Quỷ Dị Nhật Lịch
Chương 113: Tái chiến Tinh Hồng Nguyệt Nhãn
Chương 113: Tái chiến Tinh Hồng Nguyệt Nhãn
Sau mỗi trận đại chiến kết thúc, đội ngũ sẽ có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi và bổ sung nhất định.
Điều đáng nhắc tới là, Tứ Hào không cách nào nhận được sự bổ sung hiệu quả.
Trong lúc mọi người bổ sung thể lực, được cứu chữa, thì Tứ Hào thật ra cũng đang được cứu chữa.
Chỉ có điều, nhân viên cứu trợ của Thi Đấu Chi Quốc cuối cùng phát hiện, cấu tạo cơ thể của Tứ Hào, bất kể là bộ phận con người hay bộ phận máy móc, đều quá lật đổ (khác thường).
Cuối cùng, bọn chúng chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Tứ Hào, mang đến một số vật liệu – sắt.
Sắt trong tay cơ giới sư, có thể tổ hợp thành rất nhiều thứ.
Tứ Hào tự làm cho mình một bộ tay chân phiên bản cấu hình thấp.
Tần Trạch nhìn thủ đoạn của Tứ Hào, không thể không nói, vô cùng hâm mộ năng lực sau khi nghề nghiệp cơ giới sư này đạt tới giai đoạn cao.
Đây không phải là thứ Trình Vãn có thể so sánh.
Tứ Hào đơn giản giống như là ma quỷ người cải tạo nào đó trong [truyện] hiệp sĩ áo choàng đầu trọc vậy.
Nhưng mà, thân thể bằng sắt cuối cùng vẫn không thể so sánh với cơ thể ban đầu của Tứ Hào.
“Trận đấu tiếp theo, ta có thể hành động, nhưng ta không chắc có thể làm người cầm bóng dẫn bóng lên hay không.” Tứ Hào nhìn về phía A Tạp Ti.
A Tạp Ti nói:
“Việc cầm bóng dẫn lên cứ để ta lo, nói như vậy, đối thủ không có cách nào đối phó với loại người như ta.” Tứ Hào nói:
“Nếu là phòng thủ thì ta không có vấn đề, nhưng với năng lượng hiện tại của ta, cũng chỉ có thể bắn hai lần nóng bắn pháo. Nhưng có thể đảm bảo là, chỉ cần bắn trúng kẻ địch, là có thể giết chết kẻ địch.” Đám người đang trên đường tiến về đấu trường, lúc này xem như đang bàn bạc chiến thuật.
Tần Trạch cho rằng, vì thiếu thông tin tình báo về đối thủ, lại thêm sân bãi có tính ngẫu nhiên khá lớn, nên chiến thuật rất khó để xây dựng.
Tạm thời vẫn lấy A Tạp Ti làm người cầm bóng đột phá, lấy Tứ Hào làm hạt nhân phòng thủ, kiểu sắp xếp cũ này làm chủ.
Trận đấu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người này vẫn sẽ là MVP.
Tâm tư của Tần Trạch lại ở nơi khác.
Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, đã không mang theo cuốn sổ tay chế tạo cao tới mà Phù Giai tặng cho.
Nếu không, với trình độ của Tứ Hào, không chừng lát nữa đã tạo ra được cao tới.
Thử hỏi, người đàn ông nào mà lại không thích chứ?
“Phải giữ Tứ Hào lại, bất kể thế nào, người này là một sự tồn tại đáng để kết giao.” Dưới sự dẫn dắt của Thần Phó, mấy người rất nhanh tiến vào khu vực chuẩn bị chiến đấu.
Tiếp theo, sẽ là lần rút thăm chiến đấu thứ hai.
Đội Nhớ Nhà Người sau khi được bổ sung, đã tạo dựng được thanh danh của mình ở trận chiến đầu tiên.
Trong quá trình đội Nhớ Nhà Người nghỉ ngơi.
Tổng cộng có 255 đội bị loại.
Mấy chục chiến trường đã trải qua mấy vòng chiến đấu.
Bây giờ, 196 đội còn lại sẽ đón chờ lần rút thăm thứ hai.
512 đội, vốn sau khi kết thúc vòng đấu đầu tiên, loại bỏ 256 đội, thì đáng lẽ phải còn lại 256 đội.
Nhưng một số đội có nguyện vọng rất nhẹ, sau khi giành được thắng lợi ở vòng một, về cơ bản đã thực hiện được một phần nguyện vọng.
Đội có thể lựa chọn tiếp tục tham chiến, để thu được phần thưởng phong phú hơn ngoài nguyện vọng.
Cũng có thể lựa chọn từ bỏ thi đấu.
Khá nhiều đội đã lựa chọn từ bỏ cuộc thi.
Thế là số đội biến thành 196 đội. Mà vòng này sẽ chọn ra 128 đội tiến vào vòng thứ ba.
Cho nên ở vòng này, sẽ có một bộ phận kẻ may mắn – không đánh mà thắng.
Đương nhiên, đội Nhớ Nhà Người rõ ràng không nằm trong số những kẻ may mắn đó.
Hay nói cách khác, vận may của bọn họ thể hiện ở những mặt khác, còn về mặt rút thăm thì......
Vận khí của Nhớ Nhà Người cũng không tốt.
Tần Trạch làm đội trưởng, rút phải một con số tử thần.
Số 26.
Ba mươi sáu số đầu tiên đại diện cho 36 Truyền Kỳ, bọn chúng là 36 đội mạnh nhất của sân thi đấu.
A Tạp Ti nhìn con số trong tay Tần Trạch:
“Lúc chúng ta xếp hạng 498, đối mặt đội xếp hạng 109, bây giờ lúc xếp hạng 109, lại đối mặt đội xếp hạng 26.” “Vận khí này, đúng là phát huy ổn định thật.” Lại là một trận chiến đấu có sự chênh lệch rõ ràng về mặt lý thuyết, gần như là một trận chiến không thể thắng.
Tần Trạch nói:
“Nếu chúng ta sớm gặp phải đội xếp hạng nhất thì sẽ thế nào?” A Tạp Ti nói:
“Vậy tương đương với việc trực tiếp tranh đoạt ngôi quán quân.” Tần Trạch thấy hứng thú:
“Thoải mái như vậy sao?” A Tạp Ti nói:
“Điều kiện tiên quyết là ngươi phải thắng ván này đã. Nếu chúng ta thắng ván này, xếp hạng biến thành 26, lần sau rất có thể sẽ gặp đội trong top 4.” “Nếu xếp hạng thứ tư hoặc thứ năm, lần sau nữa nói không chừng sẽ đối mặt với hạng nhất.” “36 Truyền Kỳ một khi thua, sẽ không bị loại giống như các đội khác, mà vẫn tiếp tục tồn tại, được dùng để loại bỏ các đội khác.” “Nói cách khác, nếu chúng ta đánh bại đội hạng nhất, đội hạng nhất sẽ biến thành hạng hai, đội này sẽ tiếp tục thi đấu, khảo nghiệm các đội khác.” “Nếu cuối cùng, chỉ có chúng ta đánh bại được đội hạng nhất...” “Như vậy chúng ta chính là quán quân, là sự tồn tại đầu tiên trong lịch sử lấy một tiểu đội năm người đánh bại Đội Hạng Nhất của Tam Thập Lục Truyền Kỳ.” A Tạp Ti nói đến đây, thở dài:
“Ta có dự cảm, chúng ta sẽ gặp đội hạng nhất. Dù sao, nguyện vọng của ngươi quá nặng đi, gấp năm lần nguyện vọng cấp Sáng Chói.” Tứ Hào và Tiểu Duyên đều giật mình, không ngờ nguyện vọng của Phục Hi lại nặng đến thế.
“Nguyện vọng của một mình ngươi còn nặng hơn cả đội chúng ta, Thần Thi Đấu chắc chắn sẽ sắp xếp đội mạnh nhất đến chặn đánh ngươi.” “Chúng ta không gặp phải đội số 1 ngay từ đầu, xem như vận khí tốt rồi.” Tần Trạch ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ, hắn đã từng thấy qua đội xếp hạng nhất.
Không hề nghi ngờ, đó là một đội vô cùng mạnh.
Hắn cũng tin chắc rằng, nếu trận chiến đó diễn ra, phe mình tuyệt đối có phần thắng rất thấp, chắc chắn sẽ phải trải qua một trận khổ chiến.
Nhưng rất nhiều chuyện, chỉ có thể đợi đến lúc đối đầu trực diện rồi mới tính tiếp.
Tần Trạch nói:
“Liên quan đến đội số 26, có ai trong các ngươi biết thông tin gì không?” Nếu là đội của phía chính thức, chắc chắn sẽ có một ít tư liệu.
A Tạp Ti nói:
“Các đội 36 Truyền Kỳ, hoặc là đội trưởng rất mạnh, hoặc là mỗi đội viên đều rất mạnh, chỉ có hai loại hình này thôi.” “Mà đội số 26, tư liệu rất ít, chỉ biết đội này giỏi vật lộn.” “Tên đội của bọn chúng là ‘Vương Miện Chi Trọng’.” Vương Miện Chi Trọng?
Tần Trạch cảm thấy cái tên của đội này có lẽ ẩn chứa một ít thông tin.
A Tạp Ti nói:
“36 Truyền Kỳ, hàng năm đều sẽ thay máu, cho nên rất khó nói liệu thông tin tình báo trước đó có còn hữu dụng không.” Tứ Hào nói:
“Nếu giỏi vật lộn, vậy thì bọn chúng thực ra là bị ngươi khắc chế.” Tần Trạch lại hỏi:
“Liên quan đến đội Vương Miện Chi Trọng này, ngươi có biết chủng tộc của bọn chúng không?” A Tạp Ti lắc đầu:
“Nghe nói đội trưởng là một con mắt khổng lồ hình cầu rất cổ quái nào đó. Những người khác thì không rõ ràng.” Thông tin tình báo rất ít.
Tần Trạch cũng rất khó dựa vào những thông tin tình báo này để lập kế hoạch.
Đợi đến khi trận đấu bắt đầu, lúc bọn họ bị truyền tống vào đấu trường, Tần Trạch cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tác chiến theo phương thức trước đó.
Do A Tạp Ti phụ trách tấn công, Tứ Hào phụ trách phòng thủ.
Những người còn lại toàn bộ co đầu rút cổ ở khu vực cấm, từ bỏ đối kháng.............
Trận bóng Địa Ngục vòng thứ hai, sân bóng số 3.
Thành viên hai đội đều đã vào vị trí.
Theo tiếng hô bắt đầu của bình luận viên, trận đấu cũng đã bắt đầu.
A Tạp Ti nhìn các thành viên đối phương, toàn bộ đều là những sinh vật có thân thể cao lớn.
Là cùng một giống loài với những cai ngục nhìn thấy trong tù lúc trước. Thân thể hình vuông, tay chân đều rất dài.
Đây cũng là cư dân bản địa của Thi Đấu Chi Quốc.
Nghe nói là “con dân” do Thần Thi Đấu thiết kế.
Dưới hệ thống thiên bình trên trời, những “dân bản địa” này cũng có được sức mạnh và tốc độ cường đại.
Ít nhất không thua kém A Tạp Ti.
Mà con mắt trên lưng, cùng với thân thể quá dài nhỏ... khiến cho hành động của bọn họ tương đối mà nói sẽ nhanh nhẹn hơn.
Nhưng những dân bản địa này lại không hề có bất kỳ sức mạnh đặc biệt nào khác.
Chiến thuật của Vương Miện Chi Trọng, giống như đội Kền Kền lúc trước, đều bố trí tất cả đội viên trừ đội trưởng ở khu vực đối kháng.
Đội Kền Kền bị Nhớ Nhà Người đánh bại ở trận trước, dù sao cũng đều là những mãnh cầm có móng vuốt sắc bén, cực kỳ am hiểu chiến đấu.
Nhưng thành viên của Vương Miện Chi Trọng, về bản chất vẫn là sinh vật hình người.
Chỉ có điều thể tích lớn hơn vài vòng, và có mắt ở sau lưng, có thể nhìn thấy phạm vi lớn hơn.
Mặc dù mạnh hơn con người, nhưng bàn về thiên phú chủng tộc, tuyệt đối không được xem là ưu tú.
A Tạp Ti không hiểu, sắp xếp như vậy ở khu vực đối kháng, chẳng phải là chịu chết sao?
Hắn không hiểu nổi đội này.
Nhất là thành viên của Vương Miện Chi Trọng... quần áo đều rất đơn giản.
Không giống đội số 1 gặp lúc nghỉ ngơi, toàn bộ đều bị áo choàng đen che kín.
Cũng không biết dưới áo choàng đen kia cất giấu loại đạo cụ lợi hại nào.
Các đội viên Vương Miện Chi Trọng, về cơ bản đều ở trần nửa người, nhìn qua không thấy có bất kỳ đạo cụ nào trên người.
Phải biết, đây chính là đội của phía chính thức. Là một trong 36 Truyền Kỳ hùng mạnh...
Đội ngũ như vậy, các đội viên đáng lẽ phải vũ trang đầy đủ mới đúng.
Làm sao có thể ngay cả một món đạo cụ cũng không có?
Bên phía mình, Tần Trạch tốt xấu gì cũng còn có một cái đồng hồ mà!
Mang theo rất nhiều nghi vấn và một cảm giác cổ quái, A Tạp Ti bắt đầu dẫn bóng.
Hắn dẫn bóng tiến lên, lại phát hiện... cơ thể nặng một cách kỳ lạ.
Không chỉ A Tạp Ti, theo trận đấu bắt đầu --- Mấy người trong tiểu đội Nhớ Nhà Người... trừ Lăng Ngạo Triết, gần như đều rơi vào trạng thái dị thường.
Tần Trạch chỉ cảm thấy một sức nặng khó mà tưởng tượng nổi đè lên người mình.
Nhất là cái đồng hồ đeo tay, đơn giản giống như một vật nặng ngàn cân đột nhiên đè xuống vậy, khiến hắn khó mà động đậy.
Mà chân sắt của Tứ Hào cũng gãy ngay lập tức.
Cơ thể máy móc của hắn, đã dung hợp hoàn mỹ với máu thịt của bản thân, đạt đến một trạng thái cân bằng.
Nhưng lúc này, sự cân bằng đó dường như đã bị phá vỡ.
Tiểu Duyên cũng vậy, nàng đau đớn kêu lên:
“Bảo bảo... Mẹ đau quá, mẹ đau quá à!!!” Đứa bé trong bụng trở nên nặng nề không gì sánh được.
Nàng đau đớn nằm trên mặt đất, hoàn toàn mất đi khả năng hành động.
Chỉ có Lăng Ngạo Triết là không có cảm giác gì.
Trong khu vực đối kháng, A Tạp Ti cả người ngã sấp trên mặt đất.
Vận khí của hắn xem như không tệ, vì cơ thể quá nặng nề nên đã mất thăng bằng.
Cho nên quả bóng rất nhanh rời khỏi chân hắn.
Ý muốn chủ quan của hắn là muốn cầm bóng đột phá, cũng không vi phạm quy tắc.
Bây giờ biến thành người không có bóng, các đội viên khác của Vương Miện Chi Trọng cũng không thể tấn công hắn.
Rất nhanh, quả bóng Địa Ngục xuất hiện trong tay người cầm bóng của Vương Miện Chi Trọng.
Người cầm bóng của Vương Miện Chi Trọng có được hai quả bóng Địa Ngục.
Điều này có nghĩa là, nếu hắn đá vào khung thành của Nhớ Nhà Người, sẽ một lần được hai điểm.
A Tạp Ti khó khăn đứng dậy.
Thành viên Vương Miện Chi Trọng xung quanh lạnh lùng nhìn hắn:
“Chào mừng gia nhập Thi Đấu Chi Quốc, các ngươi sẽ trở thành nô lệ của Thần Thi Đấu, nguyện vọng của các ngươi, dừng lại ở đây thôi.” Cảm nhận được sức nặng chưa từng có, A Tạp Ti hiện tại đừng nói là đoạt lại quả bóng Địa Ngục để dẫn bóng tấn công...
Hắn thậm chí ngay cả hành động bình thường cũng khó mà làm được.
Cũng vào lúc này, Tần Trạch liên lạc với A Tạp Ti:
“A Tạp Ti... Ta đoán được ý nghĩa của Vương Miện Chi Trọng rồi!” “Kỹ năng, đạo cụ trên người chúng ta, trong trận đấu này, sẽ biến thành một loại gánh nặng nào đó!” “Năng lực càng mạnh, đạo cụ càng mạnh, thì gánh nặng phải chịu lại càng lớn!” “Đây chính là năng lực của vị đội trưởng Vương Miện Chi Trọng kia!” “Ta nghĩ ta biết thân phận của vị đội trưởng đó rồi!” Vào lúc Tần Trạch đoán ra năng lực của Vương Miện Chi Trọng, trên khán đài số 3, khán giả cũng phát ra tiếng kinh hô.
Tiếng của bình luận viên vang vọng trên khán đài.
“ỒỒỒỒỒ--- Không hổ là Tà Nhãn vĩ đại của chúng ta!” “Cường giả đến từ Thần Minh Tinh Hồng Nguyệt Nhãn! Nó lại một lần nữa dùng năng lực cường đại, khiến cho những kẻ có chuẩn bị, vũ trang đầy đủ phải nghẹn họng nhìn trân trối!” “36 Truyền Kỳ! Vĩnh viễn là truyền thuyết của Thi Đấu Chi Quốc chúng ta!” “Nói thật chứ ~ cá nhân ta lại rất thích đội năm người Nhớ Nhà Người. Nhưng vận khí của bọn họ thật không tốt lắm, ha ha ha ha, gặp phải đội trưởng Tà Nhãn cường đại!” Tinh Hồng Nguyệt Nhãn.
Tần Trạch đối với Ngoại Thần này cũng không xa lạ.
Vị Ngoại Thần này có một năng lực cấp nghịch lý cường đại--- Đối thủ càng mạnh, lời nguyền phải chịu lại càng nặng, thế là tình huống của đối thủ lại càng tệ, tiến thêm một bước, đối thủ ở trước mặt nó lại càng yếu.
Nói ngắn gọn, đối thủ càng mạnh thì đối thủ càng yếu.
Lúc trước Cao Tĩnh Chi, thông qua việc phạm húy Nhật Lịch, tìm được một con đường tắt ẩn giấu, tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực.
Đối mặt chính là Tinh Hồng Nguyệt Nhãn.
Thực lực của Cao Tĩnh Chi rất mạnh, cho nên dưới cái nhìn chăm chú của nguyệt nhãn... vô cùng đau đớn, cả người không có chút sức lực phản kháng nào.
Mà lúc đó Tần Trạch, dưới cái nhìn chăm chú của nguyệt nhãn... không có chút cảm giác nào, thậm chí còn bắt đầu chơi nhìn mặt đối mặt với Tinh Hồng Nguyệt Nhãn.
Không thể không nói, Tần Trạch trưởng thành rất nhanh.
Hiện tại đối mặt với người sở hữu năng lực của bộ tộc Tinh Hồng Nguyệt Nhãn, đã không thể ung dung đối mặt được nữa.
Trên khán đài, Lý Tiểu Hoa vẻ mặt lo lắng:
“Làm cái búa gì vậy, vừa bắt đầu đã bị quét sạch cả đội rồi?” “Ta đoán được đây là tên nào rồi, mẹ nó, đây chính là quái vật trong cấm địa mà.” “Nơi đó, đến nay không có người Lịch Cũ nào có thể tiến vào, thực lực càng mạnh lại càng không vào được.” “Ván này của Phục Hi e là toi rồi.” Kiều Vi ngược lại vẻ mặt rất tự nhiên:
“Tiểu Hoa, ngươi có vẻ vẫn rất quan tâm Phục Hi nhỉ?” Lý Tiểu Hoa đầu tiên là chỉnh lại cách xưng hô của nữ ma đầu:
“Gọi ta Lý Nguyên Bá, đừng gọi tên ta.” “Mặt khác, mặc dù năm người này khiến ta thua đồ, nhưng cả năm đều là nhân loại.” “Biểu hiện của bọn họ không tầm thường, cái gã đến từ Loạn Duy Chi Địa kia, tương lai chắc chắn không đơn giản.” “Người máy kia cũng vậy, rất lợi hại, nói về cơ giới sư, thực lực của hắn đã không thua kém ‘Na Trá’ của Anh Linh Điện.” “Nếu gặp được ‘Âu Dã Tử’ trang bị cho hắn một phen, người máy này cũng là chiến lực đỉnh cao.” “Mà những người này trong mắt ngươi cũng không được xem là át chủ bài, đội ngũ này chắc chắn có thực lực, ta đương nhiên phải chú ý.” “Ta cũng coi như là fan bóng đá của Nhớ Nhà Người, ta cũng không muốn bọn họ thua ở đây.” Kiều Vi hài lòng ừ một tiếng:
“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không thua ở đây đâu. Phục Hi cũng không phải dễ bị đánh bại như vậy.” “Bộ tộc Tà Nhãn, cũng chỉ có vị thần kia mới có thể xuyên thủng chướng ngại. Các tà nhãn khác, mặc dù cũng đáng sợ, nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là sinh vật Lịch Cũ phổ thông, không có bất kỳ thần cách nào.” Ánh mắt Kiều Vi rơi vào “Phục Hi” trên màn hình lớn.
Lúc này Tần Trạch, mặc dù bị cái đồng hồ kia đè đến không nhấc nổi tay, nhưng cũng không dùng tay kia tháo đồng hồ xuống.
Tần Trạch nhớ lại chi tiết lúc trước mình cứu Cao Tĩnh Chi, bỗng nhiên nghĩ ra cách đối phó.
Sau mỗi trận đại chiến kết thúc, đội ngũ sẽ có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi và bổ sung nhất định.
Điều đáng nhắc tới là, Tứ Hào không cách nào nhận được sự bổ sung hiệu quả.
Trong lúc mọi người bổ sung thể lực, được cứu chữa, thì Tứ Hào thật ra cũng đang được cứu chữa.
Chỉ có điều, nhân viên cứu trợ của Thi Đấu Chi Quốc cuối cùng phát hiện, cấu tạo cơ thể của Tứ Hào, bất kể là bộ phận con người hay bộ phận máy móc, đều quá lật đổ (khác thường).
Cuối cùng, bọn chúng chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Tứ Hào, mang đến một số vật liệu – sắt.
Sắt trong tay cơ giới sư, có thể tổ hợp thành rất nhiều thứ.
Tứ Hào tự làm cho mình một bộ tay chân phiên bản cấu hình thấp.
Tần Trạch nhìn thủ đoạn của Tứ Hào, không thể không nói, vô cùng hâm mộ năng lực sau khi nghề nghiệp cơ giới sư này đạt tới giai đoạn cao.
Đây không phải là thứ Trình Vãn có thể so sánh.
Tứ Hào đơn giản giống như là ma quỷ người cải tạo nào đó trong [truyện] hiệp sĩ áo choàng đầu trọc vậy.
Nhưng mà, thân thể bằng sắt cuối cùng vẫn không thể so sánh với cơ thể ban đầu của Tứ Hào.
“Trận đấu tiếp theo, ta có thể hành động, nhưng ta không chắc có thể làm người cầm bóng dẫn bóng lên hay không.” Tứ Hào nhìn về phía A Tạp Ti.
A Tạp Ti nói:
“Việc cầm bóng dẫn lên cứ để ta lo, nói như vậy, đối thủ không có cách nào đối phó với loại người như ta.” Tứ Hào nói:
“Nếu là phòng thủ thì ta không có vấn đề, nhưng với năng lượng hiện tại của ta, cũng chỉ có thể bắn hai lần nóng bắn pháo. Nhưng có thể đảm bảo là, chỉ cần bắn trúng kẻ địch, là có thể giết chết kẻ địch.” Đám người đang trên đường tiến về đấu trường, lúc này xem như đang bàn bạc chiến thuật.
Tần Trạch cho rằng, vì thiếu thông tin tình báo về đối thủ, lại thêm sân bãi có tính ngẫu nhiên khá lớn, nên chiến thuật rất khó để xây dựng.
Tạm thời vẫn lấy A Tạp Ti làm người cầm bóng đột phá, lấy Tứ Hào làm hạt nhân phòng thủ, kiểu sắp xếp cũ này làm chủ.
Trận đấu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người này vẫn sẽ là MVP.
Tâm tư của Tần Trạch lại ở nơi khác.
Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, đã không mang theo cuốn sổ tay chế tạo cao tới mà Phù Giai tặng cho.
Nếu không, với trình độ của Tứ Hào, không chừng lát nữa đã tạo ra được cao tới.
Thử hỏi, người đàn ông nào mà lại không thích chứ?
“Phải giữ Tứ Hào lại, bất kể thế nào, người này là một sự tồn tại đáng để kết giao.” Dưới sự dẫn dắt của Thần Phó, mấy người rất nhanh tiến vào khu vực chuẩn bị chiến đấu.
Tiếp theo, sẽ là lần rút thăm chiến đấu thứ hai.
Đội Nhớ Nhà Người sau khi được bổ sung, đã tạo dựng được thanh danh của mình ở trận chiến đầu tiên.
Trong quá trình đội Nhớ Nhà Người nghỉ ngơi.
Tổng cộng có 255 đội bị loại.
Mấy chục chiến trường đã trải qua mấy vòng chiến đấu.
Bây giờ, 196 đội còn lại sẽ đón chờ lần rút thăm thứ hai.
512 đội, vốn sau khi kết thúc vòng đấu đầu tiên, loại bỏ 256 đội, thì đáng lẽ phải còn lại 256 đội.
Nhưng một số đội có nguyện vọng rất nhẹ, sau khi giành được thắng lợi ở vòng một, về cơ bản đã thực hiện được một phần nguyện vọng.
Đội có thể lựa chọn tiếp tục tham chiến, để thu được phần thưởng phong phú hơn ngoài nguyện vọng.
Cũng có thể lựa chọn từ bỏ thi đấu.
Khá nhiều đội đã lựa chọn từ bỏ cuộc thi.
Thế là số đội biến thành 196 đội. Mà vòng này sẽ chọn ra 128 đội tiến vào vòng thứ ba.
Cho nên ở vòng này, sẽ có một bộ phận kẻ may mắn – không đánh mà thắng.
Đương nhiên, đội Nhớ Nhà Người rõ ràng không nằm trong số những kẻ may mắn đó.
Hay nói cách khác, vận may của bọn họ thể hiện ở những mặt khác, còn về mặt rút thăm thì......
Vận khí của Nhớ Nhà Người cũng không tốt.
Tần Trạch làm đội trưởng, rút phải một con số tử thần.
Số 26.
Ba mươi sáu số đầu tiên đại diện cho 36 Truyền Kỳ, bọn chúng là 36 đội mạnh nhất của sân thi đấu.
A Tạp Ti nhìn con số trong tay Tần Trạch:
“Lúc chúng ta xếp hạng 498, đối mặt đội xếp hạng 109, bây giờ lúc xếp hạng 109, lại đối mặt đội xếp hạng 26.” “Vận khí này, đúng là phát huy ổn định thật.” Lại là một trận chiến đấu có sự chênh lệch rõ ràng về mặt lý thuyết, gần như là một trận chiến không thể thắng.
Tần Trạch nói:
“Nếu chúng ta sớm gặp phải đội xếp hạng nhất thì sẽ thế nào?” A Tạp Ti nói:
“Vậy tương đương với việc trực tiếp tranh đoạt ngôi quán quân.” Tần Trạch thấy hứng thú:
“Thoải mái như vậy sao?” A Tạp Ti nói:
“Điều kiện tiên quyết là ngươi phải thắng ván này đã. Nếu chúng ta thắng ván này, xếp hạng biến thành 26, lần sau rất có thể sẽ gặp đội trong top 4.” “Nếu xếp hạng thứ tư hoặc thứ năm, lần sau nữa nói không chừng sẽ đối mặt với hạng nhất.” “36 Truyền Kỳ một khi thua, sẽ không bị loại giống như các đội khác, mà vẫn tiếp tục tồn tại, được dùng để loại bỏ các đội khác.” “Nói cách khác, nếu chúng ta đánh bại đội hạng nhất, đội hạng nhất sẽ biến thành hạng hai, đội này sẽ tiếp tục thi đấu, khảo nghiệm các đội khác.” “Nếu cuối cùng, chỉ có chúng ta đánh bại được đội hạng nhất...” “Như vậy chúng ta chính là quán quân, là sự tồn tại đầu tiên trong lịch sử lấy một tiểu đội năm người đánh bại Đội Hạng Nhất của Tam Thập Lục Truyền Kỳ.” A Tạp Ti nói đến đây, thở dài:
“Ta có dự cảm, chúng ta sẽ gặp đội hạng nhất. Dù sao, nguyện vọng của ngươi quá nặng đi, gấp năm lần nguyện vọng cấp Sáng Chói.” Tứ Hào và Tiểu Duyên đều giật mình, không ngờ nguyện vọng của Phục Hi lại nặng đến thế.
“Nguyện vọng của một mình ngươi còn nặng hơn cả đội chúng ta, Thần Thi Đấu chắc chắn sẽ sắp xếp đội mạnh nhất đến chặn đánh ngươi.” “Chúng ta không gặp phải đội số 1 ngay từ đầu, xem như vận khí tốt rồi.” Tần Trạch ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ, hắn đã từng thấy qua đội xếp hạng nhất.
Không hề nghi ngờ, đó là một đội vô cùng mạnh.
Hắn cũng tin chắc rằng, nếu trận chiến đó diễn ra, phe mình tuyệt đối có phần thắng rất thấp, chắc chắn sẽ phải trải qua một trận khổ chiến.
Nhưng rất nhiều chuyện, chỉ có thể đợi đến lúc đối đầu trực diện rồi mới tính tiếp.
Tần Trạch nói:
“Liên quan đến đội số 26, có ai trong các ngươi biết thông tin gì không?” Nếu là đội của phía chính thức, chắc chắn sẽ có một ít tư liệu.
A Tạp Ti nói:
“Các đội 36 Truyền Kỳ, hoặc là đội trưởng rất mạnh, hoặc là mỗi đội viên đều rất mạnh, chỉ có hai loại hình này thôi.” “Mà đội số 26, tư liệu rất ít, chỉ biết đội này giỏi vật lộn.” “Tên đội của bọn chúng là ‘Vương Miện Chi Trọng’.” Vương Miện Chi Trọng?
Tần Trạch cảm thấy cái tên của đội này có lẽ ẩn chứa một ít thông tin.
A Tạp Ti nói:
“36 Truyền Kỳ, hàng năm đều sẽ thay máu, cho nên rất khó nói liệu thông tin tình báo trước đó có còn hữu dụng không.” Tứ Hào nói:
“Nếu giỏi vật lộn, vậy thì bọn chúng thực ra là bị ngươi khắc chế.” Tần Trạch lại hỏi:
“Liên quan đến đội Vương Miện Chi Trọng này, ngươi có biết chủng tộc của bọn chúng không?” A Tạp Ti lắc đầu:
“Nghe nói đội trưởng là một con mắt khổng lồ hình cầu rất cổ quái nào đó. Những người khác thì không rõ ràng.” Thông tin tình báo rất ít.
Tần Trạch cũng rất khó dựa vào những thông tin tình báo này để lập kế hoạch.
Đợi đến khi trận đấu bắt đầu, lúc bọn họ bị truyền tống vào đấu trường, Tần Trạch cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp tục tác chiến theo phương thức trước đó.
Do A Tạp Ti phụ trách tấn công, Tứ Hào phụ trách phòng thủ.
Những người còn lại toàn bộ co đầu rút cổ ở khu vực cấm, từ bỏ đối kháng.............
Trận bóng Địa Ngục vòng thứ hai, sân bóng số 3.
Thành viên hai đội đều đã vào vị trí.
Theo tiếng hô bắt đầu của bình luận viên, trận đấu cũng đã bắt đầu.
A Tạp Ti nhìn các thành viên đối phương, toàn bộ đều là những sinh vật có thân thể cao lớn.
Là cùng một giống loài với những cai ngục nhìn thấy trong tù lúc trước. Thân thể hình vuông, tay chân đều rất dài.
Đây cũng là cư dân bản địa của Thi Đấu Chi Quốc.
Nghe nói là “con dân” do Thần Thi Đấu thiết kế.
Dưới hệ thống thiên bình trên trời, những “dân bản địa” này cũng có được sức mạnh và tốc độ cường đại.
Ít nhất không thua kém A Tạp Ti.
Mà con mắt trên lưng, cùng với thân thể quá dài nhỏ... khiến cho hành động của bọn họ tương đối mà nói sẽ nhanh nhẹn hơn.
Nhưng những dân bản địa này lại không hề có bất kỳ sức mạnh đặc biệt nào khác.
Chiến thuật của Vương Miện Chi Trọng, giống như đội Kền Kền lúc trước, đều bố trí tất cả đội viên trừ đội trưởng ở khu vực đối kháng.
Đội Kền Kền bị Nhớ Nhà Người đánh bại ở trận trước, dù sao cũng đều là những mãnh cầm có móng vuốt sắc bén, cực kỳ am hiểu chiến đấu.
Nhưng thành viên của Vương Miện Chi Trọng, về bản chất vẫn là sinh vật hình người.
Chỉ có điều thể tích lớn hơn vài vòng, và có mắt ở sau lưng, có thể nhìn thấy phạm vi lớn hơn.
Mặc dù mạnh hơn con người, nhưng bàn về thiên phú chủng tộc, tuyệt đối không được xem là ưu tú.
A Tạp Ti không hiểu, sắp xếp như vậy ở khu vực đối kháng, chẳng phải là chịu chết sao?
Hắn không hiểu nổi đội này.
Nhất là thành viên của Vương Miện Chi Trọng... quần áo đều rất đơn giản.
Không giống đội số 1 gặp lúc nghỉ ngơi, toàn bộ đều bị áo choàng đen che kín.
Cũng không biết dưới áo choàng đen kia cất giấu loại đạo cụ lợi hại nào.
Các đội viên Vương Miện Chi Trọng, về cơ bản đều ở trần nửa người, nhìn qua không thấy có bất kỳ đạo cụ nào trên người.
Phải biết, đây chính là đội của phía chính thức. Là một trong 36 Truyền Kỳ hùng mạnh...
Đội ngũ như vậy, các đội viên đáng lẽ phải vũ trang đầy đủ mới đúng.
Làm sao có thể ngay cả một món đạo cụ cũng không có?
Bên phía mình, Tần Trạch tốt xấu gì cũng còn có một cái đồng hồ mà!
Mang theo rất nhiều nghi vấn và một cảm giác cổ quái, A Tạp Ti bắt đầu dẫn bóng.
Hắn dẫn bóng tiến lên, lại phát hiện... cơ thể nặng một cách kỳ lạ.
Không chỉ A Tạp Ti, theo trận đấu bắt đầu --- Mấy người trong tiểu đội Nhớ Nhà Người... trừ Lăng Ngạo Triết, gần như đều rơi vào trạng thái dị thường.
Tần Trạch chỉ cảm thấy một sức nặng khó mà tưởng tượng nổi đè lên người mình.
Nhất là cái đồng hồ đeo tay, đơn giản giống như một vật nặng ngàn cân đột nhiên đè xuống vậy, khiến hắn khó mà động đậy.
Mà chân sắt của Tứ Hào cũng gãy ngay lập tức.
Cơ thể máy móc của hắn, đã dung hợp hoàn mỹ với máu thịt của bản thân, đạt đến một trạng thái cân bằng.
Nhưng lúc này, sự cân bằng đó dường như đã bị phá vỡ.
Tiểu Duyên cũng vậy, nàng đau đớn kêu lên:
“Bảo bảo... Mẹ đau quá, mẹ đau quá à!!!” Đứa bé trong bụng trở nên nặng nề không gì sánh được.
Nàng đau đớn nằm trên mặt đất, hoàn toàn mất đi khả năng hành động.
Chỉ có Lăng Ngạo Triết là không có cảm giác gì.
Trong khu vực đối kháng, A Tạp Ti cả người ngã sấp trên mặt đất.
Vận khí của hắn xem như không tệ, vì cơ thể quá nặng nề nên đã mất thăng bằng.
Cho nên quả bóng rất nhanh rời khỏi chân hắn.
Ý muốn chủ quan của hắn là muốn cầm bóng đột phá, cũng không vi phạm quy tắc.
Bây giờ biến thành người không có bóng, các đội viên khác của Vương Miện Chi Trọng cũng không thể tấn công hắn.
Rất nhanh, quả bóng Địa Ngục xuất hiện trong tay người cầm bóng của Vương Miện Chi Trọng.
Người cầm bóng của Vương Miện Chi Trọng có được hai quả bóng Địa Ngục.
Điều này có nghĩa là, nếu hắn đá vào khung thành của Nhớ Nhà Người, sẽ một lần được hai điểm.
A Tạp Ti khó khăn đứng dậy.
Thành viên Vương Miện Chi Trọng xung quanh lạnh lùng nhìn hắn:
“Chào mừng gia nhập Thi Đấu Chi Quốc, các ngươi sẽ trở thành nô lệ của Thần Thi Đấu, nguyện vọng của các ngươi, dừng lại ở đây thôi.” Cảm nhận được sức nặng chưa từng có, A Tạp Ti hiện tại đừng nói là đoạt lại quả bóng Địa Ngục để dẫn bóng tấn công...
Hắn thậm chí ngay cả hành động bình thường cũng khó mà làm được.
Cũng vào lúc này, Tần Trạch liên lạc với A Tạp Ti:
“A Tạp Ti... Ta đoán được ý nghĩa của Vương Miện Chi Trọng rồi!” “Kỹ năng, đạo cụ trên người chúng ta, trong trận đấu này, sẽ biến thành một loại gánh nặng nào đó!” “Năng lực càng mạnh, đạo cụ càng mạnh, thì gánh nặng phải chịu lại càng lớn!” “Đây chính là năng lực của vị đội trưởng Vương Miện Chi Trọng kia!” “Ta nghĩ ta biết thân phận của vị đội trưởng đó rồi!” Vào lúc Tần Trạch đoán ra năng lực của Vương Miện Chi Trọng, trên khán đài số 3, khán giả cũng phát ra tiếng kinh hô.
Tiếng của bình luận viên vang vọng trên khán đài.
“ỒỒỒỒỒ--- Không hổ là Tà Nhãn vĩ đại của chúng ta!” “Cường giả đến từ Thần Minh Tinh Hồng Nguyệt Nhãn! Nó lại một lần nữa dùng năng lực cường đại, khiến cho những kẻ có chuẩn bị, vũ trang đầy đủ phải nghẹn họng nhìn trân trối!” “36 Truyền Kỳ! Vĩnh viễn là truyền thuyết của Thi Đấu Chi Quốc chúng ta!” “Nói thật chứ ~ cá nhân ta lại rất thích đội năm người Nhớ Nhà Người. Nhưng vận khí của bọn họ thật không tốt lắm, ha ha ha ha, gặp phải đội trưởng Tà Nhãn cường đại!” Tinh Hồng Nguyệt Nhãn.
Tần Trạch đối với Ngoại Thần này cũng không xa lạ.
Vị Ngoại Thần này có một năng lực cấp nghịch lý cường đại--- Đối thủ càng mạnh, lời nguyền phải chịu lại càng nặng, thế là tình huống của đối thủ lại càng tệ, tiến thêm một bước, đối thủ ở trước mặt nó lại càng yếu.
Nói ngắn gọn, đối thủ càng mạnh thì đối thủ càng yếu.
Lúc trước Cao Tĩnh Chi, thông qua việc phạm húy Nhật Lịch, tìm được một con đường tắt ẩn giấu, tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực.
Đối mặt chính là Tinh Hồng Nguyệt Nhãn.
Thực lực của Cao Tĩnh Chi rất mạnh, cho nên dưới cái nhìn chăm chú của nguyệt nhãn... vô cùng đau đớn, cả người không có chút sức lực phản kháng nào.
Mà lúc đó Tần Trạch, dưới cái nhìn chăm chú của nguyệt nhãn... không có chút cảm giác nào, thậm chí còn bắt đầu chơi nhìn mặt đối mặt với Tinh Hồng Nguyệt Nhãn.
Không thể không nói, Tần Trạch trưởng thành rất nhanh.
Hiện tại đối mặt với người sở hữu năng lực của bộ tộc Tinh Hồng Nguyệt Nhãn, đã không thể ung dung đối mặt được nữa.
Trên khán đài, Lý Tiểu Hoa vẻ mặt lo lắng:
“Làm cái búa gì vậy, vừa bắt đầu đã bị quét sạch cả đội rồi?” “Ta đoán được đây là tên nào rồi, mẹ nó, đây chính là quái vật trong cấm địa mà.” “Nơi đó, đến nay không có người Lịch Cũ nào có thể tiến vào, thực lực càng mạnh lại càng không vào được.” “Ván này của Phục Hi e là toi rồi.” Kiều Vi ngược lại vẻ mặt rất tự nhiên:
“Tiểu Hoa, ngươi có vẻ vẫn rất quan tâm Phục Hi nhỉ?” Lý Tiểu Hoa đầu tiên là chỉnh lại cách xưng hô của nữ ma đầu:
“Gọi ta Lý Nguyên Bá, đừng gọi tên ta.” “Mặt khác, mặc dù năm người này khiến ta thua đồ, nhưng cả năm đều là nhân loại.” “Biểu hiện của bọn họ không tầm thường, cái gã đến từ Loạn Duy Chi Địa kia, tương lai chắc chắn không đơn giản.” “Người máy kia cũng vậy, rất lợi hại, nói về cơ giới sư, thực lực của hắn đã không thua kém ‘Na Trá’ của Anh Linh Điện.” “Nếu gặp được ‘Âu Dã Tử’ trang bị cho hắn một phen, người máy này cũng là chiến lực đỉnh cao.” “Mà những người này trong mắt ngươi cũng không được xem là át chủ bài, đội ngũ này chắc chắn có thực lực, ta đương nhiên phải chú ý.” “Ta cũng coi như là fan bóng đá của Nhớ Nhà Người, ta cũng không muốn bọn họ thua ở đây.” Kiều Vi hài lòng ừ một tiếng:
“Yên tâm đi, bọn họ sẽ không thua ở đây đâu. Phục Hi cũng không phải dễ bị đánh bại như vậy.” “Bộ tộc Tà Nhãn, cũng chỉ có vị thần kia mới có thể xuyên thủng chướng ngại. Các tà nhãn khác, mặc dù cũng đáng sợ, nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là sinh vật Lịch Cũ phổ thông, không có bất kỳ thần cách nào.” Ánh mắt Kiều Vi rơi vào “Phục Hi” trên màn hình lớn.
Lúc này Tần Trạch, mặc dù bị cái đồng hồ kia đè đến không nhấc nổi tay, nhưng cũng không dùng tay kia tháo đồng hồ xuống.
Tần Trạch nhớ lại chi tiết lúc trước mình cứu Cao Tĩnh Chi, bỗng nhiên nghĩ ra cách đối phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận