Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?

Chương 23: Tiểu công chúa lại tới

Quả thực, nhìn một đống lớn linh thạch bày trước mắt, cảm giác như đang mơ vậy. Lạc Dao Dao còn dám khẳng định, một tu giả bình thường có cố gắng cả đời cũng chưa chắc có được nhiều như thế.
Hắc hắc!
Nàng cười.
Ngay tại thời khắc này, nàng đột nhiên thấy quyết định của mình là đúng, vào Cô Phong, dù đại sư huynh có hơi không bình thường, lại thích bắt nạt mình, nhưng về tài nguyên tu hành thì không hề mập mờ chút nào.
Một lúc lâu sau đó.
Lạc Dao Dao bắt đầu tỉnh táo, ngồi khoanh chân một bên linh thạch, cẩn thận phân tích: "Hắn không thèm thân thể ta, cũng không thích ta, chẳng lẽ?"
Có hai điểm:
Thứ nhất, nàng nghe nói đại sư huynh nhập môn hai năm đều đang mở đan điền, liên tục thử nhưng không thành công, cho nên có được một đống lớn kinh nghiệm tu hành. Hiện tại nàng vừa nhập môn, hắn muốn chỉ dạy, giúp nàng mạnh lên, sau đó chống lại vực ngoại thiên ma.
Chỉ có vậy mới giải thích được tại sao Giang Tiểu Bạch lại vội vã như thế.
Thứ hai, đại sư huynh che giấu thực lực, âm thầm làm những chuyện người bình thường không thể hiểu, ví dụ như, vực ngoại thiên ma.
Hắn thậm chí cảm nhận được tương lai sẽ rất đáng sợ, nên gấp rút muốn giúp mình mạnh lên.
Ồ?
Lạc Dao Dao suy nghĩ một lát, thấy khả năng thứ nhất có vẻ lớn hơn, sau đó, còn một vấn đề.
Dù Giang Tiểu Bạch xuất phát từ mục đích gì mà chỉ dạy mình, ép buộc mình, thì chuyện tu hành, mạnh lên, chung quy cũng là việc của mình, cuối cùng mình sẽ được lợi nhiều nhất.
Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng càng thêm kiên định, hoàn toàn tỉnh táo.
Ngay lúc này!
Ngoài phòng, Giang Tiểu Bạch cầm một quyển sách, đang nghiêm túc xem xét, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn về phòng của Lạc Dao Dao, rồi tự lẩm bẩm: "Thiên địa linh khí, bắt đầu từ bên trên linh thạch."
"Dù đều là ngoại lực, nhưng lực khác nhau."
Đạo pháp tự nhiên, lựa chọn cái tốt chính là thiên địa linh khí, bỏ đi chính là linh thạch.
Đúng như tên gọi!
Linh thạch có thể nâng cao cảnh giới một người, nhưng nếu quá nhiều, quá thường xuyên, đến cuối cùng cũng sẽ nhờn, thậm chí mất tác dụng.
Tục gọi là, miễn dịch.
Cho nên, linh thạch cuối cùng cũng chỉ là một loại ngoại lực, muốn thực sự mạnh lên, vẫn phải xem đạo pháp của thiên địa.
Giang Tiểu Bạch dù không quan tâm đến những chuyện đó, tu hành sau này của nàng có liên quan gì đến mình đâu, chỉ cần đột phá Linh cảnh là được, nhưng hắn lại lo Lạc Dao Dao thiên phú không đủ, không được mọi mặt, chưa kịp đột phá Linh cảnh đã bắt đầu nhờn thuốc.
Hoặc là cảnh giới chỉ dừng ở tầng bảy, thậm chí tầng sáu, thì không tốt chút nào.
Vì một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, hắn quyết định bày cho Lạc Dao Dao một cái Tụ Linh trận.
Trước đây phong chủ sư tôn đã từng bày trận pháp này cho hắn để mở đan điền, đáng tiếc, hắn không thành công.
Lúc đó hắn thấy hiệu quả không tệ, thiên địa linh khí ngưng tụ, từng sợi từng sợi đạo pháp từ bốn phương tám hướng tụ lại, có một khoảnh khắc, hắn thậm chí cảm thấy mình sắp thành công.
"Tám sao, số mệnh, tách nhập."
"Bảy điểm, ồ? Sư tôn mấy điểm nhỉ?"
"Kệ đi, thử đã."
Đi đi lại lại bảy tám vòng, di chuyển mấy điểm, tính toán bày trận pháp.
Chỉ tiếc hắn không có kinh nghiệm, chỉ dựa theo hình thức sư tôn để lại, vừa đi vừa nghỉ liên tục kiểm tra, phương pháp rất vụng về.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, đây là phương pháp duy nhất.
Cứ vậy. . .
Loáng cái đã mấy canh giờ trôi qua, sau không biết bao nhiêu lần thử nghiệm, cuối cùng Giang Tiểu Bạch cũng thành công, trận pháp hình thành, lập tức, linh khí, đạo pháp từ bốn phương tám hướng hóa thành sông lớn tụ lại.
Hắn khẽ mỉm cười, cầm quyển sách: "Hoàn hảo!"
Ngay lập tức, hắn cảm giác được Lạc Dao Dao trong phòng, nàng đang ở một trạng thái nào đó, thần thái an hòa, trong cơ thể được linh khí bao trùm, chu thiên, đan điền cũng vậy.
Quan sát hồi lâu, hắn mới cất sách, lẩm bẩm: "Vì một con vực ngoại thiên ma, đúng là tốn sức!"
Hắn đang nghĩ, bạn bè kỳ quái kiểu gì vậy?
Chắc chắn là người xấu.
Theo nguyên tắc của nhiệm vụ, dù là hung thú, yêu thú hay cự thú, đều là "Ác" vật, những sinh linh không tốt, có hại trong nhân gian.
Vậy thì vực ngoại thiên ma chắc cũng như vậy.
Nghĩ tới Ám Ảnh, tiểu công chúa thì biết, hai người vì "Tuế Nguyệt kiếm" mà đến, không có ý tốt gì.
Cho nên người bạn của Lạc Dao Dao, hẳn không phải là người tốt đẹp gì.
Thời gian trôi qua. . .
Trên dưới Cô Phong hoàn toàn yên tĩnh, Lạc Dao Dao tu hành trong phòng, hấp thụ linh khí, nâng cao cảnh giới, còn hắn thì ngồi xếp bằng bên ngoài tảng đá lớn, âm thầm canh giữ. . .
Hai ba ngày trôi qua như vậy.
Nhưng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên đường đá của Thiên Khung Tông, gây nên một loạt bàn tán xôn xao, ai nấy đều ngạc nhiên.
Người đến chính là tiểu công chúa của Cổ Hoàng Triều.
Lúc này!
Nàng mặc váy trắng, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt thanh tú có chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt trong veo, sáng ngời có thần, nếu để ý kỹ sẽ thấy tận sâu trong đáy mắt có một tia nóng rực, xen lẫn chút hưng phấn không rõ vì sao.
Đầu tóc rối bù, dường như rất lâu không cắt tỉa.
Tiểu công chúa vừa bước chân vào đường đá liền xách váy lên, bước vội vàng, bộ dạng có vẻ tùy hứng, hoang dã, có chút. . . Tóm lại, hình tượng khác xa với tiểu công chúa cao quý, như một tiểu nha đầu từ thôn quê, phong trần mệt mỏi.
Hả?
Nam Cung Mộc nhận được tin vội chạy đến: "Tiểu công chúa, sao ngươi lại tới đây?" Nàng có chút chùn bước, nhìn không thấu người này.
"À, là Nam Cung tỷ tỷ à!" Tiểu công chúa ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói: "Đã lâu không gặp."
"Chúng ta mới gặp mấy ngày trước."
"Vậy thì sao? Mấy ngày cũng là lâu rồi."
"Ngươi đây là?" Nam Cung Mộc dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Thấy nàng phong trần mệt mỏi, lại còn có vẻ uể oải, không chút để ý đến hình tượng, không giống công chúa chút nào, mà giống một tiểu nha đầu chạy trốn.
Chẳng lẽ? Cổ Hoàng Triều bị tiêu diệt rồi sao?
Hả?
Tiểu công chúa cười: "Ta có việc, lát nữa nói chuyện với tỷ."
Nàng dường như rất vội, rất gấp, trực tiếp lách qua Nam Cung Mộc, bước nhanh vào bên trong, như thể cả Thiên Khung Tông là hậu hoa viên của Cổ Hoàng Triều vậy.
Sau lưng, Nam Cung Mộc mặt đen lại, thấy có gì đó không đúng.
Hồi tưởng lần đầu tiểu công chúa tới Thiên Khung Tông, tay nắm tay nàng mở miệng gọi tỷ tỷ, nhiệt tình hệt như lửa.
Còn nhìn hiện tại thì. . .
"Tiểu công chúa khỏe!" Triệu Đình Chi cũng chạy tới.
"Ta có việc. . ." Tiểu công chúa không ngẩng đầu, trực tiếp lách qua: "Nhường chút, cảm ơn!"
"? ? ?"
Triệu Đình Chi ngẩn người tại chỗ.
Nam Cung Mộc đi tới, nhìn theo hướng tiểu công chúa rời đi: "Hướng kia."
Triệu Đình Chi buột miệng: "À, là Cô Phong."
"Cô Phong?"
"Hỏng rồi."
Hai người nhìn nhau, sắc mặt biến đổi.
Nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, họ nhớ Giang Tiểu Bạch đã từng nói, lúc mới quen tiểu công chúa đã rất thân thiết, lúc hàn huyên tới xúc động, nàng còn giới thiệu đặc sản quê mình.
Sau đó tiểu công chúa trở về lấy.
Thế này thì sao?
Hai vị thiên tài hoang mang.
Một sư đệ thất thường, khác người, một tiểu công chúa thân phận cao quý, địa vị, lại là một mỹ nhân. Có thể nói, một người trên trời, một người dưới đất. . .
Thế mà họ lại có thể quen nhau sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận