Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 30: Mộng Huyễn cùng hiện thực ở giữa

Chương 30: Giữa mộng ảo và hiện thực
Kẻ dẫn đầu đám nội môn đệ tử Thanh Viễn Tông tên là Phùng Nguyên Phát, Trúc Cơ năm năm, vẫn còn trong giai đoạn Khí Hải Ngưng Khí, cũng chính là sơ kỳ. Lần này, hắn phụng mệnh dẫn theo bốn tên ngoại môn đệ tử tuần tra, lùng bắt đám tặc tử có khả năng là người của Mã Lĩnh Sơn phái tới.
Từ những lời kể của đám tán tu ngoại môn đệ tử được trưng tập ở cửa ải Bắc Giang, tông môn đã dự đoán được tu vi của địch nhân, là một tên Trận Pháp Sư Trúc Cơ Cảnh. Nhưng tu vi không đến mức quá cao, nếu là tu vi Kim Đan, thì không thể nào lại đi vơ vét, đến cả mấy khối linh thạch ít ỏi trên người mỗi người, thậm chí cả ngân lượng cũng không buông tha, như vậy đâu còn phong phạm của cao nhân?
Bởi vậy, nhiệm vụ chính của Phùng Nguyên Phát là phát hiện tung tích của địch, sau đó kéo dài, báo tin cho tông môn vây bắt.
Nhưng Phùng Nguyên Phát ngay lần đầu gặp mặt đã phán đoán sai. Hắn nghe nói chỉ có một địch nhân, nhưng trước mắt lại xuất hiện hai người, vì vậy hô lên một câu "Dừng bước" muốn xác nhận thêm. Nhưng đã muộn, lời còn chưa dứt, những ngoại môn đệ tử và chấp sự mà hắn dẫn theo đã ngã hơn phân nửa, một người bị dây thừng trói chặt, không thể động đậy, hai người bị hai mũi tên bắn bị thương, rơi vào hôn mê, chỉ còn lại một người cuối cùng.
Nói đến kẻ cuối cùng này cũng coi như là lanh lợi, tuy tu vi không bằng mấy sư huynh đệ ngoại môn, nhưng nắm bắt thời cơ cực nhanh, không đợi Phùng Nguyên Phát ra lệnh, đã đưa ống tiêu trúc lên miệng.
Nhưng hắn cũng không còn kịp nữa, Lưu Tiểu Lâu nhào tới trước người, vồ một cái, ống tiêu trúc đã rời khỏi tay. Trong lúc hoảng sợ, hắn rút ra một ống bút trúc từ trong tay áo, hướng về phía Lưu Tiểu Lâu đang chạy tới chấm bút, ra tay chính là "ba điểm thủy" (*).
(*) Chú thích: Ba điểm thủy (氵) là một bộ thủ trong chữ Hán, thường liên quan đến nước.
Thanh Viễn Tông am hiểu thư pháp, lấy thư chứng đạo, đây là truyền thừa của tông môn.
Nhưng hắn chỉ là một ngoại môn chấp sự Luyện Khí tầng bảy, trước mặt Lưu Tiểu Lâu, ống bút trúc làm sao có thể chấm xuống được? Điểm thứ nhất còn chưa kịp hạ bút, hắn đã cảm thấy không ổn, miễn cưỡng vẽ thêm được nửa nét, kinh mạch đã bị chân nguyên của Lưu Tiểu Lâu xâm nhập, nhiều chỗ bị phong bế, toàn thân cứng đờ, không thể động đậy.
Giải quyết xong tên ngoại môn đệ tử này, chẳng qua chỉ là một chiêu, không quá hai nhịp thở, Lưu Tiểu Lâu lướt qua bên cạnh hắn, xông về Phùng Nguyên Phát đang đứng.
Lúc này Phùng Nguyên Phát, hai tay đều cầm một chiếc bút Phán Quan toàn thân như ngọc, cùng tên tu sĩ mặc nhuyễn giáp giao chiến.
Phùng Nguyên Phát muốn rảnh tay báo tin cho tông môn, nhưng ống tiêu trúc hay pháp phù, đều không kịp sử dụng, thậm chí hắn còn cảm thấy khó khăn ngay cả khi hít thở, không thể phát ra một tiếng kêu lớn, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều bị một đoàn khí tức tỉ mỉ mà áp lực bao vây, dù chỉ là một hơi thở, đều sẽ bị cỗ áp lực cực lớn này phá vào trong cơ thể, nghiền nát chính mình!
Chẳng lẽ đây là người Trúc Cơ trung kỳ? Trong lòng Phùng Nguyên Phát vạn phần khẩn trương, lập tức quyết định, liều mạng bị thương cũng phải cảnh báo!
Chính mình bị hai kẻ Trúc Cơ vây công, e rằng không kiên trì được bao lâu, huống chi trong đó có một tên là trung kỳ!
Đang định không quan tâm đi lấy pháp phù liên lạc, trước mắt hắn đột nhiên hoa lên, phát hiện mình xuất hiện trong một tòa hoa viên, trong vườn có đình, có ao, có trúc, có hoa, có lầu, có tường, có tiếng sáo trúc réo rắt, có ánh nến đỏ, màn trướng rực rỡ… quả nhiên là tên Trận Pháp Sư!
Phùng Nguyên Phát biết mình đã rơi vào trận pháp, hắn căng thẳng đề phòng một lúc, nhưng không hề phát hiện trận pháp có thủ đoạn công kích nào, lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm —— dường như đây chỉ là một Huyễn Trận, còn tốt, còn tốt… Muốn phá Huyễn Trận, có hai biện pháp, đây là nhận thức chung trong tu hành giới thiên hạ, một là lấy lực phá, hai là dùng mẹo phá.
Phùng Nguyên Phát không cho rằng bản thân có tư cách "lấy lực phá" trước mặt một tên Trận Pháp Sư Trúc Cơ, thực lực của Trận Pháp Sư, thường cao hơn một bậc so với những tu sĩ khác có cùng tu vi; cho nên, đương nhiên là phải dùng mẹo để phá.
Là nội môn đệ tử của Thanh Viễn Sơn, bình thường đều sẽ tiếp nhận rèn luyện về trận pháp, Phùng Nguyên Phát cũng không ngoại lệ. Hắn đã từng thấy qua không ít trận pháp, đối với việc làm thế nào để phá vỡ Huyễn Trận, cũng có kinh nghiệm, nhìn quanh bốn phía, hắn cầm hai cây bút Phán Quan lên, xông vào trong lầu.
Trận nhãn chắc chắn ở trong tòa tiểu lâu này!
Đi vào đại đường, chỉ thấy công đường vắng vẻ không người, nhưng tiếng sáo trúc này vẫn luôn vờn quanh bên tai, xác định là phát ra từ nơi đây không thể nghi ngờ. Bỗng nhiên, mờ mịt chân khí trong khí hải của hắn giật giật, giống như bị người thổi một hơi, làm hắn tim đập nhanh.
Hắn lập tức đề cao cảnh giác.
Nhưng rất nhanh, mờ mịt chân khí lại khôi phục như thường, khiến hắn không nghĩ ra được.
Đúng lúc này, theo tiếng nhạc du dương uyển chuyển, màn che phía trước từ từ vén lên, một đôi chân ngọc lộ ra… Phùng Nguyên Phát lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ cảm thấy trái tim nhảy nhót, lẩm bẩm nói: "Sư nương… sư nương…"
Hắn biết đây là Huyễn Trận, cũng có thể ý thức được tất cả đều là hư ảo, nhưng thân ảnh trước mắt lại quá mức chân thật, mọi thứ rõ ràng rành mạch, khiến hắn toàn thân khô nóng, không thể tự kiềm chế, thực sự không muốn chớp mắt.
Sư nương hướng về Phùng Nguyên Phát mỉm cười, hỏi: "Ngươi hồi nhỏ vẫn luôn nhìn lén sư nương, đúng không?"
Thanh âm này vừa như khóc vừa như kể, ngay bên tai Phùng Nguyên Phát thì thầm, hắn cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở mang theo sau mỗi chữ.
"Ta…" Hắn không biết nên nói gì, trong lòng ngọn lửa tà bừng bừng xông lên, áp chế không nổi.
"Đến, theo sư nương vào trong, ngươi khi còn bé, lúc tắm, sư nương liền giúp ngươi lau người, hôm nay sư nương tắm, ngươi có phải cũng nên giúp sư nương không?"
"Ta không được… không thể…" Phùng Nguyên Phát mở to hai mắt, cắn môi cự tuyệt: "Đây là giả, là giả!"
Nhưng một thanh âm khác lại từ đáy lòng xông ra: "Nếu là giả, nhìn một chút thì có sao? Lau một chút thì có thể thế nào? Dù sao cũng là hư ảo mà thôi…"
"Đến, theo sư nương vào trong…"
"Không thể, sư phụ…"
Đối mặt với lời mời liên tục của sư nương, Phùng Nguyên Phát cuối cùng vẫn giữ vững được chút lý trí còn sót lại, tránh khỏi cánh tay ngọc mà sư nương đưa tới.
Có trời mới biết, lần trốn tránh này, khiến hắn đau lòng biết bao.
Đang lúc đau lòng, trời đất đột nhiên biến đổi, lầu đường trước mắt đột nhiên biến mất, trở lại khu rừng rậm ban nãy.
Hắn ngây người, đột nhiên bị một mũi tên bắn tới trước người, trong lúc nguy cấp, trên người tuôn ra một đoàn quang mang, là pháp phù phòng thân tự động tế ra, bảo vệ hắn một mạng. Đây là pháp phù hộ thân —— Hàm Quang Phù, cầu được từ Thái Nguyên Tổng Thật Môn, một tấm pháp phù có thể ngăn cản một kích trí mạng.
Thừa cơ hội này, hắn cưỡng ép kéo tinh thần trở lại hiện thực, giao đấu với tên tu sĩ nhuyễn giáp.
Vừa đấu được mấy chiêu, trước mắt lại hoa lên, hắn lại bị Lưu Tiểu Lâu kéo vào Huyễn Trận.
Lần này, Phùng Nguyên Phát quyết định, từ trong đình nhảy ra, xông thẳng vào lầu đường, một đôi bút Phán Quan nắm chặt trong lòng bàn tay, chuẩn bị phá tan "sư nương"!
Chỉ là, vừa vào lầu đường, hắn đã bị tiếng nhạc đồi trụy này làm mềm nhũn đấu chí, còn có mùi hương không rõ từ đâu trong đường, khiến đầu óc hắn nóng lên, cảm giác miệng đắng lưỡi khô lại xuất hiện, đối mặt với sư nương tình thâm ý trọng, hai chiếc bút Phán Quan làm thế nào cũng không thể đưa ra.
Lần này, nếu như không cắn lưỡi, rất có thể hắn đã bị sư nương kéo vào mật thất phía sau.
Nhưng hắn vừa mới cắn lưỡi cự tuyệt sự lôi kéo của sư nương, lập tức lại bị kéo về thực tế trong rừng rậm, một cỗ khí nghẹn ở ngực, muốn lên không được, xuống cũng không xong, thật sự vô cùng khó chịu.
Cùng lúc đó, hai mũi tên lại bắn tới, làm tấm pháp phù thứ hai trên người hắn tự động bảo vệ chủ nhân.
Sau đó, hắn lại bị kéo vào Huyễn Trận, chật vật đón nhận sự khiêu khích lần thứ ba của sư nương.
Khi hắn dùng ý chí kiên cường, một lần nữa giữ vững ranh giới cuối cùng trong lòng, thần trí gần như muốn sụp đổ. Trong sự mờ mịt, phiền muộn và đau khổ này, hắn dùng hết tấm Hàm Quang Phù cuối cùng.
Sau đó, đối mặt với mũi tên tiếp theo của tên tu sĩ nhuyễn giáp, hắn không còn sức chống cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận