【 "Ít ra chúng ta phối hợp vẫn có thể giúp chủ nhân ăn đan dược." 】 【 "Miệng" mỉm cười, giọng nói tràn đầy hy vọng về tương lai, "Lưỡi muội, đừng nản chí, biết đâu một ngày nào đó chúng ta có thể giúp chủ nhân bận rộn hơn đấy!" 】 【 Vì lời "Miệng" nói mà ngươi tỉnh ngộ, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng, và nhận nàng làm chị nuôi. 】 【 Quả nhiên trời không phụ lòng người, An Mộ Hi khi tham gia khảo hạch nội tông đã gặp gỡ và yêu Sở Minh, một đệ tử luyện đan ngoại môn, còn ngươi và chị gái của ngươi cũng bắt đầu làm việc nhiều hơn mấy tuần trước. 】 【 Cảm nhận được nụ cười xinh đẹp và những lời nói ngày càng nhiều của chủ nhân, ngươi và chị gái của ngươi đều rất biết ơn Sở Minh, chàng thiếu niên thanh tú này đã cho các ngươi ý nghĩa thực sự của cuộc sống. 】 【 Nhưng vào một đêm nọ, ngươi bất ngờ nhận được tin báo khẩn cấp từ chị gái, nói rằng sẽ có khách đến giao lưu học thuật với các ngươi. 】 【 Ngươi cảm thấy rất ngạc nhiên, vì ngoài đan dược ra, ngươi rất ít khi gặp người lạ, chứ đừng nói là gặp mặt họ. 】 【 Thế nhưng, khi nhìn thấy người bạn đến từ Sở Minh, có hình dáng giống mình, ngươi liền vui mừng khôn xiết, hào hứng ôm chầm lấy nó. 】 【 Từ đó về sau, dù sáng sớm hay chiều tối, chỉ cần Sở Minh ở bên cạnh chủ nhân, ngươi sẽ luôn được chị gái mời tham gia hội giao lưu học thuật. 】 【 Thời gian trôi qua, một đêm nọ, chị gái của ngươi đột nhiên báo tin khẩn cấp, nói rằng lần gặp mặt này không phải là những người trước đó, mà là một vị khách quý đặc biệt.
Ngươi cảm thấy tức kinh dị, lại có chút hiếu kỳ, nhưng khi nhìn thấy vị khách mà chị gái dẫn vào sau đó, ngươi bỗng nhiên mới ý thức được "Sức nặng" của từ này quả nhiên không sai! Mà chị gái của ngươi lại khẩn trương đến toàn thân cứng đờ, sau khi buổi giao lưu bắt đầu không lâu thì bảo ngươi mời vị khách ra ngoài. Mô phỏng kết thúc, bởi vì "Lưỡi" là vật riêng của An Mộ Hi, cho nên chỉ có một phần thưởng (vật phẩm thu được) có thể lựa chọn. Hiện tại có thể thêm vào mục: "Linh hoạt (trắng)": Tăng thêm tính linh hoạt và tốc độ. "..."
Nhìn quá trình mô phỏng cùng với vật phẩm có thể thêm vào, Sở Minh nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể hơi méo mặt để bày tỏ sự kính phục. Cái này không thể gọi là nghịch thiên! Phải gọi là Thuận Thiên mới đúng, còn hơn cả nghịch thiên!
"Ưm——!"
Đối mặt với sự dịu dàng nhỏ nhẹ của Sở Minh, An Mộ Hi, người đã khơi mào cho trận kiều diễm này sáng sớm, rõ ràng có chút u oán và hờn dỗi. Cơ thể mềm mại cùng đôi môi anh đào chủ động đón chào, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt càng thêm đỏ hồng, trong đôi mắt vốn trong sáng lấp lánh ánh hồng mờ ảo.
"Ừm..."
Nhưng mà, điều khiến nàng kinh ngạc là, bàn tay lớn ấm áp của Sở Minh lúc này đáng lẽ phải bắt đầu làm loạn, trêu chọc làn da trắng nõn nà của nàng. Thế nhưng lúc này, hai tay hắn lại rất ngoan ngoãn ôm lấy vai nàng, mạnh mẽ tách ra đôi môi đang quấn quýt si mê.
"Hi nhi, đừng hôn nữa, em uống canh trước đã."
"?"
An Mộ Hi liếm đôi môi mềm mại hơi sưng, chưa thỏa mãn mà chép miệng, vội vàng giữ chặt vạt áo Sở Minh, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân, dường như có thể hút hồn người ta.
"Phu quân, tiếp tục đi~"
"Uống canh trước đã."
Thật khó tưởng tượng, Sở Minh đã phải chịu đựng bao nhiêu dày vò mới có thể cưỡng lại ánh mắt quyến rũ của An Mộ Hi, cùng với giọng nũng nịu của nàng. Tối qua mình lẽ ra phải biết mới đúng, Hi nhi bề ngoài tuy lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng thực chất lại rất nũng nịu. Tuy nhiên, vì thân thể nàng chưa hồi phục, Sở Minh cuối cùng cũng nhịn xuống, múc cho nàng một bát đầy canh gà linh loãng.
"Thử xem? Tối qua em mệt mỏi cả đêm, uống chút canh gà bồi bổ đi."
An Mộ Hi ban đầu còn đang nghi ngờ tại sao Sở Minh sáng nay lại thành thật như vậy, thậm chí bắt đầu nghi ngờ hắn vừa rồi có phải bế mình ra ngoài vụng trộm không. Nhưng khi nghe được lời quan tâm dịu dàng của hắn, An Mộ Hi mới chợt hiểu ra, lửa nóng trong lòng lập tức được thay thế bằng vị ngọt ngào đậm đà. Thì ra hắn đang lo lắng cho cơ thể mình, thảo nào... An Mộ Hi hơi nhướng mày, nở nụ cười tươi tắn, ngoan ngoãn ngồi đối diện Sở Minh, hai tay nâng bát sứ, khẽ nhấp một ngụm canh.
Nước canh vừa vào bụng, nàng cảm thấy một dòng nước ấm lan tỏa khắp người, lỗ chân lông toàn thân mở ra, mệt mỏi tích tụ trong cơ thể tan biến hết.
"Canh này vậy mà có thể hồi phục thể lực?!"
An Mộ Hi mở to mắt, nhìn Sở Minh với vẻ kinh ngạc.
"Chàng lấy ở đâu ra vậy?"
"Ta nói ta tự nấu em có tin không?"
Sở Minh cười đắc ý.
"Ta mượn bếp của một nhà trọ, hầm gà Ngọc Linh cùng thanh linh thảo để nấu canh này, xem ra hiệu quả cũng không tệ."
"Đâu chỉ là không tệ, ta cảm thấy cơ thể như sống lại vậy!"
An Mộ Hi nói với vẻ hưng phấn, vừa mặt thỏa mãn hưởng thụ Sở Minh nấu cháo loãng cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp mãi không tan.
Hắc hắc, phu quân hắn sáng sớm đã nấu cháo thơm ngon như thế cho ta uống, thật hạnh phúc!
Sở Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười ngọt ngào của An Mộ Hi, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Hình như Hi nhi nàng không nhận ra lưỡi mình đã trở nên linh hoạt hơn… Chẳng lẽ hiệu quả của điều mục là thay đổi một cách vô thức?
Nhưng mà trước không nói đến chuyện này, còn có một vấn đề quan trọng hơn chưa được giải quyết, đó chính là bản thân mình vẫn chưa rõ điều kiện để kích hoạt mô phỏng nội tạng người khác.
Tại sao trước kia khi hôn Hi nhi nàng lại không kích hoạt được nhắc nhở mô phỏng?
Chẳng lẽ là vì tối hôm qua chúng ta đã làm chuyện đó?
Đột nhiên, mắt Sở Minh sáng lên, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ.
Thì ra là vậy!
Chính vì đã làm chuyện đó nên khi hôn Hi nhi ta mới có thể mô phỏng nội tạng của nàng.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, điều kiện tiên quyết để mô phỏng là gì?
Hôn?
Hay là ta dùng môi chạm vào?
Đầu óc Sở Minh nhanh chóng suy nghĩ, nhất thời vậy mà không để ý đến An Mộ Hi đã uống hết cháo loãng trong hũ, đang hai tay chống cằm, nhìn hắn đầy yêu thương.
Phu quân hắn đã vì ta nhịn nhiều như vậy, còn phải chịu đựng liệt hỏa trong lòng do mị thể trời sinh mang lại mà không dám bắt nạt ta.
Mình cũng phải làm gì đó cho hắn!
Nhưng chuyện đó thì nhất định phải cự tuyệt, nếu làm nữa mình e là sẽ chết mất.
Nhưng nếu chuyện đó không được, chuyện khác thì chắc có thể…
Trong đôi mắt tràn đầy hâm mộ và yêu thương của An Mộ Hi bỗng dưng dâng dâng một tầng hơi nước trong suốt, khóe miệng nhếch lên nụ cười Tiểu Ác Ma ranh mãnh, rồi chậm rãi đứng dậy, thành thật đi đến bên cạnh Sở Minh ngồi lên đùi hắn, đưa hai tay trắng nõn như đóa sen ôm lấy cổ hắn, nhìn sâu vào đôi mắt có chút ngạc nhiên của hắn, nói bằng giọng điệu yêu kiều:
"Phu quân ~ uống hết một bình cháo loãng mà vẫn chưa no bụng đâu ~ phu quân, trong người chàng còn đồ ăn khác không?"
"Đồ ăn? Không còn."
Sở Minh vẫn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, nhất thời chưa kịp phản ứng lại lời nói bóng gió của An Mộ Hi, khiến nàng hờn hận liếc xéo hắn một cái, rồi khẽ liếm đôi môi đỏ mọng mềm mại, ánh mắt quyến rũ câu hồn người.
"Nếu phu quân không có, vậy Hi nhi đành phải tự mình tìm kiếm thôi."
Vừa dứt lời, nàng liền như rắn nước linh hoạt chui xuống gầm bàn…
"Híz-khà-zzz ——!"
Sở Minh không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng lập tức phủ định suy đoán trước đó của mình.
Điều mục tăng thêm do mô phỏng nội tạng người khác này tuyệt đối không phải thay đổi một cách vô thức mà là phát huy tác dụng ngay lập tức!
Nếu không thì Hi nhi nàng không thể nào tiến bộ thần tốc như vậy!
Đúng là muốn mạng mà!
"Cảm ơn phu quân ~"
Nửa ngày sau, An Mộ Hi đáng yêu ợ một tiếng, vẫn chưa thỏa mãn mà mấp máy đôi môi đỏ mọng.
Sở Minh thở nhẹ một hơi, chỉnh trang lại quần áo rồi đỡ nàng ngồi dậy trên đùi mình, ôm lấy eo thon của nàng, siết chặt thân thể mềm mại trong lòng, thân mật tựa sát vào nhau, trêu đùa:
"Hi nhi, ta phát hiện nàng từ tối hôm qua đến giờ đã thay đổi rất nhiều."
"Trước kia nàng đâu có chủ động như vậy, toàn ngượng ngùng cự tuyệt ta một hồi rồi mới miễn cưỡng đồng ý, mà hôm nay sao lại giống yêu tinh câu hồn người thế này?"
"Hừ, còn không phải đều tại chàng!"
An Mộ Hi hừ nhẹ một tiếng, mặt đỏ ửng, đánh nhẹ vào ngực Sở Minh một cái rồi cuộn tròn trong vòng tay hắn, nhỏ giọng nói lí nhí:
"Chẳng phải là muốn báo đáp chàng sao, dù sao chàng cũng đã nhịn vì ta nhiều như vậy."
"Coi như vợ, hầu hạ chồng chẳng phải là điều nên làm sao?"
An Mộ Hi ngẩng đầu, hai tay mềm mại ôm lấy cổ Sở Minh, dịu dàng đáng yêu nói.
"Hay là nói phu quân chán ghét hành động bất cẩn của ta?"
"Ta làm sao lại chán ghét!"
Sở Minh lớn tiếng phản bác, chợt cúi đầu nhìn chiếc cổ thiên nga trắng muốt của An Mộ Hi không khỏi hoa mắt.
Sáng nay nàng vẫn mặc bộ váy dài trắng thuần khiết thường ngày, có lẽ là để tránh cho Sở Minh ghen, nên các chỗ đều che chắn rất kỹ càng.
Thế nhưng sau một hồi đùa giỡn, quần áo nàng lúc nào đã xộc xệch, nhìn từ trên xuống, có thể thấy rõ ràng chiếc yếm hoa sen xanh biếc.
Thấy cảnh này, Sở Minh đương nhiên muốn ngắm nghía cho kỹ, bèn cúi người xuống ngậm chặt đôi môi anh đào hé mở của An Mộ Hi, thăm dò tìm tòi một phen, khiến nàng thở hổn hển vô thức rên rỉ kiều mị.
"Hi nhi, ta kể cho nàng nghe một chuyện tốt nhé?"
Sở Minh hôn dọc theo chiếc cổ thiên nga trắng muốt của An Mộ Hi chậm rãi xuống dưới, khiến đôi mắt mê ly của nàng lại lần nữa long lanh như nước, ý thức mơ hồ mà thì thầm.
"Chuyện... chuyện tốt gì?"
"Chính là ta đã gặp muội muội của nàng, An Mộ Tình."
Trong nháy mắt, Sở Minh cảm nhận rõ ràng làn da ngọc ngà nơi bờ môi mình đang run rẩy, ngẩng đầu lên, phát hiện hai tay trắng nõn đang ôm đầu mình của An Mộ Hi bỗng nhiên cứng đờ, cả người như rơi vào trạng thái ngây dại, trong đôi mắt sáng long lanh tràn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin được, ẩn ẩn còn có một tia mong đợi tích tụ đã lâu.
"Ngươi gặp An Mộ Tình rồi? Không thể nào!"
"Tại sao không thể?"
Sở Minh mỉm cười, sau đó kể lại những việc mình đã làm trong lúc nàng ngủ, bao gồm cả việc Nhạc Thiên Hành xuất hiện và Độ Hồn Cửu Mê đã gây ra hỗn loạn ở Hoa Thành như thế nào.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tin tức về An Mộ Tình, nhưng Sở Minh chột dạ giấu nhẹm chuyện mình đã cướp đi nụ hôn đầu của nàng.
Thế nhưng An Mộ Hi hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt hơi lúng túng của hắn, cả người chìm đắm trong cơn mơ màng sau khi biết tin tức về muội muội.
Hân hoan, lo lắng, không thể tin... đủ loại cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng An Mộ Hi, khiến nàng hết lần này đến lần khác lẩm bẩm.
"An Mộ Tình thật sự còn sống, muội muội của ta chưa chết..."
"Hi nhi, đúng như nàng suy đoán, muội muội của nàng, An Mộ Tình đã gia nhập Sí Hỏa Tiên Tông, hơn nữa còn trở thành thánh nữ của bọn họ."
Sở Minh nhìn chăm chú gương mặt ngây thơ của An Mộ Hi, ôn nhu nói.
"Nhưng ta không chắc nàng ấy còn nhớ đến tình chị em với nàng hay không, nên chưa nói chuyện của chúng ta cho nàng ấy biết."
"Như vậy rất tốt."
An Mộ Hi thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười chua xót, khẽ nói với hàng mi hơi cụp xuống.
"Đừng thấy ta nhớ nàng ấy như vậy, thực ra quan hệ giữa tỷ muội chúng ta không tốt lắm."
"Có lẽ điều này cũng liên quan đến tính cách của ta và nàng ấy."
"Ta thuộc kiểu người không giỏi thể hiện tình cảm trong lòng, nên suốt mười mấy năm thân thiết bên nhau, chưa từng bày tỏ tình yêu của người chị dành cho em gái."
"Còn nàng ấy lại là đứa trẻ tùy hứng, nóng nảy lại bướng bỉnh, thường xuyên gây chuyện, nhưng mẫu hậu và phụ hoàng lại rất chiều chuộng nàng ấy."
"Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể tỏ ra nghiêm khắc trước mặt nàng ấy để dạy dỗ, nên chúng ta gần như ba ngày cãi vã nhỏ, năm ngày cãi vã lớn, thậm chí có lúc nàng ấy còn cố tình giành đồ ta thích để chọc tức ta!"
Nhìn khóe miệng An Mộ Hi dẩu lên có thể treo chai dầu, Sở Minh vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Thật ra, ngươi làm rất đúng, một mực chiều chuộng cũng không phải là hình thức thể hiện tình yêu duy nhất.
Ngươi dạy dỗ nàng kỳ thực cũng là một cách yêu thương nàng, chỉ là lúc ấy nàng còn nhỏ không hiểu mà thôi.
Mặc dù ta nghe ngươi nói, giữa tỷ muội các ngươi khả năng tồn tại một chút hiểu lầm, nhưng ta tin tưởng, hiểu lầm này sẽ được giải quyết dễ dàng sau khi các ngươi gặp lại sau khoảng thời gian dài xa cách.
"Thật sao?!"
Nghe Sở Minh an ủi bằng giọng nói nhẹ nhàng, trong lòng An Mộ Hi vô cùng vui vẻ, nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu lại thở dài sầu lo.
"Kỳ thực ngươi không hiểu rõ tính cách của nàng, nói không chừng cuộc gặp gỡ giữa tỷ muội chúng ta không tốt đẹp như ngươi tưởng tượng đâu."
"Sẽ không đâu, các ngươi đã lâu không gặp mà!"
Sở Minh tự tin nói chắc nịch.
"Máu mủ tình thâm, ta tin tưởng với tính cách của muội muội ngươi, nếu gặp lại, nàng khẳng định bề ngoài sẽ giả vờ lạnh nhạt như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã sớm vui như hoa nở."
"Ồ?"
An Mộ Hi nhíu mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
"Ngươi hiểu rõ muội muội của ta như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi và nàng đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian ở núi Hoa sao?"
"A?"
Sở Minh trong lòng hoảng hốt, vội vàng giả vờ kinh ngạc.
"Ta có thể xảy ra chuyện gì với nàng? Không phải chỉ là cứu nàng một mạng, tiện thể giúp nàng phá Độ Hồn Cửu Mê sao? Còn có thể có chuyện gì nữa..."
"A~"
An Mộ Hi kéo dài giọng đầy ẩn ý, nhìn Sở Minh né tránh ánh mắt, trong lòng lập tức linh hoạt hẳn lên, ánh mắt long lanh, ngẩng đầu ghé vào tai hắn thỏ thẻ:
"Phu quân, chàng có nghĩ đến việc tìm cho ta một người chị em không?"
"A?!"
Vì còn chìm trong sự chột dạ và xấu hổ vì nói dối, Sở Minh gần như không suy nghĩ liền buột miệng:
"Hi nhi, ta đã có ngươi rồi, sao có thể đi tìm muội muội của ngươi chứ! Ta, Sở Minh, không thể làm ra loại chuyện vô sỉ này!"
"Không phải muội muội của ta."
An Mộ Hi tức giận trừng mắt nhìn Sở Minh, rồi khuôn mặt ửng đỏ, hơi ngượng ngùng nói nhỏ:
"Ta muốn nói là, ngoài ta ra, chàng không có nữ hài tử nào khác chàng thích sao?"
"?"
Sở Minh ban đầu sững sờ, sau đó vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:
"Hi nhi, ý của nàng là muốn ta tìm thêm một người nữa?"
"Ừm."
An Mộ Hi e thẹn cúi đầu, vừa định nói gì thì bị giọng oán trách kiên quyết của Sở Minh cắt ngang.
"Hi nhi, ta một lòng một dạ với nàng! Trời đất chứng giám! Sao nàng có thể dùng những lời này để thử ta chứ? Ta quá đau lòng!"
"Hừ."
An Mộ Hi hừ nhẹ, bĩu môi nhìn Sở Minh đầy u oán.
"Vậy chàng nói phu nhân Từ gia là chuyện gì?"
"Nàng ta? Chỉ là đùa vui mà thôi."
Sở Minh bất đắc dĩ cười nói.
"Hi nhi, trước đây ta đã giải thích với nàng rồi, ta và Từ Uyển Thục chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nàng ta nhìn trúng vẻ ngoài anh tuấn tiêu sái và thân phận chấp sự Thánh Đan Điện của ta, còn ta cần tài sản của nàng ta để luyện đan, chỉ vậy thôi, ta và nàng ta thật sự không có..."
"Ta không nghe ta không nghe!"
An Mộ Hi hai tay bịt tai lắc đầu một cách đáng yêu, đợi đến khi Sở Minh không nói được gì mới nhẹ nhàng nép vào lòng hắn, mặt đỏ bừng.
"Ta biết tâm ý của chàng, cho nên dù chàng thu nhận nàng ta ta cũng không để ý đâu."
"Hi nhi, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?"
Sở Minh không khỏi im lặng, ôm ngực, giả vờ ủy khuất.
"Chẳng lẽ nàng không thích ta sao?"
"Yêu! Ta đương nhiên yêu chàng!"
An Mộ Hi vội vàng ôm chặt eo Sở Minh, sau một hồi giải thích vội vàng liền đỏ mặt, ngập ngừng nói:
"Mặc dù ta yêu chàng, nhưng ta không chịu nổi tình yêu của chàng..."
"Hả?"
Thấy Sở Minh vẻ mặt hoang mang, An Mộ Hi đặt bàn tay nhỏ trắng nõn lên bụng, nhẹ nhàng xoa ấn, rồi lại vùi khuôn mặt nóng bừng vào ngực hắn, nhỏ nhẹ nói.
"Ta một mình không được. . ."
". . ."
Nguyên lai là vậy sao?!
Sở Minh mắt tròn xoe, lập tức như hiểu ra điều gì, miệng há thành hình chữ O. Trong lòng kinh ngạc, lại tràn ngập một tia đắc ý và hưng phấn của phái nam.
Ra là vì thế nên Hi nhi, người trước đây vẫn ghen tuông vì mình lăng nhăng, hôm nay lại chủ động đề cập chuyện này, thậm chí còn muốn ta giúp nàng tìm chị em gái.
Không ngờ lại là vì lý do này?!
Quả nhiên chuyện tối qua khiến nàng sợ hãi. . .
Sở Minh nắm lấy cằm An Mộ Hi nâng lên, nhìn khuôn mặt xinh xắn e lệ, hai má ửng hồng, không nhịn được lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mại kia, sau một hồi mơn trớn, khóe miệng nhếch lên nụ cười tinh quái.
"Hi nhi, chẳng lẽ ngươi không muốn độc chiếm ta sao?"
"Ta sợ nếu độc chiếm chàng, sẽ khó chuyên tâm tu luyện."
An Mộ Hi uất ức chu môi, tay phải vẽ vòng vòng trên ngực Sở Minh, oán trách nói.
"Chàng không biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ giỏi dùng mấy trò khó xử để bắt nạt ta."
"Bởi vì rất thích ngươi, cho nên mới bắt nạt ngươi."
Sở Minh vuốt mái tóc ngang trán của An Mộ Hi, hôn nhẹ lên vầng trán bóng loáng của nàng, nụ cười không những không mất đi, ngược lại càng đậm hơn.
"Vậy được, ta đổi cách bắt nạt khác nhé!"
"?"
Chưa kịp để An Mộ Hi phản ứng câu nói này nghĩa là gì, Sở Minh đã bế nàng lên theo kiểu công chúa, bước đến bên giường nhẹ nhàng đặt xuống, cười tà liếm môi.
"Hi nhi, phu quân đến hầu hạ ngươi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận