Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 171: Quen thuộc bóng lưng

**Chương 171: Bóng lưng quen thuộc**
Mấy ngày như vậy, suốt ngày chẳng có việc gì làm, Chu Đồng cứ ở dưới chân núi trông coi sơn môn.
Sáng sớm, hắn đánh vài bộ quyền, hấp thu một chút xíu linh lực, chuyển hóa thành một tia chân nguyên, tích trữ trong kinh mạch.
Về sau, Miêu trưởng lão sẽ mang cơm canh đến cho hắn. Món chính đôi khi là cá, có khi là thỏ rừng hoặc gà rừng, ngẫu nhiên cũng có thịt lạp xưởng. Nhưng bất kể là món gì, đều có một mùi thơm độc đáo, khiến người ta ngửi thôi đã thèm nhỏ dãi, không giống với những nơi khác.
Sau đó, giờ ngọ hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một canh giờ, nhưng chỉ là nửa ngủ nửa tỉnh, có động tĩnh gì đều có thể tỉnh lại ngay, đây là thói quen từ nhiều năm lưu lạc giang hồ của hắn.
Buổi chiều, hắn tiếp tục trông coi sơn môn, ngồi đợi khách nhân đến bái phỏng, nhưng liên tiếp mấy ngày, đều không gặp một ai. Hắn cũng không thấy lạ, một mình hắn ở Tinh Đức Sơn ba năm, không ai đến bái phỏng là chuyện bình thường. Lúc này, hắn lại tranh thủ tu hành « Trận Khí Phổ », « Thiên Cực Phương », « Thực Ngân Lục » và ôn tập lại một lần — mấy năm nay, phần lớn thời gian hắn đều lãng phí vào việc giãy giụa cầu sinh, quá nhiều việc học bị bỏ bê, giờ đây phải tranh thủ nhặt lại.
Chu Đồng những năm này cũng từng thử gia nhập mấy nhà tán tu tông môn, hiểu sâu một đạo lý, nếu không thể hiện ra giá trị của bản thân, rất có thể sẽ bị đá ra ngoài.
Tới chạng vạng, khi nắng chiều đầy trời, Hắc Miêu trưởng lão lại mang đến một giỏ cơm canh. Sau khi ăn xong, hắn tựa vào dưới tấm bia đá, ngửa mặt ngắm nhìn Tinh Hà.
Ước chừng vào giờ Hợi (21h-23h) bốn khắc, hắn trở về phòng trúc, gối đầu lên tay, chìm vào giấc ngủ theo kiểu đề phòng, khi ngủ cũng cố gắng tu hành, tụ tập chân nguyên tích trữ trong kinh mạch, cố gắng xung kích huyệt vị tiếp theo.
Từ khi Chu Đồng gia nhập Tam Huyền Môn, cuộc sống trôi qua vô cùng quy củ, đơn giản, buồn tẻ, nhưng lại thoải mái.
Đến ngày thứ bảy, Hắc Miêu trưởng lão như thường lệ ngậm xuống một giỏ cơm canh, nhưng lại không lập tức rời đi, mà duỗi móng vuốt đẩy giỏ.
Chu Đồng vội vàng chạy tới, kính úy liếc nhìn Hắc Miêu trưởng lão, rồi nhìn vào trong giỏ, thấy một tờ giấy. Đọc xong, hắn khom người nói với Miêu trưởng lão: "Chu Đồng xin tuân theo lời dặn của chưởng môn!"
Hắc Miêu trưởng lão "meo" một tiếng, rồi mới quay về phòng trúc phía sau, cắp giỏ rời đi.
Thế là, Chu Đồng tranh thủ thời gian ăn cơm, rất nhanh quét sạch đồ ăn trong giỏ, rồi đi ra bên dòng suối rửa sạch bát đũa, sau đó cùng với giỏ đặt sau phòng trúc, rồi chạy tới trước tấm bia đá chờ đợi.
Chờ một lát, hắn cúi đầu nhìn y phục trên người, do dự một lúc, rồi xông vào phòng trúc, thuần thục thay một bộ y phục sạch sẽ khác, rồi trở lại trước tấm bia đá, nhìn về phương xa.
Đợi thêm một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng thấy mấy người thôn dân gánh đồ đi tới, lại gần mới phát hiện, trong gánh toàn là gạo, lương thực, thịt khô, còn có mấy con vịt thò đầu ra ngoài, kêu "cạc cạc", hiếu kỳ quan sát mọi thứ trước mắt.
Mấy người dừng bước, nghi hoặc nhìn Chu Đồng đang chặn đường.
Chu Đồng tiến lên phía trước nói: "Ta là Chu Đồng, phụng mệnh Lưu chưởng môn, phòng thủ sơn môn, vị nào là Điền Bá?"
Lão đầu dẫn đầu hỏi: "Ngươi là đệ tử mới được Lưu chưởng môn ghi danh sao? Chúng ta là dân thôn Tân Huyền, muốn đem đồ cung phụng quý hạ đưa lên núi. Lão hủ ta họ Điền... Ngươi nói ngươi phụng mệnh phòng thủ sơn môn, có bằng chứng gì không?"
Chu Đồng lấy tờ giấy kia ra, đưa cho Điền Bá. Điền Bá không biết chữ, nhưng đằng sau có một người trẻ tuổi biết vài chữ, sau khi xem xong liền gật đầu với Điền Bá: "Đúng là thật."
Điền Bá tươi cười, chắp tay nói: "Tam Huyền Môn cuối cùng cũng thu nhận môn nhân, tốt quá, tốt quá, quay đầu tiểu lão nhân sẽ thông báo cho các thôn, sau này cung phụng nhiều hơn."
Chu Đồng vội nói: "Vẫn chưa được chưởng môn chấp thuận, không phải đệ tử môn hạ."
Điền Bá cười nói: "Không sao, tiểu tiên sư làm việc cho Tam Huyền Môn, vậy chính là người một nhà, không thiếu phần ăn của ngươi!"
Chu Đồng nói: "Chưởng môn đang bế quan, dặn dò ta tiếp dẫn các vị hương thân, mời đi theo ta."
Thế là, Chu Đồng đi trước, dẫn Điền Bá và những người khác lên núi, đem tất cả đồ ăn thức uống đưa vào phòng tạp vật. Trên đường đi, Điền Bá và các hương thân khác hỏi han về lai lịch của hắn, cười nói mời hắn có thời gian rảnh thì xuống thôn chơi, còn có người hỏi hắn đã lấy vợ sinh con chưa, có người đo chiều cao của hắn, muốn may cho hắn một bộ đồ mới.
Điền Bá dẫn theo mấy người thôn dân lên chỗ Tuyệt Đỉnh lạy vài cái, sau đó cùng nhau xuống núi.
Chu Đồng nhìn bọn họ thăm viếng chỗ Tuyệt Đỉnh, thầm nghĩ, đó chính là nơi chưởng môn bế quan sao? Không biết là cảnh tượng như thế nào?
Cảnh tượng như thế nào thì tạm thời chưa biết, nhưng linh lực trên đỉnh núi lại một lần nữa bị hắn nhạy bén bắt được, chỉ cảm thấy hít thở thêm một hơi, đều là tốt.
Nhưng hắn không dám ở lại lâu, cuộc sống giang hồ lâu dài mách bảo hắn, nếu không chuẩn bị sẵn sàng liều mạng hoặc lánh nạn, thì ngàn vạn lần không được lỗ mãng. Cuộc sống của hắn bây giờ bắt đầu tốt đẹp, có hi vọng nghênh đón một khởi đầu mới, tuyệt đối không nên chủ quan, nếu vì vậy mà đánh mất cơ duyên, có muốn khóc cũng không kịp.
Sau khi tiễn Điền Bá và những người khác từ thôn Tân Huyền về, hắn lại hiểu thêm một tầng về Chính Đạo Tông Môn: Chính Đạo Tông Môn có người cung phụng.
Có người cung phụng, đồng nghĩa với việc không cần phải tốn nhiều thời gian vào việc ăn mặc, như vậy, thời gian chuyên tâm tu luyện sẽ nhiều hơn so với đám tán tu lang thang một hai canh giờ, mỗi ngày nhiều hơn một hai canh giờ, tích lũy lâu dài...
Về sau, lại có người từ thôn Tân Huyền Tây, thôn Lưng Chừng Núi, thôn Tân Huyền Bắc đưa đồ cung phụng quý tiếp theo đến, còn có người chuyên môn mang cho Chu Đồng một bộ đồ mới, hai đôi giày mới, khiến cho Chu Đồng lại một phen cay sống mũi.
Đến ngày thứ mười lăm phòng thủ sơn môn ở Ô Long Sơn, Chu Đồng cuối cùng cũng gặp được vị tu sĩ đầu tiên đến bái sơn.
Chu Đồng không biết tu vi của đối phương cao hay thấp, nhưng bằng kinh nghiệm giang hồ nhiều năm của mình, chỉ cảm thấy người này khí độ ung dung, giơ tay nhấc chân tự có uy nghiêm, tu vi hơn nửa là vượt xa mình.
Đối phương dò xét hắn hồi lâu, định vòng qua hắn để lên núi.
Chu Đồng chợt nhớ tới chức trách của mình, hít sâu một hơi, lấy dũng khí, chặn trước mặt đối phương: "Tam Huyền Môn trọng địa, khách nhân dừng bước!"
Đối phương ngẩn người, dừng bước hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Chu Đồng đáp: "Vãn bối là Chu Đồng, phụng lệnh chưởng môn, phòng thủ sơn môn."
Đối phương "A" một tiếng: "Lưu chưởng môn nhận người rồi sao?"
Chu Đồng không biết nên trả lời là phải hay không phải, bèn hỏi lại: "Quý khách muốn lên núi sao? Xin đợi vãn bối thông bẩm chưởng môn."
Đối phương phản ứng kịp: "Làm phiền, cứ nói Hồng Sơn Tôn Dương Cung đúng hẹn lên núi, lại đến tháng này ước hẹn."
Chu Đồng gật đầu, ra hiệu hắn tại chỗ chờ, còn mình thì nhanh chóng lên núi bẩm báo. Càn Trúc Lĩnh không cao, từ sơn môn đến đỉnh núi, cũng chỉ khoảng bảy, tám mươi trượng, hơn hai trăm trượng chiều dài, thời gian cạn chén trà liền lên tới. Đến dưới đền thờ, hắn khom người bẩm báo: "Chưởng môn, có Hồng Sơn Tôn Dương Cung cầu kiến, nói là đúng hẹn bái sơn."
Chốc lát, một thanh âm vang lên bên tai, không rõ nguồn gốc, đây là bí thuật truyền âm nhập mật chỉ có tu sĩ cấp cao mới có thể sử dụng.
"Đưa hắn lên núi, dẫn vào điện thờ phụ, ngươi có thể đi xuống."
"Vâng."
Chu Đồng dẫn Tôn Dương Cung lên núi, trên đường đi được Tôn Dương Cung khách sáo bắt chuyện, còn được dúi vào tay mười lượng bạc, nhất thời cảm thấy không quen, thấp thỏm trong lòng khó mà yên.
Mãi sau khi Tôn Dương Cung rời đi, hắn vẫn quyết định quay lại đỉnh núi, hướng Lưu chưởng môn thẳng thắn trình bày và nộp lại số bạc.
Lưu chưởng môn không nhận mười lượng bạc, mà bảo hắn tự giữ lấy.
Chu Đồng lúc này mới an tâm, trở lại trước sơn môn, tiếp tục mong có tu sĩ đến bái sơn.
Nhưng đợi đã lâu mà vẫn không có tu sĩ nào đến, ngược lại Lưu chưởng môn lại xuống núi.
Lưu Tiểu Lâu dặn dò hắn một câu, bảo hắn trông coi sơn môn cẩn thận, thân thể khẽ động đã ở ngoài mấy trượng, tay áo bồng bềnh, quả nhiên là dáng vẻ của một bậc cao nhân.
Lưu Tiểu Lâu lần này xuống núi, là để đến phường thị Ô Sào Trấn tìm mua mấy món linh tài, chuẩn bị luyện chế lại một bộ Lâm Uyên Huyền Thạch Trận phiên bản đơn giản.
Tôn Dương Cung mỗi tháng đều phải đi về phía nam hơn mấy trăm dặm, vài lần thì không sao, nhưng cứ mãi như vậy thì không ổn, vì vậy đã quyên góp đủ linh thạch, chuyên môn đến mua một bộ trận bàn.
Hắn ra giá hai mươi khối linh thạch, phần lớn vật liệu đều tự chuẩn bị, một số ít vật liệu sẽ do Lưu Tiểu Lâu bổ sung!
Cái giá này, so với cái giá mà đám công tử bất tài năm đó đưa ra còn thấp hơn năm khối, nhưng tu vi của Lưu Tiểu Lâu bây giờ không giống ngày xưa, việc luyện chế loại trận bàn đơn giản này dễ dàng hơn nhiều, về cơ bản, tất cả các quy trình đều có thể đảm bảo một lần là thành công, không lãng phí vật liệu, thời gian tiêu tốn cũng sẽ giảm đáng kể, vậy thì lợi nhuận ngược lại còn lớn hơn.
Ngoài ra, trận pháp cũng cần được bảo trì, tu sửa, đây mới là chuyện làm ăn lâu dài.
Đi vào phường thị Ô Sào Trấn, chọn trúng một cửa hàng linh tài, đi vào dạo qua một vòng, mua đủ mấy món linh tài cần thiết, sau khi đi ra, hắn cũng không định dừng lại, đang muốn về núi thì trước mắt lại thấy một bóng lưng.
Một bóng lưng rất quen thuộc.
Bóng lưng kia lướt qua trong đám người phía trước, Lưu Tiểu Lâu ngẩn ngơ, thốt lên: "Tinh..."
Nhưng rồi lại ngậm miệng, vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận