Quỷ Dị Nhật Lịch
Chương 131: Mấu chốt người làm chứng
Chương 131: Nhân chứng mấu chốt
Sự việc trở nên vô cùng bất thường.
Trong khoảnh khắc này, rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Trạch.
Những đứa trẻ này bị thôi miên.
Ý thức bản thân trong đầu chúng chắc chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thuật thôi miên thật ra không phải như vậy, thôi miên là làm thay đổi nhận thức nội tâm, nhưng phương thức hành động, tập tính thì vẫn như cũ.
Ví dụ như một người bị thôi miên, tiếp nhận chỉ lệnh rằng hắn không thích phụ nữ. Như vậy, những thói quen sinh hoạt khác của hắn sẽ không thay đổi.
Chỉ là về phương diện phụ nữ, sẽ khác biệt so với trước kia. Sẽ trở nên chán ghét về mặt sinh lý.
Cho nên Tần Trạch bác bỏ khả năng là thôi miên.
Bởi vì trong mắt Hồ Luật Sư, những đứa trẻ này — đơn giản chỉ là một loại người máy đội lốt người… Nói cách khác, sự khác biệt của những đứa trẻ này đã bị xóa bỏ.
Loại chuyện này, có thể làm được sao?
Tần Trạch nói:
“Hồ Luật Sư, ngươi kể tiếp đi, nói thêm chi tiết.”
Hồ Đông Phong gật đầu, lòng vẫn còn sợ hãi:
“Được, ban đầu ta đến nhà của mấy đứa trẻ, ta nói ta là luật sư của nhà trường.”
Tần Trạch thầm nghĩ cách này rất thông minh.
“Bọn họ đều rất chào đón ta, ta cũng trò chuyện với họ về tình hình của đứa trẻ, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của người mẹ kia, sợ làm họ phản cảm.” “Ngay từ đầu, ta cảm thấy không có vấn đề gì, ta thậm chí còn cho rằng, đứa nhỏ này thật sự là quá hiểu chuyện.” “Nó sẽ giúp cha mẹ làm việc nhà, làm xong việc nhà, sẽ còn nghiêm túc đưa bài tập đã viết xong cho cha mẹ kiểm tra.” “Ta khen ngợi đứa trẻ hiểu chuyện, họ đều nói là trường học dạy tốt, trước kia đứa trẻ nghịch ngợm lắm chứ. Cơ bản về nhà là chơi game, việc nhà thì càng đừng có mà nghĩ tới.” “Cha mẹ hết lời ca ngợi trường học, ta nhìn ra được, sự thay đổi của đứa trẻ chắc chắn là rất lớn, rất lớn, hơn nữa lại là thay đổi theo hướng mà họ kỳ vọng.” “Đa số các bậc cha mẹ, định nghĩa về sự hiểu chuyện chính là thành tích học tập tốt, biết làm việc nhà, không chơi game.” “Bản thân họ rõ ràng hiểu được sự phức tạp của cuộc sống, nhưng lại luôn thích người xung quanh cực kỳ đơn giản, phù hợp với nhận thức thô thiển của họ về một sự việc.” “Đương nhiên, ta không phủ nhận, đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện, trong từng cử chỉ, hành động, đều toát ra một sự tự kiềm chế.” “Nó giống hệt như đã được huấn luyện quân sự vậy.” “Lúc ta rời đi, cha mẹ đứa nhỏ này vẫn còn không ngừng nói lời cảm ơn. Cảm ơn trường học đã dạy dỗ nên đứa trẻ lý tưởng trong mắt họ.” “Đứa trẻ cũng nói với ta: Luật sư thúc thúc gặp lại ạ.” “Một ngôi trường như vậy, liệu có tồn tại ‘sân trường bully’ sao?” “Lúc đó ta cho rằng là không thể, nhưng ta rất nhanh đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.”
Sau đó, Hồ Đông Phong thuật lại chuyện hắn đến nhà thứ hai, nhà thứ ba, nhà thứ tư......
Với thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm, Hồ Đông Phong đã ghé thăm rất nhiều nhà.
Đến nhà thứ hai, Hồ Đông Phong đã cảm thấy không ổn.
Phản ứng của cha mẹ không khác gì mấy, nhưng loại phản ứng này là bình thường.
Nhưng phản ứng của đứa trẻ, không thể gọi là không khác gì mấy, mà đơn giản chính là bản sao y hệt đứa trẻ nhà trên.
Độ cong của nụ cười, tư thế ngồi làm bài tập, lúc đưa bài tập cho cha mẹ kiểm tra, thậm chí ngay cả vị trí cầm sách bài tập cũng giống hệt.
Toàn bộ lời thoại cũng y như nhau.
“Luật sư thúc thúc gặp lại ạ.” “Giọng nói đó, thần thái, ngữ điệu, giống nhau như đúc. Lúc đó ta liền nổi da gà.” “Nhưng cũng có thể là trùng hợp? Ta đã nghĩ như vậy.”
Đừng nói Hồ Đông Phong nổi da gà, Tần Trạch cũng cảm thấy nghĩ kỹ mà rùng mình.
Chuyện này rốt cuộc làm sao làm được?
“Đến nhà thứ ba, ngươi hẳn có thể tưởng tượng được tâm trạng của ta, về cơ bản ta đã cảm thấy có chút rùng rợn và sợ hãi.” “Đến mức ta cứ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ nhà thứ ba, ánh mắt có chút không tự nhiên.” “Mà lúc rời đi, lời nói của đứa bé kia, cuối cùng cũng khác với trước đó.”
Thân thể Hồ Đông Phong khẽ run.
Tần Trạch đem bắp ngô trong tay ném vào trong giỏ tre, sau đó vỗ vỗ vai Hồ Đông Phong.
Giọng nói Hồ Đông Phong run rẩy:
“Đứa bé kia nói, luật sư thúc thúc, lát nữa gặp.”
Câu nói này ngay cả Tần Trạch cũng đều cảm thấy tê cả da đầu.
Trong thoáng chốc, luận điểm về thôi miên trước đó của hắn bị lật đổ.
“Những đứa trẻ này… chẳng lẽ lại…”
Hồ Đông Phong lắc đầu:
“Ta không biết, ta không biết, lúc đó ta rất sợ hãi, biểu hiện của chúng quá nhất quán.” “Ta không dám nghĩ theo hướng đó, bởi vì chuyện này vượt ra khỏi nhận thức của ta.” “Nhưng hôm nay, sau khi ngươi thực sự nói cho ta biết có phép thuật, ta nghĩ ta biết rồi… Chuyện này đích thực chính là như ta nghĩ.” Trong mắt Hồ Đông Phong tràn đầy sợ hãi và bất lực.
Hắn ý thức được, thứ mình đang đối đầu là một sự tồn tại không phải con người.
Hành vi, ngôn ngữ, thần thái, ngữ khí, ngữ điệu, động tác chi tiết của đứa bé thứ nhất và đứa bé thứ hai hoàn toàn giống nhau.
Đứa trẻ thứ ba cũng vậy, nhưng lúc rời đi, lời nói của đứa trẻ thứ ba lại thay đổi, nó không nói luật sư thúc thúc gặp lại, mà là nói, luật sư thúc thúc, lát nữa gặp.
Điều này như thể đang cho thấy, người mà hắn luôn gặp chỉ là cùng một đứa trẻ.
Sau lần gặp thứ ba, đứa trẻ này cũng ý thức được, rằng hắn sẽ còn tiếp tục đến thăm, thế là nó nói, lát nữa gặp.
Đương nhiên, vào hai ba tuần trước, Hồ Đông Phong mặc dù trong lòng cảm thấy rùng rợn, nhưng cũng chỉ cảm thấy nghĩ mãi không thông.
Hắn gặp phải chuyện nghĩ kỹ mà kinh này, nhưng nền giáo dục bao năm vẫn khiến hắn không tin vào một số chuyện.
Hắn chỉ cảm thấy, những đứa trẻ này tất nhiên có điều gì đó kỳ quái.
Trường học cũng tất nhiên có điều gì đó kỳ quái, đáng để điều tra.
“Sau khi đi thăm từng nhà như vậy, cuối cùng ta đều cảm thấy, nụ cười trên mặt mình, nhất định rất cứng ngắc.” “Ta đem mọi chuyện nói cho Kết Y, Kết Y lại nói thế này, ngươi là luật sư, ngươi không phải sứ giả chính nghĩa gì cả, ngươi chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng ngươi không có chứng cứ.” “Hơn nữa, tiểu Hồ, ngươi tốt nhất đừng chọc vào thứ như vậy, vị Lôi Điện Pháp Vương kia, không phải cũng vẫn sống tốt đấy sao?” “Các vị phụ huynh bằng lòng, họ vui lòng để con mình bị nỗi sợ chi phối, sau đó biến thành dáng vẻ mà các vị phụ huynh mong đợi.” “Đây chính là một cuộc mua bán, đây là một vụ giết người khác.” “Về phần người trong cuộc của ngươi, nàng không thể cung cấp chứng cứ, đứa bé kia cũng được kiểm tra rồi, không gặp bất kỳ ngược đãi nào, thân thể khỏe mạnh, điều này đối với chúng ta rất bất lợi.”
Hồ Đông Phong còn nhớ rõ biểu cảm của Cổ Mỹ Môn Kết Y:
“Chúng ta là Chính Nghĩa Luật Sư Sự Vụ Sở, nhưng đó là bởi vì chúng ta luôn có thể thắng.” “Tiểu Hồ, ta có thể khẳng định, trường học này không đơn giản, mà thế lực sau lưng trường học này, càng không đơn giản. Ngươi có biết khi chính nghĩa nhỏ yếu gặp phải tà ác khổng lồ, thì trong mắt mọi người sẽ hiện ra như thế nào không?” “Khi chúng ta bị đánh bại, dư luận chắc chắn sẽ khiến chúng ta thân bại danh liệt, bị chính nghĩa thực sự phán xét.”
Liên tục nhiều đứa trẻ đều như được đúc ra từ một khuôn, các bậc cha mẹ lại còn mang ơn.
Dư luận một mực khen ngợi, phía nhà trường cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì… Cái này cần ô dù lớn đến mức nào?
Cảnh sát đều mặc kệ, ngươi một luật sư đi quản sao?
Đây chính là mạch suy nghĩ của Cổ Mỹ Môn Kết Y, nàng biết, chính nghĩa là tương đối.
Nếu như lúc đó, Hồ Đông Phong chấp nhận quan điểm của Kết Y, có lẽ Kết Y đã không sao.
Chính mình cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh ngày hôm nay.
Hồ Đông Phong nói:
“Ta và Kết Y tranh chấp, chính là bắt đầu từ lúc này.” “Nàng nói với ta, không có chính nghĩa, kẻ thắng chính là chính nghĩa. Nếu như muốn giữ gìn tấm biển hiệu Chính Nghĩa Luật Sư Sự Vụ Sở, thì đừng có đắc tội với người có đẳng cấp quá cao.” “Nhưng suy nghĩ của ta lúc đó là… Vậy những đứa nhỏ này, vô số khả năng của chúng bị xóa bỏ, thật sự ổn sao?” “Trường học này tất nhiên có vấn đề, nếu như không đi điều tra, thật sự ổn sao? Đứa trẻ kia tố cáo bị ngược đãi, nếu như nó thật sự bị ngược đãi thì sao?” “Đây là trường học quý tộc, nhưng về bản chất, đó là trường học mà, đã là trường học, thì vẫn sẽ có vô số phụ huynh chen chúc nhau, tranh giành để đưa con mình vào trường…” “Không phải họ có quyền được biết chân tướng sao?” “Ta cho rằng ta đúng, Kết Y lại nói, một người theo chủ nghĩa lý tưởng thì không thể làm luật sư.” “Khoảng thời gian đó, ta và Kết Y rơi vào mâu thuẫn.” “Nhưng về sau ta biết, Kết Y kỳ thật vẫn luôn nghe ngóng về thế lực đứng sau nhà trường.” “Kết Y thậm chí…”
Hồ Đông Phong lại lần nữa nghẹn ngào.
Tần Trạch không thúc giục, chỉ là đem ghế đẩu nhỏ từ đối diện Hồ Đông Phong, dời đến bên cạnh Hồ Đông Phong.
Sau đó vỗ nhẹ lưng hắn.
Hồ Đông Phong nói:
“Kết Y thậm chí liên hệ với phía nhà trường, nói muốn làm luật sư biện hộ cho họ, nói nhất định sẽ có các luật sư khác, lợi dụng nhiệt độ dư luận, muốn đến giúp đỡ vị mẫu thân hồ nháo kia kiện quý trường, nàng đồng ý giúp đỡ, làm luật sư biện hộ và cố vấn pháp luật cho nhà trường.” “Kết Y không phải người như vậy, nàng có lẽ sẽ mở rộng chính nghĩa một cách có chọn lọc, không nhận những vụ kiện chắc chắn thua, nhưng lại sẽ không ‘trợ Trụ vi ngược’.” “Cũng là lúc đó, ta mới biết, Kết Y thực ra đã bị ta thuyết phục. Nàng biết không có cách nào khuyên ta dừng lại, thế là lựa chọn dùng thủ đoạn của mình để giúp ta.” “Nhưng phía nhà trường từ chối, phía nhà trường công bố, sẽ không sử dụng bất kỳ luật sư nào.” “Kết Y cũng biết được, hoàn toàn chính xác có các luật sư khác cố gắng liên hệ với nhà trường, nhưng đều bị nhà trường từ chối.” “Sau khi vững tin nhà trường từ chối mọi viện trợ pháp lý, Kết Y cùng ta phân tích động cơ đằng sau cách làm này của nhà trường…” “Đó chính là nhà trường tồn tại bí mật không thể để người khác biết, đây là bí mật ngay cả luật sư cũng không thể biết.” “Nói cách khác, át chủ bài lớn nhất hiện tại của nhà trường, chính là sự ủng hộ của học sinh, phụ huynh, và dư luận, nhưng nhà trường không chịu nổi điều tra.” “Thế là ở giai đoạn thứ hai, Kết Y cùng ta đưa ra tuyên bố, quyết định đòi lại công đạo cho nữ sĩ kia, quyết định khởi kiện nhà trường.”
Dòng thời gian đến đây, Tần Trạch có ấn tượng.
Đó là lần thứ hai hắn tiếp nhận tài sản của Kiều Vi, hắn nhớ lúc ấy Cổ Mỹ Môn Kết Y đã lựa chọn cùng Hồ Đông Phong điều tra vụ án ngược đãi trẻ em.
Không thể không nói, Tần Trạch rất bội phục vị Kết Y nữ sĩ này.
Bội phục thái độ xem xét linh hoạt của nàng đối với chính nghĩa, bội phục nàng biết rõ như vậy, nhưng vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng.
Bội phục nhất, vẫn là tình nghĩa bạn bè của nàng.
Có một câu nói là, càng nghiên cứu pháp luật, càng không tin vào nhân tính.
Nhưng hiển nhiên, Hồ Đông Phong cùng Kết Y nữ sĩ, đều là những người đặc biệt.
Người như vậy không thấy nhiều.
Hồ Đông Phong tiếp tục nói:
“Thế là chúng tôi quyết định, vào trong trường điều tra.” “Kết Y và ta có phân công khác nhau, Kết Y phụ trách vào trong trường điều tra, ta phụ trách ở ngoài trường thu thập chứng cứ.” “Chúng tôi đã kế hoạch như vậy.” “Nhưng khi người trong cuộc, cũng chính là đứa trẻ bị hại kia nghe nói Kết Y muốn vào trong trường điều tra, nó bỗng nhiên thay đổi vẻ ngây ngô thường ngày, cực kỳ nghiêm túc cảnh báo ta, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào sân trường!” “Nhưng bất cứ chuyện gì, đều cần thu thập chứng cứ, không tiến vào sân trường, không đi quan sát thực tế cuộc sống của các học sinh, chỉ dựa vào lời nói của đứa trẻ và người mẹ, chỉ dựa vào những biểu hiện như người máy của các học sinh kia… thì không cách nào giành được thắng lợi.” “Vô số người sẽ chỉ ca ngợi thủ đoạn của trường học, sẽ có càng nhiều người khao khát đưa con mình vào đó.” “Ta và Kết Y chung nhận định, những đứa trẻ này có khả năng gặp phải hình phạt kiểu như ‘điện giật’, cộng thêm quản lý theo kiểu quân đội, thế là mới cả đám đều thống nhất như vậy.” “Bởi vì ta cũng đã điều tra biểu hiện của những đứa trẻ này lúc học tiểu học, cũng biết được từ cha mẹ chúng rằng, trước kia chúng ít nhiều gì cũng có mặt nghịch ngợm, bướng bỉnh.” “Nói cách khác, những đứa trẻ này, chắc chắn là sau khi tiến vào Tỉnh Tuyền Học Viện, mới có biến hóa!” “Nhưng ngươi biết không… Tần tiên sinh, đứa bé kia gần như khóc nấc lên mà nói, không muốn đi vào, không muốn đi vào… Chỉ cần làm lớn chuyện lên là tốt rồi. Nhưng tuyệt đối đừng đi vào.” “Khoảnh khắc đó, ta cảm giác được đứa trẻ này dường như biết điều gì đó.” “Nhưng khi ta hỏi nó chi tiết, nó lại không thể nói.”
“Chỉ cần làm lớn chuyện lên là tốt rồi…” Câu nói này để Tần Trạch nhíu mày, trong lòng lập tức có đáp án:
“Đứa bé kia bây giờ ở đâu?” Khác với Hồ Đông Phong, suy nghĩ của Tần Trạch, ngay từ đầu đã thoát ly khỏi phương diện hiện thực.
Đi theo hướng suy nghĩ giải quyết vấn đề quỷ dị, hắn đã nghĩ đến, chín đứa nhỏ mà Hồ Đông Phong ghé thăm… E rằng đều bị cùng một ý thức điều khiển.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn bị lời kể của Hồ Đông Phong lúc đó làm cho rung động đến tê cả da đầu.
Hắn gần như kết luận, trong sân trường tồn tại một loại lực lượng quỷ dị nào đó.
Có lẽ là một ‘lịch cũ người’ nào đó, ví dụ như nghề nghiệp kiểu như "hiệu trưởng"?
Hoặc là… tình huống còn tệ hơn.
Là một người Hắc Lịch mang hình thái lịch cũ giáng lâm nào đó, hoặc căn bản chính là một sinh vật lịch cũ giáng lâm tới?
Tóm lại, trong sân trường kia, nhất định tồn tại lực lượng đặc thù nào đó.
Nhưng vấn đề là, cái “người trong cuộc” này, đứa trẻ tố cáo bị ngược đãi, làm thế nào lại thoát khỏi bị “nô dịch”?
Đứa trẻ này chắc chắn nắm giữ một số thông tin.
Nhưng thật oái oăm, đứa trẻ này lại không chịu nói gì cả.
Đứa nhỏ này rốt cuộc có tính đặc thù gì? Có thể chạy ra khỏi sân trường, lại duy trì được ý chí của bản thân?
Nếu như nó sợ hãi ngôi trường đó, vậy thì cách làm đúng đắn của nó là liên lạc với mẹ, để mình chuyển trường mới phải…
Tần Trạch nheo mắt lại, dường như đã nhận ra điểm không đúng.
“Đứa trẻ này ở đâu? Nó rõ ràng sợ hãi trường học, nhưng lại nói với mẹ nó rằng, trường học đang ngược đãi nó, cứ như vậy, liền tạo nên mâu thuẫn giữa người mẹ và trường học.” “Sau khi mâu thuẫn này được tạo ra, nó lại nói với ngươi, chỉ cần làm lớn chuyện… nhưng không nên tiến vào sân trường!” “Hồ Luật Sư, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, đứa trẻ này đang mượn sức sao?” “Nó biết các ngươi không đối phó nổi thế lực này, nhưng lại biết, thế lực này rất nguy hiểm, nhất định phải giải quyết.” “Nhưng nó không muốn để lộ tính đặc thù của bản thân, thế là cũng không tiện nói rõ với ngươi… Chỉ hy vọng các ngươi có thể làm lớn chuyện, làm lớn đến mức… đủ để thu hút sự chú ý của ‘phía quan phương’.”
Hồ Đông Phong không hiểu:
“Ngươi nói ‘phía quan phương’, là cảnh sát sao?”
Tần Trạch lắc đầu, bỗng nhiên lộ ra nụ cười, ngón tay chỉ vào chính mình:
“Ta nói ‘phía quan phương’, là chỉ ta.”
Hồ Đông Phong sững sờ.
Tần Trạch nói:
“Thế giới này, phức tạp hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, nhưng không phải là sự phức tạp của nhân tính.” “Hồ Luật Sư, đứa bé kia ở đâu? Có lẽ ngươi hỏi không ra, ta có thể hỏi ra được.” “Ngươi cũng đừng nói cho ta biết, đứa trẻ đã ngộ hại rồi?”
Hồ Đông Phong lắc đầu.
Vụ án này, người thân bạn bè của hắn đều chịu uy hiếp, nhà của hắn cũng bị trộm đột nhập.
Mà bạn của hắn là Kết Y, hiện tại tung tích không rõ, chỉ nhận được một cuộc điện thoại — Nội dung điện thoại là hy vọng hắn có thể đến trong trường học, đón luật sư Cổ Mỹ Môn Kết Y về.
Mà đứa bé kia, lại tha thiết yêu cầu đừng đến trường học, nếu không sẽ hỏng hết mọi việc.
Hồ Đông Phong đoán được đứa trẻ biết điều gì đó, nhưng lại buồn rầu vì đối phương nhất định không chịu nói.
Nhưng xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ nhân chứng, hắn cũng đã giấu đứa bé kia rất kỹ:
“Việc đó thì không có, đứa bé kia ta đã giấu đi rồi, cũng ở vùng ngoại ô phía đông.” “Dẫn ta đi gặp nó, chân tướng sẽ sớm được làm sáng tỏ.”
Sự việc trở nên vô cùng bất thường.
Trong khoảnh khắc này, rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Trạch.
Những đứa trẻ này bị thôi miên.
Ý thức bản thân trong đầu chúng chắc chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thuật thôi miên thật ra không phải như vậy, thôi miên là làm thay đổi nhận thức nội tâm, nhưng phương thức hành động, tập tính thì vẫn như cũ.
Ví dụ như một người bị thôi miên, tiếp nhận chỉ lệnh rằng hắn không thích phụ nữ. Như vậy, những thói quen sinh hoạt khác của hắn sẽ không thay đổi.
Chỉ là về phương diện phụ nữ, sẽ khác biệt so với trước kia. Sẽ trở nên chán ghét về mặt sinh lý.
Cho nên Tần Trạch bác bỏ khả năng là thôi miên.
Bởi vì trong mắt Hồ Luật Sư, những đứa trẻ này — đơn giản chỉ là một loại người máy đội lốt người… Nói cách khác, sự khác biệt của những đứa trẻ này đã bị xóa bỏ.
Loại chuyện này, có thể làm được sao?
Tần Trạch nói:
“Hồ Luật Sư, ngươi kể tiếp đi, nói thêm chi tiết.”
Hồ Đông Phong gật đầu, lòng vẫn còn sợ hãi:
“Được, ban đầu ta đến nhà của mấy đứa trẻ, ta nói ta là luật sư của nhà trường.”
Tần Trạch thầm nghĩ cách này rất thông minh.
“Bọn họ đều rất chào đón ta, ta cũng trò chuyện với họ về tình hình của đứa trẻ, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện của người mẹ kia, sợ làm họ phản cảm.” “Ngay từ đầu, ta cảm thấy không có vấn đề gì, ta thậm chí còn cho rằng, đứa nhỏ này thật sự là quá hiểu chuyện.” “Nó sẽ giúp cha mẹ làm việc nhà, làm xong việc nhà, sẽ còn nghiêm túc đưa bài tập đã viết xong cho cha mẹ kiểm tra.” “Ta khen ngợi đứa trẻ hiểu chuyện, họ đều nói là trường học dạy tốt, trước kia đứa trẻ nghịch ngợm lắm chứ. Cơ bản về nhà là chơi game, việc nhà thì càng đừng có mà nghĩ tới.” “Cha mẹ hết lời ca ngợi trường học, ta nhìn ra được, sự thay đổi của đứa trẻ chắc chắn là rất lớn, rất lớn, hơn nữa lại là thay đổi theo hướng mà họ kỳ vọng.” “Đa số các bậc cha mẹ, định nghĩa về sự hiểu chuyện chính là thành tích học tập tốt, biết làm việc nhà, không chơi game.” “Bản thân họ rõ ràng hiểu được sự phức tạp của cuộc sống, nhưng lại luôn thích người xung quanh cực kỳ đơn giản, phù hợp với nhận thức thô thiển của họ về một sự việc.” “Đương nhiên, ta không phủ nhận, đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện, trong từng cử chỉ, hành động, đều toát ra một sự tự kiềm chế.” “Nó giống hệt như đã được huấn luyện quân sự vậy.” “Lúc ta rời đi, cha mẹ đứa nhỏ này vẫn còn không ngừng nói lời cảm ơn. Cảm ơn trường học đã dạy dỗ nên đứa trẻ lý tưởng trong mắt họ.” “Đứa trẻ cũng nói với ta: Luật sư thúc thúc gặp lại ạ.” “Một ngôi trường như vậy, liệu có tồn tại ‘sân trường bully’ sao?” “Lúc đó ta cho rằng là không thể, nhưng ta rất nhanh đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.”
Sau đó, Hồ Đông Phong thuật lại chuyện hắn đến nhà thứ hai, nhà thứ ba, nhà thứ tư......
Với thái độ nghiêm túc và có trách nhiệm, Hồ Đông Phong đã ghé thăm rất nhiều nhà.
Đến nhà thứ hai, Hồ Đông Phong đã cảm thấy không ổn.
Phản ứng của cha mẹ không khác gì mấy, nhưng loại phản ứng này là bình thường.
Nhưng phản ứng của đứa trẻ, không thể gọi là không khác gì mấy, mà đơn giản chính là bản sao y hệt đứa trẻ nhà trên.
Độ cong của nụ cười, tư thế ngồi làm bài tập, lúc đưa bài tập cho cha mẹ kiểm tra, thậm chí ngay cả vị trí cầm sách bài tập cũng giống hệt.
Toàn bộ lời thoại cũng y như nhau.
“Luật sư thúc thúc gặp lại ạ.” “Giọng nói đó, thần thái, ngữ điệu, giống nhau như đúc. Lúc đó ta liền nổi da gà.” “Nhưng cũng có thể là trùng hợp? Ta đã nghĩ như vậy.”
Đừng nói Hồ Đông Phong nổi da gà, Tần Trạch cũng cảm thấy nghĩ kỹ mà rùng mình.
Chuyện này rốt cuộc làm sao làm được?
“Đến nhà thứ ba, ngươi hẳn có thể tưởng tượng được tâm trạng của ta, về cơ bản ta đã cảm thấy có chút rùng rợn và sợ hãi.” “Đến mức ta cứ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ nhà thứ ba, ánh mắt có chút không tự nhiên.” “Mà lúc rời đi, lời nói của đứa bé kia, cuối cùng cũng khác với trước đó.”
Thân thể Hồ Đông Phong khẽ run.
Tần Trạch đem bắp ngô trong tay ném vào trong giỏ tre, sau đó vỗ vỗ vai Hồ Đông Phong.
Giọng nói Hồ Đông Phong run rẩy:
“Đứa bé kia nói, luật sư thúc thúc, lát nữa gặp.”
Câu nói này ngay cả Tần Trạch cũng đều cảm thấy tê cả da đầu.
Trong thoáng chốc, luận điểm về thôi miên trước đó của hắn bị lật đổ.
“Những đứa trẻ này… chẳng lẽ lại…”
Hồ Đông Phong lắc đầu:
“Ta không biết, ta không biết, lúc đó ta rất sợ hãi, biểu hiện của chúng quá nhất quán.” “Ta không dám nghĩ theo hướng đó, bởi vì chuyện này vượt ra khỏi nhận thức của ta.” “Nhưng hôm nay, sau khi ngươi thực sự nói cho ta biết có phép thuật, ta nghĩ ta biết rồi… Chuyện này đích thực chính là như ta nghĩ.” Trong mắt Hồ Đông Phong tràn đầy sợ hãi và bất lực.
Hắn ý thức được, thứ mình đang đối đầu là một sự tồn tại không phải con người.
Hành vi, ngôn ngữ, thần thái, ngữ khí, ngữ điệu, động tác chi tiết của đứa bé thứ nhất và đứa bé thứ hai hoàn toàn giống nhau.
Đứa trẻ thứ ba cũng vậy, nhưng lúc rời đi, lời nói của đứa trẻ thứ ba lại thay đổi, nó không nói luật sư thúc thúc gặp lại, mà là nói, luật sư thúc thúc, lát nữa gặp.
Điều này như thể đang cho thấy, người mà hắn luôn gặp chỉ là cùng một đứa trẻ.
Sau lần gặp thứ ba, đứa trẻ này cũng ý thức được, rằng hắn sẽ còn tiếp tục đến thăm, thế là nó nói, lát nữa gặp.
Đương nhiên, vào hai ba tuần trước, Hồ Đông Phong mặc dù trong lòng cảm thấy rùng rợn, nhưng cũng chỉ cảm thấy nghĩ mãi không thông.
Hắn gặp phải chuyện nghĩ kỹ mà kinh này, nhưng nền giáo dục bao năm vẫn khiến hắn không tin vào một số chuyện.
Hắn chỉ cảm thấy, những đứa trẻ này tất nhiên có điều gì đó kỳ quái.
Trường học cũng tất nhiên có điều gì đó kỳ quái, đáng để điều tra.
“Sau khi đi thăm từng nhà như vậy, cuối cùng ta đều cảm thấy, nụ cười trên mặt mình, nhất định rất cứng ngắc.” “Ta đem mọi chuyện nói cho Kết Y, Kết Y lại nói thế này, ngươi là luật sư, ngươi không phải sứ giả chính nghĩa gì cả, ngươi chẳng qua chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng ngươi không có chứng cứ.” “Hơn nữa, tiểu Hồ, ngươi tốt nhất đừng chọc vào thứ như vậy, vị Lôi Điện Pháp Vương kia, không phải cũng vẫn sống tốt đấy sao?” “Các vị phụ huynh bằng lòng, họ vui lòng để con mình bị nỗi sợ chi phối, sau đó biến thành dáng vẻ mà các vị phụ huynh mong đợi.” “Đây chính là một cuộc mua bán, đây là một vụ giết người khác.” “Về phần người trong cuộc của ngươi, nàng không thể cung cấp chứng cứ, đứa bé kia cũng được kiểm tra rồi, không gặp bất kỳ ngược đãi nào, thân thể khỏe mạnh, điều này đối với chúng ta rất bất lợi.”
Hồ Đông Phong còn nhớ rõ biểu cảm của Cổ Mỹ Môn Kết Y:
“Chúng ta là Chính Nghĩa Luật Sư Sự Vụ Sở, nhưng đó là bởi vì chúng ta luôn có thể thắng.” “Tiểu Hồ, ta có thể khẳng định, trường học này không đơn giản, mà thế lực sau lưng trường học này, càng không đơn giản. Ngươi có biết khi chính nghĩa nhỏ yếu gặp phải tà ác khổng lồ, thì trong mắt mọi người sẽ hiện ra như thế nào không?” “Khi chúng ta bị đánh bại, dư luận chắc chắn sẽ khiến chúng ta thân bại danh liệt, bị chính nghĩa thực sự phán xét.”
Liên tục nhiều đứa trẻ đều như được đúc ra từ một khuôn, các bậc cha mẹ lại còn mang ơn.
Dư luận một mực khen ngợi, phía nhà trường cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì… Cái này cần ô dù lớn đến mức nào?
Cảnh sát đều mặc kệ, ngươi một luật sư đi quản sao?
Đây chính là mạch suy nghĩ của Cổ Mỹ Môn Kết Y, nàng biết, chính nghĩa là tương đối.
Nếu như lúc đó, Hồ Đông Phong chấp nhận quan điểm của Kết Y, có lẽ Kết Y đã không sao.
Chính mình cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh ngày hôm nay.
Hồ Đông Phong nói:
“Ta và Kết Y tranh chấp, chính là bắt đầu từ lúc này.” “Nàng nói với ta, không có chính nghĩa, kẻ thắng chính là chính nghĩa. Nếu như muốn giữ gìn tấm biển hiệu Chính Nghĩa Luật Sư Sự Vụ Sở, thì đừng có đắc tội với người có đẳng cấp quá cao.” “Nhưng suy nghĩ của ta lúc đó là… Vậy những đứa nhỏ này, vô số khả năng của chúng bị xóa bỏ, thật sự ổn sao?” “Trường học này tất nhiên có vấn đề, nếu như không đi điều tra, thật sự ổn sao? Đứa trẻ kia tố cáo bị ngược đãi, nếu như nó thật sự bị ngược đãi thì sao?” “Đây là trường học quý tộc, nhưng về bản chất, đó là trường học mà, đã là trường học, thì vẫn sẽ có vô số phụ huynh chen chúc nhau, tranh giành để đưa con mình vào trường…” “Không phải họ có quyền được biết chân tướng sao?” “Ta cho rằng ta đúng, Kết Y lại nói, một người theo chủ nghĩa lý tưởng thì không thể làm luật sư.” “Khoảng thời gian đó, ta và Kết Y rơi vào mâu thuẫn.” “Nhưng về sau ta biết, Kết Y kỳ thật vẫn luôn nghe ngóng về thế lực đứng sau nhà trường.” “Kết Y thậm chí…”
Hồ Đông Phong lại lần nữa nghẹn ngào.
Tần Trạch không thúc giục, chỉ là đem ghế đẩu nhỏ từ đối diện Hồ Đông Phong, dời đến bên cạnh Hồ Đông Phong.
Sau đó vỗ nhẹ lưng hắn.
Hồ Đông Phong nói:
“Kết Y thậm chí liên hệ với phía nhà trường, nói muốn làm luật sư biện hộ cho họ, nói nhất định sẽ có các luật sư khác, lợi dụng nhiệt độ dư luận, muốn đến giúp đỡ vị mẫu thân hồ nháo kia kiện quý trường, nàng đồng ý giúp đỡ, làm luật sư biện hộ và cố vấn pháp luật cho nhà trường.” “Kết Y không phải người như vậy, nàng có lẽ sẽ mở rộng chính nghĩa một cách có chọn lọc, không nhận những vụ kiện chắc chắn thua, nhưng lại sẽ không ‘trợ Trụ vi ngược’.” “Cũng là lúc đó, ta mới biết, Kết Y thực ra đã bị ta thuyết phục. Nàng biết không có cách nào khuyên ta dừng lại, thế là lựa chọn dùng thủ đoạn của mình để giúp ta.” “Nhưng phía nhà trường từ chối, phía nhà trường công bố, sẽ không sử dụng bất kỳ luật sư nào.” “Kết Y cũng biết được, hoàn toàn chính xác có các luật sư khác cố gắng liên hệ với nhà trường, nhưng đều bị nhà trường từ chối.” “Sau khi vững tin nhà trường từ chối mọi viện trợ pháp lý, Kết Y cùng ta phân tích động cơ đằng sau cách làm này của nhà trường…” “Đó chính là nhà trường tồn tại bí mật không thể để người khác biết, đây là bí mật ngay cả luật sư cũng không thể biết.” “Nói cách khác, át chủ bài lớn nhất hiện tại của nhà trường, chính là sự ủng hộ của học sinh, phụ huynh, và dư luận, nhưng nhà trường không chịu nổi điều tra.” “Thế là ở giai đoạn thứ hai, Kết Y cùng ta đưa ra tuyên bố, quyết định đòi lại công đạo cho nữ sĩ kia, quyết định khởi kiện nhà trường.”
Dòng thời gian đến đây, Tần Trạch có ấn tượng.
Đó là lần thứ hai hắn tiếp nhận tài sản của Kiều Vi, hắn nhớ lúc ấy Cổ Mỹ Môn Kết Y đã lựa chọn cùng Hồ Đông Phong điều tra vụ án ngược đãi trẻ em.
Không thể không nói, Tần Trạch rất bội phục vị Kết Y nữ sĩ này.
Bội phục thái độ xem xét linh hoạt của nàng đối với chính nghĩa, bội phục nàng biết rõ như vậy, nhưng vẫn giữ vững ranh giới cuối cùng.
Bội phục nhất, vẫn là tình nghĩa bạn bè của nàng.
Có một câu nói là, càng nghiên cứu pháp luật, càng không tin vào nhân tính.
Nhưng hiển nhiên, Hồ Đông Phong cùng Kết Y nữ sĩ, đều là những người đặc biệt.
Người như vậy không thấy nhiều.
Hồ Đông Phong tiếp tục nói:
“Thế là chúng tôi quyết định, vào trong trường điều tra.” “Kết Y và ta có phân công khác nhau, Kết Y phụ trách vào trong trường điều tra, ta phụ trách ở ngoài trường thu thập chứng cứ.” “Chúng tôi đã kế hoạch như vậy.” “Nhưng khi người trong cuộc, cũng chính là đứa trẻ bị hại kia nghe nói Kết Y muốn vào trong trường điều tra, nó bỗng nhiên thay đổi vẻ ngây ngô thường ngày, cực kỳ nghiêm túc cảnh báo ta, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào sân trường!” “Nhưng bất cứ chuyện gì, đều cần thu thập chứng cứ, không tiến vào sân trường, không đi quan sát thực tế cuộc sống của các học sinh, chỉ dựa vào lời nói của đứa trẻ và người mẹ, chỉ dựa vào những biểu hiện như người máy của các học sinh kia… thì không cách nào giành được thắng lợi.” “Vô số người sẽ chỉ ca ngợi thủ đoạn của trường học, sẽ có càng nhiều người khao khát đưa con mình vào đó.” “Ta và Kết Y chung nhận định, những đứa trẻ này có khả năng gặp phải hình phạt kiểu như ‘điện giật’, cộng thêm quản lý theo kiểu quân đội, thế là mới cả đám đều thống nhất như vậy.” “Bởi vì ta cũng đã điều tra biểu hiện của những đứa trẻ này lúc học tiểu học, cũng biết được từ cha mẹ chúng rằng, trước kia chúng ít nhiều gì cũng có mặt nghịch ngợm, bướng bỉnh.” “Nói cách khác, những đứa trẻ này, chắc chắn là sau khi tiến vào Tỉnh Tuyền Học Viện, mới có biến hóa!” “Nhưng ngươi biết không… Tần tiên sinh, đứa bé kia gần như khóc nấc lên mà nói, không muốn đi vào, không muốn đi vào… Chỉ cần làm lớn chuyện lên là tốt rồi. Nhưng tuyệt đối đừng đi vào.” “Khoảnh khắc đó, ta cảm giác được đứa trẻ này dường như biết điều gì đó.” “Nhưng khi ta hỏi nó chi tiết, nó lại không thể nói.”
“Chỉ cần làm lớn chuyện lên là tốt rồi…” Câu nói này để Tần Trạch nhíu mày, trong lòng lập tức có đáp án:
“Đứa bé kia bây giờ ở đâu?” Khác với Hồ Đông Phong, suy nghĩ của Tần Trạch, ngay từ đầu đã thoát ly khỏi phương diện hiện thực.
Đi theo hướng suy nghĩ giải quyết vấn đề quỷ dị, hắn đã nghĩ đến, chín đứa nhỏ mà Hồ Đông Phong ghé thăm… E rằng đều bị cùng một ý thức điều khiển.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn bị lời kể của Hồ Đông Phong lúc đó làm cho rung động đến tê cả da đầu.
Hắn gần như kết luận, trong sân trường tồn tại một loại lực lượng quỷ dị nào đó.
Có lẽ là một ‘lịch cũ người’ nào đó, ví dụ như nghề nghiệp kiểu như "hiệu trưởng"?
Hoặc là… tình huống còn tệ hơn.
Là một người Hắc Lịch mang hình thái lịch cũ giáng lâm nào đó, hoặc căn bản chính là một sinh vật lịch cũ giáng lâm tới?
Tóm lại, trong sân trường kia, nhất định tồn tại lực lượng đặc thù nào đó.
Nhưng vấn đề là, cái “người trong cuộc” này, đứa trẻ tố cáo bị ngược đãi, làm thế nào lại thoát khỏi bị “nô dịch”?
Đứa trẻ này chắc chắn nắm giữ một số thông tin.
Nhưng thật oái oăm, đứa trẻ này lại không chịu nói gì cả.
Đứa nhỏ này rốt cuộc có tính đặc thù gì? Có thể chạy ra khỏi sân trường, lại duy trì được ý chí của bản thân?
Nếu như nó sợ hãi ngôi trường đó, vậy thì cách làm đúng đắn của nó là liên lạc với mẹ, để mình chuyển trường mới phải…
Tần Trạch nheo mắt lại, dường như đã nhận ra điểm không đúng.
“Đứa trẻ này ở đâu? Nó rõ ràng sợ hãi trường học, nhưng lại nói với mẹ nó rằng, trường học đang ngược đãi nó, cứ như vậy, liền tạo nên mâu thuẫn giữa người mẹ và trường học.” “Sau khi mâu thuẫn này được tạo ra, nó lại nói với ngươi, chỉ cần làm lớn chuyện… nhưng không nên tiến vào sân trường!” “Hồ Luật Sư, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, đứa trẻ này đang mượn sức sao?” “Nó biết các ngươi không đối phó nổi thế lực này, nhưng lại biết, thế lực này rất nguy hiểm, nhất định phải giải quyết.” “Nhưng nó không muốn để lộ tính đặc thù của bản thân, thế là cũng không tiện nói rõ với ngươi… Chỉ hy vọng các ngươi có thể làm lớn chuyện, làm lớn đến mức… đủ để thu hút sự chú ý của ‘phía quan phương’.”
Hồ Đông Phong không hiểu:
“Ngươi nói ‘phía quan phương’, là cảnh sát sao?”
Tần Trạch lắc đầu, bỗng nhiên lộ ra nụ cười, ngón tay chỉ vào chính mình:
“Ta nói ‘phía quan phương’, là chỉ ta.”
Hồ Đông Phong sững sờ.
Tần Trạch nói:
“Thế giới này, phức tạp hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, nhưng không phải là sự phức tạp của nhân tính.” “Hồ Luật Sư, đứa bé kia ở đâu? Có lẽ ngươi hỏi không ra, ta có thể hỏi ra được.” “Ngươi cũng đừng nói cho ta biết, đứa trẻ đã ngộ hại rồi?”
Hồ Đông Phong lắc đầu.
Vụ án này, người thân bạn bè của hắn đều chịu uy hiếp, nhà của hắn cũng bị trộm đột nhập.
Mà bạn của hắn là Kết Y, hiện tại tung tích không rõ, chỉ nhận được một cuộc điện thoại — Nội dung điện thoại là hy vọng hắn có thể đến trong trường học, đón luật sư Cổ Mỹ Môn Kết Y về.
Mà đứa bé kia, lại tha thiết yêu cầu đừng đến trường học, nếu không sẽ hỏng hết mọi việc.
Hồ Đông Phong đoán được đứa trẻ biết điều gì đó, nhưng lại buồn rầu vì đối phương nhất định không chịu nói.
Nhưng xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ nhân chứng, hắn cũng đã giấu đứa bé kia rất kỹ:
“Việc đó thì không có, đứa bé kia ta đã giấu đi rồi, cũng ở vùng ngoại ô phía đông.” “Dẫn ta đi gặp nó, chân tướng sẽ sớm được làm sáng tỏ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận