Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành
Sư Tỷ, Xin Giúp Ta Tu Hành - Chương 110: Cô em vợ mới biết yêu 6k cầu đặt mua! (length: 23005)
"Quả nhiên là như thế..."
An Mộ Tình run rẩy đưa tay phải ra, hơi nắm cũng đã tạo thành một thanh kiếm dài đỏ rực lửa, nhưng toàn thân mềm nhũn, nàng thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Sở Minh thấy nàng cố gắng chống cự như vậy, bất đắc dĩ khẽ thở dài.
"Ta đúng là người của Nhạc Thiên Hành, sau khi giết đồng bọn của ngươi xong liền lừa ngươi đến đây để cùng giết luôn."
"Ngươi chính là muốn thừa dịp ta chìm sâu trong ảo cảnh cực lạc, làm chuyện vô lễ với ta!"
An Mộ Tình hung hăng cắn đầu lưỡi, lập tức khóe miệng đầy máu, chờ ý thức hơi tỉnh táo lại, liền trực tiếp cầm kiếm dài hướng cổ mình cứa xuống.
"Ta chết cho các ngươi xem!"
Hành động này làm Sở Minh sợ hết hồn, vội vàng tiến lên một bước nắm chặt cổ tay trắng nõn của An Mộ Tình, ấn nàng xuống đất, trong lòng kinh hãi vạn phần.
Cô nàng này không phân biệt phải trái đã đành, tính cách còn nóng nảy như vậy?
Không nói nhảm câu nào mà trực tiếp tự sát, đúng là một người ngoan độc!
"Tiểu tổ tông của ta, ngươi động não suy nghĩ kỹ đi, nếu ta là người của Nhạc Thiên Hành, vừa rồi đã ra tay với ngươi, cần gì phải đợi đến bây giờ?"
Lời quát đầy uy hiếp của Sở Minh khiến cơ thể mềm mại đang giãy giụa của An Mộ Tình lập tức yên lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc, chớp chớp mắt, sau đó lại chìm vào mê loạn.
"Ta... Ta nào phân biệt được..."
Đúng vậy!
Sở Minh đột nhiên cảm thấy lời nói đùa vừa rồi của mình có chút quá đáng.
Cô nàng này đang chìm sâu trong ảo cảnh cực lạc, có thể nói là không có chút cảm giác an toàn nào, rất dễ dàng bị kích động.
Mình cần gì phải trêu chọc một người chẳng phân biệt được gì đâu?
"Cho nên ta mới nói ngươi không có cách nào lên đỉnh núi."
Sở Minh bất đắc dĩ nói, sau khi xuống khỏi người An Mộ Tình, trực tiếp bế nàng theo kiểu công chúa, thần sắc phá lệ dịu dàng.
"Ta là vì thể chất đặc thù, nên mới không chìm vào ảo cảnh cực lạc, điểm này ngươi có thể tin ta sao?"
"..."
An Mộ Tình khẽ cắn môi mỏng còn dính chút máu, dù nàng hết sức chán ghét hành động ôm ấp vô lễ này của Sở Minh, nhưng bây giờ ý thức đang mê muội, người duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có hắn.
"Ngươi... Đưa ta lên đỉnh núi."
An Mộ Tình yếu ớt vòng hai tay trắng nõn lên cổ Sở Minh, sau khi giữ vững thân thể, thở hổn hển nói.
"Độ Hồn Cửu Mê... Phải giải."
"Làm sao mà giải chứ!"
Cảm nhận thân thể mềm mại ấm áp trong lòng, Sở Minh vô thức so sánh với An Mộ Hi.
Cô nàng này nhẹ hơn chị gái nàng, nhưng mềm mại và ấm áp hơn, chẳng lẽ là do trong cơ thể có linh căn thuộc tính "Lửa"?
"Ta đưa ngươi ra khỏi phạm vi ảo cảnh cực lạc trước đã."
"Không... Không được."
An Mộ Tình dùng hết sức lực bám chặt Sở Minh, giọng nói yếu ớt nhưng lại kiên định.
"Ngươi có phải ngu ngốc không... Giải quyết Độ Hồn Cửu Mê là được rồi còn gì?"
Ồ?
Ngươi như vậy rồi mà còn rảnh rỗi dạy dỗ ta?
Ta lo lắng ngươi không chịu nổi mới đề nghị đưa ngươi ra ngoài trước mà.
Hình như nhận ra điều Sở Minh đang lo lắng, An Mộ Tình híp đôi mắt mông lung hơi nước, lại lần nữa ngập ngừng nói.
"Ngươi... Ngươi không phải là đan sư sao, cho ta đan dược... Vừa rồi ngươi cho ta loại kia."
"Cái đó à."
Khóe miệng Sở Minh nhếch lên một nụ cười khó hiểu, hông phải hơi nhấc, bình ngọc trong túi không gian bay ra, sau đó bị hắn bóp vỡ, Băng Tâm Linh Hoàn bên trong rơi trúng miệng hắn.
Khi trong miệng tràn ngập linh dịch lạnh buốt, Sở Minh cúi đầu, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa ngạc nhiên, lại vừa mê muội của An Mộ Tình, một lần nữa đút cho nàng.
"Ưm..."
An Mộ Tình dùng hai tay cố gắng đẩy lồng ngực cường tráng của Sở Minh, nhưng toàn thân mềm nhũn tê dại, nàng không thể dùng được chút nào sức lực, thậm chí hành động đánh yêu như vậy của nàng lại khiến ý cười trong lòng Sở Minh càng đậm hơn.
Không phải mới vừa rất kiêu ngạo sao?
Trước đây lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, qua một đêm với ta, bây giờ lại có thể yên tĩnh nằm trên giường êm, mệt mỏi ngủ say.
Ngươi không muốn giống như tỷ tỷ của mình, trở thành người tiếp theo à?
Nhưng mà Hi nhi nhà ta tốt hơn ngươi nhiều, nàng tuy kiêu ngạo, nhưng lại nũng nịu như mèo con, đặc biệt dính người.
Còn ngươi thì đúng là thùng thuốc nổ! Chạm một cái là bùm!
"Ngươi con nhỏ này là chó à? !"
"Ta đúng là giống chó, chuyên cắn loại người vô lễ như ngươi!"
An Mộ Tình từ trạng thái mê man và ngây ngốc ban đầu tỉnh lại, sự tức giận trong mắt càng thêm ngưng tụ.
Ta đã cảnh cáo ngươi một lần rồi, ngươi lại còn dám hôn ta?
Muốn chết!
Khi Băng Tâm Linh Hoàn dần dần có tác dụng, An Mộ Tình cảm giác sức lực toàn thân trở lại, đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Sở Minh, vừa lau đôi môi ướt át, vừa giơ cao trường kiếm trong tay chỉ về phía Sở Minh, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
"Đến đây! Quyết một trận tử chiến! Ta, An Mộ Tình hôm nay muốn trừ hại cho dân, chém chết tên tiểu tặc vô sỉ nhà ngươi!"
"Gọi ai là tiểu tặc vô sỉ, vừa rồi ta ôm ngươi căn bản chưa kịp làm gì có được hay không."
Sở Minh có chút chột dạ đảo mắt, thản nhiên đẩy mũi kiếm đang bốc cháy trước chóp mũi sang một bên, nghiêm túc nói.
"Ta cho ngươi ăn đan dược, ngươi không nói lời cảm ơn cũng đành, bây giờ còn cầm kiếm chỉ vào ân nhân cứu mạng?"
"Không có ta ngươi đã chết từ lâu rồi!"
". . ."
An Mộ Tình mím môi đỏ im lặng không nói, dường như đồng ý với Sở Minh.
Thực ra nàng cũng chỉ muốn làm ầm ĩ một chút, dù sao sự uất ức và đau khổ trong lòng khiến nàng không thể nào che giấu được lòng biết ơn.
Tuy ngươi đã cứu ta, điểm này ta thực sự mang ơn và cảm kích.
Nhưng ngươi cũng không thể cứ hôn ta như vậy chứ!
Ngươi chẳng lẽ không biết nụ hôn đầu tiên đối với một cô gái quan trọng như thế nào sao?
Tỷ tỷ từng nói với ta, nụ hôn đầu tiên là dành cho người quan trọng nhất, người sẽ cùng mình đi suốt đời, là thứ quý giá nhất.
Chuyện ngươi hôn ta mà bị nàng biết, chắc chắn nàng sẽ giết ngươi!
Nhưng ta cũng chẳng biết nàng ở đâu. . .
Đôi mắt đầy phẫn nộ của An Mộ Tình chớp mắt đã trở nên ảm đạm, tia lửa chói lọi từ trường kiếm trong tay cũng dần dần tiêu tán.
"Quá tam ba bận, ngươi còn dám nữa thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
An Mộ Tình lại trừng mắt nhìn Sở Minh một cái rồi tức giận bỏ đi về phía trên núi, nhưng khi đi ngang qua hắn, nàng đột nhiên thì thầm nhỏ không rõ ràng.
"Cảm ơn."
"?"
Nhìn khuôn mặt ửng hồng thoáng qua rồi biến mất, Sở Minh không nhịn được cười.
Muốn nghe cô nàng này nói lời cảm ơn thật khó.
"Không có chi, nhưng nếu đang vội thì chúng ta vẫn nên ngự kiếm bay đi."
Sở Minh gọi ra Địch Áo linh kiếm chặn An Mộ Tình lại, thả Ngân Kiếm xuống trước mặt nàng, làm động tác mời bằng tay, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Bây giờ xung quanh đã không còn người của Nhạc Thiên Hành, không cần lo lắng bị tập kích giữa không trung mà không kịp phản ứng."
". . ."
An Mộ Tình hơi dừng bước, như không thấy lại tiếp tục đi vòng qua Sở Minh, nhưng chút sợ hãi hiện lên trong mắt vẫn bị hắn nhìn thấy.
Hoá ra chứng sợ độ cao của các ngươi là di truyền gia đình sao?
Thầm nghĩ trong lòng sau đó, Sở Minh khẽ thở dài, bay đến phía sau An Mộ Tình, bất ngờ ôm nàng theo kiểu công chúa, rồi bay thẳng lên trời.
"Sở Minh!"
An Mộ Tình bị tức đến trừng mắt, vừa định mắng vài câu thì bỗng nhiên phát giác mây mù xung quanh nhanh chóng tan đi, vội nhắm mắt, hai tay trắng nõn chủ động ôm lấy Sở Minh, mím môi đỏ không rên một tiếng.
Thì ra chiêu này không chỉ có tác dụng với Hi nhi, mà với muội muội nàng cũng hiệu quả tương tự!
Cảm nhận được thân thể mềm mại hơi run rẩy trong ngực, Sở Minh không khỏi cảm khái, liền ngự kiếm bay lên ngay phía trên Độ Hồn Cửu Mê, cúi đầu, con ngươi đột nhiên co lại.
Lúc trước ở phía dưới, hắn căn bản không biết tình hình bên trong Độ Hồn Cửu Mê.
Đợi đến trên trời hắn mới nhìn rõ, trong đóa hoa cỏ khổng lồ với những cánh hoa lay động theo gió, nhụy hoa màu hồng phấn lại che kín chi chít những khuôn mặt khô lâu!
Mà cái gọi là phấn hoa bay ra ngoài, đều là những huyết nhục nhỏ bé bay ra từ miệng của những khuôn mặt này.
"Thật buồn nôn."
Không đợi Sở Minh nói gì, An Mộ Tình đã thoát khỏi ngực hắn, ngồi xổm trên Ngân Kiếm nhìn Độ Hồn Cửu Mê, đôi mắt sáng rỡ lộ ra vẻ kinh hãi và chán ghét đậm nét, nhưng giọng nói lại khá hung dữ.
"Ta xuống chém nó."
"Chờ đã!"
Nhìn An Mộ Tình có vẻ như sắp nhảy xuống, Sở Minh vội vàng ngăn nàng lại, trong lòng vô cùng im lặng.
Lúc này không sợ độ cao nữa rồi?
"Ngươi không phải am hiểu pháp thuật và thần thông thuộc tính "Lửa" sao, một ngọn lửa đốt nó không được à, ta lại dập tắt lửa trên núi."
"Ngươi còn dư linh lực à?"
An Mộ Tình hỏi ngược lại, lập tức bác bỏ đề nghị của Sở Minh.
"Ta có "Nam Minh Ly Hỏa" rút ra từ Chu Tước, đốt một ngày sẽ gây tổn thương không thể phục hồi cho cây cối trên núi."
"Cho dù lửa trên núi bị ngươi dập tắt, chúng cũng không mọc lại được, đó chính là đặc tính "Diệt tro" của "Nam Minh Ly Hỏa"."
Nam Minh Ly Hỏa?
Sở Minh không khỏi giật mình.
Hắn biết về Sí Hỏa Tiên Tông là, tông môn này đặc biệt thích thu thập các loại ngọn lửa kỳ lạ, thường xuyên rút ra ngọn lửa từ yêu thú, yêu phách hoặc thiên địa dị tượng để luyện hóa trong đan điền, cung cấp cho việc tu luyện.
Vì vậy, việc An Mộ Tình mang theo bảo vật như thế cũng nằm trong dự đoán của Sở Minh.
Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ là, nàng lại lấy được Nam Minh Ly Hỏa từ một trong tứ đại Thánh Thú, Chu Tước?
Sí Hỏa Tiên Tông không lẽ giết một con Chu Tước...
Sở Minh vô thức nuốt nước bọt, chợt nghi ngờ hỏi.
"Nếu ngọn lửa của ngươi là "Nam Minh Ly Hỏa", vậy tại sao vừa rồi ta có thể dập tắt nó?"
"Ai biết trong người ngươi có bí mật kỳ quái gì."
An Mộ Tình tức giận liếc Sở Minh một cái, lần đầu tiên với giọng điệu kinh ngạc và tán thưởng nói.
"Thật khó tin, tu vi Trúc Cơ cảnh tầng một như ngươi, vậy mà có thể vượt ba cấp giết một tên Trúc Cơ cảnh tầng bốn Nhạc Thiên Hành!"
"Quan trọng nhất là còn không bị thương, thậm chí còn rảnh tay cứu ta một mạng, bí mật trên người ngươi không ít hơn ta đâu."
"Hắc hắc."
Sở Minh ngượng ngùng gãi đầu, trong lòng có chút đắc ý.
Không ngờ sau khi dùng Băng Long Biến mình lại lợi hại như vậy, mặc dù tu vi chỉ mới chạm đến ranh giới Trúc Cơ cảnh tầng bốn, nhưng cường độ nhục thân và linh hồn lại cao hơn nhiều so với tu sĩ Trúc Cơ cảnh tầng bốn bình thường.
Vì vậy, hắn mới dễ dàng chém giết tên phú thương mập mạp Nhạc Thiên Hành, tiện tay giúp đỡ An Mộ Tình.
Nhưng theo lời nàng, chẳng lẽ linh lực thuộc tính băng mà mình kế thừa từ Băng Long, phẩm chất của nó tương đương với Chu Tước, một trong Tứ Thánh Thú?
Không thể nào!
Long tộc địa vị cao vậy sao?
Sở Minh nhắm mắt lại, trong lòng thầm suy nghĩ về nguyên nhân cái chết của Băng Long, có chút hối hận vì chưa điều tra rõ ràng đạo Băng Uyên kia.
Xem ra chỉ có thể đợi Hắc Long tỉnh lại rồi hỏi nó.
"Vậy nên cách duy nhất là chúng ta xuống dưới, trước chặt đứt phần đỉnh núi của nó, sau đó đi sâu vào trong núi đá để nhổ tận gốc."
"Ừm... Như thế cũng được, nhưng chúng ta không cần tốn công tốn sức xuống dưới chứ?"
Sở Minh bất đắc dĩ nói.
"Viên đan dược của ta chỉ có thể duy trì cho ngươi tỉnh táo một khoảng thời gian, nhỡ ngươi tới gần Độ Hồn Cửu Mê kia, lại lên cơn chém ta thì sao?"
"..."
Cảm nhận được cơn choáng váng nho nhỏ dần xuất hiện trong đầu, An Mộ Tình mấp máy môi đỏ, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Minh không nói một lời, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Tốt lắm.
Giờ thì biết nhờ cậy ta rồi chứ gì?
Nhìn An Mộ Tình với chiếc cổ trắng ngần lóa mắt như thiên nga, Sở Minh trong lòng khẽ động, khẽ thở dài một tiếng, rồi lấy hạch đan từ trong túi không gian ra.
Không ngờ thứ này lại nhanh chóng phát huy tác dụng như vậy.
"Có muốn xem pháo hoa không?"
"Pháo hoa?"
Nghe vậy, An Mộ Tình nghiêng đầu có chút hoang mang.
Sở Minh nhếch mép cười bí hiểm, lôi hạch đan ra, hướng về phía nhụy hoa của Độ Hồn Cửu Mê rồi vung tay ném ra.
"Đi!"
Khoảnh khắc hạch đan rời tay, Sở Minh liền ôm lấy An Mộ Tình, vận dụng toàn bộ linh lực thao túng Địch Áo linh kiếm bay về phía sau.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi như chết, hạch đan rơi vào nhụy hoa của Độ Hồn Cửu Mê bỗng tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ngay lập tức, lấy nó làm trung tâm, trong phạm vi trăm mét, Độ Hồn Cửu Mê vốn đang lay động bỗng như bị khảm vào gương, nhanh chóng thu nhỏ lại và sụp đổ, sau đó...
"Oanh!"
Tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp núi Hoa, đám mây đen xám khổng lồ bỗng tản ra, che khuất tầm mắt của Sở Minh.
An Mộ Tình nhìn tất cả những gì trước mắt, hai tay che miệng anh đào nhỏ hé mở, đôi mắt đẹp trừng lớn, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Vừa rồi hắn ném xuống là thứ gì vậy?
Thần thông được cố định trong pháp khí đặc thù? Hay là trận pháp cỡ nhỏ?
Sao uy lực lại lớn như vậy chứ!
Chắc cũng ngang ngửa với một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan cảnh nhỉ?
Không đúng, một kích toàn lực cũng không có sức phá hoại lớn như thế này!
Thấy An Mộ Tình ngạc nhiên như chưa từng thấy việc đời, Sở Minh chưa từng chứng kiến vụ nổ hạt nhân ở cự ly gần cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, bèn tranh thủ gọi ra vòng phòng hộ tự động của Địch Áo linh kiếm, đồng thời sử dụng Sinh Long Quyết biến tóc thành quạt điện, chín "cánh quạt" điên cuồng xoay chuyển để xua tan bụi xung quanh.
Mấy đám khói đen hoàn toàn biến mất, cảnh tượng trên đỉnh núi Hoa mới hiện ra, khiến cả hai đồng thời kinh hô.
Độ Hồn Cửu Mê vốn tồn tại đã sớm biến mất, kèm theo đó là một mảng rừng rậm tươi tốt trên đỉnh núi Hoa cũng bị mất đi một phần lớn, để lộ ra lớp đá đen xám sau vụ nổ.
Nói ví von cho dễ hiểu, giống như kiểu tóc Địa Trung Hải của người bị hói, rồi bị ai đó ném pháo vào.
"Giải... Giải quyết rồi?"
An Mộ Tình mấp máy môi khô, ngoái nhìn Sở Minh, đôi mắt long lanh đầy vẻ hiếu kỳ chưa từng có, dị sắc liên tục.
"Thủ đoạn gì của ngươi vậy? Thật lợi hại!"
"Chỉ là trò vặt thôi, không đáng nhắc đến."
Nghe An Mộ Tình nói những lời chân thành từ tận đáy lòng, Sở Minh đỏ mặt ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ trong lòng, rồi nhìn làn sương mù màu hồng phấn xung quanh đang dần tan đi, khẽ cười nói.
"Lần này Độ Hồn Cửu Mê đã bị diệt tận gốc, ngươi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Hoàn thành sao..."
An Mộ Tình trong đầu lại nhớ lại gương mặt cười hiền hòa của lão phụ nhân, bỗng hai nắm đấm siết chặt, trong mắt lộ ra căm hận và sát ý nồng đậm, ngữ khí lạnh như băng nói:
"Ta sớm muộn gì cũng sẽ diệt trừ tận gốc người của Nhạc Thiên Hành, một tên cũng không để lại trên thế giới này!"
Dứt lời, nàng liền ra hiệu Sở Minh đưa mình đến khoảng đất trống giữa rừng rậm lúc ban đầu, chôn cất thi thể lão phụ nhân cùng những người của Sí Hỏa Tiên Tông xung quanh ngay tại chỗ, hai tay chắp lại, mặt mũi nghiêm trọng cúi đầu ba cái về phía nấm mồ chồng chất.
"Nếu không có việc gì thì ta đi trước, nhớ tự bảo vệ mình."
Sở Minh cười nhạt, sự kiện ở núi Hoa đã kết thúc, liền phất tay tiêu sái rời đi, nhưng lại bị một tiếng "a" nhẹ nhàng có vẻ lo lắng gọi lại.
"Ngươi chờ chút!"
An Mộ Tình cũng không biết tại sao mình lại vô thức gọi Sở Minh, trong lòng dường như có thêm một tia không nỡ và quyến luyến.
Chắc chắn là bởi vì ta hận hắn cướp nụ hôn đầu của ta, sợ sau này không tìm thấy hắn báo thù, nên mới luyến tiếc.
Ừ, nhất định là như vậy!
Sau một hồi suy nghĩ, An Mộ Tình thở nhẹ một hơi, rồi siết nắm đấm, nhe hai răng nanh hung dữ cảnh cáo:
"Sở Minh, nếu còn gặp lại ngươi, ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một trận!"
"Cái đó thì chờ lần sau gặp mặt rồi nói."
Sở Minh dường như cũng không giận, mỉm cười rồi xoay người rời đi, chỉ để lại An Mộ Tình ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, khuôn mặt thanh tú tuấn dật ấy cứ mãi hiện lên trong đầu nàng, một tia rung động bắt đầu nảy mầm trong lòng, khiến nàng bỗng dưng cảm thấy nhớ nhung.
Không được!
Ta không muốn về Sí Hỏa Tiên Tông, ta phải đi xem thi đấu luyện đan, xem cái tên Sở Minh này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Nhân tiện, phụ hoàng, mẫu hậu, con đến tìm hai người, hai người vẫn khỏe chứ...
Theo gió mát dần nổi lên, An Mộ Tình vén lại những sợi tóc đỏ rực tung bay trên mặt, nhìn về phương Nam, đôi mắt đỏ ngòm tràn ngập nỗi nhớ thương vô hạn.
...
"Hi nhi, ta về rồi!"
Sở Minh dạo một vòng trong Hoa Thành, thấy người dân đã trở lại cuộc sống bình thường, bèn lập tức quay về tiểu viện rừng trúc.
Vừa đẩy cửa sân, hắn liền thấy An Mộ Hi đang ngâm chăn và áo cưới đông trong chậu, ngay sau đó một luồng linh lực bùng lên làm sạch vết bẩn trên đó rồi thu vào túi không gian.
Thấy Sở Minh mỉm cười bước đến, nàng đầu tiên là đỏ mặt, sau đó cúi đầu e lệ chạy vào phòng ngủ khóa trái cửa, khiến người trong cuộc không khỏi ngẩn người.
"Mở cửa đi Hi nhi, ta mua canh loãng cho ngươi bồi bổ."
Sở Minh đưa bình gốm trong tay ra, trong lòng không khỏi có chút im lặng.
Đêm tân hôn hôm sau đã bị tân nương cự tuyệt ngoài cửa, tân lang quan như ta cũng chẳng có ai.
"Hi nhi, nàng giận ta sao?"
"Ừ."
An Mộ Hi không chút do dự đáp ngay, giọng nói có chút giận dỗi và u oán.
"Ta giận, ngươi tự mình ở ngoài cửa mà tỉnh ngộ đi."
"A?"
Sở Minh lập tức có chút hoảng hốt, suy nghĩ một chút rồi ôn nhu hỏi:
"Là vì chuyện tối qua sao?"
"Phải."
An Mộ Hi e lệ "hừ" nhẹ một tiếng qua cánh cửa, giọng nói ngập ngừng đầy ngượng ngùng.
"Tối qua ngươi làm gì với ta chắc ngươi không biết sao? Sắc phôi! Bại hoại!"
Làm gì?
Có thể làm gì chứ!
Không phải là làm cái đó sao...
Sở Minh cười khổ bất đắc dĩ, giọng nói thành khẩn ôn nhu nhận lỗi:
"Xin lỗi Hi nhi, có lẽ ta hơi quá phận, nàng mở cửa trước đi, ta xin lỗi nàng trực tiếp được không?"
"Hừ, ngoài chuyện đó ra còn gì nữa không?"
Ngoài chuyện đó?
Nghe An Mộ Hi hừ giọng kiều mị, Sở Minh mặt hoang mang, vắt óc cũng không nghĩ ra mình chọc giận nàng chỗ nào, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi.
"Hi nhi, có thể cho ta gợi ý không?"
"Ngươi sáng sớm đi làm gì rồi?"
Đối mặt câu hỏi này, Sở Minh bừng tỉnh, chợt giơ cao bình gốm trong tay cười nói.
"Ta đi mua đồ ăn bổ dưỡng cho nàng mà."
"Sở Minh, ta không ngu ngốc, thật đấy."
An Mộ Hi lạnh giọng trách.
"Ta tỉnh dậy thì thấy toàn Hoa Thành bị một loại sương mù màu hồng phấn bao phủ, tất cả mọi nhà đều trở nên bất thường."
"Kết quả trước lúc ngươi về, thứ sương mù màu hồng phấn ấy lại biến mất kỳ lạ. . ."
"Nói! Ngươi có phải đi xử lý sương mù màu hồng phấn đó không?"
". . ."
Sở Minh cười gượng hai tiếng không phủ nhận, giọng đầy áy náy.
"Xin lỗi Hi nhi, ta đúng là đi xử lý sương mù màu hồng phấn kỳ quái đó, ta không nói chỉ vì sợ nàng lo lắng, thật xin lỗi."
"Ngươi coi ta là ai chứ? !"
"Đông ——!"
Cùng với tiếng gầm gừ có vẻ kiềm chế, cửa gỗ bị An Mộ Hi đấm mạnh một cái, khiến Sở Minh chưa từng thấy nàng giận dữ đến vậy sợ hết hồn.
"Xin lỗi Hi nhi, ta thật không cố ý giấu nàng chuyện này."
"Lúc đó nàng đang ngủ say, tình huống lại khẩn cấp, ta sợ nàng mệt mỏi cả đêm chưa nghỉ ngơi tốt nên mới không để nàng. . ."
". . ."
An Mộ Hi im lặng rất lâu, sự im lặng bất ngờ khiến Sở Minh toát mồ hôi lạnh, trong lòng chưa bao giờ căng thẳng và lo lắng đến vậy.
Xong đời!
Lần này Hi nhi thật sự giận rồi!
Mình là tân lang quan đầu tiên làm tân nương tức giận ngay ngày hôm sau sao?
"Hi nhi. . ."
Sở Minh dịu giọng, định nói lời xin lỗi thì cửa gỗ hé mở một khe hở, một bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại thò ra nắm áo kéo hắn vào.
""
Chưa kịp phản ứng, hắn đã bị một thân thể mềm mại thơm ngát đâm sầm vào cửa, hai tay vô thức ôm lấy hắn.
"Hi nhi?"
Lúc này, An Mộ Hi vùi vào lòng Sở Minh, nhón chân nâng mặt hắn lên, đôi mắt đẹp long lanh không chút ngượng ngùng, chỉ có lửa nóng, lo lắng và quyến luyến, giọng nói hơi lo lắng lại ngọt ngào kiều mị.
"Phu quân! Yêu ta!"
An Mộ Tình run rẩy đưa tay phải ra, hơi nắm cũng đã tạo thành một thanh kiếm dài đỏ rực lửa, nhưng toàn thân mềm nhũn, nàng thế nào cũng không nhấc lên nổi.
Sở Minh thấy nàng cố gắng chống cự như vậy, bất đắc dĩ khẽ thở dài.
"Ta đúng là người của Nhạc Thiên Hành, sau khi giết đồng bọn của ngươi xong liền lừa ngươi đến đây để cùng giết luôn."
"Ngươi chính là muốn thừa dịp ta chìm sâu trong ảo cảnh cực lạc, làm chuyện vô lễ với ta!"
An Mộ Tình hung hăng cắn đầu lưỡi, lập tức khóe miệng đầy máu, chờ ý thức hơi tỉnh táo lại, liền trực tiếp cầm kiếm dài hướng cổ mình cứa xuống.
"Ta chết cho các ngươi xem!"
Hành động này làm Sở Minh sợ hết hồn, vội vàng tiến lên một bước nắm chặt cổ tay trắng nõn của An Mộ Tình, ấn nàng xuống đất, trong lòng kinh hãi vạn phần.
Cô nàng này không phân biệt phải trái đã đành, tính cách còn nóng nảy như vậy?
Không nói nhảm câu nào mà trực tiếp tự sát, đúng là một người ngoan độc!
"Tiểu tổ tông của ta, ngươi động não suy nghĩ kỹ đi, nếu ta là người của Nhạc Thiên Hành, vừa rồi đã ra tay với ngươi, cần gì phải đợi đến bây giờ?"
Lời quát đầy uy hiếp của Sở Minh khiến cơ thể mềm mại đang giãy giụa của An Mộ Tình lập tức yên lặng, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú gần trong gang tấc, chớp chớp mắt, sau đó lại chìm vào mê loạn.
"Ta... Ta nào phân biệt được..."
Đúng vậy!
Sở Minh đột nhiên cảm thấy lời nói đùa vừa rồi của mình có chút quá đáng.
Cô nàng này đang chìm sâu trong ảo cảnh cực lạc, có thể nói là không có chút cảm giác an toàn nào, rất dễ dàng bị kích động.
Mình cần gì phải trêu chọc một người chẳng phân biệt được gì đâu?
"Cho nên ta mới nói ngươi không có cách nào lên đỉnh núi."
Sở Minh bất đắc dĩ nói, sau khi xuống khỏi người An Mộ Tình, trực tiếp bế nàng theo kiểu công chúa, thần sắc phá lệ dịu dàng.
"Ta là vì thể chất đặc thù, nên mới không chìm vào ảo cảnh cực lạc, điểm này ngươi có thể tin ta sao?"
"..."
An Mộ Tình khẽ cắn môi mỏng còn dính chút máu, dù nàng hết sức chán ghét hành động ôm ấp vô lễ này của Sở Minh, nhưng bây giờ ý thức đang mê muội, người duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có hắn.
"Ngươi... Đưa ta lên đỉnh núi."
An Mộ Tình yếu ớt vòng hai tay trắng nõn lên cổ Sở Minh, sau khi giữ vững thân thể, thở hổn hển nói.
"Độ Hồn Cửu Mê... Phải giải."
"Làm sao mà giải chứ!"
Cảm nhận thân thể mềm mại ấm áp trong lòng, Sở Minh vô thức so sánh với An Mộ Hi.
Cô nàng này nhẹ hơn chị gái nàng, nhưng mềm mại và ấm áp hơn, chẳng lẽ là do trong cơ thể có linh căn thuộc tính "Lửa"?
"Ta đưa ngươi ra khỏi phạm vi ảo cảnh cực lạc trước đã."
"Không... Không được."
An Mộ Tình dùng hết sức lực bám chặt Sở Minh, giọng nói yếu ớt nhưng lại kiên định.
"Ngươi có phải ngu ngốc không... Giải quyết Độ Hồn Cửu Mê là được rồi còn gì?"
Ồ?
Ngươi như vậy rồi mà còn rảnh rỗi dạy dỗ ta?
Ta lo lắng ngươi không chịu nổi mới đề nghị đưa ngươi ra ngoài trước mà.
Hình như nhận ra điều Sở Minh đang lo lắng, An Mộ Tình híp đôi mắt mông lung hơi nước, lại lần nữa ngập ngừng nói.
"Ngươi... Ngươi không phải là đan sư sao, cho ta đan dược... Vừa rồi ngươi cho ta loại kia."
"Cái đó à."
Khóe miệng Sở Minh nhếch lên một nụ cười khó hiểu, hông phải hơi nhấc, bình ngọc trong túi không gian bay ra, sau đó bị hắn bóp vỡ, Băng Tâm Linh Hoàn bên trong rơi trúng miệng hắn.
Khi trong miệng tràn ngập linh dịch lạnh buốt, Sở Minh cúi đầu, dưới ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa ngạc nhiên, lại vừa mê muội của An Mộ Tình, một lần nữa đút cho nàng.
"Ưm..."
An Mộ Tình dùng hai tay cố gắng đẩy lồng ngực cường tráng của Sở Minh, nhưng toàn thân mềm nhũn tê dại, nàng không thể dùng được chút nào sức lực, thậm chí hành động đánh yêu như vậy của nàng lại khiến ý cười trong lòng Sở Minh càng đậm hơn.
Không phải mới vừa rất kiêu ngạo sao?
Trước đây lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, qua một đêm với ta, bây giờ lại có thể yên tĩnh nằm trên giường êm, mệt mỏi ngủ say.
Ngươi không muốn giống như tỷ tỷ của mình, trở thành người tiếp theo à?
Nhưng mà Hi nhi nhà ta tốt hơn ngươi nhiều, nàng tuy kiêu ngạo, nhưng lại nũng nịu như mèo con, đặc biệt dính người.
Còn ngươi thì đúng là thùng thuốc nổ! Chạm một cái là bùm!
"Ngươi con nhỏ này là chó à? !"
"Ta đúng là giống chó, chuyên cắn loại người vô lễ như ngươi!"
An Mộ Tình từ trạng thái mê man và ngây ngốc ban đầu tỉnh lại, sự tức giận trong mắt càng thêm ngưng tụ.
Ta đã cảnh cáo ngươi một lần rồi, ngươi lại còn dám hôn ta?
Muốn chết!
Khi Băng Tâm Linh Hoàn dần dần có tác dụng, An Mộ Tình cảm giác sức lực toàn thân trở lại, đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Sở Minh, vừa lau đôi môi ướt át, vừa giơ cao trường kiếm trong tay chỉ về phía Sở Minh, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
"Đến đây! Quyết một trận tử chiến! Ta, An Mộ Tình hôm nay muốn trừ hại cho dân, chém chết tên tiểu tặc vô sỉ nhà ngươi!"
"Gọi ai là tiểu tặc vô sỉ, vừa rồi ta ôm ngươi căn bản chưa kịp làm gì có được hay không."
Sở Minh có chút chột dạ đảo mắt, thản nhiên đẩy mũi kiếm đang bốc cháy trước chóp mũi sang một bên, nghiêm túc nói.
"Ta cho ngươi ăn đan dược, ngươi không nói lời cảm ơn cũng đành, bây giờ còn cầm kiếm chỉ vào ân nhân cứu mạng?"
"Không có ta ngươi đã chết từ lâu rồi!"
". . ."
An Mộ Tình mím môi đỏ im lặng không nói, dường như đồng ý với Sở Minh.
Thực ra nàng cũng chỉ muốn làm ầm ĩ một chút, dù sao sự uất ức và đau khổ trong lòng khiến nàng không thể nào che giấu được lòng biết ơn.
Tuy ngươi đã cứu ta, điểm này ta thực sự mang ơn và cảm kích.
Nhưng ngươi cũng không thể cứ hôn ta như vậy chứ!
Ngươi chẳng lẽ không biết nụ hôn đầu tiên đối với một cô gái quan trọng như thế nào sao?
Tỷ tỷ từng nói với ta, nụ hôn đầu tiên là dành cho người quan trọng nhất, người sẽ cùng mình đi suốt đời, là thứ quý giá nhất.
Chuyện ngươi hôn ta mà bị nàng biết, chắc chắn nàng sẽ giết ngươi!
Nhưng ta cũng chẳng biết nàng ở đâu. . .
Đôi mắt đầy phẫn nộ của An Mộ Tình chớp mắt đã trở nên ảm đạm, tia lửa chói lọi từ trường kiếm trong tay cũng dần dần tiêu tán.
"Quá tam ba bận, ngươi còn dám nữa thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
An Mộ Tình lại trừng mắt nhìn Sở Minh một cái rồi tức giận bỏ đi về phía trên núi, nhưng khi đi ngang qua hắn, nàng đột nhiên thì thầm nhỏ không rõ ràng.
"Cảm ơn."
"?"
Nhìn khuôn mặt ửng hồng thoáng qua rồi biến mất, Sở Minh không nhịn được cười.
Muốn nghe cô nàng này nói lời cảm ơn thật khó.
"Không có chi, nhưng nếu đang vội thì chúng ta vẫn nên ngự kiếm bay đi."
Sở Minh gọi ra Địch Áo linh kiếm chặn An Mộ Tình lại, thả Ngân Kiếm xuống trước mặt nàng, làm động tác mời bằng tay, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Bây giờ xung quanh đã không còn người của Nhạc Thiên Hành, không cần lo lắng bị tập kích giữa không trung mà không kịp phản ứng."
". . ."
An Mộ Tình hơi dừng bước, như không thấy lại tiếp tục đi vòng qua Sở Minh, nhưng chút sợ hãi hiện lên trong mắt vẫn bị hắn nhìn thấy.
Hoá ra chứng sợ độ cao của các ngươi là di truyền gia đình sao?
Thầm nghĩ trong lòng sau đó, Sở Minh khẽ thở dài, bay đến phía sau An Mộ Tình, bất ngờ ôm nàng theo kiểu công chúa, rồi bay thẳng lên trời.
"Sở Minh!"
An Mộ Tình bị tức đến trừng mắt, vừa định mắng vài câu thì bỗng nhiên phát giác mây mù xung quanh nhanh chóng tan đi, vội nhắm mắt, hai tay trắng nõn chủ động ôm lấy Sở Minh, mím môi đỏ không rên một tiếng.
Thì ra chiêu này không chỉ có tác dụng với Hi nhi, mà với muội muội nàng cũng hiệu quả tương tự!
Cảm nhận được thân thể mềm mại hơi run rẩy trong ngực, Sở Minh không khỏi cảm khái, liền ngự kiếm bay lên ngay phía trên Độ Hồn Cửu Mê, cúi đầu, con ngươi đột nhiên co lại.
Lúc trước ở phía dưới, hắn căn bản không biết tình hình bên trong Độ Hồn Cửu Mê.
Đợi đến trên trời hắn mới nhìn rõ, trong đóa hoa cỏ khổng lồ với những cánh hoa lay động theo gió, nhụy hoa màu hồng phấn lại che kín chi chít những khuôn mặt khô lâu!
Mà cái gọi là phấn hoa bay ra ngoài, đều là những huyết nhục nhỏ bé bay ra từ miệng của những khuôn mặt này.
"Thật buồn nôn."
Không đợi Sở Minh nói gì, An Mộ Tình đã thoát khỏi ngực hắn, ngồi xổm trên Ngân Kiếm nhìn Độ Hồn Cửu Mê, đôi mắt sáng rỡ lộ ra vẻ kinh hãi và chán ghét đậm nét, nhưng giọng nói lại khá hung dữ.
"Ta xuống chém nó."
"Chờ đã!"
Nhìn An Mộ Tình có vẻ như sắp nhảy xuống, Sở Minh vội vàng ngăn nàng lại, trong lòng vô cùng im lặng.
Lúc này không sợ độ cao nữa rồi?
"Ngươi không phải am hiểu pháp thuật và thần thông thuộc tính "Lửa" sao, một ngọn lửa đốt nó không được à, ta lại dập tắt lửa trên núi."
"Ngươi còn dư linh lực à?"
An Mộ Tình hỏi ngược lại, lập tức bác bỏ đề nghị của Sở Minh.
"Ta có "Nam Minh Ly Hỏa" rút ra từ Chu Tước, đốt một ngày sẽ gây tổn thương không thể phục hồi cho cây cối trên núi."
"Cho dù lửa trên núi bị ngươi dập tắt, chúng cũng không mọc lại được, đó chính là đặc tính "Diệt tro" của "Nam Minh Ly Hỏa"."
Nam Minh Ly Hỏa?
Sở Minh không khỏi giật mình.
Hắn biết về Sí Hỏa Tiên Tông là, tông môn này đặc biệt thích thu thập các loại ngọn lửa kỳ lạ, thường xuyên rút ra ngọn lửa từ yêu thú, yêu phách hoặc thiên địa dị tượng để luyện hóa trong đan điền, cung cấp cho việc tu luyện.
Vì vậy, việc An Mộ Tình mang theo bảo vật như thế cũng nằm trong dự đoán của Sở Minh.
Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ là, nàng lại lấy được Nam Minh Ly Hỏa từ một trong tứ đại Thánh Thú, Chu Tước?
Sí Hỏa Tiên Tông không lẽ giết một con Chu Tước...
Sở Minh vô thức nuốt nước bọt, chợt nghi ngờ hỏi.
"Nếu ngọn lửa của ngươi là "Nam Minh Ly Hỏa", vậy tại sao vừa rồi ta có thể dập tắt nó?"
"Ai biết trong người ngươi có bí mật kỳ quái gì."
An Mộ Tình tức giận liếc Sở Minh một cái, lần đầu tiên với giọng điệu kinh ngạc và tán thưởng nói.
"Thật khó tin, tu vi Trúc Cơ cảnh tầng một như ngươi, vậy mà có thể vượt ba cấp giết một tên Trúc Cơ cảnh tầng bốn Nhạc Thiên Hành!"
"Quan trọng nhất là còn không bị thương, thậm chí còn rảnh tay cứu ta một mạng, bí mật trên người ngươi không ít hơn ta đâu."
"Hắc hắc."
Sở Minh ngượng ngùng gãi đầu, trong lòng có chút đắc ý.
Không ngờ sau khi dùng Băng Long Biến mình lại lợi hại như vậy, mặc dù tu vi chỉ mới chạm đến ranh giới Trúc Cơ cảnh tầng bốn, nhưng cường độ nhục thân và linh hồn lại cao hơn nhiều so với tu sĩ Trúc Cơ cảnh tầng bốn bình thường.
Vì vậy, hắn mới dễ dàng chém giết tên phú thương mập mạp Nhạc Thiên Hành, tiện tay giúp đỡ An Mộ Tình.
Nhưng theo lời nàng, chẳng lẽ linh lực thuộc tính băng mà mình kế thừa từ Băng Long, phẩm chất của nó tương đương với Chu Tước, một trong Tứ Thánh Thú?
Không thể nào!
Long tộc địa vị cao vậy sao?
Sở Minh nhắm mắt lại, trong lòng thầm suy nghĩ về nguyên nhân cái chết của Băng Long, có chút hối hận vì chưa điều tra rõ ràng đạo Băng Uyên kia.
Xem ra chỉ có thể đợi Hắc Long tỉnh lại rồi hỏi nó.
"Vậy nên cách duy nhất là chúng ta xuống dưới, trước chặt đứt phần đỉnh núi của nó, sau đó đi sâu vào trong núi đá để nhổ tận gốc."
"Ừm... Như thế cũng được, nhưng chúng ta không cần tốn công tốn sức xuống dưới chứ?"
Sở Minh bất đắc dĩ nói.
"Viên đan dược của ta chỉ có thể duy trì cho ngươi tỉnh táo một khoảng thời gian, nhỡ ngươi tới gần Độ Hồn Cửu Mê kia, lại lên cơn chém ta thì sao?"
"..."
Cảm nhận được cơn choáng váng nho nhỏ dần xuất hiện trong đầu, An Mộ Tình mấp máy môi đỏ, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Minh không nói một lời, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Tốt lắm.
Giờ thì biết nhờ cậy ta rồi chứ gì?
Nhìn An Mộ Tình với chiếc cổ trắng ngần lóa mắt như thiên nga, Sở Minh trong lòng khẽ động, khẽ thở dài một tiếng, rồi lấy hạch đan từ trong túi không gian ra.
Không ngờ thứ này lại nhanh chóng phát huy tác dụng như vậy.
"Có muốn xem pháo hoa không?"
"Pháo hoa?"
Nghe vậy, An Mộ Tình nghiêng đầu có chút hoang mang.
Sở Minh nhếch mép cười bí hiểm, lôi hạch đan ra, hướng về phía nhụy hoa của Độ Hồn Cửu Mê rồi vung tay ném ra.
"Đi!"
Khoảnh khắc hạch đan rời tay, Sở Minh liền ôm lấy An Mộ Tình, vận dụng toàn bộ linh lực thao túng Địch Áo linh kiếm bay về phía sau.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi như chết, hạch đan rơi vào nhụy hoa của Độ Hồn Cửu Mê bỗng tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ngay lập tức, lấy nó làm trung tâm, trong phạm vi trăm mét, Độ Hồn Cửu Mê vốn đang lay động bỗng như bị khảm vào gương, nhanh chóng thu nhỏ lại và sụp đổ, sau đó...
"Oanh!"
Tiếng nổ long trời lở đất vang vọng khắp núi Hoa, đám mây đen xám khổng lồ bỗng tản ra, che khuất tầm mắt của Sở Minh.
An Mộ Tình nhìn tất cả những gì trước mắt, hai tay che miệng anh đào nhỏ hé mở, đôi mắt đẹp trừng lớn, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Vừa rồi hắn ném xuống là thứ gì vậy?
Thần thông được cố định trong pháp khí đặc thù? Hay là trận pháp cỡ nhỏ?
Sao uy lực lại lớn như vậy chứ!
Chắc cũng ngang ngửa với một kích toàn lực của tu sĩ Kết Đan cảnh nhỉ?
Không đúng, một kích toàn lực cũng không có sức phá hoại lớn như thế này!
Thấy An Mộ Tình ngạc nhiên như chưa từng thấy việc đời, Sở Minh chưa từng chứng kiến vụ nổ hạt nhân ở cự ly gần cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, bèn tranh thủ gọi ra vòng phòng hộ tự động của Địch Áo linh kiếm, đồng thời sử dụng Sinh Long Quyết biến tóc thành quạt điện, chín "cánh quạt" điên cuồng xoay chuyển để xua tan bụi xung quanh.
Mấy đám khói đen hoàn toàn biến mất, cảnh tượng trên đỉnh núi Hoa mới hiện ra, khiến cả hai đồng thời kinh hô.
Độ Hồn Cửu Mê vốn tồn tại đã sớm biến mất, kèm theo đó là một mảng rừng rậm tươi tốt trên đỉnh núi Hoa cũng bị mất đi một phần lớn, để lộ ra lớp đá đen xám sau vụ nổ.
Nói ví von cho dễ hiểu, giống như kiểu tóc Địa Trung Hải của người bị hói, rồi bị ai đó ném pháo vào.
"Giải... Giải quyết rồi?"
An Mộ Tình mấp máy môi khô, ngoái nhìn Sở Minh, đôi mắt long lanh đầy vẻ hiếu kỳ chưa từng có, dị sắc liên tục.
"Thủ đoạn gì của ngươi vậy? Thật lợi hại!"
"Chỉ là trò vặt thôi, không đáng nhắc đến."
Nghe An Mộ Tình nói những lời chân thành từ tận đáy lòng, Sở Minh đỏ mặt ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ trong lòng, rồi nhìn làn sương mù màu hồng phấn xung quanh đang dần tan đi, khẽ cười nói.
"Lần này Độ Hồn Cửu Mê đã bị diệt tận gốc, ngươi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Hoàn thành sao..."
An Mộ Tình trong đầu lại nhớ lại gương mặt cười hiền hòa của lão phụ nhân, bỗng hai nắm đấm siết chặt, trong mắt lộ ra căm hận và sát ý nồng đậm, ngữ khí lạnh như băng nói:
"Ta sớm muộn gì cũng sẽ diệt trừ tận gốc người của Nhạc Thiên Hành, một tên cũng không để lại trên thế giới này!"
Dứt lời, nàng liền ra hiệu Sở Minh đưa mình đến khoảng đất trống giữa rừng rậm lúc ban đầu, chôn cất thi thể lão phụ nhân cùng những người của Sí Hỏa Tiên Tông xung quanh ngay tại chỗ, hai tay chắp lại, mặt mũi nghiêm trọng cúi đầu ba cái về phía nấm mồ chồng chất.
"Nếu không có việc gì thì ta đi trước, nhớ tự bảo vệ mình."
Sở Minh cười nhạt, sự kiện ở núi Hoa đã kết thúc, liền phất tay tiêu sái rời đi, nhưng lại bị một tiếng "a" nhẹ nhàng có vẻ lo lắng gọi lại.
"Ngươi chờ chút!"
An Mộ Tình cũng không biết tại sao mình lại vô thức gọi Sở Minh, trong lòng dường như có thêm một tia không nỡ và quyến luyến.
Chắc chắn là bởi vì ta hận hắn cướp nụ hôn đầu của ta, sợ sau này không tìm thấy hắn báo thù, nên mới luyến tiếc.
Ừ, nhất định là như vậy!
Sau một hồi suy nghĩ, An Mộ Tình thở nhẹ một hơi, rồi siết nắm đấm, nhe hai răng nanh hung dữ cảnh cáo:
"Sở Minh, nếu còn gặp lại ngươi, ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một trận!"
"Cái đó thì chờ lần sau gặp mặt rồi nói."
Sở Minh dường như cũng không giận, mỉm cười rồi xoay người rời đi, chỉ để lại An Mộ Tình ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn, khuôn mặt thanh tú tuấn dật ấy cứ mãi hiện lên trong đầu nàng, một tia rung động bắt đầu nảy mầm trong lòng, khiến nàng bỗng dưng cảm thấy nhớ nhung.
Không được!
Ta không muốn về Sí Hỏa Tiên Tông, ta phải đi xem thi đấu luyện đan, xem cái tên Sở Minh này rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Nhân tiện, phụ hoàng, mẫu hậu, con đến tìm hai người, hai người vẫn khỏe chứ...
Theo gió mát dần nổi lên, An Mộ Tình vén lại những sợi tóc đỏ rực tung bay trên mặt, nhìn về phương Nam, đôi mắt đỏ ngòm tràn ngập nỗi nhớ thương vô hạn.
...
"Hi nhi, ta về rồi!"
Sở Minh dạo một vòng trong Hoa Thành, thấy người dân đã trở lại cuộc sống bình thường, bèn lập tức quay về tiểu viện rừng trúc.
Vừa đẩy cửa sân, hắn liền thấy An Mộ Hi đang ngâm chăn và áo cưới đông trong chậu, ngay sau đó một luồng linh lực bùng lên làm sạch vết bẩn trên đó rồi thu vào túi không gian.
Thấy Sở Minh mỉm cười bước đến, nàng đầu tiên là đỏ mặt, sau đó cúi đầu e lệ chạy vào phòng ngủ khóa trái cửa, khiến người trong cuộc không khỏi ngẩn người.
"Mở cửa đi Hi nhi, ta mua canh loãng cho ngươi bồi bổ."
Sở Minh đưa bình gốm trong tay ra, trong lòng không khỏi có chút im lặng.
Đêm tân hôn hôm sau đã bị tân nương cự tuyệt ngoài cửa, tân lang quan như ta cũng chẳng có ai.
"Hi nhi, nàng giận ta sao?"
"Ừ."
An Mộ Hi không chút do dự đáp ngay, giọng nói có chút giận dỗi và u oán.
"Ta giận, ngươi tự mình ở ngoài cửa mà tỉnh ngộ đi."
"A?"
Sở Minh lập tức có chút hoảng hốt, suy nghĩ một chút rồi ôn nhu hỏi:
"Là vì chuyện tối qua sao?"
"Phải."
An Mộ Hi e lệ "hừ" nhẹ một tiếng qua cánh cửa, giọng nói ngập ngừng đầy ngượng ngùng.
"Tối qua ngươi làm gì với ta chắc ngươi không biết sao? Sắc phôi! Bại hoại!"
Làm gì?
Có thể làm gì chứ!
Không phải là làm cái đó sao...
Sở Minh cười khổ bất đắc dĩ, giọng nói thành khẩn ôn nhu nhận lỗi:
"Xin lỗi Hi nhi, có lẽ ta hơi quá phận, nàng mở cửa trước đi, ta xin lỗi nàng trực tiếp được không?"
"Hừ, ngoài chuyện đó ra còn gì nữa không?"
Ngoài chuyện đó?
Nghe An Mộ Hi hừ giọng kiều mị, Sở Minh mặt hoang mang, vắt óc cũng không nghĩ ra mình chọc giận nàng chỗ nào, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi.
"Hi nhi, có thể cho ta gợi ý không?"
"Ngươi sáng sớm đi làm gì rồi?"
Đối mặt câu hỏi này, Sở Minh bừng tỉnh, chợt giơ cao bình gốm trong tay cười nói.
"Ta đi mua đồ ăn bổ dưỡng cho nàng mà."
"Sở Minh, ta không ngu ngốc, thật đấy."
An Mộ Hi lạnh giọng trách.
"Ta tỉnh dậy thì thấy toàn Hoa Thành bị một loại sương mù màu hồng phấn bao phủ, tất cả mọi nhà đều trở nên bất thường."
"Kết quả trước lúc ngươi về, thứ sương mù màu hồng phấn ấy lại biến mất kỳ lạ. . ."
"Nói! Ngươi có phải đi xử lý sương mù màu hồng phấn đó không?"
". . ."
Sở Minh cười gượng hai tiếng không phủ nhận, giọng đầy áy náy.
"Xin lỗi Hi nhi, ta đúng là đi xử lý sương mù màu hồng phấn kỳ quái đó, ta không nói chỉ vì sợ nàng lo lắng, thật xin lỗi."
"Ngươi coi ta là ai chứ? !"
"Đông ——!"
Cùng với tiếng gầm gừ có vẻ kiềm chế, cửa gỗ bị An Mộ Hi đấm mạnh một cái, khiến Sở Minh chưa từng thấy nàng giận dữ đến vậy sợ hết hồn.
"Xin lỗi Hi nhi, ta thật không cố ý giấu nàng chuyện này."
"Lúc đó nàng đang ngủ say, tình huống lại khẩn cấp, ta sợ nàng mệt mỏi cả đêm chưa nghỉ ngơi tốt nên mới không để nàng. . ."
". . ."
An Mộ Hi im lặng rất lâu, sự im lặng bất ngờ khiến Sở Minh toát mồ hôi lạnh, trong lòng chưa bao giờ căng thẳng và lo lắng đến vậy.
Xong đời!
Lần này Hi nhi thật sự giận rồi!
Mình là tân lang quan đầu tiên làm tân nương tức giận ngay ngày hôm sau sao?
"Hi nhi. . ."
Sở Minh dịu giọng, định nói lời xin lỗi thì cửa gỗ hé mở một khe hở, một bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại thò ra nắm áo kéo hắn vào.
""
Chưa kịp phản ứng, hắn đã bị một thân thể mềm mại thơm ngát đâm sầm vào cửa, hai tay vô thức ôm lấy hắn.
"Hi nhi?"
Lúc này, An Mộ Hi vùi vào lòng Sở Minh, nhón chân nâng mặt hắn lên, đôi mắt đẹp long lanh không chút ngượng ngùng, chỉ có lửa nóng, lo lắng và quyến luyến, giọng nói hơi lo lắng lại ngọt ngào kiều mị.
"Phu quân! Yêu ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận