Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?

Chương 103: Nữ nhân cùng nữ nhân ở giữa

Chương 103: Giữa phụ nữ với nhau
Cánh cửa lớn bằng đồng xanh bị phá tan, trận pháp năm ngàn năm do Cổ hoàng triều bố trí vỡ vụn, đại khí vận, long mạch trốn sâu vào lòng đất...
Trong khoảnh khắc này, tất cả những người đang ở trong Hoàng thành đều có thể cảm nhận rõ ràng rằng, linh khí từng lơ lửng trong không khí, thiên địa chi lực, đạo pháp đều đang không ngừng trôi đi.
Mọi người ngơ ngác.
Một vài tu giả có cảnh giới tương đối cao sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm: “Cổ hoàng triều sắp tàn rồi, sắp tàn rồi!”
“Thì ra đây là chân tướng sao? Cổ hoàng triều quật khởi và cường thịnh lại được xây dựng trên sự suy tàn của Thiên Khung tông, thật đáng xấu hổ!”
“Thật sự rất đáng xấu hổ!”
“Ván cờ đã bị phá, Cổ hoàng triều sắp suy vong.”
“Không nhanh đến thế đâu…” Có người lắc đầu: “Thủ hộ thần của Thiên Khung tông bị trấn áp năm ngàn năm, Thiên Khung tông vẫn là một trong những thế lực lớn mà.”
“Cũng đúng…”
“Nói đi thì phải nói lại, Liễu Diệp Ngư mạnh hơn mười năm trước nhiều, nếu không phải nàng ra tay, Giang Tiểu Bạch nhất quyết không thành công.”
Dù sao thì tiểu tử này cũng chỉ mới là Thái Ất đỉnh phong.
Mặc dù có cao tầng của Thiên Khung tông ở đây, nhưng sau khi thư viện ra tay, hai bên ngang tài ngang sức, nơi này còn có một Lâm Dũng đang nắm giữ Hoàng Đạo thần binh, tu vi nửa bước Vương Đạo.
Không những vậy...
Ở sâu trong tổ địa, vị kia trong triều đình có lẽ cũng đã có sắp xếp, chỉ là bị ánh trăng trên trời áp chế.
Mọi người bàn tán xôn xao, trong lòng dâng lên những gợn sóng lớn, rất lâu sau cũng khó mà bình tĩnh.
Vụt!
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mây đen trên trời tan đi, cả ánh trăng cũng theo đó biến mất.
Các cường giả của thư viện ở đây ai nấy mặt mày đều u ám.
Lâm Dũng nhìn chằm chằm Liễu Diệp Ngư, trong mắt tràn đầy chiến ý, hắn rất hối hận, mười năm trước không giết Liễu Diệp Ngư…
“Tốt, tốt, tốt, tốt...” Lý Thanh Nhiên kích động đến mức nói năng không còn mạch lạc, thân thể run rẩy, vành mắt hơi ướt.
Năm ngàn năm.
Đây là một khoảng thời gian như thế nào?
Một vị cao tầng khác cũng rất kích động: “Thủ hộ thần của tông ta, cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời rồi.”
“Chu Tước không bay ra ngoài sao!”
“Hả?”
“Không gấp, không gấp, thoát khốn là tốt rồi.” Lý Thanh Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trên bầu trời!
Hình ảnh đang chiếu dần dần mờ đi, điều cuối cùng mọi người nhìn thấy chính là Giang Tiểu Bạch đang ngồi xếp bằng trên cổ đạo, lặng lẽ điều chỉnh trạng thái của mình.
“Tông chủ, trưởng lão, chấp sự đại nhân, sư tỷ Nam Cung.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, Lạc Dao Dao từ Cửu Thiên cảnh bước ra.
Sau khi cánh cửa lớn bằng đồng xanh bị phá hủy, con đường kia đã bị gián đoạn, nàng không có cách nào thông qua “Đường” đi đến thế giới tổ địa ở phía bên kia, nơi Giang Tiểu Bạch đang ở.
Bất đắc dĩ, nàng quay trở lại theo đường cũ, dọc đường thay một bộ váy áo mới.
Lúc này!
Nàng mặc một bộ váy ngực màu lam nhạt, tung tăng chạy về phía đám người Thiên Khung tông, khuôn mặt mũm mĩm trẻ con nở nụ cười tươi rói chưa từng thấy.
Ánh mắt đen láy sáng ngời, ẩn chứa thần thái không nói rõ được.
Có thể thấy, nàng rất vui vẻ.
Khi đi tới trước mặt đồng môn, nàng thần sắc phấn chấn nói: “Ta thành công rồi.” Dừng một chút, nàng hình như nghĩ tới gì đó, nói thêm: “Không đúng, là sư huynh thành công.”
Liễu Diệp Ngư lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng xúc động, còn trẻ, thanh xuân, đáng yêu, hoạt bát... Chỉ trong khoảnh khắc này, trong lòng nàng xuất hiện một chút ghen tị không rõ, á á á, không đúng, không đúng, hẳn là không phản bác được.
Liễu Diệp Ngư nàng nổi tiếng là lười biếng, nếu không, cũng không đến mức sau khi kế thừa Cô Phong, nhiều năm rồi vẫn không nhận một đệ tử nào.
“Đến, Dao Dao, giới thiệu với con một chút, vị này là sư tôn của con.” Lý Thanh Nhiên vừa cười vừa nói.
Hả?
Lạc Dao Dao rõ ràng ngẩn người, sư tôn? Nàng liếc mắt nhìn, lúc này mới chú ý trong đội ngũ có thêm một người.
Một nữ tử vóc người yểu điệu, da trắng nõn, mặt đẹp như hoa sen mới nở, không tì vết, áo trắng váy dài, tóc xõa ngang vai...
Đứng yên lặng tại chỗ này, không nói gì, nhưng toàn thân toát lên khí chất cao ngạo, lại mang phong thái không nhiễm bụi trần.
Trời ạ! Đây là sư tôn của ta sao? Đẹp quá!
Dáng người đẹp như vậy, da lại trắng như thế, ngực, thật lớn! Ơ?
Lạc Dao Dao khi bắt được chi tiết này thì theo bản năng cúi đầu, sắc mặt lập tức trở nên không tự nhiên, nàng nhớ lại câu Giang Tiểu Bạch đã nói: “Muốn gì không có cái đó!”
Ô ô!
Lạc Dao Dao lộ vẻ tủi thân, tiếp tục quan sát, mông đâu? Mông đâu? Ta xem một chút...
Trong khi nàng đánh giá Liễu Diệp Ngư, Liễu Diệp Ngư cũng đang nhìn nàng, chỉ một cái đã bắt được nhược điểm, ngực nhỏ, chậc chậc, đồ chơi nhỏ thế này không có cảm giác.
“Sư tôn tốt!” Quan sát một lúc lâu, Lạc Dao Dao mới ngây ngốc chào hỏi.
“Ngươi cũng tốt!”
“Ta tên là Lạc Dao Dao…” Nàng cẩn thận giới thiệu về mình: “Năm nay mới 14 tuổi, chờ ta lớn hơn một chút, nhất định có thể cao.”
“???”
“À à, ta nói là chiều cao.” Nàng ấp úng, mặt đỏ lên, đầu nhỏ như có ong kêu vù vù, ái chà, Lạc Dao Dao, ngươi đang nghĩ cái gì vậy?
Một vài đồng môn khác thì mặt đen lại, lần đầu tiên gặp sư tôn, ngươi lại giới thiệu mình như vậy sao?
Lý Thanh Nhiên vội ho khan một tiếng, kịp thời đánh trống lảng: “Sư muội, chỗ sâu của Phục Thi cốc...” Hắn nhanh chóng giải thích cho Liễu Diệp Ngư về đủ thứ liên quan đến Phục Thi cốc.
Đương nhiên, còn cả chuyện hắn cầm quyển trục bước vào Cổ hoàng triều, rồi bị người của Cổ hoàng triều chèn ép.
Cao tầng thư viện ở phía xa nghe vậy thì lập tức mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn Liễu Diệp Ngư, sợ vị này tức giận.
Cũng may, không có gì...
Liễu Diệp Ngư lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện của Phục Thi cốc lát nữa hãy nói.” Ánh mắt nàng thoáng dao động, nhìn chằm chằm vào hư không, nơi hình ảnh vừa biến mất.
Trong lòng nàng, sự an nguy của Giang Tiểu Bạch quan trọng hơn chuyện Phục Thi cốc một chút.
Lý Thanh Nhiên khựng lại, há hốc mồm, cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lúc này, trên con đường kia.
Giang Tiểu Bạch đang ngồi xếp bằng yên tĩnh, trong cơ thể bỗng nhiên bắn ra đạo pháp mãnh liệt, ánh sáng rực rỡ cũng theo đó lóe lên, hắn đã thành công bước vào Thái Hư cảnh.
Đan điền, chu thiên sôi trào, các loại sức mạnh không ngừng trào dâng, khí huyết tràn đầy, xương cốt răng rắc rung động, bao gồm mỗi một tấc da thịt đều đang thiêu đốt.
Nơi sâu thẳm trong thần thức cũng rung chuyển ầm ầm, còn đang không ngừng mở rộng một cách đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, mọi thứ mới dần bình tĩnh trở lại, mọi sức mạnh thu về trong cơ thể, lặng lẽ ẩn giấu.
Hắn từ từ mở mắt, một tia tinh quang lóe lên, rồi nhất niệm khởi lên, sức mạnh bàng bạc trong cơ thể trong khoảnh khắc sôi trào, cũng theo đó chấn động.
Sau đó, hắn diễn hóa “Tung Nguyệt Tam Biến” thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba, rồi lại diễn hóa ra ba chiêu kiếm đạo, cùng với quyền pháp vừa lĩnh ngộ.
Ước chừng nửa canh giờ…
Sau khi Giang Tiểu Bạch thật sự cảm nhận được sức mạnh của Thái Hư cảnh, hắn mới hài lòng dừng lại, khẽ nói: “Thế gian có đạo, thì sẽ có pháp.”
“Thái Hư thành đạo pháp.”
“Ta đã lĩnh ngộ đạo pháp ‘Tung Nguyệt Tam Biến’, tinh túy nằm ở ‘nháy mắt giam cầm’ không tệ, không tệ, cũng không biết đạo pháp của sư tôn ra sao?”
【Hệ thống nhắc nhở: Mở nhiệm vụ mới.】
【Trong dòng sông lịch sử mấy vạn năm của Hồng Nguyệt đại lục, nhân tộc sinh tồn khó khăn, chống lại ngoại địch, ngăn chặn nội địch, chăm sóc hung thú, yêu thú tàn sát...】
【Thời đại hiện tại nhìn thì bình yên, nhưng kỳ thực, đang ngấm ngầm nổi sóng.】
“Nói tiếng người đi…” Giang Tiểu Bạch nghe mà không kiên nhẫn được nữa.
【Đo đạc được ‘Thái cổ thiên thú’ đang ở Phục Thi cốc, để lại mười bảo bảo, mời kí chủ nhân lúc chúng còn chưa trưởng thành, lập tức đến Phục Thi cốc tiến hành chém giết.】
Bảo bảo?
Hai chữ này khiến Giang Tiểu Bạch nheo mắt, bởi vì dựa theo sự trừu tượng và mức độ tương phản mà hệ thống đưa ra thì những từ ngữ càng đơn giản thì đồ vật bên trên càng đáng sợ. Ngược lại…
Từ ngữ bên trên xuất hiện hai chữ “Bảo bảo”, có phải mang ý nghĩa cái gọi là bảo bảo kia, có khả năng là đại gia hỏa hay không?
“Đổi cái khác!” Giang Tiểu Bạch lau mồ hôi lạnh.
【Thiên thú trưởng thành trong Phục Thi cốc đã bị diệt sạch, chỉ còn lại mười bảo bảo đang ở tuổi thiếu niên, kí chủ trước khi đến Phục Thi cốc có thể thoải mái tuyên truyền về tính an toàn của Phục Thi cốc.】
Sắc mặt Giang Tiểu Bạch tối sầm: “Cấm khu, ngươi nói với ta là an toàn sao?”
【Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ này có phần thưởng theo từng giai đoạn.】
Hả?
Giang Tiểu Bạch trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận