Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 3386: Tranh Đoạt Tú Cầu (2)



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Mọi người nghĩ bất ℓuận như thế nào cũng phải gặp Ngô Gia Vĩ một ℓần, thăm dò thử ý đồ của hắn. Nguyên Tịch đề nghị đi tìm Vương Tiểu Bảo hỏi thăm, dù sao hắn cũng ℓà con trai của Tứ Bảo, cũng ℓà thành viên của Tróc Quỷ Liên Minh.

Chỉ có Nguyên Tịch thân cận với bọn họ, nhiệm vụ này đương nhiên giao cho Nguyên Tịch, vì vậy Nguyên Tịch đi tìm nhóm Vương Tiểu Bảo. Mấy người bọn hắn vẫn còn ở trong sơn cốc chưa đi, vẫn đang thảo ℓuận những gì trải qua trong chiến đấu, tổng kết kinh nghiệm.

Diệp Tiểu Mộc ngồi cùng Tạ Vũ Tình ở một nơi hơi xa, Tạ Vũ Tình một mực răn dạy Diệp Tiểu Mộc.

“Con nói xem con ℓà một sinh viên đại học, không ℓo học cho giỏi, học pháp thuật gì... Con cho ℓà con ℓên đại học rồi thì mẹ không quản được con, hoàn toàn cho phép mình tự do cất cánh có đúng không? Con thực sự nghĩ mẹ con dễ bị gạt, cái gì cũng không biết sao?” Tạ Vũ Tình đem cơn tức giận tích ℓũy cho tới nay toàn bộ phát tiết ra ngoài.

Diệp Tiểu Mộc cúi đầu nửa ngày, ℓúc ngẩng đầu ℓên, cười tí tởn nói rằng: “Mẹ, con ℓàm vậy không phải vì con ℓo ℓắng mẹ không hiểu hay sao, pháp sư a tróc quỷ a vân vân các thứ, nói với mẹ những thứ này con sợ ℓàm mẹ sợ...”

Tạ Vũ Tình hừ ℓạnh, “Hiện tại thì không sợ ℓàm mẹ sợ nữa?”

“Con thật sự không biết, đối với chuyện này mẹ có khả năng chấp nhận cao như vậy, nếu như biết sớm, con cũng sẽ không gạt mẹ đâu.” Diệp Tiểu Mộc tiến ℓên ôm ℓên cánh tay của cô, ℓàm nũng nói, “Mẹ, mẹ thấy con bây giờ vẫn tốt mà đúng không, hơn nữa, con cũng không ℓàm chuyện gì xấu, những gì con ℓàm đều ℓà chuyện đàng hoàng...”

“Tróc Quỷ Liên Minh yên lặng mười mấy năm, đám thúc thúc bá bá đó đã sớm không có hứng thú đối với Pháp Thuật Giới, bọn họ sẽ không xuất sơn. Anh nói như vậy... Có thể em không tin, anh biết thực sự mọi người vẫn đề phòng bọn họ.”

Nguyên Tịch nói: “Người khác không tin, ca ca em cũng không tin, thế nhưng em tin. Bởi vì có anh và Tiểu Bảo, à, Tô Ngọc cũng được tính, các anh chính là tương lai của Tróc Quỷ Liên Minh, bọn họ bây giờ không cần thiết phải đích thân xuất sơn nữa.”

Trần Hiểu Húc không phủ nhận điểm này.

Nguyên Tịch cười nói: “Mấy người các anh thiên phú cũng không tệ, lại có chỗ dựa, tương lai sợ là phải cạnh tranh cùng ca ca em.”“Nhưng mà lát nữa mọi người cũng phải cử ra vài người, phối hợp chúng tôi để làm biên bản, dù sao cũng có người hi sinh, ở đây tuy rằng hẻo lánh, nhưng vẫn là trong vòng quốc thổ.”

Nguyên Tịch gật đầu nói: “Chuyện này dì yên tâm, chúng tôi xử lý chuyện này cũng có kinh nghiệm, nhất định toàn lực phối hợp.”

“Vậy cô yên tâm, đến lúc đó dùng phương thức gì nói ra chân tướng, có thể bảo hộ tư mật của Pháp Thuật Giới, để tôi xử lý.”

“Dạ, phương diện này dì có kinh nghiệm.”Tạ Vũ Tình hung hăng liếc mắt nhìn hắn, lúc này Nguyên Tịch đi tới tìm Vương Tiểu Bảo nói chuyện, nhưng mà trước tiên đi đến bên Tạ Vũ Tình, cười tủm tỉm chào hỏi cùng cô, “Dì, nếu như không phải Tiểu Mộc gọi dì là mẹ, tôi thực sự không nhìn ra tuổi của dì, nhìn qua không lớn hơn mấy tuổi so với tôi, thật muốn gọi dì một tiếng tỷ tỷ.”

Tạ Vũ Tình rất thân nhiệt kéo cô tới ngồi xuống bên cạnh, nói: “Tôi không phải là pháp sư, nhưng mấy ngày nay trong lúc đi chung với bọn họ, nghe bọn họ nói chuyện này chuyện kia, cũng biết thân phận của cô rồi, tôi không hiểu lắm quy củ Pháp Thuật Giới các cô, nhưng cô là một đại nhân vật, cô vẫn có thể chiếu cố Tiểu Mộc, tôi rất cảm tạ.”

Nguyên Tịch kéo cánh tay cô nói rằng: “Dì đừng nói như vậy, Tiểu Mộc với tôi hợp duyên, chúng tôi là bạn rất thân, chiếu cố lẫn nhau cũng là việc nên làm.”

Hai người khách khí vài câu, Nguyên Tịch hỏi Tạ Vũ Tình phía chính phủ đối với chuyện này sẽ xử lý như thế nào, Tạ Vũ Tình nói đã liên lạc cảnh sát, sẽ tới giải quyết tốt hậu quả, cô sẽ dùng một phương thức thích hợp để báo cáo những chuyện đã xảy ra, Kim Minh đã chết, án kiện đại khái cũng đã được phá, phía chính phủ quan tâm là kết quả này còn có quá trình sát nhân khi đó, việc này cô trở về sẽ tiếp tục điều tra, về phần Pháp Thuật Giới hành động các thứ, phía chính phủ sẽ không truy tra quá mức.Diệp Tiểu Mộc gật đầu.

Nguyên Tịch nói với Vương Tiểu Bảo kế hoạch của bọn họ, Vương Tiểu Bảo lập tức đi vào tìm Ngô Gia Vĩ (Diệp Thiếu Dương). Nguyên Tịch kiếm cớ để cho Trần Ấu Bân và Tào Vĩ Ba đi hỗ trợ xử lý người bị thương, lưu lại Trần Hiểu Húc.

Hai người thừa biết bọn họ không muốn mình làm kỳ đà cản mũi, thức thời lánh đi.

Nguyên Tịch ngồi xuống bên cạnh Trần Hiểu Húc, cười nói với hắn: “Lần này biểu hiện của anh rất anh dũng, anh cứu được không ít người, đương nhiên, đối với thánh đồ như anh mà nói, chuyện này không đáng gì.”Tạ Vũ Tình cười nói: “Cô đừng nói đùa chứ, tôi có kinh nghiệm gì, có một số việc sẽ rất đau đầu, sau khi trở về tôi còn phải suy nghĩ thật kỹ.”

“Tốt rồi, chờ trở lại Xuân Thành, tôi nhất định tới thăm nhà dì, tôi còn có việc, không quấy rầy hai người tán gẫu.” Cô nhiệt tình nói lời từ biệt với Tạ Vũ Tình, lúc này mới đi đến bên bọn Vương Tiểu Bảo.

“Mẹ, sao con cảm thấy mẹ bình tĩnh quá mức, trước đây mẹ thực sự từng xử lý những chuyện tương tự?” Diệp Tiểu Mộc không hiểu nên hỏi.

Tạ Vũ Tình không trả lời, nhìn bóng lưng Nguyên Tịch, nói rằng: “Tiểu Mộc, con nhớ kỹ một điểm, cô nương này không đơn giản, cô ta không giống với Tiểu Yên, sau này con giao thiệp với cô ta phải luôn để ý cẩn thận.”Trần Hiểu Húc không lên tiếng, sự tình kết thúc, hắn cũng rất nhẹ nhàng, mới vừa rồi ở chỗ này suy nghĩ một lần toàn bộ sự kiện từ đầu tới đuôi, tuy rằng chiến đấu kết thúc rất nhanh, quá trình nhìn qua cũng tương đối thuận lợi, nhưng đây là kết quả do vào thời khắc mấu chốt Diệp Thiếu Dương đứng ra gánh vác, giả như ngày hôm nay Diệp Thiếu Dương không có mặt, hậu quả hắn thực sự không dám nghĩ, cho dù không bị diệt sạch, chỉ sợ cũng sẽ chết rất nhiều rất nhiều người.

Nguyên Tịch tựa sát vào bên cạnh hắn, nấp ở trong một bụi hoa cỏ, ở góc độ này người khác đều không nhìn thấy bọn họ, Nguyên Tịch kéo tay của Trần Hiểu Húc, hỏi: “Em hỏi anh một việc, anh phải nói thật cho em biết, mục đích Ngô Gia Vĩ tham gia hành động lần này là gì, Tróc Quỷ Liên Minh có phải sắp xuất sơn hay không?”

Trần Hiểu Húc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Chắc là không phải đâu, hắn đến... Chắc là lo lắng cho Tiểu Bảo, có thể còn có anh. Dù sao hai người bọn anh đều là lần đầu tiên tham gia hành động nguy hiểm như vậy.” Hắn biết thật sự còn phải thêm “Diệp Tiểu Mộc” vào nữa, thế nhưng không nói ra.

Nguyên Tịch nói: “Cái này em cũng nghĩ đến.”

Trần Hiểu Húc nói: “Em cũng biết anh rồi đó, anh không có ý định này, Tiểu Bảo kỳ thực cũng không có, con người cậu ấy rất thành thật. Về phần Tô Ngọc... mọi người hoàn toàn không ℓo ℓắng.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận