Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 106: Nghỉ mộc thăm viếng

**Chương 106: Nghỉ phép thăm viếng**
Tiệc tan canh đã khuya, Động Dương phái cử ba người đến khách viện nghỉ ngơi, bọn họ sẽ ở lại Thần Vụ Sơn chờ Tô Ngũ Nương hồi âm, hoặc có thể nói, là chờ Đan Hà phái trả lời về chuyện này.
Thanh Ngọc Tông trước mắt quá mức cường thịnh, toàn bộ vùng Kinh Tương, nhà hắn độc bá một phương. Tuy rằng Động Dương phái, Chương Long phái cùng Lý Thị ở Thiên Mỗ Sơn liên thủ cũng không e ngại, nhưng nếu có thể tránh được chiến tranh đương nhiên là tốt nhất. Vùng lân cận Kinh Tương, cũng chỉ có Đan Hà phái, một trong thiên hạ Thập Đại tông, mới có uy vọng và năng lực điều giải.
Sau khi theo Tô Ngũ Nương trở về Tinh Vũ Phù Dung Viên, Lưu Tiểu Lâu cố ý hỏi thê tử: "Ngũ Nương ngày mai đến tông môn, dự tính khi nào có thể trở về?"
Tô Ngũ Nương thản nhiên nói: "Ngắn thì hai ba ngày, lâu thì bảy tám ngày, cái này khó mà nói trước. Ở trong Động Thiên, thời gian khác biệt với bên ngoài, lúc nhanh lúc chậm, nếu là chậm, nửa tháng cũng không biết chừng."
Lưu Tiểu Lâu đã từng nghe lão sư nói qua, Động Thiên khác biệt với ngoại giới, tựa như bọt nước trong không khí, chưa thành hình giữa đất trời. Trong Động Thiên, Linh Lực so với các nơi phúc địa của thiên hạ còn nồng đậm hơn ba phần, linh thạch cơ hồ vô dụng. Chính vì Linh Lực nồng đậm như vậy, nên mới dẫn đến giờ giấc và phương hướng bị thay đổi, khác biệt so với bên ngoài.
Thế là Lưu Tiểu Lâu xin nghỉ lần đầu tiên kể từ khi ở rể Tô Thị: "Ngũ Nương cho phép, kẻ hèn này ở rể Tô Gia đã một tháng, chưa bẩm báo lão sư tại linh tiền, nghĩ thừa dịp Ngũ Nương lần này đến Động Thiên, trở lại Ô Long Sơn thăm viếng, để an ủi lão sư."
Tô Ngũ Nương giật mình, liền nói ngay: "Tự nhiên có thể, ta..."
Theo lý, nàng là phu nhân của Lưu Tiểu Lâu, cũng nên cùng đi Ô Long Sơn tế điện, nhưng đoạn nhân duyên giữa nàng và Lưu Tiểu Lâu, nghiêm túc mà nói ngay cả ở rể cũng không phải, nhiều nhất gọi là "tạm thời ở rể" hoặc là "ở rể theo hiệp nghị", có nên đi hay không, thật sự là một vấn đề.
Bởi vậy đổi giọng: "Ta cần tới Động Thiên, đợi khi nào rảnh sẽ đi thăm hỏi lão sư của ngươi, lần này ngươi cứ tự mình về trước đi."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Ta sẽ cố gắng trở về trong vòng một tháng."
Tô Ngũ Nương nghĩ nghĩ, nói: "Thêm mấy ngày cũng không sao, chỉ là yêu cầu ngươi trở về trước ngày hai mươi tháng năm, Đan Hà phái tổ chức đại điển ngàn năm lập phái, tất cả con cháu Tô Gia đều phải đi."
Lưu Tiểu Lâu cười nói: "Thịnh sự như thế, tự nhiên vinh hạnh tham dự."
Tô Ngũ Nương lại nói: "Hay là để Tô Tô cùng ngươi trở về?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Ô Long Sơn điều kiện đơn sơ, Tô Tô đã tận tâm tận lực phụng dưỡng ta một tháng, không nỡ để nàng chịu khổ, để cho nàng được thư thả chút đi, tương lai rồi tính."
Tô Ngũ Nương đối với chuyện này không quan trọng, hoặc có thể nói, nàng đối với tất cả sự tình của Lưu Tiểu Lâu đều không hề quan tâm: "Tùy ngươi. Chỉ là có một điều, ra bên ngoài, không được bôi nhọ danh vọng Tô Thị của ta."
Hai vợ chồng không còn gì để nói, riêng ai nấy về phòng, Tô Ngũ Nương lên lầu trước, Lưu Tiểu Lâu trở về Nhất Lĩnh Đường.
Sau khi trở về, dặn dò Tô Tô vài câu đơn giản, Tô Tô khá là không nỡ, chủ động xin đi theo, muốn cùng Lưu Tiểu Lâu trở về chịu khổ.
Đương nhiên Lưu Tiểu Lâu cũng hy vọng cùng nàng hoàn thành tâm nguyện còn dang dở, mau chóng nghiên cứu Âm Dương Kinh, nhưng chuyến đi này có rất nhiều bí mật không thể cho ai biết, không thể để Tô Tô đi theo, lập tức dùng lời ngon tiếng ngọt trấn an một phen, mới khiến Tô Tô từ bỏ ý định.
Hắn thực sự không muốn ở chung cùng ba người của Động Dương phái, nhất là Hàn Vô Vọng, trước mắt chưa nhận ra mình, không có nghĩa là tương lai không nhận ra, giờ phút này ở Thần Vụ Sơn, thêm một khắc đều đồng nghĩa với nguy hiểm. Bởi vậy hắn không muốn trì hoãn một khắc nào, rời khỏi Thần Vụ Sơn ngay trong đêm,
Quan trọng hơn chính là, Động Dương phái nắm giữ manh mối vụ án của Hầu Thắng, chỉ cần đoạt lấy manh mối trước khi bọn hắn hòa giải với Thanh Ngọc Tông. Manh mối này, chính là nữ kỹ mà Tô Chân Cửu đã nói, nếu như Lưu Tiểu Lâu không đoán sai, nữ kỹ kia khả năng cao là Ung Nga.
Thanh Ngọc Tông xây dựng lại Nhạc Dương phường thị, thi công rầm rộ, di dời một lượng lớn Ngoại Môn và cửa hàng của tông môn, cũng mở hai nhà chứa, một tên Hồng Ngọc, một tên Lục Di, trong đó Tình Tỷ chủ trì chính là Lục Di Viện. Lục Di Viện mới chiêu mộ một nữ kỹ, dung mạo bình thường, lại giỏi đàn tỳ bà, mấu chốt là lần hắn gặp Hầu Thắng, Hầu Thắng còn đặc biệt gọi Ung Nga đến!
Bởi vì Ung Nga này là một cô gái bình thường, trên người không có nửa phần tu vi, ngày đó Hầu Thắng bảo Ung Nga gảy đàn, khoảng cách không gần, mục đích là để tiếng đàn che giấu thêm cuộc nói chuyện vốn không lớn tiếng của bọn họ, vì vậy Lưu Tiểu Lâu vẫn luôn không để Ung Nga trong lòng, ai ngờ manh mối mà Động Dương phái nhắc đến, thế mà lại là Ung Nga trong Lục Di Viện?
Lưu Tiểu Lâu dãi nắng dầm sương, thẳng hướng Nhạc Dương phường!
Từ Thần Vụ Sơn đến Nhạc Dương phường, hơn ba trăm dặm đường, Lưu Tiểu Lâu liều mạng chạy đi, đến trưa ngày hôm sau mới tới nơi. Hắn trên đường đi có nghỉ ngơi ngắn ngủi hai lần, lúc chạy đến nơi, suýt chút nữa thì mất mạng, cũng may tu vi của hắn tiến bộ nhanh chóng, nếu không thì không thể nào chạy tới được.
Lục Di Viện vào buổi trưa rất vắng vẻ, không có chút người nào, từ cánh cửa lớn hé mở nhìn vào trong, cũng rất lạnh lẽo.
Lưu Tiểu Lâu do dự không lâu, vẫn lựa chọn đi vòng ra sau leo tường mà vào, bất kể lúc nào đều không thể chủ quan, leo tường bao giờ cũng an toàn hơn.
Hắn là khách quen ở nơi này, năm ngoái đã từng ở đây vài ngày, mọi thứ đều quen thuộc, rất nhanh liền tìm đến tiểu viện mà Tình Tỷ ở.
Phòng phía tây khóa chặt, đây là phòng mà hắn ở một mình lúc đó, từ phòng chính truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ và đều đặn, Lưu Tiểu Lâu đẩy cửa vào, quả nhiên trông thấy Tình Tỷ đang ngủ say trên giường.
Tình Tỷ để lộ nửa bộ ngực sữa, xương quai xanh trên cổ hơi nhô lên theo nhịp thở, son phấn trên mặt đã được rửa sạch, không còn vẻ diễm lệ chói lọi, mà thêm mấy phần tươi mát tự nhiên.
Giống như tỷ tỷ nhà bên.
Lưu Tiểu Lâu ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn Tình Tỷ, trong lúc nhất thời tâm trí bay bổng. Là bởi vì nguyên nhân thành thân sao? Sao đột nhiên cảm thấy, Tình Tỷ trên giường rất mê người.
Thiếu niên không hiểu cái tốt của tỷ tỷ, sau khi thành thân tỷ tỷ là bảo vật!
Tình Tỷ dù sao cũng là Võ Sư đã luyện võ, đả thông đủ Thiếu Âm Kinh và nửa đường Túc Dương Minh Kinh, Lưu Tiểu Lâu ngồi bên cạnh nàng, không thể nào không có cảm nhận, mí mắt hơi giật giật một lúc, đột nhiên bừng tỉnh, cổ tay xoay chuyển, liền rút con dao găm dưới gối, đâm thẳng vào tim gan Lưu Tiểu Lâu.
Hai ngón tay Lưu Tiểu Lâu xuất hiện bên trên dao găm, kẹp chặt lấy mũi dao, dao găm rốt cuộc không thể đâm thêm được nửa phần.
Tình Tỷ trừng mắt nhìn, buông dao găm, bật dậy, hai tay ôm chặt lấy Lưu Tiểu Lâu: "Oan gia, chịu về thăm tỷ rồi à!"
Lưu Tiểu Lâu cười vỗ vỗ lưng nàng: "Đây không phải đã trở về rồi sao?"
Tình Tỷ chợt nhớ ra điều gì, trốn vào trong giường, cuộn tròn trong chăn kêu lên: "Mau ra ngoài, mau ra ngoài!"
Lưu Tiểu Lâu ngạc nhiên: "Làm cái gì?"
Tình Tỷ dùng chăn gấm che mặt nói: "Chưa trang điểm, chưa rửa mặt, xấu hổ quá, hôi quá, không nhận ra ta mất, ngươi mau ra ngoài!"
Lưu Tiểu Lâu suỵt nói: "Nhỏ giọng một chút, đừng để người ta biết ta tới."
Tình Tỷ lúc này mới lộ ra một con mắt: "Ngươi lại gây chuyện gì rồi? Đây là đến tránh gió sao? Yên tâm đi, ở đây cứ an tâm."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Ta muốn hỏi thăm một người, Ung Nga, cô nương đánh đàn tỳ bà, còn ở trong viện không?"
Tình Tỷ nói: "Tháng trước đã rời khỏi viện rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận