Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?

Chương 12: Hỏng, hắn hình như biết

Chương 12: Hỏng, hắn hình như biết Lạc Dao Dao dù sao cũng là tự mình chọn Cô Phong, nhưng nàng chưa qua tay phong chủ Cô Phong, mà là bị tông chủ sắp xếp đi vào, cũng có nghĩa là… Phong chủ Cô Phong không hề hay biết mình có một đệ tử như thế, hiện tại người biết, chỉ có Giang Tiểu Bạch.
Theo lời Triệu Đình Chi và Nam Cung Mộc nói ra, khung cảnh lại một lần nữa tĩnh lặng, mọi người nhìn về phía Lạc Dao Dao, trong ánh mắt chỉ còn sự ghen tị. Có thể được hai vị thiên tài tuyệt thế cùng coi trọng, đây đúng là cơ duyên lớn lao a! Lạc Dao Dao cũng rất kích động. Đến rồi! Cơ hội thoát khỏi Cô Phong, đang ở ngay trước mắt. Có phải chỉ cần mình biểu lộ ra ý định rất mãnh liệt, liền có thể vào Lạc Tuyết Phong? Hoặc là chủ phong? Ngô! Để ta nghĩ một chút. Đại sư tỷ Lạc Tuyết Phong rất xinh đẹp, tiên khí bồng bềnh, đi theo nàng tu hành thì… Không được, không được, nàng quá đẹp, như vậy sẽ lộ ra ta xấu xí. Vậy thì chọn sư huynh Triệu thôi! Đệ tử thân truyền của tông chủ, thực sự là nhân vật có quyền lực, biết đâu sau này còn có cơ hội lên làm tông chủ, mà mình cũng sẽ thành sư muội của tông chủ. Vừa nghĩ đến đây, Lạc Dao Dao chuẩn bị mở miệng nói chuyện, đột nhiên, nàng hình như nghĩ đến cái gì. Chẳng phải mình chọn Cô Phong là để tránh né sự cạnh tranh khốc liệt sao? Đúng! Lạc Tuyết Phong toàn là nữ đệ tử, không có một ai đẹp trai, không vui. Chủ phong thì quá nhiều người, thiên tài không thiếu, trong mắt Triệu sư huynh cũng không nhất định chỉ có mình, chắc chắn còn có mấy tiểu sư muội nũng nịu khác. Ngược lại, nếu lưu lại Cô Phong. Vị đại sư huynh này tuy nhìn không được bình thường, lúc vui lúc buồn thất thường, nhưng nói gì thì nói, hắn đối với mình rất tốt. Ba lần thối thể, mở đan điền, nhảy lên tăng ba tiểu cảnh giới, đây đều là công lao của Giang Tiểu Bạch. Lại nói, hắn vất vả lắm mới bồi dưỡng được mình, chắc chắn cũng không muốn buông tay mới phải.
Lời định nói của Lạc Dao Dao cứ thế mà nghẹn lại, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Bạch, ánh mắt trong veo như nước, tràn đầy chờ mong.
"Có ý gì?" Giang Tiểu Bạch lộ ra vẻ không vui: "Đây là sư muội thân của ta, cũng là nữ đệ tử duy nhất Cô Phong của ta, càng là do tự tay ta dạy dỗ…"
Ách?
Triệu Đình Chi, Nam Cung Mộc vẻ mặt hổ thẹn: "Là ta đường đột."
Giang Tiểu Bạch nói: "Ta không có ý đó."
"Vậy là sao?" Hai người ngạc nhiên.
"Phải xem hoàn cảnh trước!" Giang Tiểu Bạch nghiêm mặt nói: "Các ngươi biết đấy, ta và nàng như là anh em ruột thịt, tình cảm rất gắn bó, sâu nặng…"
"Nếu như thực sự muốn đưa nàng ra ngoài, thì giá cả cũng tùy, hoàn cảnh mới là ưu tiên hàng đầu."
"Nếu như hoàn cảnh không được, người không được, ta cũng sẽ không để nàng đi!"
"Ừm, xem xong hoàn cảnh, rồi bàn chuyện giá cả sau."
“…” Nát bét.
Lạc Dao Dao tan nát cõi lòng. Nàng nằm mơ cũng không ngờ, sư huynh nhà mình sau khi bỏ ra ba lần thối thể để giúp mình khai mở đan điền, lại quay người muốn đem mình bán đi. Một đám đệ tử tông môn cũng ngớ người, còn tưởng rằng Giang Tiểu Bạch có đức độ, muốn cự tuyệt Triệu Đình Chi, Nam Cung Mộc, ai ngờ… Ha ha!
Triệu Đình Chi cười: "Chủ phong ngay dưới chân ngươi, tùy ý xem."
Quả nhiên đầu óc không bình thường. Tu hành không nhìn pháp tu, không nhìn nội tình, không nhìn cường giả, mà lại muốn nhìn hoàn cảnh?
Nam Cung Mộc nheo mắt: "Được thôi!"
"Được!" Giang Tiểu Bạch gật đầu: "Vậy thì từ Lạc Tuyết Phong bắt đầu xem..." Dứt lời, hắn nắm lấy tay Lạc Dao Dao đang ngơ ngác, nhanh chân rời đi. Sau lưng hắn. Triệu Đình Chi hình như cảm thấy gì đó, thần sắc mờ mịt: "Sư muội? Ngươi có cảm giác chỗ nào lạ không?" Nam Cung Mộc nhíu mày: "Không có a!" "Thật không có?" "Thật không có... Ngô? Hỏng rồi, tiểu công chúa." Nam Cung Mộc bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt lập tức biến đổi. Tiểu công chúa của Cổ hoàng triều vẫn còn ở Lạc Tuyết Phong. Kết hợp với việc Giang Tiểu Bạch nhắc đến phải xem hoàn cảnh trước, mà vừa vặn lại đang ở chủ phong, lại không thèm nhìn chủ phong, lại muốn đi đến Lạc Tuyết Phong. Hai người gần như có thể phán đoán, Giang Tiểu Bạch đã biết sự tồn tại của tiểu công chúa. Hắn là đang nhắm vào tiểu công chúa mà đi. Hắn muốn chém giết vực ngoại thiên ma.
Nhìn nhau sau đó, hai người vội vàng đuổi theo: "Sư đệ, chậm đã!" Muốn ngăn cản. Nhưng quỷ dị là, rõ ràng Giang Tiểu Bạch không hề bước chân vào con đường tu hành, tốc độ lại nhanh lạ thường, chỉ một cái chớp mắt, hắn đã đi đến bên Lạc Tuyết Phong rồi. Điều đầu tiên chính là dãy phòng ở của nữ đệ tử: "Chậc chậc, hoàn cảnh này, non xanh nước biếc, không tệ, không tệ…"
"Này ai đó, đúng, ta nói ngươi đấy, có biết ta không?" Giang Tiểu Bạch chặn một nữ đệ tử lại. "Giang sư huynh!" Nữ đệ tử kia gật đầu, mặt đầy ngượng ngùng. "Tiện thể hàn huyên một chút chứ?"
"A?" Nàng ngẩn ra: "Có lẽ tiện thể sao?"
Lời vừa nói xong, nàng đã bị Giang Tiểu Bạch kéo đến một góc khuất. Hô hấp của nàng như nghẹn lại, mắt mở to, trong lòng đánh thình thịch. Tuy rằng vị đại sư huynh trước mặt có không ít tai tiếng, thậm chí tinh thần cũng không được bình thường lắm, nhưng mà? Dù gì hắn cũng là đại sư huynh Cô Phong, thân phận địa vị bày ra đó. Lại còn có môi hồng răng trắng, vài năm nữa nhất định là một soái ca. Mà mình dung mạo bình thường, thiên phú bình thường, ở Lạc Tuyết Phong nơi này chỉ là một tồn tại nhỏ bé. Ân ân ân? Nếu như Giang sư huynh có ý đồ với mình, tính toán gì đó, mình sẽ không phản kháng. Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng bỗng đỏ lên, càng thêm xấu hổ nhìn hắn, ẩn ý đưa tình. Giang Tiểu Bạch thì đảo mắt nhìn xung quanh, xác định rời xa đám người, cũng xác định không ai có thể nghe được bọn họ nói chuyện, lúc này mới lên tiếng: "Ta hỏi ngươi." "Ta còn độc thân." "? ? ?" Hắn ngớ ra: "Cái gì mà độc thân?" Nữ đệ tử mờ mịt, chẳng phải đang hỏi cái đó sao? "Gần đây Lạc Tuyết Phong có đệ tử mới nào tới không?" Giang Tiểu Bạch hỏi.
A?
Nàng càng thêm mờ mịt, chần chừ một lát: "Không có a?"
Giang Tiểu Bạch lại hỏi: "Có ai không đăng ký loại hình đó không?"
Nữ đệ tử lại lần nữa đáp: "Hình như cũng không có."
Giang Tiểu Bạch hỏi tiếp: "Người ngoài thì sao?"
Nữ đệ tử há hốc mồm: "Không biết!" Nàng chỉ là một tồn tại nhỏ bé ở Lạc Tuyết Phong, làm sao mà biết những điều đó được? Giang Tiểu Bạch liếc nàng một cái, nhét vào tay nàng một viên linh thạch rồi nói: "Nói thật cho ngươi biết, có vực ngoại thiên ma xâm nhập Thiên Khung Tông chúng ta, ta đang lần lượt kiểm tra, nếu như ngươi phát hiện có gì đáng nghi, làm phiền lập tức liên hệ với ta." Vừa dứt lời, hắn vội vàng quay người rời đi. Phía sau, nữ đệ tử mặt đỏ bừng, nhìn viên linh thạch trong tay, lại nhìn bóng lưng đi xa, vẫn thẹn thùng: "Tuy rằng Giang sư huynh không được bình thường cho lắm, nhưng mà sư huynh đẹp trai thật." Giang Tiểu Bạch trở lại bên chỗ ở. Triệu Đình Chi và Nam Cung Mộc cũng chạy tới. "Ừm, hoàn cảnh cũng được, đúng rồi, bên kia ai ở vậy?" Giang Tiểu Bạch rất bình tĩnh hỏi: "Đi thôi! Sư muội, chúng ta sang bên đó xem một chút."
Hỏng rồi! Triệu Đình Chi, Nam Cung Mộc hai người nhìn nhau, sắc mặt đại biến. Ngọn núi đó, là nơi ở của tiểu công chúa Cổ hoàng triều. Từ đây đi qua, có tầm ba lối nhỏ, đi bình thường, phải mất ba bốn phút. Nhưng nếu bay qua, sẽ rất nhanh! Nhưng Nam Cung Mộc hai người lại không thể bay, nhất định phải đi bộ cùng, bọn họ càng sợ Giang Tiểu Bạch sẽ phát giác điều khác thường.
"Bên đó có ai ở?" Triệu Đình Chi truyền âm cho nàng.
"Chờ một chút, ta báo cho Tiểu Thanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận