Quỷ Dị Nhật Lịch
Chương 293: Sinh cùng chăn chết chung huyệt
Chương 293: Sinh cùng chăn chết chung huyệt
Vô hạn đao bắn ra nghiệp hỏa, dưới sự điều khiển của Tần Trạch cảnh giới Thiên Nhân, đã bao trùm chuẩn xác lên thân thể to lớn của Oa Xà.
Nhưng ngọn lửa không thiêu đốt thân thể Oa Xà, mà lại dọn sạch những xúc tu màu đen đang bao phủ lấy nàng.
Những xúc tu không ngừng ngọ nguậy, giống như bóng tối bị ánh sáng khuếch tán, bắt đầu từ từ rút đi.
Những lớp vảy rắn mấp mô, đầy vết thương của Oa Xà cuối cùng cũng lộ ra.
Máu tươi đỏ thẫm đã đóng vảy, vết sẹo hằn sâu trên vảy rắn, khiến sinh vật to lớn mang thần tính này trông như đã trải qua bao thăng trầm của thời gian, hiện lên vài phần tàn phá.
Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, lồng ngực nàng vẫn còn hơi phập phồng. Chỉ là đôi mắt nàng đã nhắm nghiền, cái đầu rắn khổng lồ đã gục xuống.
Đây chính là hình thái lịch cũ của Nữ Oa.
Tần Trạch lần đầu tiên nhìn thấy một sinh vật vĩ đại như vậy.
Nàng đương nhiên không khổng lồ như Bàn Cổ trong lịch cũ, người mà đối với hắn, biển cả cũng chỉ như một cái bể bơi cỡ lớn.
Nhưng nàng cũng khiến người ta cảm thấy rung động.
Phần hai chân đã biến thành thân rắn, cuộn tròn quấn lấy nhau. Nhưng phần thân trên lại có vài phần giống với con người.
Đầu người, thân rắn. Chỉ là thân thể trở nên to lớn hơn rất nhiều, và lớp vảy rắn dày đặc bao phủ toàn thân, ngay cả khuôn mặt vốn nên xinh đẹp mỹ lệ cũng không ngoại lệ.
Điều này không nghi ngờ gì khiến hình thái lịch cũ của Kiều Vi càng thêm phần đáng sợ.
Thế nhưng cho dù vảy rắn bao phủ, cho dù đầu người thân rắn, cho dù thân thể khổng lồ… Từ xa nhìn lại, vẫn cứ là như vậy —— đẹp.
*Hắn nhất định sẽ tới cứu ta.*
Câu nói này vẫn còn truyền đến, nhưng thanh âm thật yếu ớt.
Giọng nói ấy lại phảng phất như đến từ một nơi rất xa xăm.
Tần Trạch hiểu rõ, Oa Xà… đã ngủ say.
Thứ mà chính mình nghe được, là thứ tương tự như tiếng lòng.
Tại nơi đổ nát và mục ruỗng này, Kiều Vi dường như đã để lại một con đường có thể dẫn đến sâu thẳm linh hồn.
Nàng đang đợi một người. Tần Trạch quan sát bốn phía.
Phá vỡ những xúc tu màu đen bao phủ Kiều Vi, việc đó cũng không có tác dụng lớn lắm.
Giống như việc rửa sạch lớp bùn đất trên người một bệnh nhân, cũng không thể khiến bệnh nhân khỏe mạnh trở lại.
Ánh mắt Tần Trạch cuối cùng dừng lại trên cây thần thung kia.
Hắn phát hiện, đôi tay Oa Xà đang nắm chặt thần thung dường như đã hòa làm một với nó.
Tựa như là một thể thống nhất.
Tần Trạch chạm vào thân rắn của Kiều Vi:
“Kiều Vi, Kiều Vi! Có thể nghe thấy không? Là ta!” “Có thể nghe thấy không! Ta tới tìm ngươi!” Không có lời đáp lại.
Mặc kệ Tần Trạch kêu gọi thế nào, Kiều Vi đều không thể đáp lại hắn.
Nàng giống như đã chết đi. Nếu như không có nghiệp hỏa thiêu rụi lớp xúc tu màu đen bên ngoài, nàng hiện tại trông như một bộ thi thể bị bao bọc trong cái kén mục nát.
Tràn ngập khí tức sa đọa, phảng phất như… là vật chứa được những Sa Đọa Trị Thần kia chọn trúng.
Nhưng Tần Trạch không tin cô gái của mình đã chết. Hắn tuyệt đối không tin.
Sau khi vững tin Kiều Vi không cách nào đáp lại, Tần Trạch đã loại bỏ khả năng đánh thức Kiều Vi một cách trực tiếp.
Việc hắn có thể làm bây giờ chỉ còn một việc. Hai tay Tần Trạch, nắm chặt lấy thần thung.
Ánh mắt hắn trở nên dữ tợn, giống như muốn dùng hết toàn bộ sức lực… để rút hoàn toàn phần nhỏ còn lại của thần thung ra!
Phía trên thần thung, đôi tay của Oa Xà chợt run lên.
Vô số sợi xúc tu nhỏ li ti, đâm rách lớp vảy rắn nơi cổ tay Oa Xà, tìm kiếm đôi tay của Tần Trạch ở phía dưới.
Không bao lâu sau —— Những xúc tu kia đã tới được mục tiêu, đâm vào thân thể huyết nhục của Tần Trạch.
Tần Trạch, người vốn cảm thấy cơn mê sảng mãnh liệt vì chạm vào thần thung, đột nhiên… lỗ tai trở nên thanh tĩnh.
Thế giới nhìn thấy trong mắt cũng hoàn toàn khác biệt so với lúc trước………
Bên trong con đường đen kịt, bỗng nhiên có ánh sáng.
Con đường này không mấy rộng rãi. Trắng tinh không tì vết, cảm giác khi giẫm lên con đường… rất mềm mại, giống như đang giẫm lên cát mịn.
Nhưng Tần Trạch dừng bước lại, bởi vì phía sau lưng đều là những xúc tu dày đặc, đang ngọ nguậy.
Những xúc tu màu đen này, đang không ngừng truy đuổi Tần Trạch.
Hoặc có thể nói là, truy đuổi đứa bé gái trước mặt Tần Trạch.
Đó là một đứa trẻ khoảng chừng bốn năm tuổi, nàng đang vụng về chạy về phía trước… dường như muốn đuổi theo thứ gì đó.
Lúc này, Tần Trạch chú ý thấy, nàng đang truy đuổi một cái bóng.
Đó là một bà lão lưng còng, rất nhanh, bóng dáng bà lão dừng lại tại chỗ.
Thân thể cô bé gái trực tiếp xuyên qua bà lão.
Tần Trạch cũng vậy.
Hắn phát hiện cô bé gái nhìn bà lão kia đầy lưu luyến, nhưng lại không thể không bỏ chạy vì những xúc tu màu đen đang tới gần.
Trên lớp cát mịn trắng xóa, lưu lại dấu chân của cô bé.
Tần Trạch quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà lão chết đi trong phòng bệnh, tại bệnh viện bận rộn, cảnh tượng này cũng không hiếm thấy.
Mà bóng dáng bà lão cũng bị nuốt chửng bởi thủy triều hình thành từ vô số xúc tu màu đen.
Tần Trạch lại quay đầu, nhìn về phía trước lần nữa —— Phát hiện cô bé gái đã lớn hơn một chút.
Nàng bắt đầu truy đuổi, không còn là bà lão kia nữa, mà là một đôi nam nữ trung niên.
Dáng vẻ người đàn ông rất nho nhã, thành thục, giống như một bác sĩ. Dáng vẻ người phụ nữ rất xinh đẹp, tương tự với Kiều Vi sau khi lớn lên.
Cô bé gái đuổi theo bóng dáng của bọn họ, chạy rất nhanh, nhanh đến mức Tần Trạch cũng hơi theo không kịp.
Nàng giống như rất sợ hãi mình bị bỏ lại.
Giữa người đàn ông và người phụ nữ từ đầu đến cuối luôn cách một khoảng trống, đó là vị trí của con gái bọn họ.
Cô bé gái muốn chen vào, muốn quay trở lại vị trí đó… Nàng chạy rất nhanh, bước chân vậy mà lại có vẻ có mấy phần nhanh nhẹn, vui sướng.
Giống như việc cứ chạy như thế này đến cuối cuộc đời cũng là một lựa chọn tốt đẹp.
Thủy triều hắc ám sau lưng căn bản không đuổi kịp nàng!
Thế nhưng nàng bỗng nhiên dừng lại. Bởi vì người đàn ông và người phụ nữ phía trước đã dừng lại.
Cô bé gái có lẽ không ngờ tới… nhân sinh là Vô Thường, có những người có thể cùng ngươi đi qua một đoạn đường… nhưng bọn họ không thể nào mãi mãi làm bạn với ngươi.
Trạm cuối của bọn họ, có lẽ sẽ đến rất sớm.
Bóng dáng nàng cô độc xuyên qua người đàn ông và người phụ nữ.
Sau đó tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân đã chậm đi rất nhiều, rất nhiều.
Tần Trạch quay đầu, nhìn thấy chính là căn phòng nhỏ trong khu rừng bị bao phủ bởi sương mù trắng xóa, người đàn ông tên Lão Đao mà hắn đã từng gặp qua, giết chết người đàn ông và người phụ nữ kia.
Sau đó, từng cảnh tượng ấy vỡ nát, thủy triều hắc ám nuốt chửng tất cả, Tần Trạch không thể không tăng tốc bước chân, đuổi theo cô bé gái mới hơn 10 tuổi kia.
Cô bé gái biến thành thiếu nữ.
Nàng dường như lại lần nữa tìm thấy hy vọng và sức mạnh để sống.
Trên con đường phủ đầy châu báu trắng noãn, mỗi một bước chân của nàng đều dồn hết sức lực để tiến về phía trước.
Nhưng lần này, Tần Trạch không nhìn thấy người mà nàng truy đuổi.
Thiếu nữ tựa như đã sớm biết điểm cuối có thứ gì đó, chỉ là không ngừng chạy.
Nàng thỉnh thoảng sẽ dừng lại, nghỉ chân, có đôi khi giật mình quay đầu, Tần Trạch sẽ thấy được vẻ mặt cô độc nhưng lại kiên nghị của nàng.
Vẻ mặt đó thật không giống một thiếu nữ đang tuổi hoa.
Nàng dần dần trở nên cao lớn hơn, vẻ ngây thơ trên mặt cũng nhàn nhạt phai đi.
Mà bên cạnh thiếu nữ, xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc với Tần Trạch.
Lục Thanh.
Nàng đuổi theo bóng dáng Lục Thanh, nhưng cũng như trước đây, không bao lâu sau, Lục Thanh liền đứng lại tại chỗ.
Chỉ là lần này, thiếu nữ không dừng chân, mà là không ngừng chạy nhanh.
Phía trước là một bóng người vĩ ngạn, bóng người đó dừng lại tại chỗ, vẫy tay về phía thiếu nữ.
Sau đó, bọn họ sánh vai cùng đi.
Tất cả đều là người quen thuộc của Tần Trạch, khi Tần Trạch nhìn thấy bóng dáng vĩ ngạn này, thậm chí còn có chút sợ sệt.
Bởi vì bóng dáng vĩ ngạn này —— Là chủ tịch.
Con đường dài đằng đẵng dần dần có sức sống, trên con đường này, xuất hiện rất nhiều gương mặt Tần Trạch đã từng thấy qua.
Âu Dã Tử, Jesus, Shiva, Thiên Chiếu, Tư Mã Ý… Mặc dù hắn chưa từng gặp qua Thiên Chiếu, nhưng cũng có thể nhận ra từ cách ăn mặc của đối phương. Ban giám đốc Âu Mễ Già cũng xuất hiện trong số đó.
Tất cả bọn họ cùng đi với nhau, thanh thế vô cùng lớn.
Nhưng cuối cùng… bọn họ lại từng người từng người dừng lại. Từng người từng người biến mất.
Thủy triều đen kịt nuốt chửng tất cả mọi người.
Lúc này thiếu nữ đã là bộ dáng Tần Trạch quen thuộc —— Kiều Vi.
Bước chân Kiều Vi không dừng lại. Số lượng người đồng hành nhiều hay ít, thực ra cũng không quan trọng.
Nàng chỉ không ngừng tiến về phía trước.
Nhưng cũng có một ngoại lệ.
Khi bóng dáng chủ tịch cũng dừng lại, mang theo tiếc nuối vẫy tay chào tạm biệt Kiều Vi… trên khuôn mặt Kiều Vi nổi lên sự sợ hãi.
Nàng bắt đầu sợ hãi, sợ hãi con đường phía trước rất nguy hiểm.
Sợ hãi ngay cả người này cũng không đi đến được cuối cùng, thì chính mình cũng rất khó đi đến được cuối cùng.
Nhưng nàng vẫn không dừng lại, nỗi sợ hãi đó cũng chỉ là thoáng qua trong chốc lát.
Phía trước nàng không còn bất kỳ ai nữa, bước chân của nàng cũng không còn nhanh nhẹn.
Những người rời đi giữa chừng kia, có lẽ không phải tất cả đều đã chết, cũng có rất nhiều người chỉ là thay đổi chí hướng, nhưng cuối cùng đều là —— đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng).
Tần Trạch chăm chú đuổi theo bóng dáng Kiều Vi, thủy triều hắc ám sau lưng ngày càng gần.
Cho đến lúc này, hắn mới cảm nhận được gánh nặng mà Kiều Vi đã mang theo suốt quãng đường.
Nàng có một mục tiêu kiên định, nàng phải sống sót, đi trên một con đường cực kỳ gian nan, để sống sót.
Trên con đường này, nàng đã mất đi người lão nhân chăm sóc mình từ nhỏ, đã mất đi cha mẹ, đã mất đi bạn bè, đã mất đi rất nhiều người đồng hành, cũng đã mất đi người thầy mà nàng từng cho là có thể dẫn dắt mình.
Tần Trạch vững tin rằng, chủ tịch chưa sa đọa, hay nói cách khác là Bàn Cổ, đối với Kiều Vi tuyệt đối là tồn tại vừa là thầy vừa là bạn.
Nhưng tất cả bọn họ đều đã rời khỏi con đường này.
Chỉ có Kiều Vi, vẫn còn cô độc bước đi.
Tần Trạch rất đau lòng, lại có chút mờ mịt… nàng rốt cuộc dựa vào cái gì mà cho rằng con đường kia vẫn có thể đi đến cùng?
Hắn cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm giác trong quá trình truy đuổi, dường như đã trải qua cả một đời cô độc của cô gái này.
Tần Trạch chợt phát hiện, bóng dáng Kiều Vi… trở nên thon nhỏ hơn một chút.
Nàng phảng phất lại trở về dáng vẻ thiếu nữ. Bước chân của nàng lại trở nên nhanh nhẹn.
Tựa như nhân sinh… lại có bóng dáng để truy đuổi.
Nhưng hắn không nhìn thấy bóng dáng nào cả, phía trước không có bất kỳ ai.
Hắn giống như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đột ngột quay đầu.
Thủy triều hắc ám vẫn đang tiếp diễn, nhưng mỗi một nơi nó đi qua —— đều bị ký ức lấp đầy.
Tất cả ký ức, đều chỉ hướng về một người.
Đó là một thiếu niên.
Một thiếu niên cũng có chút cô độc.
So với những người đồng hành kia, bất kể là Ngũ Thần Anh Linh Điện hay là Bàn Cổ, thiếu niên này đều tỏ ra quá đỗi bình thường.
Đến mức hắn căn bản không thể xuất hiện trên con đường kia.
Tất cả hồi ức, cũng đều là những hồi ức bình thường không thể bình thường hơn.
Hắn một mình học tập, một mình dạo phố, một mình đến nghĩa trang tế bái phụ thân của mình.
Một mình đi siêu thị mua sắm, một mình đi xem phim và ăn cơm.
Tự nhiên cũng có những việc vặt vất vả kiếm tiền, cũng có những lúc bị người khác bắt nạt.
Cũng từng có những lúc một mình vụng trộm rơi nước mắt, nhưng luôn luôn đột ngột, liền thoát ra khỏi nỗi bi thương đó.
Tựa như mắc phải một loại bệnh, một loại bệnh sẽ không bị những cảm xúc tiêu cực ăn mòn quá độ.
Thiếu niên bình thường như thế, cô độc như thế, nhưng cũng quan trọng… như thế.
Nếu không quan trọng, sao lại có thể chiếm cứ một dung lượng lớn đến vậy trong ký ức của thiếu nữ.
Sau khi tất cả người đồng hành, người bầu bạn đều lần lượt bị thủy triều màu đen bao phủ… chỉ có thiếu niên này, giống như có sức sống vô tận —— Từ đầu đến cuối ngăn cản những con sóng thủy triều màu đen kia tiếp cận hắn.
Nước mắt Tần Trạch… trong nháy mắt tuôn rơi.
Bởi vì thiếu niên kia, chính là hắn.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện thiếu nữ đang chạy phía trước đã biến thành cô bé gái.
Con đường kia —— hóa ra là có điểm cuối.
Điểm cuối là một nơi bị sương mù trắng xóa bao phủ, một tòa thành thị tràn đầy du hồn và chấp niệm.
Cô bé gái cuối cùng trốn vào một căn phòng nào đó trong tòa thành thị này… đóng cửa lại.
*“Hắn nhất định sẽ tới cứu ta.”*
Thanh âm này từ trong cánh cửa truyền ra, không còn yếu ớt, mờ mịt nữa.
Nó rõ ràng rành mạch, cảm xúc tràn đầy, kiên định không đổi………
Thủy triều đen kịt dường như không thể đến gần tòa thành thị này, nhưng bầu trời vẫn đang từng chút từng chút tối sầm lại.
Chúng đã ăn mòn cả cuộc đời của cô gái, chỉ còn lại vùng đất thanh tịnh cuối cùng này, là hàng rào sau cuối.
Tần Trạch chậm rãi đi tới trước cửa, hắn cuối cùng, cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả.
Hắn nhếch môi, gượng nở một nụ cười trầm mặc.
Hóa ra sau cuộc gặp gỡ ở thành phố Trăm Sông, Kiều Vi… chưa bao giờ truy đuổi người khác.
Bất kể là Lục Thanh, chủ tịch, Âu Dã Tử, Odin, hay tất cả những người lịch cũ đã từng cùng nhau tiến bước kia.
Bọn họ từ đầu đến cuối, đều không phải là người mà Kiều Vi truy đuổi.
Người mà Kiều Vi truy đuổi, kỳ thực rất nhỏ yếu, bởi vì quá nhỏ yếu, thậm chí còn không thể xuất hiện trên con đường kia.
Chỉ khi đột ngột quay đầu lại —— mới có thể nhìn thấy thế giới nội tâm của nàng.
Thế giới kia chỉ có một người, người đó liền chiếm cứ toàn bộ thế giới của nàng.
Thân thể Tần Trạch run rẩy, chưa từng có một khoảnh khắc nào, đau lòng cho thê tử của mình như vậy.
Hóa ra cuộc đời Kiều Vi thực ra chẳng có gì cả. Cả đời nàng đều trải qua sự mất mát, cho đến khi nàng gặp được hắn.
Trong thế giới của Kiều Vi, hơn mười năm trước, Tần Trạch có lẽ không phải vô tình nói ra một câu, có lẽ khi hắn nói ra câu đó, cũng tin rằng mình có thể làm được.
Nhưng Kiều Vi tuyệt đối càng tin tưởng câu nói này hơn, cho nên câu nói này đã khắc sâu trong lòng nàng hơn mười năm.
Nàng từ đầu đến cuối chưa từng quên.
*“Ta nhất định sẽ cứu ngươi.”*
Câu nói này đối với nàng mà nói, quá quan trọng. Giống như đã nói với nàng, đừng sợ mất mát nữa, bởi vì tương lai của ngươi, ít nhất còn có ta.
Cho nên bất luận lang bạt phiêu bạt ra sao, bất luận trải qua bao nhiêu khổ cực và tuyệt vọng, giãy giụa trong sự vặn vẹo như thế nào, giáng lâm xấu xí đến mức nào, bị đưa vào hoàn cảnh khốn cùng ra sao… dường như cũng không còn quan trọng.
Bởi vì ở một tương lai nào đó, có một người đã nói, hắn nhất định có thể cứu ngươi. Cuối con đường đó, nhất định là có người đang chờ ngươi.
Thủy triều hắc ám là khí tức đến từ Sa Đọa Trị Thần, là bước chân ăn mòn của chúng.
Nàng vẫn luôn cô độc trưởng thành, chạy nhanh về nơi an toàn. Nhưng vào thời điểm không thể tránh khỏi, cuối cùng lại quay về nơi bắt đầu.
Đó là nơi đã từ biệt Tần Trạch, tại thành phố tên là Trăm Sông.
Tần Trạch có chút nghẹn ngào, hắn từng nghĩ rằng xúc động lớn nhất đời người, là lúc được triệu hoán ra từ U Minh, cùng phụ thân nói lời tạm biệt cuối cùng.
Là lúc cha sứ đọc lên những lời đó, hắn chưa kịp nói ra câu "ta đồng ý".
Nhưng hắn bây giờ phát hiện không phải vậy, hắn phát hiện tiếc nuối lớn nhất, là chính mình đã thật sự để cô gái này đợi lâu như vậy.
Là chính mình vậy mà chưa từng phát hiện —— hóa ra ngoài Tần Hãn, còn có người thứ hai… Đang yên lặng chú ý từng cử chỉ, hành động của mình. Cuộc sống tầm thường, bình dị không gì sánh bằng của chính mình, vậy mà cũng có thể trở thành nguồn dũng khí để người phụ nữ lợi hại nhất thế giới này… đi về phía tương lai không biết.
Hắn thật sự đã sai rất nhiều, trong quá trình truy đuổi bóng dáng Kiều Vi… Tần Trạch từng một lần nghĩ rằng, mọi thứ Kiều Vi cẩn thận từng li từng tí đưa ra, là vì tương lai có thể sống sót, có thể hóa giải khốn cảnh hẳn phải chết.
Nhưng nàng không phải, hoặc là nói không hoàn toàn là vậy.
Những việc nàng làm có thể nói là làm việc luẩn quẩn, hoàn toàn đi ngược lại mục đích ban đầu.
Nàng kỳ thực có thể giữ lại toàn bộ khí vận của Lăng Hàn Tô, nàng kỳ thực cũng có thể đánh cược rằng tự mình một người có thể làm được những chuyện này.
Nhưng nàng vẫn lựa chọn đem một vài thứ gì đó, để lại cho Tần Trạch, để lại cho người mình yêu. Vẫn là đem cơ hội triệu hoán chúa cứu thế, đem mặt nạ chuyển nghề, nhật ký tạo người, đem cơ hội đánh giết Trị Thần, thậm chí rất nhiều kỳ ngộ… đều để lại cho mình.
Giống như cuộc truy đuổi mà chính mình đã trải qua cách đây không lâu, cái gọi là truy đuổi, liền mang ý nghĩa mỗi nơi mình đến, đều là nơi Kiều Vi đã từng đi qua.
Nàng là có cơ hội, nhưng nàng đã tặng cho người mình yêu.
Bởi vì trong mắt nàng, tất cả nên diễn ra như lời người yêu đã nói, vào thời điểm khốn cảnh ập đến, là Tần Trạch đến giải cứu nàng.
Giống như trò trẻ con chơi trốn tìm, có lẽ niềm vui không nằm ở việc giấu kín mà không bị phát hiện. Mà là việc có thể cùng người trong lòng, trốn ở cùng một nơi.
Tần Trạch giơ tay lên.
Rõ ràng chỉ mới xa cách hai tháng mà thôi, nhưng tất cả nỗi nhớ nhung sau khi lên men, lại phảng phất như đã trải qua cả một đời dài đằng đẵng và mệt mỏi, lại như đang tuần hoàn và luân hồi vô tận trong nhân quả.
Trước khi bầu trời hoàn toàn đen kịt, Tần Trạch đẩy cửa ra.
Thanh âm lặp đi lặp lại kia im bặt, vẻ kiên nghị và quật cường ban đầu, trong khoảnh khắc tan biến không còn sót lại chút gì.
Chỉ có một giọng nói yếu ớt nhưng lại có chút khàn khàn nghẹn ngào, dùng ngữ khí không chắc chắn nói ra:
“Tần… Tần Trạch… là ngươi sao?” “Là ta đây, Kiều Vi. Ta tới cứu ngươi.” “Thật… thật sự là ngươi sao?” Người phụ nữ trong cánh cửa không còn là hình dáng cô bé gái nữa, mà là bộ dáng Tần Trạch vô cùng quen thuộc.
Tần Trạch từ trước tới nay chưa từng thấy một Kiều Vi chật vật như thế, tiều tụy như thế.
Để trốn tránh sự xâm nhập đến từ Sa Đọa Trị Thần… Kiều Vi đã trốn vào nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm, nơi nàng cảm thấy an toàn nhất. Nhưng quá trình này cũng không hề dễ dàng.
Mà cho dù đến thời khắc tuyệt vọng nhất, thân thể Oa Xà của Kiều Vi cũng đang gắng sức rút thần thung.
Tần Trạch cắn răng, hốc mắt đỏ lên. Hắn không do dự nữa, dùng sức ôm chặt lấy Kiều Vi:
“Ta mang ngươi rời khỏi nơi này.” Kiều Vi mặc cho Tần Trạch ôm ấp, sau đó cắn vào vai Tần Trạch, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Nàng rốt cục cảm thấy, mình có thể bật khóc thành tiếng.
Hai người vì thần thung mà ý thức hòa hợp, dựa sát vào nhau, tựa như hai linh hồn quyện chặt lấy nhau.
Mà ở thế giới ý thức bên ngoài, Oa Xà vốn nhắm chặt hai mắt, phảng phất như đã chết đi… bỗng nhiên mở mắt.
Khí tức sinh mệnh lại lần nữa lưu chuyển, sinh cơ vô tận khiến lớp vảy rắn vốn đã vỡ nát vậy mà bắt đầu tự chữa lành.
Thần thung bắt đầu lỏng ra một cách mắt thường có thể thấy được.
Oa Xà to lớn mệt mỏi kia, lại một lần nữa có được sức mạnh.
Nơi sâu thẳm ý thức, Kiều Vi vuốt ve khuôn mặt Tần Trạch:
“Tần Trạch… quá trình rút thần thung, thực ra cũng là quá trình biến thành vật chứa của Sa Đọa Trị Thần.” “Quá trình này, trọc khí sẽ tăng vọt, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với thế giới hiện thực.” “Nếu như rút thần thung thất bại, cái giá phải trả không chỉ riêng là tấn cấp làm Lịch Cũ Chúa Tể thất bại… mà còn có thể dẫn đến, thế giới này sinh ra một Sa Đọa Trị Thần có hình thể theo đúng nghĩa đen.” “Hơn nữa cho dù rút được thần thung, trước khi ta hấp thu triệt để nguồn sức mạnh đó, thần thung sẽ không biến mất, nếu có kẻ ngoại lai, vẫn có khả năng cắm thần thung trở lại.” Kiều Vi và Tần Trạch, sau khi trải qua cuộc trùng phùng, cũng không nói quá nhiều lời biểu đạt nỗi nhớ nhung.
Đôi vợ chồng này, kỳ thực đều rất rõ ràng về sự hung hiểm sắp tới.
“Ta nghĩ… Bàn Cổ có lẽ sẽ cảm ứng được những điều này, sẽ đến thảo phạt ta. Thực ra thời gian rất gấp gáp.” “Bàn Cổ đã không còn là Bàn Cổ lúc trước, hắn hiện tại đối với chúng ta mà nói, là một kẻ địch đáng sợ.” “Tần Trạch, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?” Tần Trạch gật đầu, hắn véo nhẹ mũi Kiều Vi:
“Kiều Vi, ta không muốn xa cách ngươi nữa. Từ giờ trở đi, chúng ta không rời không bỏ, dù bị thế giới này ghét bỏ và vứt bỏ, cũng muốn sinh cùng chăn chết chung huyệt.” Sau khi nói xong câu đó, Tần Trạch bỗng nhiên cười.
Hắn đã từng một lần chất vấn, thế giới này tại sao lại có nhiều người như vậy, cho rằng mình có thể liều lĩnh yêu một người, vì người mình yêu mà đứng ở phía đối lập với thế giới.
Nhưng giờ này khắc này, hắn phát hiện ra việc đưa ra lựa chọn như vậy, cũng không khó đến thế.
Có lẽ là bởi vì hắn tin tưởng, con đường Kiều Vi lựa chọn mới thật sự là con đường có thể mang lại hy vọng cho nhân loại.
Có lẽ tất cả cũng không quan trọng, quan trọng là, hắn cần phải đáp lại người mà trong mắt chỉ có mình hắn.
Kiều Vi nhìn Tần Trạch, ánh mắt cũng một lần nữa trở nên kiên định, ngữ khí mang theo vài phần bá đạo:
“Được, sinh cùng chăn chết chung huyệt. Kẻ nào muốn ngăn cản chúng ta, chúng ta liền giết bọn hắn!”
Vô hạn đao bắn ra nghiệp hỏa, dưới sự điều khiển của Tần Trạch cảnh giới Thiên Nhân, đã bao trùm chuẩn xác lên thân thể to lớn của Oa Xà.
Nhưng ngọn lửa không thiêu đốt thân thể Oa Xà, mà lại dọn sạch những xúc tu màu đen đang bao phủ lấy nàng.
Những xúc tu không ngừng ngọ nguậy, giống như bóng tối bị ánh sáng khuếch tán, bắt đầu từ từ rút đi.
Những lớp vảy rắn mấp mô, đầy vết thương của Oa Xà cuối cùng cũng lộ ra.
Máu tươi đỏ thẫm đã đóng vảy, vết sẹo hằn sâu trên vảy rắn, khiến sinh vật to lớn mang thần tính này trông như đã trải qua bao thăng trầm của thời gian, hiện lên vài phần tàn phá.
Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, lồng ngực nàng vẫn còn hơi phập phồng. Chỉ là đôi mắt nàng đã nhắm nghiền, cái đầu rắn khổng lồ đã gục xuống.
Đây chính là hình thái lịch cũ của Nữ Oa.
Tần Trạch lần đầu tiên nhìn thấy một sinh vật vĩ đại như vậy.
Nàng đương nhiên không khổng lồ như Bàn Cổ trong lịch cũ, người mà đối với hắn, biển cả cũng chỉ như một cái bể bơi cỡ lớn.
Nhưng nàng cũng khiến người ta cảm thấy rung động.
Phần hai chân đã biến thành thân rắn, cuộn tròn quấn lấy nhau. Nhưng phần thân trên lại có vài phần giống với con người.
Đầu người, thân rắn. Chỉ là thân thể trở nên to lớn hơn rất nhiều, và lớp vảy rắn dày đặc bao phủ toàn thân, ngay cả khuôn mặt vốn nên xinh đẹp mỹ lệ cũng không ngoại lệ.
Điều này không nghi ngờ gì khiến hình thái lịch cũ của Kiều Vi càng thêm phần đáng sợ.
Thế nhưng cho dù vảy rắn bao phủ, cho dù đầu người thân rắn, cho dù thân thể khổng lồ… Từ xa nhìn lại, vẫn cứ là như vậy —— đẹp.
*Hắn nhất định sẽ tới cứu ta.*
Câu nói này vẫn còn truyền đến, nhưng thanh âm thật yếu ớt.
Giọng nói ấy lại phảng phất như đến từ một nơi rất xa xăm.
Tần Trạch hiểu rõ, Oa Xà… đã ngủ say.
Thứ mà chính mình nghe được, là thứ tương tự như tiếng lòng.
Tại nơi đổ nát và mục ruỗng này, Kiều Vi dường như đã để lại một con đường có thể dẫn đến sâu thẳm linh hồn.
Nàng đang đợi một người. Tần Trạch quan sát bốn phía.
Phá vỡ những xúc tu màu đen bao phủ Kiều Vi, việc đó cũng không có tác dụng lớn lắm.
Giống như việc rửa sạch lớp bùn đất trên người một bệnh nhân, cũng không thể khiến bệnh nhân khỏe mạnh trở lại.
Ánh mắt Tần Trạch cuối cùng dừng lại trên cây thần thung kia.
Hắn phát hiện, đôi tay Oa Xà đang nắm chặt thần thung dường như đã hòa làm một với nó.
Tựa như là một thể thống nhất.
Tần Trạch chạm vào thân rắn của Kiều Vi:
“Kiều Vi, Kiều Vi! Có thể nghe thấy không? Là ta!” “Có thể nghe thấy không! Ta tới tìm ngươi!” Không có lời đáp lại.
Mặc kệ Tần Trạch kêu gọi thế nào, Kiều Vi đều không thể đáp lại hắn.
Nàng giống như đã chết đi. Nếu như không có nghiệp hỏa thiêu rụi lớp xúc tu màu đen bên ngoài, nàng hiện tại trông như một bộ thi thể bị bao bọc trong cái kén mục nát.
Tràn ngập khí tức sa đọa, phảng phất như… là vật chứa được những Sa Đọa Trị Thần kia chọn trúng.
Nhưng Tần Trạch không tin cô gái của mình đã chết. Hắn tuyệt đối không tin.
Sau khi vững tin Kiều Vi không cách nào đáp lại, Tần Trạch đã loại bỏ khả năng đánh thức Kiều Vi một cách trực tiếp.
Việc hắn có thể làm bây giờ chỉ còn một việc. Hai tay Tần Trạch, nắm chặt lấy thần thung.
Ánh mắt hắn trở nên dữ tợn, giống như muốn dùng hết toàn bộ sức lực… để rút hoàn toàn phần nhỏ còn lại của thần thung ra!
Phía trên thần thung, đôi tay của Oa Xà chợt run lên.
Vô số sợi xúc tu nhỏ li ti, đâm rách lớp vảy rắn nơi cổ tay Oa Xà, tìm kiếm đôi tay của Tần Trạch ở phía dưới.
Không bao lâu sau —— Những xúc tu kia đã tới được mục tiêu, đâm vào thân thể huyết nhục của Tần Trạch.
Tần Trạch, người vốn cảm thấy cơn mê sảng mãnh liệt vì chạm vào thần thung, đột nhiên… lỗ tai trở nên thanh tĩnh.
Thế giới nhìn thấy trong mắt cũng hoàn toàn khác biệt so với lúc trước………
Bên trong con đường đen kịt, bỗng nhiên có ánh sáng.
Con đường này không mấy rộng rãi. Trắng tinh không tì vết, cảm giác khi giẫm lên con đường… rất mềm mại, giống như đang giẫm lên cát mịn.
Nhưng Tần Trạch dừng bước lại, bởi vì phía sau lưng đều là những xúc tu dày đặc, đang ngọ nguậy.
Những xúc tu màu đen này, đang không ngừng truy đuổi Tần Trạch.
Hoặc có thể nói là, truy đuổi đứa bé gái trước mặt Tần Trạch.
Đó là một đứa trẻ khoảng chừng bốn năm tuổi, nàng đang vụng về chạy về phía trước… dường như muốn đuổi theo thứ gì đó.
Lúc này, Tần Trạch chú ý thấy, nàng đang truy đuổi một cái bóng.
Đó là một bà lão lưng còng, rất nhanh, bóng dáng bà lão dừng lại tại chỗ.
Thân thể cô bé gái trực tiếp xuyên qua bà lão.
Tần Trạch cũng vậy.
Hắn phát hiện cô bé gái nhìn bà lão kia đầy lưu luyến, nhưng lại không thể không bỏ chạy vì những xúc tu màu đen đang tới gần.
Trên lớp cát mịn trắng xóa, lưu lại dấu chân của cô bé.
Tần Trạch quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà lão chết đi trong phòng bệnh, tại bệnh viện bận rộn, cảnh tượng này cũng không hiếm thấy.
Mà bóng dáng bà lão cũng bị nuốt chửng bởi thủy triều hình thành từ vô số xúc tu màu đen.
Tần Trạch lại quay đầu, nhìn về phía trước lần nữa —— Phát hiện cô bé gái đã lớn hơn một chút.
Nàng bắt đầu truy đuổi, không còn là bà lão kia nữa, mà là một đôi nam nữ trung niên.
Dáng vẻ người đàn ông rất nho nhã, thành thục, giống như một bác sĩ. Dáng vẻ người phụ nữ rất xinh đẹp, tương tự với Kiều Vi sau khi lớn lên.
Cô bé gái đuổi theo bóng dáng của bọn họ, chạy rất nhanh, nhanh đến mức Tần Trạch cũng hơi theo không kịp.
Nàng giống như rất sợ hãi mình bị bỏ lại.
Giữa người đàn ông và người phụ nữ từ đầu đến cuối luôn cách một khoảng trống, đó là vị trí của con gái bọn họ.
Cô bé gái muốn chen vào, muốn quay trở lại vị trí đó… Nàng chạy rất nhanh, bước chân vậy mà lại có vẻ có mấy phần nhanh nhẹn, vui sướng.
Giống như việc cứ chạy như thế này đến cuối cuộc đời cũng là một lựa chọn tốt đẹp.
Thủy triều hắc ám sau lưng căn bản không đuổi kịp nàng!
Thế nhưng nàng bỗng nhiên dừng lại. Bởi vì người đàn ông và người phụ nữ phía trước đã dừng lại.
Cô bé gái có lẽ không ngờ tới… nhân sinh là Vô Thường, có những người có thể cùng ngươi đi qua một đoạn đường… nhưng bọn họ không thể nào mãi mãi làm bạn với ngươi.
Trạm cuối của bọn họ, có lẽ sẽ đến rất sớm.
Bóng dáng nàng cô độc xuyên qua người đàn ông và người phụ nữ.
Sau đó tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân đã chậm đi rất nhiều, rất nhiều.
Tần Trạch quay đầu, nhìn thấy chính là căn phòng nhỏ trong khu rừng bị bao phủ bởi sương mù trắng xóa, người đàn ông tên Lão Đao mà hắn đã từng gặp qua, giết chết người đàn ông và người phụ nữ kia.
Sau đó, từng cảnh tượng ấy vỡ nát, thủy triều hắc ám nuốt chửng tất cả, Tần Trạch không thể không tăng tốc bước chân, đuổi theo cô bé gái mới hơn 10 tuổi kia.
Cô bé gái biến thành thiếu nữ.
Nàng dường như lại lần nữa tìm thấy hy vọng và sức mạnh để sống.
Trên con đường phủ đầy châu báu trắng noãn, mỗi một bước chân của nàng đều dồn hết sức lực để tiến về phía trước.
Nhưng lần này, Tần Trạch không nhìn thấy người mà nàng truy đuổi.
Thiếu nữ tựa như đã sớm biết điểm cuối có thứ gì đó, chỉ là không ngừng chạy.
Nàng thỉnh thoảng sẽ dừng lại, nghỉ chân, có đôi khi giật mình quay đầu, Tần Trạch sẽ thấy được vẻ mặt cô độc nhưng lại kiên nghị của nàng.
Vẻ mặt đó thật không giống một thiếu nữ đang tuổi hoa.
Nàng dần dần trở nên cao lớn hơn, vẻ ngây thơ trên mặt cũng nhàn nhạt phai đi.
Mà bên cạnh thiếu nữ, xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc với Tần Trạch.
Lục Thanh.
Nàng đuổi theo bóng dáng Lục Thanh, nhưng cũng như trước đây, không bao lâu sau, Lục Thanh liền đứng lại tại chỗ.
Chỉ là lần này, thiếu nữ không dừng chân, mà là không ngừng chạy nhanh.
Phía trước là một bóng người vĩ ngạn, bóng người đó dừng lại tại chỗ, vẫy tay về phía thiếu nữ.
Sau đó, bọn họ sánh vai cùng đi.
Tất cả đều là người quen thuộc của Tần Trạch, khi Tần Trạch nhìn thấy bóng dáng vĩ ngạn này, thậm chí còn có chút sợ sệt.
Bởi vì bóng dáng vĩ ngạn này —— Là chủ tịch.
Con đường dài đằng đẵng dần dần có sức sống, trên con đường này, xuất hiện rất nhiều gương mặt Tần Trạch đã từng thấy qua.
Âu Dã Tử, Jesus, Shiva, Thiên Chiếu, Tư Mã Ý… Mặc dù hắn chưa từng gặp qua Thiên Chiếu, nhưng cũng có thể nhận ra từ cách ăn mặc của đối phương. Ban giám đốc Âu Mễ Già cũng xuất hiện trong số đó.
Tất cả bọn họ cùng đi với nhau, thanh thế vô cùng lớn.
Nhưng cuối cùng… bọn họ lại từng người từng người dừng lại. Từng người từng người biến mất.
Thủy triều đen kịt nuốt chửng tất cả mọi người.
Lúc này thiếu nữ đã là bộ dáng Tần Trạch quen thuộc —— Kiều Vi.
Bước chân Kiều Vi không dừng lại. Số lượng người đồng hành nhiều hay ít, thực ra cũng không quan trọng.
Nàng chỉ không ngừng tiến về phía trước.
Nhưng cũng có một ngoại lệ.
Khi bóng dáng chủ tịch cũng dừng lại, mang theo tiếc nuối vẫy tay chào tạm biệt Kiều Vi… trên khuôn mặt Kiều Vi nổi lên sự sợ hãi.
Nàng bắt đầu sợ hãi, sợ hãi con đường phía trước rất nguy hiểm.
Sợ hãi ngay cả người này cũng không đi đến được cuối cùng, thì chính mình cũng rất khó đi đến được cuối cùng.
Nhưng nàng vẫn không dừng lại, nỗi sợ hãi đó cũng chỉ là thoáng qua trong chốc lát.
Phía trước nàng không còn bất kỳ ai nữa, bước chân của nàng cũng không còn nhanh nhẹn.
Những người rời đi giữa chừng kia, có lẽ không phải tất cả đều đã chết, cũng có rất nhiều người chỉ là thay đổi chí hướng, nhưng cuối cùng đều là —— đạo bất đồng bất tương vi mưu (không cùng chí hướng).
Tần Trạch chăm chú đuổi theo bóng dáng Kiều Vi, thủy triều hắc ám sau lưng ngày càng gần.
Cho đến lúc này, hắn mới cảm nhận được gánh nặng mà Kiều Vi đã mang theo suốt quãng đường.
Nàng có một mục tiêu kiên định, nàng phải sống sót, đi trên một con đường cực kỳ gian nan, để sống sót.
Trên con đường này, nàng đã mất đi người lão nhân chăm sóc mình từ nhỏ, đã mất đi cha mẹ, đã mất đi bạn bè, đã mất đi rất nhiều người đồng hành, cũng đã mất đi người thầy mà nàng từng cho là có thể dẫn dắt mình.
Tần Trạch vững tin rằng, chủ tịch chưa sa đọa, hay nói cách khác là Bàn Cổ, đối với Kiều Vi tuyệt đối là tồn tại vừa là thầy vừa là bạn.
Nhưng tất cả bọn họ đều đã rời khỏi con đường này.
Chỉ có Kiều Vi, vẫn còn cô độc bước đi.
Tần Trạch rất đau lòng, lại có chút mờ mịt… nàng rốt cuộc dựa vào cái gì mà cho rằng con đường kia vẫn có thể đi đến cùng?
Hắn cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ cảm giác trong quá trình truy đuổi, dường như đã trải qua cả một đời cô độc của cô gái này.
Tần Trạch chợt phát hiện, bóng dáng Kiều Vi… trở nên thon nhỏ hơn một chút.
Nàng phảng phất lại trở về dáng vẻ thiếu nữ. Bước chân của nàng lại trở nên nhanh nhẹn.
Tựa như nhân sinh… lại có bóng dáng để truy đuổi.
Nhưng hắn không nhìn thấy bóng dáng nào cả, phía trước không có bất kỳ ai.
Hắn giống như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, đột ngột quay đầu.
Thủy triều hắc ám vẫn đang tiếp diễn, nhưng mỗi một nơi nó đi qua —— đều bị ký ức lấp đầy.
Tất cả ký ức, đều chỉ hướng về một người.
Đó là một thiếu niên.
Một thiếu niên cũng có chút cô độc.
So với những người đồng hành kia, bất kể là Ngũ Thần Anh Linh Điện hay là Bàn Cổ, thiếu niên này đều tỏ ra quá đỗi bình thường.
Đến mức hắn căn bản không thể xuất hiện trên con đường kia.
Tất cả hồi ức, cũng đều là những hồi ức bình thường không thể bình thường hơn.
Hắn một mình học tập, một mình dạo phố, một mình đến nghĩa trang tế bái phụ thân của mình.
Một mình đi siêu thị mua sắm, một mình đi xem phim và ăn cơm.
Tự nhiên cũng có những việc vặt vất vả kiếm tiền, cũng có những lúc bị người khác bắt nạt.
Cũng từng có những lúc một mình vụng trộm rơi nước mắt, nhưng luôn luôn đột ngột, liền thoát ra khỏi nỗi bi thương đó.
Tựa như mắc phải một loại bệnh, một loại bệnh sẽ không bị những cảm xúc tiêu cực ăn mòn quá độ.
Thiếu niên bình thường như thế, cô độc như thế, nhưng cũng quan trọng… như thế.
Nếu không quan trọng, sao lại có thể chiếm cứ một dung lượng lớn đến vậy trong ký ức của thiếu nữ.
Sau khi tất cả người đồng hành, người bầu bạn đều lần lượt bị thủy triều màu đen bao phủ… chỉ có thiếu niên này, giống như có sức sống vô tận —— Từ đầu đến cuối ngăn cản những con sóng thủy triều màu đen kia tiếp cận hắn.
Nước mắt Tần Trạch… trong nháy mắt tuôn rơi.
Bởi vì thiếu niên kia, chính là hắn.
Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện thiếu nữ đang chạy phía trước đã biến thành cô bé gái.
Con đường kia —— hóa ra là có điểm cuối.
Điểm cuối là một nơi bị sương mù trắng xóa bao phủ, một tòa thành thị tràn đầy du hồn và chấp niệm.
Cô bé gái cuối cùng trốn vào một căn phòng nào đó trong tòa thành thị này… đóng cửa lại.
*“Hắn nhất định sẽ tới cứu ta.”*
Thanh âm này từ trong cánh cửa truyền ra, không còn yếu ớt, mờ mịt nữa.
Nó rõ ràng rành mạch, cảm xúc tràn đầy, kiên định không đổi………
Thủy triều đen kịt dường như không thể đến gần tòa thành thị này, nhưng bầu trời vẫn đang từng chút từng chút tối sầm lại.
Chúng đã ăn mòn cả cuộc đời của cô gái, chỉ còn lại vùng đất thanh tịnh cuối cùng này, là hàng rào sau cuối.
Tần Trạch chậm rãi đi tới trước cửa, hắn cuối cùng, cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả.
Hắn nhếch môi, gượng nở một nụ cười trầm mặc.
Hóa ra sau cuộc gặp gỡ ở thành phố Trăm Sông, Kiều Vi… chưa bao giờ truy đuổi người khác.
Bất kể là Lục Thanh, chủ tịch, Âu Dã Tử, Odin, hay tất cả những người lịch cũ đã từng cùng nhau tiến bước kia.
Bọn họ từ đầu đến cuối, đều không phải là người mà Kiều Vi truy đuổi.
Người mà Kiều Vi truy đuổi, kỳ thực rất nhỏ yếu, bởi vì quá nhỏ yếu, thậm chí còn không thể xuất hiện trên con đường kia.
Chỉ khi đột ngột quay đầu lại —— mới có thể nhìn thấy thế giới nội tâm của nàng.
Thế giới kia chỉ có một người, người đó liền chiếm cứ toàn bộ thế giới của nàng.
Thân thể Tần Trạch run rẩy, chưa từng có một khoảnh khắc nào, đau lòng cho thê tử của mình như vậy.
Hóa ra cuộc đời Kiều Vi thực ra chẳng có gì cả. Cả đời nàng đều trải qua sự mất mát, cho đến khi nàng gặp được hắn.
Trong thế giới của Kiều Vi, hơn mười năm trước, Tần Trạch có lẽ không phải vô tình nói ra một câu, có lẽ khi hắn nói ra câu đó, cũng tin rằng mình có thể làm được.
Nhưng Kiều Vi tuyệt đối càng tin tưởng câu nói này hơn, cho nên câu nói này đã khắc sâu trong lòng nàng hơn mười năm.
Nàng từ đầu đến cuối chưa từng quên.
*“Ta nhất định sẽ cứu ngươi.”*
Câu nói này đối với nàng mà nói, quá quan trọng. Giống như đã nói với nàng, đừng sợ mất mát nữa, bởi vì tương lai của ngươi, ít nhất còn có ta.
Cho nên bất luận lang bạt phiêu bạt ra sao, bất luận trải qua bao nhiêu khổ cực và tuyệt vọng, giãy giụa trong sự vặn vẹo như thế nào, giáng lâm xấu xí đến mức nào, bị đưa vào hoàn cảnh khốn cùng ra sao… dường như cũng không còn quan trọng.
Bởi vì ở một tương lai nào đó, có một người đã nói, hắn nhất định có thể cứu ngươi. Cuối con đường đó, nhất định là có người đang chờ ngươi.
Thủy triều hắc ám là khí tức đến từ Sa Đọa Trị Thần, là bước chân ăn mòn của chúng.
Nàng vẫn luôn cô độc trưởng thành, chạy nhanh về nơi an toàn. Nhưng vào thời điểm không thể tránh khỏi, cuối cùng lại quay về nơi bắt đầu.
Đó là nơi đã từ biệt Tần Trạch, tại thành phố tên là Trăm Sông.
Tần Trạch có chút nghẹn ngào, hắn từng nghĩ rằng xúc động lớn nhất đời người, là lúc được triệu hoán ra từ U Minh, cùng phụ thân nói lời tạm biệt cuối cùng.
Là lúc cha sứ đọc lên những lời đó, hắn chưa kịp nói ra câu "ta đồng ý".
Nhưng hắn bây giờ phát hiện không phải vậy, hắn phát hiện tiếc nuối lớn nhất, là chính mình đã thật sự để cô gái này đợi lâu như vậy.
Là chính mình vậy mà chưa từng phát hiện —— hóa ra ngoài Tần Hãn, còn có người thứ hai… Đang yên lặng chú ý từng cử chỉ, hành động của mình. Cuộc sống tầm thường, bình dị không gì sánh bằng của chính mình, vậy mà cũng có thể trở thành nguồn dũng khí để người phụ nữ lợi hại nhất thế giới này… đi về phía tương lai không biết.
Hắn thật sự đã sai rất nhiều, trong quá trình truy đuổi bóng dáng Kiều Vi… Tần Trạch từng một lần nghĩ rằng, mọi thứ Kiều Vi cẩn thận từng li từng tí đưa ra, là vì tương lai có thể sống sót, có thể hóa giải khốn cảnh hẳn phải chết.
Nhưng nàng không phải, hoặc là nói không hoàn toàn là vậy.
Những việc nàng làm có thể nói là làm việc luẩn quẩn, hoàn toàn đi ngược lại mục đích ban đầu.
Nàng kỳ thực có thể giữ lại toàn bộ khí vận của Lăng Hàn Tô, nàng kỳ thực cũng có thể đánh cược rằng tự mình một người có thể làm được những chuyện này.
Nhưng nàng vẫn lựa chọn đem một vài thứ gì đó, để lại cho Tần Trạch, để lại cho người mình yêu. Vẫn là đem cơ hội triệu hoán chúa cứu thế, đem mặt nạ chuyển nghề, nhật ký tạo người, đem cơ hội đánh giết Trị Thần, thậm chí rất nhiều kỳ ngộ… đều để lại cho mình.
Giống như cuộc truy đuổi mà chính mình đã trải qua cách đây không lâu, cái gọi là truy đuổi, liền mang ý nghĩa mỗi nơi mình đến, đều là nơi Kiều Vi đã từng đi qua.
Nàng là có cơ hội, nhưng nàng đã tặng cho người mình yêu.
Bởi vì trong mắt nàng, tất cả nên diễn ra như lời người yêu đã nói, vào thời điểm khốn cảnh ập đến, là Tần Trạch đến giải cứu nàng.
Giống như trò trẻ con chơi trốn tìm, có lẽ niềm vui không nằm ở việc giấu kín mà không bị phát hiện. Mà là việc có thể cùng người trong lòng, trốn ở cùng một nơi.
Tần Trạch giơ tay lên.
Rõ ràng chỉ mới xa cách hai tháng mà thôi, nhưng tất cả nỗi nhớ nhung sau khi lên men, lại phảng phất như đã trải qua cả một đời dài đằng đẵng và mệt mỏi, lại như đang tuần hoàn và luân hồi vô tận trong nhân quả.
Trước khi bầu trời hoàn toàn đen kịt, Tần Trạch đẩy cửa ra.
Thanh âm lặp đi lặp lại kia im bặt, vẻ kiên nghị và quật cường ban đầu, trong khoảnh khắc tan biến không còn sót lại chút gì.
Chỉ có một giọng nói yếu ớt nhưng lại có chút khàn khàn nghẹn ngào, dùng ngữ khí không chắc chắn nói ra:
“Tần… Tần Trạch… là ngươi sao?” “Là ta đây, Kiều Vi. Ta tới cứu ngươi.” “Thật… thật sự là ngươi sao?” Người phụ nữ trong cánh cửa không còn là hình dáng cô bé gái nữa, mà là bộ dáng Tần Trạch vô cùng quen thuộc.
Tần Trạch từ trước tới nay chưa từng thấy một Kiều Vi chật vật như thế, tiều tụy như thế.
Để trốn tránh sự xâm nhập đến từ Sa Đọa Trị Thần… Kiều Vi đã trốn vào nơi sâu thẳm nhất trong nội tâm, nơi nàng cảm thấy an toàn nhất. Nhưng quá trình này cũng không hề dễ dàng.
Mà cho dù đến thời khắc tuyệt vọng nhất, thân thể Oa Xà của Kiều Vi cũng đang gắng sức rút thần thung.
Tần Trạch cắn răng, hốc mắt đỏ lên. Hắn không do dự nữa, dùng sức ôm chặt lấy Kiều Vi:
“Ta mang ngươi rời khỏi nơi này.” Kiều Vi mặc cho Tần Trạch ôm ấp, sau đó cắn vào vai Tần Trạch, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Nàng rốt cục cảm thấy, mình có thể bật khóc thành tiếng.
Hai người vì thần thung mà ý thức hòa hợp, dựa sát vào nhau, tựa như hai linh hồn quyện chặt lấy nhau.
Mà ở thế giới ý thức bên ngoài, Oa Xà vốn nhắm chặt hai mắt, phảng phất như đã chết đi… bỗng nhiên mở mắt.
Khí tức sinh mệnh lại lần nữa lưu chuyển, sinh cơ vô tận khiến lớp vảy rắn vốn đã vỡ nát vậy mà bắt đầu tự chữa lành.
Thần thung bắt đầu lỏng ra một cách mắt thường có thể thấy được.
Oa Xà to lớn mệt mỏi kia, lại một lần nữa có được sức mạnh.
Nơi sâu thẳm ý thức, Kiều Vi vuốt ve khuôn mặt Tần Trạch:
“Tần Trạch… quá trình rút thần thung, thực ra cũng là quá trình biến thành vật chứa của Sa Đọa Trị Thần.” “Quá trình này, trọc khí sẽ tăng vọt, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với thế giới hiện thực.” “Nếu như rút thần thung thất bại, cái giá phải trả không chỉ riêng là tấn cấp làm Lịch Cũ Chúa Tể thất bại… mà còn có thể dẫn đến, thế giới này sinh ra một Sa Đọa Trị Thần có hình thể theo đúng nghĩa đen.” “Hơn nữa cho dù rút được thần thung, trước khi ta hấp thu triệt để nguồn sức mạnh đó, thần thung sẽ không biến mất, nếu có kẻ ngoại lai, vẫn có khả năng cắm thần thung trở lại.” Kiều Vi và Tần Trạch, sau khi trải qua cuộc trùng phùng, cũng không nói quá nhiều lời biểu đạt nỗi nhớ nhung.
Đôi vợ chồng này, kỳ thực đều rất rõ ràng về sự hung hiểm sắp tới.
“Ta nghĩ… Bàn Cổ có lẽ sẽ cảm ứng được những điều này, sẽ đến thảo phạt ta. Thực ra thời gian rất gấp gáp.” “Bàn Cổ đã không còn là Bàn Cổ lúc trước, hắn hiện tại đối với chúng ta mà nói, là một kẻ địch đáng sợ.” “Tần Trạch, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?” Tần Trạch gật đầu, hắn véo nhẹ mũi Kiều Vi:
“Kiều Vi, ta không muốn xa cách ngươi nữa. Từ giờ trở đi, chúng ta không rời không bỏ, dù bị thế giới này ghét bỏ và vứt bỏ, cũng muốn sinh cùng chăn chết chung huyệt.” Sau khi nói xong câu đó, Tần Trạch bỗng nhiên cười.
Hắn đã từng một lần chất vấn, thế giới này tại sao lại có nhiều người như vậy, cho rằng mình có thể liều lĩnh yêu một người, vì người mình yêu mà đứng ở phía đối lập với thế giới.
Nhưng giờ này khắc này, hắn phát hiện ra việc đưa ra lựa chọn như vậy, cũng không khó đến thế.
Có lẽ là bởi vì hắn tin tưởng, con đường Kiều Vi lựa chọn mới thật sự là con đường có thể mang lại hy vọng cho nhân loại.
Có lẽ tất cả cũng không quan trọng, quan trọng là, hắn cần phải đáp lại người mà trong mắt chỉ có mình hắn.
Kiều Vi nhìn Tần Trạch, ánh mắt cũng một lần nữa trở nên kiên định, ngữ khí mang theo vài phần bá đạo:
“Được, sinh cùng chăn chết chung huyệt. Kẻ nào muốn ngăn cản chúng ta, chúng ta liền giết bọn hắn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận