Quỷ Dị Nhật Lịch
Chương 366: Chưa từng kết thúc ( Hoàn tất)
Chương 366: Chưa từng kết thúc (Hoàn tất)
Nếu có một ngày, thế giới này phủ lên một tầng rèm.
Nếu ngươi không vén nó lên, người bên ngoài không cách nào phát hiện thứ sau tấm rèm của ngươi.
Nhưng cũng vì vậy, ngươi không cách nào đi ra thế giới hiện hữu, đi thực hiện một ước định.
Có thể ngươi cũng không biết, thế giới phía sau tấm rèm được vén lên, rốt cuộc có bao nhiêu hung hiểm.
Ngươi có vén lên tấm rèm này hay không?
Đôi vợ chồng ham chơi, cuối cùng do trượng phu quyết định vén lên tầng rèm này.
Người vợ, cũng ham chơi không kém nhưng lại mang lòng e ngại sâu sắc, liền lập tức khắc phục nỗi sợ hãi, quyết định cùng tham gia vào trò chơi sau cùng.
Tại thế giới Lịch cũ, bên ngoài Vĩnh Sinh thần điện, một cánh cửa xuất hiện.
Cánh cửa được mở ra bởi cái chết của Vĩnh Sinh Vương Tước.
Cánh cửa này kém xa sự hoa lệ của thiên môn mà Amaterasu triệu hồi, nhìn qua, nó tựa như một cánh cửa rất nhỏ.
Nó có chút mục nát, cánh cửa dù có tay nắm, nhưng cầm vào cũng cảm thấy rỉ sắt.
Nó cứ như vậy lặng yên không tiếng động xuất hiện, cũng không biết sẽ tồn tại trong bao lâu.
Tuy nhiên, dao động năng lượng xung quanh bắt đầu giảm dần từng chút một sau khi cánh cửa xuất hiện.
Cánh cửa sẽ không tồn tại vĩnh viễn.
Người triệu hồi ra cánh cửa nhất định phải đưa ra quyết định cuối cùng trong thời gian ngắn —— có muốn đi đến thế giới bên kia hay không.
Trong câu chuyện dài dằng dặc này, Vĩnh Sinh Vương Tước là người giữ cửa, phụ trách nuôi dưỡng "con mồi" trong cửa.
Ngược lại, cũng có ví dụ về việc "con mồi" săn giết lại chủ nhân, trở thành kẻ săn mồi mới, hoặc là người tạo dựng quy tắc.
Ví dụ đó chính là Chu Bạch Du.
Sau khi trở thành Chúa Tể, Tần Trạch mới thật sự ý thức được sự cường đại của Chu Bạch Du.
Chỉ là có một việc Tần Trạch vẫn không hiểu.
Hắn đi tới bên cạnh cửa, nắm lấy tay vặn cửa:
“Rất nhiều câu chuyện đều tràn đầy lời hoang đường.” “Bên trong con đường tắt Đen Trắng ẩn giấu ác ý to lớn, vậy còn cánh cửa này thì sao?” “Ta vẫn luôn có một vấn đề không hiểu, sức mạnh bất hủ quá mạnh mẽ, nếu không phải đến cuối cùng, khiến Vĩnh Sinh Vương Tước nảy sinh suy nghĩ ‘ta có thể bị giết chết’ ——” “Chúng ta có lẽ đều sẽ chết.” “Loại lực lượng này, lẽ nào Hủ Bại Chi Thần không muốn sử dụng sao? Tại sao nó lại trao nó cho Vĩnh Sinh Vương Tước, mà không tự mình sử dụng để đối phó Thủy Tổ.”
Kiều Vi nói:
“Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này, có lẽ Chu Bạch Du đã có năng lực đánh giết loại sức mạnh bất hủ không hoàn chỉnh này.” “Ngươi còn nhớ Ẩn Dật không, ánh mắt của hắn lúc rời đi sau cùng, giống như là khẳng định mình có thể chém giết được sự bất hủ.”
Tần Trạch đương nhiên nhớ kỹ, vị Chúa Tể vĩ đại đó là chủ nhân đời thứ hai của Hắc Đao.
Kiều Vi tiếp tục nói:
“Mặt khác, nếu ngươi đổi ý, ta sẽ không vào một ngày nào đó trong tương lai mà oán trách cuộc sống nhàm chán đâu. Đối với ta mà nói, có ngươi ở bên là tốt rồi.”
Tần Trạch lắc đầu:
“Không, Kiều Vi, ngươi nói rất đúng. Thế giới ngoài cánh cửa có lẽ là nơi chúng ta không dám tưởng tượng, là một thế giới mà cục diện của nó ngay cả Vĩnh Sinh Vương Tước, thậm chí cả những kẻ bất hủ còn sót lại cũng không thể thay đổi.” “Ta sợ hãi, nhưng ta muốn đi.”
Kiều Vi bỗng nhiên làm một việc mà rất nhiều nữ hài tử đều sẽ làm, nàng đặt ra một câu hỏi:
“Nếu như ta không muốn ngươi đi thì sao?” “Ta sẽ đi, nhưng ta hứa với ngươi, ta sẽ trở về.”
Kiều Vi cười nói:
“Là vì Chu Bạch Du sao?”
Tần Trạch gật đầu:
“Ta chỉ là tin tưởng hắn. Hắn đang đợi, đợi người đến sau từ phía sau cánh cửa sẽ đến giúp hắn.” “Hắn quá cô độc, ta không muốn thất ước.”
Kiều Vi vẫn nở nụ cười:
“Đây chính là lý do ta thích ngươi. Như vậy… mở cửa đi.” Nàng đương nhiên sẽ không thật sự muốn Tần Trạch trở về, trừ phi chính Tần Trạch đưa ra quyết định trở về.
Theo Kiều Vi thấy, bản thân mình chỉ cần ủng hộ là đủ.
Kể từ khoảnh khắc lựa chọn Tần Trạch, nàng đã có giác ngộ rằng sẽ giao toàn bộ quyền quyết định cho hắn.
Kiều Vi đi tới cạnh cửa, nắm lấy tay Tần Trạch, cuối cùng ôn nhu nói:
“Nếu như có thể, ta vẫn hy vọng rằng, sau khi thích ứng với thế giới ngoài cửa, một ngày nào đó chúng ta có thể trở lại nơi này.” “Được.” Tần Trạch cười đáp ứng, vặn chốt cửa, tựa như đang xoay chuyển một vận mệnh mới.
............
Ngày 3 tháng 9. Thành phố Lâm Tương.
Trên công lịch, hôm nay là ngày 18 tháng 10. Trên âm lịch, hôm nay là ngày 3 tháng 9, không có gì đặc biệt.
Năm tháng chỉ khi được chia nhỏ xuống từng cá thể, mới có thể tìm thấy ý nghĩa của nó.
Tiểu thi hôm nay... phát hiện mình đã mang thai.
Phù Giai rất mờ mịt, mới mười mấy tuổi đã muốn làm cha?
Điều này không đúng lắm, nhưng nhìn từ tướng mạo, Phù Giai đã già đi rất nhiều, ít nhất là so với mấy tháng trước khi hắn bị Tần Trạch phát hiện tại bệnh viện tâm thần...
Trông hắn giống như đã trải qua mười năm gian nan.
Nhân sinh luôn tràn đầy những thử thách mới. Ngay lúc Phù Giai cuối cùng cũng nặn ra được nụ cười, chuẩn bị nghĩ xem có nên đến một bộ manga não tàn nào đó cực kỳ dễ kiếm tiền, lấy ra chút đồ vật để trợ cấp gia đình, nuôi sống cả nhà, kiếm tiền mua sữa bột, và gánh vác trách nhiệm của một người cha hay không, thì Tiểu thi lại thản nhiên nói:
“À, đứa bé ta sẽ bỏ đi.” “Hả?” Phù Giai rất kinh ngạc.
Tiểu thi nghĩ nghĩ:
“Chắc chắn là bỏ rồi, nhưng ngươi yên tâm, lúc cần sinh thì chắc chắn vẫn có thể sinh.” “Ta còn không muốn vì đứa bé mà ảnh hưởng đến cuộc sống tính phúc của ta.” Phù Giai có chút phẫn nộ:
“Chuyện này ngươi ít nhất cũng phải nói với ta một tiếng chứ!” Tiểu thi nghĩ nghĩ:
“Ta thật ra muốn hỏi ý kiến một người, nhưng điện thoại của hắn vẫn gọi không được.” Phù Giai trầm mặc.
Đêm mùng 3 tháng 9 đáng thương, cuộc đời Phù Giai không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ là lại một lần nữa bị móc rỗng mà thôi.
............
Mùng 4 tháng 9, Thành phố Lâm Tương.
Vào ngày này, đại đa số người Lịch cũ đều xem lịch thấy nghi mai táng.
Trong nghĩa trang lớn nhất Thành phố Lâm Tương, xuất hiện vài ngôi mộ bia có phần khoa trương được xây dựng khẩn cấp.
Lăng Ngạo Triết đứng trước mộ bia của Lăng Hàn Tô, bị rất nhiều người chụp ảnh chung.
Ở một phía khác của nghĩa trang, bên cạnh mộ bia ghi ‘Bác sĩ Bạch Viễn Chi’, có một tòa mộ bia viết ‘Anh hùng của thế giới loài người – Túc Nghiệp’.
Trên bia mộ của Túc Nghiệp, chất đầy bánh mì Pháp côn.
Lam Úc và Tư Lệnh che dù, đến viếng mộ người xưa trong cơn mưa.
Tư Lệnh nói:
“Ta vẫn cảm thấy… mọi chuyện quá kỳ quái, hai ta đều chạy đi chịu chết cả rồi, thế mà lại sống sót.” “Tên kia vậy mà lại chết.” Lam Úc nói:
“Gần đây có mấy tác giả và nhà xuất bản liên hệ ta, nói họ muốn xuất bản một bộ truyện kỳ về người Lịch cũ, đang hỏi chúng ta xem ai thích hợp làm nhân vật chính, nguyên mẫu nhân vật, câu chuyện gì đó.” Tư Lệnh sững sờ.
Lam Úc nói:
“Biết đâu hắn cũng không tệ?” Tư Lệnh nghĩ nghĩ, gật đầu:
“Đúng là không tệ lắm. Phải rồi, ngươi định bao lâu nữa thì đến thế giới Lịch cũ?” Lam Úc lắc đầu:
“Ta và Giản Nhất Nhất chênh lệch quá lớn, ta phải vào Hạo Kiếp cảnh trước, lại tìm ra con đường của chính mình, đến lúc đó mới có thể đi tìm hắn.” Tư Lệnh ừ một tiếng:
“Tìm hắn giúp đỡ?” Lam Úc thẳng thắn nói:
“Đúng vậy.” Tư Lệnh lại hỏi: “Ngươi không thấy mất mặt sao?” Lam Úc nói:
“Ta lấy Giản Nhất Nhất làm mục tiêu, nhưng nếu ta thật sự cảm thấy ta có thể vượt qua Giản Nhất Nhất, vậy thì ta chính là tên ngốc ngông cuồng nhất thế giới này.” “Ngược lại là ngươi, luôn miệng nói muốn báo thù cho chủ tịch, tự tay đâm kẻ sa đọa Bàn Cổ, có tiến triển gì không?” “Chuyện này Giản Nhất Nhất cũng sẽ không nhường cho ngươi đâu, thế giới Lịch cũ còn chưa yên ổn.” Tư Lệnh nói:
“Ta hy vọng mình có thể làm được, nhưng nếu ta làm không được, Giản Nhất Nhất làm được cũng tốt.” Nói xong lời này, cả hai đều cười.
Hai vị thiên tài, đối mặt với kẻ biến thái mà ngay cả việc nhìn theo bóng lưng cũng khó làm được kia, dường như cảm thấy —— Bất kể là tìm đối phương chỉ dẫn, hay là để đối phương thay mình giết địch, đều rất hợp lý.
Tuy nhiên, cả hai người cũng từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ mục tiêu, đó chính là vượt qua hắn.
............
Ngày 11 tháng 9.
Trình Vãn cùng Đỗ Khắc, Lạc Thư cùng Du Tập, đều đang ở bệnh viện Lâm An, chăm sóc Lão Hoắc Kiều.
Lão nhân này trước đó dùng thuật bói máu, cuối cùng vẫn xảy ra chút vấn đề.
Cũng may, mọi thứ đều được phát hiện kịp thời, thân thể Hoắc Kiều cuối cùng vẫn có thể cứu chữa.
Hoắc Kiều ngược lại rất thoải mái, xem tivi, thỉnh thoảng cảm khái về sự thay đổi của thế giới.
Trong TV đang phát chương trình về tổ chức thần giáo Dĩ Lợi Á.
Bởi vì Jesus không còn sử dụng tên Jesus nữa, mà đã gỡ bỏ danh hiệu của mình, dùng tên thật —— cho nên giáo hội mới cũng hưng khởi.
Người dẫn chương trình đang thảo luận rất nghiêm túc, rằng trong thời đại quỷ dị, có nên tồn tại sự sùng bái cá nhân mù quáng hay không.
Từ câu nói này có thể thấy, chương trình thực ra không hy vọng có hiện tượng này, chương trình đang kêu gọi sự lý trí.
Nhưng hiện trường chương trình rất hỗn loạn, bởi vì có khách mời nói, đây là sự khinh nhờn đối với thần. Dĩ Lợi Á sẽ trừng phạt các ngươi. Đây còn không phải số ít, rất nhiều người bắt đầu hùa theo ồn ào, nói chương trình này sẽ bị thần phạt.
Kết quả vô cùng bất ngờ, người sở hữu danh hiệu Jesus của Anh Linh Điện nguyên bản —— Dĩ Lợi Á xuất hiện trong chương trình, và bày tỏ rằng chương trình nói rất đúng.
Hy vọng mọi người tránh xa mọi giáo hội mang tính tẩy não, bản thân hắn không cần bất kỳ giáo hội nào đến thờ phụng mình.
Nhưng đừng tưởng rằng thế là kết thúc.
Đây là chương trình của ngày hôm trước, chỉ là hôm nay mới phát sóng.
Ý định ban đầu là tốt, là kêu gọi mọi người đừng sùng bái mù quáng ai, nhất là không nên bị các loại tông giáo lấy danh nghĩa thần linh lừa gạt.
Có những giáo hội, không, phải nói là tổ chức tà ác, chính là mượn danh Dĩ Lợi Á để lừa tiền.
Nhưng sau khi Dĩ Lợi Á xuất hiện, các tín đồ của hắn lại càng điên cuồng hơn —— nhìn kìa, thần tượng của chúng ta còn dạy dỗ chúng ta, dặn dò chúng ta không nên bị lừa gạt, ngài ấy quá hoàn hảo.
Thế giới này chính là như vậy, khi ngươi đủ cường đại, toàn thế giới đều là người tốt. Ngươi làm một chút việc bình thường theo tiêu chuẩn đạo đức, mọi người cũng sẽ phóng đại vô hạn trình độ đạo đức của ngươi.
Giống như người bình thường làm việc tốt, không đáng nhắc tới, nhưng Lam Úc làm chuyện tốt, fan hâm mộ chỉ ước có thể trực tiếp lên top 1 hot search.
Trong thời đại không có thần, thế giới không hạn chế tôn giáo, nhưng trong thời đại có thần, ngược lại sẽ hạn chế, bởi vì —— thần thật sự tồn tại.
Điều này cũng giống như ngươi nói với một người, sau này ta có 100 triệu, ta bằng lòng chia cho ngươi một nửa.
Nhưng ngươi sẽ không nói với người khác, nếu ta có 1000, ta chia cho ngươi 500. Bởi vì ngươi thật sự có 1000.
Sự tồn tại của Dĩ Lợi Á khiến rất nhiều người từ bỏ suy nghĩ, từ bỏ phấn đấu, từ bỏ làm việc.
Bắt đầu một lòng cầu nguyện, dường như —— có thần rồi, mọi việc cứ giao cho thần là được.
Người mù có thể phục hồi thị lực, con bạc đều có thể trả hết nợ nần, vậy ta nằm ngửa chờ đợi thần cứu trợ, rất hợp lý không phải sao?
Mọi thứ đều có lợi và hại, quả thực, trong bảy ngày, thế giới đã sáng tạo ra Thượng Đế.
Nhưng trong lịch sử nhân loại chưa từng có Thượng Đế, một khi thật sự có được, Thượng Đế cũng phải đau đầu vì rất nhiều vấn đề.
Cho nên, hiệp hội người Lịch cũ quyết định giáo dục dân chúng, yêu cầu Dĩ Lợi Á xuất hiện trên chương trình, tự mình nói với đám đông, đừng quá tin vào thần.
Kết quả chính là —— Dĩ Lợi Á lần nữa bước lên thần đàn, phẩm đức vĩ đại của hắn chinh phục càng nhiều người hơn.
Điều này khiến Dĩ Lợi Á cảm thấy, nhân sinh chính là một sự châm biếm to lớn.
Đương nhiên, chuyện châm biếm hơn nữa sẽ còn xảy ra sau này. Dĩ Lợi Á còn có rất nhiều chuyện phải đau đầu hơn.
Có thể đoán được chính là, các chương trình truyền hình của quốc gia tự do sẽ bắt đầu phê phán Thượng Đế.
Không cần suy nghĩ tại sao Thượng Đế lại bị phê phán, bởi vì người Lịch cũ nhất định phải bảo vệ nhân loại, không thể làm tổn thương nhân loại.
Khi chúng ta hô hào bình đẳng, liền sẽ có người đội lốt bình đẳng để đi tìm đặc quyền.
Ngày 15 tháng 9 —— Hôm Lão Hoắc Kiều xuất viện, ông đã thấy được tin tức vô cùng phù hợp với ấn tượng cứng nhắc của mình về một số nhóm người.
« Dĩ Lợi Á, kẻ theo chủ nghĩa tinh anh da trắng, có thật sự đáng để các ngươi ca tụng? » « Cứu trợ một đứa trẻ Gia Sa, tương lai Do Thái sẽ thêm một phần uy hiếp, tội ác của tù nhân chiến tranh Dĩ Lợi Á vẫn đang tăng thêm » « Dĩ Lợi Á trợ giúp Hayley, lại không để mắt đến lời cầu nguyện của phụ nữ da đen, phải chăng là kỳ thị chủng tộc » « Mười bằng chứng về sở thích ấu dâm của Dĩ Lợi Á » Có câu nói rằng, nhân loại không xứng có được La Tập. Trên thực tế, trong đại đa số câu chuyện, nhân loại cũng không xứng có được đấng cứu thế.
Tuy nhiên Hoắc Kiều chỉ là ha ha ha ha cười to, cùng một đám tiểu đội Lâm Tương Thị trước kia đến nhà Du Tập dùng bữa.
Theo Hoắc Kiều thấy, khi nhân loại không còn trên dưới một lòng nữa, thường thường chứng tỏ mối đe dọa bên ngoài thật sự đã không còn.
Người ở tuổi của hắn nhìn nhận vấn đề luôn toàn diện và rộng rãi hơn.
............
Cũng là ngày 15 tháng 9, Tây Ban Nha.
Nhân vật truyền kỳ Lão Mễ Già Lặc nghe đám người Lịch cũ đến từ Lâm Tương Thị kể lại, sắc mặt bình tĩnh.
Ông là như vậy, buồn vui không lộ ra ngoài.
Cho dù là vô cùng thống khổ, cũng sẽ không biểu lộ ra.
Chỉ đến khi tất cả mọi người rời đi, vị từng là xạ thủ vô địch, phi hành gia, quán quân cờ vua với rất nhiều danh hiệu này mới bi thống khóc thành tiếng.
Ông là huyền thoại của Tây Ban Nha, là niềm kiêu hãnh, người như vậy, rất nhiều năm chưa từng rơi lệ.
Ngày hôm đó, ông đăng một bài viết lên mạng xã hội, nội dung tóm tắt lại chính là —— Xin hãy nhìn thẳng vào những vinh dự mà con trai ta đã đạt được, mọi nỗ lực của nó, không phải vì sự tồn tại của ta mà trở nên đương nhiên.
Ngược lại, bởi vì có nó, ta mới nên cảm thấy kiêu hãnh.
Bài viết này rất nhanh chóng được lan truyền, phủ sóng toàn thế giới.
Đám đông đang đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn dần dần ý thức được, chiến tranh không phải do một vị thần nào đó giành được.
Là bởi vì sự cố gắng của rất nhiều người, những người này cũng đáng được ghi nhớ.
Đối với những chuyện này, thế giới không thiếu lý trí và thiện lương.
............
Ngày 8 tháng 11.
Văn phòng luật sư chính nghĩa của Hồ Đông Phong, mở trong tòa nhà cao ốc nơi bọn sát thủ từng nhận đơn hàng.
Quán cơm trước kia, đổi tên thành Quán cơm Hòa Bình.
Người đại diện của sát thủ, từ đó thất nghiệp.
Bởi vì vào ngày 7 tháng 11 hôm nay, Kha Nhĩ đã hoàn thành việc đánh giết Sát Lục Chi Thần trong thế giới chiêu mộ.
Đến lúc này, tất cả sát thủ đều biết, thời đại đã thay đổi.
Không ai biết Kha Nhĩ làm thế nào làm được, đám đông chỉ biết, Kha Nhĩ đã đột phá Hạo Kiếp cảnh.
Nhưng người có thể dùng Hạo Kiếp cảnh để sát thần, chỉ có Giản Nhất Nhất trong truyền thuyết kia.
Mọi người chỉ biết, Sát Lục Chi Thần đã chết, Kha Nhĩ có con đường riêng của mình.
Có thể đoán được, một ngày nào đó trong tương lai, thế giới sẽ còn có thêm một vị Chúa Tể.
Và, không còn ai dám mưu toan dùng Hồ Đông Phong để kiềm chế Kha Nhĩ nữa. Tất cả sát thủ, đều chỉ ước sao nịnh nọt được Hồ Đông Phong.
Kha Nhĩ đã từ vua sát thủ, biến thành sát thủ chi thần.
............
Ngày 11 tháng 11.
Trong âm lịch không có ngày lễ độc thân gì cả. Hôm nay cũng không có sự việc gì đặc biệt.
Cố An Tuân đi tới khu dân cư Hữu Khoa Tân Thành, phát hiện trong tòa nhà đó, vẫn không có người nào đó.
Hắn và Lê Lộ dự định hạ tuần tháng sau, tức là khoảng trước sau giao thừa sẽ cử hành hôn lễ.
Cố An Tuân rất muốn đưa thiệp mời cho Tần Trạch, nhưng Tần Trạch đã biến mất mấy tháng rồi.
Mấy tháng trước, hồi cuối của trận thần chiến đó, là lúc trọc khí và thanh khí toàn bộ hội tụ về một chỗ.
Thủ lĩnh của Đế quốc Cơ giới, Jesus, Giản Nhất Nhất, và rất nhiều Ngoại Thần khác, đều dự cảm được sự biến hóa của khí tức.
Loại thiên địa dị biến to lớn này, khiến tất cả mọi người đều hướng về một phương hướng tiến đến.
Đó là một nơi nào đó bên ngoài Vĩnh Sinh thần điện, nơi đó một mảnh hỗn độn, giống như là thủy tinh bị nghiền nát.
Sau khi đám đông đến nơi, phát hiện chỉ có một tờ bản thảo Hoàng Kim Lịch.
Mà trọc khí và thanh khí đã hội tụ ở đó, và cũng biến mất ở đó.
Điều này có nghĩa là, thế giới Lịch cũ dù có biến động thế nào, cũng sẽ không còn ảnh hưởng đến thế giới loài người nữa.
Khoảng cách giữa hai thế giới đã bị kéo ra.
Giản Nhất Nhất nhặt lên bản thảo Hoàng Kim Lịch, cũng không quan tâm đến hạn chế và quy tắc của bản thảo, trực tiếp đọc ra.
Thực ra nội dung rất ngắn ngủi —— “Tổ trưởng, đại minh tinh, Tư Lệnh, Ái Lệ Ti, còn có Lăng Thúc, Jesus, và tất cả mọi người… Ta đi đây, ta và thê tử của ta muốn bắt đầu những thử nghiệm mới.” “Con đường của Thủy Tổ cũng không đặc biệt, không có nghĩa là nó nhất định có giới hạn cao hơn những con đường khác, cho nên… Xin các vị đừng lười biếng, tương lai một ngày nào đó thế giới có thể phải đối mặt với rất nhiều thử thách.” “Vô cùng tiếc nuối, ta có chút ích kỷ, chỉ mang theo thê tử của ta đi cùng. Nhưng tình huống lúc đó, ta cũng không có cách nào khác. Bởi vì cánh cửa sẽ không dừng lại vĩnh viễn, mà thế giới hiện thực, cũng cần người mạnh mẽ đi trấn thủ.” “Những tồn tại kinh khủng trong tinh không kia, ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy vẫn nên đi đối mặt với chúng, dù là… khiến ánh mắt của chúng rời xa thế giới này cũng tốt.” “Nếu ta có thể đi, vậy thì ta phải đi.” “Xin hãy cẩn thận lưu ý bản thảo Hoàng Kim Lịch, ta nghĩ, ta có lẽ sẽ dùng phương thức này, gửi về một ít thư từ.” “Xin hãy chờ đợi cuộc gặp gỡ của ta và Chu Bạch Du. Và, đừng quên ta.”
Đây chính là nội dung của bản thảo Hoàng Kim Lịch.
Đám người thất vọng mất mát, mỗi người đều không ngờ tới, đại công thần của chiến thắng, vậy mà đã rời đi, tất cả mọi người không cách nào cùng hắn chia sẻ niềm vui.
Những chuyện này không phải bí mật gì, tất cả những người có quan hệ xã giao nhất định với Tần Trạch, đều được cho biết sự tình trải qua.
Phù Giai và Tiểu thi, tin chắc Tần Trạch sẽ còn trở về. Tiểu thi thường xuyên gọi điện thoại cho Tần Trạch, chỉ là điện thoại luôn luôn gọi không thông.
Ái Lệ Ti và Cao Tĩnh Chi thành bạn bè, nguyên nhân ngược lại rất đơn giản —— cả hai đều đến nhà Tần Trạch, kết quả không tìm thấy Tần Trạch.
Điều đáng nói là, Tiểu Kiều biến mất.
Mặc dù trọc khí đã biến mất, thế giới cơ bản sẽ không xuất hiện hiện tượng quỷ dị đến từ thế giới Lịch cũ, nhưng vẫn có các loại thiệp mời sự kiện quỷ dị.
Đa số là do người Lịch cũ làm ra.
Có một tấm thiệp ghi lại, liên quan đến một con búp bê nữ cực kỳ xinh đẹp, luôn xuất hiện tại các hiện trường tai họa.
Chỉ là không có ai để ý, bởi vì sau khi trải qua sự bất thường, mọi người cảm thấy bất thường cũng là một loại bình thường.
............
Đêm giao thừa.
Đã mất đi ảnh hưởng của trọc khí, đêm giao thừa không có những hiện tượng quỷ dị có khả năng chí mạng đáng cảnh giác kia nữa.
Các ngày lễ bây giờ vì thanh trọc lưỡng khí biến mất, đã không còn có công năng đặc thù.
Nhưng không khí tết vẫn còn đó.
Vương Thục Phân và Chu Trạch Thủy, vào hôm nay nhận được một phong thư.
Hai lão sau khi đọc xong nội dung bức thư, lập tức nước mắt ướt đẫm vạt áo.
Bởi vì ý chí thế giới —— đã thay đổi chủ nhân, những cái tên cấm kỵ kia, cũng không còn là cấm kỵ nữa.
Mọi người nhớ ra, Thành phố Lâm Tương có một khu phố cổ, khu phố cổ từng xảy ra họa côn trùng, khu phố cổ đó có một thiếu niên và một nữ tử.
Mọi người cũng nhớ ra, thế giới này đã từng có rất nhiều người nhảy lầu...
Trên thực tế, thời gian những chuyện này xảy ra, đều là từ rất lâu trước kia. Lâu đến mức thế giới đều đã hủy diệt một lần.
Nhưng thế giới Chu Bạch Du sáng tạo, lại vẫn là thế giới trước khi hủy diệt.
Mọi người nhớ lại những chuyện mà ý chí thế giới không cho phép nhớ tới.
Tự nhiên, Vương Thục Phân và Chu Trạch Thủy, cũng đều biết, mình có một người con trai.
Tên của con trai, gọi là Chu Bạch Du.
Vào đêm giao thừa, khi tất cả mọi người đang sum họp gia đình ăn cơm tất niên —— Thiếu niên đưa tin đã mang bức thư này đến cho nhà họ Chu.
“Nhị lão, làm ơn nhất định phải giữ bí mật nhé, mọi chuyện vẫn chưa đến lúc.” Nội dung bức thư này, đơn giản hơn, chỉ có mấy câu mà thôi:
“Ba ba, mụ mụ, con rất tốt, bạn tốt của con Hoàng Mậu, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút. Nhưng vấn đề của hắn vẫn còn rất nhiều, nhiệm vụ của con còn rất dài, tạm thời chưa về được.” “Đúng rồi, cám ơn hai vị đã chỉ dẫn cho Tần Trạch, hắn thật sự là một trợ thủ rất tốt, công việc của con a, cuối cùng cũng không còn lẻ loi trơ trọi như vậy nữa.” “Chúc hai vị năm mới vui vẻ, xin hãy nhớ đến con.” Vương Thục Phân nước mắt rơi như mưa, Chu Trạch Thủy thì ôm lấy nàng, vỗ nhẹ vào lưng nàng, an ủi nói:
“Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, mặc dù mọi người đều đang ca tụng Dĩ Lợi Á, nhưng chúng ta biết, con của chúng ta cũng không hề thua kém hắn!” “Sẽ có một ngày, mọi người cũng sẽ ca tụng nó!” Đúng vậy, sẽ có một ngày, những người đã lãng quên hắn đều sẽ nhớ lại hắn.
............
Năm mới đến, mùng 6 tháng 2, kinh trập.
Vào ngày này, thế giới Lịch cũ xảy ra một chuyện đại sự.
Chuyện đại sự này xảy ra, cũng có nghĩa là một thời đại thật sự kết thúc.
Người nắm giữ Dục Vọng chi lực, vị Chúa Tể thứ tư Giản Nhất Nhất, giao chiến một trận với Sa Đọa Chúa Tể, và chém giết Sa Đọa Chúa Tể.
Dưới sự dò xét của Cơ Giới chi quốc, nơi Sa Đọa Bàn Cổ có thể ẩn thân không còn nhiều.
Sở dĩ trước đó không đi khiêu chiến nó, là bởi vì đám Ngoại Thần đều bận rộn thôn phệ lãnh địa của những Ngoại Thần đã chết kia.
Lại không ai dám đi trêu chọc vị Sa Đọa Chúa Tể đó.
Giản Nhất Nhất là ngoại lệ.
Dùng hơn bốn tháng thời gian, hắn mới cuối cùng đạt Hắc Đao đại thành, Dục Vọng chi lực đại thành, và Lịch Cũ lực lượng đạt đến đỉnh phong.
Sau khi vững tin mình có thể cùng Sa Đọa Bàn Cổ đánh một trận, Giản Nhất Nhất liền trực tiếp đi quyết đấu với Sa Đọa Bàn Cổ.
Trận chiến đấu này không ai biết được, nhưng theo lời thám tử của bộ lạc Tối Quạ đã bị sáp nhập nói —— Thời gian chiến đấu rất ngắn, không dùng bao lâu, Giản Nhất Nhất liền xuống núi.
Tin tức này truyền ra sau, tất cả Ngoại Thần đều đặc biệt trung thực.
Mỗi Ngoại Thần đều bắt đầu bội phục Cạnh Kỹ Chi Thần.
Bởi vì Lăng Ngạo Triết sau khi trở lại Cạnh Kỹ Chi Quốc, lập tức bắt đầu viết cuốn sách hồi ức lục về chiến tranh Lịch cũ lần thứ hai.
Bên trong, phong thái của Giản Nhất Nhất, cao hơn cả Jesus, Tần Trạch, và tất cả mọi người.
Hạo Kiếp cảnh lấy một địch hai, áp chế Bàn Cổ, chém Phật Đà. Cuối cùng chứng đạo Chúa Tể, lại chém Bàn Cổ.
Không hề nghi ngờ, Cạnh Kỹ Chi Thần đã nhìn thấy một phần tương lai —— Tương lai nơi Chư Thần lần nữa sợ hãi chủ nhân của Hắc Đao.
Trong Phật quốc Tuyết sơn, đã không còn cảnh tăng lữ khổ tu, tất cả tăng lữ đều nhìn thẳng vào dục vọng của mình.
Ở giữa hai lằn ranh không muốn và buông thả dục vọng, tìm ra điểm có thể giữ lại nhân tính và đạo đức.
Dưới sự cố gắng của Giản Nhất Nhất và vô số tăng lữ, Phật quốc không còn là địa ngục như trước kia, mà là nơi luận đạo chân chính.
Nơi này tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhưng các tăng lữ chú ý tới, đã rất lâu rồi... Tự Tại Thiên chưa từng cười.
Cho đến hôm nay, khi Sa Đọa Bàn Cổ bị chém giết, Giản Nhất Nhất mới lần nữa có được nụ cười.
Tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ tin tức mà Sa Đọa Bàn Cổ để lại.
Không ai biết trận chiến giữa Giản Nhất Nhất và Sa Đọa Bàn Cổ. Trên thực tế, chiến đấu kết thúc rất nhanh.
Giản Nhất Nhất không giết Sa Đọa Bàn Cổ, mà là dự định giam cầm nó.
Hắn chỉ dùng một đao, liền khiến Sa Đọa Bàn Cổ ý thức được… khoảng cách giữa Chúa Tể và Chúa Tể thật sự rất lớn.
Sa Đọa Bàn Cổ cảm nhận được một đao này, nghĩ đến Ẩn Dật, cũng nghĩ đến vị chủ nhân Hắc Đao đầu tiên.
Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, trong thời đại suy yếu này, lại có người có thể đạt tới chiến lực của cường giả đỉnh cao thời đại trước.
Tất cả đều đã mất đi ý nghĩa.
Bản thân mình không cách nào siêu việt Hoàng Mậu, đời này vô vọng. Thậm chí, hắn bắt đầu hoài nghi bản thân, nếu ngay cả người trẻ tuổi trước mắt cũng không thể siêu việt, thì làm sao có tư cách cùng Hoàng Mậu một trận chiến?
Giản Nhất Nhất không giết hắn, Sa Đọa Bàn Cổ cũng báo đáp lại một tin tức:
“Lão sư của ta… còn sống. Cửa, tuyệt đối không chỉ có một cánh.” “Nếu như ngươi muốn tìm cửa, hãy đi tìm kiếm lão sư của ta. Hắn là tồn tại có thể sống sót tạm bợ hơn cả ta.” “Có lẽ ở thế giới Lịch cũ, có lẽ ở thế giới hiện thực… có lẽ hắn trốn ở một không gian ẩn nấp nào đó.” “Hắn tên A, ngươi có thể xem nhẹ ta, ngươi cũng có thể xem ta, như một chiếc chìa khóa để mở ra thế giới mới tinh.”
Giản Nhất Nhất không biết thật giả của những lời này, nhưng thật giả của chúng không quan trọng, quan trọng là, những lời này quả thật đã bị hắn nghe được.
Điều này khiến hắn cảm thấy, mình không phải là kẻ vô dụng như vậy, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, mình cũng có thể tìm thấy cánh cửa kia.
............
Ngày 29 tháng 8.
Thành phố Lâm Tương, nghĩa trang, trước mộ bia Túc Nghiệp.
Mọi người đã rất lâu chưa từng gặp Tần Trạch, cũng rất lâu chưa từng gặp Giản Nhất Nhất.
Nhưng truyền thuyết về Giản Nhất Nhất, vẫn luôn tồn tại.
Cảnh giới hiện tại của hắn rốt cuộc đã đạt đến cấp độ nào, không ai biết được.
Vào ngày này, Lam Úc xem lịch thấy xu thế là “nghi giao hữu” (nên kết bạn).
Lam Úc rất muốn tìm Giản Nhất Nhất tỉ thí một chút, cũng không phải cảm thấy mình có thể cùng Giản Nhất Nhất đánh một trận.
Dù sao, trận chiến Lịch cũ đó kết thúc một năm rồi, hắn cũng mới chỉ vừa chạm đến ngưỡng cửa Hạo Kiếp cảnh.
Lam Úc chỉ muốn biết chênh lệch, và… hắn rất nhớ Giản Nhất Nhất, nhớ Tần Trạch.
Hắn đã rất rất lâu rồi, không quen biết thêm bạn mới, đôi khi cũng chỉ đứng trước mộ bia của Túc Nghiệp, than thở vài câu.
Giống như hôm nay, hắn bắt đầu than thở về sự ngạo mạn của Tư Lệnh.
Than thở một chút về sự cứng nhắc của Lão Lư Hồ, tiểu thuyết của Lão Triệu luôn bị drop vì giá trị hợp lý không đủ, than thở Lạc Thư và đám người Lâm An từ đầu đến cuối không thể xem hắn là bạn bè mà chỉ coi như thần tượng.
Còn than thở Đỗ Khắc Trình Vãn không có lòng cầu tiến, đến nay chưa vào Quỷ Thần cảnh.
Đương nhiên, Lam Úc cũng rất đau đầu, sát thủ Phổ Lôi Nhĩ, mặc dù đã bị sáp nhập, nhưng vẫn thường xuyên gây chuyện, thường xuyên tiến hành giáo dục offline đối với các anh hùng bàn phím trên mạng, đây đều là làm trái quy tắc.
Lam Úc nói chuyện trước mộ bia Túc Nghiệp một hồi, cũng cảm thấy có chút cô độc.
Loại tâm cảnh cô độc này, thực ra cũng là một loại cảm xúc sung mãn.
Thêm vào việc xem lịch thấy xu thế quen thuộc, tất cả sự trùng hợp, đều khiến cho ngày “nghi giao hữu” hôm nay của Lam Úc có xu hướng đại viên mãn.
Lam Úc rất nhanh chóng thêm vào được một nhóm chat giao hữu.
Đây đương nhiên là tài khoản cá nhân, Lam Úc cũng không thể báo tên thật của mình.
Nickname cá nhân của hắn là Giản Nhị Nhị.
“A, hoan nghênh người mới. Thật sự không dễ dàng, ngươi vậy mà có thể thêm vào được nhóm này.” “Hê, nhóm chúng ta hình như đã lâu lắm rồi không có người mới vào phải không? Mấy trăm năm… hay là hơn ngàn năm?” “Tính thời gian, lần trước hình như còn là Tiểu Ngũ ngươi nhỉ.” Người có ID là “Cốc Thanh Ngọc” nói:
“Đúng vậy, bây giờ ta không phải là người cuối cùng vào nhóm rồi. Thời gian lâu quá, ta quên mất.” Lại có người nói:
“Người mới, tên của ngươi thật đặc sắc, ngươi thông qua phương thức gì mà thêm vào được thế.” Lam Úc có chút mộng:
“Thì… tùy tiện thêm vào thôi.” “Vậy xem ra là cơ duyên ghê gớm lắm đấy. Ngươi là gg hay là mm?” Người có ID là Từ Mạn Vũ nói.
Lúc này, một người có ID là Lâm Duệ nói:
“Đại tỷ tỷ, hay là ngươi… đừng trêu chọc người mới nữa?” Từ Mạn Vũ trả lời:
“Ngươi một người lớn hơn ta mấy trăm tuổi, gọi ta là tỷ tỷ… Ta thừa nhận ta lớn, nhưng ta ở đâu mà là tỷ tỷ?” Lâm Duệ không nói gì, đánh một chuỗi dấu chấm lửng.
Lúc này Lam Úc mới chú ý tới tên nhóm này có chút cổ quái, gọi là “Nhóm Giao Lưu Diễn Viên Phụ Hoàng Kim”.
Tên của chủ nhóm là Tần Quan Kỳ.
Cũng chính lúc này, Tần Quan Kỳ lên tiếng:
“Xem ra, là thông qua một loại năng lượng đặc thù nào đó, đã thiết lập liên hệ với chúng ta.” “Nhưng gặp nhau chính là hữu duyên, có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi tăng lên thực lực.” “Đừng nhìn chúng ta đều là một đám người bị lãng quên, nhưng chúng ta… rất lợi hại.” Lam Úc thậm chí còn chú ý tới trong nhóm có một ID quen thuộc, Ẩn Dật.
Hắn đối với ID này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Người ta luôn vô tình nhận được hack.
Lam Úc dường như vẫn chưa ý thức được, mình đã thêm vào một cái nhóm như thế nào.
Nhưng rất hiển nhiên, trong thời đại mà Lịch Cũ là tối cao này, hắn dường như đã thông qua Lịch Cũ, nhận được cơ duyên to lớn.
............
Mùng 3 tháng 4.
Lại một năm nữa trôi qua, mọi người dần dần quên đi một vài chuyện.
Thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Năm nay, con của Hồ Đông Phong ra đời. Thực lực của Lam Úc không biết thế nào, bắt đầu tăng vọt một cách vô lý.
Kha Nhĩ cũng nghi ngờ tên này bật hack. Và, con gái của Kha Nhĩ bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thế giới đã an toàn đến mức không cần phải che giấu người thân của mình.
Giản Nhất Nhất dường như biến mất trong thế giới Lịch cũ, trừ việc thỉnh thoảng liên lạc với Ái Lệ Ti, không ai biết hướng đi của hắn.
Tư Lệnh thống lĩnh hiệp hội người Lịch cũ, mọi việc liên quan đều làm rất tốt, dần dần, có người bắt đầu gọi Tư Lệnh bằng một cái tên khác.
Họ gọi Tư Lệnh là chủ tịch.
Năm này, giới tính của Dĩ Lợi Á bị truyền thông suy đoán là lưỡng tính, Dĩ Lợi Á đem da của mình phơi thành màu đồng cổ.
Bây giờ, Dĩ Lợi Á phù hợp với hình ảnh thần trong mắt của từng nhóm người.
Thời gian cứ trôi đi, rất nhiều chuyện sẽ bị lãng quên, bởi vì mọi thứ đều đang thay đổi.
Cho đến hôm nay, ngày mùng 3 tháng 4 này, mọi người mới ý thức được, những chuyện đó kỳ thực sẽ không bị quên đi...
Chỉ là bị chôn sâu dưới đáy lòng, chờ đợi được kích hoạt.
Vào ngày này, trong khu dân cư Hữu Khoa Tân Thành, ô cửa sổ tối đen đã lâu kia... sáng lên ánh đèn.
Khi ánh đèn sáng lên một khắc, dường như tất cả những người trên thế giới đang chờ đợi hắn, đều bỗng nhiên biết được.
Tư Lệnh bỗng nhiên dừng cây bút trong tay, Lam Úc đang chat trong nhóm nói có việc ra ngoài lát nữa nói chuyện tiếp.
Ái Lệ Ti kích động không thôi, bỗng nhiên nhận được điện báo từ Giản Nhất Nhất.
Giản Nhất Nhất vậy mà đã trở về. Mà tin tức Giản Nhất Nhất mang đến, càng khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Lão Triệu hôm nay đã từng viết xuống: “Tần Trạch hôm nay trở về.” Hắn bỗng nhiên ngây người, bởi vì lúc trước khi viết như vậy, phát hiện số lượng giá trị hợp lý đều là con số trên trời...
Nhưng hôm nay, giá trị hợp lý là số không.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, đi thông báo cho Tư Lệnh, mới phát hiện phản ứng của Tư Lệnh rất bình tĩnh.
Nguyên lai Tư Lệnh biết còn sớm hơn hắn.
Dĩ Lợi Á đang hầu tòa, liên quan đến việc hắn bị một nữ tính da đen nào đó của quốc gia tự do kiện vì xâm hại tình dục.
Trên tòa án, Dĩ Lợi Á liền cảm nhận được, một loại khí tức nào đó đến từ quốc gia xa xôi.
Hắn lập tức nói:
“Ta ngay cả chính trị chính xác trong trò chơi ta còn phun, ta nói thật đi, quanh năm sống ở quốc gia kia, ta thích mấy nữ yêu tinh trong lời Hắc Thần nói, cũng không có khả năng thích cái mặt buồn nôn hơn cả chính trị chính xác này…” “Thật xin lỗi, ta hiện tại phải đi gặp nghĩa phụ.” Lời nói này nói ra hậu quả tuyệt đối là bùng nổ.
Bởi vì với tư cách là người đàn ông có sức ảnh hưởng số một đương đại, lời nói này của Dĩ Lợi Á, tuyệt đối sẽ truyền khắp toàn bộ thế giới.
Nhưng Dĩ Lợi Á không để ý.
Cỗ khí tức kia, sẽ không sai, hắn cảm nhận được.
Tần Trạch, đã trở về.
............
Tần Trạch hoàn toàn chính xác đã trở về.
Trong khu dân cư Hữu Khoa Tân Thành, đám người rất nhanh tụ tập lại.
Tần Trạch gãi đầu:
“Chơi thì chịu, Chu ca, ta thua, ta không ngờ tới, mọi người lại nhiệt tình như vậy.” Trong phòng và ngoài phòng đều đứng đầy người.
Bên cạnh Tần Trạch là Kiều Vi, sau lưng thì là một tồn tại mà đám đông cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Giới thiệu một chút, hắn tên Chu Bạch Du, là… Thủy Tổ của Lịch Cũ, hiện tại chúng ta là đối tác hợp tác.” Tần Trạch lộ ra nụ cười xán lạn:
“May mắn không làm nhục mệnh, chúng ta đã giải quyết không ít phiền phức, có thể hưởng thụ một kỳ nghỉ ngắn ngủi.” “Chỗ ta đây, có thể có rất nhiều câu chuyện muốn nói với các ngươi.”
Giản Nhất Nhất cũng lộ ra mỉm cười, khí tức của tất cả mọi người ở đây, thậm chí cả khí tức của Dĩ Lợi Á, đều yếu hơn Tần Trạch và Chu Bạch Du sau lưng không ít.
Rất có một loại chênh lệch giữa quái vật khổng lồ và phù du.
Khó có thể tưởng tượng, Tần Trạch rốt cuộc đã trải qua những gì, mà có thể trở nên cường đại như thế.
Nhưng chỉ có Giản Nhất Nhất, vậy mà giống như là đồng loại của bọn họ, khí tức của hắn không hề kém Tần Trạch chút nào.
Giản Nhất Nhất nói:
“Hoan nghênh trở về nhé, Tiểu Trạch.” “À, cảm tạ đã chờ đợi, tổ trưởng.”
Hai người tay nắm chặt lấy nhau, chỉ một nụ cười, tất cả sự chờ đợi liền đều có ý nghĩa, tất cả câu chuyện, cũng đều một lần nữa khởi hành.
(Quyển sách hoàn)
Nếu có một ngày, thế giới này phủ lên một tầng rèm.
Nếu ngươi không vén nó lên, người bên ngoài không cách nào phát hiện thứ sau tấm rèm của ngươi.
Nhưng cũng vì vậy, ngươi không cách nào đi ra thế giới hiện hữu, đi thực hiện một ước định.
Có thể ngươi cũng không biết, thế giới phía sau tấm rèm được vén lên, rốt cuộc có bao nhiêu hung hiểm.
Ngươi có vén lên tấm rèm này hay không?
Đôi vợ chồng ham chơi, cuối cùng do trượng phu quyết định vén lên tầng rèm này.
Người vợ, cũng ham chơi không kém nhưng lại mang lòng e ngại sâu sắc, liền lập tức khắc phục nỗi sợ hãi, quyết định cùng tham gia vào trò chơi sau cùng.
Tại thế giới Lịch cũ, bên ngoài Vĩnh Sinh thần điện, một cánh cửa xuất hiện.
Cánh cửa được mở ra bởi cái chết của Vĩnh Sinh Vương Tước.
Cánh cửa này kém xa sự hoa lệ của thiên môn mà Amaterasu triệu hồi, nhìn qua, nó tựa như một cánh cửa rất nhỏ.
Nó có chút mục nát, cánh cửa dù có tay nắm, nhưng cầm vào cũng cảm thấy rỉ sắt.
Nó cứ như vậy lặng yên không tiếng động xuất hiện, cũng không biết sẽ tồn tại trong bao lâu.
Tuy nhiên, dao động năng lượng xung quanh bắt đầu giảm dần từng chút một sau khi cánh cửa xuất hiện.
Cánh cửa sẽ không tồn tại vĩnh viễn.
Người triệu hồi ra cánh cửa nhất định phải đưa ra quyết định cuối cùng trong thời gian ngắn —— có muốn đi đến thế giới bên kia hay không.
Trong câu chuyện dài dằng dặc này, Vĩnh Sinh Vương Tước là người giữ cửa, phụ trách nuôi dưỡng "con mồi" trong cửa.
Ngược lại, cũng có ví dụ về việc "con mồi" săn giết lại chủ nhân, trở thành kẻ săn mồi mới, hoặc là người tạo dựng quy tắc.
Ví dụ đó chính là Chu Bạch Du.
Sau khi trở thành Chúa Tể, Tần Trạch mới thật sự ý thức được sự cường đại của Chu Bạch Du.
Chỉ là có một việc Tần Trạch vẫn không hiểu.
Hắn đi tới bên cạnh cửa, nắm lấy tay vặn cửa:
“Rất nhiều câu chuyện đều tràn đầy lời hoang đường.” “Bên trong con đường tắt Đen Trắng ẩn giấu ác ý to lớn, vậy còn cánh cửa này thì sao?” “Ta vẫn luôn có một vấn đề không hiểu, sức mạnh bất hủ quá mạnh mẽ, nếu không phải đến cuối cùng, khiến Vĩnh Sinh Vương Tước nảy sinh suy nghĩ ‘ta có thể bị giết chết’ ——” “Chúng ta có lẽ đều sẽ chết.” “Loại lực lượng này, lẽ nào Hủ Bại Chi Thần không muốn sử dụng sao? Tại sao nó lại trao nó cho Vĩnh Sinh Vương Tước, mà không tự mình sử dụng để đối phó Thủy Tổ.”
Kiều Vi nói:
“Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này, có lẽ Chu Bạch Du đã có năng lực đánh giết loại sức mạnh bất hủ không hoàn chỉnh này.” “Ngươi còn nhớ Ẩn Dật không, ánh mắt của hắn lúc rời đi sau cùng, giống như là khẳng định mình có thể chém giết được sự bất hủ.”
Tần Trạch đương nhiên nhớ kỹ, vị Chúa Tể vĩ đại đó là chủ nhân đời thứ hai của Hắc Đao.
Kiều Vi tiếp tục nói:
“Mặt khác, nếu ngươi đổi ý, ta sẽ không vào một ngày nào đó trong tương lai mà oán trách cuộc sống nhàm chán đâu. Đối với ta mà nói, có ngươi ở bên là tốt rồi.”
Tần Trạch lắc đầu:
“Không, Kiều Vi, ngươi nói rất đúng. Thế giới ngoài cánh cửa có lẽ là nơi chúng ta không dám tưởng tượng, là một thế giới mà cục diện của nó ngay cả Vĩnh Sinh Vương Tước, thậm chí cả những kẻ bất hủ còn sót lại cũng không thể thay đổi.” “Ta sợ hãi, nhưng ta muốn đi.”
Kiều Vi bỗng nhiên làm một việc mà rất nhiều nữ hài tử đều sẽ làm, nàng đặt ra một câu hỏi:
“Nếu như ta không muốn ngươi đi thì sao?” “Ta sẽ đi, nhưng ta hứa với ngươi, ta sẽ trở về.”
Kiều Vi cười nói:
“Là vì Chu Bạch Du sao?”
Tần Trạch gật đầu:
“Ta chỉ là tin tưởng hắn. Hắn đang đợi, đợi người đến sau từ phía sau cánh cửa sẽ đến giúp hắn.” “Hắn quá cô độc, ta không muốn thất ước.”
Kiều Vi vẫn nở nụ cười:
“Đây chính là lý do ta thích ngươi. Như vậy… mở cửa đi.” Nàng đương nhiên sẽ không thật sự muốn Tần Trạch trở về, trừ phi chính Tần Trạch đưa ra quyết định trở về.
Theo Kiều Vi thấy, bản thân mình chỉ cần ủng hộ là đủ.
Kể từ khoảnh khắc lựa chọn Tần Trạch, nàng đã có giác ngộ rằng sẽ giao toàn bộ quyền quyết định cho hắn.
Kiều Vi đi tới cạnh cửa, nắm lấy tay Tần Trạch, cuối cùng ôn nhu nói:
“Nếu như có thể, ta vẫn hy vọng rằng, sau khi thích ứng với thế giới ngoài cửa, một ngày nào đó chúng ta có thể trở lại nơi này.” “Được.” Tần Trạch cười đáp ứng, vặn chốt cửa, tựa như đang xoay chuyển một vận mệnh mới.
............
Ngày 3 tháng 9. Thành phố Lâm Tương.
Trên công lịch, hôm nay là ngày 18 tháng 10. Trên âm lịch, hôm nay là ngày 3 tháng 9, không có gì đặc biệt.
Năm tháng chỉ khi được chia nhỏ xuống từng cá thể, mới có thể tìm thấy ý nghĩa của nó.
Tiểu thi hôm nay... phát hiện mình đã mang thai.
Phù Giai rất mờ mịt, mới mười mấy tuổi đã muốn làm cha?
Điều này không đúng lắm, nhưng nhìn từ tướng mạo, Phù Giai đã già đi rất nhiều, ít nhất là so với mấy tháng trước khi hắn bị Tần Trạch phát hiện tại bệnh viện tâm thần...
Trông hắn giống như đã trải qua mười năm gian nan.
Nhân sinh luôn tràn đầy những thử thách mới. Ngay lúc Phù Giai cuối cùng cũng nặn ra được nụ cười, chuẩn bị nghĩ xem có nên đến một bộ manga não tàn nào đó cực kỳ dễ kiếm tiền, lấy ra chút đồ vật để trợ cấp gia đình, nuôi sống cả nhà, kiếm tiền mua sữa bột, và gánh vác trách nhiệm của một người cha hay không, thì Tiểu thi lại thản nhiên nói:
“À, đứa bé ta sẽ bỏ đi.” “Hả?” Phù Giai rất kinh ngạc.
Tiểu thi nghĩ nghĩ:
“Chắc chắn là bỏ rồi, nhưng ngươi yên tâm, lúc cần sinh thì chắc chắn vẫn có thể sinh.” “Ta còn không muốn vì đứa bé mà ảnh hưởng đến cuộc sống tính phúc của ta.” Phù Giai có chút phẫn nộ:
“Chuyện này ngươi ít nhất cũng phải nói với ta một tiếng chứ!” Tiểu thi nghĩ nghĩ:
“Ta thật ra muốn hỏi ý kiến một người, nhưng điện thoại của hắn vẫn gọi không được.” Phù Giai trầm mặc.
Đêm mùng 3 tháng 9 đáng thương, cuộc đời Phù Giai không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ là lại một lần nữa bị móc rỗng mà thôi.
............
Mùng 4 tháng 9, Thành phố Lâm Tương.
Vào ngày này, đại đa số người Lịch cũ đều xem lịch thấy nghi mai táng.
Trong nghĩa trang lớn nhất Thành phố Lâm Tương, xuất hiện vài ngôi mộ bia có phần khoa trương được xây dựng khẩn cấp.
Lăng Ngạo Triết đứng trước mộ bia của Lăng Hàn Tô, bị rất nhiều người chụp ảnh chung.
Ở một phía khác của nghĩa trang, bên cạnh mộ bia ghi ‘Bác sĩ Bạch Viễn Chi’, có một tòa mộ bia viết ‘Anh hùng của thế giới loài người – Túc Nghiệp’.
Trên bia mộ của Túc Nghiệp, chất đầy bánh mì Pháp côn.
Lam Úc và Tư Lệnh che dù, đến viếng mộ người xưa trong cơn mưa.
Tư Lệnh nói:
“Ta vẫn cảm thấy… mọi chuyện quá kỳ quái, hai ta đều chạy đi chịu chết cả rồi, thế mà lại sống sót.” “Tên kia vậy mà lại chết.” Lam Úc nói:
“Gần đây có mấy tác giả và nhà xuất bản liên hệ ta, nói họ muốn xuất bản một bộ truyện kỳ về người Lịch cũ, đang hỏi chúng ta xem ai thích hợp làm nhân vật chính, nguyên mẫu nhân vật, câu chuyện gì đó.” Tư Lệnh sững sờ.
Lam Úc nói:
“Biết đâu hắn cũng không tệ?” Tư Lệnh nghĩ nghĩ, gật đầu:
“Đúng là không tệ lắm. Phải rồi, ngươi định bao lâu nữa thì đến thế giới Lịch cũ?” Lam Úc lắc đầu:
“Ta và Giản Nhất Nhất chênh lệch quá lớn, ta phải vào Hạo Kiếp cảnh trước, lại tìm ra con đường của chính mình, đến lúc đó mới có thể đi tìm hắn.” Tư Lệnh ừ một tiếng:
“Tìm hắn giúp đỡ?” Lam Úc thẳng thắn nói:
“Đúng vậy.” Tư Lệnh lại hỏi: “Ngươi không thấy mất mặt sao?” Lam Úc nói:
“Ta lấy Giản Nhất Nhất làm mục tiêu, nhưng nếu ta thật sự cảm thấy ta có thể vượt qua Giản Nhất Nhất, vậy thì ta chính là tên ngốc ngông cuồng nhất thế giới này.” “Ngược lại là ngươi, luôn miệng nói muốn báo thù cho chủ tịch, tự tay đâm kẻ sa đọa Bàn Cổ, có tiến triển gì không?” “Chuyện này Giản Nhất Nhất cũng sẽ không nhường cho ngươi đâu, thế giới Lịch cũ còn chưa yên ổn.” Tư Lệnh nói:
“Ta hy vọng mình có thể làm được, nhưng nếu ta làm không được, Giản Nhất Nhất làm được cũng tốt.” Nói xong lời này, cả hai đều cười.
Hai vị thiên tài, đối mặt với kẻ biến thái mà ngay cả việc nhìn theo bóng lưng cũng khó làm được kia, dường như cảm thấy —— Bất kể là tìm đối phương chỉ dẫn, hay là để đối phương thay mình giết địch, đều rất hợp lý.
Tuy nhiên, cả hai người cũng từ đầu đến cuối chưa từng từ bỏ mục tiêu, đó chính là vượt qua hắn.
............
Ngày 11 tháng 9.
Trình Vãn cùng Đỗ Khắc, Lạc Thư cùng Du Tập, đều đang ở bệnh viện Lâm An, chăm sóc Lão Hoắc Kiều.
Lão nhân này trước đó dùng thuật bói máu, cuối cùng vẫn xảy ra chút vấn đề.
Cũng may, mọi thứ đều được phát hiện kịp thời, thân thể Hoắc Kiều cuối cùng vẫn có thể cứu chữa.
Hoắc Kiều ngược lại rất thoải mái, xem tivi, thỉnh thoảng cảm khái về sự thay đổi của thế giới.
Trong TV đang phát chương trình về tổ chức thần giáo Dĩ Lợi Á.
Bởi vì Jesus không còn sử dụng tên Jesus nữa, mà đã gỡ bỏ danh hiệu của mình, dùng tên thật —— cho nên giáo hội mới cũng hưng khởi.
Người dẫn chương trình đang thảo luận rất nghiêm túc, rằng trong thời đại quỷ dị, có nên tồn tại sự sùng bái cá nhân mù quáng hay không.
Từ câu nói này có thể thấy, chương trình thực ra không hy vọng có hiện tượng này, chương trình đang kêu gọi sự lý trí.
Nhưng hiện trường chương trình rất hỗn loạn, bởi vì có khách mời nói, đây là sự khinh nhờn đối với thần. Dĩ Lợi Á sẽ trừng phạt các ngươi. Đây còn không phải số ít, rất nhiều người bắt đầu hùa theo ồn ào, nói chương trình này sẽ bị thần phạt.
Kết quả vô cùng bất ngờ, người sở hữu danh hiệu Jesus của Anh Linh Điện nguyên bản —— Dĩ Lợi Á xuất hiện trong chương trình, và bày tỏ rằng chương trình nói rất đúng.
Hy vọng mọi người tránh xa mọi giáo hội mang tính tẩy não, bản thân hắn không cần bất kỳ giáo hội nào đến thờ phụng mình.
Nhưng đừng tưởng rằng thế là kết thúc.
Đây là chương trình của ngày hôm trước, chỉ là hôm nay mới phát sóng.
Ý định ban đầu là tốt, là kêu gọi mọi người đừng sùng bái mù quáng ai, nhất là không nên bị các loại tông giáo lấy danh nghĩa thần linh lừa gạt.
Có những giáo hội, không, phải nói là tổ chức tà ác, chính là mượn danh Dĩ Lợi Á để lừa tiền.
Nhưng sau khi Dĩ Lợi Á xuất hiện, các tín đồ của hắn lại càng điên cuồng hơn —— nhìn kìa, thần tượng của chúng ta còn dạy dỗ chúng ta, dặn dò chúng ta không nên bị lừa gạt, ngài ấy quá hoàn hảo.
Thế giới này chính là như vậy, khi ngươi đủ cường đại, toàn thế giới đều là người tốt. Ngươi làm một chút việc bình thường theo tiêu chuẩn đạo đức, mọi người cũng sẽ phóng đại vô hạn trình độ đạo đức của ngươi.
Giống như người bình thường làm việc tốt, không đáng nhắc tới, nhưng Lam Úc làm chuyện tốt, fan hâm mộ chỉ ước có thể trực tiếp lên top 1 hot search.
Trong thời đại không có thần, thế giới không hạn chế tôn giáo, nhưng trong thời đại có thần, ngược lại sẽ hạn chế, bởi vì —— thần thật sự tồn tại.
Điều này cũng giống như ngươi nói với một người, sau này ta có 100 triệu, ta bằng lòng chia cho ngươi một nửa.
Nhưng ngươi sẽ không nói với người khác, nếu ta có 1000, ta chia cho ngươi 500. Bởi vì ngươi thật sự có 1000.
Sự tồn tại của Dĩ Lợi Á khiến rất nhiều người từ bỏ suy nghĩ, từ bỏ phấn đấu, từ bỏ làm việc.
Bắt đầu một lòng cầu nguyện, dường như —— có thần rồi, mọi việc cứ giao cho thần là được.
Người mù có thể phục hồi thị lực, con bạc đều có thể trả hết nợ nần, vậy ta nằm ngửa chờ đợi thần cứu trợ, rất hợp lý không phải sao?
Mọi thứ đều có lợi và hại, quả thực, trong bảy ngày, thế giới đã sáng tạo ra Thượng Đế.
Nhưng trong lịch sử nhân loại chưa từng có Thượng Đế, một khi thật sự có được, Thượng Đế cũng phải đau đầu vì rất nhiều vấn đề.
Cho nên, hiệp hội người Lịch cũ quyết định giáo dục dân chúng, yêu cầu Dĩ Lợi Á xuất hiện trên chương trình, tự mình nói với đám đông, đừng quá tin vào thần.
Kết quả chính là —— Dĩ Lợi Á lần nữa bước lên thần đàn, phẩm đức vĩ đại của hắn chinh phục càng nhiều người hơn.
Điều này khiến Dĩ Lợi Á cảm thấy, nhân sinh chính là một sự châm biếm to lớn.
Đương nhiên, chuyện châm biếm hơn nữa sẽ còn xảy ra sau này. Dĩ Lợi Á còn có rất nhiều chuyện phải đau đầu hơn.
Có thể đoán được chính là, các chương trình truyền hình của quốc gia tự do sẽ bắt đầu phê phán Thượng Đế.
Không cần suy nghĩ tại sao Thượng Đế lại bị phê phán, bởi vì người Lịch cũ nhất định phải bảo vệ nhân loại, không thể làm tổn thương nhân loại.
Khi chúng ta hô hào bình đẳng, liền sẽ có người đội lốt bình đẳng để đi tìm đặc quyền.
Ngày 15 tháng 9 —— Hôm Lão Hoắc Kiều xuất viện, ông đã thấy được tin tức vô cùng phù hợp với ấn tượng cứng nhắc của mình về một số nhóm người.
« Dĩ Lợi Á, kẻ theo chủ nghĩa tinh anh da trắng, có thật sự đáng để các ngươi ca tụng? » « Cứu trợ một đứa trẻ Gia Sa, tương lai Do Thái sẽ thêm một phần uy hiếp, tội ác của tù nhân chiến tranh Dĩ Lợi Á vẫn đang tăng thêm » « Dĩ Lợi Á trợ giúp Hayley, lại không để mắt đến lời cầu nguyện của phụ nữ da đen, phải chăng là kỳ thị chủng tộc » « Mười bằng chứng về sở thích ấu dâm của Dĩ Lợi Á » Có câu nói rằng, nhân loại không xứng có được La Tập. Trên thực tế, trong đại đa số câu chuyện, nhân loại cũng không xứng có được đấng cứu thế.
Tuy nhiên Hoắc Kiều chỉ là ha ha ha ha cười to, cùng một đám tiểu đội Lâm Tương Thị trước kia đến nhà Du Tập dùng bữa.
Theo Hoắc Kiều thấy, khi nhân loại không còn trên dưới một lòng nữa, thường thường chứng tỏ mối đe dọa bên ngoài thật sự đã không còn.
Người ở tuổi của hắn nhìn nhận vấn đề luôn toàn diện và rộng rãi hơn.
............
Cũng là ngày 15 tháng 9, Tây Ban Nha.
Nhân vật truyền kỳ Lão Mễ Già Lặc nghe đám người Lịch cũ đến từ Lâm Tương Thị kể lại, sắc mặt bình tĩnh.
Ông là như vậy, buồn vui không lộ ra ngoài.
Cho dù là vô cùng thống khổ, cũng sẽ không biểu lộ ra.
Chỉ đến khi tất cả mọi người rời đi, vị từng là xạ thủ vô địch, phi hành gia, quán quân cờ vua với rất nhiều danh hiệu này mới bi thống khóc thành tiếng.
Ông là huyền thoại của Tây Ban Nha, là niềm kiêu hãnh, người như vậy, rất nhiều năm chưa từng rơi lệ.
Ngày hôm đó, ông đăng một bài viết lên mạng xã hội, nội dung tóm tắt lại chính là —— Xin hãy nhìn thẳng vào những vinh dự mà con trai ta đã đạt được, mọi nỗ lực của nó, không phải vì sự tồn tại của ta mà trở nên đương nhiên.
Ngược lại, bởi vì có nó, ta mới nên cảm thấy kiêu hãnh.
Bài viết này rất nhanh chóng được lan truyền, phủ sóng toàn thế giới.
Đám đông đang đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn dần dần ý thức được, chiến tranh không phải do một vị thần nào đó giành được.
Là bởi vì sự cố gắng của rất nhiều người, những người này cũng đáng được ghi nhớ.
Đối với những chuyện này, thế giới không thiếu lý trí và thiện lương.
............
Ngày 8 tháng 11.
Văn phòng luật sư chính nghĩa của Hồ Đông Phong, mở trong tòa nhà cao ốc nơi bọn sát thủ từng nhận đơn hàng.
Quán cơm trước kia, đổi tên thành Quán cơm Hòa Bình.
Người đại diện của sát thủ, từ đó thất nghiệp.
Bởi vì vào ngày 7 tháng 11 hôm nay, Kha Nhĩ đã hoàn thành việc đánh giết Sát Lục Chi Thần trong thế giới chiêu mộ.
Đến lúc này, tất cả sát thủ đều biết, thời đại đã thay đổi.
Không ai biết Kha Nhĩ làm thế nào làm được, đám đông chỉ biết, Kha Nhĩ đã đột phá Hạo Kiếp cảnh.
Nhưng người có thể dùng Hạo Kiếp cảnh để sát thần, chỉ có Giản Nhất Nhất trong truyền thuyết kia.
Mọi người chỉ biết, Sát Lục Chi Thần đã chết, Kha Nhĩ có con đường riêng của mình.
Có thể đoán được, một ngày nào đó trong tương lai, thế giới sẽ còn có thêm một vị Chúa Tể.
Và, không còn ai dám mưu toan dùng Hồ Đông Phong để kiềm chế Kha Nhĩ nữa. Tất cả sát thủ, đều chỉ ước sao nịnh nọt được Hồ Đông Phong.
Kha Nhĩ đã từ vua sát thủ, biến thành sát thủ chi thần.
............
Ngày 11 tháng 11.
Trong âm lịch không có ngày lễ độc thân gì cả. Hôm nay cũng không có sự việc gì đặc biệt.
Cố An Tuân đi tới khu dân cư Hữu Khoa Tân Thành, phát hiện trong tòa nhà đó, vẫn không có người nào đó.
Hắn và Lê Lộ dự định hạ tuần tháng sau, tức là khoảng trước sau giao thừa sẽ cử hành hôn lễ.
Cố An Tuân rất muốn đưa thiệp mời cho Tần Trạch, nhưng Tần Trạch đã biến mất mấy tháng rồi.
Mấy tháng trước, hồi cuối của trận thần chiến đó, là lúc trọc khí và thanh khí toàn bộ hội tụ về một chỗ.
Thủ lĩnh của Đế quốc Cơ giới, Jesus, Giản Nhất Nhất, và rất nhiều Ngoại Thần khác, đều dự cảm được sự biến hóa của khí tức.
Loại thiên địa dị biến to lớn này, khiến tất cả mọi người đều hướng về một phương hướng tiến đến.
Đó là một nơi nào đó bên ngoài Vĩnh Sinh thần điện, nơi đó một mảnh hỗn độn, giống như là thủy tinh bị nghiền nát.
Sau khi đám đông đến nơi, phát hiện chỉ có một tờ bản thảo Hoàng Kim Lịch.
Mà trọc khí và thanh khí đã hội tụ ở đó, và cũng biến mất ở đó.
Điều này có nghĩa là, thế giới Lịch cũ dù có biến động thế nào, cũng sẽ không còn ảnh hưởng đến thế giới loài người nữa.
Khoảng cách giữa hai thế giới đã bị kéo ra.
Giản Nhất Nhất nhặt lên bản thảo Hoàng Kim Lịch, cũng không quan tâm đến hạn chế và quy tắc của bản thảo, trực tiếp đọc ra.
Thực ra nội dung rất ngắn ngủi —— “Tổ trưởng, đại minh tinh, Tư Lệnh, Ái Lệ Ti, còn có Lăng Thúc, Jesus, và tất cả mọi người… Ta đi đây, ta và thê tử của ta muốn bắt đầu những thử nghiệm mới.” “Con đường của Thủy Tổ cũng không đặc biệt, không có nghĩa là nó nhất định có giới hạn cao hơn những con đường khác, cho nên… Xin các vị đừng lười biếng, tương lai một ngày nào đó thế giới có thể phải đối mặt với rất nhiều thử thách.” “Vô cùng tiếc nuối, ta có chút ích kỷ, chỉ mang theo thê tử của ta đi cùng. Nhưng tình huống lúc đó, ta cũng không có cách nào khác. Bởi vì cánh cửa sẽ không dừng lại vĩnh viễn, mà thế giới hiện thực, cũng cần người mạnh mẽ đi trấn thủ.” “Những tồn tại kinh khủng trong tinh không kia, ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy vẫn nên đi đối mặt với chúng, dù là… khiến ánh mắt của chúng rời xa thế giới này cũng tốt.” “Nếu ta có thể đi, vậy thì ta phải đi.” “Xin hãy cẩn thận lưu ý bản thảo Hoàng Kim Lịch, ta nghĩ, ta có lẽ sẽ dùng phương thức này, gửi về một ít thư từ.” “Xin hãy chờ đợi cuộc gặp gỡ của ta và Chu Bạch Du. Và, đừng quên ta.”
Đây chính là nội dung của bản thảo Hoàng Kim Lịch.
Đám người thất vọng mất mát, mỗi người đều không ngờ tới, đại công thần của chiến thắng, vậy mà đã rời đi, tất cả mọi người không cách nào cùng hắn chia sẻ niềm vui.
Những chuyện này không phải bí mật gì, tất cả những người có quan hệ xã giao nhất định với Tần Trạch, đều được cho biết sự tình trải qua.
Phù Giai và Tiểu thi, tin chắc Tần Trạch sẽ còn trở về. Tiểu thi thường xuyên gọi điện thoại cho Tần Trạch, chỉ là điện thoại luôn luôn gọi không thông.
Ái Lệ Ti và Cao Tĩnh Chi thành bạn bè, nguyên nhân ngược lại rất đơn giản —— cả hai đều đến nhà Tần Trạch, kết quả không tìm thấy Tần Trạch.
Điều đáng nói là, Tiểu Kiều biến mất.
Mặc dù trọc khí đã biến mất, thế giới cơ bản sẽ không xuất hiện hiện tượng quỷ dị đến từ thế giới Lịch cũ, nhưng vẫn có các loại thiệp mời sự kiện quỷ dị.
Đa số là do người Lịch cũ làm ra.
Có một tấm thiệp ghi lại, liên quan đến một con búp bê nữ cực kỳ xinh đẹp, luôn xuất hiện tại các hiện trường tai họa.
Chỉ là không có ai để ý, bởi vì sau khi trải qua sự bất thường, mọi người cảm thấy bất thường cũng là một loại bình thường.
............
Đêm giao thừa.
Đã mất đi ảnh hưởng của trọc khí, đêm giao thừa không có những hiện tượng quỷ dị có khả năng chí mạng đáng cảnh giác kia nữa.
Các ngày lễ bây giờ vì thanh trọc lưỡng khí biến mất, đã không còn có công năng đặc thù.
Nhưng không khí tết vẫn còn đó.
Vương Thục Phân và Chu Trạch Thủy, vào hôm nay nhận được một phong thư.
Hai lão sau khi đọc xong nội dung bức thư, lập tức nước mắt ướt đẫm vạt áo.
Bởi vì ý chí thế giới —— đã thay đổi chủ nhân, những cái tên cấm kỵ kia, cũng không còn là cấm kỵ nữa.
Mọi người nhớ ra, Thành phố Lâm Tương có một khu phố cổ, khu phố cổ từng xảy ra họa côn trùng, khu phố cổ đó có một thiếu niên và một nữ tử.
Mọi người cũng nhớ ra, thế giới này đã từng có rất nhiều người nhảy lầu...
Trên thực tế, thời gian những chuyện này xảy ra, đều là từ rất lâu trước kia. Lâu đến mức thế giới đều đã hủy diệt một lần.
Nhưng thế giới Chu Bạch Du sáng tạo, lại vẫn là thế giới trước khi hủy diệt.
Mọi người nhớ lại những chuyện mà ý chí thế giới không cho phép nhớ tới.
Tự nhiên, Vương Thục Phân và Chu Trạch Thủy, cũng đều biết, mình có một người con trai.
Tên của con trai, gọi là Chu Bạch Du.
Vào đêm giao thừa, khi tất cả mọi người đang sum họp gia đình ăn cơm tất niên —— Thiếu niên đưa tin đã mang bức thư này đến cho nhà họ Chu.
“Nhị lão, làm ơn nhất định phải giữ bí mật nhé, mọi chuyện vẫn chưa đến lúc.” Nội dung bức thư này, đơn giản hơn, chỉ có mấy câu mà thôi:
“Ba ba, mụ mụ, con rất tốt, bạn tốt của con Hoàng Mậu, dường như cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút. Nhưng vấn đề của hắn vẫn còn rất nhiều, nhiệm vụ của con còn rất dài, tạm thời chưa về được.” “Đúng rồi, cám ơn hai vị đã chỉ dẫn cho Tần Trạch, hắn thật sự là một trợ thủ rất tốt, công việc của con a, cuối cùng cũng không còn lẻ loi trơ trọi như vậy nữa.” “Chúc hai vị năm mới vui vẻ, xin hãy nhớ đến con.” Vương Thục Phân nước mắt rơi như mưa, Chu Trạch Thủy thì ôm lấy nàng, vỗ nhẹ vào lưng nàng, an ủi nói:
“Đừng khóc nữa đừng khóc nữa, mặc dù mọi người đều đang ca tụng Dĩ Lợi Á, nhưng chúng ta biết, con của chúng ta cũng không hề thua kém hắn!” “Sẽ có một ngày, mọi người cũng sẽ ca tụng nó!” Đúng vậy, sẽ có một ngày, những người đã lãng quên hắn đều sẽ nhớ lại hắn.
............
Năm mới đến, mùng 6 tháng 2, kinh trập.
Vào ngày này, thế giới Lịch cũ xảy ra một chuyện đại sự.
Chuyện đại sự này xảy ra, cũng có nghĩa là một thời đại thật sự kết thúc.
Người nắm giữ Dục Vọng chi lực, vị Chúa Tể thứ tư Giản Nhất Nhất, giao chiến một trận với Sa Đọa Chúa Tể, và chém giết Sa Đọa Chúa Tể.
Dưới sự dò xét của Cơ Giới chi quốc, nơi Sa Đọa Bàn Cổ có thể ẩn thân không còn nhiều.
Sở dĩ trước đó không đi khiêu chiến nó, là bởi vì đám Ngoại Thần đều bận rộn thôn phệ lãnh địa của những Ngoại Thần đã chết kia.
Lại không ai dám đi trêu chọc vị Sa Đọa Chúa Tể đó.
Giản Nhất Nhất là ngoại lệ.
Dùng hơn bốn tháng thời gian, hắn mới cuối cùng đạt Hắc Đao đại thành, Dục Vọng chi lực đại thành, và Lịch Cũ lực lượng đạt đến đỉnh phong.
Sau khi vững tin mình có thể cùng Sa Đọa Bàn Cổ đánh một trận, Giản Nhất Nhất liền trực tiếp đi quyết đấu với Sa Đọa Bàn Cổ.
Trận chiến đấu này không ai biết được, nhưng theo lời thám tử của bộ lạc Tối Quạ đã bị sáp nhập nói —— Thời gian chiến đấu rất ngắn, không dùng bao lâu, Giản Nhất Nhất liền xuống núi.
Tin tức này truyền ra sau, tất cả Ngoại Thần đều đặc biệt trung thực.
Mỗi Ngoại Thần đều bắt đầu bội phục Cạnh Kỹ Chi Thần.
Bởi vì Lăng Ngạo Triết sau khi trở lại Cạnh Kỹ Chi Quốc, lập tức bắt đầu viết cuốn sách hồi ức lục về chiến tranh Lịch cũ lần thứ hai.
Bên trong, phong thái của Giản Nhất Nhất, cao hơn cả Jesus, Tần Trạch, và tất cả mọi người.
Hạo Kiếp cảnh lấy một địch hai, áp chế Bàn Cổ, chém Phật Đà. Cuối cùng chứng đạo Chúa Tể, lại chém Bàn Cổ.
Không hề nghi ngờ, Cạnh Kỹ Chi Thần đã nhìn thấy một phần tương lai —— Tương lai nơi Chư Thần lần nữa sợ hãi chủ nhân của Hắc Đao.
Trong Phật quốc Tuyết sơn, đã không còn cảnh tăng lữ khổ tu, tất cả tăng lữ đều nhìn thẳng vào dục vọng của mình.
Ở giữa hai lằn ranh không muốn và buông thả dục vọng, tìm ra điểm có thể giữ lại nhân tính và đạo đức.
Dưới sự cố gắng của Giản Nhất Nhất và vô số tăng lữ, Phật quốc không còn là địa ngục như trước kia, mà là nơi luận đạo chân chính.
Nơi này tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhưng các tăng lữ chú ý tới, đã rất lâu rồi... Tự Tại Thiên chưa từng cười.
Cho đến hôm nay, khi Sa Đọa Bàn Cổ bị chém giết, Giản Nhất Nhất mới lần nữa có được nụ cười.
Tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ tin tức mà Sa Đọa Bàn Cổ để lại.
Không ai biết trận chiến giữa Giản Nhất Nhất và Sa Đọa Bàn Cổ. Trên thực tế, chiến đấu kết thúc rất nhanh.
Giản Nhất Nhất không giết Sa Đọa Bàn Cổ, mà là dự định giam cầm nó.
Hắn chỉ dùng một đao, liền khiến Sa Đọa Bàn Cổ ý thức được… khoảng cách giữa Chúa Tể và Chúa Tể thật sự rất lớn.
Sa Đọa Bàn Cổ cảm nhận được một đao này, nghĩ đến Ẩn Dật, cũng nghĩ đến vị chủ nhân Hắc Đao đầu tiên.
Hắn thật sự không cách nào tưởng tượng, trong thời đại suy yếu này, lại có người có thể đạt tới chiến lực của cường giả đỉnh cao thời đại trước.
Tất cả đều đã mất đi ý nghĩa.
Bản thân mình không cách nào siêu việt Hoàng Mậu, đời này vô vọng. Thậm chí, hắn bắt đầu hoài nghi bản thân, nếu ngay cả người trẻ tuổi trước mắt cũng không thể siêu việt, thì làm sao có tư cách cùng Hoàng Mậu một trận chiến?
Giản Nhất Nhất không giết hắn, Sa Đọa Bàn Cổ cũng báo đáp lại một tin tức:
“Lão sư của ta… còn sống. Cửa, tuyệt đối không chỉ có một cánh.” “Nếu như ngươi muốn tìm cửa, hãy đi tìm kiếm lão sư của ta. Hắn là tồn tại có thể sống sót tạm bợ hơn cả ta.” “Có lẽ ở thế giới Lịch cũ, có lẽ ở thế giới hiện thực… có lẽ hắn trốn ở một không gian ẩn nấp nào đó.” “Hắn tên A, ngươi có thể xem nhẹ ta, ngươi cũng có thể xem ta, như một chiếc chìa khóa để mở ra thế giới mới tinh.”
Giản Nhất Nhất không biết thật giả của những lời này, nhưng thật giả của chúng không quan trọng, quan trọng là, những lời này quả thật đã bị hắn nghe được.
Điều này khiến hắn cảm thấy, mình không phải là kẻ vô dụng như vậy, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, mình cũng có thể tìm thấy cánh cửa kia.
............
Ngày 29 tháng 8.
Thành phố Lâm Tương, nghĩa trang, trước mộ bia Túc Nghiệp.
Mọi người đã rất lâu chưa từng gặp Tần Trạch, cũng rất lâu chưa từng gặp Giản Nhất Nhất.
Nhưng truyền thuyết về Giản Nhất Nhất, vẫn luôn tồn tại.
Cảnh giới hiện tại của hắn rốt cuộc đã đạt đến cấp độ nào, không ai biết được.
Vào ngày này, Lam Úc xem lịch thấy xu thế là “nghi giao hữu” (nên kết bạn).
Lam Úc rất muốn tìm Giản Nhất Nhất tỉ thí một chút, cũng không phải cảm thấy mình có thể cùng Giản Nhất Nhất đánh một trận.
Dù sao, trận chiến Lịch cũ đó kết thúc một năm rồi, hắn cũng mới chỉ vừa chạm đến ngưỡng cửa Hạo Kiếp cảnh.
Lam Úc chỉ muốn biết chênh lệch, và… hắn rất nhớ Giản Nhất Nhất, nhớ Tần Trạch.
Hắn đã rất rất lâu rồi, không quen biết thêm bạn mới, đôi khi cũng chỉ đứng trước mộ bia của Túc Nghiệp, than thở vài câu.
Giống như hôm nay, hắn bắt đầu than thở về sự ngạo mạn của Tư Lệnh.
Than thở một chút về sự cứng nhắc của Lão Lư Hồ, tiểu thuyết của Lão Triệu luôn bị drop vì giá trị hợp lý không đủ, than thở Lạc Thư và đám người Lâm An từ đầu đến cuối không thể xem hắn là bạn bè mà chỉ coi như thần tượng.
Còn than thở Đỗ Khắc Trình Vãn không có lòng cầu tiến, đến nay chưa vào Quỷ Thần cảnh.
Đương nhiên, Lam Úc cũng rất đau đầu, sát thủ Phổ Lôi Nhĩ, mặc dù đã bị sáp nhập, nhưng vẫn thường xuyên gây chuyện, thường xuyên tiến hành giáo dục offline đối với các anh hùng bàn phím trên mạng, đây đều là làm trái quy tắc.
Lam Úc nói chuyện trước mộ bia Túc Nghiệp một hồi, cũng cảm thấy có chút cô độc.
Loại tâm cảnh cô độc này, thực ra cũng là một loại cảm xúc sung mãn.
Thêm vào việc xem lịch thấy xu thế quen thuộc, tất cả sự trùng hợp, đều khiến cho ngày “nghi giao hữu” hôm nay của Lam Úc có xu hướng đại viên mãn.
Lam Úc rất nhanh chóng thêm vào được một nhóm chat giao hữu.
Đây đương nhiên là tài khoản cá nhân, Lam Úc cũng không thể báo tên thật của mình.
Nickname cá nhân của hắn là Giản Nhị Nhị.
“A, hoan nghênh người mới. Thật sự không dễ dàng, ngươi vậy mà có thể thêm vào được nhóm này.” “Hê, nhóm chúng ta hình như đã lâu lắm rồi không có người mới vào phải không? Mấy trăm năm… hay là hơn ngàn năm?” “Tính thời gian, lần trước hình như còn là Tiểu Ngũ ngươi nhỉ.” Người có ID là “Cốc Thanh Ngọc” nói:
“Đúng vậy, bây giờ ta không phải là người cuối cùng vào nhóm rồi. Thời gian lâu quá, ta quên mất.” Lại có người nói:
“Người mới, tên của ngươi thật đặc sắc, ngươi thông qua phương thức gì mà thêm vào được thế.” Lam Úc có chút mộng:
“Thì… tùy tiện thêm vào thôi.” “Vậy xem ra là cơ duyên ghê gớm lắm đấy. Ngươi là gg hay là mm?” Người có ID là Từ Mạn Vũ nói.
Lúc này, một người có ID là Lâm Duệ nói:
“Đại tỷ tỷ, hay là ngươi… đừng trêu chọc người mới nữa?” Từ Mạn Vũ trả lời:
“Ngươi một người lớn hơn ta mấy trăm tuổi, gọi ta là tỷ tỷ… Ta thừa nhận ta lớn, nhưng ta ở đâu mà là tỷ tỷ?” Lâm Duệ không nói gì, đánh một chuỗi dấu chấm lửng.
Lúc này Lam Úc mới chú ý tới tên nhóm này có chút cổ quái, gọi là “Nhóm Giao Lưu Diễn Viên Phụ Hoàng Kim”.
Tên của chủ nhóm là Tần Quan Kỳ.
Cũng chính lúc này, Tần Quan Kỳ lên tiếng:
“Xem ra, là thông qua một loại năng lượng đặc thù nào đó, đã thiết lập liên hệ với chúng ta.” “Nhưng gặp nhau chính là hữu duyên, có lẽ chúng ta có thể giúp ngươi tăng lên thực lực.” “Đừng nhìn chúng ta đều là một đám người bị lãng quên, nhưng chúng ta… rất lợi hại.” Lam Úc thậm chí còn chú ý tới trong nhóm có một ID quen thuộc, Ẩn Dật.
Hắn đối với ID này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Người ta luôn vô tình nhận được hack.
Lam Úc dường như vẫn chưa ý thức được, mình đã thêm vào một cái nhóm như thế nào.
Nhưng rất hiển nhiên, trong thời đại mà Lịch Cũ là tối cao này, hắn dường như đã thông qua Lịch Cũ, nhận được cơ duyên to lớn.
............
Mùng 3 tháng 4.
Lại một năm nữa trôi qua, mọi người dần dần quên đi một vài chuyện.
Thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Năm nay, con của Hồ Đông Phong ra đời. Thực lực của Lam Úc không biết thế nào, bắt đầu tăng vọt một cách vô lý.
Kha Nhĩ cũng nghi ngờ tên này bật hack. Và, con gái của Kha Nhĩ bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Thế giới đã an toàn đến mức không cần phải che giấu người thân của mình.
Giản Nhất Nhất dường như biến mất trong thế giới Lịch cũ, trừ việc thỉnh thoảng liên lạc với Ái Lệ Ti, không ai biết hướng đi của hắn.
Tư Lệnh thống lĩnh hiệp hội người Lịch cũ, mọi việc liên quan đều làm rất tốt, dần dần, có người bắt đầu gọi Tư Lệnh bằng một cái tên khác.
Họ gọi Tư Lệnh là chủ tịch.
Năm này, giới tính của Dĩ Lợi Á bị truyền thông suy đoán là lưỡng tính, Dĩ Lợi Á đem da của mình phơi thành màu đồng cổ.
Bây giờ, Dĩ Lợi Á phù hợp với hình ảnh thần trong mắt của từng nhóm người.
Thời gian cứ trôi đi, rất nhiều chuyện sẽ bị lãng quên, bởi vì mọi thứ đều đang thay đổi.
Cho đến hôm nay, ngày mùng 3 tháng 4 này, mọi người mới ý thức được, những chuyện đó kỳ thực sẽ không bị quên đi...
Chỉ là bị chôn sâu dưới đáy lòng, chờ đợi được kích hoạt.
Vào ngày này, trong khu dân cư Hữu Khoa Tân Thành, ô cửa sổ tối đen đã lâu kia... sáng lên ánh đèn.
Khi ánh đèn sáng lên một khắc, dường như tất cả những người trên thế giới đang chờ đợi hắn, đều bỗng nhiên biết được.
Tư Lệnh bỗng nhiên dừng cây bút trong tay, Lam Úc đang chat trong nhóm nói có việc ra ngoài lát nữa nói chuyện tiếp.
Ái Lệ Ti kích động không thôi, bỗng nhiên nhận được điện báo từ Giản Nhất Nhất.
Giản Nhất Nhất vậy mà đã trở về. Mà tin tức Giản Nhất Nhất mang đến, càng khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Lão Triệu hôm nay đã từng viết xuống: “Tần Trạch hôm nay trở về.” Hắn bỗng nhiên ngây người, bởi vì lúc trước khi viết như vậy, phát hiện số lượng giá trị hợp lý đều là con số trên trời...
Nhưng hôm nay, giá trị hợp lý là số không.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, đi thông báo cho Tư Lệnh, mới phát hiện phản ứng của Tư Lệnh rất bình tĩnh.
Nguyên lai Tư Lệnh biết còn sớm hơn hắn.
Dĩ Lợi Á đang hầu tòa, liên quan đến việc hắn bị một nữ tính da đen nào đó của quốc gia tự do kiện vì xâm hại tình dục.
Trên tòa án, Dĩ Lợi Á liền cảm nhận được, một loại khí tức nào đó đến từ quốc gia xa xôi.
Hắn lập tức nói:
“Ta ngay cả chính trị chính xác trong trò chơi ta còn phun, ta nói thật đi, quanh năm sống ở quốc gia kia, ta thích mấy nữ yêu tinh trong lời Hắc Thần nói, cũng không có khả năng thích cái mặt buồn nôn hơn cả chính trị chính xác này…” “Thật xin lỗi, ta hiện tại phải đi gặp nghĩa phụ.” Lời nói này nói ra hậu quả tuyệt đối là bùng nổ.
Bởi vì với tư cách là người đàn ông có sức ảnh hưởng số một đương đại, lời nói này của Dĩ Lợi Á, tuyệt đối sẽ truyền khắp toàn bộ thế giới.
Nhưng Dĩ Lợi Á không để ý.
Cỗ khí tức kia, sẽ không sai, hắn cảm nhận được.
Tần Trạch, đã trở về.
............
Tần Trạch hoàn toàn chính xác đã trở về.
Trong khu dân cư Hữu Khoa Tân Thành, đám người rất nhanh tụ tập lại.
Tần Trạch gãi đầu:
“Chơi thì chịu, Chu ca, ta thua, ta không ngờ tới, mọi người lại nhiệt tình như vậy.” Trong phòng và ngoài phòng đều đứng đầy người.
Bên cạnh Tần Trạch là Kiều Vi, sau lưng thì là một tồn tại mà đám đông cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Giới thiệu một chút, hắn tên Chu Bạch Du, là… Thủy Tổ của Lịch Cũ, hiện tại chúng ta là đối tác hợp tác.” Tần Trạch lộ ra nụ cười xán lạn:
“May mắn không làm nhục mệnh, chúng ta đã giải quyết không ít phiền phức, có thể hưởng thụ một kỳ nghỉ ngắn ngủi.” “Chỗ ta đây, có thể có rất nhiều câu chuyện muốn nói với các ngươi.”
Giản Nhất Nhất cũng lộ ra mỉm cười, khí tức của tất cả mọi người ở đây, thậm chí cả khí tức của Dĩ Lợi Á, đều yếu hơn Tần Trạch và Chu Bạch Du sau lưng không ít.
Rất có một loại chênh lệch giữa quái vật khổng lồ và phù du.
Khó có thể tưởng tượng, Tần Trạch rốt cuộc đã trải qua những gì, mà có thể trở nên cường đại như thế.
Nhưng chỉ có Giản Nhất Nhất, vậy mà giống như là đồng loại của bọn họ, khí tức của hắn không hề kém Tần Trạch chút nào.
Giản Nhất Nhất nói:
“Hoan nghênh trở về nhé, Tiểu Trạch.” “À, cảm tạ đã chờ đợi, tổ trưởng.”
Hai người tay nắm chặt lấy nhau, chỉ một nụ cười, tất cả sự chờ đợi liền đều có ý nghĩa, tất cả câu chuyện, cũng đều một lần nữa khởi hành.
(Quyển sách hoàn)
Bạn cần đăng nhập để bình luận