Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành
Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 109: Mị thể bộc phát! Cô em vợ mất đi nụ hôn đầu tiên 6k cầu đặt mua! (length: 23910)
Lướt qua một cái, Sở Minh đã đến trước mặt tên phú thương mập mạp, chín sợi tóc dài hóa thành đầu rồng quấn lấy hắn, đồng thời cây xương rồng trên tay cũng mang theo tiếng xé gió chói tai đánh úp về phía đầu hắn.
Thế nhưng, đối mặt với công kích hung hãn như vậy, tên phú thương mập mạp với thân hình đồ sộ lại linh hoạt né tránh, thậm chí còn vung hai thanh dao phay trên tay bức lui Sở Minh, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Đây là võ kỹ gì?
Đao tu hay thể tu?
Nhìn đôi mắt đen kịt không ánh sáng, cái bụng máu me đầm đìa vì bị rách toác mà lắc lư hai bên hông hắn, mỗi lần lắc lư đều văng ra huyết nhục, thậm chí còn có thể thấy lờ mờ ruột non bên trong.
Thế nhưng bản thân hắn lại như không có việc gì, thậm chí đao pháp trên tay càng thêm nhanh chóng, khiến Sở Minh dù dùng Sinh Tức Côn Pháp cũng bị bức lui mấy chục mét.
"Ha ha ha ha, chết đi!"
Hắn cầm hai thanh dao phay bắt chéo trước mặt, va chạm trực diện với cây xương rồng trong tay Sở Minh, một luồng hào quang đỏ thẩm tanh máu bao phủ toàn thân hắn, rồi đột nhiên khuếch tán ra ngoài!
Híz-khà-zzz ——!
Cảm giác nóng rát trên da khiến Sở Minh hít sâu một hơi, vội vàng lùi lại mấy bước để tạo khoảng cách.
Hắn nhíu mày, phát hiện quần áo ở cánh tay trái bị cháy đen một mảng, làn da vốn cực kỳ cứng rắn cũng vì bỏng mà tỏa ra nhiệt độ nóng rực.
Tên này lại còn có thủ đoạn này, thật sự là chủ quan rồi.
Sở Minh vội vàng vận linh lực đến cánh tay, dùng khí tức băng lãnh làm dịu vết thương, tầng băng lãnh trong mắt dần dần bị nhuốm một tầng đỏ tươi khát máu.
Trong nháy mắt, mái tóc dài của hắn lại lần nữa bay lên không gió, cả người như Ma Thần giáng thế, tay phải chỉ về phía xa, những sợi tóc bị chặt đứt lại một lần nữa hóa thành chín con rồng với uy thế mạnh hơn đánh về phía tên phú thương.
"Ha ha ha, tiểu tử, tóc ngươi mọc bao nhiêu ta chém bấy nhiêu, loại thủ đoạn này đừng lấy ra làm trò cười nữa."
Nghe tiếng gầm hưng phấn của tên phú thương mập mạp, Sở Minh không khỏi cười nhạo hai tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tu vi của ta vốn đã thấp hơn ngươi, nhờ Băng Long Biến mới miễn cưỡng đánh được vài chiêu trực diện, giờ ngươi còn muốn kéo ta vào lĩnh vực cận chiến mà ngươi am hiểu nhất?
Thật coi ta là ngốc sao!
Sở Minh thở nhẹ một hơi, lớp vảy băng trên mặt cũng khẽ nhếch lên theo từng nhịp thở. Hắn nhìn tên phú thương mập mạp không ngừng vung tay chém đứt đầu rồng, kéo theo những sợi tóc của mình bay đầy trời, trong lòng không khỏi có chút xót xa.
Nếu không biết mấy sợi tóc này còn mọc lại được thì có đánh chết ta cũng không dùng chiêu này!
Đương nhiên, mục đích Sở Minh dùng Sinh Long Quyết liên tục biến tóc thành rồng quấn lấy tên phú thương mập mạp không phải để hạn chế hành động của hắn, mà là để che chắn tầm mắt và thần thức của hắn.
Băng Thương Thuật.
Thầm niệm một tiếng, bắp tay cuồn cuộn và cây xương rồng trên tay Sở Minh dần dần phủ lên một lớp sương trắng, trong chớp mắt đã biến thành một cây băng trụ sắc nhọn trong suốt.
Giơ tay, ngắm chuẩn, tụ lực.
Trong mắt hắn chỉ còn thân ảnh điên cuồng nhuốm máu tươi, bị mái tóc đen che lấp.
"Ha ha ha ha, tiểu tử, ta chưa từng chơi đã như vậy! Ngươi cứ đến cận chiến với ta đi, đừng có giở mấy trò mèo này nữa!"
Nửa ngày sau, tên phú thương mập mạp phát hiện những con rồng được ngưng tụ từ tóc này tuy có thể giật ra, nhưng chém mãi cũng không hết.
Cảm thấy thể lực của mình dần dần cạn kiệt, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lớn, bóng tối trong đôi mắt đỏ tươi càng thêm nồng đậm, rồi hắn trực tiếp hóa thành một cơn lốc thịt người xoay cuồng dữ dội. Trong nháy mắt, toàn bộ mái tóc của hắn vỡ vụn thành từng mảnh, rồi tan biến trong không trung.
"Ha ha ha, tiểu tử tới đi!"
Tên phú thương mập mạp cười lớn, chân phải đạp mạnh, dùng thần thức dò xét vị trí của Sở Minh rồi định lao về phía hắn, bỗng một luồng hàn khí lạnh buốt đến tận xương tủy khiến hắn ngẩng đầu ngờ vực nhìn lên, con ngươi lập tức co rút lại.
"Cái đó là..."
"Vậy ta có thể đến rồi."
Sở Minh cười toe toét, ném mạnh cây thương băng tỏa ra ánh sáng xanh vạn trượng trong tay về phía tên phú thương mập mạp.
Không được!
Tiểu tử này đánh lén!
Nụ cười trên mặt tên phú thương mập mạp biến mất ngay tức khắc, vẻ mặt hắn nghiêm trọng, vừa định né tránh mũi nhọn thì bỗng cảm thấy toàn thân run lên, giống như thần thức bị một luồng khí tức đặc biệt nào đó khóa chặt, hắn kinh hãi nhìn về phía tia sáng băng lam đang nhanh chóng lao tới.
Vật này... Mẹ nó vậy mà tự động nhắm mục tiêu!
Thấy không thể tránh né, tên phú thương mập mạp chỉ còn cách hít sâu một hơi, hai chân giống như hai cột sắt ngàn cân cắm chặt xuống đất, sau khi thu lại cây dao phay trong bụng, bụng lớn của hắn được bao phủ bởi tầng tầng linh tráo màu máu, rồi va chạm trực diện với cây thương băng đang lao tới!
"Đông!"
Tiếng vang như kim loại va chạm vang vọng khắp khu rừng trên núi, tên phú thương mập mạp chỉ cảm thấy trong lòng run lên, thân thể không có bất kỳ dị dạng hay khó chịu nào, còn cây thương băng đã biến mất không thấy tăm hơi. Điều này khiến hắn vỗ bụng cười ha hả.
"Ha ha ha, tiểu tử, đây chính là thủ đoạn mà ngươi hao tâm tổn trí thi triển ra sao? Ha ha ha ha ha..."
"Răng rắc ——"
"—— răng rắc"
"?"
Nụ cười của tên phú thương mập mạp dần dần cứng lại, bởi vì hắn phát hiện, tiếng vang khi hắn vỗ bụng không phải là tiếng trống rỗng, mà là âm thanh giống như băng vỡ vụn.
"..."
Hắn chậm rãi cúi đầu, vẻ đắc ý trong mắt lập tức biến thành hoảng sợ tột độ, nhưng rồi nhanh chóng tan biến, ánh sáng trong mắt hắn cũng biến mất cùng với sinh cơ.
"Hô ——!"
Sở Minh nhìn tên phú thương mập mạp hóa thành tượng băng, rồi lập tức vỡ vụn thành bột mịn, sự căng thẳng trong lòng hắn lập tức được giải tỏa, cơ thể thu nhỏ lại một vòng do Băng Long Biến biến mất.
Hắn ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển như thể phổi sắp nổ tung.
"Thật... Mệt quá!"
Sở Minh nuốt khan mấy ngụm nước bọt, run rẩy giơ hai tay nắm chặt lại, sau đó ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều hòa hơi thở, định vận chuyển Thiên Diễn Nội Kinh để khôi phục nội thương, nhưng lại phát hiện linh lực trong đan điền gần như cạn kiệt.
Băng Thương Thuật, thời gian tụ lực không chỉ liên quan trực tiếp đến uy lực, mà còn liên quan trực tiếp đến lượng linh lực tiêu hao trong đan điền sao?!
Thì ra nó lại hao tổn nhiều như vậy!
Suýt chút nữa hút khô ta rồi...
Sở Minh mở mắt ra cười khổ hai tiếng, vội vàng chuyển sự chú ý sang một chiến trường khác.
Cách đó không xa trong rừng rậm, An Mộ Tình và lão nhân ăn mày đang đánh nhau khí thế ngút trời, nhưng nhìn nàng liên tục né tránh linh hoạt như bươm bướm, dường như đang ở thế yếu.
"Ha ha ha, thánh nữ đại nhân, đừng cứ mãi trốn tránh nha."
Lão giả ăn mày chế nhạo hai tiếng, cây quải trượng trong tay hóa thành vô số hư ảnh, lại một lần nữa đánh về phía An Mộ Tình.
Nàng nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau, dưới lòng bàn chân xuất hiện hai luồng ánh lửa ngưng tụ, nàng di chuyển liên tục để tránh né thế công hung hãn đang tới.
"Hô ——!"
An Mộ Tình vịn thân cây, thân thể mềm mại run rẩy, dưới khăn che mặt, gương mặt đã sớm ướt đẫm mồ hôi vì kiệt sức, môi đỏ hé mở, không ngừng thở dốc, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng chưa từng thấy.
Đối phương là thể tu, am hiểu côn pháp, mà nàng lại không giỏi cận chiến, ở trong rừng rậm thế này căn bản không thể phát huy ưu thế của mình.
Bởi vì nàng am hiểu tất cả pháp thuật và thần thông đều liên quan đến lửa, mà một khi sử dụng, lửa mượn gió bốc lên sẽ thiêu rụi cả núi Hoa.
Vừa rồi đám cháy lớn kia đã bị Sở Minh dập tắt rồi, mình không thể làm như vậy nữa.
Trong mắt đỏ như máu của An Mộ Tình đè nén vẻ nặng nề, chợt tay phải nắm chặt một thanh trường kiếm, giống như Phượng Hoàng kiêu hãnh đứng thẳng giữa gió.
"Sí Hỏa Tiên Tông, thánh nữ An Mộ Tình."
"Ha ha ha."
Lão ăn mày cười nhạo hai tiếng, dường như đã biết An Mộ Tình kiêng kỵ điều gì, đắc ý nghịch cây gậy trong tay.
"Nhạc Thiên Hành, hahaha."
Dứt lời, hắn để lại một tàn ảnh màu đen, còn bản thân nhanh chóng lao đến trước mặt An Mộ Tình, cây gậy trong tay hung ác đâm thẳng vào mặt nàng!
Nhanh quá!
Tại sao đánh nhau lâu như vậy mà tốc độ của hắn vẫn nhanh như thế?!
An Mộ Tình trong lòng kinh hãi, v lùi lại, nghiêng người né tránh, nhưng vẫn không kịp, khăn che mặt bị xé rách, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mệt mỏi và khiếp sợ.
Xong rồi!
An Mộ Tình hoảng hốt, khiến cho khóe miệng Nhạc Thiên Hành càng thêm nhếch lên.
"Ha ha ha! Thánh nữ đại nhân, khăn che mặt của ngươi là để phòng ngừa chính mình sa vào ảo cảnh à? Bây giờ không còn nó, ta xem ngươi còn chống cự Độ Hồn Cửu Mê phấn như thế nào!"
Nhạc Thiên Hành dường như cũng không v, cười m như mèo vờn chuột nhìn An Mộ Tình đang bịt chặt mũi miệng, dựa lưng vào thân cây ngồi bệt xuống đất, thân thể mềm mại run rẩy, làn da trắng nõn bắt đầu ửng đỏ, đôi mắt trong sáng dần dần phủ một tầng sương mù.
"Ha ha ha, không ngờ thánh nữ đời này của Sí Hỏa Tiên Tông, cõi Cực lạc trong lòng lại là loại chuyện này!"
Nhạc Thiên Hành cười ngặt nghẽo hai tiếng, để lộ hàm răng vàng ố, vừa định nói thêm vài câu đùa cợt thì bỗng nhiên cảm thấy toàn thân bị một luồng khí lạnh lẽo đầy sát ý khóa chặt.
?
Bản năng sinh tồn khiến hắn vô thức lùi lại, nhưng sau đó giật mình, phát hiện luồng khí lạnh lẽo kia vậy mà có thể theo dõi hành động của mình!
Nhạc Thiên Hành vội vàng vung gậy về phía sau, ý đồ ngăn cản thứ sắp tấn công mình, nhưng thứ vũ khí bình thường sao có thể so sánh với cốt Long tộc?
"Rắc —— Phập!"
Cây gậy vỡ vụn, băng thương đâm xuyên tim Nhạc Thiên Hành, hàn khí lạnh giá bao phủ thi thể hắn, không cho hắn có cơ hội sử dụng bất kỳ thủ đoạn chạy trốn nào, biến hắn thành tượng băng.
"A a... A a..."
Lần thứ hai sử dụng Băng Thương Thuật khiến linh lực trong đan điền Sở Minh gần như cạn kiệt, ngay cả tháp mây cũng có dấu hiệu sụp đổ.
Nguy rồi!
Hình như làm tổn thương Trúc Cơ căn bản!
Sở Minh cố nén cảm giác mệt mỏi toàn thân, tay run run lấy ra một bó bình ngọc từ túi không gian, bóp nát chúng rồi nhét tất cả đan dược bên trong vào miệng.
Là một cao phẩm đan sư đúng nghĩa, Tụ Linh Đan - loại "bình mana" bổ sung linh lực trong đan điền là thứ đan dược không thể thiếu khi ở nhà hay ra ngoài.
Vậy nên, lúc gần đi, Sở Minh ít nhất cũng phải luyện chế tối thiểu 50 viên Tụ Linh Đan, nhưng để cho chắc chắn, hắn lại luyện chế thêm 50 viên nữa.
Đương nhiên, có thể luyện chế ra nhiều Tụ Linh Đan như vậy cũng nhờ công Từ gia cung cấp một lượng lớn tiền tài để hắn mua dược liệu.
Sở Minh cảm nhận được linh lực lại tràn đầy trong cơ thể, ngồi xếp bằng vận chuyển Thiên Diễn Nội Kinh, thở phào nhẹ nhõm.
"Phù ——!"
Việc này phải kể công cho Từ Uyển Thục!
Nếu không phải nàng cung cấp đầy đủ tài nguyên làm nền tảng, lần này đan điền của mình e rằng sẽ bị khô kiệt.
Quả nhiên có một phú bà biết kinh doanh làm hậu thuẫn vẫn rất tốt!
Ít nhất hiện tại mình gặp bất kỳ khó khăn nào cũng có thể dùng tiền giải quyết, với tư cách là đan sư, mình có rất nhiều dược!
"Hô ——!"
Sở Minh lại thở ra một hơi trọc khí, chống đỡ thân thể suy yếu đứng dậy.
Cho dù hắn điên cuồng uống thuốc, nhưng thể lực tiêu hao cũng không thể khôi phục lại trong thời gian ngắn.
"Nhưng hình như mình quên mất cái gì đó..."
Sở Minh mặt mày hoang mang suy nghĩ, bỗng nhiên con ngươi co rút lại. Đúng rồi!
An Mộ Tình đâu?!
Lúc này hắn mới nhớ tới cô em vợ, vội vàng chạy tới, nửa ngồi trước mặt An Mộ Tình xem xét tình hình.
"Ngươi còn ổn không?"
Sở Minh khẽ vỗ lên gò má ửng đỏ kiều diễm của An Mộ Tình, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, đôi mắt vốn linh động sáng ngời của nàng trở nên mê loạn, một tầng xuân thủy như sương mù dập dờn trong đó, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không yên phận sờ soạng lung tung trên người mình, làn da nóng bỏng mịn màng cũng hiện lên một tầng đỏ ửng mê người, đôi chân thon dài trần trụi dưới lớp váy không ngừng cọ xát vào nhau, bộ dạng khó mà nhẫn nại thống khổ.
"Đây là..."
Sở Minh kinh ngạc, trong lòng hiểu rõ tình trạng hiện tại của An Mộ Tình đại biểu cho điều gì, bởi vì hắn đã vô số lần nhìn thấy trên người An Mộ Hi.
Cô nàng này vậy mà trời sinh mị thể bộc phát rồi?!
Nàng không phải nói chưa từng bộc phát sao?
Sở Minh lập tức cau mày, đỡ An Mộ Tình đang mơ màng dựa vào thân cây rồi suy nghĩ.
Tại sao lúc này trời sinh mị thể lại bộc phát?
Chẳng lẽ nàng rơi vào ảo cảnh do Độ Hồn Cửu Mê tạo ra?!
Sở Minh bỗng nhiên phát hiện tấm mạng che mặt che đi dung nhan tuyệt mỹ của An Mộ Tình đã biến mất, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Quả nhiên là vậy!
Mình có U Lan Tâm, nên không sợ huyễn cảnh do Độ Hồn Cửu Mê tạo ra, nhưng An Mộ Tình thì không có!
Không có pháp khí hỗ trợ chống cự huyễn cảnh, phải làm sao bây giờ?
"Không được, trước tiên phải áp chế trời sinh mị thể sắp bộc phát trong cơ thể nàng đã."
Sở Minh vội vàng lấy ra bình ngọc từ túi không gian, đổ một viên Băng Tâm Linh Hoàn ra lòng bàn tay phải, tay trái nhẹ nhàng đẩy ra đôi môi anh đào mỏng manh của An Mộ Tình, nhưng lại không thể nào cạy mở hàm răng đang nghiến chặt của nàng.
"Chậc!"
Sở Minh bực bội tặc lưỡi một tiếng, nhìn nàng thở dốc thống khổ, trong lòng thầm xin lỗi rồi dùng ngón tay cái mạnh mẽ luồn vào khe hở hàm răng.
Nhưng mà, khi hắn đặt Băng Tâm Linh Hoàn vào miệng An Mộ Tình lại đột nhiên phát hiện, viên Băng Tâm Linh Hoàn tan trong miệng này không những không hóa thành linh dịch màu xanh băng chảy vào bụng nàng, mà còn bị chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của nàng cuốn lên đẩy ra.
"Mẹ kiếp, sao không tan ra!"
Sở Minh sốt ruột ấn Băng Tâm Linh Hoàn vào cổ họng An Mộ Tình, kết quả nàng lại đột nhiên đỏ mặt, ho khan kịch liệt vài tiếng rồi phun nó ra.
Sao cổ họng ngươi nhỏ thế!
Chẳng lẽ ngươi lúc ý thức mơ hồ còn có hệ thống phòng ngự tự chủ, đề phòng bị người hạ thuốc sao?
Sở Minh xoa trán, vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra cách nào hay.
Nhìn An Mộ Tình vẻ mặt thống khổ cùng ngọc cơ càng thêm nóng bỏng, dường như sắp rỉ máu, Sở Minh siết chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng bối rối.
Sở Minh à, tuy nằm trước mặt ngươi là một thiếu nữ yếu đuối, dễ dàng bị đẩy ngã, lại còn là em vợ ngươi, em gái ruột của Hi nhi.
Nhưng ngươi không thể không làm vậy, bởi vì ngươi đang cứu mạng nàng, chứ không phải làm việc thất đức, hiểu không?!
Dù Hi nhi biết cũng sẽ tha thứ cho ngươi.
"Hừ... Thật xin lỗi, đắc tội."
Sở Minh hít sâu, thầm xin lỗi cả hai người, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng lộ ra vẻ kiên định chưa từng có.
"Nàng là em gái của Hi nhi, nàng là em gái của Hi nhi..."
Sở Minh vừa lẩm bẩm, vừa ngậm Băng Tâm Linh Hoàn trong miệng cho tan thành linh dịch lạnh lẽo, rồi đỡ gương mặt An Mộ Tình lên, truyền linh dịch sang cho nàng.
"Ừng ực..."
Linh dịch vào bụng như hồng thủy tìm được chỗ thoát, đôi mắt đẹp vốn mông lung của An Mộ Tình lập tức lóe lên ánh đỏ đáng sợ, hai tay mềm mại siết chặt cổ Sở Minh không cho hắn tránh né, say sưa hấp thụ nguồn suối áp chế lửa nóng trong lòng và thân thể.
"Ưm ưm ư?!"
Sở Minh đỏ mặt, vẻ mặt hoảng sợ.
Hắn không ngờ mình vốn kiên định không làm gì phi lễ An Mộ Tình, kết quả lại bị nàng siết cổ như kẻ thù, chiếc lưỡi thơm tho cuốn lấy điên cuồng.
Sao lại thành ra thế này?
Bị siết cổ, Sở Minh tím tái mặt mày vì khó thở, nhưng hắn không dám gỡ tay An Mộ Tình ra, đợi nàng uống hết linh dịch mới giật lùi ra sau, há miệng hít thở.
"A... a..."
Hắn lau khóe miệng, còn chưa hoàn hồn khỏi cảm giác ngạt thở thì bị một bóng đỏ nhào tới.
"Phập!"
Một giây sau, một thanh hỏa đao nóng rực cắm phập xuống đất, ghim vào ngay trước mặt Sở Minh, cách tai hắn chỉ vài centimet, thậm chí cảm nhận được sức nóng.
"..."
Mái tóc rơi xuống chóp mũi, Sở Minh nằm trên mặt đất cuối cùng nhìn rõ kẻ tấn công.
An Mộ Tình chống chân lên người hắn, hai chân thon dài áp sát eo hắn, tay trái ấn vào ngực hắn, tay phải cầm đao, rồi từ từ cúi xuống, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngầu lộ rõ sát ý và phẫn nộ.
"Ngươi muốn chết!"
"Ừ."
Sở Minh buông xuôi mặc kệ, nằm im nhắm mắt.
"Ta muốn chết, ngươi cứ giết."
"..."
An Mộ Tình xoay ngang thanh hỏa đao cắm bên mặt Sở Minh, chỉ cần rạch nhẹ sang trái là có thể chẻ đôi đầu hắn.
Nhưng nàng không làm vậy, mà lại chìm trong bối rối.
Khi ý thức nàng tỉnh táo lại từ cơn mê muội, nàng phát hiện mình đang siết cổ và hôn Sở Minh.
Rõ ràng, An Mộ Tình không thể chấp nhận tất cả là do mình chủ động, nàng cho rằng Sở Minh đã dùng mê hồn thuật khiến nàng thành ra như thế.
Mà sau khi bị Sở Minh đẩy ngã xuống đất, đôi môi đỏ mọng tinh tế nhấm nháp một chút vị mát lạnh trong miệng, nàng bỗng nhiên sực tỉnh. Cảm giác khô nóng lan tỏa khắp người trước đó hoàn toàn biến mất, ảo cảnh quỷ quyệt không tên quanh quẩn trước mắt và trong đầu cũng không còn thấy đâu, một luồng băng lãnh bao phủ trái tim, khiến nàng dần dần tỉnh táo.
Chẳng lẽ hắn thấy ta chìm sâu trong ảo cảnh cực lạc, muốn cho ta uống đan dược để thoát khỏi ảo cảnh, nhưng vì ta không nuốt được, nên mới phải miệng đối miệng cho ta uống?
Vậy tại sao ngươi không giải thích rõ ràng!
Làm như ta là kẻ xấu vậy, rõ ràng đó là nụ hôn đầu tiên của ta...
An Mộ Tình trong lòng rất ủy khuất, nhưng bề ngoài lại giả vờ tức giận, chỉ là khóe miệng vô thức hơi xẹp xuống để biểu lộ sự bất mãn trong lòng.
"Tại sao ngươi hôn ta?"
"Ngươi hẳn phải biết ta vì sao."
Sở Minh giơ nắm tay phải lên phản đối đầy giận dữ.
"Hơn nữa rõ ràng là ngươi túm lấy cổ ta suýt bóp chết ta, sao đến miệng ngươi lại thành ta chủ động?"
"Chính là ngươi chủ động!"
An Mộ Tình nhe hai cái răng nanh nhỏ, sau khi xuống khỏi người Sở Minh phủi phủi bụi trên váy áo, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
"Lần này nể tình ngươi giúp ta đối phó người của Nhạc Thiên Hành, ta không so đo với ngươi, lần sau gặp mặt, ta nhất định đánh ngươi nằm bẹp xuống đất để báo thù hôm nay!"
An Mộ Tình vung nắm đấm lên dọa, hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục đi lên núi.
Sở Minh thấy vậy, lắc đầu bất đắc dĩ.
Tính tình cô em vợ này thật là nóng nảy!
Ta cứu ngươi, ngươi không nói một lời cảm ơn cũng đành, bây giờ còn trả ơn bằng cách báo thù?
Đợi chút nữa đừng có cầu ta là được!
Sở Minh nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, rồi lại lần nữa đi theo, khiến An Mộ Tình tức giận quay đầu lại lạnh lùng nói.
"Còn đi theo ta làm gì? Ở đây không còn việc của ngươi nữa!"
"Ồ?"
Sở Minh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Ngươi chắc chắn mình có thể chặt được một bông hoa lớn như vậy xuống? Nếu nửa đường lại gặp người của Nhạc Thiên Hành thì sao?"
"Không biết."
An Mộ Tình rất tự tin nói.
"Phong cách hành sự của Nhạc Thiên Hành là dừng tổn thất kịp thời, chỉ cần một lần tổn thất quá hai thành viên, bất kể chuyện này quan trọng đến đâu, bọn họ sẽ lập tức không chút do dự rút lui."
"Không, ta không phải ý đó."
Sở Minh chỉ vào Độ Hồn Cửu Mê gần ngay đỉnh núi Hoa cười nói.
"Ngươi chắc chắn mình còn có thể đi đến đó?"
"A? Ta là cái gì đi..."
An Mộ Tình còn chưa nói hết câu đã cảm thấy trời đất quay cuồng, ý thức vốn trong sáng lại lần nữa mờ mịt, trong đầu không ngừng hiện lên những mảnh ký ức trước đó khiến nội tâm nàng vô cùng đau khổ.
Chờ chút!
Mình lại rơi vào ảo cảnh cực lạc rồi sao?
An Mộ Tình sờ sờ gương mặt nóng bừng mới biết mạng che mặt đã biến mất từ lúc nào, rồi ôm lấy trán, thân thể mềm mại lảo đảo, may mà Sở Minh đưa tay ôm lấy eo thon mềm mại hơn cả An Mộ Hi của nàng mới đứng vững được.
"Thả ta ra..."
An Mộ Tình cố nén cảm giác choáng váng thoát khỏi vòng tay Sở Minh, ngồi xổm xuống đất, đôi mắt đẹp mê ly, trước mắt hắn như hóa thành vô số tàn ảnh chậm rãi tiến lại gần.
"Làm sao ngươi biết được? Quả nhiên ngươi cũng là người của Nhạc Thiên Hành!"
"Bị phát hiện rồi sao."
Sở Minh xoa xoa ngón trỏ tay phải, nhếch lên một nụ cười tà ác.
"Hắc hắc hắc, thánh nữ, chúc mừng ngươi trả lời đúng."
Thế nhưng, đối mặt với công kích hung hãn như vậy, tên phú thương mập mạp với thân hình đồ sộ lại linh hoạt né tránh, thậm chí còn vung hai thanh dao phay trên tay bức lui Sở Minh, khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
Đây là võ kỹ gì?
Đao tu hay thể tu?
Nhìn đôi mắt đen kịt không ánh sáng, cái bụng máu me đầm đìa vì bị rách toác mà lắc lư hai bên hông hắn, mỗi lần lắc lư đều văng ra huyết nhục, thậm chí còn có thể thấy lờ mờ ruột non bên trong.
Thế nhưng bản thân hắn lại như không có việc gì, thậm chí đao pháp trên tay càng thêm nhanh chóng, khiến Sở Minh dù dùng Sinh Tức Côn Pháp cũng bị bức lui mấy chục mét.
"Ha ha ha ha, chết đi!"
Hắn cầm hai thanh dao phay bắt chéo trước mặt, va chạm trực diện với cây xương rồng trong tay Sở Minh, một luồng hào quang đỏ thẩm tanh máu bao phủ toàn thân hắn, rồi đột nhiên khuếch tán ra ngoài!
Híz-khà-zzz ——!
Cảm giác nóng rát trên da khiến Sở Minh hít sâu một hơi, vội vàng lùi lại mấy bước để tạo khoảng cách.
Hắn nhíu mày, phát hiện quần áo ở cánh tay trái bị cháy đen một mảng, làn da vốn cực kỳ cứng rắn cũng vì bỏng mà tỏa ra nhiệt độ nóng rực.
Tên này lại còn có thủ đoạn này, thật sự là chủ quan rồi.
Sở Minh vội vàng vận linh lực đến cánh tay, dùng khí tức băng lãnh làm dịu vết thương, tầng băng lãnh trong mắt dần dần bị nhuốm một tầng đỏ tươi khát máu.
Trong nháy mắt, mái tóc dài của hắn lại lần nữa bay lên không gió, cả người như Ma Thần giáng thế, tay phải chỉ về phía xa, những sợi tóc bị chặt đứt lại một lần nữa hóa thành chín con rồng với uy thế mạnh hơn đánh về phía tên phú thương.
"Ha ha ha, tiểu tử, tóc ngươi mọc bao nhiêu ta chém bấy nhiêu, loại thủ đoạn này đừng lấy ra làm trò cười nữa."
Nghe tiếng gầm hưng phấn của tên phú thương mập mạp, Sở Minh không khỏi cười nhạo hai tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tu vi của ta vốn đã thấp hơn ngươi, nhờ Băng Long Biến mới miễn cưỡng đánh được vài chiêu trực diện, giờ ngươi còn muốn kéo ta vào lĩnh vực cận chiến mà ngươi am hiểu nhất?
Thật coi ta là ngốc sao!
Sở Minh thở nhẹ một hơi, lớp vảy băng trên mặt cũng khẽ nhếch lên theo từng nhịp thở. Hắn nhìn tên phú thương mập mạp không ngừng vung tay chém đứt đầu rồng, kéo theo những sợi tóc của mình bay đầy trời, trong lòng không khỏi có chút xót xa.
Nếu không biết mấy sợi tóc này còn mọc lại được thì có đánh chết ta cũng không dùng chiêu này!
Đương nhiên, mục đích Sở Minh dùng Sinh Long Quyết liên tục biến tóc thành rồng quấn lấy tên phú thương mập mạp không phải để hạn chế hành động của hắn, mà là để che chắn tầm mắt và thần thức của hắn.
Băng Thương Thuật.
Thầm niệm một tiếng, bắp tay cuồn cuộn và cây xương rồng trên tay Sở Minh dần dần phủ lên một lớp sương trắng, trong chớp mắt đã biến thành một cây băng trụ sắc nhọn trong suốt.
Giơ tay, ngắm chuẩn, tụ lực.
Trong mắt hắn chỉ còn thân ảnh điên cuồng nhuốm máu tươi, bị mái tóc đen che lấp.
"Ha ha ha ha, tiểu tử, ta chưa từng chơi đã như vậy! Ngươi cứ đến cận chiến với ta đi, đừng có giở mấy trò mèo này nữa!"
Nửa ngày sau, tên phú thương mập mạp phát hiện những con rồng được ngưng tụ từ tóc này tuy có thể giật ra, nhưng chém mãi cũng không hết.
Cảm thấy thể lực của mình dần dần cạn kiệt, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lớn, bóng tối trong đôi mắt đỏ tươi càng thêm nồng đậm, rồi hắn trực tiếp hóa thành một cơn lốc thịt người xoay cuồng dữ dội. Trong nháy mắt, toàn bộ mái tóc của hắn vỡ vụn thành từng mảnh, rồi tan biến trong không trung.
"Ha ha ha, tiểu tử tới đi!"
Tên phú thương mập mạp cười lớn, chân phải đạp mạnh, dùng thần thức dò xét vị trí của Sở Minh rồi định lao về phía hắn, bỗng một luồng hàn khí lạnh buốt đến tận xương tủy khiến hắn ngẩng đầu ngờ vực nhìn lên, con ngươi lập tức co rút lại.
"Cái đó là..."
"Vậy ta có thể đến rồi."
Sở Minh cười toe toét, ném mạnh cây thương băng tỏa ra ánh sáng xanh vạn trượng trong tay về phía tên phú thương mập mạp.
Không được!
Tiểu tử này đánh lén!
Nụ cười trên mặt tên phú thương mập mạp biến mất ngay tức khắc, vẻ mặt hắn nghiêm trọng, vừa định né tránh mũi nhọn thì bỗng cảm thấy toàn thân run lên, giống như thần thức bị một luồng khí tức đặc biệt nào đó khóa chặt, hắn kinh hãi nhìn về phía tia sáng băng lam đang nhanh chóng lao tới.
Vật này... Mẹ nó vậy mà tự động nhắm mục tiêu!
Thấy không thể tránh né, tên phú thương mập mạp chỉ còn cách hít sâu một hơi, hai chân giống như hai cột sắt ngàn cân cắm chặt xuống đất, sau khi thu lại cây dao phay trong bụng, bụng lớn của hắn được bao phủ bởi tầng tầng linh tráo màu máu, rồi va chạm trực diện với cây thương băng đang lao tới!
"Đông!"
Tiếng vang như kim loại va chạm vang vọng khắp khu rừng trên núi, tên phú thương mập mạp chỉ cảm thấy trong lòng run lên, thân thể không có bất kỳ dị dạng hay khó chịu nào, còn cây thương băng đã biến mất không thấy tăm hơi. Điều này khiến hắn vỗ bụng cười ha hả.
"Ha ha ha, tiểu tử, đây chính là thủ đoạn mà ngươi hao tâm tổn trí thi triển ra sao? Ha ha ha ha ha..."
"Răng rắc ——"
"—— răng rắc"
"?"
Nụ cười của tên phú thương mập mạp dần dần cứng lại, bởi vì hắn phát hiện, tiếng vang khi hắn vỗ bụng không phải là tiếng trống rỗng, mà là âm thanh giống như băng vỡ vụn.
"..."
Hắn chậm rãi cúi đầu, vẻ đắc ý trong mắt lập tức biến thành hoảng sợ tột độ, nhưng rồi nhanh chóng tan biến, ánh sáng trong mắt hắn cũng biến mất cùng với sinh cơ.
"Hô ——!"
Sở Minh nhìn tên phú thương mập mạp hóa thành tượng băng, rồi lập tức vỡ vụn thành bột mịn, sự căng thẳng trong lòng hắn lập tức được giải tỏa, cơ thể thu nhỏ lại một vòng do Băng Long Biến biến mất.
Hắn ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển như thể phổi sắp nổ tung.
"Thật... Mệt quá!"
Sở Minh nuốt khan mấy ngụm nước bọt, run rẩy giơ hai tay nắm chặt lại, sau đó ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều hòa hơi thở, định vận chuyển Thiên Diễn Nội Kinh để khôi phục nội thương, nhưng lại phát hiện linh lực trong đan điền gần như cạn kiệt.
Băng Thương Thuật, thời gian tụ lực không chỉ liên quan trực tiếp đến uy lực, mà còn liên quan trực tiếp đến lượng linh lực tiêu hao trong đan điền sao?!
Thì ra nó lại hao tổn nhiều như vậy!
Suýt chút nữa hút khô ta rồi...
Sở Minh mở mắt ra cười khổ hai tiếng, vội vàng chuyển sự chú ý sang một chiến trường khác.
Cách đó không xa trong rừng rậm, An Mộ Tình và lão nhân ăn mày đang đánh nhau khí thế ngút trời, nhưng nhìn nàng liên tục né tránh linh hoạt như bươm bướm, dường như đang ở thế yếu.
"Ha ha ha, thánh nữ đại nhân, đừng cứ mãi trốn tránh nha."
Lão giả ăn mày chế nhạo hai tiếng, cây quải trượng trong tay hóa thành vô số hư ảnh, lại một lần nữa đánh về phía An Mộ Tình.
Nàng nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau, dưới lòng bàn chân xuất hiện hai luồng ánh lửa ngưng tụ, nàng di chuyển liên tục để tránh né thế công hung hãn đang tới.
"Hô ——!"
An Mộ Tình vịn thân cây, thân thể mềm mại run rẩy, dưới khăn che mặt, gương mặt đã sớm ướt đẫm mồ hôi vì kiệt sức, môi đỏ hé mở, không ngừng thở dốc, trong mắt lộ vẻ ngưng trọng chưa từng thấy.
Đối phương là thể tu, am hiểu côn pháp, mà nàng lại không giỏi cận chiến, ở trong rừng rậm thế này căn bản không thể phát huy ưu thế của mình.
Bởi vì nàng am hiểu tất cả pháp thuật và thần thông đều liên quan đến lửa, mà một khi sử dụng, lửa mượn gió bốc lên sẽ thiêu rụi cả núi Hoa.
Vừa rồi đám cháy lớn kia đã bị Sở Minh dập tắt rồi, mình không thể làm như vậy nữa.
Trong mắt đỏ như máu của An Mộ Tình đè nén vẻ nặng nề, chợt tay phải nắm chặt một thanh trường kiếm, giống như Phượng Hoàng kiêu hãnh đứng thẳng giữa gió.
"Sí Hỏa Tiên Tông, thánh nữ An Mộ Tình."
"Ha ha ha."
Lão ăn mày cười nhạo hai tiếng, dường như đã biết An Mộ Tình kiêng kỵ điều gì, đắc ý nghịch cây gậy trong tay.
"Nhạc Thiên Hành, hahaha."
Dứt lời, hắn để lại một tàn ảnh màu đen, còn bản thân nhanh chóng lao đến trước mặt An Mộ Tình, cây gậy trong tay hung ác đâm thẳng vào mặt nàng!
Nhanh quá!
Tại sao đánh nhau lâu như vậy mà tốc độ của hắn vẫn nhanh như thế?!
An Mộ Tình trong lòng kinh hãi, v lùi lại, nghiêng người né tránh, nhưng vẫn không kịp, khăn che mặt bị xé rách, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mệt mỏi và khiếp sợ.
Xong rồi!
An Mộ Tình hoảng hốt, khiến cho khóe miệng Nhạc Thiên Hành càng thêm nhếch lên.
"Ha ha ha! Thánh nữ đại nhân, khăn che mặt của ngươi là để phòng ngừa chính mình sa vào ảo cảnh à? Bây giờ không còn nó, ta xem ngươi còn chống cự Độ Hồn Cửu Mê phấn như thế nào!"
Nhạc Thiên Hành dường như cũng không v, cười m như mèo vờn chuột nhìn An Mộ Tình đang bịt chặt mũi miệng, dựa lưng vào thân cây ngồi bệt xuống đất, thân thể mềm mại run rẩy, làn da trắng nõn bắt đầu ửng đỏ, đôi mắt trong sáng dần dần phủ một tầng sương mù.
"Ha ha ha, không ngờ thánh nữ đời này của Sí Hỏa Tiên Tông, cõi Cực lạc trong lòng lại là loại chuyện này!"
Nhạc Thiên Hành cười ngặt nghẽo hai tiếng, để lộ hàm răng vàng ố, vừa định nói thêm vài câu đùa cợt thì bỗng nhiên cảm thấy toàn thân bị một luồng khí lạnh lẽo đầy sát ý khóa chặt.
?
Bản năng sinh tồn khiến hắn vô thức lùi lại, nhưng sau đó giật mình, phát hiện luồng khí lạnh lẽo kia vậy mà có thể theo dõi hành động của mình!
Nhạc Thiên Hành vội vàng vung gậy về phía sau, ý đồ ngăn cản thứ sắp tấn công mình, nhưng thứ vũ khí bình thường sao có thể so sánh với cốt Long tộc?
"Rắc —— Phập!"
Cây gậy vỡ vụn, băng thương đâm xuyên tim Nhạc Thiên Hành, hàn khí lạnh giá bao phủ thi thể hắn, không cho hắn có cơ hội sử dụng bất kỳ thủ đoạn chạy trốn nào, biến hắn thành tượng băng.
"A a... A a..."
Lần thứ hai sử dụng Băng Thương Thuật khiến linh lực trong đan điền Sở Minh gần như cạn kiệt, ngay cả tháp mây cũng có dấu hiệu sụp đổ.
Nguy rồi!
Hình như làm tổn thương Trúc Cơ căn bản!
Sở Minh cố nén cảm giác mệt mỏi toàn thân, tay run run lấy ra một bó bình ngọc từ túi không gian, bóp nát chúng rồi nhét tất cả đan dược bên trong vào miệng.
Là một cao phẩm đan sư đúng nghĩa, Tụ Linh Đan - loại "bình mana" bổ sung linh lực trong đan điền là thứ đan dược không thể thiếu khi ở nhà hay ra ngoài.
Vậy nên, lúc gần đi, Sở Minh ít nhất cũng phải luyện chế tối thiểu 50 viên Tụ Linh Đan, nhưng để cho chắc chắn, hắn lại luyện chế thêm 50 viên nữa.
Đương nhiên, có thể luyện chế ra nhiều Tụ Linh Đan như vậy cũng nhờ công Từ gia cung cấp một lượng lớn tiền tài để hắn mua dược liệu.
Sở Minh cảm nhận được linh lực lại tràn đầy trong cơ thể, ngồi xếp bằng vận chuyển Thiên Diễn Nội Kinh, thở phào nhẹ nhõm.
"Phù ——!"
Việc này phải kể công cho Từ Uyển Thục!
Nếu không phải nàng cung cấp đầy đủ tài nguyên làm nền tảng, lần này đan điền của mình e rằng sẽ bị khô kiệt.
Quả nhiên có một phú bà biết kinh doanh làm hậu thuẫn vẫn rất tốt!
Ít nhất hiện tại mình gặp bất kỳ khó khăn nào cũng có thể dùng tiền giải quyết, với tư cách là đan sư, mình có rất nhiều dược!
"Hô ——!"
Sở Minh lại thở ra một hơi trọc khí, chống đỡ thân thể suy yếu đứng dậy.
Cho dù hắn điên cuồng uống thuốc, nhưng thể lực tiêu hao cũng không thể khôi phục lại trong thời gian ngắn.
"Nhưng hình như mình quên mất cái gì đó..."
Sở Minh mặt mày hoang mang suy nghĩ, bỗng nhiên con ngươi co rút lại. Đúng rồi!
An Mộ Tình đâu?!
Lúc này hắn mới nhớ tới cô em vợ, vội vàng chạy tới, nửa ngồi trước mặt An Mộ Tình xem xét tình hình.
"Ngươi còn ổn không?"
Sở Minh khẽ vỗ lên gò má ửng đỏ kiều diễm của An Mộ Tình, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, đôi mắt vốn linh động sáng ngời của nàng trở nên mê loạn, một tầng xuân thủy như sương mù dập dờn trong đó, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không yên phận sờ soạng lung tung trên người mình, làn da nóng bỏng mịn màng cũng hiện lên một tầng đỏ ửng mê người, đôi chân thon dài trần trụi dưới lớp váy không ngừng cọ xát vào nhau, bộ dạng khó mà nhẫn nại thống khổ.
"Đây là..."
Sở Minh kinh ngạc, trong lòng hiểu rõ tình trạng hiện tại của An Mộ Tình đại biểu cho điều gì, bởi vì hắn đã vô số lần nhìn thấy trên người An Mộ Hi.
Cô nàng này vậy mà trời sinh mị thể bộc phát rồi?!
Nàng không phải nói chưa từng bộc phát sao?
Sở Minh lập tức cau mày, đỡ An Mộ Tình đang mơ màng dựa vào thân cây rồi suy nghĩ.
Tại sao lúc này trời sinh mị thể lại bộc phát?
Chẳng lẽ nàng rơi vào ảo cảnh do Độ Hồn Cửu Mê tạo ra?!
Sở Minh bỗng nhiên phát hiện tấm mạng che mặt che đi dung nhan tuyệt mỹ của An Mộ Tình đã biến mất, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Quả nhiên là vậy!
Mình có U Lan Tâm, nên không sợ huyễn cảnh do Độ Hồn Cửu Mê tạo ra, nhưng An Mộ Tình thì không có!
Không có pháp khí hỗ trợ chống cự huyễn cảnh, phải làm sao bây giờ?
"Không được, trước tiên phải áp chế trời sinh mị thể sắp bộc phát trong cơ thể nàng đã."
Sở Minh vội vàng lấy ra bình ngọc từ túi không gian, đổ một viên Băng Tâm Linh Hoàn ra lòng bàn tay phải, tay trái nhẹ nhàng đẩy ra đôi môi anh đào mỏng manh của An Mộ Tình, nhưng lại không thể nào cạy mở hàm răng đang nghiến chặt của nàng.
"Chậc!"
Sở Minh bực bội tặc lưỡi một tiếng, nhìn nàng thở dốc thống khổ, trong lòng thầm xin lỗi rồi dùng ngón tay cái mạnh mẽ luồn vào khe hở hàm răng.
Nhưng mà, khi hắn đặt Băng Tâm Linh Hoàn vào miệng An Mộ Tình lại đột nhiên phát hiện, viên Băng Tâm Linh Hoàn tan trong miệng này không những không hóa thành linh dịch màu xanh băng chảy vào bụng nàng, mà còn bị chiếc lưỡi thơm tho mềm mại của nàng cuốn lên đẩy ra.
"Mẹ kiếp, sao không tan ra!"
Sở Minh sốt ruột ấn Băng Tâm Linh Hoàn vào cổ họng An Mộ Tình, kết quả nàng lại đột nhiên đỏ mặt, ho khan kịch liệt vài tiếng rồi phun nó ra.
Sao cổ họng ngươi nhỏ thế!
Chẳng lẽ ngươi lúc ý thức mơ hồ còn có hệ thống phòng ngự tự chủ, đề phòng bị người hạ thuốc sao?
Sở Minh xoa trán, vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra cách nào hay.
Nhìn An Mộ Tình vẻ mặt thống khổ cùng ngọc cơ càng thêm nóng bỏng, dường như sắp rỉ máu, Sở Minh siết chặt nắm đấm, trong lòng vô cùng bối rối.
Sở Minh à, tuy nằm trước mặt ngươi là một thiếu nữ yếu đuối, dễ dàng bị đẩy ngã, lại còn là em vợ ngươi, em gái ruột của Hi nhi.
Nhưng ngươi không thể không làm vậy, bởi vì ngươi đang cứu mạng nàng, chứ không phải làm việc thất đức, hiểu không?!
Dù Hi nhi biết cũng sẽ tha thứ cho ngươi.
"Hừ... Thật xin lỗi, đắc tội."
Sở Minh hít sâu, thầm xin lỗi cả hai người, đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng lộ ra vẻ kiên định chưa từng có.
"Nàng là em gái của Hi nhi, nàng là em gái của Hi nhi..."
Sở Minh vừa lẩm bẩm, vừa ngậm Băng Tâm Linh Hoàn trong miệng cho tan thành linh dịch lạnh lẽo, rồi đỡ gương mặt An Mộ Tình lên, truyền linh dịch sang cho nàng.
"Ừng ực..."
Linh dịch vào bụng như hồng thủy tìm được chỗ thoát, đôi mắt đẹp vốn mông lung của An Mộ Tình lập tức lóe lên ánh đỏ đáng sợ, hai tay mềm mại siết chặt cổ Sở Minh không cho hắn tránh né, say sưa hấp thụ nguồn suối áp chế lửa nóng trong lòng và thân thể.
"Ưm ưm ư?!"
Sở Minh đỏ mặt, vẻ mặt hoảng sợ.
Hắn không ngờ mình vốn kiên định không làm gì phi lễ An Mộ Tình, kết quả lại bị nàng siết cổ như kẻ thù, chiếc lưỡi thơm tho cuốn lấy điên cuồng.
Sao lại thành ra thế này?
Bị siết cổ, Sở Minh tím tái mặt mày vì khó thở, nhưng hắn không dám gỡ tay An Mộ Tình ra, đợi nàng uống hết linh dịch mới giật lùi ra sau, há miệng hít thở.
"A... a..."
Hắn lau khóe miệng, còn chưa hoàn hồn khỏi cảm giác ngạt thở thì bị một bóng đỏ nhào tới.
"Phập!"
Một giây sau, một thanh hỏa đao nóng rực cắm phập xuống đất, ghim vào ngay trước mặt Sở Minh, cách tai hắn chỉ vài centimet, thậm chí cảm nhận được sức nóng.
"..."
Mái tóc rơi xuống chóp mũi, Sở Minh nằm trên mặt đất cuối cùng nhìn rõ kẻ tấn công.
An Mộ Tình chống chân lên người hắn, hai chân thon dài áp sát eo hắn, tay trái ấn vào ngực hắn, tay phải cầm đao, rồi từ từ cúi xuống, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, đôi mắt đỏ ngầu lộ rõ sát ý và phẫn nộ.
"Ngươi muốn chết!"
"Ừ."
Sở Minh buông xuôi mặc kệ, nằm im nhắm mắt.
"Ta muốn chết, ngươi cứ giết."
"..."
An Mộ Tình xoay ngang thanh hỏa đao cắm bên mặt Sở Minh, chỉ cần rạch nhẹ sang trái là có thể chẻ đôi đầu hắn.
Nhưng nàng không làm vậy, mà lại chìm trong bối rối.
Khi ý thức nàng tỉnh táo lại từ cơn mê muội, nàng phát hiện mình đang siết cổ và hôn Sở Minh.
Rõ ràng, An Mộ Tình không thể chấp nhận tất cả là do mình chủ động, nàng cho rằng Sở Minh đã dùng mê hồn thuật khiến nàng thành ra như thế.
Mà sau khi bị Sở Minh đẩy ngã xuống đất, đôi môi đỏ mọng tinh tế nhấm nháp một chút vị mát lạnh trong miệng, nàng bỗng nhiên sực tỉnh. Cảm giác khô nóng lan tỏa khắp người trước đó hoàn toàn biến mất, ảo cảnh quỷ quyệt không tên quanh quẩn trước mắt và trong đầu cũng không còn thấy đâu, một luồng băng lãnh bao phủ trái tim, khiến nàng dần dần tỉnh táo.
Chẳng lẽ hắn thấy ta chìm sâu trong ảo cảnh cực lạc, muốn cho ta uống đan dược để thoát khỏi ảo cảnh, nhưng vì ta không nuốt được, nên mới phải miệng đối miệng cho ta uống?
Vậy tại sao ngươi không giải thích rõ ràng!
Làm như ta là kẻ xấu vậy, rõ ràng đó là nụ hôn đầu tiên của ta...
An Mộ Tình trong lòng rất ủy khuất, nhưng bề ngoài lại giả vờ tức giận, chỉ là khóe miệng vô thức hơi xẹp xuống để biểu lộ sự bất mãn trong lòng.
"Tại sao ngươi hôn ta?"
"Ngươi hẳn phải biết ta vì sao."
Sở Minh giơ nắm tay phải lên phản đối đầy giận dữ.
"Hơn nữa rõ ràng là ngươi túm lấy cổ ta suýt bóp chết ta, sao đến miệng ngươi lại thành ta chủ động?"
"Chính là ngươi chủ động!"
An Mộ Tình nhe hai cái răng nanh nhỏ, sau khi xuống khỏi người Sở Minh phủi phủi bụi trên váy áo, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
"Lần này nể tình ngươi giúp ta đối phó người của Nhạc Thiên Hành, ta không so đo với ngươi, lần sau gặp mặt, ta nhất định đánh ngươi nằm bẹp xuống đất để báo thù hôm nay!"
An Mộ Tình vung nắm đấm lên dọa, hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục đi lên núi.
Sở Minh thấy vậy, lắc đầu bất đắc dĩ.
Tính tình cô em vợ này thật là nóng nảy!
Ta cứu ngươi, ngươi không nói một lời cảm ơn cũng đành, bây giờ còn trả ơn bằng cách báo thù?
Đợi chút nữa đừng có cầu ta là được!
Sở Minh nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, rồi lại lần nữa đi theo, khiến An Mộ Tình tức giận quay đầu lại lạnh lùng nói.
"Còn đi theo ta làm gì? Ở đây không còn việc của ngươi nữa!"
"Ồ?"
Sở Minh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Ngươi chắc chắn mình có thể chặt được một bông hoa lớn như vậy xuống? Nếu nửa đường lại gặp người của Nhạc Thiên Hành thì sao?"
"Không biết."
An Mộ Tình rất tự tin nói.
"Phong cách hành sự của Nhạc Thiên Hành là dừng tổn thất kịp thời, chỉ cần một lần tổn thất quá hai thành viên, bất kể chuyện này quan trọng đến đâu, bọn họ sẽ lập tức không chút do dự rút lui."
"Không, ta không phải ý đó."
Sở Minh chỉ vào Độ Hồn Cửu Mê gần ngay đỉnh núi Hoa cười nói.
"Ngươi chắc chắn mình còn có thể đi đến đó?"
"A? Ta là cái gì đi..."
An Mộ Tình còn chưa nói hết câu đã cảm thấy trời đất quay cuồng, ý thức vốn trong sáng lại lần nữa mờ mịt, trong đầu không ngừng hiện lên những mảnh ký ức trước đó khiến nội tâm nàng vô cùng đau khổ.
Chờ chút!
Mình lại rơi vào ảo cảnh cực lạc rồi sao?
An Mộ Tình sờ sờ gương mặt nóng bừng mới biết mạng che mặt đã biến mất từ lúc nào, rồi ôm lấy trán, thân thể mềm mại lảo đảo, may mà Sở Minh đưa tay ôm lấy eo thon mềm mại hơn cả An Mộ Hi của nàng mới đứng vững được.
"Thả ta ra..."
An Mộ Tình cố nén cảm giác choáng váng thoát khỏi vòng tay Sở Minh, ngồi xổm xuống đất, đôi mắt đẹp mê ly, trước mắt hắn như hóa thành vô số tàn ảnh chậm rãi tiến lại gần.
"Làm sao ngươi biết được? Quả nhiên ngươi cũng là người của Nhạc Thiên Hành!"
"Bị phát hiện rồi sao."
Sở Minh xoa xoa ngón trỏ tay phải, nhếch lên một nụ cười tà ác.
"Hắc hắc hắc, thánh nữ, chúc mừng ngươi trả lời đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận