Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?
Chương 33: Nàng không phải người tốt
Chương 33: Nàng không phải người tốt
Tình cảnh Thiên Khung tông thật không tốt, tiến thoái lưỡng nan, bọn họ cần một cái cơ duyên, một cơ hội, mà Đế kinh nơi sâu trong Phục thi cốc chính là nó. Ý nghĩ của tông chủ là, lấy ra cuốn sách cổ cùng Cổ hoàng triều cùng nhau tiến thoái, mượn nhờ sức mạnh của Cổ hoàng triều tiến vào nơi sâu thẳm. Không ngờ! Cổ hoàng triều trở mặt, giằng co tại hiện trường, mấy lần chèn ép tông chủ, thậm chí tước đoạt danh ngạch vốn có của hắn, bất đắc dĩ, tông chủ mới dùng đến lá bài tẩy Cô Phong này. Chỉ tiếc, Liễu Diệp Ngư phần lớn sẽ không ra tay, như vậy, chỉ còn lại hai tên đệ tử. Còn Giang Tiểu Bạch... Không phải là chưa từng nghĩ qua hắn, chỉ là nghĩ qua một chút, bọn họ liền từ bỏ, vì vậy, mọi sự tập trung đều rơi vào Lạc Dao Dao. Phá cục. Bắt chước phong chủ Cô Phong, lấy "Tung Nguyệt Tam Biến" phá vỡ cửu thiên cảnh, cướp đoạt đại khí vận của hoàng triều, trấn áp long mạch. Lạc Dao Dao trầm tư rất lâu, hỏi: "Bọn họ có thể đồng ý cho ta đi vào không?" Nam Cung Mộc trả lời: "Có lợi có hại." "Ồ?" "Tai hại, là đại cơ duyên ở nơi sâu trong cửu thiên cảnh, đại khí vận của Cổ hoàng triều, long mạch vân vân. Lợi thì là mỗi một tu giả tiến vào cửu thiên cảnh đều sẽ ít nhiều lưu lại một vài thứ, những vật đó sẽ trở thành căn nguyên để cửu thiên cảnh mạnh lên..." Nếu đặt trên thần binh, thì gọi là, thần binh tự chủ tu hành, thần linh bên trong cụ tượng hóa, đã mở ra linh trí. Cửu thiên cảnh đại khái là như vậy, cho nên, Cổ hoàng triều không hề ngăn cản người ngoài đi vào, ngược lại bọn họ còn rất vui vẻ. Lạc Dao Dao hỏi tiếp: "Nếu như ta không cẩn thận phá vỡ cửu thiên cảnh, kết quả của ta, có thể giống như sư tôn không?" Nam Cung Mộc khép mắt lại, lóe lên một tia lạnh lẽo: "Sư tôn của ngươi là một ngoại lệ, lúc đó Thiên Khung tông rối loạn từ trong ra ngoài, sư tổ hoàn mỹ quá nên mới bị người bố cục, chặt đứt con đường chứng đạo, còn ngươi... khác biệt." Thời gian khác biệt. Hiện tại Thiên Khung tông tuy kém xa năm đó, nhưng không có nội ưu, một khi Lạc Dao Dao giết phá cửu thiên cảnh, nàng sẽ trở thành đối tượng được toàn bộ tông môn che chở. Nếu tông môn bất lực, còn có tổ địa... Sau mấy câu nói, nghe xong, nội tâm Lạc Dao Dao rục rịch muốn động, máu huyết cũng không hiểu sao sôi trào lên, phá cục, trấn áp Cổ hoàng triều. Chuyện lớn như vậy, nàng, một kẻ Phá Linh cảnh cũng có thể làm được? Nghĩ một chút thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào a! Còn có, tông chủ có ơn tri ngộ với nàng, bất kể là vì lập trường hay là vì điểm này, nàng tựa hồ cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Hơn nữa, người được lợi lớn nhất khi xâm nhập cửu thiên cảnh sẽ vẫn là nàng. Vừa nghĩ đến đây, Lạc Dao Dao lộ ra nụ cười: "Ta đi." Nam Cung Mộc cũng cười theo: "Tốt, ngươi tính lúc nào xuất phát?" "Ngày mai được không?" Nàng nhíu mày. "Được!" Nam Cung Mộc gật đầu: "Đến lúc đó, ta cùng Triệu sư huynh bảo vệ ngươi." Ơ ơ ơ? Mắt Lạc Dao Dao sáng lên: "Sư tỷ, vì sao không thấy vị đại sư huynh ở kiếm Phong đâu?" Nam Cung Mộc dừng lại một chút: "Hắn ở bên ngoài." Ra vậy... Lạc Dao Dao lại nói: "Sư tỷ, tỷ có thể giúp ta nói với sư huynh một chút, bạn của ta..." Nàng muốn nói rồi lại thôi, bất đắc dĩ, tức giận, lại không thể làm gì. Sư huynh thật sự có bệnh, lừa nàng thì thôi, còn xem bạn của nàng là vực ngoại thiên ma. Đáng ghét a! Cái cảnh trực tiếp ra tay với Lâm Tử Yên kia, làm sao để nàng sau này dám ngẩng đầu nhìn mặt bạn bè? Nam Cung Mộc vừa nghĩ đến việc này cũng có chút im lặng: "Sư huynh của ngươi, người nào nói cũng không lại, chỉ có sư tôn ngươi mới được." Sắc mặt Lạc Dao Dao xụ xuống: "Vậy bạn của ta bây giờ phải làm sao?" "Ngươi có thể lén lút bảo nàng đến, hoặc là lén lút đi gặp nàng..." Ồ? Đúng lúc Giang Tiểu Bạch đi đến nơi này, lại đúng lúc nghe được câu này, hắn dừng lại, nhíu mày. Xem Ám Ảnh ra ra vào vào, nhiệm vụ của hệ thống không ngừng thay đổi cảnh tượng, còn có tiểu công chúa ở chỗ đó, nghĩ một chút, hắn tựa hồ hiểu. Nhiệm vụ mặc dù đã hoàn thành, nhưng vẫn có biến động. Vực ngoại thiên ma còn có thể xâm nhập Thiên Khung tông, cho nên, nhiệm vụ của hắn mới không hiện ra. Thì ra là thế... Giang Tiểu Bạch tỏ vẻ bừng tỉnh, rồi lại không nói gì, lặng lẽ nhìn hai người con gái. Mà hai người cũng chú ý đến hắn, lập tức ngậm miệng. "Ngày mai ta đến tìm ngươi." Nam Cung Mộc không hiểu sao chột dạ, cũng không biết vì sao lại chột dạ, luôn cảm thấy mình đang lừa dối một thiếu nữ chưa trưởng thành. Cũng cảm thấy mình giống như đang nạy góc tường của Cô Phong. Còn Giang Tiểu Bạch với vẻ điềm tĩnh, đôi mắt đen thẳm, sâu lắng, phảng phất xem thấu tất cả dáng vẻ, đều khiến nàng cực kỳ khó chịu. Sau vài câu nói, Nam Cung Mộc vội vàng rời đi. "Tán gẫu gì thế?" Giang Tiểu Bạch hỏi. "Hừ..." "Giận?" "Hừ!" "Nàng không phải là người tốt lành gì." "Hừ hừ hừ..." "Đừng đi gặp nàng." Giang Tiểu Bạch bất đắc dĩ. Lần này, Lạc Dao Dao không có hừ, liếc nhìn hắn một cái, lách qua hắn trở về nơi ở bên này. Trên con đường nhỏ! Giang Tiểu Bạch sờ lên sống mũi, thần thái có chút cứng ngắc, trong nhất thời, cũng không biết nên nói gì, hay nên làm những gì. Mấy phút sau, hắn cũng đi theo trở về, yên lặng ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn. Đêm xuống. Trên dưới Cô Phong tĩnh lặng đến lạ, ít nhất không khí là như vậy. Trong phòng, Lạc Dao Dao càng nghĩ càng thấy ấm ức, dựa vào cái gì vừa gặp mặt liền coi nàng là vực ngoại thiên ma? Còn đuổi bạn của nàng ra bên ngoài? Vậy những gì hắn dạy nàng tu hành, là vì cái này ư? Đồ sư huynh thối tha, sư huynh tồi tệ, ta không thèm chơi với ngươi nữa. Nàng mấy lần xuyên qua khe cửa, khe cửa sổ nhìn bóng người ngồi xếp bằng trên tảng đá, trong lòng có chút gợn sóng. Đêm đó, trăng tàn treo cao, ánh bạc mờ ảo, ví như từng lớp lụa mỏng khoác lên mảnh đất này, cũng bao phủ lấy toàn thân Giang Tiểu Bạch. Lạc Dao Dao bất tri bất giác ghé bên cửa sổ ngủ thiếp đi. Rất lâu! Giang Tiểu Bạch đứng dậy, nhảy lên hóa thành một vệt lưu tinh, phóng về phía bên ngoài tông môn, đi đến một con hẻm nhỏ, yên lặng đứng sững đó. Ước chừng khoảng một phút, Lâm Tử Yên nhanh chân đi tới, từ xa thấy hắn, sắc mặt biến đổi. "Ta không biết vì sao ngươi lại muốn tiếp cận sư muội của ta, mưu đồ gì, từ giờ trở đi, ta muốn ngươi biến mất..." Giọng điệu Giang Tiểu Bạch ôn hòa, nhưng lời nói thốt ra lại bá đạo, cường thế... Không đợi Lâm Tử Yên lên tiếng, hắn nói tiếp: "Biến mất có hai loại, loại thứ nhất, ta giúp ngươi biến mất hoàn toàn, loại thứ hai, chính ngươi biến mất hoàn toàn." Cái trước là chém giết, chỉ có chết đi mới hoàn toàn biến mất, cái sau là tự nguyện rời đi, dù vẫn có chút nguy hiểm, nhưng Giang Tiểu Bạch không thù không oán gì với nàng, không thể tùy tiện ra tay giết người a? Lại nói, Giang Tiểu Bạch cũng không biết nàng mưu đồ thật sự, là cầu chút món hời nhỏ? Hay là muốn mạng của Lạc Dao Dao? Lâm Tử Yên sầm mặt, nghiến răng: "Ta cùng nàng là bạn bè, vì sao ngươi muốn ngăn cản chúng ta gặp mặt?" Giang Tiểu Bạch nheo mắt lại: "Ta không muốn nghe những điều này, tự ngươi đi hay là ta ra tay?" Chết tiệt! Lâm Tử Yên giận trừng hắn: "Ngươi thật sự là có bệnh, bệnh nặng." Giang Tiểu Bạch thờ ơ, nhẹ nhàng bước chân đi về phía nàng. Người sau sắc mặt đại biến, có thể rõ ràng cảm thấy sự cường đại và đáng sợ của thiếu niên trước mắt này, hắn không phải tu giả bình thường, nếu hắn muốn giết mình, e rằng... Nghĩ đến đây, Lâm Tử Yên hô hấp trở nên dồn dập, phẫn uất nhưng không thể làm gì, cuối cùng nghiến răng để lại một câu hung ác: "Tốt tốt tốt, bản cô nương ghi nhớ ngươi." Dứt lời, nàng vội vàng rời đi. [Sắp mở ra nhiệm vụ mới: Kiểm tra đo lường thấy tông môn gặp nạn, tình cảnh nguy cấp, mời kí chủ đến Cổ hoàng triều một kiếm mở thiên môn, dùng điều này để kinh sợ trên dưới hoàng triều. Trên đường chém giết ba tên ma tu, đồng thời nói cho mọi người biết, bên trong Cổ hoàng triều có ma tu đáng sợ.] "??? "
Tình cảnh Thiên Khung tông thật không tốt, tiến thoái lưỡng nan, bọn họ cần một cái cơ duyên, một cơ hội, mà Đế kinh nơi sâu trong Phục thi cốc chính là nó. Ý nghĩ của tông chủ là, lấy ra cuốn sách cổ cùng Cổ hoàng triều cùng nhau tiến thoái, mượn nhờ sức mạnh của Cổ hoàng triều tiến vào nơi sâu thẳm. Không ngờ! Cổ hoàng triều trở mặt, giằng co tại hiện trường, mấy lần chèn ép tông chủ, thậm chí tước đoạt danh ngạch vốn có của hắn, bất đắc dĩ, tông chủ mới dùng đến lá bài tẩy Cô Phong này. Chỉ tiếc, Liễu Diệp Ngư phần lớn sẽ không ra tay, như vậy, chỉ còn lại hai tên đệ tử. Còn Giang Tiểu Bạch... Không phải là chưa từng nghĩ qua hắn, chỉ là nghĩ qua một chút, bọn họ liền từ bỏ, vì vậy, mọi sự tập trung đều rơi vào Lạc Dao Dao. Phá cục. Bắt chước phong chủ Cô Phong, lấy "Tung Nguyệt Tam Biến" phá vỡ cửu thiên cảnh, cướp đoạt đại khí vận của hoàng triều, trấn áp long mạch. Lạc Dao Dao trầm tư rất lâu, hỏi: "Bọn họ có thể đồng ý cho ta đi vào không?" Nam Cung Mộc trả lời: "Có lợi có hại." "Ồ?" "Tai hại, là đại cơ duyên ở nơi sâu trong cửu thiên cảnh, đại khí vận của Cổ hoàng triều, long mạch vân vân. Lợi thì là mỗi một tu giả tiến vào cửu thiên cảnh đều sẽ ít nhiều lưu lại một vài thứ, những vật đó sẽ trở thành căn nguyên để cửu thiên cảnh mạnh lên..." Nếu đặt trên thần binh, thì gọi là, thần binh tự chủ tu hành, thần linh bên trong cụ tượng hóa, đã mở ra linh trí. Cửu thiên cảnh đại khái là như vậy, cho nên, Cổ hoàng triều không hề ngăn cản người ngoài đi vào, ngược lại bọn họ còn rất vui vẻ. Lạc Dao Dao hỏi tiếp: "Nếu như ta không cẩn thận phá vỡ cửu thiên cảnh, kết quả của ta, có thể giống như sư tôn không?" Nam Cung Mộc khép mắt lại, lóe lên một tia lạnh lẽo: "Sư tôn của ngươi là một ngoại lệ, lúc đó Thiên Khung tông rối loạn từ trong ra ngoài, sư tổ hoàn mỹ quá nên mới bị người bố cục, chặt đứt con đường chứng đạo, còn ngươi... khác biệt." Thời gian khác biệt. Hiện tại Thiên Khung tông tuy kém xa năm đó, nhưng không có nội ưu, một khi Lạc Dao Dao giết phá cửu thiên cảnh, nàng sẽ trở thành đối tượng được toàn bộ tông môn che chở. Nếu tông môn bất lực, còn có tổ địa... Sau mấy câu nói, nghe xong, nội tâm Lạc Dao Dao rục rịch muốn động, máu huyết cũng không hiểu sao sôi trào lên, phá cục, trấn áp Cổ hoàng triều. Chuyện lớn như vậy, nàng, một kẻ Phá Linh cảnh cũng có thể làm được? Nghĩ một chút thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào a! Còn có, tông chủ có ơn tri ngộ với nàng, bất kể là vì lập trường hay là vì điểm này, nàng tựa hồ cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Hơn nữa, người được lợi lớn nhất khi xâm nhập cửu thiên cảnh sẽ vẫn là nàng. Vừa nghĩ đến đây, Lạc Dao Dao lộ ra nụ cười: "Ta đi." Nam Cung Mộc cũng cười theo: "Tốt, ngươi tính lúc nào xuất phát?" "Ngày mai được không?" Nàng nhíu mày. "Được!" Nam Cung Mộc gật đầu: "Đến lúc đó, ta cùng Triệu sư huynh bảo vệ ngươi." Ơ ơ ơ? Mắt Lạc Dao Dao sáng lên: "Sư tỷ, vì sao không thấy vị đại sư huynh ở kiếm Phong đâu?" Nam Cung Mộc dừng lại một chút: "Hắn ở bên ngoài." Ra vậy... Lạc Dao Dao lại nói: "Sư tỷ, tỷ có thể giúp ta nói với sư huynh một chút, bạn của ta..." Nàng muốn nói rồi lại thôi, bất đắc dĩ, tức giận, lại không thể làm gì. Sư huynh thật sự có bệnh, lừa nàng thì thôi, còn xem bạn của nàng là vực ngoại thiên ma. Đáng ghét a! Cái cảnh trực tiếp ra tay với Lâm Tử Yên kia, làm sao để nàng sau này dám ngẩng đầu nhìn mặt bạn bè? Nam Cung Mộc vừa nghĩ đến việc này cũng có chút im lặng: "Sư huynh của ngươi, người nào nói cũng không lại, chỉ có sư tôn ngươi mới được." Sắc mặt Lạc Dao Dao xụ xuống: "Vậy bạn của ta bây giờ phải làm sao?" "Ngươi có thể lén lút bảo nàng đến, hoặc là lén lút đi gặp nàng..." Ồ? Đúng lúc Giang Tiểu Bạch đi đến nơi này, lại đúng lúc nghe được câu này, hắn dừng lại, nhíu mày. Xem Ám Ảnh ra ra vào vào, nhiệm vụ của hệ thống không ngừng thay đổi cảnh tượng, còn có tiểu công chúa ở chỗ đó, nghĩ một chút, hắn tựa hồ hiểu. Nhiệm vụ mặc dù đã hoàn thành, nhưng vẫn có biến động. Vực ngoại thiên ma còn có thể xâm nhập Thiên Khung tông, cho nên, nhiệm vụ của hắn mới không hiện ra. Thì ra là thế... Giang Tiểu Bạch tỏ vẻ bừng tỉnh, rồi lại không nói gì, lặng lẽ nhìn hai người con gái. Mà hai người cũng chú ý đến hắn, lập tức ngậm miệng. "Ngày mai ta đến tìm ngươi." Nam Cung Mộc không hiểu sao chột dạ, cũng không biết vì sao lại chột dạ, luôn cảm thấy mình đang lừa dối một thiếu nữ chưa trưởng thành. Cũng cảm thấy mình giống như đang nạy góc tường của Cô Phong. Còn Giang Tiểu Bạch với vẻ điềm tĩnh, đôi mắt đen thẳm, sâu lắng, phảng phất xem thấu tất cả dáng vẻ, đều khiến nàng cực kỳ khó chịu. Sau vài câu nói, Nam Cung Mộc vội vàng rời đi. "Tán gẫu gì thế?" Giang Tiểu Bạch hỏi. "Hừ..." "Giận?" "Hừ!" "Nàng không phải là người tốt lành gì." "Hừ hừ hừ..." "Đừng đi gặp nàng." Giang Tiểu Bạch bất đắc dĩ. Lần này, Lạc Dao Dao không có hừ, liếc nhìn hắn một cái, lách qua hắn trở về nơi ở bên này. Trên con đường nhỏ! Giang Tiểu Bạch sờ lên sống mũi, thần thái có chút cứng ngắc, trong nhất thời, cũng không biết nên nói gì, hay nên làm những gì. Mấy phút sau, hắn cũng đi theo trở về, yên lặng ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn. Đêm xuống. Trên dưới Cô Phong tĩnh lặng đến lạ, ít nhất không khí là như vậy. Trong phòng, Lạc Dao Dao càng nghĩ càng thấy ấm ức, dựa vào cái gì vừa gặp mặt liền coi nàng là vực ngoại thiên ma? Còn đuổi bạn của nàng ra bên ngoài? Vậy những gì hắn dạy nàng tu hành, là vì cái này ư? Đồ sư huynh thối tha, sư huynh tồi tệ, ta không thèm chơi với ngươi nữa. Nàng mấy lần xuyên qua khe cửa, khe cửa sổ nhìn bóng người ngồi xếp bằng trên tảng đá, trong lòng có chút gợn sóng. Đêm đó, trăng tàn treo cao, ánh bạc mờ ảo, ví như từng lớp lụa mỏng khoác lên mảnh đất này, cũng bao phủ lấy toàn thân Giang Tiểu Bạch. Lạc Dao Dao bất tri bất giác ghé bên cửa sổ ngủ thiếp đi. Rất lâu! Giang Tiểu Bạch đứng dậy, nhảy lên hóa thành một vệt lưu tinh, phóng về phía bên ngoài tông môn, đi đến một con hẻm nhỏ, yên lặng đứng sững đó. Ước chừng khoảng một phút, Lâm Tử Yên nhanh chân đi tới, từ xa thấy hắn, sắc mặt biến đổi. "Ta không biết vì sao ngươi lại muốn tiếp cận sư muội của ta, mưu đồ gì, từ giờ trở đi, ta muốn ngươi biến mất..." Giọng điệu Giang Tiểu Bạch ôn hòa, nhưng lời nói thốt ra lại bá đạo, cường thế... Không đợi Lâm Tử Yên lên tiếng, hắn nói tiếp: "Biến mất có hai loại, loại thứ nhất, ta giúp ngươi biến mất hoàn toàn, loại thứ hai, chính ngươi biến mất hoàn toàn." Cái trước là chém giết, chỉ có chết đi mới hoàn toàn biến mất, cái sau là tự nguyện rời đi, dù vẫn có chút nguy hiểm, nhưng Giang Tiểu Bạch không thù không oán gì với nàng, không thể tùy tiện ra tay giết người a? Lại nói, Giang Tiểu Bạch cũng không biết nàng mưu đồ thật sự, là cầu chút món hời nhỏ? Hay là muốn mạng của Lạc Dao Dao? Lâm Tử Yên sầm mặt, nghiến răng: "Ta cùng nàng là bạn bè, vì sao ngươi muốn ngăn cản chúng ta gặp mặt?" Giang Tiểu Bạch nheo mắt lại: "Ta không muốn nghe những điều này, tự ngươi đi hay là ta ra tay?" Chết tiệt! Lâm Tử Yên giận trừng hắn: "Ngươi thật sự là có bệnh, bệnh nặng." Giang Tiểu Bạch thờ ơ, nhẹ nhàng bước chân đi về phía nàng. Người sau sắc mặt đại biến, có thể rõ ràng cảm thấy sự cường đại và đáng sợ của thiếu niên trước mắt này, hắn không phải tu giả bình thường, nếu hắn muốn giết mình, e rằng... Nghĩ đến đây, Lâm Tử Yên hô hấp trở nên dồn dập, phẫn uất nhưng không thể làm gì, cuối cùng nghiến răng để lại một câu hung ác: "Tốt tốt tốt, bản cô nương ghi nhớ ngươi." Dứt lời, nàng vội vàng rời đi. [Sắp mở ra nhiệm vụ mới: Kiểm tra đo lường thấy tông môn gặp nạn, tình cảnh nguy cấp, mời kí chủ đến Cổ hoàng triều một kiếm mở thiên môn, dùng điều này để kinh sợ trên dưới hoàng triều. Trên đường chém giết ba tên ma tu, đồng thời nói cho mọi người biết, bên trong Cổ hoàng triều có ma tu đáng sợ.] "??? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận