Quỷ Dị Nhật Lịch

Chương 98: Đáng tin cậy đồng đội

Chương 98: Đồng đội đáng tin cậy
Tần Trạch cho là mình nhìn nhầm.
Sau khi nhìn kỹ lại nhiều lần, hắn mới ổn định được tâm thần.
Vẫn may đây không phải là âm thanh, mà là chữ viết. Bởi vì nếu là âm thanh, Tần Trạch thật sự sợ hãi, ở trong bóng tối tuyệt đối này, sẽ bị Lăng Ngạo Triết nghe thấy mất.
Vào thời khắc này, Lăng Ngạo Triết đã xem Tần Trạch như cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Dù Lăng Ngạo Triết lần đầu tiên mất đi lòng tin vào vận khí của mình, lần đầu tiên có cảm giác đại nạn sắp đến, lần đầu tiên cảm thấy mảnh bóng tối này chính là kết cục của mình...
Nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng, bản thân sẽ không chết trong tay Tần Trạch.
Bọn họ ăn ý đến nhường nào.
Tay Tần Trạch hơi run rẩy khi hồi phục tin nhắn:
“Ta cần biết những gì ngươi nói là sự thật, ta không tin ngươi là Lạc Thư.”
Ở công ty phía xa, Lạc Thư khi nhìn thấy tin tức này, có hơi kinh ngạc.
Phản ứng của cộng tác viên có chút ngoài dự đoán.
Nàng cũng không biết, sau khi mở ra nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Tần Trạch tuy có được năng lực tăng phúc, nhưng điều đó cũng làm cho lòng trách nhiệm của Tần Trạch đối với Lăng Ngạo Triết tăng lên gấp bội.
Lạc Thư hồi phục:
“Trước đây không lâu ta và tổ trưởng ký kết ‘hợp đồng’, ngươi đã trải qua. Tại buổi triển lãm tranh lần đó, để giúp ngươi giải quyết Cao Tĩnh Chi, ta cũng đã ký kết hợp đồng với ngươi.” “Ta xem như người phụ trợ cho tổ trưởng, tổ trưởng vừa rồi đã trải qua một trận chiến đấu, đánh bại mấy người của Anh Linh Điện, hiện tại tổ trưởng đang đi theo vị trí của ngươi mà chạy tới.” “Hắn cần ngươi đưa ra sự lựa chọn này.”
Tần Trạch nhìn thấy đoạn hồi phục này của Lạc Thư, kỳ thực đã tin tưởng nàng.
Nhưng hắn không thể nào chấp nhận được kết quả này.
Lạc Thư cũng dùng tốc độ cực nhanh biên tập tin tức, đem tình báo thu được thông qua thị giác và thính giác của Giản Nhất Nhất lúc nàng và Giản Nhất Nhất tiến hành khóa lại hợp đồng, cùng với tình báo do Giản Nhất Nhất khẩu thuật, tiến hành quy nạp chỉnh lý, nói cho Tần Trạch.
Tần Trạch nhìn thấy những phân tích này, cũng chính là phân tích của Giản Nhất Nhất, cũng cảm thấy phân tích của tổ trưởng phi thường có lý.
Lạc Thư nói:
“Tất cả chuyện này đều liên quan đến Nữ Oa, Nữ Oa thông qua Lăng Ngạo Triết, đã dẫn phát một trận chiến tranh.” “Cộng tác viên, ta biết điều này rất hoang đường, ngươi từ người bảo vệ hắn, biến thành người muốn giết hắn.” “Nhưng không còn cách nào khác cả, đây chính là một cái tàu điện nan đề.” “Ta nói cho ngươi biết, nếu bây giờ ngươi không giết Lăng Ngạo Triết, vậy thì cơn mưa to như thể thiên hà trút xuống này sẽ cứ thế tiếp tục rơi xuống.” “Trời cứ mưa như vậy hai ba ngày, ngươi nên biết sẽ có bao nhiêu người chết.” “Mấu chốt nhất là, thiên tượng không ngừng, như vậy thì đại biểu cho Lăng Ngạo Triết chưa chết, những người đến vì mở bảo rương sẽ càng ngày càng nhiều.” “Tổ trưởng có lẽ là một nhóm người mạnh nhất thế giới này, nhưng thế giới này nhất định còn có một số tồn tại cùng cấp bậc.” “Nếu như tất cả đều tụ tập tại Lâm Tương Thị, đám người này chính là tai nạn lớn nhất, bọn họ đủ để dẫn phát hạo kiếp.” “Cho nên cộng tác viên, xin hãy lập tức giết chết Lăng Ngạo Triết, nếu không…” “Tổ trưởng sẽ đích thân giết chết Lăng Ngạo Triết.”
Tần Trạch nhìn thấy những tin tức này, đã biết được lợi hại trong đó.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy, Nhật Lịch thật là một thứ khốn kiếp.
Hắn rất muốn biết, Lăng Hàn Tô vì sao cứ lần này đến lần khác muốn lưu lại dấu vết của mình?
Nhưng rất nhanh, hắn nhớ tới trong bản thảo hoàng kim lịch, người không biết tên kia đã nói một câu như vậy.
“Ta rất nhớ hắn, hắn đã từng cũng là người dùng sức một mình cứu vớt thế giới, bên cạnh hắn cũng có rất nhiều đồng bạn cường đại, nhưng ở thời đại của hắn, hắn còn tiếc nuối hơn ta.” “Ta rất nhớ hắn, ta rất nhớ hắn.” Đây là văn tự do nhân vật chính kia viết trong bản thảo hoàng kim lịch.
Nhân vật chính này rất háo sắc, chà đạp quy tắc, khi dễ Trị Thần, nhưng cũng giống như người bạn đã biến mất từ lâu kia của hắn, đã từng cứu vớt thế giới.
Hắn đã từng cũng là người dùng sức một mình cứu vớt thế giới.
Chữ “cũng” này, đủ để chứng minh, cái gã háo sắc này, mặc dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hắn yêu quý thế giới nhân loại.
Đây chính là nhân vật chính của hoàng kim lịch, vị cách của bọn họ cực cao.
Bọn họ có lẽ là những người đi trước một bước của lịch cũ, là những tồn tại đã đối kháng qua cường địch càng thêm không thể nói rõ.
Tất cả vết tích của bọn họ bị xóa đi, chỉ để lại câu chuyện giống như nhật ký hoàng kim tóm tắt được khắc trên đó.
Cho nên Tần Trạch theo bản năng muốn biết, vết tích còn sống của bọn họ ở đâu?
Vị Hàn Tô này, nếu quả thật cũng là một trong số đó, vậy thì tại sao nàng muốn để một người bình thường như Lăng Ngạo Triết...
Biết được vết tích nàng đã từng sống?
Tại sao nàng muốn để một người bình thường, tiếp nhận nguy hiểm bị thế giới truy sát?
Mà lại, là sống trong ký ức của Lăng Ngạo Triết với thân phận nữ nhi?
Tần Trạch nghĩ mãi không rõ, nhưng hắn cảm thấy, Lăng Hàn Tô tất nhiên đang đối kháng với thứ gì đó.
Trên người Lăng Ngạo Triết có lẽ cất giấu bảo tàng khổng lồ, đủ để khiến tất cả Quỷ Thần, Thiên Tai của thế giới hiện thực bọn họ điên cuồng vì khí vận.
Nhưng giá trị của hắn, tuyệt đối không chỉ có như vậy.
“Lăng Hàn Tô, không nên bị người ta quên lãng. Xin lỗi nhé Lạc Thư, ta không thể tiếp nhận mệnh lệnh này, ta muốn cứu Lăng Ngạo Triết! Cho dù là tổ trưởng muốn giết hắn! Cho dù là đại minh tinh muốn giết hắn cũng không được!”
Lạc Thư trừng to mắt, nàng không ngờ Tần Trạch sẽ có hành động như vậy.
Theo Lạc Thư thấy, đây là một lựa chọn rất dễ dàng.
Giết chết Lăng Ngạo Triết đương nhiên là không đúng.
Nhưng khi Lăng Ngạo Triết đứng ở phía đối lập của thế giới, khi so sánh Lăng Ngạo Triết với tất cả mọi người trong một tòa thành thị, lại thêm việc giết hắn có phần thưởng cực lớn lúc...
Sự lựa chọn này quá dễ đưa ra.
Chính nghĩa, đạo đức, trách nhiệm, trước mặt lựa chọn như vậy, đều không có chút ý nghĩa nào.
Thậm chí, không giết Lăng Ngạo Triết, mới là tội ác.
“Cộng tác viên, tổ trưởng hy vọng ngươi tiếp nhận phần khí vận to lớn này, ngươi còn không hiểu khổ tâm của hắn sao!” “Hắn thậm chí không để ta ưu tiên nói cho Lam Úc.” Lạc Thư gửi đi đoạn tin tức này.
Nhưng Tần Trạch chưa hồi phục...
Trên núi Kim Long, Lôi Đình không ngừng oanh tạc.
Tần suất thiên lôi rơi xuống này, khiến cho các phú hào khác ở tại núi Kim Long đều sợ hãi không thôi.
Dòng điện cực lớn sinh ra phản ứng điện từ, cũng làm cho các thiết bị dùng điện xung quanh rơi vào tê liệt.
Núi Kim Long, chìm vào trong đêm tối.
Tần suất sấm sét này, Tần Trạch cũng cảm thấy không thích hợp.
Đây không giống như là tần suất tự nhiên, càng giống như là một gã nào đó có thể điều khiển lôi điện, đang không ngừng giáng xuống Lôi Đình.
Tần Trạch rất nhanh đoán được, đây là đợt cường giả thứ tư chạy tới.
Hắn không đoán sai.
Cường giả cấp Bán Thần của Anh Linh Điện, danh hiệu Lôi Chấn Tử, giờ phút này đã gặp Giản Nhất Nhất.
Tần Trạch không lòng dạ nào để ý.
“Tình hình hiện tại, phải nghĩ cách đưa Lăng thúc đi.” Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, khiến lòng trách nhiệm của Tần Trạch tăng lên trên diện rộng.
Hắn hiện tại đang gánh trên lưng, chính là một cái nồi đen mà cả thế giới đều chán ghét.
Hắn hy vọng thế giới này có người có thể nhớ kỹ Lăng Hàn Tô, sau rất nhiều cân nhắc, Tần Trạch chính là người duy nhất trên toàn thế giới, nguyện ý bảo vệ Lăng Ngạo Triết.
Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu Tần Trạch.
Suy nghĩ kỹ một chút, hắn cảm thấy Lăng Ngạo Triết cho mình cảm giác còn rất thân thiết.
Lần đầu tiên đi giải quyết vụ Bình Phục Nhân Thọ, không nhìn thấy Lăng Ngạo Triết, nhưng lại bị Trương chủ quản gây khó dễ.
Kết quả Lăng Ngạo Triết dù chưa từng gặp mình, lại ngoài ý muốn che chở cho mình.
Lúc đó, Tần Trạch chỉ đơn thuần cảm thấy, Lăng Ngạo Triết giống như lời đồn bên ngoài, ưu ái người có vận khí tốt.
Hắn có một cảm giác rằng chuyện đó dường như đã xảy ra từ rất lâu trước đây...
Nhưng trên thực tế, chuyện đó bất quá chỉ xảy ra 1-2 tuần trước.
Tần Trạch tiến lại gần Lăng Ngạo Triết trong bóng tối.
Đuốc Chí Ám triệt để khiến tầm mắt người ta bị ngăn trở.
Lăng Ngạo Triết mò mẫm trong bóng tối không dám động đậy, khi chạm phải Tần Trạch, cũng không quá sợ hãi.
“Tiểu Tần, là ngươi sao?” “Lăng thúc, là ta. Tiếp theo đây trong bóng tối không dễ đi lắm, ta sẽ luôn giữ ngọn đuốc cháy, đây là một bảo bối của ta, có thể khiến người ngoài không nhìn thấy chúng ta. Ta cần cõng ngài đi.” “Vậy... vậy phiền ngươi rồi.” Tần Trạch cõng Lăng Ngạo Triết lên.
Lăng Ngạo Triết đột nhiên hỏi:
“Tiểu Tần, ta có chút hoang mang, rốt cuộc ta đã chọc phải cái gì? Hay là ta đã làm sai điều gì?” “Ngài không làm gì sai cả, chỉ là thế giới này không hy vọng ngài nhớ đến con gái của ngài, nàng là một tồn tại vĩ đại.” Tần Trạch phát hiện, Lăng Ngạo Triết rất nhẹ.
Người đương nhiên không thể tự mình biến nhẹ, đây chỉ là vì khả năng mang vác của hắn đã tăng lên.
Cõng Lăng Ngạo Triết lên, Tần Trạch nhẹ nhàng đạp mạnh một bước, liền vượt qua mấy mét.
Trong trạng thái Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Tần Trạch có được tốc độ và sức mạnh cấp bậc dị nhân.
Cho dù cõng một nam giới trưởng thành, hắn cũng cảm thấy thân thể vô cùng nhẹ nhàng.
Cảm giác này rất tốt, để Tần Trạch cảm nhận được lực lượng trong cơ thể.
“Con gái của ta? Hàn Tô…” Giọng Lăng Ngạo Triết vang lên.
Tần Trạch cảm thấy cần phải giải thích một chút cho Lăng Ngạo Triết về chân tướng liên quan đến Lăng Hàn Tô.
Thật ra cũng không phải toàn bộ chân tướng, mà là những suy đoán của chính hắn kết hợp từ nhiều thông tin.
Hắn cần để Lăng Ngạo Triết hiểu rõ tình cảnh sắp phải đối mặt.
Thế là Tần Trạch cõng Lăng Ngạo Triết, chuẩn bị phi nhanh, vừa chạy vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Nói đơn giản, ngài nắm giữ một bí mật mà thế giới không cho phép ai biết.” “Ta sẽ nói cho ngài những gì ta biết, nhưng đồng thời, ta cũng hy vọng ngài có thể nhớ lại thông tin mấu chốt.” “Nói đơn giản, con gái ngài đã để lại cho ngài thứ rất quý giá, thứ đó không được phép tồn tại.” “Trùm phản diện của thế giới này, đang cố gắng xóa bỏ ngài, để thứ đó vĩnh viễn trở thành bí mật.” “Lăng thúc, ngài phải cố gắng nghĩ lại xem, rốt cuộc mình biết những gì, nếu ngài tin tưởng ta.” “Có lẽ con đường cứu rỗi nằm ngay trong ký ức của ngài.”
Nội tâm Tần Trạch thật ra rất lo lắng.
Hoàn toàn chính xác, bởi vì lòng trách nhiệm tăng gấp bội, cùng với hảo cảm đối với Lăng Ngạo Triết, khiến Tần Trạch không cách nào ép mình giết chết Lăng Ngạo Triết.
Hắn không thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng hắn cũng biết, nếu mình bảo vệ Lăng Ngạo Triết, vậy đồng nghĩa với việc đẩy vô số người dân Lâm Tương Thị vào cảnh mưa to gió lớn.
Mạng của người khác, cũng không phải là mạng sao?
Đây là một cái tàu điện nan đề, hoặc phải nói, đây không phải là vấn đề nan giải, đối với đại đa số người mà nói, đây là một bài toán rất đơn giản.
Bởi vì, giết chết Lăng Ngạo Triết là chính nghĩa, là xu thế phát triển, là thể hiện ý chí của thế giới.
Là việc nên làm hôm nay.
Tần Trạch muốn bảo vệ Lăng Ngạo Triết, lại không muốn người vô tội ở Lâm Tương Thị bị ảnh hưởng, cũng không muốn để Lâm Tương Thị trở thành chiến trường của bọn Thiên Tai Quỷ Thần...
Vậy thì hắn nhất định phải đưa Lăng Ngạo Triết đi.
Thế nhưng, có thể đưa đi đâu đây?
Tần Trạch cất bước, Lăng Ngạo Triết không nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, nhưng lại cảm thấy đặc biệt an toàn.
Loại cảm giác an toàn này không hiểu sao khiến hắn có chút quen thuộc.
Hắn dường như nhớ lại con gái Hàn Tô cũng đã từng làm như vậy.
“Ba ba, bây giờ con lợi hại lắm rồi nha, khi còn bé ngài bảo vệ con, bây giờ con có thể bảo vệ ngài rồi!” Giọng nói của Lăng Hàn Tô xuất hiện trong đầu Lăng Ngạo Triết.
Theo lời kể của Tần Trạch, Lăng Ngạo Triết bắt đầu nhớ lại những chi tiết trong quá khứ...
Bên ngoài đường Nam Sơn, núi Kim Long.
Giản Nhất Nhất nhìn thành viên Anh Linh Điện - người sở hữu nghề nghiệp lịch cũ [Thợ Điện], thần sắc nghiêm túc hơn mấy phần so với lúc đối mặt Ngũ Hổ Tướng của Anh Linh Điện trước đó.
Ngược lại cũng không phải vì thực lực của Lôi Chấn Tử này mang lại áp lực lớn bao nhiêu cho Giản Nhất Nhất.
Đối mặt Lôi Chấn Tử, vị cường giả cấp Bán Thần này, một Quỷ Thần khủng bố có thể điều khiển tia sét...
Giản Nhất Nhất vẫn điềm nhiên như đi dạo.
Có điều, để chặn đánh Lôi Chấn Tử, cũng phải tốn chút thời gian.
Điều khiến biểu cảm của Giản Nhất Nhất trở nên nghiêm túc, là hồi đáp từ Lạc Thư.
Lạc Thư và Giản Nhất Nhất đang trong trạng thái kết nối “hợp đồng”.
Có sự trợ giúp của Lạc Thư, Giản Nhất Nhất sẽ trở nên càng cường đại, càng thêm khó đối phó.
Đồng thời, Lạc Thư cũng có thể tiến hành giao tiếp xuyên không gian với Giản Nhất Nhất.
Khi Lạc Thư nói đến việc —— Tần Trạch không phục tùng mệnh lệnh, không chấp nhận sự sắp xếp của Giản Nhất Nhất, không giết Lăng Ngạo Triết, biểu cảm của Giản Nhất Nhất mới trở nên nghiêm túc.
“Tổ trưởng, ta có thể mở định vị tại tổng bộ, trên người cộng tác viên còn mang theo điện thoại liên lạc của tổ đội.” “Hắn không nghe lời ta nói, tổ trưởng hay là chúng ta lập tức đi chặn đường hắn!” “Cộng tác viên dường như rơi vào tình thế khó xử về mặt đạo đức nào đó, ngài đi đoạt lấy phần khí vận kia đi.” Lôi điện uốn lượn giáng xuống, bị Giản Nhất Nhất dùng bộ pháp nhanh nhẹn tránh đi.
Đồng thời, Giản Nhất Nhất thầm niệm tên Lạc Thư ba lần trong lòng.
Lấy ra một bức tranh từ trên người.
Đó là một bức tự họa của Giản Nhất Nhất.
“Lạc Thư... Ngươi hẳn phải biết, ta không muốn giết chết Lăng Ngạo Triết.” Lạc Thư im lặng.
Thật ra nàng xác thực biết, chỉ là Lạc Thư rất lý trí. Thân là bách khoa toàn thư của công ty, là người hỗ trợ lớn nhất phía sau màn, Lạc Thư mặc dù ngày thường líu ríu rất đáng yêu...
Sẽ phàn nàn cộng tác viên Tần Trạch lại không viết báo cáo công tác, sẽ cùng Lâm An cùng một chỗ truy tinh.
Nhưng khi đối mặt với vấn đề mấu chốt, nàng là người lý trí nhất.
Nàng ngay từ đầu đã biết, người ôn nhu như Giản Nhất Nhất, sẽ không làm ra hành động giết người đoạt khí vận như vậy.
“Cho nên ta đã nghĩ... Nếu là Tiểu Trạch, có lẽ sẽ quả quyết hơn ta, không giống ta cứ dây dưa không dứt như thế.” “Ta chỉ là cho Tiểu Trạch một sự lựa chọn, hắn cũng đã đưa ra lựa chọn, nếu Tiểu Trạch cũng không muốn, vậy thì cứ để hắn làm vậy đi.” Giản Nhất Nhất tự giễu mình dây dưa không dứt, nhưng trên thực tế lại cực kỳ quả quyết.
Hắn đã đưa ra một quyết định táo bạo.
Lạc Thư kinh ngạc nói:
“Tổ trưởng... Ngài không phải là định giúp hắn đấy chứ?” “Hắn là thuộc hạ của ta mà, ta không giúp hắn thì ai giúp hắn đây?” Giọng Giản Nhất Nhất vẫn dịu dàng ôn hòa như cũ.
“Thế nhưng, những người khác ở Lâm Tương Thị phải làm sao? Mưa to cứ trút xuống như vậy, hệ thống thoát nước của thành phố sẽ tê liệt, sẽ gây ra tổn thất kinh tế lớn, thương vong về người…” Lạc Thư hỏi.
“30 phút.” Giản Nhất Nhất cắt ngang lời Lạc Thư, bình tĩnh nói với giọng không cho phép nghi ngờ:
“Tiểu Trạch không phải loại người sẽ vì thỏa mãn lòng trách nhiệm và cảm giác áy náy của bản thân mà gây ra sai lầm lớn hơn.” “30 phút, ta tin tưởng hắn sẽ đưa ra quyết định. Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy dùng năng lực của mình, đánh dấu ra cho ta tất cả những kẻ mạnh có cảm giác tồn tại rõ rệt nhất xung quanh.” “Ta không thể nào lo cho tất cả mọi người, nhưng những kẻ yếu hơn, ta tin Tiểu Trạch tự có năng lực đối phó.” “Về phần những kẻ thực lực cường đại kia, trong 30 phút này, ta sẽ dốc hết toàn lực, thu hút sự chú ý của bọn họ.” Giản Nhất Nhất mở bức tranh ra.
Lạc Thư không hiểu sao thấy sống mũi cay cay, tổ trưởng đối xử với cộng tác viên thật tốt.
Không, ngài ấy đối với ai cũng rất tốt, nếu có một ngày tổ trưởng gặp nguy hiểm, Lạc Thư tin rằng mỗi người trong tổ đều nguyện ý đánh cược tính mạng.
Hiếm có lúc nàng không còn lý trí như vậy, cũng đem hy vọng ký thác lên người cộng tác viên.
Hy vọng Tần Trạch có thể tìm ra cách phá giải tình thế.
“Được rồi, tổ trưởng, người có cảm giác tồn tại mạnh nhất ở gần đây, tạm thời chính là kẻ triệu hồi lôi điện này.” Giản Nhất Nhất cười nói:
“Vừa hay, cũng nên để Anh Linh Điện hiểu rõ, muốn đối phó ta thì nên cử ra tồn tại cấp bậc nào.” Trên bầu trời, từng đạo lôi điện rơi xuống, như là tên lửa đạn đạo oanh tạc.
Nhưng đột nhiên, nhịp điệu này bị cắt đứt.
Bức tranh trong tay Giản Nhất Nhất, trống rỗng.
Lôi Chấn Tử đang không ngừng triệu hồi lôi điện trên bầu trời phía xa, bỗng nhiên cảm nhận được hai luồng khí thế của Giản Nhất Nhất.
Giọng nói phiêu định không rõ của Giản Nhất Nhất, lấn át cả Lôi Đình, xuyên thấu mưa gió, dường như mỗi người trên núi Kim Long đều nghe thấy.
“Muốn đoạt khí vận, trước hết đến giết ta đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận