Diệt Tộc Chi Dạ, Đại Đế Ta Bị Hậu Nhân Triệu Hoán

Chương 188: Sâu kiến cũng dám khiêu chiến bản tôn uy nghiêm? Thật coi ta là kẻ ăn chay sao?

Chương 188: Sâu kiến mà cũng dám khiêu chiến uy nghiêm của bản tôn? Thật coi ta là kẻ ăn chay sao? Nàng đột nhiên nhảy ra, chắn trước mặt đại trưởng lão, nũng nịu ôm lấy cánh tay đại trưởng lão, cười khanh khách nói, "Gia gia, người thế nhưng đã đáp ứng ta rồi! Chờ ta chứng đạo thành đế, liền thả ta đi ra! Ta đã thành đế rồi, rốt cuộc người muốn đến khi nào mới thả ta đi? Người là đại trưởng lão đó nha, chẳng lẽ muốn nói không giữ lời sao?" Nhìn nữ tử hoạt bát đang nũng nịu bên cạnh mình, trong mắt đại trưởng lão tràn đầy cưng chiều, ha ha vừa cười vừa nói, "Con bé này, bên ngoài bây giờ loạn lắm! Ngươi cứ thành thật chờ ở đây đi. Đợi khi nào bên ngoài bình tĩnh hơn chút, gia gia ta sẽ đích thân cùng con đi ra ngoài xem cho kỹ! Đến lúc đó, con muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đó!" Nghe đại trưởng lão hứa, nữ tử áo đỏ lập tức muốn khóc, làm ra vẻ ủy khuất, nhưng đại trưởng lão chỉ cười khanh khách, vẫn không đồng ý. Thiếu nữ áo đỏ thấy năn nỉ không được, dứt khoát quyết định, nắm chặt chùm râu Trường Bạch của đại trưởng lão, phì phò uy hiếp nói, "Lão già kia! Hôm nay nếu người vẫn không thả ta ra ngoài, cô nãi nãi ta sẽ giật hết râu của người! Ta ba ngàn tuổi rồi, không phải ba tuổi, rốt cuộc người còn muốn giam ta đến khi nào? Mặc kệ hôm nay người nói gì, cô nãi nãi ta chính là muốn rời khỏi đây!" Bị đột nhiên túm râu, đại trưởng lão bộ dạng dở khóc dở cười. Đứa cháu gái ruột này của mình, dù đã sống ba ngàn năm, nhưng trong lòng hắn, vẫn chỉ là một cô bé. Thêm nữa, nữ tử áo đỏ một mực tu hành trong Chí Tôn điện, chưa từng đi ra ngoài, nên càng có vẻ ngây thơ. Đây cũng là nguyên nhân đại trưởng lão không yên lòng khi để nữ tử áo đỏ ra ngoài. Nhưng nhìn dáng vẻ tức giận phùng mang trợn má của tôn nữ, đại trưởng lão cũng biết đã đến lúc nên buông tay. Tôn nữ của mình nói đúng, làm gì còn cô bé ba ngàn tuổi nào chứ? Hơn nữa, tôn nữ của mình cũng rất có tài, ba ngàn năm đã tu luyện tới cảnh giới Đại Đế, từ xưa đến nay có mấy ai làm được! Thêm nữa, nàng còn tu luyện những công pháp cường đại, cùng các loại thần khí đế binh hộ thân, Đại Đế bình thường thật không phải là đối thủ của tôn nữ mình. Chỉ cần không gặp Đế Tôn, tôn nữ của mình tuyệt đối có thể đi nghênh ngang. Còn về những Đế Tôn của nhân tộc, dù sao cũng là nể mặt hắn, sẽ không làm khó dễ tiểu tôn nữ của hắn. Vậy nên có cho tôn nữ của mình ra ngoài, cũng hầu như không có bất kỳ nguy hiểm nào. Nghĩ đến đây, đại trưởng lão liền khẽ gật đầu, làm ra bộ dạng thương cảm, chậm rãi nói, "Đi đi! Con gái lớn không dùng được! Đến cả con cũng ghét bỏ cái lão già này rồi!" Đột nhiên thấy đại trưởng lão lộ ra bộ dạng này, nữ tử áo đỏ ngược lại có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên lo lắng nói, "Con không có ghét bỏ người..." Chưa để nữ tử áo đỏ giải thích xong, đại trưởng lão đã ha ha cười nói, "Được rồi! Ta biết mà! Gia gia biết hết! Chim én nhỏ trưởng thành, cũng nên bay ra ngoài nhìn trời đất một chút! Nhưng mà con cũng đừng quá vội, hãy ở lại ăn với gia gia một bữa cơm, gia gia sẽ tự mình đưa con ra ngoài! Đợi khi nào con ở ngoài kia chơi chán, điên đủ rồi thì quay về!" Đột nhiên nghe được đại trưởng lão đáp ứng yêu cầu của mình, nữ tử áo đỏ kích động luống cuống chân tay, nhất thời không tin được đó là sự thật! Liên tục xác định lại xong, lúc này mới cao hứng nhảy lên, nhanh như chớp chạy đi không thấy bóng dáng! Nhìn bóng dáng nữ tử áo đỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, đại trưởng lão dở khóc dở cười gọi, "Con bé này, không phải còn muốn ăn cơm với gia gia sao? Vội cái gì!" Nữ tử áo đỏ đã sắp chạy ra khỏi Chí Tôn đại thế giới, quay đầu lại, tốc độ không hề giảm, cười lớn, "Ăn cái gì mà ăn! Lão già gian xảo, người rất hư nha! Đừng nghĩ ta vẫn còn bị người gạt! Lần trước người cũng nói cuối cùng cùng người ăn một bữa cơm tiễn biệt, sau đó ta liền bị người nhốt ba trăm năm! Lần này người đừng hòng dụ ta làm vậy nữa!" "Lão già, chờ đó mà xem! Đợi khi nào ta ở bên ngoài phát đạt, làm ăn tốt, quay về mang cho người mấy tòa núi vàng núi bạc, đập chết lão già nhà người!" Vừa dứt lời, nữ tử áo đỏ đã ra khỏi Chí Tôn đại thế giới! Đứng ở bên ngoài Chí Tôn đại thế giới, hít thở không khí hoàn toàn khác biệt ở bên ngoài, nhất thời nữ tử áo đỏ lại có chút không tin vào sự thật này! Nàng cứ vậy lẳng lặng lơ lửng ở bên ngoài Chí Tôn đại thế giới, mãi đến khi thấy một bóng hình nhanh chóng bay qua trước mặt mình, lúc này mới giật mình tỉnh lại. "Đây chính là hương vị của tự do sao? Ba ngàn năm, cô nãi nãi ta cuối cùng cũng thoát ra được rồi!" Nữ tử áo đỏ cười to, rồi chuẩn bị đuổi theo hướng hào quang vừa xuất hiện! Đồng thời hưng phấn hét lớn, "Chờ ta với!" ... Trên bầu trời, Lục Huyền thi triển các loại lực lượng pháp tắc, luân phiên nhau, muốn bỏ lại Khương gia Thập tổ phía sau. Nhưng Khương gia Thập tổ tựa như chó mũi thính, mặc cho Lục Huyền đào tẩu thế nào, Khương gia Thập tổ vẫn đuổi kịp vị trí của hắn. Đồng thời rất nhanh xuất hiện sau lưng hắn. Lúc này Khương gia Thập tổ bày ra thân thể vĩ ngạn to lớn đến triệu trượng, như một cự thần, từ trên trời hoành hành mà đến, mắt lạnh nhìn bóng lưng Lục Huyền cách hắn chưa đầy ba năm đại thế giới, lạnh giọng cười lớn nói, "Lục Huyền! Từ bỏ giãy giụa đi! Ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu! Ta đã nói rồi, dù ngươi có chạy trốn đến chân trời góc biển, cũng không trốn thoát lòng bàn tay ta! Ngươi vẫn là ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi! Có lẽ xem ngươi thức thời, ta còn có thể để ngươi trước khi c·hết, hưởng thụ một chút tra tấn!" Khương gia Thập tổ vẫn ngang ngược không sợ, thanh âm rung chuyển chín tầng trời mười phương, lực sóng âm đáng sợ, đánh c·hết hàng loạt sinh linh bên trong đại thế giới xung quanh! Hắn một đường đuổi theo Lục Huyền, trên đường đều thi triển công kích âm ba không phân biệt, sinh linh chết dưới âm thanh của hắn đã đến hàng ức vạn! Tu sĩ trong các đại thế giới kia, đều tức giận mà không dám nói gì! Dù sao, đây là Khương gia Thập tổ! Là Trọng Đồng chiến lực vô địch! Còn là Đế Tôn đỉnh phong tồn tại! Ngay cả những đế tộc cổ xưa, cũng không dám làm càn trước mặt hắn, huống chi bọn họ chỉ là các tiểu gia tộc chưa có Đại Đế. Nhất thời, cả đại thế giới Nhân tộc đều kêu rên một mảnh. Vô số tu sĩ có thân nhân c·hết, đều quỳ xuống đất khóc lóc, đồng thời tức giận mắng chửi Khương gia, lên án Khương gia. Nhưng tiếng mắng chửi và lên tiếng phẫn nộ của họ, đến gia tộc còn không truyền ra nổi, nói chi là truyền đến tai người khác. Khương gia Thập tổ nghe thấy những lời giận mắng và phẫn nộ, căn bản không để tâm, ngược lại, hắn xuất thủ lần nữa đối với những đại thế giới có âm thanh chửi mắng lớn nhất. Ầm ầm! Một quyền của hắn đánh nổ tinh cầu, liên tiếp đánh nát mấy đại thế giới, ức vạn sinh linh đều cùng đại thế giới vẫn lạc. "Sâu kiến cũng dám khiêu chiến uy nghiêm của bản tôn? Thật cho rằng Khương gia ta ăn chay sao?" Khương gia Thập tổ bá khí hét lớn, trương cuồng đến cực điểm, dọa cho những tu sĩ giận mắng câm miệng hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận