Diệt Tộc Chi Dạ, Đại Đế Ta Bị Hậu Nhân Triệu Hoán

Chương 74: Đế Tôn chi chiến! Thiên Tôn dưới trướng thứ nhất miệng cường vương giả!

Chương 74: Đế Tôn chi chiến! Vương giả miệng lưỡi mạnh nhất dưới trướng Thiên Tôn!
Lục Huyền sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn cây côn thủy hỏa đang đập tới! Đây là lần đầu tiên hắn thực sự đối mặt cao thủ cảnh giới Đế Tôn! Hơn nữa Ma Viên Tôn Giả này có thể xưng là đệ nhất nhân dưới trướng Thiên Tôn, là Đế Tôn có chiến lực mạnh nhất trong dị vực, chiến lực tuyệt đối không tầm thường! Thấy Ma Viên Tôn Giả này ra tay, Lục Huyền không hề lùi bước hay e ngại, ngược lại vô cùng chờ mong!
Sau khi đạt tới Đế quan, chính là nhân tộc! Trở lại nhân tộc, hắn không tránh khỏi việc phải đối mặt với Đế Tôn của nhân tộc! Giờ có thể trước khi giao thủ với Đế Tôn của nhân tộc mà đại chiến một trận với Ma Viên Tôn Giả này, chưa chắc đã không có lợi!
Giờ phút này Lục Huyền vô cùng tỉnh táo. Không hề bị Ma Viên Tôn Giả trào phúng quấy nhiễu, hắn thấy đây là một cơ hội không thể tốt hơn! Có thể nhân cơ hội này mà hiểu rõ thực lực của Đế Tôn lão làng, càng rõ ràng biết được chênh lệch giữa mình và những Đế Tôn lão làng đó.
Vì thế ngay khoảnh khắc Ma Viên Tôn Giả động thủ, Trọng Đồng của Lục Huyền đã khóa chặt xung quanh. Ngay lập tức, động tác nhanh như lôi đình của Ma Viên Tôn Giả trong mắt Lục Huyền đã trở nên chậm chạp như ốc sên bò! Đương nhiên, chậm chạp này chỉ là một kiểu hình dung! Trên thực tế, năng lực của Trọng Đồng không thể ảnh hưởng tới tốc độ của Ma Viên Tôn Giả. Chỉ là dưới Trọng Đồng, động tác của Ma Viên Tôn Giả trở nên chậm chạp hơn nhiều trong mắt Lục Huyền. Điều này cũng không ảnh hưởng đến tốc độ thực sự của Ma Viên Tôn Giả! Dù vậy, cũng đã cho Lục Huyền đủ thời gian để phản ứng!
Khi cây côn thủy hỏa của Ma Viên Tôn Giả rơi xuống, thân hình Lục Huyền như quỷ mị di động, nhẹ nhàng tránh qua, né tránh đòn đánh này. Ma Viên Tôn Giả đánh một kích thất bại, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, động tác càng thêm gấp gáp, côn thủy hỏa đột nhiên co lại, trở tay hướng về đầu Lục Huyền, lần nữa đập tới.
Lục Huyền vẫn không hề ra tay, mà là điều chỉnh trạng thái, thích ứng với chiến đấu cấp Đế Tôn. Dưới Trọng Đồng, tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều, có thể liệu địch tiên cơ, khi côn thủy hỏa chưa rơi xuống đã quay người né tránh. Thân hình hắn di chuyển nhanh chóng, trên bầu trời toàn là tàn ảnh. Trong khoảnh khắc, mọi người thậm chí không thấy hắn có bị Ma Viên Tôn Giả đánh trúng hay không.
Chỉ có Ma Viên Tôn Giả tự mình biết, hai côn ẩn chứa toàn lực của hắn đều thất bại. Rõ ràng mỗi lần hắn đều chắc chắn hoàn toàn, có thể phong kín tất cả đường lui của Lục Huyền, khiến Lục Huyền không thể tránh. Nhưng kết quả, mỗi lần Lục Huyền đều thần hồ kỳ thần tránh qua, né tránh công kích của hắn.
Liên tiếp hai chiêu thất bại, Ma Viên Tôn Giả đã không hề xem thường Lục Huyền.
Oanh!
Hắn thu về cây côn thủy hỏa, hư không cũng rung sụp. Ma Viên Tôn Giả lùi lại, tạo khoảng cách ngàn trượng với Lục Huyền. Thân thể cao lớn ngàn trượng của hắn trong nháy mắt thu nhỏ lại, chỉ còn cao mấy chục trượng. Dù thân thể thu nhỏ nhanh chóng, nhưng lại bùng nổ một cỗ khí thế còn khủng bố hơn!
Lục Huyền thôi động Trọng Đồng, liếc mắt liền nhận ra, Ma Viên Tôn Giả sau khi thu nhỏ lại muốn càng thêm cường đại, càng thêm khủng bố!
"Tê! Đây là thần thông gì? Mà lại hoàn toàn không giống Thần Thông trước đây!" Hai mắt Lục Huyền đảo nhanh, nhìn chằm chằm Ma Viên Tôn Giả sau khi thu nhỏ, vừa rung động vừa hiếu kỳ: "Thần Thông trước đây đều dùng Pháp Thiên Tượng Địa để làm lớn nhục thân đồng thời, cũng sẽ làm cho pháp lực Thần Thông của tự thân tăng gấp bội! Nhục thân càng to lớn thì thực lực sẽ càng tăng lên nhiều! Nhưng thần thông của Ma Viên Tôn Giả này lại hoàn toàn trái ngược! Nhục thân sau khi thu nhỏ lại giống như nén pháp lực lại! Thân thể nhỏ bé này gánh chịu pháp lực khổng lồ ban đầu, vậy mà lại đáng sợ hơn nhục thân ngàn trượng kia!"
Dù có Trọng Đồng, trong nhất thời Lục Huyền cũng không thể nhìn ra sự huyền bí của Thần Thông này, chỉ có thể thấy Ma Viên Tôn Giả sau khi thu nhỏ trở nên mạnh hơn, đáng sợ hơn! Trong lúc phất tay đều phát ra pháp tắc Đế Tôn kinh khủng, không chỉ linh hoạt hơn mà còn đáng sợ hơn!
Ma Viên Tôn Giả sau khi thu nhỏ vẫn cao đến hai mươi, ba mươi trượng, xem như người khổng lồ trước mặt Lục Huyền. Một đôi mắt hắn lóe lên lửa giận, không hề vội động thủ. Vừa rồi hắn đã nói muốn để Lục Huyền cản ba chiêu của mình. Nếu Lục Huyền cản được ba chiêu, tức là hắn đã thua. Vừa rồi do chủ quan khinh địch, hắn đã lãng phí hai cơ hội. Bây giờ đây là cơ hội cuối cùng, hắn nhất định phải đảm bảo một kích chế địch!
Chiêu cuối cùng này, hắn chỉ có thể thắng, không thể thua! Nếu thua Lục Huyền, mặt mũi Đế Tôn lão làng của hắn liền không còn gì! Chẳng lẽ hắn thật sự phải xin lỗi Lục Huyền trước mặt mọi người sao? Điều này còn khó hơn cả giết hắn!
"Lục Huyền, chỉ biết né tránh thì tính là bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì hãy chân ướt chân ráo đối chiến với ta! Chẳng lẽ người của nhân tộc các ngươi chỉ là lũ phế vật biết chạy trốn thôi sao? Bao năm qua, ngươi chỉ co đầu rụt cổ trong thiên uyên, không dám bước chân vào dị vực chúng ta nửa bước, bây giờ còn muốn tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu sao?" Ma Viên Tôn Giả giận mắng, muốn dùng cách này làm nhiễu loạn tâm trí Lục Huyền.
Lục Huyền hoàn toàn không để trong lòng loại thủ đoạn cấp thấp của Ma Viên Tôn Giả này. Hắn có thể lấy tu vi Đại Đế mà trấn thủ thiên uyên 100 nghìn năm cũng là do hắn đủ tỉnh táo! Nếu chỉ vì vài ba câu giận mắng mà hắn tức điên đầu, đần độn xông vào dị vực, thì e là đã chết hàng trăm nghìn lần rồi!
Những năm qua Lục Huyền đã nghe dị tộc và Dị Ma tộc chửi mắng, so với lời này của Ma Viên Tôn Giả còn ác độc hơn gấp trăm lần. Đối với những thứ này, Lục Huyền sớm đã có thể tâm như chỉ thủy, không hề dao động. Dù sao những năm qua, dị tộc và Dị Ma tộc không thể nào lấy được chút lợi ích nào từ tay hắn. Tính ra thì hắn cũng đã giết người ta mấy triệu sinh linh, còn không để người ta mắng vài câu được sao?
Kinh nghiệm trong 100 nghìn năm đã tôi luyện Lục Huyền thành một đạo tâm không thể lay chuyển. Đối mặt với cơn giận mắng của Ma Viên Tôn Giả, Lục Huyền không hề phản bác mà chậm rãi nói: "Ma Viên Tôn Giả, ta nghe nói ngươi là đệ nhất cường giả dưới trướng Thiên Tôn! Nhưng ngược lại không ngờ rằng, đệ nhất cường giả này chỉ là một kẻ vô năng chỉ mạnh miệng mà thôi!"
Trong lời nói của Lục Huyền không hề có chửi mắng ác độc, nhưng chính thái độ không coi ai ra gì và ngữ khí đó lại càng khiến Ma Viên Tôn Giả cảm thấy nhục nhã! Đặc biệt là bốn chữ "mạnh miệng mà thôi" kia suýt chút nữa đã làm Ma Viên Tôn Giả nổ tung vì tức giận!
Rống rống!
Ma Viên Tôn Giả dưới cơn phẫn nộ, phát ra tiếng gầm thét của dã thú nguyên thủy, một đôi mắt trong nháy mắt bị lửa giận tràn ngập, trở nên đỏ tươi!
"Lục Huyền! Ngươi muốn chết! Ta sẽ cho ngươi biết, bản tôn không phải thứ ngươi có thể nhục nhã!"
Ma Viên Tôn Giả lửa giận bộc phát, nắm đấm to lớn trong nháy mắt đánh nát không gian, hướng Lục Huyền đánh tới! Dưới cơn phẫn nộ, hắn thậm chí không thèm dùng cây côn thủy hỏa mà muốn cận chiến, dùng ưu thế nhục thân mạnh nhất và lợi thế chiến đấu để dạy dỗ Lục Huyền một bài học!
"Cận chiến? Vậy thì như ngươi mong muốn!" Thấy Ma Viên Tôn Giả cận chiến, khóe miệng Lục Huyền nở một nụ cười khó nhận thấy, đúng là buồn ngủ thì có người đưa gối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận