Quỷ Dị Nhật Lịch
Chương 29: Mười một tháng tư · đảo ngược phỏng vấn
Chương 29: Ngày 11 tháng 4 - Cuộc phỏng vấn ngược đời
Tần Trạch lựa chọn nói chuyện riêng.
Giản Nhất Nhất tuy bận rộn, nhưng vẫn cài đặt chú ý đặc biệt cho từng thành viên trong tổ của mình.
Cho nên khi có tin nhắn, sẽ có lời nhắc khá rõ ràng.
Giản Nhất Nhất trả lời rất nhanh: “Nếu như người ngươi nói không phải là nhân vật đó trong lịch sử, vậy thì ta quả thực có nghe qua.” “Đây là một người Hắc Lịch, nghề nghiệp phụ trợ là nhà sử học. Có thể thay đổi ký ức nội tâm của người khác, tráo đổi một vài khái niệm.” “Khiến người ta có ký ức sai lầm về lịch sử.” Nhà sử học Tư Mã Ý? Không phải là nhà sử học Tư Mã Thiên?
Tần Trạch không nói gì, Giản Nhất Nhất nói tiếp: “Ừm...... Lấy một ví dụ không phù hợp lắm, trong một bài hát rất quen thuộc nào đó, có câu hát là ‘56 chòm sao, 56 đóa hoa’, nhưng rất nhiều người sẽ bất giác nhớ thành ‘năm mươi sáu dân tộc, 56 đóa hoa’.” “Đương nhiên, năng lực của nhà sử học khác với hiệu ứng tâm lý học được vận dụng trong ví dụ kể trên, đây chỉ là một phép so sánh, ý muốn chỉ ra rằng nhà sử học có thể khiến người ta có ký ức sai lầm về lịch sử, nhưng lại không hề nhận ra mình sai.” “Tư Mã Ý chính là nhà sử học. Trong một lần hành động bắt giữ thành viên Anh Linh Điện, chúng ta đã thu được tình báo thông qua một người Hắc Lịch trong số đó.” “Có điều chúng ta cũng không biết rốt cuộc Tư Mã Ý là ai. Hắn rất bí ẩn. Nhìn thì vị thế của hắn dường như không bằng những Anh Kiệt đế vương kia, nhưng tai họa hắn có thể gây ra lại khó mà lường trước.” “Được rồi, bây giờ nói cho ta biết, Tiểu Trạch, ngươi nghe được cái tên Tư Mã Ý này từ đâu.” Giản Nhất Nhất cẩn thận giải đáp vấn đề xong, mới bắt đầu hỏi Tần Trạch.
Tần Trạch nói: “Không lâu trước đây ta kiêng kỵ lắp ráp, đến nhà Trình Vãn, ta lắp ráp ra một con nhân ngẫu.” “Bởi vì cấp bậc là vặn vẹo cấp, nên dẫn đến nhân ngẫu có chút tà tính, có thể mở miệng nói chuyện.” “Nhưng nhân ngẫu không hại ta, ngược lại, trong quá trình bắt giữ người Hắc Lịch Bành Vân, nhân ngẫu lại còn giúp ta.” “Mà cách đây không lâu, trong giấc mơ, ta mơ thấy nhân ngẫu nói với ta – cảnh giác Tư Mã Ý.” “Sau đó ta liền tỉnh lại, ta cảm thấy giấc mơ này không đơn giản, nên ta hỏi thăm một chút, Tư Mã Ý là ai.” Tần Trạch tất nhiên không thể nói là Kiều Vi nói cho mình.
Cho nên hắn chỉ có thể bịa ra một lời nói dối hợp lý.
Cũng không phải không tin tưởng Giản Nhất Nhất, chỉ là Kiều Vi là bí mật lớn nhất của hắn.
Giản Nhất Nhất quan tâm trả lời: “Ngươi phải cẩn thận, loại nhân ngẫu này có lẽ cùng tính chất với đồ vật lịch cũ.” “Phải tìm hiểu rõ ràng tác dụng và tác dụng phụ của nó. Nếu gặp phải nguy hiểm, hãy liên lạc với chúng ta.” “Về phần coi chừng Tư Mã Ý, câu nói này ta nhớ kỹ, ta cũng sẽ vận dụng lực lượng của ban giám đốc để điều tra, dò hỏi xem Tư Mã Ý có tiến vào thành phố Lâm Tương hay không.” Lời hồi đáp của Giản Nhất Nhất luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu và được quan tâm.
Tần Trạch bày tỏ lời cảm ơn xong thì không tiếp tục tán gẫu với tổ trưởng Giản nữa.
Hắn hỏi thăm mấy việc trong nhóm chat.
“Có nghề nghiệp lịch cũ nào tương tự như tiêu thụ, bảo an, hoặc kỵ thủ không?” Đó đều là những nghề nghiệp cực kỳ gần gũi với cuộc sống bình thường của con người, nhưng nếu những nghề nghiệp này tồn tại dưới dạng lịch cũ, có lẽ cũng không hề phổ thông.
Tần Trạch hỏi thăm một lượt, là dự định tìm hiểu xem có loại nghề nghiệp tương tự không.
Nếu không có nghề nghiệp tương tự, bản thân cũng không cần đi trải nghiệm loại công việc đó.
Trả lời vấn đề, vẫn là kế toán Lạc Thư, giống như bách khoa toàn thư trong nhóm, sau khi gỡ bỏ chế độ ẩn danh, nàng hoạt bát như một bà tám đầu đường cuối ngõ.
Thật khó không khiến người ta nghi ngờ lão bản thuê nàng về để tăng lương cho cả nhóm: “Nhân viên chuyển phát nhanh thì có, hơn nữa còn rất mạnh. Khác với công nhân bốc vác chính là, công nhân bốc vác di chuyển vật thể, còn nhân viên chuyển phát nhanh di chuyển bản thân. Là nghề nghiệp chiến đấu đường đường chính chính.” “Đương nhiên, đáng ghét nhất chính là tiêu thụ! Ngươi nhất định phải cảnh giác với tiêu thụ!” “Hắn có thể khuếch đại dục vọng giao dịch trong nội tâm ngươi, có thể áp dụng ép mua ép bán với ngươi.” “Hơn nữa vật phẩm không giới hạn ở vật phẩm hiện thực, nghe nói tiêu thụ đạt tới cấp bậc dị nhân có thể trao đổi với ngươi một số thứ mang tính khái niệm.” “Nếu ngày nào đó, rõ ràng món đồ nào đó không đáng tiền, nhưng ngươi lại cứ cảm thấy có thể dùng toàn bộ tài sản của mình để trao đổi… vậy ngươi phải coi chừng!” “Về phần bảo an, tạm thời không rõ. Trong danh sách nhân viên chính thức và tội phạm Hắc Lịch mà công ty thống kê được hiện tại, tạm thời chưa có nghề nghiệp này.” “Cho nên ngươi có thể cân nhắc đi làm tiêu thụ hoặc làm người giao hàng?” “Có điều ngươi là diễn viên mà, ngươi đi trải nghiệm những nghề nghiệp này không có ý nghĩa gì. Con đường thăng tiến của diễn viên là rèn luyện kỹ năng diễn xuất của bản thân, nâng cao hiệu quả vai diễn.” “Hoặc là nói, ngươi muốn bắt chước một người nào đó.” Lạc Thư trả lời phi thường cẩn thận. Nàng là như vậy, một khi chủ đề được mở ra, liền muốn nói hết mọi thứ thật thấu đáo.
Dù trong quá trình này, người xung quanh không có ai đáp lại, nàng cũng sẽ kiên trì nói xong.
Đương nhiên một khi có người đáp lại, Lạc Thư sẽ càng chuyên tâm hơn.
Nàng cảm thấy Tần Trạch muốn thông qua trải nghiệm cuộc sống để nâng cao kỹ năng diễn xuất, điều đó cũng có lý.
Nhưng đối với diễn viên mà nói, đây dường như không phải là giải pháp tối ưu.
Tần Trạch bày tỏ lòng cảm tạ, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Ta có phương thức thể nghiệm của riêng mình, yên tâm đi.” Nếu đối phương tự tin như vậy, Lạc Thư cũng không nói thêm gì.
Sau khi nhận được câu trả lời xác thực, Tần Trạch đã chọn xong mấy mục chuẩn bị trải nghiệm.
Thời gian phỏng vấn đều là vào ngày mai, ngày 11 tháng 4.
Một lý do khác khiến Tần Trạch chọn những công việc này là —— Dường như bây giờ tất cả thông báo tuyển dụng việc làm đều là vào nhà máy, làm tiêu thụ, chạy việc vặt.
Dù là thị trường nhân tài hay ứng dụng tuyển dụng, những công việc hướng đến đại đa số người, lật đi lật lại cũng chỉ có mấy cái đó.
Đương nhiên, người trẻ tuổi bây giờ cũng có thể cân nhắc nghề tự do.
Nhưng những nghề nghiệp như “tác gia”, “người sáng tạo video” thực ra nước cũng rất sâu.
“Những nghề nghiệp mang tính khái niệm kia, cứ từ từ, việc cấp bách là ta phải thu hoạch một chút năng lực dễ dàng thu hoạch, để bản thân không còn yếu ớt như vậy nữa.” Tần Trạch nghĩ thầm.............
Một ngày bình lặng nhanh chóng kết thúc.
Ngày 11 tháng 4, tức ngày 29 tháng 5 âm lịch.
Tần Trạch đến công ty Bảo hiểm Nhân thọ Đại An phỏng vấn, vị trí phỏng vấn là tiêu thụ.
Người phỏng vấn đã phỏng vấn rất nhiều người, thực tế thì nhân viên ngành này có tỷ lệ biến động rất lớn.
Rất nhiều người làm chưa đầy mấy tháng đã nghỉ, bán xe, bán nhà, bán bảo hiểm, ba ngành nghề lớn này nói thẳng ra là —— Chính là lựa chọn tạm thời của rất nhiều người khi không có tiền.
Mà chữ “tạm thời”, khái niệm này chính là thứ Tần Trạch cần.
Mặc dù ở giai đoạn hiện tại Tần Trạch cho rằng, điểm mạnh của cộng tác viên nằm ở việc trải nghiệm các loại nghề nghiệp, liền có thể nhận được năng lực nghề nghiệp tương ứng.
Nhưng có lẽ ý nghĩa mặt chữ “tạm thời” cũng rất quan trọng.
Cho nên khi đến Đại An Nhân Thọ, người phỏng vấn bị làm cho có chút lúng túng.
“Tần Trạch tiên sinh đúng không, là thế này, nhìn trên sơ yếu lý lịch, ngươi hình như chưa từng làm qua công việc tương tự.” “Ngươi có biết bản chất công việc này của chúng ta là tiêu thụ không? Là giao tiếp với người khác, yêu cầu ngươi có năng lực tiêu thụ và năng lực xã giao nhất định.” Suy nghĩ của người phỏng vấn là, trước tiên coi đối phương là người mới. Sau đó liền có thể tăng thời gian thử việc lên.
Thử việc thôi mà, đó chẳng phải là lao động giá rẻ sao.
“Đúng vậy, ta rất rõ ràng về tính chất công việc này, ta cảm thấy ta quả thực không có khả năng đảm nhiệm phần công việc này, nhưng ta có thể chấp nhận huấn luyện, chấp nhận thử việc.” Tần Trạch không đi theo lối mòn khiến người phỏng vấn ngẩn ra.
Còn có người chủ động đề cập thử việc?
“Thử việc chắc chắn sẽ có, thông thường là...... ba tháng, ngươi có thể chấp nhận không?” Thực tế thử việc là một tháng. Trong thời gian thử việc, lương rất ít, nhưng việc lại không ít. Các loại phúc lợi đãi ngộ cũng không được hưởng.
Người phỏng vấn nghĩ, Tần Trạch khả năng cao sẽ từ chối.
Nếu một khi từ chối, liền hạ thấp yêu cầu, nói về thử việc một tháng.
Tần Trạch trầm mặc một hồi, nói: “Ta là nghiêm túc tìm việc làm, ta muốn coi loại công việc này là sự nghiệp của mình. Thử việc ba tháng ta không chấp nhận được.” Quả nhiên, ngành tiêu thụ, trong vòng ba tháng nhân viên lưu động rất lớn. Người phỏng vấn nghĩ nghĩ, quyết định thăm dò hỏi: “Vậy chúng ta định thời gian thử việc là hai tháng——” Lời còn chưa nói hết, Tần Trạch nói: “Ta hy vọng thời gian thử việc là một năm.” “Cái gì?” Người phỏng vấn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tần Trạch nghiêm túc nói: “Ta hy vọng trước khi ta chưa chuẩn bị sẵn sàng để trở thành nhân viên chính thức, trước khi kỹ năng của ta chưa đủ trình độ của nhân viên lâu năm, ta có thể luôn luôn ở trạng thái thử việc.” “Hợp đồng cũng hãy viết theo hợp đồng cộng tác viên, trừ phi biểu hiện của ta phi thường tốt, nếu không xin công ty nhất định đừng để ta chuyển chính thức. Đây là sự thúc giục của ta đối với bản thân, đúng vậy, ta chính là một người có chí tiến thủ như vậy. Cảm ơn.” Người phỏng vấn sửng sốt.
Hắn làm nghề này nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua kiểu phỏng vấn như thế này.
Đến mức hắn nghi ngờ đối phương có phải tinh thần có chút vấn đề, đang trêu đùa mình hay không.
Thế là người phỏng vấn hỏi một câu: “Tần tiên sinh, thái độ của ngươi...... ừm, rất không tệ. Ta cần biết ngươi có năng lực tiêu thụ hay không, xin ngươi hãy dùng cây bút chì trong tay ta này, chào hàng cho ta xem, ta muốn xem thử thiên phú chào hàng của ngươi.” Tần Trạch không chút nghĩ ngợi nói: “Đây là một cây bút chì, nếu ngươi đưa nó cho John Wick, hắn có thể dùng nó để giết ba người. Quả thực là vật phẩm thiết yếu để giết người cướp của, cướp bóc.” Người phỏng vấn lại một lần nữa đờ ra. Bây giờ hắn tin chắc đầu óc đối phương có khả năng không được bình thường cho lắm.
Tần Trạch cũng biết, suy nghĩ của mình có chút nhảy cóc, đoạn quảng cáo lợi điểm bán hàng này không liên quan gì đến bán bảo hiểm, thậm chí cũng không liên quan gì đến bút chì.
Nhưng hắn cũng không lo lắng sẽ phỏng vấn thất bại.
Quả nhiên, người phỏng vấn cười nói: “Vậy thì chúc mừng ngươi được tuyển dụng.” Thực tế chính là như vậy, rất nhiều công việc ngươi cần chuẩn bị tài liệu phỏng vấn rườm rà.
Nhưng những công việc gần với tầng lớp đáy xã hội, việc phỏng vấn kiểu này vốn chỉ là đi cho có lệ.
“Ta phải nhắc nhở ngươi, tiền lương trong thời gian thử việc chỉ có lương cơ bản.” “Xin hãy cứ là lương cơ bản.” Tần Trạch gật đầu tỏ ý đồng ý.
Người phỏng vấn chưa từng thấy qua tình huống như vậy.
“Vậy thì hai ngày này ngươi có thể tùy thời đến nhận chức.” “Tốt.” Giải quyết xong một buổi phỏng vấn, Tần Trạch lại đi đăng ký làm kỵ thủ.
Hắn như một người đang vất vả bôn ba vì cuộc sống, nhưng thực tế, hắn lại khá hưởng thụ.............
Ngày 11 tháng 4, tức ngày 29 tháng 5 âm lịch.
Đối với Tần Trạch mà nói, ngày hôm nay là một ngày bận rộn, đặt nền móng cho việc thu hoạch thêm nhiều năng lực nghề nghiệp trong tương lai.
Nhưng cũng trong ngày này, có người vẫn luôn thuận theo xu hướng nghi kỵ.
Ngày 11 tháng 4, Lê Lộ, người đã sớm chuyển đến khu dân cư Hữu Khoa Tân Thành, tòa nhà số bảy, đã gặp phải một chút phiền phức.
“Ra ngoài! Cút ra khỏi đầu ta!” Lúc trước thuận theo nghi kỵ, vô tình quen biết Tần Trạch, lại vô tình phát hiện, Tần Trạch thế mà lại có quan hệ rất tốt với cao thủ như Giản Nhất Nhất của tổ chức chính thức......
Điều này khiến Lê Lộ tràn đầy hứng thú với Tần Trạch.
Nhưng ngại Tần Trạch mạnh mẽ, nàng không dám quấy rầy hắn.
Tuy nhiên vẫn vì tò mò về Tần Trạch, Lê Lộ cũng không chuyển đi.
Đối với Lê Lộ mà nói, hôm nay là một ngày cực kỳ gian nan, nàng đang ở bên bờ vực của sự phân liệt.
Một ác linh nào đó đang xâm chiếm linh hồn nàng.
Ngày 11 tháng 4, tháng Đinh Tỵ ngày Đinh Hợi, Nghi: quét dọn, tắm rửa, phá nhà.
Kị: làm việc. Cấp bậc kiêng kị: Giáng lâm.
Lê Lộ có thể cảm giác được, một đoạn ký ức không thuộc về mình, đang cưỡng ép xâm nhập vào đầu óc mình.
Linh hồn đau đớn như bị xé toạc.
Theo phong cách của nàng, khổ nạn có thể nếm thử, nhưng nếu khổ nạn leo thang, nàng sẽ rất cảnh giác.
Trừ phi hiệu quả của xu hướng nghi kỵ ngày đó rất mạnh, nếu không nàng sẽ không mạo muội phạm húy.
Không phải người lịch cũ thuần túy thuộc loại thuận theo nghi kỵ, nhưng cũng không phải là loại kỵ nào cũng dám phạm.
Cho nên Lê Lộ tuyệt đối không nghĩ tới việc làm việc vào hôm nay.
Có thể nàng đã bỏ qua một việc.
Định nghĩa công việc rất rộng rãi.
Nàng cho rằng, chỉ cần mình không cố tình thu thập tài liệu, không đi phân tích tài liệu, không đi điều tra sự kiện, không làm bất cứ việc gì liên quan đến chức trách của một phóng viên là được.
Lối suy nghĩ này thực ra không sai.
Nếu nội dung công việc của ai đó rất cố định và đơn giản, thì phương pháp này có thể tránh được.
Nhưng phóng viên, tác gia, loại nghề nghiệp này rất khó nói lúc nào đang ở trạng thái làm việc.
Ngay cả khi đang nghỉ ngơi, có thể cũng sẽ vì nhìn thấy một số sự vật, nghĩ đến một số sự vật......
Từ đó đột nhiên vì linh cảm đến, tiến hành suy nghĩ ngắn ngủi.
Rất nhiều tác giả lấy danh nghĩa thu thập tài liệu để nghỉ ngơi, như vậy ngươi sẽ rất khó xác định, hắn rốt cuộc là đang thu thập tài liệu, hay là đang nghỉ ngơi.
Lê Lộ cũng giống như vậy, nghĩ rằng hôm nay không chú ý bất cứ chuyện gì.
Lên mạng, chơi một chút game, mặc dù không còn dám trêu chọc Tần Trạch vị đại lão kia, nhưng cũng có thể tìm kiếm những người đàn ông thú vị khác.
Nhưng ngay lúc nàng vô thức cho rằng mình có thể né tránh kiêng kỵ —— Nàng đang dùng phần mềm chim cánh cụt, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn pop-up.
Tin nhắn cho biết, trong khu phố cổ thành phố Lâm Tương vừa được xây dựng lại cách đây không lâu, đã xảy ra một vụ nổ, cả ba người trong một gia đình đều bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, một người hôn mê, hai người tử vong.
Bản năng nghề nghiệp khiến Lê Lộ ấn mở tin tức này.
Mà đọc tin tức, biết được các sự kiện xảy ra trong ngày, bản thân nó đã nằm trong phạm vi công việc của phóng viên.
Trong khoảnh khắc này —— Lê Lộ đã phạm phải kiêng kị khi không hề phòng bị.
Giáng lâm bắt đầu.
Như thể có một loại tồn tại quỷ dị nào đó đang xé nát đầu óc nàng.
Lê Lộ run rẩy điên cuồng, miệng phát ra tiếng kêu gào tê tâm liệt phế.
Nàng đau đớn co quắp thân thể, cong người lại như một con tôm luộc.
“Cứu...... Cứu mạng!” Giáng lâm theo nghĩa thông thường mà nói, là chỉ một loại sinh vật quỷ dị nào đó đến từ lịch cũ chi cảnh, đột phá bức tường ngăn cản, dưới sức mạnh của Nhật Lịch —— tiến vào hiện thực.
Đây là cách nhìn thống nhất của rất nhiều nhà nghiên cứu “lịch cũ học” hiện nay.
Tuy nhiên, phương thức, địa điểm giáng lâm có rất nhiều loại.
Có vật quỷ dị giáng lâm thông qua vết nứt, có vật quỷ dị giáng lâm thông qua gương, TV và các vật thể có thể chiếu ra hình ảnh nào đó.
Mà còn có một loại giáng lâm, sẽ trực tiếp xuất hiện bên trong cơ thể người phạm húy.
Đây là loại giáng lâm đau đớn nhất, loại giáng lâm này sẽ khiến người lịch cũ phạm húy cảm thấy linh hồn như bị xé toạc.
Lê Lộ bây giờ chính là cảm giác như vậy.
“A a a a ——” Nàng dùng đầu đập mạnh xuống sàn nhà, trán đập ra máu tươi.
Nhưng loại đau khổ này không hề dừng lại.
Mơ hồ, Lê Lộ cảm thấy mình có lẽ không qua được cửa ải này, hôm nay chính là tử kỳ của mình.
Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung, bỗng nhiên có chút hối hận khi trở thành người lịch cũ.
Mà bản năng cầu sinh dường như đã giúp nàng chế ngự cơn đau trong giây lát.
Trong một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, như người chết đuối cố gắng nắm lấy thứ gì đó, Lê Lộ bắt đầu hành trình cầu cứu.
Mục tiêu cầu cứu mà nàng có thể nghĩ tới chỉ có một người.
Cố gắng chống đỡ bằng ý chí cuối cùng, Lê Lộ cuối cùng cũng gửi đi tin nhắn.
Nàng không chắc đối phương có nhận được hay không.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể làm được đến mức này.............
Tần Trạch vốn đang ở nhà, sắp xếp lịch trình trong quá trình chuẩn bị công việc, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn chim cánh cụt.
Điện thoại vừa lúc ở bên cạnh Tần Trạch, nghe thấy tiếng rung, liền xem qua một chút.
“Hữu Khoa Tân Thành, tòa nhà bảy, tầng 13, 13-5, ngay đối diện nhà ngươi, mau cứu ta! Ta là Lê Lộ, ta gặp phải giáng lâm!” Khi nhìn thấy tin nhắn này, Tần Trạch bất giác nhíu mày.
Vị Lê Khổ Nạn kia lại đến gây thêm khổ sở cho mình đây mà?
Hắn không có ý định phản ứng, tự mình phạm kiêng kị, tự mình giải quyết.
Ngươi một người sở hữu dị năng đã lâu còn không giải quyết được, lại trông cậy vào ta một người vừa mới trở thành cộng tác viên đi giải quyết?
Hắn định khóa màn hình điện thoại, tiếp tục quy hoạch tuần này của mình.
Nhưng Tần Trạch ngay lập tức nghĩ đến, giáng lâm đại biểu cho việc có quái vật tiến vào thế giới này, cuối cùng sẽ gây ra hoảng loạn.
Là nhân viên của phía quan phương, được rồi, nhân viên tạm thời, không nên để xảy ra chuyện như vậy.
“Ta chắc chắn không đi được, để người khác đi thì tốt hơn.” Tần Trạch chuẩn bị gửi tin nhắn của Lê Lộ đi, nhưng một giây sau, nhân ngẫu Tiểu Kiều bỗng nhiên xuất hiện trong tay Tần Trạch.
Nàng nghiêng đầu, thốt ra một câu: “Thân… yêu… ta… đói.”
Tần Trạch lựa chọn nói chuyện riêng.
Giản Nhất Nhất tuy bận rộn, nhưng vẫn cài đặt chú ý đặc biệt cho từng thành viên trong tổ của mình.
Cho nên khi có tin nhắn, sẽ có lời nhắc khá rõ ràng.
Giản Nhất Nhất trả lời rất nhanh: “Nếu như người ngươi nói không phải là nhân vật đó trong lịch sử, vậy thì ta quả thực có nghe qua.” “Đây là một người Hắc Lịch, nghề nghiệp phụ trợ là nhà sử học. Có thể thay đổi ký ức nội tâm của người khác, tráo đổi một vài khái niệm.” “Khiến người ta có ký ức sai lầm về lịch sử.” Nhà sử học Tư Mã Ý? Không phải là nhà sử học Tư Mã Thiên?
Tần Trạch không nói gì, Giản Nhất Nhất nói tiếp: “Ừm...... Lấy một ví dụ không phù hợp lắm, trong một bài hát rất quen thuộc nào đó, có câu hát là ‘56 chòm sao, 56 đóa hoa’, nhưng rất nhiều người sẽ bất giác nhớ thành ‘năm mươi sáu dân tộc, 56 đóa hoa’.” “Đương nhiên, năng lực của nhà sử học khác với hiệu ứng tâm lý học được vận dụng trong ví dụ kể trên, đây chỉ là một phép so sánh, ý muốn chỉ ra rằng nhà sử học có thể khiến người ta có ký ức sai lầm về lịch sử, nhưng lại không hề nhận ra mình sai.” “Tư Mã Ý chính là nhà sử học. Trong một lần hành động bắt giữ thành viên Anh Linh Điện, chúng ta đã thu được tình báo thông qua một người Hắc Lịch trong số đó.” “Có điều chúng ta cũng không biết rốt cuộc Tư Mã Ý là ai. Hắn rất bí ẩn. Nhìn thì vị thế của hắn dường như không bằng những Anh Kiệt đế vương kia, nhưng tai họa hắn có thể gây ra lại khó mà lường trước.” “Được rồi, bây giờ nói cho ta biết, Tiểu Trạch, ngươi nghe được cái tên Tư Mã Ý này từ đâu.” Giản Nhất Nhất cẩn thận giải đáp vấn đề xong, mới bắt đầu hỏi Tần Trạch.
Tần Trạch nói: “Không lâu trước đây ta kiêng kỵ lắp ráp, đến nhà Trình Vãn, ta lắp ráp ra một con nhân ngẫu.” “Bởi vì cấp bậc là vặn vẹo cấp, nên dẫn đến nhân ngẫu có chút tà tính, có thể mở miệng nói chuyện.” “Nhưng nhân ngẫu không hại ta, ngược lại, trong quá trình bắt giữ người Hắc Lịch Bành Vân, nhân ngẫu lại còn giúp ta.” “Mà cách đây không lâu, trong giấc mơ, ta mơ thấy nhân ngẫu nói với ta – cảnh giác Tư Mã Ý.” “Sau đó ta liền tỉnh lại, ta cảm thấy giấc mơ này không đơn giản, nên ta hỏi thăm một chút, Tư Mã Ý là ai.” Tần Trạch tất nhiên không thể nói là Kiều Vi nói cho mình.
Cho nên hắn chỉ có thể bịa ra một lời nói dối hợp lý.
Cũng không phải không tin tưởng Giản Nhất Nhất, chỉ là Kiều Vi là bí mật lớn nhất của hắn.
Giản Nhất Nhất quan tâm trả lời: “Ngươi phải cẩn thận, loại nhân ngẫu này có lẽ cùng tính chất với đồ vật lịch cũ.” “Phải tìm hiểu rõ ràng tác dụng và tác dụng phụ của nó. Nếu gặp phải nguy hiểm, hãy liên lạc với chúng ta.” “Về phần coi chừng Tư Mã Ý, câu nói này ta nhớ kỹ, ta cũng sẽ vận dụng lực lượng của ban giám đốc để điều tra, dò hỏi xem Tư Mã Ý có tiến vào thành phố Lâm Tương hay không.” Lời hồi đáp của Giản Nhất Nhất luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu và được quan tâm.
Tần Trạch bày tỏ lời cảm ơn xong thì không tiếp tục tán gẫu với tổ trưởng Giản nữa.
Hắn hỏi thăm mấy việc trong nhóm chat.
“Có nghề nghiệp lịch cũ nào tương tự như tiêu thụ, bảo an, hoặc kỵ thủ không?” Đó đều là những nghề nghiệp cực kỳ gần gũi với cuộc sống bình thường của con người, nhưng nếu những nghề nghiệp này tồn tại dưới dạng lịch cũ, có lẽ cũng không hề phổ thông.
Tần Trạch hỏi thăm một lượt, là dự định tìm hiểu xem có loại nghề nghiệp tương tự không.
Nếu không có nghề nghiệp tương tự, bản thân cũng không cần đi trải nghiệm loại công việc đó.
Trả lời vấn đề, vẫn là kế toán Lạc Thư, giống như bách khoa toàn thư trong nhóm, sau khi gỡ bỏ chế độ ẩn danh, nàng hoạt bát như một bà tám đầu đường cuối ngõ.
Thật khó không khiến người ta nghi ngờ lão bản thuê nàng về để tăng lương cho cả nhóm: “Nhân viên chuyển phát nhanh thì có, hơn nữa còn rất mạnh. Khác với công nhân bốc vác chính là, công nhân bốc vác di chuyển vật thể, còn nhân viên chuyển phát nhanh di chuyển bản thân. Là nghề nghiệp chiến đấu đường đường chính chính.” “Đương nhiên, đáng ghét nhất chính là tiêu thụ! Ngươi nhất định phải cảnh giác với tiêu thụ!” “Hắn có thể khuếch đại dục vọng giao dịch trong nội tâm ngươi, có thể áp dụng ép mua ép bán với ngươi.” “Hơn nữa vật phẩm không giới hạn ở vật phẩm hiện thực, nghe nói tiêu thụ đạt tới cấp bậc dị nhân có thể trao đổi với ngươi một số thứ mang tính khái niệm.” “Nếu ngày nào đó, rõ ràng món đồ nào đó không đáng tiền, nhưng ngươi lại cứ cảm thấy có thể dùng toàn bộ tài sản của mình để trao đổi… vậy ngươi phải coi chừng!” “Về phần bảo an, tạm thời không rõ. Trong danh sách nhân viên chính thức và tội phạm Hắc Lịch mà công ty thống kê được hiện tại, tạm thời chưa có nghề nghiệp này.” “Cho nên ngươi có thể cân nhắc đi làm tiêu thụ hoặc làm người giao hàng?” “Có điều ngươi là diễn viên mà, ngươi đi trải nghiệm những nghề nghiệp này không có ý nghĩa gì. Con đường thăng tiến của diễn viên là rèn luyện kỹ năng diễn xuất của bản thân, nâng cao hiệu quả vai diễn.” “Hoặc là nói, ngươi muốn bắt chước một người nào đó.” Lạc Thư trả lời phi thường cẩn thận. Nàng là như vậy, một khi chủ đề được mở ra, liền muốn nói hết mọi thứ thật thấu đáo.
Dù trong quá trình này, người xung quanh không có ai đáp lại, nàng cũng sẽ kiên trì nói xong.
Đương nhiên một khi có người đáp lại, Lạc Thư sẽ càng chuyên tâm hơn.
Nàng cảm thấy Tần Trạch muốn thông qua trải nghiệm cuộc sống để nâng cao kỹ năng diễn xuất, điều đó cũng có lý.
Nhưng đối với diễn viên mà nói, đây dường như không phải là giải pháp tối ưu.
Tần Trạch bày tỏ lòng cảm tạ, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Ta có phương thức thể nghiệm của riêng mình, yên tâm đi.” Nếu đối phương tự tin như vậy, Lạc Thư cũng không nói thêm gì.
Sau khi nhận được câu trả lời xác thực, Tần Trạch đã chọn xong mấy mục chuẩn bị trải nghiệm.
Thời gian phỏng vấn đều là vào ngày mai, ngày 11 tháng 4.
Một lý do khác khiến Tần Trạch chọn những công việc này là —— Dường như bây giờ tất cả thông báo tuyển dụng việc làm đều là vào nhà máy, làm tiêu thụ, chạy việc vặt.
Dù là thị trường nhân tài hay ứng dụng tuyển dụng, những công việc hướng đến đại đa số người, lật đi lật lại cũng chỉ có mấy cái đó.
Đương nhiên, người trẻ tuổi bây giờ cũng có thể cân nhắc nghề tự do.
Nhưng những nghề nghiệp như “tác gia”, “người sáng tạo video” thực ra nước cũng rất sâu.
“Những nghề nghiệp mang tính khái niệm kia, cứ từ từ, việc cấp bách là ta phải thu hoạch một chút năng lực dễ dàng thu hoạch, để bản thân không còn yếu ớt như vậy nữa.” Tần Trạch nghĩ thầm.............
Một ngày bình lặng nhanh chóng kết thúc.
Ngày 11 tháng 4, tức ngày 29 tháng 5 âm lịch.
Tần Trạch đến công ty Bảo hiểm Nhân thọ Đại An phỏng vấn, vị trí phỏng vấn là tiêu thụ.
Người phỏng vấn đã phỏng vấn rất nhiều người, thực tế thì nhân viên ngành này có tỷ lệ biến động rất lớn.
Rất nhiều người làm chưa đầy mấy tháng đã nghỉ, bán xe, bán nhà, bán bảo hiểm, ba ngành nghề lớn này nói thẳng ra là —— Chính là lựa chọn tạm thời của rất nhiều người khi không có tiền.
Mà chữ “tạm thời”, khái niệm này chính là thứ Tần Trạch cần.
Mặc dù ở giai đoạn hiện tại Tần Trạch cho rằng, điểm mạnh của cộng tác viên nằm ở việc trải nghiệm các loại nghề nghiệp, liền có thể nhận được năng lực nghề nghiệp tương ứng.
Nhưng có lẽ ý nghĩa mặt chữ “tạm thời” cũng rất quan trọng.
Cho nên khi đến Đại An Nhân Thọ, người phỏng vấn bị làm cho có chút lúng túng.
“Tần Trạch tiên sinh đúng không, là thế này, nhìn trên sơ yếu lý lịch, ngươi hình như chưa từng làm qua công việc tương tự.” “Ngươi có biết bản chất công việc này của chúng ta là tiêu thụ không? Là giao tiếp với người khác, yêu cầu ngươi có năng lực tiêu thụ và năng lực xã giao nhất định.” Suy nghĩ của người phỏng vấn là, trước tiên coi đối phương là người mới. Sau đó liền có thể tăng thời gian thử việc lên.
Thử việc thôi mà, đó chẳng phải là lao động giá rẻ sao.
“Đúng vậy, ta rất rõ ràng về tính chất công việc này, ta cảm thấy ta quả thực không có khả năng đảm nhiệm phần công việc này, nhưng ta có thể chấp nhận huấn luyện, chấp nhận thử việc.” Tần Trạch không đi theo lối mòn khiến người phỏng vấn ngẩn ra.
Còn có người chủ động đề cập thử việc?
“Thử việc chắc chắn sẽ có, thông thường là...... ba tháng, ngươi có thể chấp nhận không?” Thực tế thử việc là một tháng. Trong thời gian thử việc, lương rất ít, nhưng việc lại không ít. Các loại phúc lợi đãi ngộ cũng không được hưởng.
Người phỏng vấn nghĩ, Tần Trạch khả năng cao sẽ từ chối.
Nếu một khi từ chối, liền hạ thấp yêu cầu, nói về thử việc một tháng.
Tần Trạch trầm mặc một hồi, nói: “Ta là nghiêm túc tìm việc làm, ta muốn coi loại công việc này là sự nghiệp của mình. Thử việc ba tháng ta không chấp nhận được.” Quả nhiên, ngành tiêu thụ, trong vòng ba tháng nhân viên lưu động rất lớn. Người phỏng vấn nghĩ nghĩ, quyết định thăm dò hỏi: “Vậy chúng ta định thời gian thử việc là hai tháng——” Lời còn chưa nói hết, Tần Trạch nói: “Ta hy vọng thời gian thử việc là một năm.” “Cái gì?” Người phỏng vấn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Tần Trạch nghiêm túc nói: “Ta hy vọng trước khi ta chưa chuẩn bị sẵn sàng để trở thành nhân viên chính thức, trước khi kỹ năng của ta chưa đủ trình độ của nhân viên lâu năm, ta có thể luôn luôn ở trạng thái thử việc.” “Hợp đồng cũng hãy viết theo hợp đồng cộng tác viên, trừ phi biểu hiện của ta phi thường tốt, nếu không xin công ty nhất định đừng để ta chuyển chính thức. Đây là sự thúc giục của ta đối với bản thân, đúng vậy, ta chính là một người có chí tiến thủ như vậy. Cảm ơn.” Người phỏng vấn sửng sốt.
Hắn làm nghề này nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua kiểu phỏng vấn như thế này.
Đến mức hắn nghi ngờ đối phương có phải tinh thần có chút vấn đề, đang trêu đùa mình hay không.
Thế là người phỏng vấn hỏi một câu: “Tần tiên sinh, thái độ của ngươi...... ừm, rất không tệ. Ta cần biết ngươi có năng lực tiêu thụ hay không, xin ngươi hãy dùng cây bút chì trong tay ta này, chào hàng cho ta xem, ta muốn xem thử thiên phú chào hàng của ngươi.” Tần Trạch không chút nghĩ ngợi nói: “Đây là một cây bút chì, nếu ngươi đưa nó cho John Wick, hắn có thể dùng nó để giết ba người. Quả thực là vật phẩm thiết yếu để giết người cướp của, cướp bóc.” Người phỏng vấn lại một lần nữa đờ ra. Bây giờ hắn tin chắc đầu óc đối phương có khả năng không được bình thường cho lắm.
Tần Trạch cũng biết, suy nghĩ của mình có chút nhảy cóc, đoạn quảng cáo lợi điểm bán hàng này không liên quan gì đến bán bảo hiểm, thậm chí cũng không liên quan gì đến bút chì.
Nhưng hắn cũng không lo lắng sẽ phỏng vấn thất bại.
Quả nhiên, người phỏng vấn cười nói: “Vậy thì chúc mừng ngươi được tuyển dụng.” Thực tế chính là như vậy, rất nhiều công việc ngươi cần chuẩn bị tài liệu phỏng vấn rườm rà.
Nhưng những công việc gần với tầng lớp đáy xã hội, việc phỏng vấn kiểu này vốn chỉ là đi cho có lệ.
“Ta phải nhắc nhở ngươi, tiền lương trong thời gian thử việc chỉ có lương cơ bản.” “Xin hãy cứ là lương cơ bản.” Tần Trạch gật đầu tỏ ý đồng ý.
Người phỏng vấn chưa từng thấy qua tình huống như vậy.
“Vậy thì hai ngày này ngươi có thể tùy thời đến nhận chức.” “Tốt.” Giải quyết xong một buổi phỏng vấn, Tần Trạch lại đi đăng ký làm kỵ thủ.
Hắn như một người đang vất vả bôn ba vì cuộc sống, nhưng thực tế, hắn lại khá hưởng thụ.............
Ngày 11 tháng 4, tức ngày 29 tháng 5 âm lịch.
Đối với Tần Trạch mà nói, ngày hôm nay là một ngày bận rộn, đặt nền móng cho việc thu hoạch thêm nhiều năng lực nghề nghiệp trong tương lai.
Nhưng cũng trong ngày này, có người vẫn luôn thuận theo xu hướng nghi kỵ.
Ngày 11 tháng 4, Lê Lộ, người đã sớm chuyển đến khu dân cư Hữu Khoa Tân Thành, tòa nhà số bảy, đã gặp phải một chút phiền phức.
“Ra ngoài! Cút ra khỏi đầu ta!” Lúc trước thuận theo nghi kỵ, vô tình quen biết Tần Trạch, lại vô tình phát hiện, Tần Trạch thế mà lại có quan hệ rất tốt với cao thủ như Giản Nhất Nhất của tổ chức chính thức......
Điều này khiến Lê Lộ tràn đầy hứng thú với Tần Trạch.
Nhưng ngại Tần Trạch mạnh mẽ, nàng không dám quấy rầy hắn.
Tuy nhiên vẫn vì tò mò về Tần Trạch, Lê Lộ cũng không chuyển đi.
Đối với Lê Lộ mà nói, hôm nay là một ngày cực kỳ gian nan, nàng đang ở bên bờ vực của sự phân liệt.
Một ác linh nào đó đang xâm chiếm linh hồn nàng.
Ngày 11 tháng 4, tháng Đinh Tỵ ngày Đinh Hợi, Nghi: quét dọn, tắm rửa, phá nhà.
Kị: làm việc. Cấp bậc kiêng kị: Giáng lâm.
Lê Lộ có thể cảm giác được, một đoạn ký ức không thuộc về mình, đang cưỡng ép xâm nhập vào đầu óc mình.
Linh hồn đau đớn như bị xé toạc.
Theo phong cách của nàng, khổ nạn có thể nếm thử, nhưng nếu khổ nạn leo thang, nàng sẽ rất cảnh giác.
Trừ phi hiệu quả của xu hướng nghi kỵ ngày đó rất mạnh, nếu không nàng sẽ không mạo muội phạm húy.
Không phải người lịch cũ thuần túy thuộc loại thuận theo nghi kỵ, nhưng cũng không phải là loại kỵ nào cũng dám phạm.
Cho nên Lê Lộ tuyệt đối không nghĩ tới việc làm việc vào hôm nay.
Có thể nàng đã bỏ qua một việc.
Định nghĩa công việc rất rộng rãi.
Nàng cho rằng, chỉ cần mình không cố tình thu thập tài liệu, không đi phân tích tài liệu, không đi điều tra sự kiện, không làm bất cứ việc gì liên quan đến chức trách của một phóng viên là được.
Lối suy nghĩ này thực ra không sai.
Nếu nội dung công việc của ai đó rất cố định và đơn giản, thì phương pháp này có thể tránh được.
Nhưng phóng viên, tác gia, loại nghề nghiệp này rất khó nói lúc nào đang ở trạng thái làm việc.
Ngay cả khi đang nghỉ ngơi, có thể cũng sẽ vì nhìn thấy một số sự vật, nghĩ đến một số sự vật......
Từ đó đột nhiên vì linh cảm đến, tiến hành suy nghĩ ngắn ngủi.
Rất nhiều tác giả lấy danh nghĩa thu thập tài liệu để nghỉ ngơi, như vậy ngươi sẽ rất khó xác định, hắn rốt cuộc là đang thu thập tài liệu, hay là đang nghỉ ngơi.
Lê Lộ cũng giống như vậy, nghĩ rằng hôm nay không chú ý bất cứ chuyện gì.
Lên mạng, chơi một chút game, mặc dù không còn dám trêu chọc Tần Trạch vị đại lão kia, nhưng cũng có thể tìm kiếm những người đàn ông thú vị khác.
Nhưng ngay lúc nàng vô thức cho rằng mình có thể né tránh kiêng kỵ —— Nàng đang dùng phần mềm chim cánh cụt, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn pop-up.
Tin nhắn cho biết, trong khu phố cổ thành phố Lâm Tương vừa được xây dựng lại cách đây không lâu, đã xảy ra một vụ nổ, cả ba người trong một gia đình đều bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, một người hôn mê, hai người tử vong.
Bản năng nghề nghiệp khiến Lê Lộ ấn mở tin tức này.
Mà đọc tin tức, biết được các sự kiện xảy ra trong ngày, bản thân nó đã nằm trong phạm vi công việc của phóng viên.
Trong khoảnh khắc này —— Lê Lộ đã phạm phải kiêng kị khi không hề phòng bị.
Giáng lâm bắt đầu.
Như thể có một loại tồn tại quỷ dị nào đó đang xé nát đầu óc nàng.
Lê Lộ run rẩy điên cuồng, miệng phát ra tiếng kêu gào tê tâm liệt phế.
Nàng đau đớn co quắp thân thể, cong người lại như một con tôm luộc.
“Cứu...... Cứu mạng!” Giáng lâm theo nghĩa thông thường mà nói, là chỉ một loại sinh vật quỷ dị nào đó đến từ lịch cũ chi cảnh, đột phá bức tường ngăn cản, dưới sức mạnh của Nhật Lịch —— tiến vào hiện thực.
Đây là cách nhìn thống nhất của rất nhiều nhà nghiên cứu “lịch cũ học” hiện nay.
Tuy nhiên, phương thức, địa điểm giáng lâm có rất nhiều loại.
Có vật quỷ dị giáng lâm thông qua vết nứt, có vật quỷ dị giáng lâm thông qua gương, TV và các vật thể có thể chiếu ra hình ảnh nào đó.
Mà còn có một loại giáng lâm, sẽ trực tiếp xuất hiện bên trong cơ thể người phạm húy.
Đây là loại giáng lâm đau đớn nhất, loại giáng lâm này sẽ khiến người lịch cũ phạm húy cảm thấy linh hồn như bị xé toạc.
Lê Lộ bây giờ chính là cảm giác như vậy.
“A a a a ——” Nàng dùng đầu đập mạnh xuống sàn nhà, trán đập ra máu tươi.
Nhưng loại đau khổ này không hề dừng lại.
Mơ hồ, Lê Lộ cảm thấy mình có lẽ không qua được cửa ải này, hôm nay chính là tử kỳ của mình.
Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung, bỗng nhiên có chút hối hận khi trở thành người lịch cũ.
Mà bản năng cầu sinh dường như đã giúp nàng chế ngự cơn đau trong giây lát.
Trong một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, như người chết đuối cố gắng nắm lấy thứ gì đó, Lê Lộ bắt đầu hành trình cầu cứu.
Mục tiêu cầu cứu mà nàng có thể nghĩ tới chỉ có một người.
Cố gắng chống đỡ bằng ý chí cuối cùng, Lê Lộ cuối cùng cũng gửi đi tin nhắn.
Nàng không chắc đối phương có nhận được hay không.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể làm được đến mức này.............
Tần Trạch vốn đang ở nhà, sắp xếp lịch trình trong quá trình chuẩn bị công việc, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn chim cánh cụt.
Điện thoại vừa lúc ở bên cạnh Tần Trạch, nghe thấy tiếng rung, liền xem qua một chút.
“Hữu Khoa Tân Thành, tòa nhà bảy, tầng 13, 13-5, ngay đối diện nhà ngươi, mau cứu ta! Ta là Lê Lộ, ta gặp phải giáng lâm!” Khi nhìn thấy tin nhắn này, Tần Trạch bất giác nhíu mày.
Vị Lê Khổ Nạn kia lại đến gây thêm khổ sở cho mình đây mà?
Hắn không có ý định phản ứng, tự mình phạm kiêng kị, tự mình giải quyết.
Ngươi một người sở hữu dị năng đã lâu còn không giải quyết được, lại trông cậy vào ta một người vừa mới trở thành cộng tác viên đi giải quyết?
Hắn định khóa màn hình điện thoại, tiếp tục quy hoạch tuần này của mình.
Nhưng Tần Trạch ngay lập tức nghĩ đến, giáng lâm đại biểu cho việc có quái vật tiến vào thế giới này, cuối cùng sẽ gây ra hoảng loạn.
Là nhân viên của phía quan phương, được rồi, nhân viên tạm thời, không nên để xảy ra chuyện như vậy.
“Ta chắc chắn không đi được, để người khác đi thì tốt hơn.” Tần Trạch chuẩn bị gửi tin nhắn của Lê Lộ đi, nhưng một giây sau, nhân ngẫu Tiểu Kiều bỗng nhiên xuất hiện trong tay Tần Trạch.
Nàng nghiêng đầu, thốt ra một câu: “Thân… yêu… ta… đói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận