Sư Huynh, Đừng Như Thế Trừu Tượng Tốt Sao?

Chương 01: Đây là ngươi đại sư huynh

Chương 01: Đây là đại sư huynh của ngươi
Đại lục Hồng Nguyệt, phía nam.
Thiên Khung tông.
Trên con đường đá dẫn lên núi, một tiểu thiếu nữ xinh xắn nổi tiếng đang ngẩng đầu, chú ý đến một kẻ đang ngồi xổm một bên, ánh mắt nàng nghi hoặc: “Người này là ai vậy?”
Trong tầm mắt.
Đó là một thiếu niên áo trắng, có môi hồng răng trắng, dung mạo non nớt mà thanh tú, đôi mắt đen láy sáng ngời có thần.
Hắn ngồi xổm xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm đám cỏ dại, dường như phía dưới có ẩn giấu bí mật nào đó, khiến hắn mê mẩn.
Người của tông môn đi đón tân đệ tử khóe miệng giật giật, nói: “Đây là đại sư huynh Cô Phong của các ngươi, Giang Tiểu Bạch.”
Hả?
Lạc Dao Dao ngẩn người: “Trẻ tuổi như vậy sao?”
Khác với trong tưởng tượng quá nhiều a!
Trước khi đến nàng đã nghe ngóng, đại sư huynh Kiếm Phong có mày kiếm mắt sáng, vóc dáng khôi ngô, dương cương khí mười phần, mỗi lần xuất hiện đều có thể khiến vô số thiếu nữ hò hét.
Còn vị đại sư huynh trên chủ phong kia, tuy tướng mạo có bình thường hơn một chút, nhưng cũng rất cao lớn, thêm nữa việc hắn là đệ tử thân truyền của tông chủ, có thân phận này thì vị đại sư huynh kia có đủ ưu ái.
Đến nỗi Lạc Tuyết Phong, nơi các nữ đệ tử tu hành, vị đại sư tỷ đương thời vóc người yểu điệu, dung mạo tinh xảo…
Nói tóm lại, ba nơi tu hành của Thiên Khung tông, Kiếm Phong, chủ phong, Lạc Tuyết Phong bất kỳ vị đại sư huynh hoặc đại sư tỷ nào đều rất nổi bật.
Sao đến Cô Phong nơi này, lại...? Cái này cũng quá trẻ đi? Cũng quá yếu đuối đi?
Lạc Dao Dao càng thêm nghi hoặc: “Hắn đang làm gì vậy?”
Người tiếp đón vội vàng hắng giọng: “Đang chém giết yêu ma màu đỏ xâm nhập tông môn.”
Lạc Dao Dao: “????”
“Mấy con kiến đỏ.” Người tiếp đón rất bình tĩnh nói thêm một câu.
Đúng vậy!
Trong suốt một tháng, Giang Tiểu Bạch một mực chém giết cái gọi là “Yêu ma màu đỏ” kết quả là, hắn đã tìm mấy vòng trong ngoài tông môn trên cỏ.
Còn luôn miệng bảo vệ tông môn, ra vẻ như ngoài hắn ra không còn ai làm được.
Lạc Dao Dao nghe đến lời giải thích này, con mắt lập tức mở lớn, lập tức chỉ vào đầu mình, ý là: “Hắn bị bệnh sao?”
Đúng lúc này…
“Yêu ma lớn mật, dám xâm nhập Thiên Khung tông ta, tự tìm đường chết!” Giang Tiểu Bạch đang ngồi xổm, đột nhiên quát lên một tiếng, khí thế lập tức tăng vọt.
Không còn hình ảnh yếu đuối vừa rồi, cả người tràn ngập sát khí, trợn mắt nhìn trừng trừng, tựa như đang đứng trên chiến trường, sắp tắm trong máu của địch nhân.
Hai người cùng nhìn sang.
Chỉ thấy Giang Tiểu Bạch đưa một ngón tay ra, đâm xuống phía dưới mặt đất, mục tiêu là một con kiến nhỏ màu đỏ.
【 Hệ thống nhắc nhở: Thành công tiêu diệt 100 con yêu ma màu đỏ xâm nhập Thiên Khung tông, huyết khí +100, tinh thần +100, tu hành +100, thêm 1% vượt mức.】
【 Sắp mở nhiệm vụ mới: Mời đánh lui ba tên Thiên Ma vực ngoại xâm nhập Thiên Khung tông, đồng thời nói cho mọi người biết Thiên Ma lợi hại. 】
Thiên Ma vực ngoại?
Giang Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy, trầm tư.
Không sai!
Hắn là một người xuyên việt, ba năm trước đến thế giới tu hành xa lạ này, lúc đó hắn đang lang thang đầu đường, đúng lúc gặp phong chủ Cô Phong đi ngang qua.
Phong chủ thấy hắn có chút xinh đẹp, liền tóm về sau đó, cưỡng ép mang về Thiên Khung tông.
Mới đầu Giang Tiểu Bạch cự tuyệt, về sau thấy Cô Phong bao ăn bao ở, còn có thể tu hành, hắn đành miễn cưỡng đáp ứng.
Từ ngày đó, phong chủ kiên nhẫn dạy hắn tu hành, muốn linh thạch cho linh thạch, muốn linh dược cũng cho linh dược, các kiểu tỉ mỉ quan tâm.
Nhưng mà...
Mấy tháng trôi qua, phong chủ Cô Phong dần phát giác có gì đó không đúng, nàng phát hiện, đan điền trong cơ thể Giang Tiểu Bạch vô cùng kiên cố, giống như một khối thiên thạch, tinh thiết mặc cho nàng cố gắng thế nào, trước sau không thể mở ra.
Về sau nàng lại thử bảy tám loại phương pháp, vẫn cứ cuối cùng đều thất bại.
Cứ tiếp tục như vậy trong vòng một năm, Giang Tiểu Bạch vẫn không thể nào khai mở, phong chủ cả người bối rối.
Từ khi Cô Phong thành lập đến nay, nàng đảm nhiệm phong chủ mấy năm, lần đầu tiên chiêu mộ đệ tử, vẫn là cưỡng ép ôm về loại kia, không ngờ lại gặp phải cục diện như vậy.
Lúc đó, chuyện này truyền ra, Cô Phong trở thành trò cười của toàn bộ Thiên Khung tông.
Giang Tiểu Bạch cũng vì thế mà âm thầm tự trách.
Rồi sau đó…
Phong chủ bắt đầu lật xem các loại cổ tịch, tìm nguyên nhân.
Cứ như vậy, năm thứ hai trôi qua.
Không tìm thấy phương pháp trong cổ tịch, phong chủ bắt đầu ra ngoài tìm thuốc, có thể nàng không hề biết, ngay ngày thứ ba mình rời tông môn, hệ thống tu hành của Giang Tiểu Bạch đã giáng lâm.
Nhưng nhiệm vụ thứ nhất lại khiến Giang Tiểu Bạch suy nghĩ rất lâu.
【 Mời thanh lý mười tên mật thám xâm nhập tông môn, đồng thời công bố thân phận, tội ác. 】
Chỉ một nhiệm vụ tưởng như đơn giản, nhưng lại rất phức tạp như thế đã lãng phí của hắn hơn nửa năm, mãi đến một ngày, hắn vô tình đập chết một con muỗi.
【 Hệ thống nhắc nhở: Ngài đã tiêu diệt một tên mật thám xâm nhập tông môn, nhưng vẫn chưa công bố thân phận, tội ác.】
Cái gì?
Ngươi gọi muỗi là mật thám xâm nhập tông môn á?
Lúc ấy Giang Tiểu Bạch đã kinh ngạc, nhiệm vụ của hệ thống này cũng quá trừu tượng rồi chứ? Mật thám với con muỗi có điểm nào giống nhau?
Nhưng cũng chẳng còn cách nào...
Nếu muốn tu hành bình thường, tỉ lệ lớn là hắn không có cơ hội, phong chủ cũng đã cố gắng hai năm, bất đắc dĩ, hắn hiện tại chỉ có thể dựa vào hệ thống.
Chỉ là, khi hắn cầm mười con muỗi đi đến trước mặt mọi người, đồng thời lớn tiếng tuyên bố bọn chúng đều là mật thám, rồi công bố một loạt tội ác.
Trong khoảnh khắc đó, hắn và Cô Phong lại một lần nữa trở thành trò cười của toàn tông môn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng cũng khai mở đan điền.
Có điều nhiệm vụ thứ hai lại hiện xuống.
【 Mời tiêu diệt mười con cự thú viễn cổ xâm nhập tông môn, đồng thời nghĩ cách khiến mọi người trong tông môn cảnh giác. 】
Đúng, không sai!
Nhiệm vụ thứ hai cũng rất trừu tượng, Giang Tiểu Bạch nghiên cứu cả tháng trời mới hiểu cự thú viễn cổ là gì, cái kia chẳng phải là “Thằn lằn nhỏ” sao.
Sau đó là nhiệm vụ thứ ba, nhiệm vụ thứ tư…
Từ lúc đầu Giang Tiểu Bạch còn bất lực nhổ nước bọt, nhăn nhó, đến cố gắng, rồi đến hiện tại làm một cách rất thoải mái, vén tay áo lên là làm.
Hắn đã buông bỏ sĩ diện, nỗ lực để nâng cao chính mình, không phải vô địch thì cũng không bỏ cuộc, thậm chí tư duy bình thường của hắn cũng bắt đầu không bị khống chế.
Ừm!
Vừa rồi tiêu diệt yêu ma màu đỏ là nhiệm vụ thứ tư, đáng được ăn mừng là không cần phải tuyên bố, công bố gì, chỉ cần tiêu diệt là được.
Chỉ là cái “Thiên Ma vực ngoại” này lại là cái quỷ gì?
Trầm tư một hồi lâu.
Giang Tiểu Bạch bắt đầu phân tích các loại khả năng.
Nhiệm vụ thứ nhất là mật thám, mấu chốt nằm ở chữ “Mảnh” mà con muỗi lại rất bé nhỏ.
Nhiệm vụ thứ hai là cự thú, trong loài thằn lằn, thực sự có những huyết thống có hình thể khổng lồ.
Nhiệm vụ thứ ba là hung thú, đi săn mèo hoang trong núi, coi mèo hoang cẩn thận một chút cũng có huyết mạch hung thú.
Bao gồm cả nhiệm vụ thứ tư, yêu ma màu đỏ, mấu chốt nằm ở chữ “màu đỏ”, tổng hợp lại để đưa ra phán đoán, vậy thì? Cái gọi là “Thiên Ma vực ngoại” hẳn là…
Vực ngoại, tức chỉ bên ngoài tông môn.
Thiên Ma, bản chất không khác gì nhân tộc, đó là người.
Sau khi xâu chuỗi lại, Thiên Ma vực ngoại tương đương với người ngoài tông môn, tục xưng là, người lạ.
Vừa nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch thoát khỏi suy nghĩ, khẽ mỉm cười, chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng lúc quay người lại mới phát hiện trên con đường đá có hai người đang đứng đó.
Một người trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trong cơ thể có dao động khí tức pháp tu chủ phong.
Là đệ tử bổn môn.
Một người khác là một bé gái, khoảng 14 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài xõa, còn có khuôn mặt bầu bĩnh mang theo vẻ trẻ con, trông rất đáng yêu.
Đôi mắt to tròn, trong veo như nước, rất có thần thái.
Mặc bộ váy áo màu lam nhạt, chất vải bóng loáng, không khó để nhận ra là tiểu thư con nhà giàu.
Điểm quan trọng nhất là, nàng dường như không phải là đệ tử bổn môn.
Giang Tiểu Bạch ánh mắt sáng lên: “Thiên Ma vực ngoại?”
Hả?
Người tiếp đón ngay lập tức chưa kịp phản ứng, nhưng mấy hơi thở sau, đột nhiên mặt đen lại, hắn rất rõ vị đại sư huynh Cô Phong này phẩm hạnh, cả ngày thần kinh, điên điên khùng khùng, lúc thì không xong với con muỗi, lúc thì lại chạy khắp núi đồi bắt thằn lằn.
Mới vừa tiêu diệt xong con kiến, không đúng, là tiêu diệt yêu ma màu đỏ.
Có thể sau một khắc, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
Ví dụ như, câu nói trong miệng hắn: “Thiên Ma vực ngoại”. Đây là đang coi Lạc Dao Dao là Thiên Ma sao?
“Không có Thiên Ma.” Người tiếp đón vội nói: “Vị này là tiểu sư muội Cô Phong của các ngươi, Lạc Dao Dao.”
Thật chán!
Giang Tiểu Bạch lập tức mất hứng, phất phất tay muốn rời đi, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì, đi được vài bước thì lại vòng trở lại.
Đôi mắt đen cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Lạc Dao Dao, nở nụ cười hiền lành: “Sư muội?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận