Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?

Chương 94: Hắn thật là một cái người tốt

Chương 94: Hắn thật là một người tốt Năm ngàn năm suy tàn, dòng sông lịch sử quá mức dài dằng dặc, các đời tiên tổ Thiên Khung tông hoặc là tông chủ, đều sống sót như giẫm trên băng mỏng.
Bao gồm cả bọn họ hiện tại.
Cái kiểu nắm chặt lấy bất kỳ cơ hội nào, ánh mắt khát khao đến cực điểm, cái loại tâm tình không cam lòng mà khuất phục khi bước vào tòa cổ thành này, giống như là sống cẩn thận từng li từng tí dưới mái hiên nhà người khác.
Trong một khoảnh khắc, tông chủ phảng phất nhìn thấy Thiên Khung tông của năm ngàn năm trước, phồn vinh, hưng thịnh, cường giả như mây, nội tình thâm hậu, hết đời này đến đời khác, thiên kiêu xuất hiện, quét ngang cả nam bộ, áp đảo cả thế hệ.
Bọn họ tựa như những trích tiên cao cao tại thượng trên chín tầng trời, quan sát đại địa nhân gian.
Đáng tiếc...
Chỉ là thoáng chốc, một cơn gió mát kéo hắn về lại thực tại, Thiên Khung tông bây giờ rất tệ, cường giả xuất hiện đứt đoạn, thiên tài chỉ còn lại bốn người, bọn họ cần một cơ duyên to lớn.
Hắn ôm quyển trục bước vào nơi này, nhiều lần bị Cổ hoàng triều chèn ép, ngay cả vài cái danh ngạch cũng không lấy được.
Hắn bày ra một ván cờ, tính toán giành lấy một chút quyền chủ động trên bàn đàm phán, hoặc là đổi lấy một hai cái danh ngạch.
Thật hèn mọn!
Thật nhẫn nhục!
Hắn tựa hồ thành công, Vũ Ấp chọn thỏa hiệp, nhưng mà, một cái Giang Tiểu Bạch nghịch ngợm đã xâm nhập tổ địa Cổ hoàng triều, vạch trần chân tướng từ nhiều năm trước đến nay.
Tàn khốc mà đẫm máu, giống như từng lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim của tu giả Thiên Khung tông, khiến tất cả bọn họ đều nghẹt thở.
Điều khiến họ khó tiếp nhận hơn chính là, lời nói của Hàn Lâm viện lớn: “Mạnh được yếu thua?” Tốt, tốt, tốt...
Tông chủ toe toét miệng, cười ha ha, một gương mặt trang nghiêm lộ ra vẻ dữ tợn cùng điên cuồng, trường kiếm trong tay kêu ong ong, dường như cảm nhận được tâm tình chập chờn của chủ nhân.
Đây là một kiện Vương Đạo thần binh không hoàn chỉnh.
“Ngươi muốn khai chiến với thư viện của ta sao?” Viện trưởng trầm giọng nói, trong lòng có chút kiêng dè.
Nếu Thiên Khung tông quyết tâm ra tay, không nói đến người khác, chỉ riêng vị tông chủ trước mắt này, cùng với thanh Vương Đạo thần binh trong tay, cũng đủ khiến thư viện của bọn họ đau đầu.
"Không phải ngươi thích mạnh được yếu thua sao?" Tông chủ cười lạnh.
“Có lẽ ngươi nên tỉnh táo lại.” “Ngươi, muốn ta tỉnh táo thế nào?” Tông chủ càng thêm điên cuồng, uy áp thần binh trong tay lặng lẽ lan ra, một tiếng “bang” vang lên... Kiếm cắm vào mặt đất, bộc phát ra thần uy ngập trời.
Trong chớp mắt, toàn bộ quảng trường, thậm chí là mười mấy con phố dài, cùng với những người ở trong khu vực này đều cảm nhận rõ rệt sự chèn ép đáng sợ đó.
Trong không khí còn tràn ngập sát ý mãnh liệt.
Mọi người ở đây đều nghẹt thở.
Chỉ có viện trưởng là thân hình không hề nhúc nhích, ngay cả tay áo cũng không thèm nâng lên, một đôi đồng tử sâu thẳm, cứ nhìn tông chủ như vậy.
Lúc này!
Một đoàn người mặc giáp hoàng kim giết đến lối vào tổ địa, nhưng có điều, bọn họ không ai dám hành động mù quáng.
Bên trong tổ địa Cổ hoàng triều, ẩn giấu rất nhiều điều bí mật, trong đó có bí mật về sự trường tồn của hoàng tộc, còn có đại cơ duyên hóa long của Thái Tổ Long Thần.
Thậm chí cả đại khí vận, long mạch, cũng ở trong đó.
Nhưng chẳng biết vì sao, một Giang Tiểu Bạch đã xâm nhập vào nơi này, mà đại khí vận, long mạch lại chậm chạp không có xuất hiện.
Ầm ầm!
Cũng không biết đây là lần chấn động thứ mấy, lực lượng trận pháp khổng lồ đang tan rã với tốc độ chóng mặt, trong hoàng thành, nhiều nơi xuất hiện các vết nứt lớn trên mặt đất, một lượng lớn nhà cửa sụp đổ, bụi bặm cuộn lên mù mịt.
"Ca, thịt giao long này có ngon không?" Tiếng Thập Tam vang lên.
"Cũng tàm tạm..." Giang Tiểu Bạch đáp lời: "Đáng tiếc, còn quá nhỏ, nếu để thêm vài năm nữa thì tốt, thịt sẽ dai hơn, nấu canh cũng ngon, nào, ngươi cũng ăn chút đi."
Trong sâu tổ địa!
Giang Tiểu Bạch đang ở trong một cái hồ, chém giết con giao long nhỏ tuổi kia, lúc này, hắn nhóm lên đống lửa, đang nướng thịt giao long.
Vừa nướng, vừa ăn...
Không thể không nói, thịt giao long này cũng không tệ, dù còn nhỏ nhưng thịt vẫn béo ngậy, tươi non, cảm giác như tơ lụa.
Cũng không cần nướng quá chín, bảy tám phần là được rồi, khi vừa đưa vào miệng sẽ có nước chảy ra, đồng thời, hương thơm bốc lên, linh khí bay ra, khiến cho tâm thần con người trở nên thanh thản.
Sau khi ăn một hồi lâu, huyết khí trong cơ thể bắt đầu sôi trào, toàn thân nóng ran, hạ thể nhất trụ kình thiên.
Giang Tiểu Bạch rủ mắt liếc xuống, yên lặng đè xuống.
Một bên, Thập Tam đang cố gắng tiêu hóa thịt giao long, dù sao nhục thân của hắn cũng không mạnh mẽ bằng Giang Tiểu Bạch, tinh hoa huyết khí trong thịt giao long quá mạnh.
Cắn một miếng, giống như ăn mấy viên linh đan.
Thời gian trôi qua...
Sau khi Thập Tam hoàn toàn tiêu hóa sạch sẽ, trong cơ thể đột nhiên bắn ra một tia đạo vận, đồng thời, cảnh giới nhảy lên, bước vào Thái Ất cảnh.
Hắn lộ ra vẻ hưng phấn, vội mở hai mắt: "Ta đột phá rồi."
Giang Tiểu Bạch nhún nhún vai: "Còn muốn ăn không?"
"...” Thập Tam nhìn thịt giao long trên đống lửa, nuốt nước miếng ừng ực, muốn nói rồi lại thôi, hắn muốn ăn, nhưng không dám ăn.
Tinh hoa huyết nhục quá mức nồng đậm, thực sự tiêu hóa không nổi.
Lại sau một lúc nữa!
Sau khi ăn hết miếng cuối cùng, Giang Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy.
Thập Tam không nhịn được hỏi: "Ca, sao huynh ăn nhiều thịt giao long như vậy mà không có phản ứng gì vậy?"
Giang Tiểu Bạch ngữ khí yếu ớt: "Có mà!"
Thập Tam: "Phản ứng gì?"
Giang Tiểu Bạch quay đầu đi chỗ khác: "Nói ngươi cũng không hiểu."
"Sao ta lại không hiểu?"
"Nếu ngươi là nữ, ta sẽ cho ngươi hiểu.” “? ? ?” Không có thêm lời giải thích nào, Giang Tiểu Bạch bước nhanh về phía trước, nhục thân của hắn quá mạnh mẽ, huyết khí dồi dào, mỗi một tấc máu thịt đều ẩn chứa sinh mệnh lực bàng bạc.
Cho nên!
Phản ứng sau khi ăn nhiều thịt giao long như vậy, cũng chỉ là “nhất trụ kình thiên” khiến cho máu thịt hỗn chiến, đầu óc phong bạo một trận.
Ừm, trong trận phong bạo, có sư tôn, có sư tôn, vẫn là sư tôn...
Một đường đi vào sâu hơn!
Vì tổ địa mấy trăm năm qua chưa có người đặt chân đến, cho nên, hoàng tộc đối với nơi này cơ bản không có thêm bố cục, thêm vào việc những cấm kỵ, tử khí các kiểu nơi này đều không có tác dụng với Giang Tiểu Bạch.
Vì vậy hai người cứ thế tiến lên không chút kiêng kỵ, chẳng khác nào cá diếc sang sông, nơi nào đi qua thì không có một ngọn cỏ.
Cái gì linh quả? Hái hết, cái gì linh thụ? Đào luôn!
Lại còn cả hồ, đều gom hết, trước tiên lấy nước bỏ vào, sau đó đào cả lớp bùn một mét xung quanh.
Điều đáng tiếc duy nhất là, không tìm được thi cốt của Thái Tổ Long Thần.
"Con rồng đó chết rồi sao?" Giang Tiểu Bạch hỏi.
"Căn cứ theo ghi chép sử sách, thì đã chết." Thập Tam dừng lại một chút đáp lời: "Nhưng mà, nó để lại huyết nhục, tàn hồn, tạo nên rất nhiều sinh linh, ví dụ như, tiền bối Phù Dao mà lúc trước huynh thấy."
"..."
Huyết nhục, tàn hồn nặn tạo nên long, đã khổng lồ như vậy, lợi hại như vậy.
Nếu như gặp phải Thái Tổ Long Thần thật sự, hắn còn sống được không?
Cũng may, cũng may...
Con rồng kia chết rồi, không hình thành uy hiếp.
Chỉ là?
Giang Tiểu Bạch như nhớ tới điều gì đó: "Ngươi nói xem, chúng ta xâm nhập nơi này nhiều ngày rồi, tại sao vẫn không thấy bóng dáng của mấy con rồng kia nhỉ?"
Thập Tam ngạc nhiên.
Giang Tiểu Bạch tiếp tục nói: “Ngay cả cái bóng trắng kia cũng không thấy.” Thập Tam ngập ngừng: “Có khi nào, Thất hoàng tử bày mưu tính kế cho chúng ta không?” Giang Tiểu Bạch chợt hiểu ra: "Ra là vậy, ta đã nói mà! Chúng ta tiến vào tổ địa, đến nay chưa từng gặp phải nguy hiểm, thì ra là thất hoàng tử đang giúp chúng ta trong bóng tối."
Thập Tam cảm thán: “Hắn quả thật là một người tốt.” Giang Tiểu Bạch cũng cảm thán: “Đúng vậy!” Trong một khu vực nào đó, Thất hoàng tử vẫn còn đang tìm kiếm bọn họ, từ trong kẽ hở nghe được cuộc trò chuyện của hai người, sắc mặt tối sầm, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Không chỉ có hắn, mà tất cả mọi người trong hoàng thành đều nghe được, sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận