Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 83: Hiểu rồi (cầu đặt mua! ! ! )

**Chương 83: Hiểu rồi (Cầu đặt mua!!!)**
Đại Mộc Sơn nằm ở phía đông Loa Sơn, cách khoảng hai trăm dặm. Thực tế thì không cần đến ba ngày đường, nhưng thời gian Lý Thị ở Đại Mộc Sơn kén rể vẫn chưa tới, vì vậy Bạch Vân kiếm khách đi đường cũng không nhanh. Đến Đại Mộc Sơn rồi cũng không lập tức vào núi, mà tìm một chỗ vắng vẻ ngoài núi để đặt chân.
Bạch Vân kiếm khách chọn nơi trú chân trong một khe núi, ở trên đài đá cao hơn khe nước năm, sáu thước. Lưu Tiểu Lâu thầm lắc đầu, đi vòng từ bên cạnh, trèo lên một sườn dốc cao hơn mười trượng ở phía trên. Từ đây có thể ở trên cao nhìn xuống chỗ đài đá kia, dễ dàng giám sát hành tung của Bạch Vân kiếm khách.
Sở dĩ hắn lắc đầu là bởi vì Bạch Vân kiếm khách chọn địa điểm không tốt. Tuy rằng gần nước, dễ dàng cho việc bắt cá, mùa đông nước ít cũng không đến nỗi bộc phát lũ ống, nhưng dưới bệ đá lại là nơi lấy nước tốt nhất trong toàn bộ khe núi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Bạch Vân kiếm khách tối nay sẽ bận rộn.
Quả nhiên, đến ban đêm, bệ đá chỗ Bạch Vân kiếm khách ở liền vang lên đủ loại động tĩnh. Lưu Tiểu Lâu dựa vào đá nằm ngang, miệng ngậm cọng cỏ, nhìn hắn cùng chuột, dê, báo hoang, sói hoang đi ngang qua, cùng với các loại rắn rết bị hấp dẫn tới đấu pháp. Với thân thủ của hắn, mặc dù đủ để ứng phó, nhưng cả đêm không chịu nổi bị quấy nhiễu.
Đợi đến khi hắn rốt cục tỉnh ngộ lại nguyên nhân, dời chỗ nghỉ đi, cũng làm cho Lưu Tiểu Lâu nhặt được tiện nghi, thuận được cái đùi dê.
Doanh địa mới của Bạch Vân kiếm khách lại gần Lưu Tiểu Lâu hơn ba phần, việc thăm dò càng thêm dễ dàng, nhanh gọn. Lúc rảnh rỗi, Lưu Tiểu Lâu liền ở trên sườn núi thăm dò Bạch Vân kiếm khách, nhìn hắn ném đá bắt cá, nhìn hắn nhóm lửa nướng cá, nhìn hắn chọn đất đi ngoài, nhìn hắn ngồi đả tọa tu hành, nhìn hắn luyện tập một tay phi tiêu không tầm thường...
Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, ngày hôm ấy, Lưu Tiểu Lâu rốt cục dò xét được một cơ hội. Thừa dịp Bạch Vân kiếm khách lần nữa xuống khe tắm rửa, hắn lén chạy tới mép nước, trốn sau một tảng đá lớn. Chân Nguyên rót vào cổ tay trái, cổ tay hắn cách mặt đất, tán nguyên tác như Linh Xà thò đầu ra, đột nhiên bắn tới.
Cách hơn một trượng, cái áo trắng đặt ở mép khe trong nháy mắt liền mất tung tích, quay đầu lại, đã xuất hiện trong tay Lưu Tiểu Lâu.
Lưu Tiểu Lâu nhanh chóng tìm kiếm, quả nhiên từ trong túi áo bào tìm được một cái túi gấm, bên trong rơi ra một tấm thiệp mời. Chính là thiệp mời mà Lý Thị ở Đại Mộc Sơn gửi tới Bạch Vân Sơn Trang, mời Vân gia chọn lựa đệ tử ưu tú đến Đại Mộc Sơn gặp mặt.
Trên thiệp mời không nói rõ là chiêu tế, nhưng ý tứ đã rõ ràng. Xem thời gian ghi danh, kỳ hạn đại hội chính là đêm nay!
Khó trách tên này lại muốn tắm rửa.
Tấm thiệp này chế tác tinh xảo, khảm kim tuyến, con dấu cũng được triện rất tao nhã, nổi bật khí phái của danh gia vọng tộc. Khí phái thì có khí phái, nhưng lại làm Lưu Tiểu Lâu đau đầu - trong lúc vội vàng, thứ này không thể nào mô phỏng được.
Trong khe nước vang lên tiếng ào ào, Lưu Tiểu Lâu liếc trộm, thì ra là tên kia từ trong nước đứng lên, tấm lưng trần trắng nõn lộ rõ da mịn thịt mềm, đúng là ngày thường có một bộ da đẹp.
Lưu Tiểu Lâu tự nhận tướng mạo không thua kém hắn, nhưng nói đến công phu bảo dưỡng hậu thiên, liền kém xa. Duy chỉ có điều hơn đối phương, là trên người mình không có thai ấn rõ ràng, còn tên kia ở bên trái mông lại có một đóa "Hoa cúc" nhàn nhạt.
Thôi được, bây giờ không phải lúc cân nhắc vấn đề này. Lưu Tiểu Lâu thu lại thiệp mời, cầm quần áo dùng linh tác đưa về chỗ cũ.
Linh thạch đâu? Tại sao không có linh thạch? Đáng lẽ trên người tên này phải có linh thạch mới đúng, cất ở đâu rồi?
Lưu Tiểu Lâu lặng lẽ rời đi, đến chỗ Bạch Vân kiếm khách cắm trại, vẫn không tìm được linh thạch, đành thở dài, tiếc nuối mà rời đi.
Tiến vào Đại Mộc Sơn, liền có gia phó Lý Thị chờ ở nửa đường. Đuổi trước Bạch Vân kiếm khách, Lưu Tiểu Lâu đã đến "Tẩy Mặc Đường" của Lý Thị.
Lý Thị chiếm cứ các ngọn núi của Đại Mộc Sơn, nhà cửa không tập trung ở một chỗ, mà mỗi ngọn núi đều có. Tẩy Mặc Đường này chính là một tòa sảnh đường mà Lý Thị dùng để gặp gỡ khách quý, được xây dựng riêng biệt trên đỉnh Niệm Tuyền.
Trước cửa sớm có quản sự Lý gia cùng mấy gia phó tiếp đón khách đến thăm, hướng Lưu Tiểu Lâu cung kính nói: "Mời quý khách đưa ra thiệp mời."
Lưu Tiểu Lâu đưa thiệp mời lên, quản sự kia xem xong, khom người nói: "Nguyên lai là quý khách của Bạch Vân Sơn Trang, dám hỏi xưng hô như thế nào?"
Lưu Tiểu Lâu trả lời: "Kẻ hèn này họ Lưu, Lưu Tiểu Lâu."
Một lát nữa Bạch Vân kiếm khách chắc chắn sẽ đến, bịa ra một cái tên giả lập tức sẽ bị vạch trần, không dễ lừa gạt, chỉ có thể báo thật.
Quản sự kia chần chờ nói: "Lưu?"
Lưu Tiểu Lâu cười giải thích: "Kẻ hèn này không phải họ Vân, là họ hàng của Bạch Vân Sơn Trang."
Quản sự kia giật mình: "A..."
Lại hỏi: "Vân thị không có con cháu đến dự sao?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Có, biểu huynh của ta là Vân Ngạo cũng đến dự, hắn ở ngay phía sau, lập tức tới thôi. Kẻ hèn này chờ hắn cùng vào, được không?"
Quản sự kia trừng mắt, nói: "Nói như vậy, quý trang tới hai vị?"
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Không thể sao?"
Quản sự kia gật đầu nói: "Tất nhiên là không có gì không thể... Mời quý khách vào trong dùng trà trước, sau khi quý biểu huynh tới, chúng ta sẽ tự dẫn hắn vào."
Lưu Tiểu Lâu cười khoát tay: "Tính tình biểu huynh của ta có chút ngạo mạn, lúc đến nửa đường có chút bất hòa với kẻ hèn này, hổ thẹn, tranh chấp lợi hại. Dù sao Tôn gia cũng chỉ có một vị tiểu thư kén rể, cái này... Ta vẫn nên đợi hắn ở cửa ra vào cho thỏa đáng."
Quản sự kia lập tức hiểu ý, mỉm cười nói: "Hiểu rồi."
Lưu Tiểu Lâu liền dừng lại ở Tẩy Mặc Đường, cùng quản sự kia nhìn về phía đường núi, ngóng trông mòn mỏi.
Trong lúc đó, lần lượt có ba vị khách đến, đều là con cháu của những gia đình danh giá gần xa, chỉ là Lưu Tiểu Lâu kiến thức nông cạn, không một ai từng nghe qua.
Qua hơn nửa canh giờ, rốt cục nhìn thấy phía xa xuất hiện một bóng người, đang vội vàng đi tới. Lưu Tiểu Lâu hướng quản sự thở dài: "Biểu huynh tới rồi, nếu có làm trò cười gì, mong quản sự lượng thứ."
Quản sự kia vuốt râu mỉm cười: "Hiểu rồi. Chỉ là đừng làm ồn ào quá, quấy rầy đến khách quý nhà khác thì không ổn."
Lưu Tiểu Lâu vội đáp: "Ngài yên tâm, con cháu nhà ta đều là người hiểu chuyện... Kẻ hèn này qua đón hắn đây."
Nói xong, liền chạy tới đón Bạch Vân kiếm khách, đến gần cười nói: "Vân huynh, lại gặp mặt!"
Bạch Vân kiếm khách giật mình, không thể tin nói: "Ngươi sao cũng tới?"
Lưu Tiểu Lâu cười rạng rỡ: "Cho nên nói ngươi ta hữu duyên mà."
Bạch Vân kiếm khách vẫn không thể tưởng tượng nổi: "Sao ngươi có thể đến được?"
Lưu Tiểu Lâu giơ thiệp mời lên trước mắt hắn: "Nhận được thiệp mời, đương nhiên phải đến xem chứ. Vân huynh quá đáng, đã đến đây, sao không báo cho ta một tiếng, ngươi ta cũng tiện đi cùng."
Bạch Vân kiếm khách vô thức đưa tay vào trong tay áo tìm thiệp mời, nhưng lại không thấy đâu, lập tức khẩn trương, sờ soạng khắp người, nhưng nào có tìm thấy.
Lưu Tiểu Lâu cười hỏi: "Chẳng lẽ Vân huynh không nhận được thiệp mời?"
Bạch Vân kiếm khách gấp đến độ toát mồ hôi, cả giận nói: "Ta đương nhiên có thiệp mời!"
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Vậy chắc là làm mất trên đường rồi?"
Bạch Vân kiếm khách tìm đã lâu mà không thấy, gấp đến độ lẩm bẩm: "Ta đương nhiên có, nhất định là có... Đến nói với Lý gia, bọn họ chuyên đưa thiệp mời đến nhà ta, ta nói chuyện bọn họ liền biết..."
Lưu Tiểu Lâu ôm vai hắn: "Nói gì mà nói? Ngươi ta có mối giao tình này, còn cần những thứ rườm rà làm gì? Đi theo ta vào là được!"
Bạch Vân kiếm khách làm mất thiệp mời, đầu óc lúc này có chút mơ hồ, bị Lưu Tiểu Lâu ôm đi tới cổng, cũng quên phản kháng.
Chỉ thấy Lưu Tiểu Lâu hướng quản sự cười nói: "Được rồi, chúng ta vào thôi."
Quản sự kia mỉm cười khom người: "Hiểu rồi, mời hai vị quý khách vào trong dùng trà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận