Diệt Tộc Chi Dạ, Đại Đế Ta Bị Hậu Nhân Triệu Hoán

Chương 88: Bản tôn tại cái này đế đóng lại chờ ngươi! Là nam nhân, ngươi liền lăn đi ra!

Chương 88: Bản tôn ở ngay trong đế quan này chờ ngươi! Là đàn ông thì ngươi hãy xông ra đây!
Khương Vô Lượng thi triển bí pháp thần thông, khiến Lục Huyền động tâm. Nhưng muốn suy diễn ra thì không phải chuyện một sớm một chiều. Dù sao, Trọng Đồng của hắn hiện tại cấp bậc quá thấp, suy diễn một chút thần thông đạo pháp cấp Đại Đế có lẽ còn dễ dàng hơn chút. Bây giờ muốn suy diễn bí pháp thần thông cấp Đế Tôn thì lại vô cùng khó khăn. Trọng Đồng của hắn còn chưa đạt đến trình độ có thể trong nháy mắt suy diễn ra bí pháp thần thông mà Khương Vô Lượng thi triển.
Thấy Khương Vô Lượng tấn công càng lúc càng mãnh liệt, Lục Huyền cũng biết, khoảng cách giữa hắn và Khương Vô Lượng vẫn còn hơi lớn. Muốn chính diện chiến thắng, gần như không có khả năng. Bất quá, hắn cũng có nhiều thứ để dựa vào, cho dù không thể chiến thắng Khương Vô Lượng, vẫn có thể bảo đảm mình bất tử. Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách. Bị Khương Vô Lượng dây dưa, hắn căn bản không thể quay về nhân tộc.
Ngay lúc Lục Huyền đang xoay chuyển ánh mắt, suy nghĩ cách phá giải thế cục thì trên người Khương Vô Lượng, pháp tắc Đế Tôn bộc phát, từng trận tiếng sấm từ trong cơ thể hắn truyền ra, tụ lại bên ngoài thân thể, cuộn thành một ngọn lôi đình trường thương, phát ra tiếng xé gió, lao về phía Lục Huyền.
Ngọn lôi đình trường thương này chính là do pháp tắc Đế Tôn diễn hóa, uy lực thậm chí còn đáng sợ hơn cả đế binh, tốc độ lại càng nhanh đến cực điểm, trong chớp mắt đã đâm xuyên qua thân thể Lục Huyền! Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là, ngọn phong lôi trường thương kia lại xuyên qua thân thể Lục Huyền, không hề có một chút máu tươi nào bắn ra.
“Chết tiệt! Tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy?” Khương Vô Lượng âm thầm tiếc hận. Hắn nhìn ra được, vừa rồi bị ngọn lôi đình trường thương đâm trúng chỉ là một cái bóng mà Lục Huyền để lại. Bởi vì tốc độ của Lục Huyền quá nhanh, xung quanh có ít nhất mấy trăm cái bóng. Dù Khương Vô Lượng đã khóa chặt khí tức của Lục Huyền trước khi ra tay thì vẫn chỉ đánh trúng vào bóng của hắn.
Rầm! ! ! Ngọn lôi đình trường thương sau khi xuyên qua cái bóng của Lục Huyền đã đâm vào tường thành đế quan phía dưới chân, chém thủng một lỗ rồi biến mất. Ở phía xa, Lục Huyền đã thoát khỏi ngọn lôi đình trường thương, trong mắt không hề có một chút kích động nào mà ngược lại đầy vẻ ngưng trọng.
“Thật mạnh! Đây chính là thực lực chân chính của đỉnh phong Đế Tôn sao? Uy lực của một thương này đã có thể so sánh với một kích của Thần Quan rồi!” Lục Huyền hít sâu một hơi, nếu không có Trọng Đồng có thể làm chậm tốc độ thì có lẽ vừa rồi hắn đã trúng chiêu lôi đình trường thương rồi. Nhìn vào bức tường thành đế quan đã bị đâm thủng một lỗ, Lục Huyền âm thầm kinh hãi. Nếu như chiêu đó đánh trúng hắn, không chết cũng trọng thương!
Hắn vẫn luôn cho rằng mình đã hoàn toàn hiểu rõ thực lực của các Đế Tôn uy tín lâu năm, nhưng giờ mới nhận ra, hiểu biết của mình chỉ là một góc của tảng băng trôi. Có thể trở thành Đế Tôn uy tín lâu năm thì đám người này đều có thực lực thâm bất khả trắc!
“Với thực lực hiện tại của ta, tuyệt đối không thể đối kháng trực diện với Khương Vô Lượng! Gia hỏa này tuy vô sỉ hèn hạ nhưng thực lực thì lại rất mạnh! Có lẽ phải chờ ta đạt đến Đế Tôn lục trọng, thậm chí là thất bát trọng thì mới có thể đánh bại hắn!” Sắc mặt Lục Huyền âm trầm, tiếp tục chiến đấu cũng chẳng có lợi gì. Nhưng hắn cũng không thể lùi bước như vậy.
Nhân tộc, hắn nhất định phải trở về! Đừng nói chỉ là một Khương Vô Lượng, cho dù chín đại Đế Tôn của nhân tộc đều đến cũng không thể ngăn cản ý chí muốn về nhà của hắn! Nhưng hắn không thể giống như trước đây, nhất định phải suy tính xem làm thế nào để có thể an toàn trở về Lục gia. Dù sao hắn cũng chỉ là một Đế Tôn sơ cấp, cảnh giới thực sự chỉ là Đế Tôn nhất trọng, không thể đối đầu với những Đế Tôn uy tín tu luyện hàng trăm ngàn năm kia. Cho nên muốn thuận lợi trở về nhân tộc, cứu người nhà thì nhất định phải có sách lược.
Nhưng mà, còn chưa kịp suy nghĩ thêm phương pháp thì Khương Vô Lượng đã tấn công lần nữa! Gần hai canh giờ mà vẫn không bắt được Lục Huyền, Khương Vô Lượng đã sớm nổi giận. Đối với một Đế Tôn uy tín như hắn mà nói, đây là một sự sỉ nhục to lớn. Lúc này, hắn mới thực sự bộc phát toàn bộ thực lực, pháp thân hoàng kim phát ra thần quang chói lọi, như một Cổ Thần bước ra từ mặt trời, trong đôi mắt, lôi đình lập lòe, dấy lên sát chiêu hủy thiên diệt địa.
Dưới Trọng Đồng, Lục Huyền đã thấy rõ được một chiêu mà Khương Vô Lượng sắp tung ra kinh khủng cỡ nào. Một khi thành công, có lẽ hắn sẽ bị tuyệt sát. Vì vậy, chưa kịp Khương Vô Lượng tung sát chiêu, Lục Huyền đã kích hoạt không gian thần phù để bỏ trốn! Không đánh lại thì bỏ chạy! Lục Huyền tuyệt đối không cảm thấy đây là chuyện mất mặt! Nếu biết rõ đánh không lại mà cứ cố gắng chống cự thì mới thực sự là ngu xuẩn! Lục Huyền chưa bao giờ là một kẻ bảo thủ, cũng không hề cảm thấy mặt mũi quan trọng hơn sinh mạng. Đương nhiên, nếu như không có tộc nhân Lục gia đang chờ hắn đến cứu vớt, thì có lẽ hắn đã liều chết rồi! Dù không phải đối thủ của Khương Vô Lượng thì hắn cũng sẽ không lùi bước nửa bước!
Mà bây giờ, trước tiên hắn cần phải bảo đảm mình sống sót! Khi Lục Huyền kích hoạt không gian thần phù, một phù văn lớn bao phủ lấy thân thể hắn. Thấy cảnh này, Khương Vô Lượng đang dấy lên đại sát chiêu không khỏi biến sắc, giận dữ quát lớn: “Muốn chạy trốn sao? Nằm mơ!”
Nhìn thấy thân thể Lục Huyền đã trở nên hư ảo dưới sự bao bọc của phù văn không gian, sắp sửa trốn vào không gian đào tẩu, Khương Vô Lượng cũng không thể tiếp tục dồn sức mà bắn ra một tia điện quang từ hai con ngươi, hóa thành một lưỡi kiếm chớp xé trời, chém về phía Lục Huyền, muốn cắt đứt lực lượng của không gian thần phù! Nhưng cuối cùng, Khương Vô Lượng vẫn chậm một bước, khi lưỡi kiếm lôi đình kia rơi xuống thì thân ảnh của Lục Huyền đã biến mất hoàn toàn. Lực lượng của không gian thần phù trực tiếp xé rách không gian, ngay cả pháp tắc Đế Tôn của Khương Vô Lượng cũng không thể phong tỏa được.
Ầm ầm! Lưỡi kiếm lôi đình rơi xuống, đế quan rung chuyển, không gian bị chém rách. Nếu không phải Khương Vô Lượng kịp thời thu tay lại thì có lẽ toàn bộ đế quan đã bị hắn san bằng.
Ở trên đế quan, sắc mặt Khương Vô Lượng âm trầm, trong mắt tràn đầy vẻ giận dữ, không cam lòng ngửa mặt lên trời gào thét: "Lục Huyền! Ngươi không phải muốn báo thù sao? Bản tôn ở ngay chỗ này chờ ngươi, có gan thì ngươi ra đây đánh một trận! Mười vạn năm trước, ngươi không phải đối thủ của bản tôn, bị bản tôn đánh cho răng rơi đầy đất! Một trăm ngàn năm sau, không ngờ ngươi vẫn là một tên phế vật như trước! Loại phế vật chỉ biết đào tẩu như ngươi mà cũng muốn tìm bản tôn báo thù thì thật đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Đến đi! Ngươi đến đi! Bản tôn ở ngay trong đế quan này chờ ngươi! Nếu là đàn ông thì hãy xông ra đây! Đừng để ta xem thường ngươi!” Giọng nói của Khương Vô Lượng vang vọng khắp bên trong và ngoài đế quan, ngay cả Hải Tộc sâu trong Giới Hải cũng nghe thấy tiếng gầm thét của Khương Vô Lượng.
Yêu Tôn suýt chút nữa thì giết Lục Huyền khi trước, từ sâu trong Giới Hải xuất hiện, một đôi mắt lớn như đèn lồng, kinh ngạc nhìn về phía trên Giới Hải, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chấn kinh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bọn nhân tộc này đang nội chiến?” Con mắt của một Yêu Tôn cổ lão kia đảo quanh, ánh sáng lung linh chiếu rọi cả thế giới đáy biển. “Lục Huyền? Ta nhớ ra rồi! Hèn hạ gia hỏa đã đại khai sát giới ở đáy biển lúc trước, chẳng phải chính là Lục Huyền sao? Tên này quả thực là một ngôi sao tai họa mà! Hắn đang làm gì vậy? Thậm chí cả Đế Tôn của nhân tộc cũng có vẻ muốn giết hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận