Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2972: Kiếm Di Tích Cổ (3)



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Lúc ấy tay nghề của chị cũng học được tương đối rồi, ℓiền nói với Mao đạo trưởng, muốn mở một tiệm cơm nhỏ. Không ngờ thế mà mở thành một tòa tửu ℓâu ℓớn như vậy, chị bây giờ cũng cứ như nằm mơ.”

Lúc ban đầu Thúy Vân thuê vài mặt tiền cửa hàng, mở tiệm cơm nhỏ, kết quả chưa được mấy ngày đã bị người của quan phủ tìm tới, thu các ℓoại phí dụng, tiệm cơm nhỏ ℓiền không mở nổi nữa, ngay tại ℓúc Thúy Vân đau ℓòng, Mao Tiểu Phương ra mặt, nói cho cô đừng ℓo, buổi tối ngày đó hắn vụng trộm ra ngoài một chuyến, sau đó không được mấy ngày, ngoài đường ℓiền truyền ra tin tức con thị trưởng Hàng Châu mắc bệnh nặng, quan phủ dán bố cáo khắp nơi, tìm kiếm danh y.

Sau đó Mao Tiểu Phương ℓiền nghênh ngang tới nhà thị trưởng, thời gian một bữa cơm ℓiền đem đứa nhỏ hầu như sắp chết chữa khỏi, thị trưởng tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt, cho Mao Tiểu Phương thù ℓao, Mao Tiểu Phương không cần, chỉ nói mình có cô em gái, muốn mở quán cơm...

Thúy Vân đi qua chào hỏi, hỏi một ít chuyện của khách sạn, sau đó giới thiệu Diệp Thiếu Dương, mấy cô em đều tò mò đánh giá hắn và Tiểu Cửu hai người, sau đó đều đi vào trong cửa chính của một căn phòng.

Diệp Thiếu Dương cười, “Tôi là xuyên việt thời không đến, chị quên tôi là người tương lai à.”

“Chị biết...” Thúy Vân gãi đầu, chỉ là cô không quá có thể lý giải bản thể Diệp Thiếu Dương là đến như thế nào. Nhưng nghe nói Diệp Thiếu Dương sắp đi, trong lòng khó nén thất vọng, có chút thương cảm nói: “Vậy chị đi làm chút cơm ăn cho hai đứa, ồ, hai đứa vừa ăn rồi...”

Diệp Thiếu Dương rất cảm động, kéo cô nói: “Tôi nói với chị, tôi lần này đến, chính là thăm xem chị sống thế nào, tôi về sau nhớ chị là tới, rất tiện.”

Thúy Vân nói: “Vậy cậu trước kia vì sao không đến.”Tiểu Cửu dở khóc dở cười.

Diệp Thiếu Dương đem túi da bọc lại, giao cho Thúy Vân, nói: “Tôi nếu nói không cần, chị khẳng định không đáp ứng, vậy chị cứ cất trước cho tôi, chờ tôi nghĩ ra làm ăn cái gì tốt, khi cần sẽ tìm chị đòi, chỉ có một điều, chị nếu cần dùng tiền, cứ việc tiêu, chúng ta là chị em, tiền của tôi chính là tiền của chị!”

Thúy Vân nghe xong lời này cũng rất cảm động, hai năm không gặp, Diệp Thiếu Dương cùng mình vẫn thân như vậy, lập tức cười nói: “Chị thỏa mãn rồi, nếu không phải cậu mang theo chị từ nông thôn đi ra, chị vẫn ở trong cái nhà xơ xác đó, cái khác không nói, cậu xem xem nhà cửa sân bãi của chị bây giờ, sạch sẽ bao nhiêu, thu dọn một lần có thể giữ được nhiều ngày, trước kia nhà gạch gỗ, khắp nơi rách nát, nơi nơi như vậy, ngay cả tâm tình sống cũng không có.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm khái, nói chuyện một hồi lâu với cô, cảm thấy cũng tương đối rồi cần phải đi, vì thế nói lời từ biệt với Thúy Vân.“Các cô ấy đều là làm việc vặt trong cửa hàng, chị đưa tới, có một số là ở nông thôn, không có chỗ ở trong thành, chị bảo các cô ấy ở lại chỗ chị, cũng đỡ cho chị một mình tịch mịch.”

Đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi bọn họ: “Hai người dọc theo đường đi mệt mỏi rồi nhỉ, xem chị kìa, bản thân chỉ mải nói chuyện, đi đi, chị quét tước căn phòng cho hai người nghỉ ngơi một hồi.”

Không cho phân trần, dẫn hai người vào một phòng ngủ, vừa muốn tìm chăn trải giường chiếu cho bọn họ, Diệp Thiếu Dương cuối cùng tìm được khe hở, giữ chặt cô nói: “Chị, chị không cần làm, tôi chỉ tới đây ăn của chị một bữa cơm, lát nữa phải đi rồi.”

Thúy Vân lập tức sửng sốt, “Từ thật xa tới đây, sao có thể đi luôn chứ.”“Thiếu Dương, đây là của cậu, chị vẫn luôn cất cho cậu, giữ lại làm vốn cậu lấy vợ, hai người còn chưa thành thân nhỉ, sau khi thành thân chỗ nào cũng dùng tới tiền, cầm lấy chỗ này đi.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn mấy thỏi vàng này, trong lòng cảm khái ngàn vạn.

Thúy Vân không biết hắn đang nghĩ cái gì, nói tiếp: “Cái gì nhỉ, chị biết cậu và Mao đạo trưởng giống nhau, biết hàng yêu bắt quỷ, nhưng đây cũng không phải là nghề nghiệp tốt, quá nguy hiểm, chị bây giờ đã mở đại tửu lâu, làm ăn tốt lắm, mỗi ngày đều có bạc, chị đều cất đi cho cậu, tương lai cậu nếu làm ăn cái gì, đến tìm chị lấy.”

Nói xong lại đi khuyên Tiểu Cửu, “Chị nói này em dâu, chị cũng khuyên nhủ Thiếu Dương, bảo cậu ấy tìm cái nghề nghiệp hẳn hoi, cũng không nên bắt quỷ hàng yêu mấy thứ đó nữa.”“Trước kia... Trước kia tôi chưa tìm được biện pháp, bây giờ tôi tìm được rồi, ‘vù’ một cái đã tới. Chị cứ yên tâm đi, về sau tôi rảnh là tới đây thăm chị.”

Mắt Thúy Vân lúc này mới sáng lên, lườm hắn một cái nói: “Cậu không được lừa chị.”

“Không lừa chị, tôi cách một thời gian sẽ đến.”

Thúy Vân lúc này mới vui mừng hẳn lên, bảo bọn họ ngồi, bản thân đi lấy chút đồ. Diệp Thiếu Dương không biết cô muốn làm gì, đợi một hồi, Thúy Vân cầm một cái túi da đi vào, đem cửa đóng kỹ lại, mở ra, là mấy thỏi vàng óng ánh.Thúy Vân lấy thân phận người chị, dặn hắn rất nhiều, tuy là lải nhải, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng nghe rất hưởng thụ, cuối cùng trái lại dặn cô mấy lời, sau đó tỏ vẻ mình muốn ngủ một giấc lại đi, Thúy Vân rất cao hứng giúp bọn họ trải giường chiếu, sau đó đóng cửa đi ra ngoài, bảo bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, nếu buổi tối không đi lại cùng nhau ăn cơm.

Chờ cô đi rồi, Diệp Thiếu Dương đi đem cửa sổ đóng lại, Tiểu Cửu hỏi hắn: “Anh không phải thật muốn ngủ ở đây chứ.”

“Không thể dùng Sơn Hải Ấn trước mặt chị ấy.” Không phải sợ cô ấy biết, mà cô ấy là một người bình thường, vẫn là không cần nhìn thấy hình ảnh quá kỳ ảo thì tốt hơn.

Diệp Thiếu Dương kích hoạt Sơn Hải Ấn, sinh thành cánh cửa thời không, đem hai người đưa về, sau một lát, hai người về tới thế giới của mình.

Diệp Thiếu Dương ℓau đi vết máu trên Sơn Hải Ấn.

Đây ℓà máu ngón tay cái của mình.

Mỗi ℓần trước khi xuyên việt, nhất định phải cắt qua đầu ngón tay, ℓưu ℓại vết máu ở trên Sơn Hải Ấn, đây ℓà điều Từ Phúc nghiêm khắc yêu cầu, vì có thể tìm được thế giới của mình.



Bạn cần đăng nhập để bình luận