Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 95: 1 lĩnh đường

**Chương 95: Nhất Lĩnh Đường**
Loại đại lễ song tu của vọng tộc thế gia này, Lưu Tiểu Lâu không hề hay biết, toàn bộ Ô Long Sơn cũng chẳng có mấy người hiểu rõ. Lúc trước Vệ Hồng Khanh chuẩn bị cưới cô nương Hạ gia thì không có nhiều chú ý như vậy, chẳng qua là dùng lụa đỏ trang trí sơn động một phen, tại cổng Động Phủ bày mấy bàn t·h·ị·t rượu mà thôi.
Vậy nên Lưu Tiểu Lâu hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, dù cho quản sự đã sớm nói rõ quá trình cho hắn, nhưng đến lúc hành lễ, hắn vẫn không phân biệt được. Cũng may bên cạnh luôn có hành gia đi th·e·o, mỗi một bước đều sẽ nhắc nhở hắn nên làm gì, hắn tựa như con rối bị điều khiển làm th·e·o là được.
Phu thê giao bái xong thì bái t·h·i·ê·n địa, bái t·h·i·ê·n địa xong bái trưởng bối, lại là bắn nhạn rồi lại đ·ậ·p chậu than, lại nắm dây đỏ đưa nương t·ử vào phòng cưới tạm thời trong Dã Lô Đường, khiến đầu hắn nhễ nhại mồ hôi.
Cũng may người ở rể không có tư cách ra ngoài mời rượu, về sau tất cả nghi thức đều do người Tô gia ra mặt, nhường hắn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Về phần trước đó Lâm quản sự dặn hắn nhớ kỹ ai là ai, tại toàn bộ điển lễ căn bản chẳng dùng tới nửa phần, khách khứa tr·ê·n trăm người, trong lúc nhất thời làm sao phân biệt được ai là ai?
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn là, thế mà lại gặp người quen, năm ngoái khi ba p·h·ái Minh Long, Động Dương, t·h·i·ê·n Ngoại Sơn vây c·ô·ng Thanh Ngọc Tông ở Ô Long Sơn, tên Hổ Đầu Giao kia cũng bị t·à·ng gia tạm thời chiêu mộ.
Nhớ rõ tên này có chút quen mắt, rõ ràng đối với hắn không có cảm giác gì, hắn lại lấy hảo hữu tự xưng, còn xung phong nh·ậ·n việc cùng mình vào núi điều tra đ·ị·c·h tình của Thanh Ngọc Tông. Từ đó về sau không gặp lại tên này, vốn còn tưởng hắn đã cắm hương tế bái rồi, không ngờ hôm nay lại xuất hiện tại đại lễ song tu của mình, cũng không biết hắn trà trộn vào bằng cách nào.
Cửa phòng đóng lại, mụ già cùng đám nha hoàn đều lui ra ngoài, trong phòng cưới chỉ còn mình hắn và tân nương, còn có ngọn nến đỏ rực đang cháy.
Tô Ngũ Nương ngồi bên g·i·ư·ờ·n·g, khăn cô dâu còn chưa hái xuống, nàng đợi một lát cũng không thấy Lưu Tiểu Lâu tới chọn khăn cô dâu, liền hỏi: "Ngươi đang chờ cái gì?"
Lưu Tiểu Lâu "A" một tiếng, vội vàng đi tr·ê·n bàn tìm Ngọc Như Ý, sau đó cầm Ngọc Như Ý đi vào bên g·i·ư·ờ·n·g, t·h·ậ·n trọng nói: "Cái kia... Ta chọn lấy?"
"Chọn đi."
"Được."
Khăn cô dâu được vén lên, Lưu Tiểu Lâu rốt cục nhìn thấy dung nhan của Tô Ngũ Nương, khuôn mặt trái xoan kia, dưới ánh nến hiện ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt dưới hàng mi dài thỉnh thoảng chớp động, đ·á·n·h giá hắn.
Nhìn nhau một lát, Tô Ngũ Nương nói: "Tr·ê·n bàn có đồ nhắm rượu, đói bụng thì ăn."
Lưu Tiểu Lâu đáp: "Được."
Tô Ngũ Nương lại nói: "Tối nay cứ vậy đi, không tiện ra ngoài, nếu ngươi buồn ngủ, thì ngủ tr·ê·n mặt đất." Đem chăn đệm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g ném cho Lưu Tiểu Lâu: "Ta còn phải tu luyện, không muốn quấy rầy ta."
Lưu Tiểu Lâu ôm chăn đệm đến trong góc trải ra, ngồi xuống, chỉ thấy Tô Ngũ Nương ngồi xếp bằng tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, trong lòng bàn tay nắm một khối linh thạch, đã bắt đầu thổ nạp chuyển hóa.
Lưu Tiểu Lâu không dám làm loạn, vị thê t·ử trên danh nghĩa này, nhưng thật ra là cố chủ của mình, hơn nữa còn là cao thủ Trúc Cơ, đối với lời nói của nàng, tự nhiên phải nghiêm túc tuân th·e·o.
Nhìn ngọn lửa đang bập bùng của cây nến, nhìn bầu rượu và điểm tâm tr·ê·n bàn, Lưu Tiểu Lâu lặng lẽ thất thần một lát, không biết suy nghĩ lung tung bao nhiêu chuyện, mà lại hoặc giả thật ra cái gì cũng không nghĩ.
Một lát sau, hắn cũng lấy ra một khối linh thạch, nhắm mắt điều tức, tiếp tục trùng kích huyệt cuối cùng của kinh thủ Quyết Âm, huyệt t·h·i·ê·n Xung.
Ngồi xuống liền ngồi đến hừng đông.
Cốc cốc cốc, Cốc cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Tô ở ngoài cửa hỏi: "Tiểu thư, cô gia, canh giờ Mão (7h) rồi, nên rửa mặt."
Dã Lô Đường chỉ là động phòng tạm thời, rửa mặt chải đầu xong, liền chuyển tới Tinh Vũ Phù Dung Viên ở lại. Lưu Tiểu Lâu tò mò nhìn trận pháp chiếm hơn phân nửa vườn, cùng với mục tiêu tr·ê·n trận và đầu thú hai bên, thấp giọng hỏi Tô Tô: "Đây là... Chỗ phu nhân nhà ta tu tập?"
Tô Tô nói: "Một trong số đó, tiểu thư... Không phải, phu nhân ngày thường luyện tập đạo t·h·u·ậ·t ở đây, phía sau núi còn có hai nơi, còn lớn hơn nơi này."
"Hai hàng đầu thú dùng làm gì?"
"Phun nước, dùng để d·ập l·ửa."
"Phu nhân chủ tu hỏa p·h·áp?"
"Đúng vậy, nếu không có thú phun nước, sẽ đốt cháy cả vườn."
"Hỏa khí lớn vậy sao?"
"Cô gia, vào phòng đi."
Đang khi nói chuyện, đã đến tòa lầu hai tầng trong sân, Lưu Tiểu Lâu bước qua cửa, chỉ cảm thấy bên trong bày biện tinh xảo mà trang nhã, đến cùng tinh xảo như thế nào, trang nhã như thế nào, hắn lại không nói nên lời.
Tô Ngũ Nương dừng lại một chút ở phòng khách tầng một, phân phó Tô Tô phía sau: "Ngươi dẫn hắn về phòng đi." Sau đó lên lầu hai.
Tiểu Hoàn đi th·e·o lên lầu, Tô Tô thì dẫn Lưu Tiểu Lâu từ gian phòng bên cạnh vòng ra sau tòa, đi vào hậu viện.
Hậu viện này là một bộ ph·ậ·n của lầu hai tầng, là sân vườn tích thủy tương liên, vây quanh sân vườn có ba gian phòng, ở giữa là ao tích thủy, trong ao nuôi mấy con cá, toàn bộ hình dạng và cấu tạo giống hệt sân nhỏ của Lưu Tiểu Lâu ở Ô Sào trấn, nhưng lớn hơn một chút.
"Cô gia ở chính phòng phía đông, nô tỳ cùng Tiểu Hoàn ở phòng phía tây." Nàng vừa chỉ chỉ tòa lầu hai tầng với tư cách là một bức tường, le lưỡi: "Cửa sổ kia, chính là phòng của phu nhân."
Lưu Tiểu Lâu ngẩng đầu nhìn lại, song cửa sổ chống một góc, cửa sổ nghiêng mở, lại nhìn không vào trong, vị nương t·ử t·i·ệ·n nghi của nhà mình, giờ phút này hẳn là đang thay quần áo sau cửa sổ?
Đi vào chỗ ở của mình, gian giữa là phòng khách, hai bên bàn bày vài cái ghế dựa, góc phòng có hai bình sứ bạch ngọc cao một người, phía tr·ê·n treo tấm biển, khoảng chừng phân biệt viết "Nửa phần Tinh Vũ t·h·i·ê·n làm trướng" (một nửa trời sao Tinh Vũ làm trướng), "Ba mẫu phù dung địa thành áo" (ba mẫu đất hoa phù dung thành áo), hoành phi bên tr·ê·n là "Nhất Lĩnh Đường".
Bên trái là phòng ngủ, không cần nói nhiều, bên phải là thư phòng, tr·ê·n giá sách chất đầy các loại tạp thư có thể thấy tr·ê·n thị trường, ở giữa điểm xuyết vài món đồ như lư hương, con dấu đá, cái chặn giấy. Lưu Tiểu Lâu đi vào xem qua bìa sách, không p·h·át hiện bất kỳ cuốn Đạo Quyển c·ô·ng p·h·áp nào liên quan tới Bí t·h·u·ậ·t Truyền Thừa của Tô gia, không khỏi cảm thấy thất vọng. Nghĩ lại, coi như vốn dĩ có, thì chắc chắn cũng đã bị Tô gia thu lại rồi, mình chỉ là một người ở rể tạm thời kỳ hạn ba năm, làm sao có tư cách tiếp xúc?
Sau này trong ba năm, Nhất Lĩnh Đường chính là nhà của mình, Lưu Tiểu Lâu đi một vòng, tương đối hài lòng.
Gian phòng là đã sớm thu dọn xong, Tô Tô lại đi vào chỉnh lý sơ qua, rồi đi ra nói: "Cô gia, còn có gì không hài lòng, có thể nói cho nô tỳ."
Lưu Tiểu Lâu cười nói: "Hài lòng, cảm giác là một nơi tốt để tĩnh tâm tu hành, hơn ở chỗ yên tĩnh, không cần lo lắng người lạ tự t·i·ệ·n xông vào, cũng không có nhiều tiếng ồn q·uấy n·hiễu..."
Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những âm thanh "ầm ầm", "hùng hổ", Tô Tô che miệng cười nói: "Là tiểu thư phu nhân đang tu tập đ·a·o t·h·u·ậ·t."
Lưu Tiểu Lâu hiếu kỳ trở lại tiền viện, chỉ thấy tr·ê·n trận hiên, Tô Ngũ Nương đã đổi sang trang phục bó sát, từng đạo đ·a·o quang bay về phía mục tiêu, tiếp th·e·o đó tuôn ra từng đợt ánh lửa.
Nhìn vòng eo kia, Lưu Tiểu Lâu bỗng nhiên tim đập nhanh, trong lòng thình thịch hai lần.
"Cô gia? Cô gia?"
"Đây là đ·a·o gì?"
"Phù dung phi đ·a·o."
"Ta nói là đ·a·o."
"Cốt đ·a·o."
"Cốt đ·a·o?"
"Sừng x·ư·ơ·n·g của Phong Lân Thú."
"Phong Lân Thú?"
"Một loại Linh Thú cao giai, t·h·iện ăn lửa phun lửa."
Luyện xong một bộ cốt đ·a·o, Tô Ngũ Nương thu c·ô·ng, nhìn sang Lưu Tiểu Lâu, nói với Tô Tô: "Về sau ta tu hành, đừng dẫn cô gia tới."
Tô Tô vội vàng cúi đầu: "Vâng. Cô gia, chúng ta trở về thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận