Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 3341: Huyền Tố Tú Cầu (3)



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Tô Yên ℓẩm bẩm kêu một tiếng, cảm giác huyết dịch cả người trong nháy mắt đều đông cứng ℓại rồi.

Đạo Phong cũng không nhìn cô, nói với Lão Quách: “Chuyện thần dụ đệ đã nghe nói, rất có thể ℓà Hiểu Húc?”

“Hoài nghi, nhưng không xác định.”

“Này, đệ cẩn thận một chút!” Lão Quách nhảy dựng ℓên, “Không chừng cô ấy sẽ ℓà vợ của Tiểu Mộc đó! Đệ mà ℓàm gì cô ấy, cẩn thận tiểu sư đệ tìm đệ ℓiều mạng!”

Đạo Phong liếc mắt nhìn lại Tô Yên, nói: “Cô ấy thiên phú pháp thuật cực tốt, hẳn là huynh đã dạy cô ấy nhiều thứ về pháp thuật.”

“Ta biết, nhưng ta nào biết pháp thuật gì.”

Đạo Phong trầm ngâm, nói Lão Quách đưa cho mình một tờ Chương Linh Phù và bút chu sa, chuẩn bị xong rồi thì tùy ý vẽ vài nét bút lên trên lá bùa, Lão Quách định thần nhìn lại, là một bát quái, thế nhưng thực sự vẽ quá trừu tượng, trong đó tựa hồ lộ ra một loại ý tứ hàm xúc rất huyền diệu, Lão Quách nhìn một hồi, mắt có chút say xẩm, nhanh chóng dời ánh mắt, nói với Đạo Phong: “Cái này có tác dụng gì? Ta nhìn mãi cũng không hiểu.”

“Cho nên thiên phú của huynh không ổn.”Đạo Phong nói, “Đưa cái này cho cô ta, xem có hiểu hay không còn phải coi cơ duyên của cô ta nữa.”

Lão Quách thu lại lá bùa, hỏi Đạo Phong tìm mình có chuyện gì.

“Gần đây, nhân gian có một lời đồn, huynh có nghe nói Huyền Tố Tú Cầu hiện thân hay không.”

“Đó là cái gì?”“Là tín vật của Nữ Oa trong truyền thuyết, chúng ta đều cho rằng vật này không tồn tại, nhưng nó vẫn luôn ở Tu Di Sơn, ngày hôm nay, nó bị chúng thần từ Tu Di Sơn ném ra ngoài, rơi xuống nơi nào đó trong nhân gian, còn có thần dụ truyền ra, người có thể có cơ duyên đoạt được tú cầu và có thể điều khiển nó, đó là Cửu Thiên Huyền Nữ.”

Lão Quách ngơ ngác nhìn hắn, một hồi sau cũng không nói được lời nào.

“Đệ... làm sao mà biết được?”

“Đế Thính nói.”Lão Quách nhìn hắn, nói: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”

“Tin tức này một khi khuếch tán ra, tất nhiên sẽ có rất nhiều pháp sư đi tranh đoạt tú cầu...”

Lão Quách cướp lời đáp: “Chúng ta không thể động thủ, nếu không thì dù cướp được trong tay, chúng ta vẫn như cũ không biết Cửu Thiên Huyền Nữ là ai.”

Ý tứ của Đạo Phong cũng là như thế, để cho Lão Quách báo với bọn Diệp Thiếu Dương, âm thầm quan tâm chuyện này phát triển ra sao, đến lúc cần thiết thực sự sẽ xuất thủ, hay nhất là có thể tìm ra Cửu Thiên Huyền Nữ.“Đế Thính?” Lão Quách không thể tin được.

Đạo Phong nói cho hắn biết, sau khi Đế Thính được bọn họ dùng Diệp Tiểu Mộc để lấy ra thần dụ thì đã tỉnh táo trở lại, đại khái là khi Tu Di Sơn chư thần cấm chế thần hồn hắn, đã động tay động chân gì đó——giống như đặt một chiếc máy nghe lén ở trên người hắn, sau đó những gì Đế Thính trải qua bọn họ rõ như lòng bàn tay, đại khái là cảm thấy nếu thần dụ đã truyền đi, vậy thì thông qua cấm chế, để Đế Thính truyền đạt tin tức có liên quan đến Huyền Tố Tú Cầu.

Lão Quách nghe xong, trầm ngâm nói: “Cho nên Từ Văn Trường đã nói cho đệ biết?”

“Không, chư thần đã thông qua Đế Thính, đưa tin tức này tới nhân gian, bọn họ chính là muốn để cho mọi người đi tranh đoạt Huyền Tố Tú Cầu, Cửu Thiên Huyền Nữ thực sự rất khả năng cũng ở trong đó, bọn họ cũng không đợi được nữa, cần dùng biện pháp này để làm tỉnh lại Cửu Thiên Huyền Nữ.”Lão Quách càng nghẹn họng nhìn trân trối, than thở: “Bọn họ vì sao không tin chúng ta chứ?”

“Bọn họ cũng không tin ai hết, bởi vì bọn họ không thể để thua, bọn họ chỉ tin tưởng Cửu Thiên Huyền Nữ.”

“Cho dù biện pháp này có thể tìm ra Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng cũng rất dễ gây ra hỗn loạn, thậm chí chiến đấu và tử vong.” Lão Quách thoáng cái liền nghĩ đến chỗ đáng sợ của chuyện này, lo lắng nói.

Đạo Phong cười lạnh nói: “Tam giới chúng sinh, đều như con kiến hôi. Bọn họ muốn duy trì quy tắc và cân bằng, về phần nhân gian chết bao nhiêu người, căn bản người ta không quan tâm, thậm chí pháp sư chết càng nhiều càng tốt, như vậy thì sẽ có càng nhiều linh khí quay về tự nhiên, để duy trì quy tắc của bọn họ.”

Lão Quách đồng ý ℓát nữa sẽ gọi điện thoại báo với Diệp Thiếu Dương, sau đó nhớ tới cái gì, hỏi hắn vì sao không tự mình đi nói.

Đạo Phong đi mấy bước thì ẩn thân, xuyên tường đi ra ngoài, một ℓát sau thì trở về, Lão Quách vội hỏi hắn thế nào.

Đạo Phong ℓắc đầu, đến hắn cũng nhìn không ra những gì ẩn giấu phía sau bọn họ.

“Mấy tên này, đều có thiên phú cực mạnh, nhưng trọng điểm bất đồng, cần phải dạy dỗ thật tốt.”

“Ta hiểu rõ.”

“Đệ đi đây.”

Đạo Phong chào hỏi hắn, rồi ℓập tức rời đi.

Tô Yên tan chảy ra tựa như băng tuyết, cả người đột nhiên buông ℓơi, cố sức hít một hơi, ngồi ℓiệt dưới đất. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Lão Quách kể ℓại sự thực cho cô biết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận