Quỷ Dị Nhật Lịch
Chương 305: Nhất không tịch mịch kết cục
Chương 305: Kết cục ít cô đơn nhất
Đại chiến đã hoàn toàn kết thúc.
Bên trong sa đọa thần miếu, sự oanh tạc thời gian vẫn đang tiếp tục.
Dính dáng đến lực lượng hệ thời không, cho dù mạnh như Trị Thần thứ nhất Vĩnh Sinh Vương Tước, cũng rất khó giải trừ.
Về phần Bàn Cổ, Âu Mễ Già, Jesus, thân thể đều xuất hiện biến hóa già yếu.
Cuộc công kích của loạn duy đại quân, năm đó ở thế giới lịch cũ, đã khiến vô số quái vật nghe tin đã sợ mất mật.
Cho dù mạnh như hạo kiếp cảnh, cũng rất khó tiếp nhận.
Trận công kích cuồn cuộn này, thật sự là quá rung động, thậm chí còn chưa hoàn thành một nửa.
Đại quân lịch cũ giả đang nhìn cảnh tượng ấy từ nơi xa, đương nhiên là có thể dựa vào số lượng để cưỡng ép phá vỡ phòng ngự của đám người Tư Lệnh, đuổi bắt Tần Trạch.
Nhưng không có bao nhiêu người làm như vậy. Bởi vì không đáng.
Mặc kệ là sát thủ tông sư hay sát thủ hoàng đế, thì cũng bất quá là thiên nhân cảnh đỉnh phong.
Những người này đặt ở thế giới hiện thực, mỗi một người đều đủ để tạo thành tai họa thật lớn đối với thế giới.
Là những đại nhân vật chính cống.
Nhưng sau trận chiến đấu này, bọn hắn đều hiểu, cường giả hạo kiếp cảnh rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để vô số người nhìn thấy cường giả hạo kiếp cảnh.
Vô số cường giả Thiên Nhân cảnh, mặc kệ ở thế giới hiện thực bá đạo như thế nào, giờ này khắc này, đều cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Hóa ra Bàn Cổ, Shiva, Jesus và những người khác, lại có lực lượng đáng sợ như vậy.
Nhưng đáng sợ hơn, lại là Tần Trạch.
Trận chinh phạt toàn thế gian này, Tần Trạch đã thành công trốn thoát. Hắn cùng Nữ Oa hợp lực, khiến cuộc tỷ thí này vài lần thay đổi cục diện thắng bại.
Cho dù Tần Trạch đã là 'cường nỏ chi mạt', cũng không có người nào nguyện ý đi đối phó một quái vật sắp chết.
Bởi vì một kẻ liều mạng có thể vì nữ nhân mà phản kháng toàn thế giới, rất có thể sẽ bộc phát ra sự hung ác cuối cùng.
Không người nào nguyện ý tiếp nhận sự hung ác như vậy.
Cho nên rất tự nhiên, đám người lịch cũ đã đạt thành một sự ăn ý nào đó.
Bọn hắn chỉ yên lặng nhìn vào sa đọa thần miếu, Bàn Cổ và thần bào cự nhân bên trong thần miếu mới là người có thể quyết định kết quả chiến tranh.
Chỉ là tất cả mọi người không ngờ tới, cuộc công kích của loạn duy đại quân lại có thể khống chế hai chiến lực đỉnh tiêm lâu như thế!
Kỳ thật còn có thể làm tốt hơn.
Lý Tiểu Hoa giờ phút này đang đối công với triệu hoán vật của Trời Chiếu, không nhịn được nghĩ như vậy.
Nếu như có thể thuyết phục Cơ giới tộc ra tay... Tần Trạch tất nhiên có thể trốn thoát đến nơi an toàn.
Đáng tiếc, Cơ giới tộc từ đầu đến cuối không chịu ra tay, mặc dù Số 4 quả thực nhớ tình cũ, rất hy vọng có thể giúp đỡ Tần Trạch cùng Lăng Ngạo Triết, nhưng Cơ Giới Quân Vương vẫn kiên định duy trì “trung lập”.
Không có sự trợ giúp của Cơ giới tộc, cũng khiến cho trận chiến đấu này không có khả năng lật bàn, thắng lợi lớn nhất —— chính là Tần Trạch có thể trốn thoát...
...
Sa đọa thần miếu.
Mặc dù bị vây trong phong bạo thời gian, loạn duy đại quân cũng quả thực khiến Trị Thần thứ nhất cảm thấy một chút phiền phức.
Nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được lực lượng thời gian, lại có thể đưa ra ứng đối với việc Tần Trạch cùng Nữ Oa rời đi.
“Vì quy tắc cản trở, chúng ta không thể trực tiếp tiến vào sa đọa thần miếu, chỉ có thể được triệu hoán.” “Hiện tại, chiến đấu ở sa đọa thần miếu đã kết thúc.” “Thần vương tước bọn họ, đi cống hiến lực lượng của các ngươi. Giết hắn!”
Các Trị Thần ở khắp nơi trong thế giới lịch cũ xa xôi.
Từ Trị Thần thứ sáu đến Trị Thần thứ hai, đều tiếp nhận chỉ lệnh đến từ Trị Thần mạnh nhất Vĩnh Sinh Vương Tước.
Thế giới lịch cũ bắt đầu cuộc truy sát quy mô lớn nhất.
Nơi ở của sa đọa thần miếu, là sào huyệt của sa đọa Trị Thần.
Là sào huyệt chế tạo “quái vật”, sa đọa Trị Thần có thể ảnh hưởng tất cả người Hắc Lịch.
Trị Thần phụ trách sáng tạo các loại quy tắc vặn vẹo, khiến thế giới lịch cũ trở nên càng quỷ dị hơn.
Hai phe này đối địch lẫn nhau, Trị Thần đã từng phát động tiến công đối với sa đọa Trị Thần, sa đọa Trị Thần cũng nhiều lần để tín đồ dưới trướng phát động tiến công đối với Trị Thần.
Nhưng bọn hắn không phải kẻ địch thật sự, giống như Thanh Đảng và Trọc Đảng phục vụ cho hoàng đế vậy.
Song phương đánh nhau ngươi chết ta sống, nhưng nói cho cùng, cũng chẳng qua là cuộc tranh giành quyền lực của kẻ nắm quyền lực cao nhất.
Kẻ nắm quyền lực cao nhất đó, là Mục Nát chi thần.
Mà sa đọa Trị Thần không cách nào xâm nhập lãnh địa của Trị Thần. Ngược lại cũng vậy.
Khi Tần Trạch ở sa đọa thần miếu, bọn Trị Thần không có cách nào đối phó Tần Trạch.
Ngoại trừ Vĩnh Sinh Vương Tước được Shiva triệu hoán đến.
Đó là cơ hội duy nhất, thế là Trị Thần mạnh nhất đã đăng tràng.
Nhưng không ai ngờ tới, Tần Trạch vậy mà cũng triệu hoán Lịch Cũ Chúa Tể để giúp ứng đối.
Bây giờ, Tần Trạch rời khỏi sa đọa thần miếu, điều này cũng tự nhiên...... có nghĩa là tiến vào lãnh địa công kích của Trị Thần.
Năm đại Trị Thần toàn bộ xuất động, dưới hiệu lệnh của Vĩnh Sinh Vương Tước, bắt đầu tiến về phía bên ngoài sa đọa thần miếu.
Điểm này, Kiều Vi kỳ thật cũng rõ ràng...
...
Bên ngoài thần miếu, xuyên qua sa đọa đường đi, đi tới khu vực thực sự bên ngoài sa đọa thần miếu, nơi đây đã không còn thuộc về vùng đất mà bọn Trị Thần không thể xâm phạm.
Kiều Vi từ xa đã có cảm ứng:
“Chúng ta... đã dẫn dụ Trị Thần tới. Ta có thể cảm giác được, có rất nhiều chiến lực mạnh mẽ đang hướng về phía bên này...” “Sa đọa thần thung đang rung động, ta có thể xuyên qua nó, cảm nhận được tất cả khí tức trong thế giới này đang muốn săn đuổi chúng ta.” Kiều Vi phục trên lưng Tần Trạch, nhìn về phía Giản Nhất Nhất và Lam Úc:
“Chia ra hành động thôi... Giản Nhất Nhất, ngươi tên là vậy phải không?” Giản Nhất Nhất ôn hòa nói:
“Chúng ta không phải lần đầu gặp mặt, phải không? Kiều Vi nữ sĩ.”
Chuyện vợ của Tần Trạch tên là Kiều Vi, Giản Nhất Nhất và Lam Úc đã sớm biết.
Dù sao, trong số những người mất tích lúc trước cũng có Kiều Vi.
Chỉ là lúc đó, không ai biết, Kiều Vi chính là Nữ Oa, một trong năm vị thần chí cao của Anh Linh Điện.
Giờ này khắc này, Lam Úc cùng Giản Nhất Nhất cũng không khỏi cảm khái. Tiểu Trạch quả nhiên là —— người mới đỉnh nhất Lâm Tương, người mới lợi hại cưới được lão bà lợi hại.
Ai có thể ngờ tới, từ hôn lễ mà cặp vợ chồng biến mất lúc trước... bọn hắn đã có ràng buộc với trượng phu của Nữ Oa.
“Ba người chúng ta chia ra hành động, ta đi về phía đông.” Giản Nhất Nhất nói.
Lam Úc mở ra trạng thái bắt chước chiều sâu, bắt chước chính là Tần Trạch.
“Đi, ta đi về phía tây.” Tần Trạch tự nhiên đi về phía nam, bởi vì lúc đến là đi một mạch về phương bắc, từ Bách Xuyên Thị chạy tới sa đọa thần miếu.
“Chúng ta không biết sẽ đi bao lâu mới trở lại thế giới hiện thực, nói theo một nghĩa nào đó, pháp trận của Shiva cũng sẽ không duy trì quá lâu, việc hắn cho phép nhiều người như vậy tiến vào thế giới lịch cũ trên một diện tích lớn, bản thân nó chính là một sự tiêu hao.” “Tần Trạch, nếu như ta bị cưỡng chế trở về thế giới hiện thực... còn có cơ hội gặp lại ngươi không?” Người nói chuyện là Lam Úc.
Tần Trạch nói:
“Đó là đương nhiên, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.”
Tần Trạch thật ra không quá lo lắng cho Giản Nhất Nhất và Lam Úc.
Một mặt, hai người này vẫn còn liên hệ rất lớn với thế giới hiện thực. Bọn họ là người Bạch Lịch thuần túy. Vẫn phải trở về thế giới hiện thực.
Mặt khác, bọn họ cũng không phải mục tiêu công kích mà bọn Trị Thần muốn nhắm đến.
Ba người quyết định chia ra hành động, là vì cả ba đều rất rõ ràng —— Tình huống hiện tại, nếu như Trị Thần đuổi tới, ba người ở cùng nhau chỉ có thể chịu chết.
Ba người tách ra đi, còn có thể phân tán một bộ phận kẻ địch. Ví dụ như —— đám người lịch cũ còn chưa đến truy kích kia.
“Vậy thì từ biệt ở đây. Tổ trưởng, đại minh tinh... Vô cùng cảm tạ các ngươi. Ân tình này ta, Tần Trạch, sẽ không quên!” Giản Nhất Nhất không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai hắn.
Lam Úc thì để lại một câu: “Hẹn gặp ở Lâm Tương Thị.” Ba người bắt đầu chia nhau hành động. Tần Trạch tiến về phía nam, bước lên con đường trở về Bách Xuyên...
...
Đoạn đường này cũng không dễ dàng.
Trị Thần sắp đến, Kiều Vi thật ra có thể phát giác được, nếu cứ đi theo lộ tuyến hiện tại của Tần Trạch, chắc chắn sẽ bị Trị Thần đuổi kịp.
Nàng không rõ đó rốt cuộc sẽ là Trị Thần nào.
Nàng không nói cho Tần Trạch biết chuyện này.
Chỉ mặc Tần Trạch cõng mình trên lưng, không ngừng chạy như điên.
Tốc độ của Tần Trạch rất nhanh, sự trợ lực mạnh mẽ từ thiên nhân cảnh mang tới, khiến hắn dù đã là 'nỏ mạnh hết đà', cũng có thể chạy được rất rất xa.
Thể năng phảng phất vẫn còn rất dồi dào.
Xung quanh là những tiểu trấn hoang phế không người, rồi biến thành sông núi, từ sông núi biến thành rừng rậm, từ rừng rậm biến thành hoang mạc.
Bọn họ vậy mà đã bất tri bất giác chạy trốn được hai ngày.
Trong khoảng thời gian hai ngày, Tần Trạch không nghỉ ngơi một lát nào, chỉ không ngừng chạy như điên.
Thể năng của hắn sớm đã cạn kiệt, nhưng dựa vào ý chí liều mạng, vẫn tiếp tục không ngừng chạy như điên.
Càng rời xa sa đọa thần miếu, lại càng có khả năng dẫn tới Trị Thần.
Mặc dù, lúc này hắn đã có được khí vận hoàn chỉnh đến từ Lịch Cũ Chúa Tể Lăng Hàn Tô...
Tần Trạch rất rõ ràng, trước mặt thực lực tuyệt đối, chút khí vận ấy chẳng đáng là gì.
Hắn cũng không phải chỉ đang chạy trốn.
Là môi giới của Ngoại Thần, Tần Trạch chọn một con đường cực kỳ đặc thù.
Con đường này giúp Tần Trạch trong hai ngày qua đều không bị Trị Thần đuổi kịp.
Nhưng cũng chỉ trong hai ngày này.
Hai ngày trước, sau khi cùng Giản Nhất Nhất và Lam Úc rời đi từ các phương hướng khác nhau để đánh lừa tất cả những kẻ truy kích.
Tần Trạch thì sau khi hai người họ rời đi —— bắt đầu thiết lập cảm ứng với các Ngoại Thần.
Điều này trong mắt Tần Trạch, là sinh cơ duy nhất.
Hắn nhất định phải chọn một lộ tuyến an toàn nhất để có thể tiến về Bách Xuyên Thị.
Lộ tuyến trước đó mặc dù cũng có thể đến Bách Xuyên Thị, nhưng Tần Trạch biết con đường đó không an toàn.
Bản thân muốn đến được Bách Xuyên Thị, trên đường đi nhất định phải mượn không ít điểm ẩn náu để tránh né cuộc đi săn của Trị Thần.
Thế nào là điểm ẩn náu? Là những nơi ẩn núp có thể khiến cả bọn Trị Thần cũng phải kiêng dè.
Đó chính là những con đường bí mật của các Ngoại Thần.
Những con đường này là bí mật lớn nhất của Ngoại Thần, mặc dù trong hoàng kim lịch bản thảo có ghi chép rất nhiều chi tiết về các con đường, nhưng nói cho cùng, nó không hề chỉ ra lộ tuyến cụ thể cho người lịch cũ.
Cho nên Tần Trạch muốn tránh né Trị Thần, liền cần phải biết lộ tuyến.
Nhưng thật đáng tiếc, trong số các Ngoại Thần này, những người nguyện ý giúp đỡ Tần Trạch lại ít đến đáng thương.
tỷ đấu chi thần, gieo giống chi chủ, tối nha thiên tôn, huyết tinh nguyệt thần, minh hống chi chủ, uyên chú kình, sơn căn, liên hoa giáo chủ, hư di phật đà, xích đạo nương, cô độc chi thần, phá phôi thần...
Đến cuối cùng, đáp lại Tần Trạch chỉ có tỷ đấu chi thần và hai vị thần nghe có vẻ kỳ lạ nhất —— Huyết Đạo nương, gieo giống chi chủ.
Chỉ có hai vị thần này tỏ rõ thái độ, nguyện ý nói cho Tần Trạch con đường mà mình đang ở.
Nguyện ý giúp đỡ Tần Trạch, trốn qua cuộc đuổi bắt của Trị Thần.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Trạch có thể an toàn trong hai ngày qua.
tỷ đấu chi thần, từ rất sớm đã đặt cược vào Tần Trạch, nó cũng nói rất rõ ràng:
“Ta đã cố gắng hết sức, Tỷ đấu chi quốc không thể bị phá hủy. Ta không cách nào cung cấp sự bảo hộ cho ngươi, nhưng trong việc dẫn dắt Loạn Duy Chi Quốc tiến lên, ta đã thể hiện lập trường của mình.” Tần Trạch ghi nhớ phần ân tình này.
Hắn cũng biết rõ, mình không thể tiến vào Tỷ đấu chi quốc.
Về phần xích đạo nương, thì lại có điều kiện.
xích đạo nương hy vọng, tương lai Nữ Oa có thể trở thành nữ nhi của nàng.
Vị thần này Tần Trạch có chút ấn tượng, rất thích... nhận nữ nhi.
Vì để Kiều Vi có thể sống sót, Tần Trạch đã đồng ý.
Một khi đợi Kiều Vi trở thành Chúa Tể, những khế ước này có thể trói buộc được Kiều Vi hay không lại là chuyện khác.
Chỉ có sống sót, mới có tương lai.
Về phần gieo giống chi chủ, lý do nguyện ý giúp đỡ Tần Trạch thì không liên quan đến Kiều Vi.
Thuần túy là vì Tần Trạch đã từng giúp đỡ mẹ của nó —— tiểu duyên.
Người đã sinh ra tà đồng ở bên trong Tỷ đấu chi quốc, lại chính là Ngoại Thần · gieo giống chi chủ.
gieo giống chi chủ và xích đạo nương cũng là những kẻ trong số tất cả Ngoại Thần khiến người ta cảm thấy tà ác nhất.
Một kẻ khiến sinh vật xung quanh tràn đầy dục vọng giao cấu. Kẻ còn lại thì cơ thể mọc đầy —— đạo, không ngừng lúc nhúc để tạo ra “nữ nhi”.
Nhưng trớ trêu thay, hai Ngoại Thần trông cực kỳ tà ác này lại là những người nguyện ý giúp đỡ Tần Trạch vào lúc này.
Về phần các Ngoại Thần khác, Tần Trạch cũng không ngừng tỏ ý, tương lai sẽ báo đáp ân tình của các Ngoại Thần gấp bội... Nhưng không có Ngoại Thần nào nguyện ý đắc tội Trị Thần.
Hoặc có thể nói, không có Ngoại Thần nào nguyện ý tin tưởng rằng trong cuộc tỷ thí này —— Tần Trạch và Kiều Vi có thể sống sót.
Ai thắng, bọn họ giúp người đó. Vô số năm qua đều là như vậy. Không chỉ các Ngoại Thần như thế, cho dù là Cơ Giới chi quốc cũng vậy.
Ngày thứ ba.
Tần Trạch xuyên qua khu vực quỷ dị của gieo giống chi chủ, nơi vô số sinh vật phá vỡ cấm kỵ, dung hợp lẫn nhau.
Bên trong khu vực này, Tần Trạch và Kiều Vi dường như có quyền hạn miễn trừ quy tắc, vậy mà không bị khí tức của gieo giống chi chủ ảnh hưởng.
Tần Trạch biết, đây là gieo giống chi chủ đang giúp mình.
Sau khi hắn rời khỏi khu vực này... Sắc mặt cả người triệt để lạnh xuống.
Lần này đi Bách Xuyên, vẫn còn một đoạn đường nhất định, con đường tiếp theo chắc chắn không dễ đi.
Biểu cảm của Tần Trạch tràn đầy sát ý.
Ngày thứ ba là một ngày mưa to tầm tã, nước mưa làm ướt đẫm thân thể Tần Trạch và Kiều Vi.
Thân ảnh Tần Trạch phá tan màn mưa, không ngừng chạy như điên, nhưng sát ý trong nội tâm lại càng ngày càng nặng nề.
Tâm tính của hắn đang xảy ra biến hóa.
Kiều Vi có thể cảm giác được... một vài nơi mềm mại trong nội tâm trượng phu đã vĩnh viễn biến mất.
Nàng có chút đau lòng.
Nói cho cùng, Tần Trạch và chính nàng cũng chỉ là những người trẻ tuổi chừng hai mươi, vừa mới thoát khỏi cái mác “thiếu niên”.
Tần Trạch mới tiếp xúc lịch cũ hơn hai tháng.
Nhưng hắn đã bắt đầu phải đối mặt với ác ý đến từ toàn bộ thế giới.
Khi thế giới sinh ra ác ý đối với một người, người đó cũng rất khó để yêu thích thế giới này.
“Kiều Vi... Chúng ta nhất định sẽ sống sót, đến lúc đó, ta sẽ xử lý hết những thần đã truy kích ngươi, tính toán ngươi, gia hại ngươi, không giúp đỡ ngươi, thờ ơ lạnh nhạt vào hôm nay...” “Không chừa một mống, toàn bộ giết hết! Ta thề, ta sẽ giết sạch bọn chúng!” Nếu như hắc đao lúc này ở trong tay Tần Trạch, nhất định sẽ vì mối hận Thao thiên và sát ý của Tần Trạch mà một lần nữa triển lộ phong mang.
Kiều Vi thật ra không để ý những điều này, nàng từ từ, dùng tay áo cũng đã bị ướt đẫm như mình, lau đi khuôn mặt đầy nước mưa của Tần Trạch.
“Tần Trạch... ta thật hạnh phúc.” Tần Trạch không ngờ, Kiều Vi lại đáp lại như vậy.
Nữ nhân hung ác đến mức ngay cả Bàn Cổ cũng dám giết này, giờ phút này lại giống như một tiểu nữ hài đang chìm đắm trong tình yêu.
Bọn họ sắp chết đi, lại phảng phất như một đôi tình nhân đang nô đùa trong ngày mưa.
Kiều Vi ôn nhu nói:
“Ta đã không còn tiếc nuối, rất nhiều năm trước, chính là ngươi đã dẫn ta ra khỏi thời điểm tuyệt vọng nhất của cuộc đời...” “Ngươi nói ngươi muốn rời khỏi Bách Xuyên Thị, đi cứu ta của tương lai, hiện tại ngươi cũng đã làm được.” “Thân yêu, ta không hề căm hận thế giới này. Bởi vì ta đã có được thứ ta muốn.” “Chỉ là... chỉ là xin lỗi, ta đã kéo ngươi vào chuyện này. Thật ra rất nhiều năm trước, ta đã có thể từ bỏ việc đi tìm ngươi.” “Sau khi gặp được ngươi, ta ý thức được... ngươi khác với dáng vẻ trong trí nhớ của ta.” “Lúc đó ngươi rất yếu ớt, cũng non nớt hơn nhiều, ta mới nhận ra, cuộc đời đã từng cho ta một lựa chọn... Nếu lúc đó ta từ bỏ việc quen biết ngươi, có lẽ tương lai của ta đã khác đi? Có lẽ ngươi cũng sẽ sống tốt hơn.” “Nhưng ta không nỡ, ta thật sự rất nhớ ngươi, cũng rất hy vọng, ngươi có thể dựa vào những thứ vốn nên thuộc về ngươi đó, đi đến đỉnh cao nhất.”
Bước chân Tần Trạch chậm lại vài phần, nhưng ngay lập tức lại trở nên nhanh hơn.
“Kiều Vi, thật ra ngươi có từng nghĩ, nếu như không có ta, nếu như tất cả tài nguyên ngươi đều giữ lại cho chính mình, có lẽ hôm nay, ngươi sẽ không để mình lâm vào hiểm cảnh như thế này.” “Ta mới thực sự là người được lợi... Ta cũng không phải thiên tài như ngươi và Giản Mụ Mụ, nếu không phải vì ngươi cưỡng ép đem những thứ tốt nhất đó đều để lại cho ta... Ta rất có thể đã không thể đi đến vị trí hôm nay.” “Ta chưa bao giờ hối hận về những trải nghiệm những ngày này, những trải nghiệm này đã cho ta thấy được thế giới chân thật.” “So với việc làm một npc nhàm chán trong thế giới hư giả kia, có thể tùy ý thay đổi thế giới như thế này, trở thành người chơi, ta mới là kẻ chết không hối tiếc.” “Chỉ là rất xin lỗi, ta không trở thành tồn tại đủ mạnh mẽ, ta không có cách nào bảo vệ ngươi.”
Cặp vợ chồng này thật thú vị, một người thì có chút tự trách, vì sao lúc trước lại kéo người mình yêu nhất vào chuyện này.
Một người thì cảm thấy áy náy, bởi vì sau khi bản thân bị cuốn vào, lại không thể trở thành tồn tại đủ để che gió che mưa cho nửa kia.
Kiều Vi nghĩ rằng, nếu không phải mình đem mọi thứ để lại cho trượng phu, có lẽ trượng phu hiện tại đang sống một cuộc đời bình thường khác, bình thường mà hạnh phúc.
Còn Tần Trạch lại nghĩ rằng, nếu không phải Kiều Vi, bản thân không thể nào trở thành tồn tại đột phá đến thiên nhân cảnh trong hai tháng. Nhưng dù vậy, bản thân vẫn trưởng thành quá chậm.
Cho nên mới để thê tử yêu nhất của mình rơi vào hiểm cảnh hôm nay.
Nếu như lúc trước thê tử có thể sử dụng một mình tất cả tài nguyên, có lẽ nàng, người sở hữu khí vận hoàn chỉnh, đã có thể siêu việt Bàn Cổ.
Kiều Vi lắc đầu, nước mưa táp vào mặt, có chút ấm áp.
“Nhưng kết cục như vậy... quá cô đơn. Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi có thể đi xa hơn ta.” Đúng vậy, không loại trừ khả năng trong giả thiết của Tần Trạch, không loại trừ việc nếu như mình độc chiếm khí vận hoàn chỉnh, độc chiếm tất cả bảo tàng lịch cũ...
Bản thân mình bước ra từ Bách Xuyên Thị, có lẽ có thể trở thành tồn tại siêu việt Bàn Cổ, trở thành người lịch cũ mạnh nhất, có lẽ cho đến ngày nay, đã là Lịch Cũ Chúa Tể.
Đã cùng Chu Bạch Du và những người khác đứng trên cùng một bàn cờ. Nhưng như thế... quá cô độc.
Không phải là nàng không có khả năng làm được như vậy, nàng chỉ là không chấp nhận được phương án mà trong đó không có Tần Trạch.
Hơn nữa nội tâm nàng từ đầu đến cuối vẫn cho rằng, những thứ đó vốn nên thuộc về Tần Trạch, bởi vì Tần Trạch mới là người có thể đi được xa nhất.
Tần Trạch nghe câu này, những nơi đã trở nên cứng rắn trong nội tâm lại một lần nữa có chút mềm mại...
Hóa ra, bọn họ giống nhau.
Thật ra ngày đó khi đối mặt với chủ tịch, bên trong chiến hạm khổng lồ, sau khi người đưa tin đưa ra tương lai...
Tần Trạch cũng muốn đưa ra lựa chọn nào đó, để nghênh đón tương lai tươi sáng ấy.
Cái tương lai có thể trở thành lãnh tụ của cả hắc bạch lưỡng đạo đó, hắn đương nhiên hy vọng được chọn.
Thế nhưng tương lai đó lại không có Kiều Vi. Vậy thì quá cô độc.
Hắn từ đầu đến cuối vẫn cho rằng, Kiều Vi mới là người có tư cách nhất sử dụng những bảo tàng lịch cũ đó.
Nhưng Kiều Vi lại cảm thấy, hắn mới là người được những bảo tàng kia chọn trúng.
Tần Trạch cười cười, nước mưa cũng khiến gương mặt có chút ấm áp.
“Hóa ra, chúng ta đều đã chọn phương án ít cô đơn nhất.” Gió mưa càng dồn dập, nhưng người đang tràn ngập sát ý vì cảm nhận được sự ấm lạnh của thế gian, nội tâm lại lần nữa có một góc ấm áp.
“Chúng ta sẽ không chết ở đây. Nếu chúng ta chết... thì cùng ánh sáng và bụi trần, bọn Chu Bạch Du... cũng quá cô đơn rồi.”
Đại chiến đã hoàn toàn kết thúc.
Bên trong sa đọa thần miếu, sự oanh tạc thời gian vẫn đang tiếp tục.
Dính dáng đến lực lượng hệ thời không, cho dù mạnh như Trị Thần thứ nhất Vĩnh Sinh Vương Tước, cũng rất khó giải trừ.
Về phần Bàn Cổ, Âu Mễ Già, Jesus, thân thể đều xuất hiện biến hóa già yếu.
Cuộc công kích của loạn duy đại quân, năm đó ở thế giới lịch cũ, đã khiến vô số quái vật nghe tin đã sợ mất mật.
Cho dù mạnh như hạo kiếp cảnh, cũng rất khó tiếp nhận.
Trận công kích cuồn cuộn này, thật sự là quá rung động, thậm chí còn chưa hoàn thành một nửa.
Đại quân lịch cũ giả đang nhìn cảnh tượng ấy từ nơi xa, đương nhiên là có thể dựa vào số lượng để cưỡng ép phá vỡ phòng ngự của đám người Tư Lệnh, đuổi bắt Tần Trạch.
Nhưng không có bao nhiêu người làm như vậy. Bởi vì không đáng.
Mặc kệ là sát thủ tông sư hay sát thủ hoàng đế, thì cũng bất quá là thiên nhân cảnh đỉnh phong.
Những người này đặt ở thế giới hiện thực, mỗi một người đều đủ để tạo thành tai họa thật lớn đối với thế giới.
Là những đại nhân vật chính cống.
Nhưng sau trận chiến đấu này, bọn hắn đều hiểu, cường giả hạo kiếp cảnh rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để vô số người nhìn thấy cường giả hạo kiếp cảnh.
Vô số cường giả Thiên Nhân cảnh, mặc kệ ở thế giới hiện thực bá đạo như thế nào, giờ này khắc này, đều cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Hóa ra Bàn Cổ, Shiva, Jesus và những người khác, lại có lực lượng đáng sợ như vậy.
Nhưng đáng sợ hơn, lại là Tần Trạch.
Trận chinh phạt toàn thế gian này, Tần Trạch đã thành công trốn thoát. Hắn cùng Nữ Oa hợp lực, khiến cuộc tỷ thí này vài lần thay đổi cục diện thắng bại.
Cho dù Tần Trạch đã là 'cường nỏ chi mạt', cũng không có người nào nguyện ý đi đối phó một quái vật sắp chết.
Bởi vì một kẻ liều mạng có thể vì nữ nhân mà phản kháng toàn thế giới, rất có thể sẽ bộc phát ra sự hung ác cuối cùng.
Không người nào nguyện ý tiếp nhận sự hung ác như vậy.
Cho nên rất tự nhiên, đám người lịch cũ đã đạt thành một sự ăn ý nào đó.
Bọn hắn chỉ yên lặng nhìn vào sa đọa thần miếu, Bàn Cổ và thần bào cự nhân bên trong thần miếu mới là người có thể quyết định kết quả chiến tranh.
Chỉ là tất cả mọi người không ngờ tới, cuộc công kích của loạn duy đại quân lại có thể khống chế hai chiến lực đỉnh tiêm lâu như thế!
Kỳ thật còn có thể làm tốt hơn.
Lý Tiểu Hoa giờ phút này đang đối công với triệu hoán vật của Trời Chiếu, không nhịn được nghĩ như vậy.
Nếu như có thể thuyết phục Cơ giới tộc ra tay... Tần Trạch tất nhiên có thể trốn thoát đến nơi an toàn.
Đáng tiếc, Cơ giới tộc từ đầu đến cuối không chịu ra tay, mặc dù Số 4 quả thực nhớ tình cũ, rất hy vọng có thể giúp đỡ Tần Trạch cùng Lăng Ngạo Triết, nhưng Cơ Giới Quân Vương vẫn kiên định duy trì “trung lập”.
Không có sự trợ giúp của Cơ giới tộc, cũng khiến cho trận chiến đấu này không có khả năng lật bàn, thắng lợi lớn nhất —— chính là Tần Trạch có thể trốn thoát...
...
Sa đọa thần miếu.
Mặc dù bị vây trong phong bạo thời gian, loạn duy đại quân cũng quả thực khiến Trị Thần thứ nhất cảm thấy một chút phiền phức.
Nhưng hắn vẫn có thể chịu đựng được lực lượng thời gian, lại có thể đưa ra ứng đối với việc Tần Trạch cùng Nữ Oa rời đi.
“Vì quy tắc cản trở, chúng ta không thể trực tiếp tiến vào sa đọa thần miếu, chỉ có thể được triệu hoán.” “Hiện tại, chiến đấu ở sa đọa thần miếu đã kết thúc.” “Thần vương tước bọn họ, đi cống hiến lực lượng của các ngươi. Giết hắn!”
Các Trị Thần ở khắp nơi trong thế giới lịch cũ xa xôi.
Từ Trị Thần thứ sáu đến Trị Thần thứ hai, đều tiếp nhận chỉ lệnh đến từ Trị Thần mạnh nhất Vĩnh Sinh Vương Tước.
Thế giới lịch cũ bắt đầu cuộc truy sát quy mô lớn nhất.
Nơi ở của sa đọa thần miếu, là sào huyệt của sa đọa Trị Thần.
Là sào huyệt chế tạo “quái vật”, sa đọa Trị Thần có thể ảnh hưởng tất cả người Hắc Lịch.
Trị Thần phụ trách sáng tạo các loại quy tắc vặn vẹo, khiến thế giới lịch cũ trở nên càng quỷ dị hơn.
Hai phe này đối địch lẫn nhau, Trị Thần đã từng phát động tiến công đối với sa đọa Trị Thần, sa đọa Trị Thần cũng nhiều lần để tín đồ dưới trướng phát động tiến công đối với Trị Thần.
Nhưng bọn hắn không phải kẻ địch thật sự, giống như Thanh Đảng và Trọc Đảng phục vụ cho hoàng đế vậy.
Song phương đánh nhau ngươi chết ta sống, nhưng nói cho cùng, cũng chẳng qua là cuộc tranh giành quyền lực của kẻ nắm quyền lực cao nhất.
Kẻ nắm quyền lực cao nhất đó, là Mục Nát chi thần.
Mà sa đọa Trị Thần không cách nào xâm nhập lãnh địa của Trị Thần. Ngược lại cũng vậy.
Khi Tần Trạch ở sa đọa thần miếu, bọn Trị Thần không có cách nào đối phó Tần Trạch.
Ngoại trừ Vĩnh Sinh Vương Tước được Shiva triệu hoán đến.
Đó là cơ hội duy nhất, thế là Trị Thần mạnh nhất đã đăng tràng.
Nhưng không ai ngờ tới, Tần Trạch vậy mà cũng triệu hoán Lịch Cũ Chúa Tể để giúp ứng đối.
Bây giờ, Tần Trạch rời khỏi sa đọa thần miếu, điều này cũng tự nhiên...... có nghĩa là tiến vào lãnh địa công kích của Trị Thần.
Năm đại Trị Thần toàn bộ xuất động, dưới hiệu lệnh của Vĩnh Sinh Vương Tước, bắt đầu tiến về phía bên ngoài sa đọa thần miếu.
Điểm này, Kiều Vi kỳ thật cũng rõ ràng...
...
Bên ngoài thần miếu, xuyên qua sa đọa đường đi, đi tới khu vực thực sự bên ngoài sa đọa thần miếu, nơi đây đã không còn thuộc về vùng đất mà bọn Trị Thần không thể xâm phạm.
Kiều Vi từ xa đã có cảm ứng:
“Chúng ta... đã dẫn dụ Trị Thần tới. Ta có thể cảm giác được, có rất nhiều chiến lực mạnh mẽ đang hướng về phía bên này...” “Sa đọa thần thung đang rung động, ta có thể xuyên qua nó, cảm nhận được tất cả khí tức trong thế giới này đang muốn săn đuổi chúng ta.” Kiều Vi phục trên lưng Tần Trạch, nhìn về phía Giản Nhất Nhất và Lam Úc:
“Chia ra hành động thôi... Giản Nhất Nhất, ngươi tên là vậy phải không?” Giản Nhất Nhất ôn hòa nói:
“Chúng ta không phải lần đầu gặp mặt, phải không? Kiều Vi nữ sĩ.”
Chuyện vợ của Tần Trạch tên là Kiều Vi, Giản Nhất Nhất và Lam Úc đã sớm biết.
Dù sao, trong số những người mất tích lúc trước cũng có Kiều Vi.
Chỉ là lúc đó, không ai biết, Kiều Vi chính là Nữ Oa, một trong năm vị thần chí cao của Anh Linh Điện.
Giờ này khắc này, Lam Úc cùng Giản Nhất Nhất cũng không khỏi cảm khái. Tiểu Trạch quả nhiên là —— người mới đỉnh nhất Lâm Tương, người mới lợi hại cưới được lão bà lợi hại.
Ai có thể ngờ tới, từ hôn lễ mà cặp vợ chồng biến mất lúc trước... bọn hắn đã có ràng buộc với trượng phu của Nữ Oa.
“Ba người chúng ta chia ra hành động, ta đi về phía đông.” Giản Nhất Nhất nói.
Lam Úc mở ra trạng thái bắt chước chiều sâu, bắt chước chính là Tần Trạch.
“Đi, ta đi về phía tây.” Tần Trạch tự nhiên đi về phía nam, bởi vì lúc đến là đi một mạch về phương bắc, từ Bách Xuyên Thị chạy tới sa đọa thần miếu.
“Chúng ta không biết sẽ đi bao lâu mới trở lại thế giới hiện thực, nói theo một nghĩa nào đó, pháp trận của Shiva cũng sẽ không duy trì quá lâu, việc hắn cho phép nhiều người như vậy tiến vào thế giới lịch cũ trên một diện tích lớn, bản thân nó chính là một sự tiêu hao.” “Tần Trạch, nếu như ta bị cưỡng chế trở về thế giới hiện thực... còn có cơ hội gặp lại ngươi không?” Người nói chuyện là Lam Úc.
Tần Trạch nói:
“Đó là đương nhiên, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.”
Tần Trạch thật ra không quá lo lắng cho Giản Nhất Nhất và Lam Úc.
Một mặt, hai người này vẫn còn liên hệ rất lớn với thế giới hiện thực. Bọn họ là người Bạch Lịch thuần túy. Vẫn phải trở về thế giới hiện thực.
Mặt khác, bọn họ cũng không phải mục tiêu công kích mà bọn Trị Thần muốn nhắm đến.
Ba người quyết định chia ra hành động, là vì cả ba đều rất rõ ràng —— Tình huống hiện tại, nếu như Trị Thần đuổi tới, ba người ở cùng nhau chỉ có thể chịu chết.
Ba người tách ra đi, còn có thể phân tán một bộ phận kẻ địch. Ví dụ như —— đám người lịch cũ còn chưa đến truy kích kia.
“Vậy thì từ biệt ở đây. Tổ trưởng, đại minh tinh... Vô cùng cảm tạ các ngươi. Ân tình này ta, Tần Trạch, sẽ không quên!” Giản Nhất Nhất không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai hắn.
Lam Úc thì để lại một câu: “Hẹn gặp ở Lâm Tương Thị.” Ba người bắt đầu chia nhau hành động. Tần Trạch tiến về phía nam, bước lên con đường trở về Bách Xuyên...
...
Đoạn đường này cũng không dễ dàng.
Trị Thần sắp đến, Kiều Vi thật ra có thể phát giác được, nếu cứ đi theo lộ tuyến hiện tại của Tần Trạch, chắc chắn sẽ bị Trị Thần đuổi kịp.
Nàng không rõ đó rốt cuộc sẽ là Trị Thần nào.
Nàng không nói cho Tần Trạch biết chuyện này.
Chỉ mặc Tần Trạch cõng mình trên lưng, không ngừng chạy như điên.
Tốc độ của Tần Trạch rất nhanh, sự trợ lực mạnh mẽ từ thiên nhân cảnh mang tới, khiến hắn dù đã là 'nỏ mạnh hết đà', cũng có thể chạy được rất rất xa.
Thể năng phảng phất vẫn còn rất dồi dào.
Xung quanh là những tiểu trấn hoang phế không người, rồi biến thành sông núi, từ sông núi biến thành rừng rậm, từ rừng rậm biến thành hoang mạc.
Bọn họ vậy mà đã bất tri bất giác chạy trốn được hai ngày.
Trong khoảng thời gian hai ngày, Tần Trạch không nghỉ ngơi một lát nào, chỉ không ngừng chạy như điên.
Thể năng của hắn sớm đã cạn kiệt, nhưng dựa vào ý chí liều mạng, vẫn tiếp tục không ngừng chạy như điên.
Càng rời xa sa đọa thần miếu, lại càng có khả năng dẫn tới Trị Thần.
Mặc dù, lúc này hắn đã có được khí vận hoàn chỉnh đến từ Lịch Cũ Chúa Tể Lăng Hàn Tô...
Tần Trạch rất rõ ràng, trước mặt thực lực tuyệt đối, chút khí vận ấy chẳng đáng là gì.
Hắn cũng không phải chỉ đang chạy trốn.
Là môi giới của Ngoại Thần, Tần Trạch chọn một con đường cực kỳ đặc thù.
Con đường này giúp Tần Trạch trong hai ngày qua đều không bị Trị Thần đuổi kịp.
Nhưng cũng chỉ trong hai ngày này.
Hai ngày trước, sau khi cùng Giản Nhất Nhất và Lam Úc rời đi từ các phương hướng khác nhau để đánh lừa tất cả những kẻ truy kích.
Tần Trạch thì sau khi hai người họ rời đi —— bắt đầu thiết lập cảm ứng với các Ngoại Thần.
Điều này trong mắt Tần Trạch, là sinh cơ duy nhất.
Hắn nhất định phải chọn một lộ tuyến an toàn nhất để có thể tiến về Bách Xuyên Thị.
Lộ tuyến trước đó mặc dù cũng có thể đến Bách Xuyên Thị, nhưng Tần Trạch biết con đường đó không an toàn.
Bản thân muốn đến được Bách Xuyên Thị, trên đường đi nhất định phải mượn không ít điểm ẩn náu để tránh né cuộc đi săn của Trị Thần.
Thế nào là điểm ẩn náu? Là những nơi ẩn núp có thể khiến cả bọn Trị Thần cũng phải kiêng dè.
Đó chính là những con đường bí mật của các Ngoại Thần.
Những con đường này là bí mật lớn nhất của Ngoại Thần, mặc dù trong hoàng kim lịch bản thảo có ghi chép rất nhiều chi tiết về các con đường, nhưng nói cho cùng, nó không hề chỉ ra lộ tuyến cụ thể cho người lịch cũ.
Cho nên Tần Trạch muốn tránh né Trị Thần, liền cần phải biết lộ tuyến.
Nhưng thật đáng tiếc, trong số các Ngoại Thần này, những người nguyện ý giúp đỡ Tần Trạch lại ít đến đáng thương.
tỷ đấu chi thần, gieo giống chi chủ, tối nha thiên tôn, huyết tinh nguyệt thần, minh hống chi chủ, uyên chú kình, sơn căn, liên hoa giáo chủ, hư di phật đà, xích đạo nương, cô độc chi thần, phá phôi thần...
Đến cuối cùng, đáp lại Tần Trạch chỉ có tỷ đấu chi thần và hai vị thần nghe có vẻ kỳ lạ nhất —— Huyết Đạo nương, gieo giống chi chủ.
Chỉ có hai vị thần này tỏ rõ thái độ, nguyện ý nói cho Tần Trạch con đường mà mình đang ở.
Nguyện ý giúp đỡ Tần Trạch, trốn qua cuộc đuổi bắt của Trị Thần.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Trạch có thể an toàn trong hai ngày qua.
tỷ đấu chi thần, từ rất sớm đã đặt cược vào Tần Trạch, nó cũng nói rất rõ ràng:
“Ta đã cố gắng hết sức, Tỷ đấu chi quốc không thể bị phá hủy. Ta không cách nào cung cấp sự bảo hộ cho ngươi, nhưng trong việc dẫn dắt Loạn Duy Chi Quốc tiến lên, ta đã thể hiện lập trường của mình.” Tần Trạch ghi nhớ phần ân tình này.
Hắn cũng biết rõ, mình không thể tiến vào Tỷ đấu chi quốc.
Về phần xích đạo nương, thì lại có điều kiện.
xích đạo nương hy vọng, tương lai Nữ Oa có thể trở thành nữ nhi của nàng.
Vị thần này Tần Trạch có chút ấn tượng, rất thích... nhận nữ nhi.
Vì để Kiều Vi có thể sống sót, Tần Trạch đã đồng ý.
Một khi đợi Kiều Vi trở thành Chúa Tể, những khế ước này có thể trói buộc được Kiều Vi hay không lại là chuyện khác.
Chỉ có sống sót, mới có tương lai.
Về phần gieo giống chi chủ, lý do nguyện ý giúp đỡ Tần Trạch thì không liên quan đến Kiều Vi.
Thuần túy là vì Tần Trạch đã từng giúp đỡ mẹ của nó —— tiểu duyên.
Người đã sinh ra tà đồng ở bên trong Tỷ đấu chi quốc, lại chính là Ngoại Thần · gieo giống chi chủ.
gieo giống chi chủ và xích đạo nương cũng là những kẻ trong số tất cả Ngoại Thần khiến người ta cảm thấy tà ác nhất.
Một kẻ khiến sinh vật xung quanh tràn đầy dục vọng giao cấu. Kẻ còn lại thì cơ thể mọc đầy —— đạo, không ngừng lúc nhúc để tạo ra “nữ nhi”.
Nhưng trớ trêu thay, hai Ngoại Thần trông cực kỳ tà ác này lại là những người nguyện ý giúp đỡ Tần Trạch vào lúc này.
Về phần các Ngoại Thần khác, Tần Trạch cũng không ngừng tỏ ý, tương lai sẽ báo đáp ân tình của các Ngoại Thần gấp bội... Nhưng không có Ngoại Thần nào nguyện ý đắc tội Trị Thần.
Hoặc có thể nói, không có Ngoại Thần nào nguyện ý tin tưởng rằng trong cuộc tỷ thí này —— Tần Trạch và Kiều Vi có thể sống sót.
Ai thắng, bọn họ giúp người đó. Vô số năm qua đều là như vậy. Không chỉ các Ngoại Thần như thế, cho dù là Cơ Giới chi quốc cũng vậy.
Ngày thứ ba.
Tần Trạch xuyên qua khu vực quỷ dị của gieo giống chi chủ, nơi vô số sinh vật phá vỡ cấm kỵ, dung hợp lẫn nhau.
Bên trong khu vực này, Tần Trạch và Kiều Vi dường như có quyền hạn miễn trừ quy tắc, vậy mà không bị khí tức của gieo giống chi chủ ảnh hưởng.
Tần Trạch biết, đây là gieo giống chi chủ đang giúp mình.
Sau khi hắn rời khỏi khu vực này... Sắc mặt cả người triệt để lạnh xuống.
Lần này đi Bách Xuyên, vẫn còn một đoạn đường nhất định, con đường tiếp theo chắc chắn không dễ đi.
Biểu cảm của Tần Trạch tràn đầy sát ý.
Ngày thứ ba là một ngày mưa to tầm tã, nước mưa làm ướt đẫm thân thể Tần Trạch và Kiều Vi.
Thân ảnh Tần Trạch phá tan màn mưa, không ngừng chạy như điên, nhưng sát ý trong nội tâm lại càng ngày càng nặng nề.
Tâm tính của hắn đang xảy ra biến hóa.
Kiều Vi có thể cảm giác được... một vài nơi mềm mại trong nội tâm trượng phu đã vĩnh viễn biến mất.
Nàng có chút đau lòng.
Nói cho cùng, Tần Trạch và chính nàng cũng chỉ là những người trẻ tuổi chừng hai mươi, vừa mới thoát khỏi cái mác “thiếu niên”.
Tần Trạch mới tiếp xúc lịch cũ hơn hai tháng.
Nhưng hắn đã bắt đầu phải đối mặt với ác ý đến từ toàn bộ thế giới.
Khi thế giới sinh ra ác ý đối với một người, người đó cũng rất khó để yêu thích thế giới này.
“Kiều Vi... Chúng ta nhất định sẽ sống sót, đến lúc đó, ta sẽ xử lý hết những thần đã truy kích ngươi, tính toán ngươi, gia hại ngươi, không giúp đỡ ngươi, thờ ơ lạnh nhạt vào hôm nay...” “Không chừa một mống, toàn bộ giết hết! Ta thề, ta sẽ giết sạch bọn chúng!” Nếu như hắc đao lúc này ở trong tay Tần Trạch, nhất định sẽ vì mối hận Thao thiên và sát ý của Tần Trạch mà một lần nữa triển lộ phong mang.
Kiều Vi thật ra không để ý những điều này, nàng từ từ, dùng tay áo cũng đã bị ướt đẫm như mình, lau đi khuôn mặt đầy nước mưa của Tần Trạch.
“Tần Trạch... ta thật hạnh phúc.” Tần Trạch không ngờ, Kiều Vi lại đáp lại như vậy.
Nữ nhân hung ác đến mức ngay cả Bàn Cổ cũng dám giết này, giờ phút này lại giống như một tiểu nữ hài đang chìm đắm trong tình yêu.
Bọn họ sắp chết đi, lại phảng phất như một đôi tình nhân đang nô đùa trong ngày mưa.
Kiều Vi ôn nhu nói:
“Ta đã không còn tiếc nuối, rất nhiều năm trước, chính là ngươi đã dẫn ta ra khỏi thời điểm tuyệt vọng nhất của cuộc đời...” “Ngươi nói ngươi muốn rời khỏi Bách Xuyên Thị, đi cứu ta của tương lai, hiện tại ngươi cũng đã làm được.” “Thân yêu, ta không hề căm hận thế giới này. Bởi vì ta đã có được thứ ta muốn.” “Chỉ là... chỉ là xin lỗi, ta đã kéo ngươi vào chuyện này. Thật ra rất nhiều năm trước, ta đã có thể từ bỏ việc đi tìm ngươi.” “Sau khi gặp được ngươi, ta ý thức được... ngươi khác với dáng vẻ trong trí nhớ của ta.” “Lúc đó ngươi rất yếu ớt, cũng non nớt hơn nhiều, ta mới nhận ra, cuộc đời đã từng cho ta một lựa chọn... Nếu lúc đó ta từ bỏ việc quen biết ngươi, có lẽ tương lai của ta đã khác đi? Có lẽ ngươi cũng sẽ sống tốt hơn.” “Nhưng ta không nỡ, ta thật sự rất nhớ ngươi, cũng rất hy vọng, ngươi có thể dựa vào những thứ vốn nên thuộc về ngươi đó, đi đến đỉnh cao nhất.”
Bước chân Tần Trạch chậm lại vài phần, nhưng ngay lập tức lại trở nên nhanh hơn.
“Kiều Vi, thật ra ngươi có từng nghĩ, nếu như không có ta, nếu như tất cả tài nguyên ngươi đều giữ lại cho chính mình, có lẽ hôm nay, ngươi sẽ không để mình lâm vào hiểm cảnh như thế này.” “Ta mới thực sự là người được lợi... Ta cũng không phải thiên tài như ngươi và Giản Mụ Mụ, nếu không phải vì ngươi cưỡng ép đem những thứ tốt nhất đó đều để lại cho ta... Ta rất có thể đã không thể đi đến vị trí hôm nay.” “Ta chưa bao giờ hối hận về những trải nghiệm những ngày này, những trải nghiệm này đã cho ta thấy được thế giới chân thật.” “So với việc làm một npc nhàm chán trong thế giới hư giả kia, có thể tùy ý thay đổi thế giới như thế này, trở thành người chơi, ta mới là kẻ chết không hối tiếc.” “Chỉ là rất xin lỗi, ta không trở thành tồn tại đủ mạnh mẽ, ta không có cách nào bảo vệ ngươi.”
Cặp vợ chồng này thật thú vị, một người thì có chút tự trách, vì sao lúc trước lại kéo người mình yêu nhất vào chuyện này.
Một người thì cảm thấy áy náy, bởi vì sau khi bản thân bị cuốn vào, lại không thể trở thành tồn tại đủ để che gió che mưa cho nửa kia.
Kiều Vi nghĩ rằng, nếu không phải mình đem mọi thứ để lại cho trượng phu, có lẽ trượng phu hiện tại đang sống một cuộc đời bình thường khác, bình thường mà hạnh phúc.
Còn Tần Trạch lại nghĩ rằng, nếu không phải Kiều Vi, bản thân không thể nào trở thành tồn tại đột phá đến thiên nhân cảnh trong hai tháng. Nhưng dù vậy, bản thân vẫn trưởng thành quá chậm.
Cho nên mới để thê tử yêu nhất của mình rơi vào hiểm cảnh hôm nay.
Nếu như lúc trước thê tử có thể sử dụng một mình tất cả tài nguyên, có lẽ nàng, người sở hữu khí vận hoàn chỉnh, đã có thể siêu việt Bàn Cổ.
Kiều Vi lắc đầu, nước mưa táp vào mặt, có chút ấm áp.
“Nhưng kết cục như vậy... quá cô đơn. Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi có thể đi xa hơn ta.” Đúng vậy, không loại trừ khả năng trong giả thiết của Tần Trạch, không loại trừ việc nếu như mình độc chiếm khí vận hoàn chỉnh, độc chiếm tất cả bảo tàng lịch cũ...
Bản thân mình bước ra từ Bách Xuyên Thị, có lẽ có thể trở thành tồn tại siêu việt Bàn Cổ, trở thành người lịch cũ mạnh nhất, có lẽ cho đến ngày nay, đã là Lịch Cũ Chúa Tể.
Đã cùng Chu Bạch Du và những người khác đứng trên cùng một bàn cờ. Nhưng như thế... quá cô độc.
Không phải là nàng không có khả năng làm được như vậy, nàng chỉ là không chấp nhận được phương án mà trong đó không có Tần Trạch.
Hơn nữa nội tâm nàng từ đầu đến cuối vẫn cho rằng, những thứ đó vốn nên thuộc về Tần Trạch, bởi vì Tần Trạch mới là người có thể đi được xa nhất.
Tần Trạch nghe câu này, những nơi đã trở nên cứng rắn trong nội tâm lại một lần nữa có chút mềm mại...
Hóa ra, bọn họ giống nhau.
Thật ra ngày đó khi đối mặt với chủ tịch, bên trong chiến hạm khổng lồ, sau khi người đưa tin đưa ra tương lai...
Tần Trạch cũng muốn đưa ra lựa chọn nào đó, để nghênh đón tương lai tươi sáng ấy.
Cái tương lai có thể trở thành lãnh tụ của cả hắc bạch lưỡng đạo đó, hắn đương nhiên hy vọng được chọn.
Thế nhưng tương lai đó lại không có Kiều Vi. Vậy thì quá cô độc.
Hắn từ đầu đến cuối vẫn cho rằng, Kiều Vi mới là người có tư cách nhất sử dụng những bảo tàng lịch cũ đó.
Nhưng Kiều Vi lại cảm thấy, hắn mới là người được những bảo tàng kia chọn trúng.
Tần Trạch cười cười, nước mưa cũng khiến gương mặt có chút ấm áp.
“Hóa ra, chúng ta đều đã chọn phương án ít cô đơn nhất.” Gió mưa càng dồn dập, nhưng người đang tràn ngập sát ý vì cảm nhận được sự ấm lạnh của thế gian, nội tâm lại lần nữa có một góc ấm áp.
“Chúng ta sẽ không chết ở đây. Nếu chúng ta chết... thì cùng ánh sáng và bụi trần, bọn Chu Bạch Du... cũng quá cô đơn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận