Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?

Chương 105: Nhiều muốn mấy cái danh ngạch

Chương 105: Muốn thêm mấy suất tham gia Hắn rất sống động, cực kỳ hoạt bát, như một đứa trẻ mãi không lớn, cứ làm được chuyện gì tự cho là mình tài giỏi, lại khoe khoang với người mà trong lòng hắn kính ngưỡng. Lúc thì trợn mắt lên, lúc thì nhảy cẫng lên, kiếm khí vô ngã bị hắn dùng "ảo thuật" diễn giải đến mức tinh tế vô cùng.
"Oa oa oa, ngươi không biết đâu, tên ở cửa Thanh Đồng kia lúc đó cắn răng nghiến lợi nhìn mà tức."
"Cười chết ta mất, nếu ngươi thấy được cảnh đó, chắc chắn sẽ cười bò ra đất."
Hiện trường chí ít có mấy vạn người, nghe hắn miêu tả xong, không ai cười nổi, cái tên kia? Cái tên đạp mã kia là cường giả Vương Đạo đó.
Đến cả cao tầng Thiên Khung Tông cũng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Tuy, nhưng mà... chiến tích này của hắn, có thể nói là xưa nay chưa từng có ai đạt được, nhưng mà... ngươi không thể khiêm tốn một chút sao?
Chọc giận một cường giả Vương Đạo, chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Đương nhiên, những lo lắng này của bọn họ cũng dư thừa thôi, vị Vương Đạo kia đâu có thuộc về thế giới này.
Liễu Diệp Ngư nghe say sưa ngon lành, khẽ cười nói: "Giết tốt lắm!"
Hô hô!
Hai thanh kiếm Tịnh Giang Tiểu Bạch thoáng chốc tỉnh táo lại, vung vung tay, hời hợt nói: "Chỉ là chút gian nan vất vả mà thôi!"
Nụ cười của Liễu Diệp Ngư tắt ngấm: "Cũng nên đi rồi."
Trận pháp đã phá, Chu Tước thoát khỏi khốn cảnh, dù họ không truy cứu thêm, việc Cổ Hoàng Triều suy yếu cũng không thể tránh khỏi, trừ khi họ tìm được phương pháp mới thay thế.
Chính là phương pháp ngưng tụ đại khí vận, bồi dưỡng long mạch.
Nếu không, cũng có thể học theo Thiên Triều thánh địa, dùng "Tín ngưỡng" để mở đường, nhưng con đường này lại quá khó khăn.
Ah ah ah...
Giang Tiểu Bạch ngừng lại một chút, vội vã đến trước mặt tông chủ: "Chưởng môn sư bá, lát nữa cho con nhiều thêm mấy suất tham gia, nếu bọn họ không cho, người nói với con, con sẽ nói với sư tôn."
"Để sư tôn lật bàn."
"..."
Mặt tông chủ đen lại, ngữ khí yếu ớt: "Sư tôn ngươi, cũng là sư muội ta."
Giang Tiểu Bạch nhún vai, coi thường: "Lỡ đâu người không mời được thì sao?"
Tông chủ liếc xéo hắn, lảng tránh đề tài: "Ngươi muốn nhiều suất tham gia như vậy để làm gì?"
Khụ khụ!
Giang Tiểu Bạch trả lời: "Con nghĩ thế này, người đông thì lực lượng lớn, tốt nhất có thể có mấy trăm suất tham gia, nếu không được, thì một hai trăm suất cũng có thể chấp nhận..."
Tông chủ lộ vẻ mặt cổ quái: "Nhiều lắm là mười người."
"Mười người?"
"Đúng!"
"Vậy thì phải có chín suất chứ." Giang Tiểu Bạch vén tay áo lên, giơ ngón tay ra tính: "Người, sư tôn, con, còn có phong chủ Kiếm Phong, phong chủ Lạc Tuyết Phong, cùng với tiểu sư muội, ồ? Nam Cung sư tỷ cũng đi, Triệu sư huynh cũng đi, vị sư huynh ở Kiếm Phong kia cũng đi... vừa vặn chín người."
"..."
Tông chủ dứt khoát ngậm miệng.
Mười suất mà ngươi đòi chín suất? Còn cố tình tính hết cả bọn họ vào, ngươi muốn làm gì? Ngươi định làm gì?
Chưa nói đến chuyện Cổ Hoàng Triều có đồng ý hay không, dù họ có đồng ý thì bọn họ dám đi chắc?
Cao tầng Thiên Khung Tông toàn bộ kéo nhau đến Phục Thi Cốc, nhỡ có chuyện gì thì chẳng phải Thiên Khung Tông xong đời sao?
Các cường giả thư viện đứng ở đằng xa nghe thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, bọn họ kiêng dè sự mạnh mẽ của Liễu Diệp Ngư, nhưng không phải là không có sức đánh trả.
Phải biết, trong cả Cổ Hoàng Triều có đến hai món Vương Đạo thần binh đó! Còn có ba năm tên nửa bước Vương Đạo.
"Thôi được rồi, đi đi, những chuyện còn lại để sư bá của con xử lý!" Liễu Diệp Ngư không nhìn nổi nữa, đôi tay ngọc thon dài kéo lấy tai hắn, bước ra ngoài: "Nam Cung sư điệt, Dao Dao, các ngươi cũng trở về."
Đại cục đã định, không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Nếu Cổ Hoàng Triều vẫn tiếp tục chèn ép bọn họ, Liễu Diệp Ngư cũng chẳng ngại ra tay.
Đánh chính diện có lẽ không lại, nhưng nếu nàng muốn giết người, cho dù có hai món Hoàng Đạo thần binh sống lại cũng không ai cản được nàng, đó cũng chính là nguyên nhân mà Cổ Hoàng Triều phải kiêng kị.
"Đau đau đau..." Giang Tiểu Bạch kêu la oai oái.
Một nhóm mấy người dần đi xa.
Lý Thanh Nhiên khẽ mỉm cười, nhìn viện trưởng đang mặt mày ủ dột, hắn cười ha hả: "Nào, tìm chỗ nào đó hàn huyên tâm sự một chút đi!" ...
Về phía Tuyết Cung, sâu trong vùng bình nguyên đó.
Tiểu công chúa nhạy bén phát hiện được có một luồng sức mạnh đang trôi đi, nàng nhíu mày, nhìn chăm chú về hướng Cổ Hoàng Triều. Lẩm bẩm nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao ta lại cảm giác được đạo pháp của bản thân bị hao tổn đi không ít?"
Đại khí vận, long mạch, khi được bao phủ thì mỗi một thành viên hoàng tộc đều có tinh thần cực kỳ sung mãn, huyết khí bừng bừng, tự thân luôn được bao bọc bởi linh khí, sức mạnh trời đất và đạo pháp.
Nhưng hôm nay...
Nàng cảm giác rõ ràng rằng những sức mạnh kia đang trôi đi.
Tiểu công chúa do dự một chút, rồi quyết định trở về xem sao...
...
Ngoài hoàng thành, trên đường về.
Liễu Diệp Ngư đi ở giữa, một bên là Giang Tiểu Bạch, còn hai bên trái phải là Nam Cung Mộc, Lạc Dao Dao...
Trong một khoảng thời gian dài, ai cũng không nói gì.
Cho đến khi đến một quán trà, Giang Tiểu Bạch mới lên tiếng phá tan sự yên lặng: "Sư tôn, con có một vấn đề."
Liễu Diệp Ngư khẽ đáp: "Nói!"
"Thời đại Thái Cổ, có thật là có người chỉ tu luyện một cảnh giới duy nhất không?" Giang Tiểu Bạch hỏi.
"Có!" Nàng gật đầu: "Thường thấy nhất là cảnh 'Luyện Khí', chủ yếu là mở rộng đan điền."
Đan điền, thật ra chính là khí hải, bên trong giống như một vùng biển.
Người tu luyện bình thường, đan điền chỉ khoảng mấy nghìn trượng, nhiều nhất là một vạn trượng, linh khí bừng bừng như sóng biển tràn vào.
Còn những người có thiên phú đặc biệt thì đan điền mở ra sẽ lớn hơn, trữ lượng linh khí cũng hùng hậu hơn, khi thi triển pháp thuật, nguồn lực sẽ dồi dào hơn.
Còn tu luyện duy nhất một cảnh giới, chính là không ngừng mở rộng đan điền.
Từ một vạn trượng bắt đầu mở rộng, hai vạn trượng, ba vạn trượng, thậm chí đến mười vạn trượng kinh khủng.
Nếu đan điền của bản thân đủ bao la, chứa đủ linh khí, cộng thêm "Đạo vận" cực hạn sinh ra từ đó thì có thể so sánh được với các cảnh giới bình thường.
Liễu Diệp Ngư giải thích: "Ngày xưa có người nhục thân thành thánh, cũng có người chỉ tu luyện một cảnh giới mà thành đạo, chỉ có điều, con đường tu luyện như vậy quá khó khăn."
"Nếu không phải bản thân gặp vấn đề hoặc là thiên phú không đủ thì không ai đi theo con đường đó."
Ah ah ah...
Giang Tiểu Bạch thần thức nội thị, lại hỏi: "Làm thế nào để đo đạc đan điền?"
Liễu Diệp Ngư nhíu mày: "Thi pháp."
"Vậy khi đan điền đạt đến giới hạn, sản sinh ra 'Vô ngần giới' rốt cuộc có hữu dụng hay không?"
"Vô dụng!"
"..."
Giang Tiểu Bạch nghẹn lời ngay tức khắc, lại hỏi: "Nếu như, con nói nếu thôi nhé, một người mà nhục thân đủ mạnh mẽ, cũng đã tăng lên đến cực hạn, lại cứ chậm chạp không mở ra được kho tàng bên trong cơ thể thì đây là vì sao?"
Ngô?
Nghe câu hỏi này, Liễu Diệp Ngư lộ vẻ cổ quái nhìn hắn: "Nhục thân cực hạn được thể hiện ở huyết khí dồi dào, tràn đầy, trong mỗi một tấc thịt máu đều chứa đựng sinh mệnh lực cực mạnh, có thể so sánh với giao long."
"Cho dù là ở thời cổ đại cũng rất khó có người đạt đến cực hạn đó, bởi vì cơ thể người quá yếu ớt, bản chất là không thể nào chấp nhận loại cực hạn đó được."
Vậy sao!
Giang Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không, lại hỏi: "Vậy thức hải cực hạn thì sao?"
Liễu Diệp Ngư nghĩ một chút: "Chuyện đó liên quan đến 'chư thần', rất khó nói."
"Ân, con còn một vấn đề nữa."
"Vấn đề của con hơi nhiều đấy." Nàng lườm hắn.
"Cái này không phải là vấn đề tu luyện!" Giang Tiểu Bạch trừng mắt, hồi tưởng lại lúc ở sâu trong tổ địa của Cổ Hoàng Triều, lúc cướp giết con giao long kia, lúc đó sau khi ăn thịt giao long, toàn thân hắn nóng bừng...
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lóe lên một tia giảo hoạt: "Con đã giết một con giao long rồi, hay là mình tìm một chỗ không người rồi ăn một bữa thật ngon nhé?"
Híz-khà-zz hí-zzz!
Nghe hắn nói vậy, Nam Cung Mộc nhớ ra, từ trong khe nứt nghe được hai người đối thoại, liền lộ vẻ hứng thú: "Ta có thể ăn được không?"
Lạc Dao Dao cũng xúm lại, mắt long lanh: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận