Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành

Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 30: Muốn phải áo lót? Chính mình tới bắt đi (length: 6476)

Ngẩng đầu, nhìn Vũ Túy Nhiêu gương mặt đầy vẻ say, Sở Minh chớp mắt đứng dậy, suy nghĩ hỗn loạn một lát rồi trước mắt sáng lên.
Phần thưởng?
Thật cái gì cũng được sao?
Nếu thế thì ta chẳng khách khí nữa!
"Vậy sư tôn... có thể cho ta cái quần lót của người không?"
"Quần lót?"
Vẻ mặt mong đợi của Vũ Túy Nhiêu biến mất rất nhanh, nàng nhếch miệng, vẻ mặt không vui.
"Ngươi chỉ muốn quần lót của ta thôi sao? Không muốn gì khác à?"
"Ừ."
Nhìn ánh mắt kiên định của Sở Minh, Vũ Túy Nhiêu thở dài.
"Sao lại muốn quần lót của ta? Lần trước cho ngươi tất chân chưa đủ à?"
"..."
Sở Minh khó mở lời, gật đầu, rồi cảm thấy người nhẹ bẫng.
Vũ Túy Nhiêu đứng dậy, rồi ngồi phịch xuống góc giường, duỗi hai chân thon dài từ trong váy ra, gác lên vạt áo rộng mở trước ngực Sở Minh, giận dỗi đạp vài cái.
"Muốn thì tự mình lấy."
Hả?
Sở Minh kinh ngạc trợn to mắt, ngây ngốc nhìn khuôn mặt ửng hồng câu hồn của Vũ Túy Nhiêu một lúc lâu.
Tự mình lấy?
Lấy thế nào?
Chẳng lẽ giúp người cởi?
Sở Minh nuốt nước bọt, cười khổ.
"Sư tôn, người say rồi, đừng trêu đệ tử nữa..."
"Hừ! Không muốn? Vậy ta không cho!"
Vũ Túy Nhiêu bĩu môi định thu chân về, nhưng bị Sở Minh nắm lấy mắt cá chân.
Cảm giác mềm mại lan từ lòng bàn tay lên tới đầu óc, hắn hít sâu bình tĩnh lại, giọng nói có chút áy náy.
"Sư tôn, đệ tử đắc tội."
Phần thưởng này hôm nay ta quyết lấy cho bằng được!
"Ngứa quá! Ha ha ha!"
Im lặng vài giây, Vũ Túy Nhiêu che miệng cười đến run người, cố tình kéo váy lên đến đùi, nhìn hai tay Sở Minh đặt trên đùi mình với vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Sao nào? Sắp đến rồi, Minh nhi ngươi sợ rồi hả?"
Sợ?
Trong từ điển của ta, Sở Minh này không có chữ sợ!
Một lúc sau, Vũ Túy Nhiêu phá vỡ không khí ngột ngạt, buông váy xuống, mặt mày u oán.
"Minh nhi, ngươi thật thô lỗ~"
"Ta không cố ý!"
Mình lại xé rách quần lót của sư tôn rồi?
Chuyện này mà xảy ra trong Tu Tiên giới thì đúng là nổ tung trời!
"Không ngờ Minh nhi luôn ôn nhu lại có mặt mạnh mẽ như vậy, ta rất thích nha~"
Vũ Túy Nhiêu cười duyên, hình như không giận, lật tay lại, không biết từ đâu lấy ra linh tửu "Ừng ực ừng ực" uống.
Môi đỏ mấp máy, rượu bắn ra, chảy dọc theo cổ thon xuống, thấm vào vạt áo trước ngực.
"Quần lót không còn, vậy ta cho ngươi một cái khác."
Bóp nát vò rượu thành làn sương màu nâu, Vũ Túy Nhiêu hình như nóng, kéo cổ áo ra, lộ ra bộ ngực mê người, thậm chí cả chữ Y cũng dính chút rượu, khiến Sở Minh ngây người.
Còn có thể chơi kiểu này?
Xương quai xanh chứa rượu thì có nghe nói, nhưng chứa rượu trong này thì lần đầu tiên thấy!
Không có chút vốn liếng thì người thường đúng là không làm được.
Nếu bị nó kẹp chặt...
Cảm giác đó, chậc chậc.
Đang lúc Sở Minh nghĩ miên man, Vũ Túy Nhiêu dùng ngón chân xinh xắn kẹp nhẹ bắp chân hắn, nhếch mép, nhắm mắt say lờ mờ, cực kỳ quyến rũ: "Ta ban thưởng cho ngươi áo lót, thế nào?"
"..."
Câu nói này khiến Sở Minh lại một lần nữa kinh ngạc, ngẩn người nửa ngày mới hiểu áo lót là cái gì.
Cho ta nội y?
Thật hay đùa?
Ánh mắt hắn dừng lại vài giây trên bộ ngực đầy đặn của Vũ Túy Nhiêu, rồi vội vàng dời đi, dè dặt hỏi:
"Thật sao, sư tôn?"
"Đương nhiên, ta khi nào lừa ngươi?"
Vũ Túy Nhiêu bò về phía Sở Minh, nắm tay hắn từ từ sờ lên ngực mình, thổi hơi thở ấm áp vào tai hắn, nói giọng nũng nịu:
Nhưng nghĩ muốn lời nói, vậy thì tự mình đến bắt ~ "
". . ."
Sở Minh trừng mắt, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích, lặng lẽ cảm thụ được lòng bàn tay truyền đến ấm áp.
Nếu nói quần lót còn có thể lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà cởi, thì áo lót lại không giống!
Nếu muốn cởi nhất định sẽ chạm đến không nên chạm vào chỗ.
Quan trọng nhất là, hắn không biết làm sao cởi a!
Kiểu dáng đuổi theo một thế hệ lại khác, hơn nữa còn không có kinh nghiệm. . .
Nhưng bây giờ, áo lót của sư tôn đang ở trước mắt, Sở Minh trong đầu lặp đi lặp lại suy tư, cân nhắc đây có phải là cơ hội duy nhất đời này của hắn, thế là kích động quyết định chắc chắn, sờ lấy lương tâm, bàn tay phải run rẩy dần dần. . .
"Ừm ~ "
Lẽ nào ta tìm kiếm sai cách?
Sở Minh ngơ ngác ngẩng đầu, kết quả lại thấy Vũ Túy Nhiêu mặt đỏ ửng, lộ ra nụ cười ranh mãnh.
"Thế nào? Không muốn nữa?"
"Không phải là. . ."
Sở Minh há miệng muốn nói lại thôi, thấy vậy, Vũ Túy Nhiêu cúi người ghé vào tai hắn dịu dàng nói.
"Biết vì sao tìm không thấy không? Bởi vì vi sư. . . Không! Mặc! A ~ "
". . . ?"
Thấy Sở Minh ngơ ngác, sau đó bỗng nhiên đỏ mặt tía tai xấu hổ, Vũ Túy Nhiêu che miệng cười khúc khích không ngừng "Minh nhi, thì ra ngươi muốn áo lót của vi sư đến vậy a "
"Sư tôn, ngươi. . ."
Chờ từ trạng thái đỏ bừng dần hồi phục, Sở Minh sờ mũi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Vị sư tôn của mình thật sự là thích trêu đùa người a. . .
"Lần sau đi, lần này vi sư quên mặc, lần sau lại ban thưởng cho ngươi "
Vũ Túy Nhiêu duỗi người, đứng dậy rời đi, trước khi đi vẫn không quên ném cho Sở Minh một túi dược tán.
"Nếu Bách Hoa Ngưng Thần Tán không đủ có thể bất cứ lúc nào đến tìm vi sư xin thêm, cái này tốt hơn Ngưng Khí Tán ngươi đang dùng không ít đâu "
Nhìn bóng người màu đỏ rời đi, Sở Minh thở phào nhẹ nhõm, cơ thể thả lỏng, năm ngón tay khẽ động đậy, trong đầu dư vị vô tận.
Thì ra sờ sờ cảm giác là như vậy!
Nửa ngày sau, hắn mới giật mình bởi bảng màu xanh nhạt trước mặt.
【 Có muốn mô phỏng "Quần lót tơ lụa (hư tổn)" không? 】..
Bạn cần đăng nhập để bình luận