Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 120: Cuối cùng người sống sót

**Chương 120: Người sống sót cuối cùng**
Người trốn thoát vào thời khắc cuối cùng khá đông, giữa lòng sông Giang Tâm, vô số bọt nước bung nở dày đặc, đám người bên bờ sông cũng ùa lên, đồng loạt lặn xuống nước.
Trong khung cảnh hỗn loạn ồn ào, Lưu Tiểu Lâu lo lắng đảo mắt nhìn khắp mặt nước, cố gắng tìm kiếm người nhà.
Đột nhiên, hắn chỉ vào vùng nước bên trái, kêu lên: "Tam cữu của ngươi!"
Trương Đại Mệnh nhìn theo hướng tay hắn chỉ: "Ở đâu? Chỗ nào?"
"Bên kia có bảy cái đầu chụm lại một chỗ..."
"A..."
"Ở giữa ấy!"
Lời còn chưa dứt, Trương Đại Mệnh đã nhào xuống nước, vội vàng tách Tiểu Kim ra.
Trong nước đông người như vậy, ai mà biết được những người khác mang mục đích gì?
Theo vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt sông càng trở nên hỗn loạn, các tu sĩ đại tông các phái bình thường có thể gắng gượng đến thời khắc cuối cùng, bọn hắn hầu như đều là những người ở trong nhóm người cuối cùng trốn thoát khỏi động phủ, từ dưới nước phóng lên, bay về hướng tông môn của mình. Còn có mấy vị trưởng lão tông môn có tinh thần trách nhiệm cao, không vội trở về, mà quanh quẩn trên mặt nước, tìm kiếm hậu bối đệ tử của tông môn nhà mình...
Cũng không loại trừ khả năng, bọn hắn đang tìm kiếm đệ tử kiệt xuất của các tông môn khác...
Trên mặt nước hỗn loạn, dưới nước cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, thỉnh thoảng có thể thấy những vệt đỏ như máu trào ra từ dưới nước, không rõ là vết thương của ai, càng không rõ là bị thương ở trong động phủ hay sau khi ra ngoài.
"Trưởng lão, là ta..."
"Tới đây!"
"Lão sư, ta bị thương..."
"Đừng ồn ào, ngươi không bị thương, lấy kiếm... Đợi đã, đừng động!"
"A..."
"Cái quỷ gì?"
"Ta xxx tổ tông ngươi... Ực ực ực..."
"Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi kiếm lợi? Chết đi!"
"Ta liều mạng với ngươi... Ực ực..."
"Sư huynh! Sư huynh... Nhanh lên, có người đang túm quần ta... Ô ô ô..."
"Đừng ôm ta, ta phải bay..."
"Cứu mạng a..."
"Tam cữu! Tam cữu! Coi chừng phía sau!"
"Ta giết ngươi..."
"Thất tẩu, ta không muốn chết, còn muốn cùng ngươi..."
"Sư nương, đừng nói với sư phụ..."
Lưu Tiểu Lâu ép bản thân trấn tĩnh lại, ánh mắt lướt qua mặt sông từng lượt, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, mấy lần muốn trồi lên nhưng đều bị vài đôi tay kéo xuống, chính là Điêu Đạo Nhất.
Lưu Tiểu Lâu lập tức phóng tới, vừa cướp đến một nửa, hai bóng người từ hai hướng trái phải đột nhiên xuất hiện va vào nhau, đồng loạt chửi rủa rồi rơi xuống nước.
Trong nước đạp mấy bước, đạp trúng một cái đầu, cũng không màng là ai, hung hăng đạp một cước, mượn lực nhô lên, vượt qua xa hơn ba trượng, lại có mấy bóng người lao đến, ép hắn rơi xuống nước.
Trong lúc vội vàng, quơ đại thứ gì đó mượn lực lao về phía trước, ồ? Vật nắm được sao lại có chút giống một cây gậy sắt?
Hắn cũng bất chấp, dùng cây gậy này như một món đồ cứu sinh chống thuyền, chống đỡ con thuyền nhỏ của mình, gắng sức vọt lên mặt nước!
Mặt sông huyên náo ồn ào xuất hiện lần nữa, Lưu Tiểu Lâu trong nháy mắt bắt được thân ảnh Điêu Đạo Nhất, liền thấy hắn bị hai tên tặc tử túm đẩy xuống nước.
Hai tên tặc tử này khác với Điêu Đạo Nhất, không phải là loại người đuối nước bị thương sau đó bất lực không trồi lên được, cố gắng bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, rõ ràng có sự phối hợp mà đến.
Lưu Tiểu Lâu nhất thời không nhìn rõ tu vi của bọn hắn, bởi vì Điêu Đạo Nhất rõ ràng bị thương rất nặng, toàn thân vô lực, cho dù là hai tên Luyện Khí tiểu tặc cũng có thể đẩy hắn vào chỗ chết.
Giờ phút này, không thể lo lắng nhiều, Lưu Tiểu Lâu khi còn ở trên không, trường côn hướng thẳng xuống mà nện.
Cú đập này, hiệu quả ngoài dự liệu, cả vùng nước sông bị đánh lún xuống sâu đến năm trượng, lộ ra cả đáy, tạo thành một sườn đồi giữa nước.
Hai tên tặc tử liều mạng né tránh trong nước, tránh được côn ảnh, nhưng lại bị sườn đồi tác động, một tên bị sườn đồi chặn ngang chia làm hai nửa trên dưới, một tên bị sườn đồi chém thành hai mảnh trái phải.
Lưu Tiểu Lâu bị uy lực này dọa nhảy dựng, vội vàng đến xem Điêu Đạo Nhất, phát hiện sư phụ tham ăn còn sống, không bị một côn này của mình ngộ sát, mới vội vàng túm hắn lên mặt nước.
Cõng Điêu Đạo Nhất lên bờ, nhìn lại cây gậy trong tay, không rõ làm bằng vật liệu gì, cầm trong tay rất nặng, vô cùng thích hợp để phát lực, trên thân côn mài giũa hình một con Bàn Long, hai đầu đều có một chữ, một đầu là chữ "Thủy", một đầu là chữ "Hỏa".
Thủy hỏa Bàn Long côn!
Hắn vừa rồi đập một côn kia xuống, dùng chính là đầu chữ "Thủy", ở trong nước sông, uy lực kinh người.
Hai chữ "Thủy", "Hỏa" có cách viết giống với mộ chí minh trong động phủ thượng cổ kia, mang theo chút ý vị triện lệ, hẳn là xuất từ Động Phủ thượng cổ, theo ánh mắt thô thiển của hắn mà xem, thế nào cũng là Pháp Khí Thượng Giai trở lên, lát nữa chỉ cần nghĩ cách làm rõ là được.
Chính mình không hiểu sao xuống nước một chuyến lại mò ra được, cũng không biết vị lão huynh mang theo kiện bảo bối này là ai, còn sống hay đã chết, tình huống vừa rồi, nghĩ đến hơn phân nửa là không sống nổi.
Đem cây gậy thu vào túi càn khôn, chỉ thấy Điêu Đạo Nhất nôn ra mấy ngụm nước sông, đã tỉnh lại, nửa sống nửa chết chỉ vào trong nước: "Nhanh... Nhanh đi... Long sư..."
Thế là Lưu Tiểu Lâu giao hắn cho Lâm Song Ngư bọn họ chăm sóc, rồi lại xuống nước tìm người.
Lần này rất nhanh liền gặp được Long Tử Phục, Long Tử Phục ngồi xổm trên một phiến lá chuối tây, lá chuối tây cao hơn mặt nước ba tấc, không biết là mượn thủy thế thế nào, nâng Long Tử Phục trên sông đi tới đi lui.
"Điêu Đạo Nhất! Điêu Đạo Nhất! Đạo Nhất..." Long Tử Phục lo lắng tìm kiếm.
"Long sư, đi theo ta, ta đã đưa kén ăn sư lên bờ!"
"Tiểu Lâu ngươi cũng ra rồi? Thật sao?"
"Long sư ở trước mặt, này còn có thể là giả?"
"Vậy thì tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Đến đây, những người Lưu Tiểu Lâu muốn tìm đều đã đủ, mặc dù có mấy người bị thương, nhưng đều có thể sống sót trở về, vậy thì xem như là đại vận khí!
Long Tử Phục tu vi Kim Đan, bản thân lại là Luyện Khí Đại Sư, ánh mắt tinh tường, thường thường có thể tránh được đại họa, thích hợp nhất để tìm kiếm thượng cổ Động Phủ này, vậy mà một chút thương tích cũng không có, tinh thần vẫn còn rất tốt.
Lưu Tiểu Lâu thấy hắn không có việc gì, liền không khách khí: "Long sư, vãn bối trong động phủ có được một khối thiên tinh thạch, ngài xem thích hợp để tinh luyện pháp khí gì?"
Long Tử Phục cảm thấy hứng thú: "Tiểu tử ngươi vận khí tốt, lấy ra ta xem thử."
Đem thiên tinh thạch nâng trong lòng bàn tay, xem xét tỉ mỉ một phen, Long Tử Phục nói: "Trung Phẩm, không tệ, còn tùy thuộc vào ngươi muốn tinh luyện pháp khí gì. Loại thiên tinh thạch Trung Phẩm này, có thể đem pháp khí tăng lên một đại phẩm giai."
"Cái kia... Nếu là Pháp Khí Thượng Giai thì sao?"
"Tối đa có thể đạt tới cực phẩm Thượng Giai. Lão Phu biết suy nghĩ của tiểu tử ngươi, muốn tạo ra một kiện Pháp Bảo? Không thể nào, Pháp Bảo không phải luyện ra được, là do thiên nhiên tạo thành, chúng ta chỉ là tạo hình mà thôi."
"Thì ra là vậy..."
Lưu Tiểu Lâu cân nhắc, trong mấy món Pháp Khí của mình cân nhắc qua lại, xem xem tăng lên thứ nào cho phù hợp.
Đang tính toán, khu vực của Thiên Mỗ Sơn một mảnh tiếng huyên náo vang lên, Hàn Vô Vọng từ bên cạnh bay lượn trở về, đi ngang qua Lưu Tiểu Lâu thì dừng lại một chút, nói: "Tiểu Lâu, sau này ngươi có thể yên tâm, tên Lư Nguyên Lãng kia phế đi rồi..."
Trong lòng Lưu Tiểu Lâu hơi hồi hộp: "Thế nào?"
Hàn Vô Vọng cười nói: "Kim Đan vỡ nát, tụt xuống Giả Đan, nếu không có cơ duyên to lớn, cả đời này dừng bước tại đây. Hắn hẳn là không có cách nào tìm ngươi gây phiền phức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận