Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?
Chương 61: Đã tại đoạt
Giang Tiểu Bạch nhanh chân đi tới, liên tục nhổ nước bọt, cái gì mà cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, tại sao không tin ta? Cái gì mà ma tu rất đáng sợ. Nếu để hắn lớn mạnh, hậu quả khó mà lường được, chờ chút. Sau đó còn nói Cổ hoàng triều, Hàn Lâm thư viện chỗ này chỗ kia không được, mắt nhìn người không ra gì, để ma tu chui vào đây cũng không biết, ta đối với các ngươi rất thất vọng... Nếu không phải ta là Giang Tiểu Bạch, thì các ngươi còn bao lâu nữa mới phát hiện ra ma tu? Một tràng ngôn từ tuôn ra, nói đến viện trưởng ngây người không dám hé răng. Người vây xem xung quanh nín thở. Thiên Khung tông một đám người thì trố mắt há mồm, đều rối tinh rối mù. Một người là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, còn một người là Thái Hư đỉnh phong, là người mạnh nhất Hàn Lâm thư viện, tu hành đạo pháp đáng sợ, nắm giữ "Hoàng Đạo thần binh", đã thành danh mấy trăm năm. Cho dù là thiên tử hoàng tộc, cũng không dám lớn tiếng nói với hắn như vậy. Vậy mà ngươi Giang Tiểu Bạch không chỉ dám nói, còn tràn ngập trách mắng, tỏ vẻ thất vọng vô cùng, cứ như thể là trưởng bối trong thư viện đang dạy dỗ hậu bối vậy. Bảy tám phút trôi qua... Giang Tiểu Bạch nên nói đã nói, không nên nói cũng nói hết, hắn bỗng đổi giọng: "Tiền bối, cũng không phải ta muốn nhắm vào ngươi, chủ yếu là chuyện ma tu này quá lớn." Ha ha! Viện trưởng im lặng nhìn hắn, trong lòng oán thầm: "Thế này mà không phải nhắm vào sao?" Hắn đường đường là viện trưởng Hàn Lâm thư viện, người vô địch dưới Vương Đạo. Ngay trước mắt bao người, bị một tên nhóc ranh chỉ vào mặt mắng bảy tám phút. Nếu không phải là vì chuyện ma tu, mà thư viện bọn họ quả thực có sai, ngươi có thể sống đến giờ phút này sao? Giang Tiểu Bạch thấy viện trưởng hồi lâu không nói gì, trong lòng cảm thán: "Không hổ là viện trưởng, giữ vững được bình tĩnh." Lúc này! Khí thế của hắn giảm đi không ít, nhưng điều này không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua mục đích, con mắt đảo một vòng, lại nói: "Tiền bối, vừa rồi những lời đó đều là do ta nóng nảy, ngươi đừng để trong lòng nhé! Với lại, ta cảm thấy tiền bối rất hiểu đại nghĩa." "... " Viện trưởng khựng lại, bỗng dưng có linh cảm không lành. Giang Tiểu Bạch tiếp tục: "Ngươi xem, Trương Hạc là do ta c·h·é·m g·iết đúng không? Ta cảm thấy, ta rất cần mang t·hi t·hể hắn về tông môn, tiền bối thấy thế nào?" Ánh mắt viện trưởng ngưng lại, cuối cùng không nhịn được: "Ngươi mang về?" Tất cả mọi người ở đó đều nghi hoặc, một cái t·hi t·hể thôi, mang về làm gì? Giang Tiểu Bạch gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Ta chuẩn bị làm một cái quảng trường thật lớn, sau đó dựng lên một thanh k·i·ế·m lớn, đem t·hi t·hể Trương Hạc treo ở tr·ê·n đó..." "Phía dưới khắc chữ: đệ t·ử Cô Phong, t·h·i·ê·n Khung tông, Giang Tiểu Bạch, vào ngày tháng năm nào đó tại Hoàng thành Cổ hoàng triều c·h·é·m g·iết ma tu Trương Hạc." "Sau đó ghi rõ ma tu đáng sợ như thế nào, rồi viết một chút về lai lịch Trương Hạc, ví dụ như, hắn xuất thân đại gia tộc, lại là đệ t·ử Hàn Lâm thư viện, sư phụ là Trương Ngũ Linh..." Mẹ nó! Viện trưởng từ trước đến nay luôn được khen là trầm ổn, lập tức đen mặt, thiếu chút nữa thì chửi ầm lên. Thằng nhóc này đang ngầm h·ạ·i người, đánh dấu chuyện thư viện đối xử với Liễu Diệp Ngư. Chẳng phải thư viện dựng lên chiến trường sao? Thư viện chẳng phải còn giữ lại v·ế·t m·áu của Liễu Diệp Ngư cùng với k·i·ế·m gãy của nàng sao? Còn gặp ai cũng nói, năm xưa có một nữ nhân cường đại tới khiêu chiến, bị t·h·i·ê·n tài của thư viện trấn áp, nhìn xem, đây chính là bằng chứng. Bây giờ, mười năm trôi qua... Đại đệ t·ử Liễu Diệp Ngư là Giang Tiểu Bạch tới đây, ở trước mặt mọi người c·h·é·m g·iết ma tu Trương Hạc. Hắn còn la h·é·t muốn mang t·hi t·hể Trương Hạc về, chuẩn bị bắt chước cách làm của thư viện. Mấu chốt là, chuyện này với chuyện kia hoàn toàn khác nhau. Trương Hạc có thể là ma tu đó! Lại còn có quan hệ với thư viện bọn họ, nếu thật để Giang Tiểu Bạch mang về, lập bia, thì cả đời này Cổ hoàng triều, Hàn Lâm thư viện đừng mong ngóc đầu lên được. "Ta thấy cách làm này không ổn." Viện trưởng vội phản bác, lau mồ hôi. "Chỗ nào không ổn?" Giang Tiểu Bạch nghi hoặc: "Trương Hạc có thể là ma tu, ma tu đáng sợ, ngươi chẳng phải không biết sao? Chẳng lẽ không đáng tuyên truyền?" Một tràng những lời bình tĩnh vang lên, tựa như từng tòa núi lớn đè nặng lên trong lòng thư viện. Lúc này, Giang Tiểu Bạch dù vẫn toàn thân nhuốm m·á·u, nhưng không hiểu vì sao, trên người hắn bỗng phát ra ánh sáng rạng ngời. Mọi người đều đã hiểu ra, hắn muốn đòi lại công bằng cho sư phụ. Các ngươi thư viện có thể làm vậy, sao ta lại không thể? Huống chi, sư phụ ta không phải là ma tu, còn Trương Hạc thì có... So sánh thì ý nghĩ của hắn càng đáng để thực hiện. Viện trưởng tinh thần có chút hoảng hốt, dường như nhìn thấy Liễu Diệp Ngư năm xưa, cũng y như vậy, toàn thân nhuốm m·á·u, nhưng vẫn ung dung, từng lời nói hành động đều ép cả thư viện khó thở. Một hồi lâu sau, ông ta mới lấy lại được tinh thần, đá một cước về phía người vừa nãy nói chuyện, quát: "Đi, dọn dẹp sạch sẽ cái nơi rách nát kia đi." Người nọ tròn mắt, muốn phản bác vài câu, nhưng gặp phải ánh mắt h·ung dữ của viện trưởng, trong lòng hơi rùng mình, không dám nói gì nữa. Vội vội vàng vàng chạy đi. "Tiền bối, ngươi làm cái gì vậy?" Giang Tiểu Bạch ngạc nhiên: "Đây chính là bằng chứng thiên tài thư viện các ngươi và sư tôn ta giao đấu đó, ta thấy, cần phải giữ lại chứ.""Thâm ý đó.""Đáng để cho hậu nhân chúng ta học tập cái tinh thần đó, ví dụ như, sư tôn ta một chọi cả một đời thư viện.""Xong rồi, các ngươi lại không đ·á·n·h lại...""Đúng đúng đúng, chính là cái tinh thần không biết sợ này, đạo tâm kiên định." Khóe miệng viện trưởng giật giật, sắc mặt không được tốt, thuận miệng nói: "Chuyện này đúng là chúng ta không phải." Chỉ một câu nói vậy của ông ta, toàn bộ trường đều xôn xao. Bởi vì ý nghĩa của chiến trường thư viện dựng lên ở chỗ, họ muốn nói cho mọi người: "Người đàn bà này cố tình gây sự, không nói đạo lý." Thậm chí còn cho rằng Liễu Diệp Ngư có vấn đề về thần kinh. Ý trong lời ngoài là, thư viện bọn họ đúng, họ không sai. Nhưng bây giờ... Vài câu nói này chẳng khác gì tự nhận sai lầm, hướng Liễu Diệp Ngư ngày xưa x·i·n· ·l·ỗ·i. Một đám cường giả Thiên Khung tông ngây người ra, sống mũi cay xè. Giang Tiểu Bạch không lên tiếng, yên lặng nhìn ông ta. Viện trưởng nhỏ giọng nói: "Tiểu hữu, thế là được rồi.""Cái gì mà thế là được rồi?" Giang Tiểu Bạch không hiểu. "Mục đích của ngươi đạt được rồi." Viện trưởng trầm giọng nói. Sư phụ bị oan ức, Giang Tiểu Bạch đã thành công. Viện trưởng Hàn Lâm thư viện chính miệng thừa nhận sai lầm, chẳng khác nào đang x·i·n· ·l·ỗ·i Liễu Diệp Ngư, cúi đầu trước Thiên Khung tông... Giang Tiểu Bạch nhún vai, cũng hiểu rõ bản thân có thể nhờ vào chuyện "Trương Hạc" mà tạm thời chặn được thư viện, nhưng không thể được voi đòi tiên. Nếu không sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Chỉ một lát sau... Người kia của thư viện trở lại, v·ế·t m·á·u đã được dọn sạch, k·i·ế·m gãy cũng đã lấy ra, đưa cho viện trưởng. Viện trưởng thì đưa về phía Giang Tiểu Bạch: "Tiểu hữu, hôm nay ngươi cầm lấy nó, rồi rời khỏi đây, trong Cổ hoàng triều ta có thể bảo vệ ngươi không gặp chuyện gì." Giang Tiểu Bạch vẫn im lặng nhìn ông, một chút cũng không có ý nhận "k·i·ế·m gãy". Viện trưởng nhíu mày: "Sao? Ngươi không phải muốn mấy thứ này sao?" "Muốn, đương nhiên là muốn!" Giang Tiểu Bạch cười nói: "Nhưng mà, tiền bối cũng biết đó, ma tu thật sự rất đáng sợ, sức chiến đấu cũng rất mạnh, ta vì c·h·é·m g·iết Trương Hạc mà gần như đã hao hết sức lực, còn thiếu chút nữa là m·ấ·t m·ạ·ng." "..." Viện trưởng cố nén xúc động muốn ra tay, cắn răng: "Nói ra mục đích của ngươi." "Tiền bối, quả nhiên là người hiểu đại nghĩa..." Giang Tiểu Bạch khen ngợi: "Mười vạn viên linh thạch, một trăm viên linh đan tam giai, năm mươi viên linh đan tứ giai, một trăm gốc linh dược tam giai, năm mươi gốc linh dược tứ giai, mười bộ p·h·á·p tu hành t·h·i·ê·n giai, một kiện Vương Đạo thần binh.""Sao ngươi không đi c·ướp luôn đi?" Viện trưởng không còn cách nào kiềm chế được cảm xúc, mặt giận tím tái. "Đang c·ướp đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận