Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành

Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 12: Minh nhi, đi đem vi sư quần áo lấy tới (length: 8065)

Lần này về sau cùng lắm mua chút công thức luyện đan, xem có thể bắt chước cải tiến một chút, sáng tạo ra loại thuốc đặc thù của riêng mình không.
"Nhưng mà linh thạch thì..."
Vừa nghĩ đến chuyện tiêu tiền, Sở Minh lập tức ỉu xìu.
Không có tiền, đồng nghĩa với việc không mua được thần thông và pháp khí tốt; không có thần thông và pháp khí, thực lực của mình sẽ tăng chậm, gặp nguy hiểm không thể tự vệ.
Cho nên, tiền chẳng khác nào mạng sống!
"Xem ra phải phát huy ưu thế đan sư tứ phẩm của mình, mua nguyên liệu về luyện đan bán thôi."
Sở Minh nhìn bộ dạng bẩn thỉu của mình thở dài, nên rời khỏi Đan phong về Phù Ngọc Phong tắm rửa rồi ra Ngũ Cốc Phong xem nguyên liệu thuốc.
Nhưng mà, vừa định đẩy cửa vào thì trong đầu lóe lên cảm giác nguy cơ khiến hắn rùng mình.
Có người?
Sở Minh cảnh giác lùi lại mấy bước, nheo mắt, móc ra Chân Tử Đan ném vào theo khe cửa, định để nó thăm dò tình hình trong phòng trước.
Một lúc sau, khi cảm nhận được Chân Tử Đan truyền về tin tức "Không có người", Sở Minh thở phào.
Xem ra mình quá đa nghi.
"Thôi tắm nước nóng rồi ra ngoài vậy."
Sở Minh mệt mỏi đẩy cửa ra, kết quả một giây sau, hơi nước nóng bỗng cuồn cuộn ra.
Sở Minh vội vàng che miệng mũi, nheo mắt nhìn vào trong.
Trong làn hơi nước mông lung, có thể mơ hồ thấy giữa phòng lúc nào đã có một cái bồn tắm cực lớn.
Trên thành bồn gỗ ngoài khăn tắm còn vắt vẻo một cái chân thon dài, nuột nà, giọt nước theo làn da hồng hào, kiều diễm chảy xuống bàn chân ngọc ngà.
Trong bồn, hai gò bồng đảo trắng như ngọc tương giao nổi trên mặt nước, giọt nước theo khe rãnh chảy xuống tụ tập tại điểm sâu nhất, chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh đều khiến người ta huyết mạch sục sôi.
Ta vào nhầm phòng rồi?
Sở Minh vội vàng kiềm chế suy nghĩ, rời khỏi phòng nhìn quanh, xác nhận đây là phòng mình rồi càng thêm nghi hoặc.
Không đúng!
Đây là nhà của ta mà?
Nhưng có người tắm rửa ở đây cũng quá kỳ lạ!
Sở Minh vô thức nuốt nước miếng, vừa định hỏi tên vị tiên tử kia thì một giọng nói trong trẻo vang lên khiến hắn rùng mình.
"Minh nhi? Ngươi về rồi à?"
Sư tôn?
Nhìn người tựa vào thành bồn tắm, mái tóc đen ướt át dính vào gương mặt ửng hồng, Sở Minh lập tức dập tắt mọi ý nghĩ, vội vàng cúi đầu hành lễ.
"Sư tôn, sao người lại ở đây?"
"Ta đến thăm ngươi mà."
Vũ Túy Nhiêu cười duyên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở thở ra hơi thở mềm mại.
"Ai ngờ lại phát hiện trong phòng có cái bồn tắm lớn thế này, nên ta tự mình dùng thử, Minh nhi ngươi không phiền chứ?"
"Không phiền, không phiền!"
Con vừa mới nghĩ cách tính toán với người, sao dám so đo chuyện nhỏ này!
Sở Minh lảng tránh lùi lại.
"Sư tôn người cứ từ từ tắm, con ra ngoài trước."
"Quay lại!"
Vũ Túy Nhiêu khẽ giơ cánh tay phải trắng nõn vẫy Sở Minh, rồi chỉ vào giường nói.
"Lấy quần áo cho ta."
Rõ ràng chỉ cần một cái phẩy tay là lấy được quần áo, sao lại phải sai ta đi?
Sở Minh lầm bầm trong lòng, nhưng không dám cãi lời, đành phải chịu đựng cảm giác nóng ran trong lòng đi tới bên giường.
Trên giường ngoài chiếc váy bách điệp màu đỏ mà Vũ Túy Nhiêu thường mặc còn có một dải dây buộc tóc màu đỏ, một cái yếm màu xanh thêu hoa sen trắng, quần lót lụa mỏng, và tất đen.
Tất đen với quần lót?
Sở Minh ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của hắn, Vũ Túy Nhiêu hầu như không bao giờ mặc tất chân, lúc nào cũng chân trần đùi hồng.
Sao lần này lại đột nhiên nhớ ra mặc thứ này nhỉ?
Sở Minh cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đem những thứ quần áo mang theo hơi ấm và mùi thơm ngát này ôm vào ngực, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, rồi cụp mắt đi đến bên cạnh bồn tắm.
"Sư tôn, cho..."
"Soạt —— "
Bất chợt, Vũ Túy Nhiêu bỗng nhiên đứng lên khỏi bồn gỗ, cảnh sắc trước mắt như nước sông trôi xuôi theo thung lũng.
Nàng không chút e dè mà nhận lấy quần áo, chỉ còn lại đôi tất chân không lấy, sau đó không biết từ đâu lại ném ra một lệnh bài rơi lên trên, dáng tươi cười yêu mị.
"Đây là lệnh bài tàng thư các, cầm nó có thể vào Đạo môn thứ hai."
"Cảm ơn sư tôn."
Sở Minh vội vàng cúi đầu cất kỹ lệnh bài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tim đập loạn đến cực điểm.
Hành động Vũ Túy Nhiêu đột nhiên đứng lên khiến hắn trở tay không kịp, tuy đã cúi đầu trước, nhưng vẫn nhìn thấy thứ không nên thấy.
Ví dụ như, con đại lão hổ trắng muốt hiếm hoi kia...
"Minh nhi, ngươi có phải đang giấu diếm vi sư điều gì không?"
Thấy Sở Minh khẩn trương, Vũ Túy Nhiêu sau khi mặc xong quần áo lại nổi lên ý trêu đùa, chậm rãi bay đến trước mặt hắn, dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn lên bắt đối mặt với mình, ánh mắt xinh đẹp lộ ra vẻ dò xét.
"Sao lại làm cho toàn thân nhếch nhác thế này?"
"À cái này..."
Sở Minh lúng túng ho khan vài tiếng, đem sự việc xảy ra lúc luyện đan kể lại tường tận cho Vũ Túy Nhiêu nghe.
Dù sao với thân phận của nàng, muốn biết những việc này dễ như trở bàn tay, bản thân hắn cũng không cần thiết phải giấu diếm.
"Ngươi làm sập phòng luyện đan rồi à?"
Vẻ kinh ngạc trong mắt Vũ Túy Nhiêu lóe lên rồi biến mất, khóe miệng nụ cười càng mở rộng, thậm chí có chút tự hào đắc ý.
"Không ngờ Minh nhi nhà ta lại lợi hại như vậy!"
"Sư tôn, ngài không trách ta sao?"
Sở Minh lập tức có chút lo sợ.
"Ta đang bị ghi nợ 10.000 khối hạ phẩm linh thạch, nếu ta không trả được, bọn họ sẽ tìm đến ngài..."
"Mới 10.000 khối thôi à."
Vũ Túy Nhiêu khinh thường bĩu môi, thản nhiên phủi đi tro bụi và nước trên mặt Sở Minh.
"Đừng nói 10.000 khối hạ phẩm linh thạch, dù là 10.000 khối linh thạch trung phẩm, thượng phẩm, vi sư cũng lấy ra được."
"Không phải đã nói rồi sao, vi sư nuôi ngươi vẫn rất dễ dàng mà."
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Vũ Túy Nhiêu, lòng Sở Minh tràn ngập cảm động.
Tuy rằng vì cảnh giác với thế giới này, hắn có chút nghi ngờ nguyên nhân Vũ Túy Nhiêu tốt với mình như vậy, nhưng ít ra đến bây giờ, nàng chưa từng làm hại hắn, lại còn giúp đỡ rất nhiều.
Còn chuyện sau này, cứ để Sở Minh của tương lai lo liệu, hắn bây giờ cũng chẳng quản được.
Hiện tại, điều quan trọng nhất là ôm chặt lấy cái đùi phú bà trước mắt này!
"Ân sư tôn, đệ tử đời đời không quên! Đợi linh thạch tích lũy đủ, ta nhất định sẽ trả lại!"
Trước lời nói kiên định của Sở Minh, Vũ Túy Nhiêu che miệng cười đến bộ ngực nhấp nhô sóng thịt, mùi thơm ngát ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.
"Cái này không cần, nhưng sư tôn có vài việc gấp muốn nhờ ngươi giúp có được không?"
Giúp đỡ?
Chẳng lẽ chỉ là xoa bóp thôi sao?
Sở Minh ngẩn ra một lát rồi nghiêm mặt trầm giọng nói.
"Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ dùng hết sở học cả đời để hầu hạ ngài thật tốt!"
"Thật sao?"
Ánh mắt Vũ Túy Nhiêu long lanh, đưa tay dọc theo cổ Sở Minh xuống, chậm rãi kéo cổ áo ra, thân thể nghiêng về phía trước, ghé vào tai hắn thì thầm thở dốc.
"Minh nhi, nhớ kỹ lời ngươi vừa nói đấy, đừng đổi ý nhé ~ Vi sư rất tham ăn đấy ~ "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận