Diệt Tộc Chi Dạ, Đại Đế Ta Bị Hậu Nhân Triệu Hoán

Chương 73: Muốn ta xin lỗi? Vậy liền nhìn ngươi có hay không tư cách này!

Chương 73: Muốn ta xin lỗi? Vậy thì xem ngươi có đủ tư cách không!
Câu nói kia của Lục Huyền đã khiến sắc mặt Thanh Hồ Tôn Giả biến đổi lớn! Ngay lập tức hắn nhớ lại việc mình bị Lục Huyền trấn thủ suốt 100 nghìn năm! Đó là 100 nghìn năm đấy! Cũng chỉ vì Lục Huyền trấn thủ trên thiên uyên thông đạo mà dị tộc của bọn hắn 100 nghìn năm không thể bước ra khỏi dị vực nửa bước! Bây giờ, mãi mới chờ được đến lúc Lục Huyền và nhân tộc trở mặt, dị tộc bọn họ có cơ hội một lần nữa tiến vào thiên uyên, có đánh c·hết bọn hắn cũng không muốn một lần nữa bị phong ấn!
Thanh Hồ Tôn Giả vội vàng truyền âm giải thích, "Lục Huyền, ngươi đừng hiểu lầm! Chúng ta thật lòng muốn mời ngươi đến dị vực! Tuyệt đối không có ý đồ xấu gì với ngươi cả! Thiên Tôn đã nói rõ, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập dị vực, có thể cho ngươi tự thành cấm khu! Hơn nữa còn cho phép tất cả mọi người Lục gia các ngươi gia nhập dị vực, trở thành sinh linh bên trong cấm địa của ngươi!"
Bây giờ Thanh Hồ Tôn Giả mới xem như đưa ra thành ý thật sự. Bất quá so với điều kiện mà Dị Ma tộc đưa ra, điều kiện của dị vực vẫn còn có chút kém thành ý. Dù sao, Dị Ma tộc đã nhận lời hắn, có thể giúp hắn đưa tất cả người nhà họ Lục từ nhân tộc ra ngoài.
Lục Huyền nhíu mày, xem như chấp nhận cách nói này. Hắn tạm thời còn chưa muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với dị vực. Vừa rồi cũng chỉ là cảnh cáo Thanh Hồ Tôn Giả, đồng thời để những Tôn Giả dị tộc này biết rõ thực lực của hắn!
"Thu lại những ý đồ nhỏ mọn của các ngươi đi! Dù ta có muốn rời khỏi nhân tộc hay không, đều là do ta tự nguyện! Nếu để ta biết các ngươi sau lưng tính kế ta, thì đừng trách ta không nể tình! Bây giờ ta cũng đã là Đế Tôn rồi, cùng lắm thì lại trấn thủ thiên uyên một lần nữa! Mặc kệ 100 nghìn năm hay 200 nghìn năm, ta đều chờ được!" Lục Huyền không thèm để ý đến lời giải thích của Thanh Hồ Tôn Giả mà lạnh lùng nói.
Thanh Hồ Tôn Giả không chút nghi ngờ rằng Lục Huyền mà tức giận, sẽ thật sự làm như vậy! Vừa nghĩ đến việc lại tiếp tục bị Lục Huyền trấn thủ 100 nghìn năm, thậm chí 200 nghìn năm, Thanh Hồ Tôn Giả đã thấy da đầu tê rần. Vì không chọc giận cái tên điên Lục Huyền này, Thanh Hồ Tôn Giả chỉ có thể hạ giọng, cười khổ giải thích, "Ngươi yên tâm! Dị tộc chúng ta tuyệt đối không có ai dám tính toán ngươi! Dù ngươi có tin hay không, chúng ta đúng là thật lòng muốn giúp ngươi! Bất quá đã ngươi không cần giúp đỡ, chúng ta sẽ đứng ở đây quan sát vậy! Đương nhiên, khi chưa có ngươi cho phép, chúng ta tuyệt đối sẽ không ra tay can thiệp! Nếu ngươi cần giúp đỡ, chỉ cần lên tiếng, chúng ta tùy thời có thể giúp ngươi một tay!"
Thanh Hồ Tôn Giả cũng bó tay rồi, bọn hắn rõ ràng có ý tốt đến giúp đỡ Lục Huyền, không ngờ lại suýt chọc giận tên điên Lục Huyền này. Bất quá việc Lục Huyền hoài nghi bọn hắn cũng hợp tình hợp lý. Vừa rồi hắn lớn tiếng ủng hộ Lục Huyền, vốn dĩ là có ý đồ muốn trói chặt Lục Huyền với dị tộc bọn họ. Bây giờ bị Lục Huyền nhìn thấu tâm tư, Thanh Hồ Tôn Giả cũng không thể giảo biện được.
Thấy Lục Huyền cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, Thanh Hồ Tôn Giả mới có cảm giác trút được gánh nặng. Lúc vừa bị thần quang Trọng Đồng của Lục Huyền nhìn chăm chú, Thanh Hồ Tôn Giả gần như không thở nổi! Nếu không biết Lục Huyền trước đây không lâu vẫn chỉ là Đại Đế sắp chết tuổi già, hắn thậm chí còn nghi ngờ, Lục Huyền có phải đã sớm chứng đạo Đế Tôn hay không! Một sơ cấp Đế Tôn lại có thể trấn áp pháp tắc Đế Tôn của hắn, khiến nó hoàn toàn mất đi liên hệ với bản thân, quả thực không thể tin nổi!
"Thanh Hồ, cái tên Lục Huyền kia có ý gì vậy? Chúng ta rõ ràng là đến giúp đỡ hắn, tại sao hắn lại có bộ dạng như thể chúng ta thiếu hắn mấy trăm ngàn vậy! Hừ! Tên này thật sự không biết tốt xấu!" Mấy vị Tôn Giả cũng đều nhận thấy ánh mắt cảnh cáo vừa rồi của Lục Huyền, từng người đều bất bình tức giận. Bọn hắn là Tôn Giả đấy, ở dị tộc chỉ đứng sau Thiên Tôn thôi. Ngay cả những Đế Tôn của nhân tộc cũng không có tư cách lên mặt với bọn họ. Thế mà bây giờ, bọn hắn lại bị Lục Huyền uy hiếp! Điều này khiến bọn hắn rất tức giận, thậm chí còn muốn động thủ với Lục Huyền!
"Thanh Hồ, ta không nhịn được nữa rồi! Ta muốn đi dạy dỗ tên không biết trời cao đất rộng này một chút! Cũng chỉ là một sơ cấp Đế Tôn thôi, hắn dựa vào cái gì mà dám kêu gào với những Đế Tôn kỳ cựu như chúng ta? Ta phải dạy cho hắn cách cụp đuôi đối nhân xử thế!" Ma Viên Tôn Giả tức giận gầm lên một tiếng, thân thể to lớn như đạn pháo phóng về phía Lục Huyền! Tốc độ của hắn cực nhanh, căn bản không cho những người khác cơ hội ngăn cản. Lúc bọn họ kịp phản ứng thì Ma Viên Tôn Giả đã bay ra ngoài mấy chục vạn dặm, cách Lục Huyền rất gần rồi.
"Không ổn rồi! Mau dừng tay!" Thanh Hồ Tôn Giả sắc mặt đại biến, lo lắng hét lớn, muốn ngăn cản Ma Viên Tôn Giả nhưng đã hoàn toàn không còn kịp nữa. Ma Viên Tôn Giả nghe thấy Thanh Hồ Tôn Giả ngăn cản cũng không để trong lòng, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lục Huyền, mấy bước sải dài đã hạ xuống trước mặt Lục Huyền! Trên bầu trời, thân thể khổng lồ mấy nghìn trượng của Ma Viên Tôn Giả như một vị Ma Thần, từ trên cao nhìn xuống khinh miệt quan sát Lục Huyền, trong lỗ mũi phun ra hai luồng sương mù trắng xóa như lưỡi kiếm sắc bén xé rách hư không, phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
"Lục Huyền! Ngươi thật là không biết tốt xấu! Thiên Tôn không nỡ để ngươi chết, còn phái chúng ta đến giúp ngươi phá vỡ đế quan, vậy mà ngươi không biết tốt xấu, xem tấm lòng tốt của chúng ta thành lòng lang dạ sói! Loại người như ngươi, nếu không cho ngươi một bài học thì Lão tử đây thật sự không nuốt trôi! " Ma Viên Tôn Giả hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của Thanh Hồ Tôn Giả, vừa mở miệng đã trực tiếp nói ra mục đích đến, "Tới đây! Để ta xem xem, một sơ cấp Đế Tôn như ngươi, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh! Vậy mà khiến ngươi cuồng vọng, vô pháp vô thiên!"
Lục Huyền sắc mặt âm trầm nhìn về phía Ma Viên Tôn Giả, trong con ngươi hàn ý như lợi kiếm. Hắn cũng không ngờ vừa mới cảnh cáo Thanh Hồ Tôn Giả, chớp mắt cái tên Ma Viên Tôn Giả này đã đứng ra đòi dạy dỗ hắn.
"Thanh Hồ Tôn Giả, đây chính là thành ý trong miệng các ngươi sao? Hay là dị vực các ngươi vốn dĩ vẫn luôn là kẻ lấy thế đè người như vậy?" Ánh mắt Lục Huyền đột nhiên trở nên vô cùng băng lãnh, quét về phía Thanh Hồ Tôn Giả đang vội vàng chạy tới!
Lúc này Thanh Hồ Tôn Giả cũng đã chạy đến, hắn vội vàng ngăn ở trước mặt Ma Viên Tôn Giả, hướng về phía Lục Huyền lộ ra vẻ tươi cười, xin lỗi nói, "Hiểu lầm rồi! Lục Huyền, ngươi hiểu lầm rồi! Thiên Tôn bảo chúng ta đến giúp ngươi một tay, tuyệt đối không phải như ngươi thấy." Nói đến đây, Thanh Hồ Tôn Giả quay đầu trừng mắt nhìn Ma Viên Tôn Giả, cảnh cáo nói, "Ma Viên! Chẳng lẽ ngươi quên Thiên Tôn đã dặn dò rồi sao? Còn không mau xin lỗi Lục Huyền đi!"
"Thanh Hồ, ngươi điên rồi à? Để ta xin lỗi hắn?" Nghe Thanh Hồ Tôn Giả vậy mà bảo hắn nói xin lỗi, Ma Viên Tôn Giả lập tức nổi cáu.
"Ha ha! Để ta xin lỗi? Thật là một chuyện cười lớn!" Ma Viên Tôn Giả giận quá hóa cười, thanh âm như tiếng sấm nổ vang, "Muốn ta xin lỗi, vậy thì xem ngươi có đủ tư cách không đã!" Vừa đẩy Thanh Hồ Tôn Giả ra, lông trên người Ma Viên Tôn Giả toàn thân dựng đứng, côn thủy hỏa trong tay bộc phát ra vạn trượng hào quang! Ma Viên Tôn Giả bay lên không trung, như một Ma Thần giáng thế, một đôi mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Huyền, cười lạnh, "Nếu ngươi có thể đỡ được ba chiêu của bản tôn, thì coi như cho ngươi xin lỗi, thì đã sao!" Vừa dứt lời, Ma Viên Tôn Giả đã quét một côn ra, ngang dọc quét ngang càn quét thiên quân vạn mã, đánh về phía Lục Huyền! Âm thanh lạnh lẽo lại vang lên lần nữa, cười lớn đầy ngông cuồng, "Cẩn thận đó! Đừng để ta đánh chết đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận