Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?

Chương 46: Bị lau sạch chân tướng

Chương 46: Bị che lấp chân tướng
Đây là lần đầu Giang Tiểu Bạch được biết quá khứ của sư tôn, một gia tộc cường đại, lại bị hủy diệt như vậy, chỉ còn lại nàng là người cuối cùng sống sót.
Thật khó mà tưởng tượng được, trong khoảng thời gian đó, sư tôn đã kiên trì như thế nào?
Lẻ loi một mình đến Cổ hoàng triều, lại không ai đoái hoài, nhưng xông lên cửu thiên, phá khí vận, chém Long mạch…
Ngư Long kiếm, Hư Không kính lại lần lượt sống lại.
Trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc sư tôn đã trải qua những gì?
"Ấy!"
Thập Tam khẽ thở dài một tiếng: "Những ân oán này thật muốn truy cứu tới cùng thì không ai nói rõ được, tóm lại là, sư tôn ngươi ở Cổ hoàng triều này đã chọc giận quá nhiều người, ta đề nghị ngươi, hiện tại nên đi càng xa càng tốt."
Đi?
Không nói đến lập trường của Thiên Khung tông, cũng không nhắc tới các loại nhân quả liên quan đến sư tôn, nhiệm vụ hệ thống đã định sẵn hắn không thể đi.
Một kiếm mở thiên môn, chém giết ma tu.
"Ngươi biết ma tu sao?" Giang Tiểu Bạch đột ngột đổi chủ đề.
"? ?"
"Trong Cổ hoàng triều có ma tu." Hắn nheo mắt lại: "Ngươi cảm thấy, cái tên Trương Ngũ Linh kia có giống ma tu không?"
Yếu tố đầu tiên của nhiệm vụ hệ thống, bất lợi, hỏng.
Những người gây bất lợi cho phe mình, hoặc là kẻ hỏng, đều có thể đưa vào danh sách nhiệm vụ, điểm này, hắn đã nghiệm chứng được từ Ám Ảnh, tiểu công chúa, cùng với bạn của Lạc Dao Dao.
Vậy nên việc chém giết ma tu ở Cổ hoàng triều, nhiều khả năng cũng sẽ như vậy.
Sự khác biệt duy nhất là, người trước chỉ có mưu đồ, nên chỉ đánh lui, còn người sau mới là kẻ thật sự hỏng.
Có thể thấy được từ việc Trương Ngũ Linh định ra tay ở dưới chân thành, kẻ này nhân phẩm không ra gì, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo... Đều có thể định nghĩa là "ma tu".
Nghe thấy những lời này, Thập Tam lập tức rùng mình: "Ăn nói cẩn thận!"
Gan hắn lớn quá rồi.
Vậy mà dám gọi Trương Ngũ Linh là ma tu?
Giang Tiểu Bạch xem thường: "Năm đó, sư tôn ta đã ra tay trấn áp bao nhiêu người?"
"Ách?"
Thập Tam nghĩ ngợi một lát: "Có lẽ phải hơn mười thiên tài, còn có vài kỳ tài dạng như vậy nữa."
"Bọn họ có kết cục thế nào?"
"Rất thảm, đạo tâm vỡ nát, phải chịu trọng thương đáng sợ."
"So với Trương Ngũ Linh thì sao?"
"Trương Ngũ Linh còn thảm hại hơn, suýt chút nữa mất mạng."
"Tại sao?" Giang Tiểu Bạch lại lần nữa nheo mắt, hắn cảm thấy chuyến đi Cổ hoàng triều của sư tôn đã che giấu quá nhiều bí mật.
Tính tình của sư tôn tuy không tốt, nhưng tâm tính không đến nỗi quá xấu, sẽ không dễ dàng làm những chuyện quá cực đoan, ví dụ như, làm trọng thương một người, hoặc là đánh vỡ đạo tâm của hắn.
Vì vậy, theo Giang Tiểu Bạch, trong những trận đối đầu trước cửa thư viện mà sư tôn đã trấn thủ, nhất định cũng đang ẩn giấu sự thật.
Thập Tam đảo mắt, im lặng.
"Sư tôn, chỉ khi đối diện với 'Ác nhân', người mới thi triển thủ đoạn cực đoan." Giang Tiểu Bạch vô cùng chắc chắn.
"Ừm ừ..."
"Ngươi thấy thế nào?"
"Ngươi nói đúng."
"Vậy nên, ngươi không dám nói?"
"Ca, ngươi đi đi! Rời khỏi hoàng thành, về Thiên Khung tông..." Thập Tam như muốn khóc: "Với thiên phú tu hành của ngươi, không đến mười năm tám năm, ngươi đã có thể bước vào cảnh giới Thái Hư hậu kỳ, thậm chí có thể vấn đỉnh cảnh giới Vương Đạo, phá vỡ thế cục mấy trăm năm qua ở nam bộ."
Giang Tiểu Bạch lẳng lặng nhìn hắn.
Người sau cảm nhận được ánh mắt ấy thì tê cả da đầu, cũng không rõ tại sao, trong lòng càng thêm bất an, hắn luôn cảm giác người thiếu niên trước mắt này đang muốn làm chuyện đại sự.
Thập Tam khẽ cắn môi, bất đắc dĩ nói ra: "Trận chiến trước cửa thư viện, có rất nhiều người ra tay, Trương Ngũ Linh cũng ở trong đó, hắn là một trong những kẻ gây chuyện."
"Ngoài ra, Trương Ngũ Linh đã xuống tay độc ác, mục đích thực sự là muốn chém giết sư tôn của ngươi, bất quá hắn không thành công..."
Đối với thư viện mà nói, từng trận đối đầu của Liễu Diệp Ngư chính là lịch sử đen tối, nên họ đã xóa bỏ chân tướng.
Không chỉ vậy!
Thậm chí các cao tầng thư viện đều ra tay, nhưng không phải công khai.
Giọng Thập Tam run rẩy mờ ám: "Bọn họ sẽ không để cho chân tướng truyền ra ngoài, cũng sẽ không để cho chuyện tương tự lại xảy ra lần nữa, ngươi hiểu không?"
Cái gọi là chân tướng, chính là chỉ Liễu Diệp Ngư năm đó.
Còn chuyện tương tự, chính là Giang Tiểu Bạch, Lạc Dao Dao, muốn phục khắc lại Liễu Diệp Ngư năm đó, một lần nữa phá vỡ đại cục của Cổ hoàng triều.
Cho nên!
Dưới cửa thành, Trương Ngũ Linh đã ra tay thăm dò, nếu hắn thành công, tất cả mọi người ở đó đều sẽ phải chết.
Giang Tiểu Bạch cười cười: "Ngươi tận mắt thấy sao?"
Lúc Thập Tam kể những chuyện này, hắn đều đang tưởng tượng ra một khung cảnh như thế.
Một cô bé có gia tộc bị hủy diệt, không quản ngàn dặm xa xôi mà đến đây đòi lẽ phải, hết lần này đến lần khác bị từ chối, còn phải chịu đựng vô vàn sự đối đãi không phải con người.
Hắn khó mà hình dung được, khi đối mặt với rất nhiều cường địch như vậy, tâm tình sư tôn lúc đó thế nào? Khi đối diện với Ngư Long kiếm, Hư Không kính sống lại, liệu trong lòng có tuyệt vọng?
Một mình đơn độc, không hề có ai giúp đỡ.
Cái bóng lưng mảnh khảnh đó, từ Thiên Khung tông đi đến nơi đây, rồi lại từ nơi đây đi ra.
Thập Tam không dám nói thêm gì.
Lý do hắn tiết lộ những điều này với Giang Tiểu Bạch, thứ nhất là bởi vì tên gia hỏa này nắm được nhược điểm của mình, thứ hai, hắn không muốn để một thiên tài như thế phải chết oan ở đây.
Không đành lòng.
Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, dù hắn giải thích Cổ hoàng triều một cách công khai hay mờ ám, cùng với sự hắc ám của Hàn Lâm thư viện, người thiếu niên trước mắt này vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.
Ánh mắt không một gợn sóng, không hề có bất cứ sự hoảng hốt nào.
Đang định làm gì? Định làm gì vậy?
Thật sự muốn phá vỡ thế cục của Thiên Khung tông sao?
Hiện tại đâu phải lúc trước, ngươi cũng đâu phải là Liễu Diệp Ngư...
"Sư đệ, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?" Từ sau tấm bình phong, Nam Cung Mộc vẫn đang lựa đồ lên tiếng.
"Không nói gì mà!" Giang Tiểu Bạch đáp lại.
"Ừm, không được rời khỏi cửa hàng, nếu lát nữa ta không thấy ngươi thì hừ hừ!"
"Đảm bảo không rời đi."
Sau tấm bình phong không có âm thanh đáp lại.
Giang Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi: "Nơi này cách bắc môn có gần không?"
"? ? ?"
"Sao vậy? Ca? Ngươi muốn làm gì?"
Thập Tam kinh hãi: "Ngươi đừng nóng vội, hiện tại đám người trên kia phái Ám Ảnh ra tay cũng chỉ là vụng trộm mà thôi, nếu như ngươi lại phá cửa thành, họ sẽ phải trực tiếp trấn áp."
"Nghe ngươi nói kìa, ta chỉ hỏi một chút thôi mà."
"Ca, ngươi có tiền sử rồi."
"Chuyện cửa nam không liên quan gì tới ta." Giang Tiểu Bạch cãi lại: "Ta vốn có ra tay đâu, là tường thành của các ngươi mục nát, cũng nên sửa lại chứ!"
"..."
"Có cách nào để liên lạc không?" Giang Tiểu Bạch lại hỏi.
"Nội bộ Ám Ảnh bọn ta đều có."
"Dùng thường xuyên không?"
"Thông tin thạch..." Thập Tam hơi do dự.
Một loại thông tin thạch được luyện chế từ linh thạch, dùng để liên lạc một đối một, điểm hạn chế là khoảng cách không được quá xa.
Nơi đây cách bắc môn khoảng trăm dặm, vẫn nằm trong phạm vi có thể dùng được, nhưng vấn đề là, đi đi về về trăm dặm thì mất bao lâu? Liệu Nam Cung Mộc sau tấm bình phong có cho ngươi nhiều thời gian như vậy không?
Không đợi Giang Tiểu Bạch lên tiếng, Thập Tam nhỏ giọng nói: "Hoàng thành có diện tích rộng lớn hàng ngàn dặm, thành bao quanh trăm dặm, thế nên là như vậy, dù tốc độ của ngươi có nhanh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể quay lại đây trước khi sư tỷ ngươi chọn xong quần áo được, ấy, thật đừng xúc động!"
"Nói thật, đi đi về về hơn trăm dặm, cho dù tốc độ của người Ám Ảnh chúng ta thì cũng cần một khoảng thời gian."
"Hả?"
Giang Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi: "Với tốc độ của ngươi thì mất bao lâu?"
Thập Tam ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: "Đi thì mất nửa canh giờ, đi về hết một canh giờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận